Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Tiếng Ngân Trong Gió

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 26667 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Tiếng Ngân Trong Gió
Cát Lan

Chương 14
Cổ Thạch ngồi nơi căng tin bệnh viện nghe ông Lê Vũ thuyết giảng một hồi lâu rồi mới được phép lên phòng chăm sóc đặc biệt thăm Như Nguyện .
Cổ Thạch ngồi đó lặng ngắm Như Nguyện . Cô đã ốm đi khá nhiều, chỉ một tuần lễ nằm trên giường với cơn mê sâu. Cô không nhận thức được gì sau tai nạn hôm đó, để quanh cô có biết bao người đau lòng . Trong đó người đau khổ không thua kém gì cha mẹ cô là anh. Anh thầm nhủ : nếu đánh đổi sinh mạng cô bằng sinh mạng anh, anh cũng vui lòng .
Hiệnt tại, anh được cha mẹ cô cho phép tiến đến con đường hạnh phúc cùng cô. Thế nhưng sao cô lại nằm yên lạnh lùng, chẳng chút hân hoan khi được toại nguyện điều mà bấy lâu nay mình trông đợi .
Trời càng lúc càng khuya, bệnh viện vắng lặng và yên ắng chìm vào giấc ngủ . Chỉ riêng Cổ Thạch ngồi đó, không ngừng đưa mắt nhìn cô say đắm . Nắm nhẹ bàn tay trắng mịn thon nhỏ yêu dấu, anh nhỏ giọng vào tai cô lời yêu thương nồng cháy, mong cô hiểu và sớm tỉnh dậy cùng anh đi trọn đường tình .
- Tỉnh dậy đi cô bé của anh ! Đừng ngủ nữa, đừng đùa với anh nữa, bé ơi. Cha mẹ em đã chấp nhận anh, hãy tỉnh dậy và hưởng chia hạnh phúc cùng với anh đi nào .
Gương mặt Như Nguyện vẫn bình thản, yên lành trong giấc mộng dài chỉ riêng mình cô đối diện .
Đột nhiên, khóe mắt sâu đầy nghị lực của Cổ Thạch chảy dài hai hàng nước mắt thật hiếm hoi, như có lần anh nói thật như đùa : "Nam nhi đổ máu không đổ lệ", hay "nước mắt đàn bà chảy xuôi, nước mắt đàn ông chảy ngược về tim" để khẳng định khí phách cứng cỏi của mình . Nhưng trước Như Nguyện trước tình cảnh đầy bi đát của cô, anh không cầm được nước mắt nên đành để mặc nó tuôn rơi:
- Tỉnh dậy đi em, hãy tỉnh dậy đi !
Em còn nhớ kỷ niệm lần đầu hai ta gặp nhau không ? Riêng anh, suốt đời này cho đến ngày nhắm mắt anh vẫn không quên ngày trời đất giao hòa để gặp em. Đêm đó, em thật tuyệt vời trong mắt của anh. Vẻ đẹp thiên thần được kết hợp cá tính gai góc đã cuốc mất vẻ lạnh lùng, hờ hững vốn có của anh, để nghe trái tim mình lần đầu tiên đập sai nhịp .
Rồi từ mình yêu nhau, có với nhau bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, nhưng đối với anh đó là những ngày tháng mật ngọt . Kiếp này cho đến kiếp sau nữa, kiếp sau nữa, anh vẫn nguyện bên em trọn đời, cùng em chia sẻ cay đắng ngọt bùi .
Cổ Thạch thẫn thờ nói như kẻ mộng du, vẻ đau khổ in đậm trên khuôn mặt rắn rỏi và từng giọt, từng giọt nước mắt đàn ông đã rơi xuống đáp trên đôi môi hình trái tim khô héo của người mình yêu.
