H ầu như Vũ Văn Đức Chính có duyên phần với Thiếu Lâm phái thì phải. Tái đi tái lại, Vũ Văn Đức Chính không sao dứt bỏ được những việc liên quan đến Thiếu Lâm.
Lần này, trên đường về Thiếu thất sơn, trong lòng Vũ Văn Đức Chính tin chắc là việc lần này chắc không là việc gì khác ngoài việc giải cứu cho Thiên Pháp đại sư, Thiên Không đại sư và Thiên... gì nữa. Cũng bởi Thiên Nhất đại sư phản bội môn phái hợp thành tứ đại cao tăng của phái Thiếu Lâm.
Do tin chắc là như thế, nên suýt chút nữa Vũ Văn Đức Chính đã quên khuấy đi lời dặn dò của vị cao nhân bí ẩn đã ngầm chỉ điểm, là lưu ý ở trên đường đi.
Chực nhớ ra, thì Vũ Văn Đức Chính chỉ còn khoảng hai mươi dặm đường nữa là đã đến được Thiếu thất sơn rồi.
Lo lắng, Vũ Văn Đức Chính dừng chân lại, không biết có nên đi tiếp tục hay là... quay trở lại để dò xét đoạn đường đã qua, xem đã có gì quan trọng mà Vũ Văn Đức Chính đã bỏ qua không?
"Nếu không phải là việc liên quan đến Thiên Pháp, Thiên Không đại sư thì còn có việc gì nữa buộc ta phải đến Thiếu Lâm? Còn việc gì nữa xảy ra xuất phát từ Thiếu Lâm chứ?"
Nhìn trời nắng chang chang lúc đúng ngọ này, Vũ Văn Đức Chính thầm quyết định: "Đến Thiếu Lâm ngay bây giờ thì... không hợp lúc cho lắm! Hay là ta hãy tìm chỗ tạm nghĩ chờ lúc tối trời hẳn hay!"
Quan sát một vòng, ngoài một tàng cây cao to khuất xa xa bên vệ đường thì Vũ Văn Đức Chính không tìm được chỗ nào khác nữa để tạm dung trong lúc giữa trưa này.
Do đó, Vũ Văn Đức Chính đã không chần chừ, lao nhanh đến tàng cây cao to đó. Ngồi tựa người vững chãi trên một chãng ba cây vững chắc và kín đáo, Vũ Văn Đức Chính lim dim mắt để dưỡng thần.
Bóng nắng xiên dần dần khiến tàng cây cao to in bóng xuống mặt đất càng lúc càng dài ra... Hợp với lòng nôn nóng của Vũ Văn Đức Chính cũng càng lúc càng băn khoăn lo nghĩ...
Khi tia nắng nhợt nhạt cuối cùng của buổi hoàng hôn tắt đi. Khi Vũ Văn Đức Chính định phi thân lao xuống khỏi tàng cây, để tiếp tục đi đến Thiếu thất sơn như đã trù tính.
Lọc cọc... lọc cọc...
Tiếng vó ngựa đi đến Thiếu thất sơn vang vọng đến tai Vũ Văn Đức Chính nghe rõ mồn một...
"Gì thế này? Sao lại có tiếng vó ngựa từ Thiếu Lâm phái đi đến đây? Điều này lạ đây!" Vũ Văn Đức Chính nghĩ như thế mà đúng thật! Vì từ lâu đời lắm rồi, từ khi Phật đạo được truyền bá trên đất Trung nguyên thì không bao giờ có vấn đề những tăng nhân di chuyển bằng tuấn mã.
Chẳng những thế mà đây lại là một cỗ xa mã hẳn hoi. Phải, vì Vũ Văn Đức Chính lo ngồi ở vị trí cao nhất ở vùng này đã nhìn thấy đàng xa một cỗ xa mã đơn độc đang di chuyển từ Thiếu thất sơn đến đây.
Quả là tuấn mã! Vì đây là cỗ xe độc mã, đang bỗng bỗng chạy trên hướng sơn đạo gập ghềnh mà tốc độ vẫn nhanh như thường, vẫn nhanh như đang chạy trên đường quan đạo vậy.
Cũng may là nhờ bầu trời vẫn còn ửng sáng do những tia sáng chiều còn sót lại chiếu thẳng lên những vòm mây bàng bạc trôi dần về Thiếu thất sơn nên Vũ Văn Đức Chính đã phát hiện được cỗ xe độc mã từ xa.
Và lại còn nhìn được người xa phu đơn độc chính là một tăng nhân, do cái đầu trọc bóng, không một sợi tóc.
Chắc có lẽ là do gấp nên người tăng nhân xa phu liên tục ra roi, quật vào không khí nghe rành rọt...
Đét... đét... đét... "Không quật roi vào ngựa là do muốn dưỡng sức ngựa, không muốn ngựa đau tuy đang giục ngựa đi nhanh! Chứng tỏ hành trình còn xa! Cỗ xa mã chở gì? Hay là đưa ai đi? Mà đi đâu mới được? Nếu là đi chữa bệnh thì không phải vì nền y đạo của phái Thiếu Lâm đã nổi danh từ lâu rồi hay sao? Nếu không phải con bệnh thì gấp làm gì phải đi nhanh? Phải khởi trình vào lúc trời sắp tối này?"
Đến khi Vũ Văn Đức Chính nhìn rõ tăng nhân xa phu kia là ai thì Vũ Văn Đức Chính đã mơ hồ hiểu được phần nào...
