Căn phòng tôi ở có một ô cửa sổ trông xuống một khoản sân rộng nằm cạnh công viên. Buổi sáng, trời còn sương mù lãng đãng trên những hàng cây, nhìn xuống đã thấy vài người tập thể dục dưỡng sinh và đi bộ. Thi thoảng có người dắt một, hai con ngựa đi chậm rãi trên đường. Những con tuấn mã tuyệt đẹp với hình dáng cân đối, bước đi nước kiệu khoan thai. Tôi bỗng nhớ đến những chiếc xe thổ mộ chở đầy hoa chạy sớm vào thành phố, tôi thường bắt gặp khi ngồi ở một quán cóc uống cà phê bên đường, dạo còn sinh viên.
Buổi sáng êm ả và thanh bình. Vợ tôi và hai đứa con trai nhỏ còn ngủ ở phòng bên cạnh. Ngày Chủ Nhật, cả cái chung cư rộng lớn này có ít người thức sớm. Nhưng sao tôi vẫn không ngủ muộn được.
Những chuyến đi xa, lặn lội vào từng ngõ ngách trong một làng xóm nào đó ở miền Trung để tìm kiếm những người con lai Hàn Quốc còn sót lại, đã làm cơ thể tôi khá mệt mỏi. Công việc tìm kiếm, đôi khi thành công, đôi khi vô vọng. Những mảnh đời luân lạc vẫn đang lặn ngụp trong bể khổ. Còn tôi như người trồng sen, có mùa bội thu, có mùa thất bát.
Nhưng nếu không có vợ tôi - người luôn chăm sóc từng miếng ăn, manh áo hàng ngày; người giúp tôi lo toan mọi việc khi tôi đi vắng và là người đã sinh cho tôi hai đứa con trai tuyệt vời…-, có lẽ tôi sẽ không đủ sức đi trên một hành trình dài mà phía trước còn là bóng đêm.
Trong bóng đêm, người đàn bà tỏa ra ánh sáng dịu dàng như một ngọn nến hồng đã giúp tôi thấy mọi cảnh vật trở nên thơ mộng. Mái tóc dài của nàng thoang thoảng một mùi hương mê hoặc. Nụ cười của nàng luôn luôn tươi đẹp và tràn đầy sức sống, cuốn hút lấy tôi mỗi khi gần gũi. Tôi yêu nàng với tất cả tấm lòng của người đàn ông, tự nhủ sẽ mang lại hạnh phúc cho cuộc đời nàng, những lúc khó khăn lẫn những khi đầy đủ.
Nhưng nếu chỉ có thế, cuộc sống của chúng tôi đã khác. Xuất thân cũng từ một ngó sen nằm sâu trong bùn lầy nước đọng, bằng sự nổ lực làm việc và ý thức về thân phận mình, tôi đã tìm cách ngoi lên trên mặt nước để thấy ánh sáng, không khí xanh trong của bầu trời quang đãng. Nhưng còn bao nhiêu mơ ước chưa thành hoa sen, của những người cùng thân phận như tôi? Đó chính là những trăn trở đã làm tôi mất ngủ…
Một chiếc máy bay cất cánh lên từ phi trường vang trong bầu trời những âm thanh ồn ã đã đánh thức vợ tôi dậy. Nàng sang phòng tôi, hỏi:
- Hôm nay anh có đi đâu không?
Tôi uể oải đáp:
- Có. Anh có một cuộc hẹn lúc 9 giờ. Trưa không dùng cơm nhà.
Nàng có vẻ phật lòng:
- Anh đi hoài, nhà vắng quá! Mỗi tuần, chỉ có một ngày Chủ Nhật…
- Anh hiểu. Nhưng công việc mà!
- Tuần sau anh không được đi đâu, nghe?
- Chưa biết. Anh sẽ cố gắng!
- Anh không sợ à?
- Sợ gì?
- Bất trắc!
- Không!
- Nếu giữa công việc và gia đình, anh sẽ chọn gì?
- Cả hai
- Nhưng nếu chỉ chọn một?
Tôi nhìn nàng, ngập ngừng một chút:
- Có lẽ, em?
- Sao lại có lẽ?
- Vì có em mới giúp anh hoàn thành công việc!
Đối với đàn bà, không có gì quý hơn những lời nói ngọt. Chính cụ Nguyễn Du đã dạy tôi điều này: “Lặng nghe lời nói như ru/ Chiều Xuân dễ khiến nét Thu ngại ngần…”
***
Cuộc hẹn tại một quán cà phê sân vườn có khoảng cách các bàn khá rộng, các chậu hoa kiểng và cây cối che chắn chung quanh, một nơi thích hợp cho những cặp tình nhân và những câu chuyện riêng tư.
