Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> ĐIỆP VIÊN Ở WASHINGTON

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 8258 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

ĐIỆP VIÊN Ở WASHINGTON
Peter Maas

Chương 3

Tuy nhiên, tình trạng căng thẳng giữa Nancy và Rick trở nên dịu đi khi vào năm 1982, Rick quay trở lại Langley và được giao cho một công việc bán giấy ở Bàn Đông Âu-Liên Xô (SE). Ban này nằm trong bộ phận hành động của CIA, có nhiệm vụ lôi kéo, dụ dỗ những cán bộ Xô viết đang làm việc tại Mỹ, đặc biệt là những người cộng tác tại Liên Hiệp quốc:

Hầu như ngay lập tức, Rick đã cải thiện được cái hình ảnh kém cỏi trong thời gian hoạt động ở nước ngoài trước đó. Bằng việc soạn thảo những báo cáo tóm tắt sâu sắc, mạch lạc, những kế hoạch chiến thuật hoặc chiến lược một cách tỉ mỉ, Rick lại nhận được sự đánh giá cao từ các sếp. Thêm vào đó, Rick có cơ hội trau dồi thêm trình độ ngoại ngữ của mình. Vào năm thứ hai sau khi trở về Washington, Rick đã đạt điểm xuất sắc môn tiếng Nga trong một khoá học do CIA bảo trợ và ông ta trở thành một trong số rất ít những nhân viên thuộc Ban Đông Âu-Liên Xô có thể nói được thứ ngôn ngữ của kẻ thù.

Rick và Nancy chuyển tới ở Reston, phía bắc Virginia, trong khu nhà trông ra hồ, là một nơi mới được xây dựng cho những cư dân thành phố. Tại đây trộn lẫn những kiểu nhà khác nhau, từ những căn hộ riêng biệt cho tới những căn nhà tập thể và có cả những biệt thự dành cho tầng lớp vương giả, với khung cảnh thanh bình của đồng quê xung quanh. Hai vợ chồng mua một căn nhà giá

46.000 USD trên đường Đrive, nằm ở khu sân gôn Reston. Với sự giúp đỡ của người cha làm việc trong ngân hàng, Nancy thế chấp và thanh toán tiền mua ngôi nhà bằng tiền mặt.

Trong khi Nancy không trông mong gì vào CIA để tạo dựng sự nghiệp do luật lệ của cơ quan này không cho phép cô ta tiếp tục công việc tại đó - như sau này tâm sự với bạn bè, Nancy nói rằng cô ta đồng ý lấy Rick cũng chỉ nhằm mục đích đó - thì phong trào nữ quyền bỗng dưng ảnh hưởng đến Nancy. Cô ta trở thành một nhà hoạt động chính trị, làm việc cho ứng cử viên tự do có tên là Joe Fisher chống lại một nghị sĩ bảo thủ đảng Cộng hoà. Khi Fisher chiến thắng, Nancy trở thành một thành viên trong ê kíp làm việc của ông này tại Quốc hội.

Rick tiếp tục gây rắc rối. Tại buổi tiệc mừng Giáng sinh ở Langley, ông ta bị bắt gặp trong tình trạng say bí tỷ, đang làm tình với một cô nữ thư ký ở ngay trên bàn làm việc còn trong một lần khác thì thậm chí ông ta còn đang ở tư thế sử dụng cái miệng của mình để làm công việc đó. Ngay cả khi ấy, Rick cũng chỉ bị quở trách nhẹ nhàng. Dẫu sao đi nữa thì đàn ông cũng vẫn cứ là đàn ông mà!

Thậm chí những vụ việc đó còn tôn cao vị thế của Rick trong con mắt của mọi người như là một anh chàng trai lơ dĩ tính. Trong những hành lang, người ta khúc khích thì thấm với nhau: “Này, cậu có thể tin được không? Cái gã Rick già ấy trông thế mà ghê lắm nhé. Cậu không thể tưởng tượng được là gã ta lại thiện nghệ như thế nào đâu!”

Trên lãnh thổ Mỹ, CIA chịu trách nhiệm thu thập những thông tin tình báo chừng nào chúng không liên quan đến công dân Mỹ. Bộ phận có chức năng gần tương đương với bên FBI của CIA được tiến hành thông qua các trạm CIA đặt tại các thành phố lớn, gọi là trạm FR (nguồn tin nước ngoài). Tháng 8-1976, do làm tết công việc bàn giấy ở Langley, sự nghiệp của Rick có một bước thăng tiến khi anh ta được phái trở lại làm công tác hành động của CIA tại trạm FR ở New York.

Nancy không muốn chuyển đi, nhưng cái ý tưởng một mình ở lại Reston cũng không hấp dẫn lắm. Sau khi tới New York, được một người bạn mách rằng Cơ quan năng lượng quốc gia đang cần một chuyên viên phân tích, cô ta bèn làm đơn xin vào đó. Trong lá đơn này có một yếu tố rất gây ấn tượng: Nancy đã từng làm công tác phân tích trong CIA. Thế là có ta được nhận vào làm việc và sau đó còn thăng tiến lên một vị trí quản lý.

Nancy nói rất rõ với Rick rằng cô ta không muốn dây dưa dính dáng gì với những công việc mật của ông ta liên quan đến những nhà ngoại giao làm việc ở Liên Hiệp quốc, cũng không muốn cùng ông ta đi tới những buổi tiếp tân hay tiệc cocktail mà cô ta biết thừa là vì lý do công việc, Cô ta muốn có một “cuộc sống bình thường”- Nancy nói với ông ta như vậy.

Rick thuê một căn hộ ở số 400 phố 54 Đông của Manhauan với số tiền thuê

508 USD một tháng, dưới một cái tên giả của CIA. Ít lâu sau để Nancy tới. Cô ta đã cố bán căn nhà ở Reston nhưng không bán được vì đó đang là thời kỳ “đóng băng” trên thị trường buôn bán bất động sản. Nancy đã không thể thoả thuận bán được với cái giá mà cô ta muốn, bởi vậy bèn đem căn nhà này cho thuê.

