Hôm nay là ngày đi lấy đồ cưới , nhưng Tử Trung lại bận đi lo công việc từ sớm nên Mẫn Nghi phải đón xe đi một mình , nhưng nàng vẫn vui vẻ , không cảm thấy phật lòng chút nào . Khi lấy đồ xong , nàng vội vã quay về và bắt gặp Dạ Thu đang thơ thẫn dạo trong vườn hoa . Thấy thế , nàng gọi :
- Dạ Thu đang làm gì đó ? Giúp mình với .
Dạ Thu bước đến , đon đả :
- Ủa ! Mẫn Nghi đi đâu về thế ?
- Mình đi lấy đồ cưới về .
- Ủa ! Sao Tử Trung không đưa Mẫn Nghi đi ?
Vừa đi, Mẫn Nghi vừa trả lời :
- À ! Hôm nay anh ấy bận . Nhưng một mình mình đi cũng được mà .
Dạ Thu vẫn còn thắc mắc :
- Sao lần trước đi thử đồ , Tử Trung cũng bảo bận , nhưng thấy anh ấy nằm ì ở nhà chứ có bận gì đâu ?
Mẫn Nghi thở dài :
- Thì cũng tại ông khách đó , bảo là một hai phải đợi . Ai ngờ ổng có tới đâu , báo hại Tử Trung phải chờ đến dài cả cổ .
Không hiểu sao Dạ Thu lại mỉm cười một mình rồi hỏi :
- À ! Mọi chuyện Mẫn Nghi đã chuẩn bị xong cả chưa ? Ngày cưới đã gần kề rồi .
Mẫn Nghi cười tươi :
- Tất cả đã xong rồi , bây giờ chỉ còn chờ đến ngày cưới và làm vợ Tử Trung nữa thôi .
- Mẫn Nghi tự tin quá nhỉ . Xem vậy chưa chắc đâu .
- Kìa , Dạ Thu ! Dạ Thu nói gì thế ?
- À ! Thì mình lấy kinh nghiệm của mình ngày xưa ấy mà , cũng như Mẫn Nghi bây giờ đấy . Ngày cưới đã gần kề , nhưng rồi mình và Tử Trung lại chia tay , nếu không thì bây giờ làm gì đến lượt Mẫn Nghi chứ .
Lời của Dạ Thu làm Mẫn Nghi nổi sùng , nàng đáp rắn rỏi :
- Đó là do Dạ Thu , tự Dạ Thu chuốc lấy . Còn tôi và Tử Trung yêu nhau thật lòng , sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu .
Dạ Thu cười gằn :
- Ở đời mà , làm sao biết được trước chuyện gì sẽ xảy ra chứ , Mẫn Nghi . Có câu "bảy mươi chưa gọi là lành" mà . Trong khi đó , bây giờ Mẫn Nghi và Tử Trung vẫn chưa phải là vợ chồng mà .
Mẫn Nghi không còn có thể chịu đựng được cách nói ỡm ờ của Dạ Thu nên xẵng giọng :
- Dạ Thu ! Thật ra , Dạ Thu muốn gì đây ? Muốn chia cách chúng tôi sao ? Không dễ đâu , tôi thách đó .
- Mẫn Nghi ! Sao lại nổi nóng mau thế ? Tôi chỉ nói chơi vậy thôi mà . Nhưng nên nhớ , ở đời không có chuyện gì biết trước được đâu . Vì sự ngẫu nhiên nào cũng có thể xảy ra được cả . Cố mà giữ lấy nhé . Ha ... ha
Dạ Thu cười giòn rồi bỏ đi , nhưng tiếng cười vẫn làm cho Mẫn Nghi cảm thấy nhức óc . Nàng vô cùng bực bội . Lúc này , nàng chỉ muốn lấy tư cách chủ nhân đuổi Dạ Thu đi phứt cho rồi . Nàng xách túi bỏ đồ đi nhanh về phòng mình .
Nhưng khi đứng trước những chiếc áo cưới sang trọng , xinh xắn và nghĩ đến ngày nàng sẽ mặc những chiếc áo này , đi bên cạnh Tử Trung nhận bao nhiêu lời chúc tụng của mọi người , nàng cảm thấy cơn bực tức dường như tan biến . Bây giờ , lòng nàng đang mơ đến những ngày được sống bên anh .
