K hông bao lâu, Vũ Văn Đức Chính đã quay trở lại động thất, nơi lúc nãy Vũ Văn Đức Chính do đã theo chân Từ Minh vào đến đây mà phát hiện được đấy là chỗ ẩn thân của lão Thái bang chủ. Và Vũ Văn Đức Chính chợt thấy gai gai khắp người khi nghe từ trần đá bên trên có giọng nói của tên Đỗ Thiên Hạo vang ra... "Bọn chúng còn dám lưu lại đây sao? Bộ chúng tưởng đây là tường đồng vách sắt hay sao kìa? Chúng không sợ ta phát hiện ra và đánh tung nơi này để diệt chúng sao?" Nhưng, đang lúc Vũ Văn Đức Chính nhẹ chân đi quanh hầu tìm cho được lối vào chỗ ẩn thân bí ẩn này thì câu nói của lão Thái bang chủ vang ra làm cho Vũ Văn Đức Chính phải động tâm và lắng nghe. Lão đang nói: - Tiểu liễu đầu đó là ai? Tên Đỗ Thiên Hạo giải thích: - Sư phụ! Nàng là người có võ công cao thâm nhất mà đồ nhi đã tìm được làm tay trợ thủ cho sư phụ. - Hừ! Chắc lại là do tánh háo sắc của ngươi mà ra cả, phải thế không? - Sư phụ tha thứ cho đồ nhi, nhưng đây mới đúng là hảo sự của đồ nhi, dẫn đến một hậu quả tốt đẹp. Tốt cho đồ nhi và cũng tốt luôn cho cả sư phụ nữa. - Sao lại tốt cho ta? - Sư phụ! Sư phụ có tin không, công phu của nàng thừa sức đả bại Lưỡng nghi hợp chưởng do đồ nhi cùng Thiên Nhất đánh ra. Nếu vậy... - Nói sao? Cao thâm đến thế kia à? Làm sao ngươi biết chứ? Đã động thủ rồi sao? - Đã! - Thế sao ả lại không thù ghét gì ngươi? Đỗ Thiên Hạo lúc này mới cười hềnh hệch và tự khoe khoang: - Cũng do đồ nhi che kín chân diện đó. Sau khi thất thủ, đồ nhi bỏ khăn che mặt đi và theo dõi nàng ta và đã phát hiện được chỗ trú của cô nàng. - Lúc nào? — đâu? - Gần Thiếu thất sơn. Lúc đó là lúc đồ nhi còn đang... - Ngươi đang bỏ trốn ta phải không? Ngươi sợ ta bắt tội bởi hành vi đốn mạt của ngươi đối với liễu đầu họ Liễu phải không? - Dạ! Nhưng... - Thôi bỏ đi! Rồi sao nữa? Chuyện của cô nàng mà ngươi đang nói đấy? - Sư phụ! Sau khi phát hiện được chỗ trú của nàng cũng ở gần đó, đồ nhi đã... - Hừ! Vẫn ngựa quen đường cũ phải không? Thế tại sao, sau đó nàng không hận gì ngươi vậy? Đỗ Thiên Hạo lại cười khả ố và nói tiếp: - À à... thì nàng thoạt đầu cũng hận, cũng giận. Nhưng sau đó, đồ nhi vờ hối hận, giả vờ bảo nàng cứ việc xuống tay giết đồ nhi đi, thì nàng lại... Hề hề... lại tha thứ! Còn bảo đồ nhi phải hứa là phải chung thủy với nàng. Tất nhiên là đồ nhi đã hứa, sau đó đồ nhi và nàng lại tái diễn. - Thôi! Không cần phải nói rõ ra. Thế sư môn nàng ra sao? Liệu nàng ta có hạ thủ được thằng lõi con lúc nãy không? Sao tự nãy giờ ta không thấy nàng quay lại? Đỗ Thiên Hạo ngắc ngứ một lúc rồi đáp: - Nàng... nàng không bì được với tiểu tử đó đâu. Nhưng sư phụ yên tâm đi. Vì tiểu tử đó đồ nhi biết chắc là không dám hạ thủ với nàng đâu. - Tại sao vậy? Sao ngươi lại bảo võ công nàng ta cao thâm lắm kia mà? Hừ! Đỗ Thiên