Thật vậy, đôi bạn trẻ khốn khổ cần có sự che chở của Chúa hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ họ thấy tuyệt vọng bằng lúc này, khi họ tưởng sắp được hạnh phúc đến nơi. Nếu Rosa giả vờ trồng củ ở vườn để thử Jacob và đã thấy rõ bụng dạ xấu xa của hắn thì tên khốn nạn này lại rón rén đi theo cô gái vào hành lang nhà tù và nghe trộm được hết cuộc chuyện trò của đôi trai gái. Jacob không ai khác chính là Isaac Boxtel, biết rõ ràng là Rosa trồng hoa tuylíp đen trong buồng của cô và ngày lại ngày hắn trông thấy sự tiến triển của bông hoa. Hắn thuê ngay một căn buồng trước mặt pháo đài và hắn lại dùng chiếc kính viễn vọng xưa theo dõi cây tuylíp mọc ra sao khi Rosa đặt nó ra nắng trên bờ cửa sổ. Boxtel nhận thấy cô gái được Van Baerle hướng dẫn chăm sóc cây một cách hoàn hảo; hắn quyết.định chờ hoa nở hắn mới chiếm lấy bằng cách đánh cắp. Đánh cắp là quyết định cuối cùng của hắn. Nhưng muốn ăn cắp phải chờ Rosa ra khỏi buồng. Bởi vậy, Boxtel vui sướng thực sự khi thấy đôi trai gái có những cuộc gặp gỡ thường lệ vào các buổi tối. Hắn thừa cơ lúc Rosa vắng mặt đến nghiên cứu cửa ra vào ở buồng cô. Cửa đóng chặt đấy, khóa hai vòng quay nhưng bằng một cái khóa đơn giản và Rosa giữ chìa. Boxtel có ý định ăn cắp chìa khóa của Rosa; nhưng việc thò tay vào túi cô gái mà moi chìa khóa đã là một chuyện khó, còn chuyện khó khác là Rosa thấy mất chìa khóa sẽ đi đánh chìa khóa khác; cô sẽ không rời khỏi buồng khi khóa chưa được thay chìa: như vậy có phải là Boxtel sẽ uổng công không? Tốt hơn hết là dùng cách khác. Boxtel thu thập hết các chìa khóa hắn có thể tìm kiếm được; trong khi Rosa và Cornélius trò chuyện vui vẻ với nhau ở cửa ghisê, hắn đem tất cả chìa khóa đến thử. Có hai chìa lọt được vào ổ khóa, một trong hai chìa xoay được một vòng, tắc ở vòng thứ hai. Việc làm tiếp theo với chiếc chìa này dễ thôi. Boxtel bôi một lớp sáp mỏng lên chiếc chìa và đem thử lại. Đến khi chiếc chìa gặp chỗ tắc, điểm nghẽn để lại dấu vết trên sáp. Boxtel chỉ việc lấy một chiếc giũa mỏng như một lưỡi dao giũa theo vết dấu để lại. Hai ngày sau, Boxtel làm xong chiếc chìa khóa một cách hoàn hảo. Mở cửa buồng Rosa một cách dễ dàng, không kêu, không phải nặng tay; Boxtel đứng ở trong phòng, một mình với bông hoa tuylíp. Hành động phạm pháp đầu tiên của Boxtel là trèo qua tường nhà Rosa vào vườn bới tìm củ giống; lần thứ hai là trèo qua cửa sổ vào buồng sấy của Cornélius; lần này là mở cửa buồng Rosa bằng một chìa khóa giả. Các bạn thấy đấy, sự thèm muốn đã đẩy Boxtel dấn sâu vào con đường tội lỗi. Boxtel một mình với bông hoa tuylíp. Nếu là một kẻ trộm bình thường hắn sẽ thủ ngay chậu hoa đem đi..Nhưng Boxtel không