Giờ tan học Uyên như nghe có tiếng ai gọi mình giữa sân. Nhưng không phải, Ngà và Hằng đã về trước rồi với các bạn. Những cảnh áo trắng ùa ra khỏi cổng rồi túa ra các ngả đường như một đàn chim. Trong nắng trưa, những cánh chim làm như trắng hơn, trong hơn và rộn rả hơn trong bầu trời thênh thang mà Uyên đứng nhìn từ hành lang trên cao. Không chen chúc cũng chẳng vội vã, Uyên để các bạn về hết rồi mới một mình lững thững dắt xe ra cổng.
Hình như hôm nay trời nắng to hơn mọi ngày. Hình như hôm nay những chùm lá ở trên cao kia đang có âm nhạc. Và cây cối chung quanh đây có phải đang vào mùa mới? Một mùa nào đó không có tên gọi trong năm. Nó đậu trên những ngọn tóc bay bay mơn man trước trán, nằm sâu trong vùng mắt trong, rơi xuống đôi môi ướt mọng trái chín. Nó nói gì với cặp sách nhẹ tênh với bước chân nhẹ tênh trước cổng trường. Nó đã chép câu thơ mượt mà nào trên đôi tà áo mềm vừa ngập ngừng khép mở tuổi con gái. Phải rồi, ở một góc ngực sâu kín mình, Uyên đã nhận ra một nỗi buồn vơ vẩn không đâu.
Vừa ra khỏi cổng trường, Uyên "đụng" ngay phải một tia mắt đang nhìn mình ở bên đường. Cái anh chàng nào thế nhỉ? Hình như trông quen quen. Uyên cúi xuống bối rối. Con cái nhà ai đi học mà chưa chịu về còn đứng lơ ngơ đấy chờ ai thế nhỉ? Hình như anh ta lại còn "dám" cười với mình nữa. Thôi đúng rồi, cái anh chàng lớp 12 bị tông xe hôm nào trước ngõ nhà mình chứ còn ai nữa.
Quần xanh áo trắng đi xe "cuộc" là đích thị hắn rồi. Sách vở giặt giũ hết mấy ký xà bông chắc đã sạch sẽ còn bắt đền chi nữa đây. Ngà ơi là Ngà, sao mi lại vắng mặt lúc này. Phải lên tiếng sao đây khi tìm đâu ra "đa số áp đảo" tấn công trước. Con Ngà chứ không phải tôi đòi dạy dỗ bạn đâu nhạ Vòng xe của Uyên đạp luống cuống khi biết có vòng xe khác cũng đang lăn theo mình.
- Uyên còn nhớ tôi?
Người con trai lên tiếng. Uyên nép sát vào lề chỉ khẽ nhìn ngang, im lặng. Đã có sự âm thầm đeo đuổi và dò dẫm tên mình tự bao giờ thế nhỉ?
- Tôi là Văn, học cùng trường...
Giọng người con trai ngập ngừng, lúng túng trước sự im lặng của người con gái:
- Tôi... tôi xin lỗi... hôm nọ đã đụng vào các bạn.
Uyên mím môi để dấu một nụ cười tự nhiên. Kẻ xin lỗi là bọn này mới đúng. Từ trong hẻm phóng xe ra thiếu cẩn thận không ai vô nhà thương là maỵ Uyên không nói, vẫn im lặng đạp xe.
- Thật đáng tiếc...
Đáng tiếc sao không có cái miệng con Ngà ở đây. Uyên muốn nói điều gì đấy song lại để lộ sự ngượng ngập không thường của mình - Bình thường cái miệng Uyên cũng đâu dễ gì chịu yên, sao bữa nay nó lại khớp thế! Có phải đối với con trai nếu mình không lên tiếng trước thì mình chỉ còn biết im lặng.
- Bữa đó các bạn có sao không?
- Thôi, quên chuyện đó đi.
Mãi Uyên mới nói được câu ấy rồi lại im lặng cắm cúi. Thôi quên chuyện đó đi. Và không còn chuyện gì để nói nữa, người con trai cũng im lặng với những vòng bánh xe lăn chậm lại. Qua một ngã tư rồi qua những ngã tư, người con trai tự để mình lọt lại phía sau một khoảng cách. Cái trò chơi này... nhột lưng quá. Uyên không dám quay lại nhưng cảm thấy có một đôi mắt cứ dõi mình từ đằng sau mãi thế này quả là chỉ còn tìm đường trốn. Rẽ trái rồi rẽ phải, đi chậm rồi đi nhanh. Cuối cùng Uyên mới giật mình là đã lạc đường về khá xạ Không biết cái anh chàng kia có còn theo mình? Uyên không dám quay lại và tìm một đường thẳng ngắn nhất để về nhà.