Bên ngoài , hoàng hôn đã buông xuống . Nhưng sao đến giờ Tử Trung vẫn chưa về ? Sao anh vẫn chưa đến tìm nàng ? Nàng rất mong chờ anh đến để khoe với anh những chiếc áo cưới của nàng . Sự chờ đợi của nàng cuối cùng đã được thỏa mãn . Khi bóng tối đã bao trùm cả trang trại thì Tử Trung đến . Nàng mừng rỡ đến bên anh , rối rít chỉ vào những chiếc áo treo trên tường :
- Tử Trung ! Em mong anh quá . Anh xem những chiếc áo cưới của em có đẹp không ? Cho anh biết nhé . Ngày cưới của chúng mình , em sẽ là một thiên thần nhỏ cùng đi bên anh .
Nhưng Tử Trung quay đi , lạnh lùng :
- Không có đám cưới hay ngày cưới gì cả .
- Tử Trung ! Anh đang đùa với em đấy à ? Em không thích đùa như vậy đâu .
Tử Trung quay phắt đi :
- Ai đùa với cô ? Tôi không rảnh đùa với cô đâu .
Mẫn Nghi bàng hoàng :
- Tử Trung ! Anh làm sao vậy ? Có chuyện gì xảy ra thế ?
- Chuyện gì à ? Sao cô không hỏi chính bản thân cô đấy ? Cô biết rõ mọi chuyện hơn tôi mà .
Mẫn Nghi run rẩy :
- Tử Trung ! Thật ra , đã có chuyện gì xảy ra vậy ? Em đâu có làm chuyện gì có lỗi với anh , tại sao anh lại nổi nóng với em ?
Tử Trung cười cay đắng :
- Cô bảo là không làm gì à ? Cô có chắc chắn như vậy không ?
- Chắc chắn như vậy .
- Thế cô có dám thề không ?
Mẫn Nghi nhìn Tử Trung , nghẹn ngào :
- Có quan trọng đến nỗi phải thề không anh ? Em không tin lời thề , nhưng em dám lấy sinh mạng của em để bảo đảm với anh rằng em rất yêu anh . Em chưa bao giờ lầm lỗi hay dối gại anh điều gì cả .
Tử Trung ném mạnh một xấp hình trước mặt Mẫn Nghi rồi giận dữ hét :
- Thế những thứ này là gì đây ? Không phải là cô sao ?
Mẫn Nghi run rẩy nhặt những tấm hình . Tất cả những hình ảnh trong những tấm hình làm nàng bàng hoàng tột cùng . Những tấm hình thật to , thật rõ chụp nàng đang trong vòng tay của Bội Phong .
Lúc này , trông đôi mắt Bội Phong lờ đờ , đê mê của kẻ đang say tình . Cảnh Bội Phong kéo áo nàng , rồi cảnh Bội Phong giằng co với nàng và cuối cùng là tấm ảnh chụp nàng đang tươi cười trao tiền cho Bội Phong .
Nàng kêu thầm : Thật là khốn nạn ! Đây là cái bẫy để bẫy nàng sao ?
Nàng nhào đến ôm tay Tử Trung , khóc ngất :
- Tử Trung ơi ! Không phải là vậy đâu anh . Em không hề phản bội anh đâu . Hãy nghe em giải thích .
Tử Trung hất mạnh cáng tay Mẫn Nghi ra làm nàng ngã nhào . Anh gằn giọng :
- Giải thích ư ? Cô còn gì có thể giải thích nữa sao ? Tôi thật là khốn nạn . Tại sao tôi gặp toàn đàn bà như các người thế ? Tôi đối xử với các người như vậy chưa đủ tốt sao ? - Anh nghẹn ngào , đưa tay quệt nước mắt rồi tiếp :
- Thì ra ngoài mặt cô tỏ ra yêu quí tôi , nhưng trong lòng cô không hề yêu tôi . Cô đã ngoại tình , dan díu với người đàn ông khác . Còn đem tiền đi nuôi trai nữa .
Mẫn Nghi hét lên :
- Tử Trung ! Anh lầm rồi . Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu Tử Trung . Người trong hình đấy là Bội Phong , là ...