Rick đã gặp may khi chuyển tới địa bàn New Yơrk. Khi còn ở Langley, Rick thường xuất hiện trong tư thế đầu bù tóc rối, quần áo không được tề chỉnh, hàm răng vàng khè vì khói thuốc loại Benson & Hedges mà Rick thường ưa hút. Cái bộ dạng đó khiến cho Rick không được những người xung quanh xem trọng lắm. Nhưng đối với Rod Carlson, sếp trực tiếp của Rick tại địa bàn New York thì những cái đó không đáng phải phiền lòng. Đối với ông ta thì Rick được coi như một người thông minh, có nhiều việc quan trọng phải suy nghĩ trong đầu hơn là mất công chăm lơ cái vẻ bề ngoài của mình để cố làm cho ra vẻ hấp dẫn.

Khi được giao phụ trách một nguồn tin và cố gắng thu thập những thông tin cần thiết thì chính khả năng tư duy mới là điều cần thiết chứ không phải cái dáng vẻ bề ngoài. Trên thực tế, Carlson lấy làm thích thú bởi sự xuất hiện của anh chàng đầu bù tóc rối này ở New York và cả hai nhanh chóng trở nên nổi tiếng bởi thường xuyên cưa đổ vài chai rượu sau giờ làm việc.

Điều may mắn hơn nữa là Carlsơn đã không giao cho Rick nhiệm vụ móc nối, tuyển mộ các nguồn tin, một công việc rõ ràng là không phù hợp với Rick mà thay vào đó, ông ta giao cho Rick nhiệm vụ làm việc với hai nguồn tin có sẵn. Các cuộc gặp gỡ của Rick với hai nguồn tin này thường diễn ra tại các “ngôi nhà an toàn” của CIA. Một trong hai người lính này chính là một trong những quan chức Xô viết cao cấp nhất đào thoát sang Mỹ, có tên là Arkady Shevchenko. Vào lúc Rick được giao nhiệm vụ tiếp xúc với ông ta thì Moscow vẫn hoàn toàn chưa biết gì về sự phản bội của Shevchenko và về danh nghĩa, ông ta vẫn có chức danh là Phó tổng thư ký Liên Hiệp quốc.

Nguồn tin kia là một quan chức hạng trung trong tiểu ban giải trừ quân bị của Liên Hiệp quốc tên là Sergei Fedorenko. Do những mối quan hệ về mặt gia đình (cha của anh ta, một đại sứ, cũng là người đứng đầu phái đoàn Liên Xô tại Liên Hiệp quốc) nên Fedơrellko có điều kiện tiếp cận được với những nguồn tin mật mà lẽ ra, một quan chức cỡ bình thường như anh ta sẽ chẳng bao giờ có thể với tới được. Nhờ

Carlson sủng ái, Rick tiếp tục được Langley đánh giá cao. Rick biết rõ những gì mà Carlson cần đến hiểu và khéo léo đưa chúng vào trong những báo cáo tóm tắt của mình. Với Shevchenko, mối quan hệ giữa họ được hỗ trợ đắc lực bởi khẩu vị ưa thích rượu Scotch của nhà ngoại giao Xô viết. Rick sẵn lòng chiều chuộng ông ta bằng những khoản chi trong tài khoản của mình. Với Fedorenko, một người sinh ra và lớn lên trong giới được coi là tinh hoa của xã hội Xô viết thì họ có thể chia sẻ với nhau những mới quan tâm về mặt trí tuệ. Fedorenkơ rất ấn tượng bởi vì Rick là người duy nhất trong số những người làm việc với anh ta có thể nói được tiếng Nga.

Trong khi đó, cuộc hôn nhân của Rick với Nancy dường như chỉ còn tồn tại về mặt hình thức. Ngoại trừ những đêm phải đi uống với Carison, đi gặp Shevchenko hoặc Fedorenko, các buổi tới còn lại, Rick đều ở nhà và vùi đầu vào những cuốn sách hay uống rượu vodka. Thi thoảng lắm, chỉ khoảng một tháng một lần, hai người mới cùng nhau đi ăn tối ở hiệu. Vào các buổi tối, Nancy thỉnh thoảng đi một mình hoặc cùng với những người bạn tới rạp xem phim. Nỡi đam mê ngắn ngủi đới với sân khấu không quay trở lại với Rick nữa.

Nancy không bao giờ gặp Carìson cũng như các bạn đồng nghiệp CIA của Rick.

Cô ta biết rõ rằng Rick chẳng bao giờ có thể kết bạn được với ai ngoài những người cùng làm việc trong CIA. Theo như cô ta hiểu thì Rick là một mẫu người hoàn toàn thụ động, luôn tránh đối đầu trong các mối quan hệ. Nếu như cô ta có cằn nhằn vì Rick quên làm một việc vặt nào đó trong nhà thì bao giờ Rick cũng lúng búng: “Anh xin lỗi”. Cô ta quản tất cả các khoản chi tiêu trong nhà, đảm bảo cho tài khoản luôn được cân bằng. Co ta nhắc Rick về chiếc áo sơ mi đã sờn, cần phải mua đôi tất mới hoặc những việc lặt vặt đại loại như thế Thường thì Nancy chỉ bực tức chứ cũng không lấy làm giận dữ trước cung cách của Rick. Khi cần thiết, Rick cũng trở nên một người hoàn toàn dễ thương. Rick không bao giờ đề cập đến công việc của mình, mà cũng chẳng bao giờ bộc lộ ra một điều gì để có thể chứng tỏ rằng một ngày nào đó, ông ta sẽ chống lại CIA.

Vào năm 1980, khi biết chuyện một cựu nhân viên CIA hoạt động tại địa bàn Indonesia đã bán tài liệu mật cho phía Xô viết với cái giá 92 ngàn USD, Rick đã nói với Nancy: “Anh không hiểu tại san mà người ta lại có thể làm như thế được nhỉ!”

Một năm sau đó, Rick thông báo rằng ông ta được lệnh chuyển tới làm việc ở Trạm CIA tại Mexico City. Nancy trả lời rằng cô ta sẽ ở lại Mỹ chứ không đi cùng với ông ta. Rick không tranh cãi. Khi Rick rời đi, đó là lần cuối cùng Nancy nhìn thấy ông ta với tư cách còn là một người tự do.