Cả buổi chiều Uyên ở trên lầu. Mẹ hỏi Uyên đau hả? Không, con chỉ chóng mặt chút chút thôi. Và để được ngồi yên, Uyên ngồi vào bàn học mở vở ra như là rất chăm chỉ. Bài sinh vật rắc rối lắm từ lắm tên như dài bất tận, học hoài không thuộc. Còn bài văn này, chữ nghĩa đâu mà lắm thế. Ai đã đan lấy nhau, gài lấy nhau để gỡ hoài không hiểu một câu. Rõ ràng là đã có một đôi mắt in trên những trang vở này. Thôi xếp lại, Uyên mở vở toán ra, các con số và công thức, những hình cong và đường thẳng rủ nhau biến đâu mất hết, chẳng làm sao bảo ban chúng thế thống lại để tìm ra được một đáp số.
Chỉ còn những vòng bánh xe lăn đều, lăn đều...
Tôi tên Văn. Làm như cái tên mình hay lắm vậy, tự nhiên khoẹ Mà hắn điều tra đâu ra cái tên mình ngon lành vậy nhỉ? Con Ngà chăng? Chắc chắn là không, nếu có Ngà đã "phát thanh" tức thời và rộng rãi toàn lớp toàn trường rồi. Tội nghiệp anh ta, Uyên cười thầm, có một chuyện đụng xe tự bao giờ để cứ "đau" mãi. Mà sao mình cũng lạ, với bạn khác phái trong lớp mình có bao giờ mất tự nhiên đến khớp miệng đến thế đâu. Đáng lẽ mình phải nói câu gì đó như là: không sao, lỗi tại bọn này. Hay: bạn thế nào, sách vở có bị hỏng nhiều không. Chẳng ai như mình, hết câu nói lại chặn một câu: thôi quên chuyện đó đi, làm người ta cụt hứng. Anh chàng ta đã nghĩ về mình như thế nào nhỉ? Một con bé nhút nhát hay lì lợm? Một con bé khó chịu và bất lịch sự?
Chắc chắn không có từ nào như từ "đẹp" hay là "dễ thương" dành cho mình, Uyên nghĩ thế. Và sau khi ở phòng tắm bước ra Uyên đã soi mình trong gương lâu lắm. Uyên vuốt tay lên tóc, rờ rẫm trên mặt, thăm hỏi môi mắt và những thay đổi trên mình... Tất cả đều lạ lẫm, huyền hoặc như mới hiện ra tự cõi nào của tuổi con gái. Cả những xôn xao này, rạo rực này. Cả những e ấp này, bối rối này. Có phải là Hằng là Ngà là An hoặc bất cứ những bạn đồng tuổi nào đều như Uyên? Đến một lúc nào đó mình cảm nhận trong lồng ngực mình có một trái tim, trái tim ấy đang giữ gì đó, đang luân chuyển một cái gì đó như không phải là bình thường, không chỉ là máu là oxy trong cơ thể. Một cơn gió, một cơn triều dâng. Hay chỉ là hạt sương nhỏ vừa đọng lại, long lanh rồi rơi rụng. Để được gọi là sớm mai và hoàng hôn, tinh khôi và mơ màng lãng đãng.
- Thôi chị Ơi, làm ơn quấn chặt cái khăn lại không rớt trái tim ra bây giờ.
Uyên trừng mắt nhìn Chuyên, nhỏ em đang từ trên lầu chạy xuống.
- Trưa nay chị bỏ dép dưới gầm chạn rồi bỏ chén đĩa trong thau rửa mặt chưa đủ sao...
Uyên giật mình ép lấy cái khăn tắm trước ngực rồi về phòng mình thay quần áo.
- Nãy giờ chị có thấy ai gọi em không?
-...
- Một húi cua bốn mắt ấy mà.
A! Cái con bé này, Uyên nghĩ nhanh, mi cũng biết mình có một trái tim từ bao giờ vậy?
Buổi tối, Uyên tập trung để học được một số bài. Uyên nghĩ rằng mình sẽ cố gắng thức thật khuya để làm được một số bài tập khác còn lại. Nhưng ở dưới nhà tiếng hát trong Tivi lôi cuốn quá đã kéo Uyên ra khỏi bàn học cho đến hết chương trình.
Trở lại bàn học đã gần 10 giờ. Ngồi thật lâu nhìn ra cửa sổ, Uyên chẳng nghĩ được gì. Âm hưởng của những bài hát, chập chờn những vòng bánh xe lăn theo... Rồi tự dưng Uyên khóc vu vơ.