- Là người tình cũ của cô chứ gì ? Tình cũ không rủ cũng đến mà . Cô thật là hèn hạ .
- Không . Tử Trung ơi ! Oan cho em quá . Em không hề phản bội anh . Hãy nghe em nói đi . Hãy bình tĩnh nghe em nói đi mà .
- Cô không cần nói gì cả . Mà tôi cũng không muốn nghe nữa đâu . Những tấm hình này đã nói lên tất cả rồi . Trước đây , tôi đã quá ngây thơ , nghe biết bao nhiêu lời ngon ngọt của cô . Bây giờ đã quá đủ rồi . Bài học hôm nay đã làm tôi sáng mắt ra rồi .
Mẫn Nghi đau khổ rên rỉ :
- Tử Trung ơi ! Nếu anh không nghe lời em giải thích thì suốt đời anh sẽ ân hận . Hãy nghe em một lần đi , Tử Trung .
Tử Trung vò đầu đau khổ :
- Vâng , bây giờ tôi rất ân hận vì đã yêu cô . Cô không cần nói thêm gì nữa .
- Tử Trung !
- Cô im đi và hãy nghe đây . Kể từ bây giờ , giữa tôi với cô đã chấm dứt , không còn gì nữa . Tôi không muốn gặp mặt cô nữa . Và tôi không muốn thấy cô lảng vảng ở trang trại Ức Thiên này nữa . Cô mau cút xéo khỏi nơi đây .
- Đừng mà , Tử Trung . Em van anh .
Tử Trung cúi xuống , siết mạnh vai nàng đến đau buốt . Anh đanh giọng :
- Mẫn Nghi ! Hãy nghe đây . Cô mau cút khỏi nơi đây . Nếu không tôi sẽ giết cô đấy . Cô là loại đàn bà đốn mạt !
Nói xong , anh hầm hầm bỏ đi . Mẫn Nghi nghẹn ngào gọi theo :
- Tử Trung ! Anh đừng đi . Đừng đi mà . Em không hề có lỗi với anh đâu .
Nhưng tiếng gọi của nàng rơi vào khoảng không mịt mù . Nàng khóc ngất , bước đến ôm những chiếc áo cưới vào lòng , chiếc áo mà bao ngày nay nàng nao nức nhưng chưa được mặc . Trời ơi ! Nàng cứ ngỡ như một ác mộng , nhưng đó lại là sự thật vừa xảy ra với nàng . Tử Trung ơi ! Em phải làm gì để cho anh tin là em trong sạch đây ?
- Sao , mọi chuyện đã lỡ dở hết rồi à ?
Mẫn Nghi quay phắt lại nơi có tiếng nói , thì ra là Dạ Thu . Nàng lau nhanh những giọt nước mắt , hỏi :
- Dạ Thu làm gì ở đây ?
- Ờ , thì mình đi dạo ngang đây , nghe ồn ào nên ghé xem có chuyện gì vậy mà .
Chả lẽ chuyện này do Dạ Thu nhúng tay vào . Nàng đanh giọng :
- Dạ Thu ! Có phải tất cả là do cô không ?
- Mẫn Nghi nói điên gì vậy ? Tôi có biết chuyện gì đâu . Sao , bị Tử Trung bỏ rồi à ?
Biết không thể đôi co với hạng phụ nữ này , vì càng nói chỉ càng thêm tức mà thôi , nên nàng rắn giọng :
- Không sao . Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi bị bỏ rơi đâu . Dù sao tôi cũng quen bị thất tình rồi , chẳng hề gì đâu . Còn cô , cô luôn luôn làm những việc xấu , coi chừng có ngày bị quả báo đấy .
- Tôi ấy à ? Tôi có làm việc gì xấu đâu nào . Thật là buồn cười .
Sự trơ trẽn của Dạ Thu làm cho Mẫn Nghi không chịu được , nàng gắt :
- Dạ Thu đã thỏa mãn rồi phải không ? Mau ra khỏi đây mau . Hãy để cho tôi yên .
- Ờ , đi thì đi chứ ! Hừ !
Dạ Thu đi rồi , Mẫn Nghi nức nở gục xuống . Tất cả đã hết thật sự rồi .
