Đó là giờ khắc tuyệt vời tiếp theo ngay sau khi mặt trời lặn. Mặt trời mùa xuân tươi sáng suốt ngày bây giờ nhuộm một màu sương hồng ngọc. Ngoài đường những ngọn đèn không sáng hơn những con đom đóm. Những cây cổ thụ bao quanh tòa án Godolphin chĩa những tán lá dày đậm chuyển sang màu xanh đen. Bức tượng ngài Robert Maynard giẫm chân lên những tên hải tặc bị đánh bại được bóng tối khỏa lấp bớt nét sầu sỉ. Những chiếc tàu hàng đang ra cảng Pamlico, đi về phía Ocracoke hoặc ra biển hú còi. Mùi hấp dẫn của bắp rang bơ mà người bán dạo bày ra ở bên vệ đường lan ra ở khắp mọi nơi làm hành khách bộ hành phải rỏ dãi. John và Henry đến gần và đặt tiền lên quầy. Người bán hàng trao gói bắp cho Henry. Hai cậu bé đi đến công viên gần đó và ngồi lên một băng đá. Henry chìa gói bắp cho John. Nó thọc tay vào và lấy ra một nắm bắp rang.
- Cậu biết không John? – Henry nói. – Không phải là một trò đùa đâu. Cậu đã quay về phía ông ta và cũng đã nhìn thấy ông ta đứng ngay sau lưng cậu… to bằng người thật. Và cậu đừng bảo với tớ rằng lúc ấy tớ bị ảo giác nhé!
Cậu bé vừa nhai rất hăng vừa nói thêm:
- Tớ đã báo trước với cậu rằng trò chơi ấy rất nguy hiểm mà…
John uể oải ném vài hạt bắp rang vào miệng.
- Chẳng ai thấy ông ta cả. Còn cậu thì nghĩ rằng cậu đã thấy một cái gì đó. Chỉ có vậy thôi!
John định lấy thêm bắp rang, nhưng có một bàn tay khác đã đưa vào gói bắp trước cậu, một bàn tay khổng lồ đầy lông lá và khá cáu bẩn, một cẳng tay kinh khủng, chung quanh là ống tay áo có gắn nút đồng.
Hoảng sợ hai đứa trẻ nhìn chăm chăm vào bàn tay đang thọc vào túi bắp rang và lấy ra một nắm bắp đưa lên khuôn mặt đầy râu ria. Thuyền trưởng Edward Teach, xưa kia là thuyền trưởng chỉ huy chiếc tàu Reine Anne, thân mình tựa vào lưng ghế, tay ném bắp vào miệng như John đã làm. Bộ râu nổi tiếng của ông có thêm một số mồi thuốc súng. Mái tóc màu than của ông tạo thành một khối nhầy bóng, hai bên có hai bím tóc rủ dài xuống vai. Trên bộ quần áo của ông còn vướng vào nhánh tảo. Và trên mũ ba góc của Râu Đen là chiếc lông đà điểu mà John đã cắm trên chiếc khăn đội đầu của cậu biểu diễn thông linh. Ông ta nhai bắp rang rau ráu. Sau vài bụm bắp ông ta bị nấc, tiếng nấc ồn ào và to như còi tàu. Ông ta đẩy cái mũ ba góc của mình ra sau gáy và lại thò tay lấy bắp. Henry sợ túi bắp rớt xuống nên cố dùng hết sức siết chặt lấy nó.
Thuyền trưởng Râu Đen, tung bắp rang trong lòng bàn tay quan sát, ném nó vào miệng, nhai nuốt, tạo ra những nít với cái lưỡi, sau đó xỉa răng bằng móng tay út. Rồi vẫn giữ ngón tay trong miệng, ông tuyên bố một cách đầy uy quyền:
- Món bắp rang bơ này không bằng bắp nướng của người da đỏ.
Chỉ vài búng tay ông phủi những vụn bắp rải rác trên bộ râu và quần áo. Trên quần áo của ông chỉ có bộ nút áo bằng đồng nằm hai hàng dài là bóng loáng và sạch sẽ. Vì chiếc quần bó ống của ông đầy mở và đôi ủng lỗ chỗ các vết nứt.
Một viên cảnh sát đi tuần trong công viên nói với hai cậu bé khi đi ngang qua trước mặt chúng với một giọng nhỏ nhẹ phóng khoáng :
- Xin chào! Một ngày vui vẻ hả?
Và ông ta tiếp tục đi tuần.