Hạo bối rối một lúc sau mới nhỏ giọng đáp: - Đồ nhi không hiểu sao nữa. Bởi chính nàng ta cũng không biết võ công của tiểu tử đó xuất xứ từ đâu nữa? "Hóa ra mọi việc đã xảy ra như thế sao? Vậy là ta đã trách sai tỷ tỷ sao? Đỗ thiên Hạo, Đỗ Thiên Hạo ơi! Tội ngươi thật đáng chết trăm lần. Vũ Văn Đức Chính ta không phanh thây ngươi, không lột da ngươi thì hận này không sao nguôi được. Tỷ tỷ ôi! Tất cả đều do đệ đệ mà ra cả. Do đệ không quan tâm đến tỷ tỷ nên tỷ tỷ đã lọt vào tay tên tham dâm hiếu sắc. Tỷ tỷ ôi! Đệ mới chính thật là người đáng chết. Tỷ tỷ cứ thống hận đệ đệ đi, vì đệ quả có tội. Có tội đối với tỷ tỷ, có tội đối với phụ thân chúng ta, có tội đối với dòng họ Vũ Văn. Đệ đệ cũng có tội được dòng dõi Thái Phi độc tôn của đại mẫu nữa. Hoàng thiên ôi! Vũ Văn Đức Chính này làm sao dám gặp mặt tiên phụ dưới cửu tuyền đây? Vũ Văn Đức Chính này còn đáng để sống không? Có còn là trang nam tử hán đại trượng phu nữa không? Hoàng thiên hỡi! Hoàng thiên ơi! Bởi đang căm hận tên Đỗ Thiên Hạo gian ngoa, xảo quyệt, dâm tà. Bởi đang tự thống trách bản thân, nên Vũ Văn Đức Chính không còn lưu tâm để ý nghe sư đồ tên Đỗ Thiên Hạo đáng bị phanh thây kia đang nói gì. Mãi đến khi có tiếng cười cuồng ngạo của lão đại ác nhân Cầm trung hữu kiếm kia vang lên lồng lộng, Vũ Văn Đức Chính mới sực tỉnh, động tâm và tiếp tục lắng nghe... Dứt tràng cười ngạo nghễ, lão đại gian hùng nọ bèn nói với Đỗ Thiên Hạo: - Hảo, hảo! Mưu kế này của đồ nhi thật là hay lắm! Đáng khen! Đáng khen thật! "Âm mưu gì nữa đây! Đáng tiếc thật! Vậy là ta đã sơ tâm, đã bỏ sót đi một thông tin đáng giá rồi". Vừa tự trách, Vũ Văn Đức Chính vừa tiếp tục theo dõi. Bất chợt, tên Đỗ Thiên Hạo đâm ra lo lắng khi hắn lên tiếng hỏi lão tặc nhân, sư phụ của hắn: - Sư phụ! Xuất xứ cũng như lai lịch của tên tiểu quỉ Vũ Văn Đức Chính ấy như thế nào, sư phụ có thể suy đoán được không? - Ha ha ha! Dẫu cho xuất xứ của hắn là từ đâu đi nữa, phen này hắn còn sống được sao? Ha ha ha... còn lai lịch của hắn thì... Nghe lão tặc huênh hoang, Vũ Văn Đức Chính bỗng nghe sôi giận lên, Vũ Văn Đức Chính đã định vỗ ngay một chưởng thôi sơn vào ngay nóc trần động, nơi có âm thanh của sư đồ lão hồ ly vang ra cho bỏ ghét, thì đã gạt bỏ đi định ý. Vì lão đang nhắc đến lai lịch của Vũ Văn Đức Chính. Sau một thoáng ngần ngừ, lão đại ác nhân bèn nói tiếp: - Ha ha ha! Đến lúc này thì sư phụ không cần phải che giấu đồ nhi. Cũng không cần phải che giấu thiên hạ làm gì nữa. Ha ha ha! Đồ nhi biết hắn ta là hậu nhân của ai không? - Của ai, sư phụ? - Ha ha ha! Mặt đất này quả nhiên là quá hẹp! Mười hai năm! Ha ha ha! Mười hai năm, hai lần ta đụng độ với hai đời dòng họ Vũ Văn. Ha ha ha... - Sư phụ nói thế nghĩa là sao? Chính ngay lúc này, Vũ Văn Đức Chính cũng đang