Và đêm đó , nàng đã âm thầm ngậm ngùi rời khỏi trang trại Ức Thiên . Mãi mãi vĩnh biệt Tử Trung , vĩnh biệt mối tình đẹp nhất của đời nàng . Từ đây , cuộc đời của Mẫn Nghi sẽ rẽ sang một lối khác . Ngoài kia , màn đêm vẫn mịt mù .
Mẫn Nghi đi lang thang . Nàng định đón xe về thành phố , nhưng ở thành phố không sớm thì muộn nàng sẽ gặp lại Bội Phong . Rồi nàng sẽ nhớ lại những kỷ niệm , những ám ảnh mà Bội Phong đã gây ra cho nàng . Không . Nàng sẽ không trở về thành phố nữa . Nàng muốn đi xa , đi thật xa và quên hết những quá khứ đau để làm lại từ đầu . Đúng . Bây giờ , đối với nàng , tất cả sẽ làm lại từ đầu .
Nàng đón xe đến một ga xe lửa . Sau khi mua vé , nàng đã ngồi lên toa , nhưng cũng không biết chuyến xe này về đâu . Nhưng cứ mặc , vì bây giờ nàng cũng không biết là phải đi về đâu nữa . Còi tàu hú lên inh ỏi rồi đoàn tàu rùng mình chuyển bánh . Mẫn Nghi thấy lòng mình như tan nát . Kể từ bây giờ , nàng đã thật sự cô đơn , không còn một người quen hay thân thích . Nàng đang là kẻ lẻ loi trên thế gian này .
Chuyến tàu đã đi qua bao nhiêu là ga , nàng không nhớ nổi và nàng cũng chưa muốn xuống một ga nào . Cuối cùng thì tàu cũng dừng hẳn và đây là sân ga cuối cùng , nàng không xuống cũng không được . Giữa cảnh tấp nập của sân ga , nàng bị lọt thỏm vào đó , xa lạ , lạnh lùng . Nàng không biết phải đi về đâu nữa . Nàng ngơ ngác nhìn từng người xa dần và trong phút chốc , sân ga trở nên vắng lặng .
Đêm xuống đã lâu , chỉ có vài ánh đèn vàng vọt , cơn gió đêm lạnh buốt . Mẫn Nghi kéo cao cổ áo cho bớt lạnh . Lúc này , nàng mới thấy đói , vì từ chiều qua đến giờ nàng có ăn gì đâu . Nàng định mua một ổ bánh mì lót dạ , nhưng khi sờ tay vào túi , nàng mới hốt hoảng , vì tất cả tiền bạc của nàng bị mất sạch . Nàng cảm thấy choáng váng và ngồi xuống một băng ghế . Lúc này , nàng chỉ muốn khóc , nhưng khóc cũng không được . Tại sao cuộc đời nàng lại gặp toàn là bất hạnh ? Bây giờ , cuộc đời nàng chỉ còn hy vọng vào số tiền ít ỏi mà bấy lâu nay nàng dành dụm đó , nhưng cũng không còn . Giữa đêm tối nơi xa lạ , nàng thấy thật khủng khiếp . Lâu lâu có vài tên bụi đời dơ dáy lảng vảng nhìn nàng với ánh mắt lờ đờ , soi mói . Nàng co người lại như cố bảo vệ mình , nếu có bất trắc xảy ra . Nàng cứ ngồi như thế giữa cái rét của đêm đông mà nghe tim mình đập thình thịch . Bỗng nàng nghe một tiếng nói thật ấm phía sau :
- Hình như cô không biết phải đi về đâu , phải không ?
Mẫn Nghi chậm rãy quay lại phía sau . Nàng thấy một thanh niên tuổi ngoài ba mươi , có gương mặt đẹp , dáng cao ráo sang trọng . Đôi mắt anh nhìn nàng ân cần . Nàng không biết có nên tin tưởng hay không , nhưng nhìn anh , nàng khẽ gật đầu rồi quay đi nơi khác . Người thanh niên lại lên tiếng :
- Cô từ xa mới đến đây à ?
Mẫn Nghi vẫn không trả lời , chỉ gật đầu .
Người thanh niên lại lên tiếng :
- Ở đây , cô không có ai thân thích sao ?