Rất lâu về sau này, khi Nancy biết được về những gì đã xảy ra, những việc mà Rick đã làm, cô ta cho rằng nguyên nhân dẫn tới tất cả những điều đó chỉ có thể xảy ra sau thời kỳ ở New York. Bởi vì cô ta không thể nào nhớ lại được một điều gì trong thời kỳ New York có thể gọi ra khả năng dẫn đến những hành động của Rick sau này.

Cô ta cũng không bao giờ gặp Rosano.

Hầu như trong suốt cả năm 1983, ở Mexico City, Rick và Rosano dính với nhau như sam. Thường thì trong những bữa ăn trưa dễ chịu ở tiệm Pink Zone, thảo luận về văn chương hay những vấn đề thời sự, bao giờ cũng có mặt người bạn rượu của Rick, anh chàng nhân viên CIA đã từng móc nối Rosario và một cặp vợ chồng nhân viên của Bộ ngoại giao. Buổi chiều –là khoảng thời gian đi mua sắm, khi mà Rick sẵn sàng chi trả cho những bộ quần áo hay đồ nữ trang hợp mắt cô người yêu, cho dù ông ta có đủ khả năng thanh toán hay không. Hai người thường kết thúc một ngày bằng những cuộc làm tình dữ dội trong căn hộ của Rick. Vào dịp cuối tuần, hai người tham gia những chuyến du lịch do câu lạc bộ ngoại giao tổ chức, tới bãi biển Acapunco hay đi thăm những di tích hoang tàn Aztec ô Yucatán.

Cuộc tình của Rick với Rosano được đám bạn bè của Rick tán thành.

Thường thì cả bọn gặp nhau vào quãng trưa và uống rượu xả láng. Thữ rượu mà họ ưa thích là một loại cocktail rất nặng bao gồm tequila, rum và bia pha lẫn với nhau. Rick bao giờ cũng vượt trội hơn cả bọn trong khoản này và hiếm khi có thể trở lại được nơi làm việc ở sứ quán mà thường thì về lại căn hộ của mình.

Rosario có thể làm cho Rick dịu đi. Cả đám bạn bè Rick đều đồng ý với nhau rằng Rosario là cứu tinh của ông ta. Rick cũng bắt đầu dần dần bộc lộ một cách thẳng thắn hơn về tình trạng sống của mình. Cả đám bạn bè đều nghe thấy Rick chỉn rủa tình trạng cuộc hôn nhân khốn khổ, về mụ vợ đáng ghét ở Mỹ của ông ta.

Sau này, trong một cố gắng nhằm phân tích mối quan hệ giữa Rick và Rosano, một chuyên gia của FBI đã nói: “Quả thực bí ẩn là tại sao họ lại có được mối quan hệ với nhau, có được động lực của mối quan hệ này cũng như cái cách mà họ duy trì mới quan hệ đó. Xét về nhiều phương diện, ông ta là một người vô cảm, nhưng khi gặp cô ta, mọi sự đã xáo trộn. Cô ta rất cần cho ông ta và cô ta đã đáp ứng được điều đó. Rick xúc động vì cô ta và đó là điều đáng kể nhất đối với ông ta. Dĩ nhiên là khi gặp cô ta, Rosario có sức hấp dẫn lớn đối với Rick về mặt tình dục. Ông ta đã bị tổn thương bởi mất đi sự tôn trọng đối với bản thân mình, bị một người đàn bà ghẻ lạnh và ở vào cái tuổi của ông ta lúc ấy, tất cả những điều đó thể hiện dấu hiệu của cái mà người ta thường gọi là cuộc khủng hoảng ở lứa tuổi trung niên. Và rồi Rosano tới, thổi một luồng sinh khí mới vào cuộc sống của ông ta, cả về đời sống tình dục cũng như đời sống tinh thần. Trong khi Rick chìm đắm giữa những cuộc chè chén say sưa, trước khả năng bị mất đi người vợ đầu tiên cùng mặc cảm về giá trị của bản thân thì

Rosano đã làm cho ông ta có cảm giác rằng ông ta cũng có một giá trị nào đó, rằng với người phụ nữ nước ngoài này, ông ta có thể có một nỗi đam mê lớn và một sự nghiệp xứng đáng. Rosario hoạch định một lịch trình riêng của cô ta.

Mexico, nơi họ đang sống, chỉ là vùng đất tạm thời. Cô ta xuất thân từ một gia đình thế gia vọng tộc nhưng lại không có tiền. Chuyển tới Mỹ, vào làm việc tại một trường Đại học tổng hợp nào đó và sống ở Washington D. C là một viễn cảnh khá hấp dẫn. Tôi cho rằng Rick đã khéo che dấu tình trạng tài chính thực sự bê bết của ông ta và khi Rosario tới Mỹ, khi cô ta muốn làm việc này việc ha, mua cái này cái kia, đi du ngoạn hay đại loại những gì tương tự thì cô ta thực sự đã phải đối mặt với những gì? Một ngôi nhà tuềnh toàng như ổ chuột chẳng có đồ đạc gì ở gần một khu thương mại phía bắc Virginia cùng với một chiếc xe Volvo cũ kỹ đã mười năm tuổi. Đấy không phải là những gì mà cô ta hình dung trong đầu. Rick trở thành một con rối sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để làm vừa lòng cô ta. Tất cả mọi thứ Và ông ta đã làm thế Tất nhiên điều đó có thề đã làm cho ông ta run sợ nhưng đây là một câu chuyện về phu nhân Macbeth. Tôi không nói rằng ngay từ khi bước vào cuộc sống tiêu xài hoang đàng, cô ta đã biết rõ là bỗng dưng tiền ở đâu đến. Thế nhưng cô ta cũng đâu có phải là người ngốc. Cô ta biết chắc hẳn là có một việc gì đó sai trái đã xảy ra. Thế nhưng cô ta đã lựa chọn cách là giả ngơ như không biết gì. Điều cốt yếu là có tiền để tiêu xài. Đó là tất cả những gì mà cô ta muốn biết”.

