Sau khi dụ Lý Lăng và Tô Vũ về hàng không được, Nhạn môn quan lại đánh mãi không xong, Phiên vương buồn bực lắm, hạ chiếu trách nguyên soái Ngô Loan không chịu cố gắng . Ngô Loan tiếp được chiếu, lấy làm sợ hãi lắm, bèn họp tướng lãnh bàn kế đánh Nhạn môn quan, rồi cho Thổ Kim Hồn dẫn binh tới khiêu chiến.
Binh tướng Phiên thay nha keó tới trước Nhạn môn quan khiêu chiến chửi bới suốt mấy ngày liền, cửa quan vẫn đóng chặt . một đêm Ngô Loan sai cha con Thạch Khánh Chân dùng đại pháo bắn vào cửa quan và xông tới tận chân tường thành, nhưng bị Hán binh giữ thành lăn đá và gỗ xuống, chết hại khá nhiều, đành phải lui xa . Ngô Loan không biết tính sao, phải viết biểu tạ tội, hứa nỗ lực, rồi sai người đem về kinh đô.
Trong lúc đó ở kinh đô, Phiên Vương cứ sau khi bãi triều thì trở về cung, lấy bức chân dung Chiêu Quân ra ngắm nghía, lòng dạ càng bồn chồn nóng nảy.
Đến khi được biểu tấu của Ngô Loan cho biết rất khó đánh Nhạn môn quanh, thì Phiên vương càng âu sầu bực bội, mấy ngày sau thì ngã bệnh . Phiên hoàng hậu lo âu, một mặt sai sắc thuốc thang cho chồng, một mặt dò hỏi nội thị xem tại sao Phiên vương lại ngã bệnh như vậy . Nội thị noí rõ đầu đuôi, Phiên hậu lại thấy được bức chân dung Chiêu Quân trong văn phòng riêng của chồng, thì biết là Phiên vương ngã bệnh vì tương tư Chiêu Quân . Phiên hậu buồn khổ nhưng vẫn sai nội thị gọi ngự y vào chữa bệnh.
Ngự y bắt mạch xong thì noí:
- Bệnh của chúa công là tâm bệnh, do thất lục dục bị thương tổn mà thành . Bệnh này không cần uống thuốc, chỉ cần được thỏa mãn nguyện vọng là tự nhiên khỏi . Bây giờ chúa công cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và uống thuốc trợ thần.
Phiên hậu bèn cho lệnh bãi triều ít ngày, quan lại có việc cần thì đưa công văn vào cho Phiên vương duyệt ký mà thôi . Bá quan văn võ Phiên triều đều bàn tán, không biết Phiên vương bệnh gì . Người thì bảo là mắc bạo bệnh, người thì noí là Phiên vương ưu sầu vì việc chiến tranh hao người tốn của mà không thắng lợi gì nên thành bệnh . Riêng chỉ có Mao Diên Thọ lúc đó đang giữ được một chức quan trong Binh bộ, vì được đọc biểu tấu của Ngô Loan, nên biết Phiên vương buồn phiền vì Nhạn môn quan không hạ được, Chiêu Quân không bắt về được, nên thành bệnh mà thôi.
Mao Diên Thọ càng nghĩ càng tin mình đã đóan đúng tâm bệnh của Phiên vương, bèn viết một tờ biểu chương, nhờ thái giám đưa vào cho Phiên vương đọc . Thái giám cười bảo:
- Mao tiên sinh không biết là có lệnh chỉ tiếp nhận những công văn thượng khẩn thôi hay sao ?
Mao Diên Thọ cũng cười đáp:
- Chính tờ biểu tấu của tôi mới là thượng khẩn, vì sẽ trị bệnh cho chúa công, tôi cam đoan đọc xong biểu tấu của tôi, chúa công sẽ hết bệnh ngay và ngày mai thiết triều được như thường.
Noí xong lại lấy ít bạc đặt vào tay viên thái giám . Viên thái giám đem tờ biểu tấu vào . Phiên hậu đang ngồi trò chuyện giúp chồng khuây khỏa, thấy vậy thì cau mày bảo:
- Đã có lệnh của ta, sao thái giám dám trái lệnh, không để chúa công được yên lòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng ?
Thái giám cong người tâu:
- Tâu nương nương, không phải tôi dám trái lệnh, nhưng Mao tiên sinh noí rằng đọc xong tờ biểu tấu này, chúa công sẽ hết bệnh ngay, nên mới dám đem vào.
Phiên vương chìa tay ra:
- Nếu vậy thì cứ đưa ta coi thử.
Thái giám đưa tờ biểu tấu lên . Tời biểu viết:
Thần biết chúa công lo sầu buồn bực vì chưa hạ được Nhạn môn quan và chưa đoạt được Chiêu Quân . Thần trộm nghĩ nguyên soái Ngô Loan là người hữu dũng vô mưu, xin chúa công chọn một đại tướng mưu trí song toàn, thì chỉ vài tháng là chúa công toại nguyện "
Phiên vương đọc xong vui vẻ vỗ tay cười bảo:
- Chỉ có Mao khanh là hiểu được ta mà thôi.
Rồi thấy khoẻ hẳn lên, sai lấy giấy bút hạ chiếu thiết triều ngày mai và gia phong cho Mao Diên Thọ thăng ba cấp.