Tôi đến chỗ hẹn một lúc thì cô gái đến. Cô gái có dáng cân đối, với đôi vú trần nhô cao sau làn vải áo pull mỏng, đôi chân dài săn chắc, gương mặt trái soan với mái tóc dài thả lưng ngang vai.
Cô gái cười chào tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi:
- Anh đến đã lâu chưa? Em bị kẹt xe nên đến hơi muộn làm anh phải chờ. Xin lỗi nghe!
Từ người cô gái toả ra mùi nước hoa dìu dịu, ngây ngất.
- Cũng mới đến. Không sao đâu! Mấy giờ ngày mai thì em bay.
- Buổi chiều, hai giờ. Anh đưa em ra sân bay, nhé? Ông Lee sẽ đón em tại phi trường bên ấy. Đi một mình, em buồn quá, anh ạ!
Người tiếp viên nam đến. Chúng tôi gọi thức uống. Khi anh ta đã đi, tôi nói với cô gái:
- Mọi việc anh đã lo chu tất. Em sắp sang cùng chồng bên Hàn Quốc đúng như ý nguyện của em. Sáng nay, em hẹn anh ra đây có việc gì không? Sao không đến công ty?
- Anh nôn nóng quá! Từ từ đã rồi biết!
- Cô gái thở dài, giọng có vẻ buồn buồn. Bàn tay cô thật đẹp, đang vân vê mái tóc.
Người tiếp viên nam mang thức uống đến. Anh ta mang chiếc khay có đặt ly cà phê đá và ly cam vắt bằng ba ngón tay trái. Đợi anh ta đặt thức uống trên bàn xong, lui vào, tôi hỏi cô gái:
- Qua Hàn Quốc, em dự tính sẽ làm gì trong tương lai?
Bàn tay cô gái bỏ mái tóc, vân vê làn môi dưới:
- Ông Lee giàu, chắc sẽ không cho em đi làm. Nhưng có lẽ trong thời gian đầu, em phải học tiếng Hàn cho thông thạo, sau đó mới tính tiếp. Bố mẹ em già, lại nghèo, em phải giúp đỡ gia đình. Ngôi nhà bố mẹ em không biết có ở qua khỏi mùa mưa không!
- Sao vậy?
- Nó đã cũ. Chỉ sợ đổ ụp xuống bất ngờ.
- Có thể anh sẽ nói thêm để ông Lee giúp em. Ông ấy giàu lắm, lại mất vợ đã lâu…
- Nhưng cũng khá già, so với cái tuổi của em. Em rất cảm ơn anh, nếu anh nói giúp thêm.
- Có gì đâu…
Cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt liếc ngang:
- Trước khi gặp anh, có bao nhiêu người cũng hứa hẹn đủ thứ. Họ nói bảo đảm này nọ nhưng rốt cuộc chỉ tiền mất tật mang. Chỉ có anh là tốt với em. Cho nên, trước khi đi, em muốn…
Cô gái im lặng, không nói tiếp. Cô bưng ly cam vắt có ống hút, hút chầm chậm, bàn tay cô hơi run run. Cuối cùng, tôi nghe cô nói nhỏ:
- Anh đi với em một lúc, nhé? Đi đâu, đừng hỏi. Em có một món quá muốn tặng anh trước khi đi.
Cô gái gọi tính tiền, dù tôi đã giành trả nhưng cô không chịu. Cô bấm điện thoại di động, kêu một chiếc taxi, kéo tôi lao vào băng sau. Khi nãy đến chỗ hẹn, tôi đi xe bus, còn cô gái hình như cũng đã đi taxi.
Thành phố càng ngày càng đông người hơn. Dạo trước họ đến đây để kiếm sống, còn bây giờ, hình như họ tập trung về đây để tìm một chân trời khác. Như cô gái ngồi bên tôi chẳng hạn. Cô là con út của một người đàn bà lai Hàn, ở miền Trung, tại một làng quê hẻo lánh và nghèo khó. Cô vào Sài Gòn may xuất khẩu cho một công ty đã năm năm nay nhưng cuộc sống cũng chỉ đủ ăn, đủ mặc, không giúp đỡ được gì cho gia đình cha mẹ. Cho đến khi cô gặp được tôi và ông Lee, một người đàn ông chết vợ, giàu có, đang sang Việt Nam đi du lịch. Như một nhân duyên tiền định, sau một thời gian tìm hiểu, ông Lee ngỏ lời cầu hôn cô gái. Đám cưới được tổ chức sang trọng trong một nhà hàng lớn. Ba tháng sau, ông Lee nhờ tôi làm mọi thủ tục giấy tờ để bảo lãnh cô gái sang Hàn Quốc làm vợ ông. Ngày mai cô gái đã đi về nhà chồng. Còn hôm nay, tôi vẫn không đoán ra cô gái này sẽ tặng mình món quà gì.
