Scott chầm chậm kéo cánh tủ ra. Mac chui ra. Người nó phủ đầy ngũ cốc, mì ống, đậu, đường, bột. Scott kêu lên: - Nhìn xem nó đã làm gì này. Mọi cái hộp trong tủ đều bị cào rách. Thức ăn làm sẵn vung vãi khắp nơi, bánh bích quy, hộp mì ống, món mì Tây Ban Nha mà Kelly ưa thích, món đậu Peru, bánh bích quy giòn... Tất cả đều bị Mac lôi ra nếm thử. Miệng Mac còn đang nhóp nhép nhai khoai tây chiên. Scott nói: - Nó đã mở mọi hộp và nếm thử. Chỉ trừ hộp mận khô thôi. Điều đó đúng. Chỉ có mỗi hộp mận khô là còn nguyên trên giá không bị đụng đến. Scott liếc quanh bếp. Thực phẩm rơi ra khỏi tủ, vung vãi đầy sàn. Và Mac ở đó. Nó đang đứng giữa đống lộn xộn đó. Người phủ đầy bột. Trông nó thật giống với người tuyết. Khi Mac giậm chân lên những vụn bánh. Bột trắng xóa rơi từ đám lông của nó xuống sàn. - Mẹ tớ sẽ phát điên lên khi nhìn thấy thế này đấy. Glen bảo bạn: - Đừng lo. Chúng ta sẽ thu dọn lại trước khi mẹ cậu trở về. Scott hy vọng chúng sẽ có đủ thời gian để làm chuyện đó. Nhưng trước tiên nó phải tìm ra cách khống chế Mac đã. Và trong chuyện này nó lại càng không có nhiều thời gian lắm. Chỉ có một việc Scott cần làm ngay bây giờ là bắt lấy Mac và kiếm một cái gì đó nhốt nó lại. Một cái gì đó có nắp thật chắc. Scott biết nó phải hành động thật nhanh. Không thể để cho Mac có thời gian trốn chạy lần nữa. Vì vậy, không một lời báo trước, nó xông đến chỗ Mac, giữa đám gạo và bột. Nhưng, như thường lệ Mac lại nhanh hơn Scott. Thực tế nó rất nhanh. Phải đến một phút sau Scott mới nhận ra là mình đã tóm hụt Mac. - Bắt lấy nó! Glen! - Scott hét lên bảo Glen khi Mac chạy quanh bếp. Glen chụp lấy Mac. Nhưng Mac vẫn nhanh hơn. Glen đuổi tiếp và bị ngã trượt dài trên sàn, đầu đập đánh bốp vào chân bàn. Đau điếng. Glen rên rỉ: - Ôi! Tớ nghĩ là đầu tớ vỡ toang ra mất rồi. Scott an ủi: - Đầu cậu chẳng vỡ đâu mà lo. Glen vỗ vỗ tay vào trán trả lời: - Ừ, có lẽ vậy. Đầu tớ ù đặc đi. Scott kéo Glen đứng dậy và nói: - Nếu chúng ta không bắt được Mac và dọn dẹp chỗ này sạch sẽ trước lúc mẹ tớ về thì tai cậu không những ù mà còn điếc đặc nữa ấy chứ. Lời quát mắng đã trực sẵn trên đầu lưỡi mẹ tớ rồi đấy. Glen đi ra khỏi bếp và nói: - Tiếp tục thôi. Nếu Mac chạy thẳng từ nhà bếp ra thì chắc là nó đã vào phòng làm việc của bố cậu rồi. Scott gần như nghẹn thở khi nhìn quanh cảnh phòng làm việc của bố. Glen đã đúng. Mac đã vào phòng làm việc của bố. Hoặc ít nhất là nó đã ở đó. Giấy tờ, cặp tài liệu, sách vở vung vãi trên sàn. Cái lọ mực cổ bố vẫn để ở giữa bàn bị lật đổ. Mực dây đầy cái bàn thấm bằng da mà bố rất quý. Glen đứng nhìn đống lộn xộn nói: - Giờ thì không chỉ mẹ cậu là người trách mắng đâu. - Cậu bảo tớ phải làm gì bây giờ? - Scott chán nản hỏi. Nó biết không thể có cách nào vừa dọn phòng làm việc lại vừa dọn bếp trước khi mẹ nó trở về cả. Glen lắp bắp: - Chúng... chúng ta phải... phải làm gì bây giờ? Scott trả lời: - Trước tiên là chúng ta phải tìm ra Mac. Và tốt hơn cả là nên tìm ra nó nhanh lên trước khi nó phá hỏng cả ngôi nhà. Scott với Glen đi ra sảnh. Nếu Mac vẫn chạy theo đường thẳng thì có lẽ nó đã vào phòng ăn. Scott giục Glen: - Nhanh lên! Tất cả những đồ sứ và pha lê đắt tiền của mẹ đều được bày trong phòng ăn. Và chắc có điều gì xảy ra với chúng thì mẹ giết nó mất. Chắc chắn là như thế.
Scott chạy xộc vào phòng ăn, cuống quýt nhìn mọi thứ. Phải đến một lúc sau nó mới nhận ra là tất cả vẫn còn nguyên.
Không có cái gì bị vỡ cả. Mac không có trong phòng.
Ít nhất thì nó không vào đây. - Scott nói, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng nó chẳng cảm thấy thế được lâu.
Khi nó rời phòng ăn đi ra phòng làm việc, nó nhìn thấy một sự việc kinh khủng đến mức nó ước thà Mac làm vỡ tất cả những đồ pha lê quý của mẹ còn hơn.
Thà vỡ một chồng đĩa pha lê đẹp mẹ nó còn dễ tha thứ hơn nhiều.