"Sao lại là lão trọc Thiên Nhất? Lão ta mà tự thân làm xa phu thì người ở bên trong cỗ xe ắt phải là nhân vật quan trọng? Nhưng là ai? Ai xứng đáng để lão trọc Thiên Nhất đích thân làm xa phu đưa đi? Không thể nào là Thái bang chủ được, vậy chúng cần gì phải di chuyển bằng phương tiện này? Vừa chậm lại vừa gây sự chú ý cho những kẻ bàng quang! Nhưng địa vị trên lão trọc Thiên Nhất ngoài sư đồ tên bang chủ ra thì còn là ai nữa? Thiên Không đại sư? Đúng rồi! Vậy là lão ta đang đưa Thiên Không đại sư đi! Mà đi đâu đây?...
Suy nghĩ đến rối rắm tâm trí, Vũ Văn Đức Chính mới nhớ lại những lời bàn luận của ba vị tán nhân hôm nọ, tại một tửu lâu ở Cam Lương trấn...
"Khai bang lập phái? Thiên Nhất lão trọc quả là to gan! Dám đem chính sư huynh của lão dâng nạp cho bọn ác nhân ắt là để khai đao tế cờ nhân ngày khai bang ra, lập phái quỷ! Hừm! Gặp ta đây lão trọc Thiên Nhất khó mà toại nguyện!
Đợi đến khi Vũ Văn Đức Chính hiểu ra thì Thiên Nhất đại sư phó bang chủ Nhất Thiên Bang đã giục ngựa kéo cỗ xe độc mã đi qua rồi!
Nhưng không mất đâu mà lo, khi võ công của Vũ Văn Đức Chính lúc này đã đến bậc thượng thừa.
Đuổi theo cỗ xe, Vũ Văn Đức Chính tự minh định một điều... "Trước tiên phải tìm hiểu kỹ càng, xem có phải là Thiên Không đại sư đang bị cầm giữ ở trong cỗ xe không đã! Kẻo bị hố to!"
Không một tiếng động, Vũ Văn Đức Chính đã nhẹ nhàng nằm úp thân mình trên nóc xe. Đưa ngón tay đã vận dụng kình lực, Vũ Văn Đức Chính xoi thủng lớp gỗ làm mui xe một lỗ nho nhỏ, và hé mắt nhìn...
"Hàn Nhược Thuyên?" Vũ Văn Đức Chính thầm kêu lên trong lòng khi phát hiện ra người ở trong xe không phải là Thiên Không đại sư như đã ước đoán mà lại là Hàn Nhược Thuyên, hậu nhân của Chưởng trung thư tán nhân Hàn Gia trọng.
Do lúc bàng hoàng như thế nên Vũ Văn Đức Chính vô tình xả công khiến cho trọng lượng thân người đè nặng lên cỗ xe, làm cho tuấn mã phải chạy chậm hẳn lại. Điều xảy ra kỳ lạ này đã không qua được sự nhận xét của lão trọc Thiên Nhất.
Vút! Tróc... tróc... Biết có dạ hành nhân đang đu bám theo xe, nên sẵn roi ngựa cầm tay, Thiên Nhất lão trọc quất veo véo theo hai bên thành xe! Lão đâu ngờ đến việc dạ hành nhân không đeo bám hai bên thành xe mà lại nằm ngay trên nóc xe.
Vì lão không tính đến người có võ công cao hơn lão. Thật sự là như vậy! Vì cá tính riêng những đối thủ của Nhất Thiên Bang cũng chính là đối thủ của lão, thì lão không hề gặp nhân vật nào trội hơn lão cả.
Có chăng chỉ là ả tiện tỳ hôm nọ nhưng không phải ả ta đã bị khống chế và được bang chủ của lão giết rồi hay sao?
Nhắc lại, khi Vũ Văn Đức Chính phát hiện được người đang bị hôn mê ở trong cỗ xe độc mã chính là Hàn Nhược Thuyên lại nghe tiếng roi của lão trọc Thiên Nhất vung loạn lên, nên Vũ Văn Đức Chính lập tức lao lên đứng ngay trước đầu con tuấn mã.
Vận công vào hữu thủ đang giữ hàm thiếc con tuấn mã, Vũ Văn Đức Chính ghì ngay đầu
con ngựa xuống, kềm thật chặt không cho cỗ xe theo trớn chạy thêm tới, đồng thời quát lên:
- Lão trọc định đưa người đi đâu? Nhìn thần lực của trang thiếu niên thư sinh có nghi biểu đương đường, Thiên Nhất đại sư đã không khiếp oai lại còn rống miệng nạt lên:
- Hay cho tiểu tử! Còn không mau tránh đường à? Miệng nạt tay thì vung tới, Thiên Nhất đại sư quyết không nhượng bộ.
Vũ Văn Đức Chính là mãnh long nào sợ gì việc quá giang, cho nên hữu thủ vẫn kềm cứng đầu ngựa, tả thủ đưa lên chụp ngay vào đầu roi đang như con độc xà mổ vào mặt, miệng lại kêu lớn:
- Buông! Luồng nội kình đã theo tả thủ của Vũ Văn Đức Chính chuyển thật nhanh đến hữu thủ của lão trọc khiến Thiên Nhất đại sư dù không muốn cũng phải buông roi ra ngay.