***

Tại Mexico, nhiệm vụ của Rick chủ yếu là hướng vào những nguồn tin Xô viết và thiết lập một chương trình phản gián. Một lần nữa, đánh giá của cấp trên về khả năng móc nối các nguồn tin của Rick cũng chỉ đạt vào loại xoàng. Thế nhưng toàn bộ hoạt động của trạm CIA ở Mexico City cũng chẳng hơn gì mấy.

Nó đã không dự báo trước được quá trình quốc hữu hoá hệ thống ngân hàng của Mexico diễn ra vào năm 1982. Những lời chỉ trích nặng nề nhất nhằm vào Rick cũng chỉ là vì chứng nghiện rượu của ông ta. Một cuộc điều tra của an ninh sau đó đi đến kết luận rằng đôi khi ông ta có say sưa quá mức nhưng đó cũng không phải là một chuyện nghiêm trọng cho lắm.

Đến khoảng cuối năm 1983, khi được gọi trở lại Langley để nhận nhiệm vụ mới, Rick nói với Rosario rằng ông ta không thể sống thiếu cô ta được và muốn cưới Rosano làm vợ. Về lại Washington, ông ta tới ở cùng với người em gái và chồng cô ta, một sĩ quan quân đội, trước khi thuê một căn phòng ở khu chung cư tại Falls Church, Virginia. Hai tháng sau đó, Rosario tới ở cùng với Rick và nhanh chóng phát hiện ra rằng tình yêu không giải quyết được hoàn toàn mọi vấn đề. Khi chứng kiến cái nơi mà Rick đang sống, cô ta đã muốn quay ngay về nhà. Tất cả những gì mà cô ta thấy là một quang cảnh bệ rạc giống như ở khu Georgetown và đó là điều mà cô ta không hề chờ đợi.

Vào thời điểm đó, Rick vẫn giấu Rosario mức lương của mình trong CIA, chính xác là 47.070 USD. Ông ta biện bạch rằng mình đang trong giai đoạn tạm thời thắt lưng buộc bụng do phải trợ cấp cho Nancy, trong đó bao gồm cả việc phải trả tiền thuê nhà cho cô vợ cũ Điều này không đúng sự thật.

Để lấy le với Rosano, Rick vay tiền mua một chiếc Honda Accord đời mới, trong khi khoản chi tiêu qua thẻ tín dụng của Rosario tăng với tốc độ tên lửa, lên tới l3.000 USD cho việc tu bổ lại căn nhà ở Falls Church, cộng với mua sắm thêm vô số quần áo và những cuộc gọi điện thoại đường dài liên tu bất tận đi Colombia và Mexico. Do lo sợ bị Rosario bỏ rơi, Rick không bao giờ dám mạo hiểm nói với cô ta là ngân sách của hai người có hạn và họ buộc phải chi tiêu dè sẻn.

Rick cũng không bao giờ muốn có một cuộc nói chuyện thẳng thắn, mặt đối mặt với cô vợ cũ về những rắc rối trong cuộc sống của hai người. Bởi vậy mà bằng một cuộc điện thoại đường dài gọi từ Washington vào tháng 3-1984, ông ta thông báo cho Nancy biết rằng mình hiện đang yêu một phụ nữ khác và muốn ly dị Nancy. Nancy đã biết việc Rick quay trở lại Mỹ qua một cuộc gọi điện thoại trước đó, khi Rick đang ở trong trạng thái say rượu còn líu cả lưỡi, nói rằng chẳng có lý do gì để họ phải gặp nhau nữa một khi hai người đã không còn giữ mối quan hệ “hôn nhân thực tế trong suốt nhiều năm trời. Cô ta trả lời rằng cũng không muốn cản trở và mong ông ta tìm được hạnh phúc.

Một tháng sau đó, Rick báo cho CIA biết về cuộc hôn nhân mới của mình.

Việc một nhân viên kết hôn với một người nước ngoài không bao giờ làm cho CIA hài lòng, nhưng cũng không có quy định bắt buộc nào cấm đoán hoàn toàn chuyện đó. Hơn nữa, theo như Rick thông báo thì người mà ông ta hứa hôn cũng đã từng ăn lương của CIA và đang có ý định trở thành công dân Mỹ.

Một cuộc kiểm tra sơ bộ cho thấy Rosano xuất thân từ “một gia đình Colombia giàu có, thế gia vọng tộc” Tháng 8-1984, Rosario vượt qua thành công một cuộc trắc nghiệm trên máy phát hiện nói dối. Cũng vào thời điểm đó, CIA chuyển cho Rick một văn bản khuyến cáo rằng tết nhất là ông ta nên giải quyết xong hoàn toàn việc ly hôn của mình trước khi bước vào cuộc hôn nhân mới.

Đó là điểm mà trước đó, Rick không quan tâm lắm. Theo đề nghị của Rick trong một cuộc nói chuyện điện thoại khác, ngày 19-9-1984, Nancy đồng ý bắt đầu tiến hành các thủ tục ly dị.

Rosano không hài lòng chút nào khi biết rằng theo luật của bang New York, phải mất một năm trời mới hoàn thành các thủ tục ly hôn. Để xoa dịu cô vợ mới, với việc khi đó đã có nhiều loại thẻ tín dụng trong tay như Express, Visa và Master Card cùng một số tài khoản địa phương, Rick thường đưa cô la tới siêu thị nổi tiếng Bloomingdale để mua sắm các loại giày dép mới hoặc ăn tối tại một trong những tiệm ăn sang trọng nhất ở Washington, tiệm Le Lion d’or

***

Đúng vào thời điểm này thì sếp củ của Ames tại trạm FR New York là Rod Carlson xuất hiện trong cuộc chơi và ông ta, mặc dù vô tình, đã đóng vai trò như là người chuẩn bị cho những sự việc xảy ra sau đó.

Khi Rick được gọi về từ Mexico City thì cũng là lúc Carlson từ New York trở về Langiey và được bổ nhiệm làm trưởng nhóm phản gián trong Ban Liên Xô- Đông Âu. Bất chấp một thực tế là kết quả công việc mà Rick làm trong thời gian ở ở Trạm Mexico City chẳng lấy gì làm xuất sắc cho lắm, Carlson vẫn nhớ

Rick đã đảm nhiệm khá tốt việc “chăn dắt” Shevchenko và Fedorenko trong thời kỳ ở New York trước đó. Carlson yêu cầu đưa Rick vào nhóm phản gián do ông ta đứng đầu trong Ban Liên Xô-Đông Âu. Nhóm này gồm có 4 chi nhánh.