kinh nghi tự hỏi như thế... "Phải! Lão tặc nhân nói như thế là ý tứ gì? Không lẽ chính lão là..." Không phải đợi lâu, không cần phải thúc hối vì lúc này lão đang cao hứng, lão đang sôi nổi tự thuật lại chiến tích của lão. Lão nói: - Ha ha ha... mười tám năm trước phụ thân của hắn là một tay võ dũng hơn đời. Danh vọng của phụ thân hắn trùm thiên hạ, làm lu mờ đi uy danh của Ngũ kỳ tán nhân. Trong đó, đương nhiên là có ta. Vì ta là người đứng đầu Ngũ kỳ tán nhân kia mà. Ha ha ha... đồ nhi! Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì khi uy danh ngươi bị người khác chiếm mất? Ngươi sẽ làm gì khi thiên hạ đang chỉ biết đến ngươi, thế mà không bao lâu, thiên hạ đã không còn nhớ gì đến ngươi nữa? Tất nhiên là tên Đỗ Thiên Hạo phải đáp: - Bằng mọi cách đồ nhi cũng phải tiêu diệt kẻ đã làm uy danh của đồ nhi bị lu mờ. Không phải sư phụ đã từng dạy dỗ đồ nhi là thà ta phụ người chứ không để người phụ ta sao? Nghe đến đây, Vũ Văn Đức Chính mười phần đã hiểu được tám chín, nhưng... Vũ Văn Đức Chính còn chờ nghe chính miệng lão đại ác nhân tự thú nhận nữa, mới tin chắc được mười mươi. Và lão ta đã nói: - Ha ha ha! Ngươi quả là đã không phụ công ta dạy dỗ, giáo huấn. Ha ha ha! Phải! Khi đó phụ thân hắn là một trang hào kiệt, tuy tuổi đời không là bao nhưng uy danh thật là hiển hách. Lúc bấy giờ thiên hạ chỉ biết có Vũ Văn lầu chủ Vũ Văn Hóa Quang, chứ thiên hạ không còn biết gì đến Ngũ kỳ tán nhân nữa. Không còn tán tụng nghĩa hiệp liễu kiếm của ta nữa. Cầm trung hữu kiếm thế là không đất dụng võ nữa. Công lao gầy dựng một cơ nghiệp thế là đổ sông đổ biển. Ta hỏi ngươi, lúc đó ta phải làm gì đây? Ta phải làm sao đây nào? Hử? Nhắc lại việc cũ, mà lão cho là đã làm ô uế thanh danh của lão, mà lão còn căm giận đến thế, thì thử hỏi mười hai năm trước lão còn tức tối đến đâu nữa? Và lúc này, Vũ Văn Đức Chính đã cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, máu trong người như không còn chảy trong huyết quản nữa. Hàm dưới bạnh ra, mũi không ngớt phập phồng... mắt tóe hung quang dữ tợn. Cùng với song quyền nắm chặt, Vũ Văn Đức Chính lúc này nếu có ai nhìn thấy, trông không khác nào một hung thần ác sát, sẵn sàng giết bất kỳ kẻ nào dám ngăn cản những hành động trả thù tiết hận cho song thân và toàn gia của Vũ Văn Đức Chính. Vũ Văn Đức Chính đã sôi sục đến thế rồi, vậy mà lão đại ác nhân đó còn nói thêm: - Ha ha ha... Hoàng thiên đã không phụ kẻ có lòng. Sau ba năm sống trong tủi nhục ê chề, ta đã tìm được di cảo của Âm dương song lão quái, và thêm ba năm được thù hận nung nấu, ta đã khổ luyện xong phần Âm quyết của mụ Âm lão bà và ta đã... - Và sư phụ đã công bằng quyết đấu với lão Vũ Văn đó? - Không! Ngươi cho là thế sao? Ngươi nghĩ ta ngốc đến thế sao? Ta mà lại công bằng quyết đấu với