- Anh đang suy nghĩ gì vậy?
Cô gái nắm lấy bàn tay tôi, hỏi. Bàn tay có mang chiếc nhẫn vàng mới, thực đẹp, nhưng lạnh.
- Anh đang nghĩ đến em, một mình thân gái dặm trường.
Cô gái bỗng ngả đầu vào vai tôi, rơm rớm nước mắt. Mái tóc cô gái toả ra mùi nước hoa thơm mê hoặc.
Xe dừng lại trước khách sạn Viên Ngọc Xanh. Cô gái trả tiền cho người tài xế, quay sang tôi, nói:
- Em muốn anh lên phòng em đang ở một chút. Món quà em để trên đó.
- Có bố mẹ em vào không?
- Không! Chiều nay mới vào. Mở cửa xe đi anh!
Người bảo vệ khách sạn Viên Ngọc Xanh nhìn chúng tôi bước vào với ánh mắt tỉnh táo nhưng miệng lại nở một nụ cười toe toét khi nhận ra cô gái đang là khách hàng.
Chúng tôi dùng thang máy để lên lầu 5. Trong thang máy, cô gái đứng sát vào người tôi, thân hình hâm hấp nóng.
Căn phòng cô gái ở thật sang, với đầy đủ đồ dùng cao cấp, còn giường ngủ thì không chê vào đâu được. Không khí lạnh và thoang thoảng mùi nước hoa oải hương sang trọng. Phòng w.c với những vật dụng sáng choang, sạch sẽ.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế salon êm ái, tò mò hỏi:
- Em ở sang ghê! Có quà gì tặng anh đâu?
Cô gái mở tủ lục lọi gì đó, quay sang tôi nói:
- Đừng gấp gáp, chờ em một chút!
Sau đó, cô ôm bộ quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tôi ngồi một mình, suy nghĩ lung tung. Nghe tiếng nước vọng rào rào chảy vào bồn tắm, tôi biết cô gái chỉ khép chứ không đóng kín cửa phòng tắm. Không biết cô gái đang muốn chơi trò gì đây?
Không khí lạnh lẽo trong căn phòng như đang cô đọng lại. Tôi cảm thấy cô đơn trước những tiện nghi vật chất. Tôi có cảm giác mình đang đứng ở trên một bờ vực thẳm, chỉ cần xảy chân một chút là mình sẽ lao sâu hun hút xuống tận đáy vực…
- Anh ơi! Lấy dùm chiếc khăn tắm trong tủ. Em không thích dùng khăn của khách sạn.
À… Hình như cái chiêu này xưa như trái đất mà những người đàn bà hay dùng để kéo đàn ông vào vòng tay của họ. Tôi chợt nghĩ đến người vợ và hai đứa con trai. Hình ảnh người đàn bà mà tôi thương yêu, quý mến đã giữ tôi lại. Tôi cũng chợt nhớ tới ông Lee, người đã tin tưởng giao phó mọi công việc cho tôi bên này. Tôi không thể làm cái điều mà cô gái muốn.
Tôi đứng bật dậy, nói vói vào phòng tắm:
- Anh về đây! Chúc em đi bình an.
Và tôi vội vã rời khỏi khách sạn Viên Ngọc Xanh.
Có thể bạn bè khi biết chuyện sẽ trách tôi là người chơi không sành điệu, mỡ đến miệng mèo mà không chịu hưởng. Có thể cô gái sẽ buồn và biết đâu sẽ oán giận tôi lúc ấy. Những có lẽ những điều ấy không làm tôi bận tâm.
Điều quan tâm nhất của tôi trong cuộc sống này là xây dựng được một gia đình hạnh phúc và được bạn bè tin tưởng và quý mến.
Muốn thế tôi phải giữ mình sao cho mãi mãi như một bông sen ngoi lên từ bùn, dâng tặng cuộc sống những điều tốt đẹp nhất.
HẾT. TRẦN ĐẠI NHẬT
Tên thật ( Real name ) : Trần Văn Ty
Tên Hàn Quốc (Korean name ) : KIM SANG IL
Year of Birth : 1970
Quê ngoại ( Mother’s village ) : Tuy Hòa – Phú Yên (Vietnam)
Quê nội ( Father’s village ) : Hàn Quốc (Korea)
Điện thoại ( Tel – Mobile ) : 84-8-5399212; 098.222.4889