Chi nhánh thứ nhất chịu trách nhiệm tiến hành các hoạt động phản gián ở những quốc gia thuộc khối Xô viết như Hunggary, Tiệp Khắc; chi nhánh thứ hai theo dõi những hoạt động tình báo hải ngoại của các quốc gia này; chi nhánh thứ ba tập trung hoạt động trên lãnh thổ Liên Xô; cuối cùng, chi nhánh thứ tư, nơi Rick được Carlson kéo về làm việc, có nhiệm vụ tiến hành các chiến dịch nhằm phá vỡ hoạt động của tình báo Liên Xô trên lãnh thổ Mỹ cũng như ở bất cứ đâu trên thế giới. Đó quả thực là một môi trường làm việc lý tưởng cho những hoạt động gián điệp. Như chuột sa chĩnh gạo, Rick có khả năng tiếp cận được với những báo cáo tuyệt mật hàng ngày liên quan đến những nguồn tin Xô viết mà CIA có được, bao gồm cả các điệp viên nhị trùng. Ông ta cũng có thể thoải mái tiếp cận những tài liệu về các chiến dịch của CIA trên toàn cầu, về chiến lược cũng như chiến thuật mà CIA sử dụng trong cuộc đối đầu với KGB và cơ quan tình báo quân đội Xô viết GRU.

Cũng do được đánh giá là “thường xuyên vượt tiêu chuẩn trong công tác” hoặc “đã hoàn thành xuất sắc công việc”, Rick được hưởng một biệt lệ là tham gia đưa ra những ý tưởng để hình thành các kế hoạch, các ý đối tác chiến đối đầu với tình báo Xô viết.

Một hôm, trong bữa ăn trưa, Carlson bỗng dưng nghĩ ra một công việc cho Rick. Carlson nói rằng trong thời gian hoạt động tại New York, ông ta đã móc nối được với một nhà ngoại giao Xô viết tên là Sergei Đivokulski. Divokulski không phải là nhân viên của KGB cũng như GRU, nhưng ông ta là một chuyên viên trong vấn đề kiểm soát vũ khí. Biết đâu những thông tin hấp dẫn mà ông ta lượm lặt được lại chẳng dẫn tới một ích lợi nào đó!

Đúng vào thời điểm Carlson được điều về Langley thì Đivokulski cũng chuyển tới làm việc tại sứ quán Liên Xô ở Washington. Carlson không thể bất ngờ nối lại mới liên hệ với Đivokulski bởi vì hồi ở New York, dưới một cái tên giả, ông ta đã tự giới thiệu với người chuyên gia Xô viết rằng mình là một người NeW York. Nay bỗng dưng ông ta lại lù lù xuất hiện ở Washington thì có thể khiến cho Divokulski nghi ngờ.

Hơn nữa, việc tiếp cận và khai thác một nguồn tin nước ngoài nằm trong phạm vi của FR Washington, nơi Rick mới được bổ nhiệm về đó làm việc.

Carlson nói ông ta sẽ gọi điện thoại cho Đivokulski để giới thiệu hai người với nhau và thu xếp một công việc tạm thời (TDY) cho Rick tại FR Washington, trong khi anh ta vẫn có thể tiếp tục công việc thường xuyên của mình ở Langley. “Đây là một công việc thú vị đấy - Carlson bảo Rick - Thay vì ngồi vô dụng sau bàn giấy suốt cả ngày, cậu sẽ có nhiều cơ hội để phát huy khả năng của mình. Mà công việc này lại dễ khiến được người ta chú ý”.

Lo lắng tìm cách làm hài lòng Carlson, dưới một cái tên giả là Richard

Wells, Rick tiếp xúc với Divokulski. Nhằm thu hút sự chú ý của người chuyên gia Xô viết, Rick tự giới thiệu mình là thành viên của tiểu ban tình báo thuộc Hội đồng an ninh quốc gia Mỹ. Rick gợi ý rằng hai người có thể gặp nhau để trao đổi về những vấn đề an ninh chung. Điều đó sẽ có lợi cho cả hai phía.

Từ đó trở đi, hầu như tháng nào Rick cũng có những bưởi ăn trưa với Divokulski. Tất cả các buổi gặp này, Rick đều báo cáo lại đầy đủ cho cả FR

WashingtonLangley.

Tháng 11 -1984, cùng với hai nhân viên tình báo khác Rick được Tổng hành dinh CIA biệt phái tới New York để lo hỗ trợ cho việc “chăm sóc” những người Xô viết đang đổ tới New York ngày càng nhiều do phiên họp mùa thu của Liên Hiệp quốc mới bắt đầu. Họ được bố trí ở trong những căn hộ của CIA, đủ rộng để có thể sử dụng cho việc tổ chức các cuộc gặp bí mật. Nhưng Rosario nổi điên lên khi biết rằng Rick sẽ đi New York trong ba tuần lễ mà không có cô ta đi cùng. Rick đầu hàng ngay lập tức, đưa Rosario cùng tới New York. Không chỉ vậy, hai người còn thường xuyên làm tình với nhau trong “căn nhà an toàn” của CIA. Janine Brookner, một nữ nhân viên CIA đang làm việc ở FR New York, điên tiết trước việc vi phạm thô bạo các nguyên tắc an ninh sơ đẳng như vậy, đã gửi một bức điện giận dữ về Tổng hành dinh Langiey than phiền về chuyện này.

Nhưng Rick chỉ bị khiển trách là đã “cư xử không đúng mực” và kết cục là cùng với Rosario, họ chuyển tới ở một khách sạn, tiền do CIA trả.