Henry ngồi im, mắt nhìn thẳng về phía trước. John, há hốc mồm, vừa nhìn theo viên cảnh sát vừa nghĩ: “Thật là kỳ diệu, ông ta không thấy hải tặc Râu Đen! Có lẽ là ông ta không thể thấy được!”
Cậu bé quay sang Henry, đang ngồi im như pho tượng, chỉ trừ trái cổ chạy lên chạy xuống không ngừng.
- Trời đấy quỷ thần ơi! – Râu Đen chợt la to. – Ta luôn luôn bảo rằng không có gì khiến người ta khát nước bằng ăn bắp rang cả!
Nói xong ông ta thọc tay vào trong gói bắp rang. Sau khi nhai một cách hăng hái và nấc lên, ông ta rút từ thắt lưng ra một con dao găm, sử dụng nó như một cây tăm xỉa răng. Rồi ông ta chợt cúi xuống Henry lấy cán dao găm thọc vào sườn cậu bé, rồi nháy mắt và nói oang oang:
- Con trai, con có biết ở nơi nào mà con sói biển già có thể tìm được một bình rượu rhum không? Ta chưa uống một giọt rượu nào từ khi chạm trán với cái tên khốn kiếp Rober Maynard này.
Đồng thời, ông đưa ngón tay qua cái vai chỉ vào tượng vị sĩ quan sau lưng ông.
- Chuyện này không phải mới hôm qua đâu, vì nó xảy ra vào năm 1718. – Ông ta nói tiếp. – Ta rất muốn cắt cổ hắn và điều này suýt chút nữa thì đã xảy ra! Thật không may, một tên thuộc hạ của hắn đã tấn công vào sườn của ta. Và do đó…
Ông ta lại thọc tay vào túi bắp rang.
- Ta thấy hai chú bé có vẻ thông minh đấy. Làng Godolphin đã thay đổi rất nhiều. Ta có hơi lạc lõng ở đây. Nào, trả lời ta đi chứ? Ta có thể tìm được rượu ở đâu?
Ông ta nghiêng mình về phía trước, đặt hai cùi chỏ lên đầu gối, quay cái đầu to tướng sang John, nhìn vào mắt cậu và hỏi, gương mặt thô kệch nở ra một nụ cười tươi.
- Sao vậy hai chú bé? Mèo ăn mất lưỡi rồi sao?
John khá an tâm vì nụ cười của Râu Đen, nên hầu như quên rằng cậu đang đứng trước mặt hồn ma.
- Ngài… ngài không thể mua được rượu rum ở làng Godolphin, thưa ngài thuyền trưởng. – Cậu lắp bắp trả lời. – Ở đây, cấm uống rượu.
Râu Đen bật dậy và cây gươm chỉ huy của ông chạm vào cạnh chiếc băng đá tạo ra một tiếng kêu khá ghê rợn. Henry làm rơi túi khiến bắp rang đổ ra mặt đất.
- Cấm uống rượu! – Viên thuyền trưởng gầm lên. – Cái trò quái quỷ gì nữa đây?
Đôi mắt tồi sầm lại, ông ta nhìn con đường vào khu công viên, rồi thở dài. Ông ta đưa một bàn tay vào trong áo, vừa gãi vào sườn và hỏi:
- Có lẽ trời không mưa từ lâu rồi, nên người ta không có quyền mua rượu rum?
- Ô! Không, thưa ngài thuyền trưởng – John nói. – Cấm uống rượu có nghĩa là luật pháp cũng cấm bán rượu trong vùng Godolphin này.
Hải tặc Râu Đen chậm chạp quay lưng lại chiếc ghế dài, gãi gãi cằm qua đám râu rậm và kêu lớn:
- Không thể mua rượu trong vùng Godolphin này, thật là quá đáng đối với ta.
Ông ta rơi vào chính suy nghĩ của mình một lúc. Bỗng ông ta đứng lên, bước một cách bực bội trước mặt hai đứa trẻ. Cả hai đứa không dám cử động. Vừa đi ông vừa gãi lưng, gầm gừ như một con gấu.
Thình lình Râu Đen dừng lại, búng ngón tay.
- Nghe ta nói này, hai chú bé! Ta sẵn sàng cược rằng cái tên quỷ quái Robert Maynard đã nhúng tay vào tất cả những vụ này để buôn bán rượu, hắn chắc chắn biết rất rõ, chính hắn! Cũng vì thói quen kiếm tiền, hắn đã đánh đắm những thủy thủ lương thiện như ta!