Nhảy ào xuống, Thiên Nhất đại sư giáng một chưởng cật lực vào... cỗ xa mã, định hủy diệt ngay tên tù phạm...
Không lường trước được hành vi độc ác này của lão trọc, nhưng không uổng công Vũ Văn Đức Chính đã khai thông Sanh tử huyền quan.
Vì dù Vũ Văn Đức Chính có muốn buông xe ra để đỡ chưởng kình của lão trọc Thiên Nhất cũng không sao kịp, vì chưởng phong của lão đã ập đến rồi.
Nhưng, kịp thời lanh trí, nội kình đang còn trong song thủ, Vũ Văn Đức Chính liền tăng nhanh thêm kình lực vào song thủ, và kéo mạnh vừa ngựa vừa cỗ xe sang một bên để cho chưởng kình của Thiên Nhất lão giáng trượt, đập xuống mặt đất.
…m! Nhân lúc bụi đất còn tung lên mịt mù, Vũ Văn Đức Chính nhanh chân chạy đến mở cỗ xa, giải thoát cho Hàn Nhược Thuyên.
Cỗ tù xa đã được mở ra rồi nhưng Vũ Văn Đức Chính vẫn thấy lâu quá mà Hàn Nhược Thuyên không lao ra...
Kịp nghĩ ra là có lẽ do Hàn Nhược Thuyên hoặc bị chế trụ huyệt đạo hoặc đã bị hôn mê do đang mang nội thương, nên Vũ Văn Đức Chính nhảy tọt vào trong cỗ xa mã, định xốc Hàn Nhược Thuyên dậy và nhảy ra...
Ngay lúc đó, chừng như đoán được hành động của tên thiếu niên tiểu yêu, nên Thiên Nhất lão trọc liền cật lực giáng ngay vào cỗ xe một lần nữa một chưởng với tận lực bình sinh hy vọng diệt ngay một lúc hai tên này.
Nào ngờ, trong lúc Vũ Văn Đức Chính không hay biết gì hết về việc tử thần đang lởn vởn trên đầu thì ở bên ngoài cỗ xa mã có tiếng hét lên lanh lảnh:
- Hay cho lão trọc, xem đây! Vũ Văn Đức Chính nhất thời rúng động vì không ngờ ở ngỏ hẹp mà oan gia lại chạm mặt. Đây không là giọng hét đầy căm hận của Thái Phi Ngọc Bội thì còn là của ai nữa?
B... u... ù... n... g! Lần này không như lần vừa rồi.
Con tuấn mã vừa nghe được tiếng nổ xé tai do hai luồng chưởng kình chạm nhau thì đã cong đuôi bỏ chạy, lôi theo cỗ xe đi vùn vụt, ngã nghiêng trên đường sơn đạo gập ghềnh.
Lúc nãy, khi tiếng động do chưởng kình của lão trọc chạm vào mặt đất kêu lên thì nhờ Vũ Văn Đức Chính vẫn còn kềm giữ hàm thiếc của con tuấn mã, nên dù con tuấn mã có sợ muốn bỏ chạy cũng không sao chạy được.
Còn lần này thì nào có ai cản đầu ngựa lại đâu, chẳng trách con tuấn mã điên cuồng lên vì sợ mà bỏ chạy loạn lên...
... (thiếu 1 trang) Giữ chặt Hàn Nhược Thuyên trong vòng tay, phần thì muốn giữ cho đầu của họ Hàn không va đùng đùng vào thành xe, phần thì muốn thăm dò luồng kình lực cương mãnh của đối thủ công vào nội tạng tạo ra. May mà Hàn Nhược Thuyên vào lúc sau cùng đã kịp thời thu công, đồng thời đã kịp đem một chút nội lực còn sót lại trong nội thể lên để hộ vệ tâm mạch, bằng không, giờ này Hàn Nhược Thuyên đã chết, không phải làm mất công Thiên Nhất lão trọc dùng cỗ xe độc mã đưa đi.
Tự thân lão trọc Thiên Nhất đưa đi, và qua việc Hàn Nhược Thuyên bị nội thương bởi nội kình dương cương, Vũ Văn Đức Chính dễ dàng minh định được kẻ đã gây nội thương cho Hàn Nhược Thuyên không ai khác hơn ngoài Thiên Nhất lão trọc với công phu đặc dị trong phần Dương quyết của Âm dương song lão quái lưu lại, mà lão trọc đã luyện được nhờ có tên bang chủ Nhất Thiên Bang trao cho để đánh đổi ba mươi năm công lực cho lão già sư phụ của hắn, tức là ba hoàn Hồi nguyên bảo mệnh đơn chí báu của Thiếu Lâm tự.
Vũ Văn Đức Chính vừa dùng Tỏa cân phong mạch đại thủ pháp do sư phụ truyền thọ xong, kịp ngăn trở sự công phạt của luồng nội kình dương cương ngoại xâm vào người Hàn Nhược Thuyên, kế đó, Vũ Văn Đức Chính định trút vào người Hàn Nhược Thuyên một chút kình lực để dẫn đạo cho số nội kình bản thể của Hàn Nhược Thuyên chu lưu khắp nội thể, đả thông toàn bộ số kinh mạch bị tắt nghẽn thì trong tai Vũ Văn Đức Chính đã nghe một tiếng hớt hơ hớt hãi kêu lên bằng bí pháp truyền âm nhập mật:
Tiểu tử..." tiểu tử hãy để đấy cho ta, mau đi tiếp trợ cho nàng kia, vì ta thấy... in như tên bang chủ khốn kiếp nọ đã xuất hiện rồi đó! Mau đi đi!"