(Điều trớ trêu là chính Brơokner sau này đã bị CIA đối xử không mấy dễ chịu. Năm 199l, là trưởng Trạm CIA ở Jamaica, một địa bàn không phức tạp lắm đối với phụ nữ, cô ta đã bị một số thuộc hạ - những người không thể chấp nhận được cung cách cư xử độc đoán của cô ta - tố cáo là một phụ nữ lăng loàn, hay say rượu và có hành vi quấy rối tình dục đối với các nam nhân viên trong Trạm CIA Jamaica. Một viên tổng thanh tra được CIA cử tới điều tra vụ việc đã xác nhận bằng bán cáo rằng những lời tố cáo đó đúng sự thật. Brooker không được bổ nhiệm vào vị trí trưởng Trạm CIA ở Prltha như dự tính trước đó nữa mà bị thuyên chuyển về làm một công việc bàn giấy mờ nhạt tại Langley. Năm 1994, cô ta khởi kiện. Những lời tố cáo Brookner trước đây bị nhanh chóng bác bỏ và CIA ém nhẹm vụ việc bằng cách đền bù cho cô ta 410.000 USD).

Đến giữa mùa đông, tức là vào quãng đầu năm 1985, Rick đã rơi xuống tới đáy của sự tuyệt vọng. Ngày nào Rosario cũng chì chiết ông ta. Vì sao họ lại phải sống ở một cái nơi ghê tởm như vậy nhỉ? Rick đã từng hứa hẹn với cô ta là một khi quá trình tiến hành các thủ tục ly dị bắt đầu và tình trạng tài chính ổn định là lập tức họ sẽ chuyển tới một nơi có thể khiến cho cô ta hài lòng cơ mà!

Vậy thì bao giờ điều đó sẽ xảy ra? Cô ta không biết tại sao lại ngu ngốc rời Mexico cơ chứ. Cô ta muốn quay trở về Colombia. Sau những lời cằn nhằn ấy bao giờ cũng là một trận làm tình dữ dội mà Rick đền bù cho cô ta ở trên giường.

Điều khúc mắc duy nhất trong quá trùth ly dị của Rick với Nancy là những tranh cãi xung quanh việc phân chia ngôi nhà ở Reston. Trong cơn tuyệt vọng, Rick đồng ý từ bỏ mọi quyền lợi của ông ta đối với ngôi nhà này. Ông ta viết cho toà án một bức thư, hối thúc họ phải giải quyết nhanh chóng vụ ly dị. “Kể từ khi các thủ tục ly dị bắt đầu - Rick viết - tôi cũng đã hứa hơn với một cô gái là Rosario Casas Dupuy. Chúng tôi hy vọng sẽ làm lễ cưới trong kỳ nghỉ đông, nhưng vụ ly dị chưa được giải quyết rốt ráo đã trì hoãn kế hoạch của chúng tôi.

Gia đình vợ chưa cưới của tôi hiện đang sống tại Columbia (ông ta viết nhầm tên Colombia), Nam Mỹ. Thời điểm duy nhất mà họ có thể thu xếp được để có mặt trong lễ cưới của con gái là vào dịp đầu tháng 6… Sự có mặt của gia đình cô ấy trong lễ thành hôn là điều vô cùng quan trọng đối với tôi và vợ tôi.”

Trong khi đó, những hoá đơn chi tiêu của Rosano tăng nhanh với tốc độ chóng mặt. Rick đã phải vay 8000 USD từ một ngân hàng tín dụng liên bang.

Rosario lại đang sắp bảo vệ luận án tết nghiệp ở trường Đại học tổng hợp Northwestem. Việc đó cũng phải mất thêm 8000 USD nữa.

Rick cảm thấy mình lâm vào tình thế tuyệt vọng. Và rời bỗng dưng, ông ta cảm thấy một lối thoát. Qua Sergei Đivokulski. Đúng rồi!. Ông ta chính là chìa khoá giúp Rick thoát ra khỏi tình thế khó khăn.

Rick đã từng bao lần mơ về điều này. Những rào chắn hão huyền đổ sập xuống khi những đợt sóng của đời sống thực tế liên tục vỗ vào chúng. Trong một bữa ngồi ăn trưa một mình, Rick cẩn thận suy tính về những rào cản lâu nay vẫn bó buộc ông ta hành động. Giám đốc CIA William Casey là một gã cuồng tín nguy hiểm. Chính quyền của Tổng thống Reagan cũng là một lũ phản bội.

Ngay cả toàn bộ cái công việc gián điệp này cũng chỉ là một trò đùa ngu ngốc để đảm bảo cho đám quan liêu giữ được tên mình trong bảng lương của nhà nước.

Trước đó, Rick đã sáu lần gặp Đivokulski. Rick dự tính sẽ làm cho lần gặp thứ bảy tới khác đi so với sáu lần trước đó Nhưng khi gọi điện cho Divokulski để thu xếp cuộc gặp, những gì nghe được khiến ông ta choáng váng. Sẽ không có lần gặp thứ bảy nào nữa. Divokulski thông báo rằng ông ta được gọi về Moscow để nhận một công việc mới. Nhưng đừng lo, Đivokulski trấn an Rick.

Người thay thế ông ta cũng là một chuyên viên kiểm soát vũ khí tên là Sergei Chuvakhin. Ông ta đã nói trước với Chuvakhin là hãy chờ điện thoại của một người tên là “Richard Wells.”

Hai lần đầu, Rick điện thoại cho Chuvakhin, máy đều không nối được. Mãi đến lần thứ ba, khi Rick cố gắng nói chuyện được với Chuvakhin thì có cảm tưởng như người này khá hững hờ. Richard Wells ư? Vâng, đúng là anh ta có nghe Divokulski nhắc đến cái tên này. Anh ta đã kiểm tra rời. Hãy gọi lại cho anh ta. Ở cuộc gọi thứ tư sau đó, Chuvakhin nói rằng họ không thể gặp nhau trong tuần lễ tới. Lịch làm việc trong tuần của anh ta đã kín hết rồi...

Mặc dầu vậy, trong cuộc gọi tiếp theo đó, Chuvakhin nói rằng anh ta có thể rảnh vào ngày l6-4. Tuy nhiên, anh ta nói là sẽ không ăn trưa. Ngồi uống một cái gì đớ ở quầy. rượu khách sạn Mayflower là được rồi Vào lúc 4 giờ chiều:

“Nhưng trông anh như thế nào?” - Chuvakhin hỏi. Rick mô tả ông ta có bộ tóc nâu chải lật về phía sau và một hàng ria mỏng, đôi tai hơi vểnh và đeo kính.