phải là tên trộm bình thường nên hắn còn suy nghĩ. Lấy chiếc đèn ló ra soi, hắn thấy bông hoa chưa nở hết nên chưa chắc chắn nó đã là màu đen tuyền mặc dầu bề ngoài là thế. Hắn suy nghĩ thấy rằng nếu hoa không phải là màu đen, hoặc có một vết màu nào khác lẫn vào thì việc hắn ăn trộm là công toi. Lúc ấy tin đồn về vụ trộm sẽ truyền đi, người ta sẽ căn cứ vào những gì xảy ra ở khu vườn để nghi ngờ ai là kẻ trộm, người ta sẽ điều tra, rồi mặc dầu hắn giấu kỹ lưỡng cây hoa, người ta vẫn có thể mò ra được. Hắn suy nghĩ rằng dù hắn giấu kỹ cây hoa khiến người ta không tìm thấy thì khi chuyển nó đi vẫn có thể xảy ra những chuyện chẳng lành. Bởi hắn đã có trong tay chìa khóa buồng Rosa nên có thể tùy ý ra vào lúc nào cũng được, nên sau cùng hắn thấy điều tốt nhất là hãy chờ đến độ hoa nở, lấy trộm trước một giờ hay sau một giờ nó nở; rồi tức tốc đến Harlem, ở đấy nếu có kẻ nào khiếu kiện hắn đã có hoa ngay trình tòa. Vậy cô hay cậu nào sau này có khiếu nại sẽ bị Boxtel khép tội ăn cắp. Đó là cả một kế hoạch được xếp đặt chu đáo và xứng đáng với đức tài của kẻ lập ra nó. Vậy là tối nào cũng vậy, trong lúc đôi bạn trẻ chuyện trò vui vẻ trước cửa ghisê nhà tù, thì Boxtel lẻn vào buồng cô gái để theo dõi hoa tuylíp. Vào cái đêm kể trên, Boxtel sắp sửa vào buồng của Rosa như mọi đêm khác. Nhưng như chúng ta thấy, hai bạn trẻ mới trao đổi với nhau vài câu, Cornélius đã giục Rosa về để trông cây tuylíp. Khi thấy Rosa sau mười phút đi đã quay về, Boxtel biết ngay là hoa tuylíp đã nở hay sắp sửa nở. Chính vào đêm đó hắn sẽ đi nước cờ quyết định. Boxtel đến chơi nhà Gryphus với món quà gấp đôi thường lệ. Nghĩa là mang theo hai chai rượu bách xù ở hai bên túi. Gryphus say thì Boxtel sẽ làm chủ ngôi nhà hay gần như thế. Đến mười một giờ, Gryphus say mềm chẳng biết trời đất là gì. Đến hai giờ sáng, Boxtel thấy Rosa ra khỏi nhà, tay xách vật gì xem dáng thận trọng lắm. Vật đó không còn nghi ngờ gì nữa, là hoa tuylíp đen sắp nở. Nàng sẽ làm gì với cây hoa ấy? Nàng có mang hoa đi ngay Harlem lúc này không? Một cô gái không thể dám liều mình đi đêm xa như vậy. Hay nàng chỉ mang hoa đến cho Cornélius xem không thôi? Có thể như thế. Hắn bỏ giày và bước trên các đầu ngón chân đi theo Rosa. Hắn thấy cô gái tiến đến gần cửa ghisê. Hắn nghe thấy cô khẽ gọi Cornélius. Nhờ ánh sáng cây đèn ló của Rosa, hắn nom thấy bông hoa tuylíp nở, đen như đêm tối. Hắn nghe thấy Cornélius và Rosa bàn bạc cử người đi Harlem báo tin. Hắn thấy đôi trai gái hôn nhau và tiếng Cornélius giục Rosa về. Rosa tắt cây đèn ló và rón rén trở về buồng. Hắn trông thấy Rosa bước vào buồng. Rồi năm phút sau, cô đi ra, đóng cửa cẩn thận và khóa hai vòng xoay. Tại