Đã có bậc cao nhân nhận lời chăm sóc cho Hàn Nhược Thuyên, lại nghe có tên bang chủ Nhất Thiên Bang đang liền tay cùng lão trọc Thiên Nhất uy hiếp Thái Phi Ngọc Bội, Vũ Văn Đức Chính do tình máu mủ huyết thống thúc giục nên đã vội vàng đặt Hàn Nhược Thuyên nằm lại đó và nhanh chân bỏ chạy đi...
Chừng được nửa thời gian để uống một tuần trà, Vũ Văn Đức Chính đã có mặt tại vị trí lúc nãy Vũ Văn Đức Chính đã cản lộ lão trọc Thiên Nhất!
Nhưng lạ thay, tại đương trường ngoài số đất đá lổn ngổn văng tứ tung cho biết đấy là chỗ đã xảy ra trận giao phong thì Vũ Văn Đức Chính tịnh không thấy một bóng người nào cả. Không gian chung quanh hoàn toàn yên lắng, như vốn nó vẫn yên tĩnh như vậy. Chạy tiếp một đỗi đường... Chạy loạn xạ bên tả đường một vùng rộng lớn... Kiểm soát một quãng khoảng chừng một trăm trượng vuông phía bên hữu đường sơn đạo. Vũ Văn Đức Chính vò đầu bức tóc, khi nhìn lại một lần nữa số đất đá văng lên ngổn ngang... "Lạ thế này! Muốn giết hoặc muốn bắt một người như Thái Phi Ngọc Bội nào phải chuyện dễ dàng, mặc dù Thiên Nhất lão trọc được tên bang chủ liền tay. Thế nhưng... sao lại không có ai thế này? Ai thắng? Thái Phi Ngọc Bội mà bại thì thật là phi lý, còn nếu bảo Thiên Nhất lão trọc và tên bang chủ bại trận thì Thái Phi Ngọc Bội đi đâu?"
Lửng thửng quay trở lại chỗ đã đặt Hàn Nhược Thuyên, Vũ Văn Đức Chính càng nghĩ càng tin chắc rằng kẻ thắng phải là Thái Phi Ngọc Bội, bất chấp Lưỡng nghi hợp chưởng hay không hợp chưởng! vì hiện tình trên giang hồ lúc này, theo Vũ Văn Đức Chính thì không ai có đủ khả năng đương cự được Nghịch đảo càn khôn cang nhu thần công do Thái Phi Ngọc Bội đánh ra, trừ có một mình Vũ Văn Đức Chính!
Và Vũ Văn Đức Chính tin rằng Thái Phi Ngọc Bội sau khi đả bại đối phương xong đã không giết họ mà đã đưa họ đi! Nhưng đi đâu thì Vũ Văn Đức Chính nghĩ không ra!
Do đó, Vũ Văn Đức Chính đành bỏ mặc kệ nàng Thái Phi Ngọc Bội muốn đi đâu thì đi, còn Vũ Văn Đức Chính thì quay về với Hàn Nhược Thuyên.
Đây chính là điều sau này gây họa cho Vũ Văn Đức Chính và khiến cho Vũ Văn Đức Chính ân hận suốt đời.
Đã nói thân pháp của Vũ Văn Đức Chính lúc này cao siêu vô thường, nên khi Vũ Văn Đức Chính về đến chỗ Hàn Nhược Thuyên nằm thì Vũ Văn Đức Chính đã phải đưa tay bụm miệng lại, không thôi đã làm kinh động đến việc chữa thương của Hàn Nhược Thuyên do... đích thị vị cao nhân từ bao lâu nay bí ẩn chỉ điểm cho Vũ Văn Đức Chính và cho Hàn Nhược Thuyên nữa đang tự thân điều trị.
"Sao lại là Họa điểm Lan hoa phất huyệt thủ tán nhân lão Bạch?" Quả thế thật! Đúng là lão Họa, một trong Ngũ kỳ tán nhân đang điều trị cho Hàn Nhược Thuyên thật!
Kinh ngạc, Vũ Văn Đức Chính lần hồi nhớ lại những chuyện đã qua, và kiểm chứng lại tất cả, mới đích xác tin rằng, tất cả những lời ám thị trước đây cho Vũ Văn Đức Chính đúng là do lão Họa ám thị cả.
Chính lão Họa khi được lệnh liên tay cùng lão Độc tửu tán nhân cùng Liễu Hà Như và thuộc hạ Nhất Thiên Bang đến tiêu diệt Võ Đang phái, đã ám thị cho Vũ Văn Đức Chính đến tương trợ khi lão thấy Vũ Văn Đức Chính đang hành xử bọn Nhất Thiên Bang côn đồ tại một nơi gần Giang Nam.
Rồi cũng tại Võ Đang, lão Họa đã kêu lên bảo Vũ Văn Đức Chính hạ thủ lưu tình cho Độc tửu tán nhân...
Sau đó, lại hai ba lần bảo Vũ Văn Đức Chính đến Thiếu Lâm phái! Và mỗi lần như vậy là mỗi lần đều có chuyện xảy ra!
Nếu không phải là người nằm bên trong Nhất Thiên Bang, thì làm sao tin tức lại thông linh đến mức như vậy?