Nhưng không có vấn đề gì đâu, Rick nói. Ông ta sẽ để lại tên mình ở chỗ người phụ trách quầy rượu Rick Ames chuẩn bị sẵn hai cái phong bì mà ông ta dự tính sẽ chuyển cho Chuvakhin. Trên cái phong bì lớn, Rick đề tên thật của nhân viên KGB phụ trách địa bàn, cũng là người đứng đầu bộ phận KGB trong sứ quán Liên Xô là Stanislav Androsov. Rồi Rick nhét vào bên trong chiếc phong bì này cái thứ hai, trên đó cũng có địa chỉ người nhận là Androsov, nhưng lại đề tên giả của Androsov thường sử dụng trong KGB. Chính Valery Martynov, sau khi được tuyển mộ trong chiến dịch của nhóm Courtship, đã cung cấp cho Ames cái tên giả này. Trong cái phong bì nhỏ, Rick đánh máy trên một mẩu giấy tên của hai nguồn tin bên trong KGB mà CIA tuyển mộ được. Mặc dù vậy, CIA tin rằng hai nguồn tin này chính là những điệp viên nhị trùng vẫn thường xuyên báo cáo công việc của mình cho Moscow. Rick suy tính rằng nếu như vụ tiếp xúc này không đi đến đâu cả thì ông ta cũng đã không đi quá xa. Ngoài hai cái tên ra, Rick kèm thêm một trang trong cuốn danh bạ chỉ dẫn của Ban Liên Xô-Đông Âu, gạch bên dưới tên của ông ta, cùng với một bản tóm tắt những công việc đã làm trong CIA và một vài biệt danh đã sử dụng trước đó mà Rick tin chắc rằng chúng có nằm trong hồ sơ của KGB. Rick trù tính rằng nếu Chuvakhin có mạo hiểm mở cái phong bì lớn ra ngay tại chỗ thì chắc hẳn anh ta cũng sẽ phải dừng ngay lại nếu như đọc thấy cái tên giả của Androsov trên chiếc phong bì nhỏ bên trong. Rick dành một thời gian khá lâu để cân nhắc xem nên đời bao nhiêu tiền là vừa. Thoạt đầu, Rick nghĩ một trăm nghìn USD là đủ, nhưng sau lại cho rằng như vậy có thể là một đòi hỏi quá cao. Hai mươi nghìn thì lại quá ít, chẳng thấm tháp vào đâu. Cuối cùng, Rick quyết định rằng sẽ đòi năm mươi nghìn USD. Đó có thể là một con số vừa đủ, nếu như căn cứ vào khoản tiền mà KGB thường trả cho những nguồn tin trong CIA để đổi lấy những thông tin thuộc loại này.

Trong suốt gần hai phần ba thời gian của cái buổi chiều hôm có cuộc hẹn với Chuvakhin, Rick đỗ xe tại một gara trên phố K, cách khách sạn Mayflower trên đại lộ Counecticut khoảng hai khối nhà. Ông ta bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng nên để lấy lại can đảm, bèn vào một tiệm ăn Tàu ở gần đấy, vào thời gian đó rất vắng khách và làm liền hai ly đúp vodka. Ông ta giữ khư khư cái va li nhỏ bên trong có để chiếc phong bì. Đã có lần, thời còn làm việc trong chi nhánh FR ở New York, Rick để quên chiếc va li chứa một số tài liệu mật trên xe điện ngầm.

Sau này, nó được người ta tìm thấy và trả lại cho FBI. Bình thường ra, với một lỗi nặng như thế, các nhân viên khác chắc phải điêu đứng, nhưng Rick là người luôn gặp may. Ởng ta chỉ bị khiển trách miệng một cách nhẹ nhàng. Không hiểu sao vào lúc căng thẳng như thế này, cái tai nạn nghề nghiệp ấy lại quay lại ám ảnh Rick.

Vào lúc 3giờ 45 phút chiều, Rick bước vào quầy rượu bên trong khách sạn Mayflower, để tên mình - Richard Wells - ở chỗ người phụ trách quầy rượu rồi gọi một ly vodka. Thời gian nặng nề trôi đi. Đã quá 4 giờ là giờ hẹn với Chuvakhin, rồi gần tới 4 rưỡi mà vẫn không thấy Chuvakhin đâu. Rick làm thêm một ly vodka nữa. Thay vì căng thẳng, ông ta bắt đầu cảm thấy tức giận.

Một số nhà ngoại giao Xô viết từng nổi tiếng với cung cách khá thô lỗ, lỡ hẹn mà không thèm thông báo lấy một lời. Có thể Chuvakhin cũng thuộc típ người đó.

Đến 5 giờ kém l5, Rick rời quầy rượu. Khi ra đến đại lộ Comlecticut, Rick cảm thấy lưỡng lự. Nhưng rồi rất nhanh chóng, ông ta biết rằng nếu như mình không quyết định ngay lúc này thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ dám làm lại một lần nữa. Rick xuôi đại lộ Connecticut một quãng, rẽ trái sang phố L, tới đường l6 rồi lại rẽ trái, tới sứ quán Liên Xô.

Thêm một lần lưỡng lự nữa nhưng rồi Rick quả quyết bước vào trong.

Rick tới chỗ bàn tiếp khách, đưa chiếc phong bì cho người đàn ông ngồi sau bàn, chắc là một nhân viên an ninh. Người này liếc nhìn tên ghi trên phong bì rồi nhanh chóng tỏ vẻ thờ ơ gạt nó sang một bên. Rick hỏi tìm Chuvakhin. Vài phút sau, nhà ngoại giao Nga xuất hiện. Anh ta rối rít xin lỗi về việc lỡ cuộc hẹn, nhưng phân trần là có một công việc quan trọng bất ngờ bỗng dưng phải giải quyết vào phút cuối khiến cho anh ta không sao kịp thu xếp để báo cho Rick được.