- Sao không chịu thức dậy cùng anh hả bé ? Không chịu cùng anh đi phố, đi tham quan cảnh đẹp của thiên nhiên. Em biết không ? Anh đã từng mơ ước có một ngày cùng em đến xứ sở hoa anh đào, có đỉnh Phú Sĩ quanh năm tuyết phủ trắng xóa, được cùng em đến thăm thành Paris tráng lệ nguy nga với những truyền thuyết hào hùng . Thế mà giờ đây ước mơ của anh không thực hiện được . Em bảo em thương anh, yêu anh hơn cả tình anh trao cho em, vậy sao em không thức dậy để chứng minh lời hứa của mình ?
Nhớ có lần em bảo sẽ sinh cho anh một tá đứa con đủ lập một đội bóng đá, để cho chúng đùa nghịch, cho không khí vắng lặng nhà anh thêm sinh động hẳn, lên khi em chính thức là con dâu trong gia đình . Anh rất sung sướng trong giây phút chờ đợi cái ngày hạnh phúc đó, nhưng rồi anh có đợi được không, khi em trốn tránh anh, em cố tình không thực hiện lời hứa bằng cách lánh mình trong giấc ngủ dài . Em là một người xấu lắm ! Trên đời này, người xấu nhất là người không giữ lời hứa, chẳng lẽ em lại là loại người đó sao ?
Cổ Thạch không biết phải làm sao để Như Nguyện tỉnh dậy . Anh phải làm sao để cô thoát khỏi cơn mê dài và nỗi ám ảnh của sự chết chóc để trở về bên anh, yêu đời, hồn nhiên như chim sáo ngày nào .
Cổ Thạch như thân cây bị đốn ngã, anh gục đầu xuống giường . Trời ơi! Anh phát điên lên mất ...
Bỗng ... đột nhiên anh giật mình, rồi cố căng người nghe ngóng . Đâu có một âm thanh ngoài tiếng rù rì của máy lạnh ?
Nhưng một cảm nhận từ đâu ùa tới làm anh như tỉnh lại . Anh từ từ ngồi thẳng dậy và mở to mắt nhìn Như Nguyện .
Và anh suýt la lên. Dường như anh vừa trông thấy mi mắt cô khẽ rung nhẹ . Anh nhìn kỹ hơn, tập trung vào khuôn mặt cô vẫn bất động, nhưng có cái gì lay nhẹ nơi khuỷu tay anh, Cổ Thạch nhìn xuống ngón tay cô, những ngón tay cứng đơ đang khó nhọc co duỗi muốn bíu lấy anh.
Chỉ suýt nữa thôi, Cổ Thạch đã ngất đi vì mừng rỡ, chồm lên gần cô, anh khẽ gọi :
- Nguyện ơi ! Em tỉnh rồi sao ? Em hãy mở mắt nhìn anh đi !
Đôi mắt cô lay động như đáp lại lời Cổ Thạch . Không còn nghi ngờ gì nữa, anh mừng rỡ lính quýnh chồm lên nhấn liên hồi vào nút chuông trên tường . Chỉ thoáng chốc sau đó, những bước chân của y tá, bác sĩ đã dồn dập vang lên trước cửa phòng .
oOo
Đứng ngoài hành lang chăm sóc đặc biệt, Cổ Thạch nhấp nhỏm mãi không yên. Cho đến khi cô y tá bước ra gọi tên anh. Cổ Thạch đưa mắt nhìn ba mẹ Như Nguyện ngần ngại, khi thấy khuyến khích của họ, anh vội bước ngay vào phòng .
Như Nguyện nằm trên giường trong tươi tỉnh hơn vài giờ trước đây. Cô nhếch miện cười và khó nhọc chìa tay ra với anh.
Bước vội đến bên cô, Cổ Thạch nắm lấy bàn tay gầy yếu của cô. Anh nói trong xúc động : 
- Mừng em đã trở về bên anh !
Như Nguyện khẽ lắc đầu, nói ngắt quãng :
- Anh thấy đó ... những gì Như Nguyện này đã hứa thì suốt đời không quên.. Em không phải là người xấu như anh đã gán cho em vài giờ trước đây .
Cổ Thạch cười mà nước mắt rưng rưng, thứ nước mắt long lanh, đong đầy hạnh phúc .
- Anh xin lỗi !