Gần đây nhất, không kể lần này, không phải là Vũ Văn Đức Chính không phát hiện được lão Họa trong tửu lâu sao? Vì bởi chính lão Họa đã cùng vào tửu lâu với lão Kỳ, lão Tửu và do Vũ Văn Đức Chính không ngờ đấy là chính lão Họa đã ám thị nên Vũ Văn Đức Chính đã không nghĩ đến lão Họa được.
Té ra từ bấy lâu nay Vũ Văn Đức Chính đã hoàn toàn nghĩ sai về lão Họa điểm tán nhân họ Bạch!
Vũ Văn Đức Chính đã thống trách lão, trong thâm tâm, là lão đã cam tâm tiếp tay cho bọn ác nhân! Quên những lời giáo huấn lúc xưa của sư phụ khi sư phụ đã chỉ điểm thủ pháp Tỏa cân phong mạch cho lão.
Bởi thế, nên lúc này, Vũ Văn Đức Chính đã phải tự thống trách mình, và Vũ Văn Đức Chính đứng yên lặng đó để ngắm nhìn lão đang lao tâm khổ trí điều trị nội thương cho Hàn Nhược Thuyên.
Có lẽ Họa điểm tán nhân định giữ mãi bí ẩn này hay sao đó mà khi vừa thấy Hàn Nhược Thuyên đã tỉnh lại, Họa điểm tán nhân liền đưa tay điểm vào Thụy huyệt của Hàn Nhược Thuyên.
Điểm huyệt xong, Họa điểm tán nhân vừa định quay người rút lui thì lão đã phải chững người lại khi nhìn thấy Vũ Văn Đức Chính đang đứng gần đó. Đang đứng nhìn lão bằng thần tình xúc động.
Họa điểm tán nhân trấn tĩnh lại thật nhanh, lão nói: - Ta không xuống tay với người ngã ngựa đâu, ngươi đừng lo lắng thái quá! Vì đường đường, ta cũng là thúc thúc của hắn kia mà! Thôi! Hãy đến chăm sóc bạn ngươi đi! Ta đi đây!
- Lão Họa! - Sao? Thế nào? Ngươi định làm khó ta sao? Thì động thủ đi! Vũ Văn Đức Chính cung thân, vòng tay thi lễ Họa điểm tán nhân một cái, đoạn bằng giọng xúc động, Vũ Văn Đức Chính nói: - Tiểu đệ là Vũ Văn Đức Chính xin được ra mắt Bạch huynh! Gia sư vẫn hằng hoài niệm về Bạch huynh luôn! Bấy lâu nay tiểu đệ đã lấy dạ tiểu nhân mà lường lòng độ lượng của người quân tử là Bạch huynh! Xin Bạch huynh thứ cho!
Như vậy là Vũ Văn Đức Chính đã nói quá rõ, khiến cho Họa điểm tán nhân hết đường phủ nhận, giả tảng như không biết!
Nhưng Họa điểm tán nhân cũng phải sửng sốt vì những lời Vũ Văn Đức Chính vừa nói, lão
hỏi: - Lệnh sư là ai? Còn sao tiểu tử ngươi lại tự xưng là Vũ Văn Đức Chính? Vũ Văn Đức Chính không vội đáp mà tiến lại gần hơn, đang thủ kình cách không giải huyệt cho Hàn Nhược Thuyên! Xong đâu đó Vũ Văn Đức Chính mới nói:
- Tiểu đệ có nhiều chuyện nhân đây muốn làm rõ hơn, vậy Bạch huynh có thể nán chờ cho Hàn nhân huynh đây tỉnh dậy không?
Còn nhiều băn khoăn, lý đâu lại không muốn nghe giải thích, huống chi chuyện bí ẩn của lão Họa đã không còn bí ẩn nữa rồi, nên Họa điểm tán nhân liền gật đầu đồng ý.
Không bao lâu, Hàn Nhược Thuyên đã tỉnh lại, sau một thời gian dài hôn mê. Nhìn thấy Vũ Văn Đức Chính và Họa điểm tán nhân ngồi gần đó, Hàn Nhược Thuyên kinh ngạc hỏi:
- Văn tiểu huynh đệ! Sao ta lại nằm đây? Còn... đây không phải là... Mỉm cười để trấn an Hàn Nhược Thuyên, Vũ Văn Đức Chính nói: - Hàn nhân huynh đừng nghĩ quấy cho Bạch thúc thúc mình mà phải tội! Nhân huynh còn không mau tạ lỗi và ra mắt Bạch thúc thúc sao?
Ngờ nghệch, Hàn Nhược Thuyên hoàn toàn không hiểu Vũ Văn Đức Chính đang lắp bắp gì! Nhưng... việc thi lễ trước Họa điểm tán nhân là việc mà Hàn Nhược Thuyên không lẫn tránh được, tuy trong bụng vẫn còn nghi kỵ lão Họa là tay sai cho bọn Nhất Thiên Bang! Hàn Nhược Thuyên nhổm người, hướng về Họa điểm tán nhân mà thi lễ: - Tiểu điệt là Hàn Nhược Thuyên, xin ra mắt Bạch thúc thúc. Vuốt râu, cười xòa lên, Họa điểm tán nhân cứ thản nhiên nhận một lễ của Hàn Nhược Thuyên, khiến cho Hàn Nhược Thuyên càng thêm căm ghét lão hơn.