Mẫn Nghi lại gật đầu .
- Thế cô định ngồi suốt đêm ở sân ga vắng lạnh này sao ?
Mẫn Nghi cảm thấy mình không thể im lặng mãi được . Nàng nhìn người thanh niên rồi thở dài , nói :
- Đành phải như vậy thôi , bởi vì tiền bạc của tôi đã bị kẻ gian lấy hết rồi . Bây giờ tôi không còn lấy một đồng nào cả .
Người thanh niên phẫn nộ :
- Bọn chúng thật khốn nạn . Thế bây giờ cô dự định sẽ làm gì ?
- Tôi không biết .
- Cô có cần tôi giúp đỡ hay liên hệ với gia đình không ?
- Tôi không có gia đình và cũng không có ai thân thích .
Người thanh niên suy nghĩ khá lâu rồi bỏ đi . Điều đó cũng không làm cho nàng bận tâm , vì nàng đang lo cho số phận của nàng . Nhưng chỉ vài phút sau , nàng nghe tiếng động cơ xe . Lúc nàng quay lại thì chiếc xe hơi sang trọng đã dừng sát bên nàng . Người thanh niên lạ mờ cửa , bước ra khỏi xe , đến bên Mẫn Nghi , nói :
- Nếu cô không ngại thì đi với tôi .
Mẫn Nghi ngạc nhiên nhìn người thanh niên từ đầu đến chân . Người thanh niên lại tiếp :
- Cô là con gái , không thể ở đêm nơi chỗ phức tạp này đâu . Mau lên xe đi .
Đi đâu chứ ? Nhưng dù sao bây giờ nàng cũng đang ở bước đường cùng rồi . Ở đây , nếu lọt vào mấy tay bụi đời này còn ghê tởm hơn . Dẫu sao thì bây giờ nàng cũng không còn tha thiết gì với sự sống . Nếu người thanh niên này là người tốt thì thôi , nếu hắn ta có ý hãm hại thì nàng sẽ tự tử . Nghĩ vậy , Mẫn Nghi ngoan ngoãn xách túi đồ và bước lên xe . Người thanh niên đóng cửa xe và lên xe , rồ máy lao đi . Mẫn Nghi nhìn hai bên đườing rồi nhìn người thanh niên , hỏi :
- Anh định chở tôi đi đâu vậy ?
- Về nhà tôi .
Hắn đưa mìnn về nhà rồi hắn có làm gì mình không nhỉ ? Chẳng lẽ hắn định đưa nàng về nhà để làm chuyện ăn bánh trả tiền sao ? Ôi ! Nàng bây giờ giống như cá nằm trên thới mà hắn chính là tay đầu bếp . Ôm chặt túi xách vào người , nàng tìm cách để đối phó . Bỗng người thanh niên lên tiếng :
- Ời phải . Có lẽ cô chưa ăn gì phải không ? Chắc ở nhà tôi không có sẵn thức ăn . Thôi chúng ta vào quán ăn tạm vậy .
Không đợi cho Mẫn Nghi trả lời , anh tấp xe vào một quán ăn bên đường .
Khi thức ăn được đem ra , vì quá đói nên Mẫn Nghi không còn ngần ngại , nàng ăn ngon lành . Khi hai người đã no bụng thì họ tiếp tục cuộc hành trình .
Và cuối cùng , chiếc xe cũng dừng lại trước một biệt thự nhỏ nhưng thật sang trọng . Khi người làm mở cổng , chiếc xe chạy vào trong sân . Người thanh niên mở cửa rồi nói với Mẫn Nghi :
- Nào ! Xin mời cô .
Mẫn Nghi ôm chặt túi đồ và bước theo người thanh niên lạ như một cái máy .
Họ bước vào phòng khách , ánh đèn sáng choang làm nổi bật những đồ bài trí bên trong sang trọng và đắt tiền . Trên ghế salon có một người đàn bà đang ngồi đọc sách . Người thanh niên vui vẻ nói :
- Mẹ ! Con đã về .
Bà Tường Vân ngước lên . Mẫn Nghi thấy bà đẹp quí phái , sang trọng , nhưng trên gương mặt đẹp của bà trông rất nghiêm khắc và phảng phất một nỗi buồn sâu kín . Bà Vân Tường nhìn Mẫn Nghi từ đầu đến chân rồi khẽ nhíu mày .