sao Rosa phải đóng cửa cẩn thận, ấy là vì đằng sau cánh cửa, cô giữ kín bông hoa tuylíp đen. Boxtel nấp ở bậc nghỉ cầu thang gác trên nhà, hắn nhìn thấy hết hành động vừa rồi của Rosa ở tầng dưới; hắn bắt đầu theo bậc thang nhà hắn xuống nhà thì Rosa cũng bước trên bậc thang nhà cô xuống sân. Thành thử khi Rosa bước nhẹ nhàng xuống bậc thang cuối cùng cũng là lúc Boxtel lẹ làng chạm tay vào xoay khóa buồng của Rosa. Trong tay hắn, nhất định như ai cũng hiểu, có chiếc chìa khóa giả mở dễ dàng chẳng kém gì chìa khóa thật của Rosa. Bởi thế ở đầu chương này chúng tôi mới viết là đôi bạn trẻ khốn khổ kia cần có sự che chở trực tiếp của Đức Chúa Trời. Đôi bạn trẻ tạm biệt nhau mới gần nửa tiếng và những tia nắng ban mai đầu tiên mới rọi vào buồng giam thì Cornélius giật mình nghe thấy những bước chân lên cầu thang. Gần như cùng một lúc bộ mặt tái mét và hốc hác của Rosa hiện lên ở cửa ghisê. - Anh Cornélius, cây hoa tuylíp... - Cô hổn hển kêu lên..- Làm sao? - Cornélius lo lắng hỏi. - Em biết nói làm sao bây giờ? Nó bị đánh cắp mất rồi. - Mất cắp! - Cornélius bàng hoàng nhắc lại. -Thế là thế nào? Em nói rõ xem nào. - ôi! Lỗi không phải tại em anh ạ. Khổ thân Rosa! Cô không dám xưng hô vói Cornélius: "Anh yêu quý của em" nữa. - Em không trông nó chứ gì? - Cornélius than thở. - Đúng, có một lúc thôi, khi em đi gọi người báo tin cách xa có vài bước, trên bờ sông Wahal. - Và lúc đó em để quên chìa khóa ở cửa, khổ chưa! - Không, thế mới lạ chứ! Rõ ràng em khóa chặt cửa, chìa khóa em còn giữ đây. Khi trở về, cửa vẫn còn khóa nguyên nhưng cây tuylíp thì biến mất. Nhất định tên ăn trộm phải có chìa khóa giả. Cô thổn thức, những cái nấc chẹn lấy họng cô. Cornélius đứng yên như mất hồn, nghe mà không hiểu, chỉ biết lẩm bẩm: - Trộm! Trộm! Trộm! Thế là hết. - ôi! Anh Cornélius, xin anh tha tội! Xin anh tha tội cho em. - Rosa kêu lên. - Em chết mất. Cornélius nắm lấy tay cô bóp thật mạnh: - Rosa! - Anh nói to. - Ta bị ăn cắp, đúng thế, nhưng có thể lấy lại được. Chúng ta biết kẻ ăn trộm là ai. Đó là tên bất lương Jacob. Này Rosa, ta phải cho người đuổi theo hắn, phải đuổi kịp hắn. - Làm thế nào được hả anh? - Rosa, em hãy mở cánh cửa này ra cho anh; em cứ mở ra xem anh có đuổi bắt được nó không; xem anh có phát hiện ra nó được không, xem anh có buộc nó phải khai ra tội ác của nó không! - Trời ơi! Xin anh nói khẽ chứ! Tức điên đến cực độ, Cornélius hét to: - Nếu em không mở, anh sẽ đẩy đổ các chắn song này, anh sẽ phá, anh sẽ giết hết những gì anh gặp trên đường đi. Người tù bất hạnh, sức lực được tăng lên gấp mười lần do tức giận, ra sức lay cánh cửa ầm ầm bằng đôi bàn tay cứng như thép. Van Baerle thét lên: - Tao