Chưa hết, Hàn Nhược Thuyên còn giật mình kinh ngạc hơn nữa, khi nghe Họa điểm tán nhân nói như muốn đùa cợt:
- Ta miễn lễ cho hiền điệt đấy! Còn đây là tiểu sư thúc, ngươi hãy đến thi lễ đi nào! Nhìn theo hướng tay chỉ của Họa điểm tán nhân, Hàn Nhược Thuyên nào thấy có ai khác ngoài Văn Đức Chính mà Hàn Nhược Thuyên đã quá quen thuộc rồi! Do vậy, Hàn Nhược Thuyên há hốc mồm ra, không kêu lên được một tiếng, không nói được một lời, vì ngỡ đây là chuyện bỡn cợt mà Họa điểm tán nhân muốn tạo ra để chọc tức Hàn Nhược Thuyên thôi.
Nhưng nghe Vũ Văn Đức Chính nói kia: - Bạch huynh! Chuyện vai vế và bối phận là chỉ tính giữa tiểu đệ và Bạch huynh thôi! Tiểu đệ nào dám với cao, đòi làm sư thúc của Hàn nhân huynh đây!
Hàn Nhược Thuyên tức mình, kêu to lên: - Thế này là thế nào? Các người về hùa với nhau trêu chọc Hàn mỗ hay sao? Nghiêm mặt lại, Họa điểm tán nhân bảo Hàn Nhược Thuyên: - Đây là sư đệ đồng môn của lão Họa này, ngươi còn dám không nhận là tiểu sư thúc sao? Phen này để ta gặp lão Thư, xem lão Thư giáo huấn nhi tử như thế nào cho biết? Hừ!
Biết Hàn Nhược Thuyên còn đang hoang mang, phần thì không rõ thực hư, phần thì còn nghi kỵ lão Họa là người của Nhất Thiên Bang, nên Hàn Nhược Thuyên mới có thái độ như thế! Nên Vũ Văn Đức Chính bèn giải thích ngay:
- Hàn nhân huynh! Chính vị cao nhân này đã bao lần ám thị chỉ điểm cho huynh đệ ta bấy lâu nay đó. Hàn nhân huynh đừng có nghi ngờ nữa! Hơn nữa, mới vừa rồi đây, chính lão Họa đây đã không tiếc sức điều trị nội thương cho Hàn nhân huynh đó!
Bán tín bán nghi, Hàn Nhược Thuyên kêu lên hỏi: - Nói sao? Vậy ra chính Bạch sư thúc đã làm như thế thật sao? Lần trước đây không lâu, đã chính Bạch thúc thúc đã...
- Phải! Chính ta đã giải thích cho ngươi nghe về việc của Vũ Văn Đức Chính tiểu sư thúc ngươi! Sau đó, còn bảo ngươi đi, đừng héo lánh đến Thiếu Lâm tự làm gì nữa! Nào ngờ ngươi vẫn cứng đầu cãi lệnh, khiến cho ta và tiểu sư thúc ngươi phải bôn ba vất vã thế này! Tội này ngươi tính sao đây?
Một tiếng tiểu sư thúc, hai tiếng tiểu sư thúc, khiến cho Hàn Nhược Thuyên khi đã hiểu việc làm tốt bấy lâu nay của Họa điểm tán nhân, nên không thể không bước đến thi lễ:
- Tiểu sư thúc... - Đừng! Hàn nhân huynh!... Giữa chúng ta vẫn là huynh đệ như... Họa điểm tán nhân chợt lên tiếng cắt lời của Vũ Văn Đức Chính toan chối từ bối phận tiểu sư thúc của mình:
- Không được! Sư đệ không biết đấy thôi chứ nề nếp và sự giáo huấn của nhà họ Hàn rất mực nghiêm khắc! Nếu sư đệ không chấp nhận bối phận này thì sau này đừng trông mong gặp mặt lão Thư nữa! Ta nói thế có đúng không Hàn Nhược Thuyên?
Hàn Nhược Thuyên tôn kính nhất mực thưa: - Lời Bạch thúc thúc dạy rất đúng, không riêng gì tiểu sư thúc mà chính bản thân điệt nhi cũng không còn mặt mũi nào về gặp mặt phụ thân! Tiểu sư thúc, hãy cho điệt nhi được bái kiến nào!
Bất đắc dĩ, Vũ Văn Đức Chính phải nhận lễ ra mắt của Hàn Nhược Thuyên. Nhưng sau đó, Vũ Văn Đức Chính cũng phải nói thêm là: - Bạch huynh! Lúc nãy tiểu đệ nói như thế là vì gia sư không chính thức công nhận Bạch huynh là môn đồ! Người chỉ nhận là người có chỉ điểm cho Bạch huynh chút ít về bút pháp thôi, để Bạch huynh củng cố thêm danh vị Họa điểm tán nhân của Bạch huynh! Cách xưng hô này cũng là do gia sư bảo đệ phải nói thế thôi! Bằng không...
- Sư đệ! Vậy là sư đệ không hiểu sư phụ rồi! Nếu người thâu ta làm môn đồ thì tại sao người lại bảo sư đệ kêu ta là sư huynh! Huống chi dù người không xem ta là môn đồ thì lòng họ Bạch này vẫn nghiêm cẩn xem người là sư phụ! Hàn Nhược Thuyên, ngươi đọc sách nhiều, vậy ngươi bảo ta làm thế có đúng hay không vậy?