- Không lỗi phải gì hết, em hiểu anh. Nhưng mà Cổ Thạch ...
Như Nguyện ngập ngừng nói khi cô đưa tay vuốt nhẹ gương mặt được băng kín trắng xóa .
- Em sợ rồi đầy gương vẻ đẹp "thiên thần" mà anh yêu sẽ không còn nữa . Thay vào đấy là một con "ác quỷ" sẽ làm anh ghê tởm tránh xa.
- Em nói gì bi quan thế ? Gương mặt em rồi sẽ lành .
Như Nguyện đưa tay ngăn những lời Cô Thạch sắp nói tiếp :
- Sẽ lành nhưng không có nghĩa là sẽ trả lại cho em vẻ mặt như xưa. Em biết cả người mình lao đầu vào xe thì gương mặt làm gì tránh khỏi thương tích nặng nề .
Kéo ghế ngồi xuống cạnh Như Nguyện, một tay Cổ Thạch nắm lấy tay cô như củng cố niềm tin, một tay anh vuốt nhẹ khuôn mặt được băng trắng xóa . Anh đưa mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Như Nguyện, như muốn truyền niềm tin yêu cho cô : Anh yêu em không chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài, mà yêu cả vẻ đẹp bên trong một tâm hồn ngang bướng nhưng cũng đầy bao dung rộng lượng .
Anh trầm giọng tâm sự :
- Nhỏ biết không ? Lần đầu gặp nhỏ, anh đã bị chinh phục bởi vẻ đẹp bề ngoài đầy thu hút . Nhưng sau anh mới phát hiện một điều thú vị là anh đã yêu chính tâm hồn em. Nếu anh cưới em chỉ vì em đẹp nhưng tâm hồn rỗng tuếch, khác nào anh cưới một con búp bê không hồn thì làm sao nói trọn câu "ăn đời ở kiếp".
Như Nguyện mắt long lanh sáng ngời lên khi cô đã thực sự hiểu những lời Cổ Thạch nói, tuy vẫn chưa thật sự gạt bỏ được nỗi mặc cảm trong cô.
Như Nguyện ấp úng :
- Nhưng ... em không quen...
Bật cười nhìn cô, anh nói :
- Anh hiểu những người con gái đều coi trọng nhan sắc mình, nhất là những cô gái đẹp như em. Được rồi, được rồi . Anh có quen với một người bạn là bác sĩ thẩm mỹ bên Nhật, hy vọng với tài năng của anh ấy sẽ giúp em trở lai như xưa.
Như Nguyện im lặng suy nghĩ những điều Cổ Thạch vừa nói .
Thấy vẻ ưu tư in đậm trong đôi mắt cô, Cổ Thạch cúi xuống hôn khẽ vào cô, âu yếm nói :
- Yên tâm đi bé ! Anh sẽ lo thủ tục cùng em sang Nhật .
Như Nguyện mừng rạng rỡ :
- Thật không anh ?
- Với em quan trọng nhan sắc, riêng anh thì không . Lỡ yêu rồi xấu đẹp gì cũng thuộc về mình .
Dẩu môi phụng phịu, cô đáp :
- Bây giờ còn yêu người ta thì hùng hồn nói thế . Sau này nhìn ngắm mài khuôn mặt "ác quỷ", thế nào anh cũng ghê sợ tránh xa.
Cổ Thạch nhăn mặt :
- Nhỏ có tin anh bóp mũi cho nhỏ chết ngắt luôn không ?
Như Nguyện cười tinh ranh:
- Không tin. Vì ai từng nói vài giờ trước đây "kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa nguyện bên em trọn đời, cùng chia sẻ buồn vui".
- Nhỏ dám ngạo anh há !
Như Nguyện cười long lanh rạng ngời khi cô biết "ngày mai" của đời cô đã thật sự bắt đầu từ hôm nay. Nhưng lại phiền vì một nồi, trong khi cô lại ray rứt nhớ về một người, một người cô mang nợ mà có lẽ trong suốt cuộc đời này cô trả mãi không xong.

<< Chương 13 | Chương 15 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 398

Return to top