một kẻ mà ta chưa khẳng định được võ công ta đã hơn hẳn chưa à? Lầm! Nghĩ như ngươi, hành động như ngươi thì cầm chắc cái bại thôi. - Vậy là sư phụ đã... - Phải! Vô độc bất trượng phu! Ta vờ đến thăm lầu chủ, vờ vĩnh tán dương công đức của lầu chủ. Ta ru Vũ Văn lầu chủ bằng những lời tâng bốc cao đến tận trời xanh, bằng những chung mỹ tửu có dư vị ngon ngọt, nồng say. Rồi sau đó... - Sau đó... - Sau đó ta dâng tặng Vũ Văn lầu chủ, tên tạp chủng một ngọn Nghĩa nhân liễu kiếm vào ngay đan điền... - Lão ta chết ngay đương trường à? - Hừ! Được thế quả là may cho ta. Nhưng dẫu sao tên tạp chủng ấy không sao còn đủ năng lực để chống cự lại công phu Âm quyết của ta nữa. Ha ha ha... - Câm! Câm ngay tên đồ tể khát máu kia. Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Cùng với tiếng thét căm hận của Vũ Văn Đức Chính vang tít vào trong chỗ ẩn thân của hai tên táng tận lương tâm đó là những phát chưởng kinh thiên động địa được Vũ Văn Đức Chính vỗ ầm ầm vào trần động, vào trong lòng động thất, vào tất cả những vật nào trong tầm chưởng của Vũ Văn Đức Chính. Tạo thành một chuỗi âm thanh chát chúa chấn động khắp nơi trong tổng đàn Nhất Thiên Bang, chấn động khắp nơi trong lòng núi Chung nam. Bùng! …m! …m! Đá núi dù cứng, vẫn không sao còn toàn vẹn trước công phu Thái dương thần công chưởng của Vũ Văn Đức Chính đánh ra với thập thành công lực, với toàn bộ nội lực hàng hai giáp tý, với luồng nội lực dồi dào, liên miên bất tuyệt của một cao thủ vào hàng thượng đỉnh đã được khai thông sanh tử huyền quan. Công lực vừa cạn đó lại tái sanh tiếp tục đó. Chưởng kình này vừa được đánh... (thiếu 2 trang)... ...mà Vũ Văn Đức Chính bắt gặp trên đường chạy. Vũ Văn Đức Chính chạy đi đâu? Không biết! Vũ Văn Đức Chính hể thấy có lối đi là Vũ Văn Đức Chính lại chạy. Chạy bừa, đánh bừa. Chạy loạn xạ, đánh loạn xạ. Đánh mà không cần phân biệt đây là đồ vật gì, cảnh quan gì? Không cần phân biệt đấy là vật vô tri hay là người nữa. Tiếng chấn động đùng đùng, tiếng kêu thét hãi hùng, đã đánh động toàn thể bang chúng của Nhất Thiên Bang đang hiện diện tại tổng đàn này khiến cho tất cả bọn thuộc hạ Nhất Thiên Bang đang còn say giấc điệp sau một đêm cật lực chuẩn bị một đại điển lễ, chuẩn bị một bẫy rập to lớn để chào đón, để tóm gọn toàn thể quần hùng đến dự lễ, bất kể là nam hay nữ, là già hay trẻ đều phải giật mình tỉnh giấc. Bọn chúng tỉnh ngủ hẳn để sục tìm cho bằng được ai là tác giả của những tiếng la hét này? Ai đã gây nên những tiếng chấn động kinh khiếp này tại đây? Tại long đàm hổ huyệt này? Tại nơi đã, đang và sẽ là nơi mà bất kỳ một động thái nhỏ nào cũng sẽ làm rúng động võ lâm Trung nguyên, làm rung chuyển đất trời? Ai? Ai mà to gan đến thế? Bộ không muốn sống thêm ít ngày nữa để tận hưởng lạc thú ở đời