Hiểu ý mẹ , người thanh niên giới thiệu :
- Mẹ ! Đây là một cô gái lỡ đường , con mới gặp ở sân ga . Chúng ta cho cô ấy tá túc qua đêm mẹ nhé .
- Thế à ? Vậy con bảo cô Mai thu xếp chỗ nghỉ cho cô ấy đi .
- Dạ .
Mẫn Nghi khẽ chào người đàn bà rời theo chân người giúp việc lên lầu .
Đợi cho Mẫn Nghi vừa khuất sau cầu thang , bà Vân Tường nghiêm mặt :
- Trực Nhân ! Cô ấy là ai thế ?
- Dạ , con không biết , mẹ à . Theo lời cô ấy , thì cô ấy từ xa mới đến đây , không có một người thân , nhưng bị bọn bất lương lất sạch tiền bạc . Nhìn cô ấy co ro cô độc một mình ở sân ga phức tạp , con không nỡ .
Người đàn bà ngồi xích lại gần con trai hơn và nói :
- Trực Nhân ! Mẹ biết tính con hay thương người , nhưng thời buổi này vàng thau lẫn lộn , nhỡ cô ấy là kẻ xấu thì sao ?
- Mẹ ! Con tin là cô ấy không gạt chúng ta . Mẹ không biết đâu . Lúc nãy ở sân ga , nhìn cô ấy với gương mặt hốt hoảng , sợ sệt trông thảm lắm , mẹ ạ .
- Mẹ cũng vậy . Được giúp đỡ cho những người khó khăn lỡ vận , mẹ cũng vui lắm . Nhưng cô ta quá xa lạ , không biết gốc gác ở đâu mà con đem về cho ở nhà mình , mẹ chỉ e bất tiện .
- Mẹ ! Xưa nay trực giác của con thường rất đúng , xin mẹ hãy xin vào trực giác của con nhé . Con tin cô ấy không phải là người xấu .
- Ờ , mẹ cũng hy vọng là vậy . À ! Mà cô ta đã ăn uống gì chưa vậy con ? Hay để mẹ bảo cô Mai làm cơm cho cô ấy nhé ?
Trực Nhân vội ngăn mẹ :
- Không cần đâu mẹ . Lúc nãy , con nghĩ nhà mình không có sẵn thức ăn nên đã đưa cô ấy vào quán ăn rồi . Tội nghiệp ! Cô ấy vừa đói vừa khát nên ăn ngon lành .
Người mẹ thở dài :
- Con lúc nào cũng có tật thương người . Con trai gì hơn cả mẹ nữa .
- Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy những cô gái bơ vơ lạc lõng , con lại nghĩ đến ...
Không hiểu sao vừa nói đến đó , Trực Nhân vội im bặt . Anh nhìn mẹ , thấy mẹ lúc này cũng thay đổi nét mặt . Dường như có một áng mây mờ đang ngăn trước mắt bà .
Trực Nhân hối hận :
- Mẹ ! Con xin lỗi . Lẽ ra con không nên làm cho mẹ buồn .
Bà Tường Vân đứng lên :
- Mẹ đi nghỉ đây . Con đừng lo cho mẹ . Nhớ để ý cô gái đấy nhé .
Nói xong , bà nặng nề bước về phòng mình . Trực Nhân nhìn theo dáng mẹ , lòng anh thấy thương mẹ vô cùng . Trong thâm tâm anh anh luôn hứa rằng phải giúp mẹ . Anh phải giúp mẹ thoát qua cảnh đau sầu này . Nhưng bao năm nay lực bất tòng tâm , anh vẫn chưa làm được , song anh không nản chí . Anh hy vọng sẽ có một ngày , một ngày anh sẽ làm được . Mẹ ơi ! Con nhất định sẽ làm được việc đó . Có lẽ không bao xa nữa đâu . Mẹ ráng đợi nhé .
Trực Nhân bước đến bên cửa sổ . Bên ngoài , ánh trăng thượng tuần soi sáng cả vườn hoa như dỗ cho những bông hoa giấc ngủ yên bình .