Ông ta lại đi một lúc, suy nghĩ, mày nhíu lại. Bỗng vẻ mặt ông thay đổi, rạng rỡ hơn.
- Ta cược cái đầu ta nếu như trong năm phút mà không tìm ra nổi một chai rượu rhum, các chàng trai trẻ của ta ạ!
Ông ném một cái nhìn sang phải, sang trái, rồi đến gần hai đứa trẻ, thổi vào mặt chúng hơi thở đầy mùi tỏi và lầm bầm qua kẽ răng.
- Nơi ấy… là cái quán rượu của ta, quán “ Đầu Heo Rừng”!
Ông ta nhăn nhó đứng thẳng lên trong khi John và Henry lo lắng nhìn nhau.
- Bây giờ, hai chàng trai trẻ của ta, hãy đi tìm một gói bắp rang nữa. – Ông ta nói tiếp.
Trông thấy hai đứa trẻ không nhúc nhích, Râu Đen nhấn mạnh bằng một giọng mất dần sự kiên nhẫn:
- Nào, bọn bây ngủ hả? Người bán cho bọn bây gói bắp rang này ở đâu?
Râu Đen đến gần quan sát John và Henry như hai loài cá lạ, và như thay đổi tính khí ông ta bỗng bật cười.
- Thật là buồn cười! Không phải đây là lần đầu tiên hải tặc Râu Đen khiến cho người ta sợ đến hóa câm. Vậy thì, hai chú bé, nếu như thế ta sẽ tự tìm ra người bán hàng đáng thương đó.
Ông ta quay lại đánh hơi trong không khí và mỉm cười hài lòng kéo chiếc quần bó ống lên rồi đủng đỉnh đi về phía có hương thơm của bắp rang bơ bay đến mũi. Sau khi do dự một lúc, hai đứa trẻ bật dậy, không quan tâm đến đám cỏ mà chúng vừa giẫm lên, chúng chạy vội đến nấp sau lưng bức tượng Robert Maynard. Chúng im lặng, hồi hộp không dám cử động. Cuối cùng John nói qua hơi thở:
- Chúng ta không thể ở đây mãi được!
Hai cậu bé từ từ đứng thẳng lên, len lỏi nhìn qua đôi chân vạm vỡ của kẻ thù không đội trời chung của Râu Đen.
- Henry, cậu có thấy ông ta không? – John thì thầm. – Còn tớ không thấy gì cả. Theo cậu ông ta đi đâu?
Henry đáp, đôi mắt cậu tròn xoe gần bằng hạt nho:
- Tớ chỉ nhận ra ông ta một cách mơ hồ. Ông ta vừa biến mất!
Ông đứng lặng một lúc. Đôi mày nhíu lại, đôi mắt hầu như khép chặt, ông vừa suy nghĩ vừa chà mạnh chiếc mũi với nắm tay. Ông bỗng kéo chiếc quần bó ống lên và bước nhẹ nhàng, tuy nhiên vẫn làm cho sàn nhà kêu lên răng rắc. Ông đi qua gian phòng nằm ở đầu kia của gian phòng chính.
- Có lẽ là ở đây! – Râu Đen nói nhỏ.
Ông nhìn sang phải rồi nhìn sang trái, đưa mũi giày đẩy những đống vôi vữa thạch cao và gỗ vụn sang một bên.
- Phải chính là ở đây. – Ông lặp lại.
Râu Đen ngồi xuống, rút kiếm ra và dùng nó bẩy một tấm ván sàn lên. Mặc cho những chiếc đinh kêu lên phản đối, cuối cùng ông tóm được một mảnh ván, kéo lên và ném ra xa. Ông nằm xuống, thọc một tay trong một lỗ hổng và sau một lúc mò mẫm, ông kéo lên một chai rượu bịt kín bám đầy bụi với nụ cười chiến thắng.
Sau đó ông ngồi một nơi xa hơn trong một vòng ánh sáng hẹp của ánh trăng, khi mở được nút chai, ông đưa nó lên vả kêu lớn với một cái nhăn mặt đầy đe dọa:
- Chúc sức khỏe mày Robert Maynard, tên đạo đức giả bẩn thỉu! Kẻ phản bội gớm ghiếc, không xứng mang danh thủy thủ! Chúc sức khỏe của mày và sức khỏe của cái gọi là cấm rượu buồn cười của mày!