Hàn Nhược Thuyên gật đầu đáp: - Cổ nhân đã dạy: Nhất tự vi sư, bán tự vi sư! Đó là đối với người học chữ, còn chúng ta là người thuộc giới giang hồ thì dù là một chiêu hay nửa thức, một khi ta đã thọ nhận của người, mặc nhiên ta là môn đồ, còn người truyền dạy ta đúng là sư phụ của ta! Tiểu sư thúc đừng đắn đo, băn khoăn gì nữa. Hơn nữa, được một vị tiểu sư thúc như thế này, điệt nhi còn trông chờ gì hơn nữa chứ? Ha ha ha...
Họa điểm tán nhân cười theo, đoạn bảo với Vũ Văn Đức Chính: - Sư đệ thấy không? Chưa gì hắn đã đòi quà ra mắt của tiểu sư thúc rồi đấy! Ha ha ha... Gật đầu vui vẻ, Vũ Văn Đức Chính cũng góp thêm vào đó tràng cười sảng khoái. Sau đó, để mọi người khỏi băng khoăng, cũng như để trả lời hai điều nghi nan lúc nãy của Họa điểm tán nhân, Vũ Văn Đức Chính liền đem mọi việc liên quan đến cuộc đời cô thân độc thế của mình mà thuật lại một lượt.
- Gia phụ của đệ là Vũ Văn Hoá Quang...
- Vũ Văn lầu chủ? Một vị đại hiệp lừng danh? - Thật thế sao sư đệ? Rớt nước mắt ra, Vũ Văn Đức Chính vừa gật đầu xác nhận một lần nữa, vừa tiếp tục thuật lại...
... Kể từ lúc lên năm, sau khi đi chơi về, Vũ Văn Đức Chính đã bắt gặp song thân và đệ đệ đã bị ai đó thảm sát!
Một thân một mình sau khi tự tay chôn cất song thân và đệ đệ xong, Vũ Văn Đức Chính giấu đi nửa họ, và bắt đầu phiêu bạt, quyết tìm minh sư, luyện một thân võ công để báo thù tiết hận,
Tuần tự, Vũ Văn Đức Chính thuật lại tỉ mỉ toàn bộ sự việc đã xảy ra cho bản thân, khiến cho Họa điểm tán nhân và Hàn Nhược Thuyên bùi ngùi cảm thán và mừng thầm cho Vũ Văn Đức Chính vì hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm! Ngày nay kể như Vũ Văn Đức Chính đã là thiên hạ đệ nhất nhân, đã phát dương quang đại dòng họ Vũ Văn...
Nghe chuyện của dòng dõi Thái Phi độc tôn, Hàn Nhược Thuyên hậm hực: Trên thế gian này lại còn có hạng người phách lối một cách phi lý thế sao? Vũ Văn lầu chủ làm thế là đúng lắm!
Vũ Văn Đức Chính thấy mừng vì vẫn có người tán đồng cách xử sự của tiên phụ! Còn Họa điểm tán nhân thì kêu lên: - Té ra sư phụ của ta lại là Thái Hư thượng nhân! Hà hà hà...! Sư đệ coi đó, có ai tệ như tên sư huynh này không? Đến danh tánh của sư phụ mà mãi đến bây giờ ta mới được biết!
Nói xong, cười xong, Họa điểm tán nhân liền nhún vai một cái nói: - Thôi! Còn chuyện đối xử thế nào với Thái Phi này nọ là việc của sư đệ! Vì xét ra, chỉ có sư đệ mới may ra có thể thắng được cái gì gọi là...
- Nghịch đảo càn khôn cang nhu thần công! Có phải Bạch thúc thúc muốn nhắc đến thần công này của bọn họ không?
Gật đầu, Vũ Văn Đức Chính đáp: - Để xem, phen này hành vi của gia tỷ là Thái Phi Ngọc Bội ra sao đã, rồi đệ sẽ liệu tính sau! Đoạn thò tay vào bọc áo, Vũ Văn Đức Chính lấy ngọn liễu kiếm ngắn ra hỏi Họa điểm tán nhân:
- Bạch huynh xem này! Đây là hung khí của cái lão già tự xưng là Ngụy Như Tào đây! Bạch huynh có nhận biết hung khí này là của ai không? Vì xét ra thân thủ của lão đó cũng cao thâm lắm đấy!
Vừa cầm vào tay ngọn liễu kiếm này, chưa kịp xem kỹ vì đang lúc tối trời thì Họa điểm tán nhân đã bàng hoàng kêu lên:
- Nghĩa hiệp liễu kiếm? Sao lại là Nghĩa hiệp liễu kiếm? Có ai có đá lửa không nào? Hàn Nhược Thuyên mò mò trong mình đoạn kêu lên kinh ngạc: - Điệt nhi có! Nhưng rơi đâu mất rồi?
Phần Vũ Văn Đức Chính thì cũng không có nhưng Vũ Văn Đức Chính không đợi được nữa, liền hồi đáp len tiếng hỏi:
- Nhưng là của ai thế, Bạch huynh? Họa điểm tán nhân hồn vía rụng rời, lắp bắp nói: - Không... không thể thế được! Lão ta đâu phải họ Ngụy!... Không phải là lão đâu!... Không phải lão đâu!