sẽ giết mày, hỡi tên lưu manh Gryphus; tao sẽ giết chết mày như mày đã giết chết cây hoa tuylíp đen quý giá của tao..Con người khổ sở kia bắt đầu hóa điên. Rosa run rẩy: - Vâng, em xin mở cửa, nhưng trước tiên anh phải bình tĩnh lại đã, anh Cornélius! Cô không nói tiếp được vì một tiếng thét bên cạnh cắt ngang câu nói của cô. - Chết chưa! cha em! - Rosa kêu lên. Van Baerle gầm lên: - A! Gryphus, tên gian ác, mày đây rồi à? Giữa những tiếng ầm ĩ ấy, lão già Gryphus lên gác không ai nghe thấy. Hắn tóm chặt lấy cổ tay cô gái: - à! Mày lấy chùm chìa khóa của tao! - Hắn tức điên lên nói. - A! Cái thằng mưu phản đáng treo cổ là thằng Cornélius của mày đây! A! Mày thông đồng với các tù nhân Nhà nước. Được. - Hắn chuyển từ giọng tức giận bừng bừng sang giọng trào phúng lạnh lùng. - A! ông bạn trồng hoa tuylíp ngây thơ, a! Nhà thông thái hiền lành, a! Ngài sẽ giết tôi kia đấy! Tốt lắm! Chỉ cần thế thôi! Lại còn đồng lõa với con gái tôi nữa! Sáng nay ngài thống đốc tỉnh sẽ biết hết chuyện; ngày mai, Hoàng thân Altesse sẽ biết tin. Cút xuống, đứa con gái mất giống này. Còn ngài thông thái, xin chào tạm biệt ngài, xin ngài yên tâm, chào ngài! Rosa vừa sợ, vừa tuyệt vọng làm hiệu gửi người bạn trai một chiếc hôn; rồi như vừa nảy ra một ý kiến, nàng chạy xuống cầu thang nói: - Chưa phải đã là mất tất cả, anh hãy tin ở em, anh Cornélius ạ. Người cha hét lên đuổi theo nàng. Còn người trồng hoa tuylíp trẻ, anh nới lỏng dần dần các ngón tay nắm các chấn song hãy còn giật giật vì tức giận; đầu anh nặng trĩu, mắt anh trợn trừng trong hốc mắt trũng; anh nặng nề ngã vật xuống sàn nhà, miệng lẩm bẩm: - Mất cắp, bị mất cắp! Trong khi đó, Boxtel ra khỏi lâu đài bằng lối cửa do chính tay Rosa mở lúc nãy, Boxtel với cây tuylíp đen bọc trong áo măng tô rộng, nhảy vội vào một chiếc xe nhỏ chờ sẵn ở Gorcum; hắn biến mất, không báo một câu cho ông bạn cố tri Gryphus về cuộc ra đi vội vã này. Hắn cho xe chạy từ từ, không ai lại cho xe chạy nhanh với một cây tuylíp đen quý giá trên tay mà không sợ nguy hại gì cho nó. Boxtel sợ rằng đến Harlem không được nhanh nên đã cho đặt làm trước ở Delft một chiếc hộp xung quanh đệm rêu tươi mát; cây hoa đặt trong.đó được tựa tứ phía vào các nắm rêu êm ái, lại có lỗ thông hơi ở phía trên nên không sợ bị hư hại ngay cả khi xe ngựa phi nước đại. Sáng hôm sau hắn tới Harlem, bơ phờ nhưng thắng lợi, hắn thay đổi chậu để xóa hết vết tích đất cũ; hắn đập tan chiếc chậu sành, vứt mảnh xuống một dòng sông; hắn viết thư cho ông chủ tịch Hội làm vườn báo cho ông biết hắn đã đến Harlem với một cây hoa tuylíp hoàn toàn đen; hắn yên trí nghỉ ngơi trong một nhà hàng sang trọng với cây hoa nguyên vẹn của hắn.