sao? Ai mới là người không muốn sống nếu không phải là bọn Nhất Thiên Bang? Vì bọn chúng vừa chạy túa ra để dò xét thì những cảnh tượng kinh khiếp đã đập ngay vào những ánh mắt kinh hoàng của bọn chúng. Không kinh hoàng sao được khi mà tất cả những gì chúng đã cật lực thâu thập về để chuẩn bị đều đổ vỡ, đều tan hoang tất cả? Không một cơ quan bẫy rập ám muội nào còn nguyên vẹn. Hậu sảnh, đại sảnh, tiểu sảnh, tiền sảnh... tất cả đều tan nát. Ghế to, ghế nhỏ, bàn dài, bàn vuông, mâm bé, mâm lớn, chén rượu lớn, bầu rượu con... tất cả đều tiêu tán. Còn kinh khiếp hơn nữa là khi bọn chúng nhìn thấy kẻ đang gây những thiệt hại đó đang lao vào bọn chúng với một tư thế không khác chút nào một hung thần ác sát. Một người hay một hung thần? Nếu là người sao lại ẩn trong một màn cương khí vàng chói đến như thế? Còn nếu bảo là hung thần sao lại còn phân biệt được đâu là bọn Nhất Thiên Bang, đâu là quần hùng đang từ trong tử lao chạy ùa ra? Hay nói cho đúng hơn đây là một hung thần của bọn Nhất Thiên Bang mà lại là một con người vẫn còn tri giác đầy đủ đối với bọn tù phạm đang từ tử lao chạy ra. - Hung thần... - Sát tinh! Sát tinh! - Chạy! Chạy mau! - Báo cho Thái bang chủ hay, mau lên! Có sát tinh đến... - Tổng đường chủ! Tổng đường chủ đâu rồi. Á! - Hự! - Ôi chao! - Chết ta rồi... - Chạy! Chạy ra mau! Chạy ra... - Ôi trời! — bên ngoài có địch nhân đang kéo vào đó. - Ôi da! Chạy đi đâu bây giờ! Hự! Đây là điều hoàn toàn bất ngờ đối với bọn Nhất Thiên Bang. Lớp thì vị sát tinh kia, bóng nhân ảnh nhanh như ma muội, cứ sầm sập lao vào bọn chúng, cứ đánh vào bọn chúng, cứ mặc tình mà giết tất cả bọn Nhất Thiên Bang ngay trong tầm chưởng vàng hực kia. Lớp thì bọn tù phạm, do bị giam giữ lâu ngày không nơi phát tiết. Bây giờ gặp được dịp này dễ gì chịu bỏ qua cho bọn Nhất Thiên Bang giả nhân giả nghĩa, đã từng xem mạng người không hơn gì mạng một con thú. Phần nữa thì một số đông anh hùng nghĩa hiệp trong thiên hạ đang kéo rốc vào đây. Do tứ kỳ tán nhân dẫn đầu, khóa chặt đường chạy của bọn Nhất Thiên Bang tham sanh húy tử. Mọi sự căm phẫn dồn nén bấy lâu nay đang được mọi người trút ra bằng hết vào đầu bọn Nhất Thiên Bang bấy lâu nay vênh vênh tự phụ, xem trời bằng vung, xem mạng người như cỏ rác. Thuở vũ trụ nguyên sơ cũng không hỗn độn như thế này. Dẫu cho núi lở, biển động cũng không khủng khiếp như thế này. Đây là một cuộc đồ sát, không tiền khoáng hậu. Mà nạn nhân là ai? Chủ hung đâu mà bao nhiêu nạn nhân đây phải gánh tội? Thiên Không, Thiên Pháp đại sư hai cao tăng của Thiếu Lâm chợt tỉnh hồn lại. Từ Thanh đạo trưởng chưởng môn phái Võ Đang đã cùng lúc với Thanh Phương đạo trưởng, đại đồ đệ của Từ Thanh đạo trưởng, cũng tỉnh hồn lại... - A di đà phật! Dừng tay... - Vô lượng thọ phật! Đình thủ...