Càng lúc càng hoang mang hơn, Vũ Văn Đức Chính thì vì lo lắng nên không sao nói được, trong khi lão Bạch thì lại không chịu nói!
Hàn Nhược Thuyên chen vào giải thích: - Bạch thúc thúc không muốn nói vì không tin, vậy tiểu sư thúc nói đi! Tiểu sư thúc hãy nói quan nhân dạng của lão già Ngụy Như Tào đó cho Bạch thúc thúc nhận định lại xem nào!
- Ý kiến thật là xác đáng. Họa điểm tán nhân lên tiếng thúc giục: - Đúng rồi đó! Sư đệ hãy kể sơ qua cho ta nghe xem nào! Gật đầu đáp ứng, Vũ Văn Đức Chính liền thuật lại, không phải sơ sài như Họa điểm tán nhân vừa bảo, mà là thuật tỉ mỉ từ tầm vóc, dáng người, vẻ mặt đến cả giọng nói của lão già đó nữa! Vì hôm đó Vũ Văn Đức Chính đã đứng thật gần lão, không những thế, Vũ Văn Đức Chính lại còn tiếp trợ thêm cho lão một ít công lực âm hàn nữa kia mà! Trong thời gian tiếp trợ đó, do không biết lão là ai nên Vũ Văn Đức Chính đã quan sát lão ta rất kỹ.
Nghe đến đâu, Họa điểm tán nhân giật bắn thân mình đến đó... Cuối cùng, Họa điểm tán nhân tức giận gầm lên một tiếng: - Hay! Hay cho lão Cầm! Hàn Nhược Thuyên thất sắc kêu lên: - Lão Cầm nào Bạch thúc thúc? Có phải là... Họa điểm tán nhân dậm chân kêu lên: - Còn lão Cầm nào nữa hử? Là Cầm bá bá của ngươi đó! Đến lượt Vũ Văn Đức Chính kêu lên kinh ngạc: - Sao? Cầm trung hữu kiếm là lão đấy sao? Bạch huynh có lầm không? Họa điểm tán nhân hậm hực đáp:
- Nghĩa hiệp liễu kiếm nè! Nhân dạng như thế nè! Còn không là lão thì là ai nữa. Hừ! Té ra bấy lâu nay lão thất tung là vì do luyện công, nhưng... bản chất của lão đâu phải là như thế này! Sao lão lại nói lão chuyên lừa dối đời? Sao lão lại xưng danh tánh là Ngụy Như Tào?
Do có một túi kinh luân, nên Hàn Nhược Thuyên giải thích: - Lão... xưng thế cũng đúng thôi! Bạch thúc thúc không nhớ đến Tào Tháo thời tam chiến sao? Thà lão phụ người còn hơn để người phụ lão! Hừ, ngữ này, trước sau gì lão cũng xưng hùng xưng bá. Thôi! Vì Tào Tháo nguyên là một tên gian hùng kia mà!
Một lúc sau nữa, khi tia sáng nhợt nhạt của ánh nắng ban mai vừa xuất hiện, Họa điểm tán nhân cầm ngọn liễu kiếm lên xem kỹ ở đốc kiếm... lão nói:
- Sư đệ xem này! Đây không phải có hình cái cổ cầm được khắc ở đây sao? Lần lượt, Hàn Nhược Thuyên và Vũ Văn Đức Chính xem chỗ đốc kiếm nơi Họa điểm tán
nhân chỉ! Và họ đều đã thấy hình chiếc cổ cầm được chạm khắc tỉ mỉ trên thân đốc kiếm.
Họa điểm tán nhân còn giải thích thêm: - Nguyên nhân là ngọn liễu kiếm được lão Cầm đặt ẩn tàng trên cây cổ cầm của lão, với danh xưng nghe rất kêu là Nghĩa hiệp liễu kiếm. Lúc trước, khi ta biết rõ được điều này, ta có hỏi lão sao lại xưng là Cầm trung hữu kiếm, thì ta thầm tiếc cho lão... vì đây nào phải là hành vi quang minh lỗi lạc của một bậc chính nhân quân tử. Trong khi lão... ta, và lão Thư đều được giang hồ liệt vào hàng chính phái! Hừ! Chính phái! Chính phái mà như vậy đó hả?
Nỗi mừng vui cho việc Vũ Văn Đức Chính đã có được một thân võ công tuyệt thế chưa trọn vẹn, thì đã câu chuyện của lão Cầm trá ngụy làm mờ nhạt đi, khiến cho bọn họ ba người buồn rũ rượi.
...Nhìn trời đã sáng, Họa điểm tán nhân mới nhớ lại việc đêm qua liền hỏi Vũ Văn Đức Chính:
- Còn chuyện của cô nàng kia ra sao rồi? Vũ Văn Đức Chính liền thuật lại mọi sự, rồi lên giọng trấn an: - Bạch huynh an tâm đi! Đệ không tin là gia tỷ bị thất bại đâu? Có lẽ gia tỷ đã buộc chúng dẫn đường cho gia tỷ đi đâu đó mà thôi!
- Hay là về Chung Nam sơn? - Về đó để làm chi, Bạch huynh? - Hai ngày nữa, Nhất Thiên Bang sẽ chính thức ra mắt võ lâm! Và tổng đàn đặt tại Chung Nam sơn!
Vũ Văn Đức Chính nghe khắp người gai gai lên, đoạn thúc giục Họa điểm tán nhân và Hàn Nhược Thuyên:
- Đi!