Ồ không sao, Rick nói, trong bụng chắc là Chuvakhin vẫn chưa biết về những chiếc phong bì. Ông ta hiểu mà, Rick nói. Những việc như thế vẫn thường xảy ra. Ông ta chỉ muốn biết liệu Chuvakhin có khỏe hay không thôi.

Ông ta hy vọng rằng hai người có thể gặp lại nhau khi Chuvakhin có thời gian rỗi, trong khoảng một giờ chẳng hạn. Rồi Rick để lại cho Chuvakhin số điện thoại chỗ làm việc (dưới vỏ bọc) của mình. Rick biết rõ rằng tất cả những ai vào trong sứ quán Liên Xô đều bị máy quay phim của FBI ghi lại. Nhưng ông ta không phải lo lắng về điều này. Trước đó, Rick đã từng báo cáo đầy đủ về mọi cuộc gặp với Đivokulski cho cả FR Washington lẫn Langley. Vậy thì nay ông ta cũng chỉ cần làm một báo cáo về cuộc gặp với Chuvakhin là được. Nhưng lần này thì có một khác biệt nhỏ: ông ta sẽ chỉ gửi báo cáo cho Langley thôi. Ông ta biết là ở đó, có thể bản báo cán sẽ được lưu vào hồ sơ, nhưng rồi nó sẽ bị quên ngay. Nhưng ở FR Washington thì lại là một chuyện khác. Một trong số những nhân viên tại đây có thể đặt câu hỏi tại sao một sĩ quan phản gián như Rick, thay vì bố trí một cuộc hẹn gặp ở nơi khác, lại đột ngột đi vào trong sứ quán như vậy.

Nếu có bị tra vấn thì Rick sẽ nói mọi sự đều rõ ràng, quang minh chính đại. Ông ta không có gì phải giấu giếm cả. Ông ta đã báo cáo cho Tổng hành dinh của CIA rời mà. Họ có thể kiểm tra lại. Nhưng trong khi đi bộ trở lại chỗ đỗ xe trên phố K, Rick lại cảm thấy một nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm bản thân. Ông ta rẽ vào tiệm ăn Tàu và nạp thêm một ly vodka. Rượu làm cho ông ta bình tĩnh trở lại. Thốt nhiên, vào đúng lúc đó, Rick hiểu rằng mình sẽ phải đi trọn con đường. Mọi sự mới chỉ là bước đầu tiên. Ba tuần sau, vào ngày 8-5-1985, có tín hiệu đáp trả.

Người phát tín hiệu không phải ai khác chính là Sergei Chuvakhin. Khi Rick gọi lại thì Chuvakhln đã lập tức ở bên máy. Giọng của anh ta đượm vẻ thân thiện “Tại sao anh không tới sứ quán nhỉ?” Chuvakhin nói...

Lúc đó là buổi chiều. Lần này thì Chuvakhin đã ngồi chờ sẵn. Anh ta dẫn Rick vào bên trong căn phòng của sứ quán mà các nhân viên FBI vẫn gọi là phòng KGB, được cách âm hoàn toàn và “dọn dẹp” sạch mọi con rệp điện tử nghe trộm. Rời khi Chuvakhin biến mất sau khi khép cánh cửa lại sau lưng Rick, ông ta thấy mình đứng trước một người đàn ông trong phòng. Người này giơ ngón tay lên môi ra hiệu cho Rick hoàn toàn im lặng trước khi ông. ta kịp nói bất cứ một lời nào.

Người này dẫn Rick lại ngồi chỗ chiếc bàn họp kê trong phòng...

Ông ta đưa cho Rick một tờ giấy cùng với cây bút chì. Trên tờ giấy đã có một dòng chữ đánh máy sẵn: “Chúng tôi chấp nhận đề nghị của anh”. Ông ta sẽ trả 50.000 USD cho những thông tin mà Rick đã cung cấp.

Câu hỏi tiếp theo của ông ta: “Liệu Chuvakhin làm trung gian có thích hợp hay không? Biệt danh liên lạc của anh ta sẽ là Sam!” Rick viết trả lời: “OK. Nếu như anh ta thích hợp với các ông thì cũng thích hợp với tôi.”

Rồi ông ta đọc thấy người đàn ông viết tiếp: “Chúng tôi hy vọng sẽ có một mối quan hệ lâu dài. Chúng tôi sẽ cố gắng duy trì nó. Liệu có được không?

Chúng tôi biết giá trị của anh”.

Rick Ames viết trả lời: “Đồng ý”. Ông ta cảm thấy phấn khích đến tột độ.

Đây là lần đầu tiên trong đời, ông ta thấy mình được người ta tôn trọng thực sự.

Giá trị, giời ơi?

Người sĩ quan KGB, mà Rick sẽ chẳng bao giờ biết tên, đứng dậy và chìa tay qua mặt bàn. Rick nắm lấy và siết chặt. Rời ông ta tiễn Rick ra cửa. Chuvakhin đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Trên đường về, một lần nữa, Rick rẽ vào tiệm ăn Tàu và làm gọn một ly vodka.

Hơn một tuần sau đó, vào ngày l7-5, Chuvakhin và Rick cùng ăn trưa tại tiệm Chadwickis ở khu Georgetown. Họ cùng thảo luận về những vấn đề kiểm soát vũ trang. Trước khi rời đi, Chuvakhin để lại cho Rick một gói giấy. Trong xe của mình tại bãi đỗ xe, Rick mở gói giấy ra. Ông ta nhìn thấy 5 xấp tiền được buộc cẩn thận bằng dây cao su. Tổng cộng 50.000 USD, tất cả đều là loại 100 USD đã cũ.

Rick không hề nói cho Rosano biết xuất xứ của khoản tiền mới xuất hiện.

Điều chính yếu là ông ta đã kiếm được tiền. Bị ám ảnh bởi nỗi lo sợ rằng một ngày nào đó cô ta sẽ bỏ rơi mình, Rick không bao giờ dám làm một điều gì để hạn chế bớt thói ăn tiêu hoang đàng của Rosario. Ông ta tiếp tục kết tội cô vợ cũ

Nancy quá keo kiệt trong việc phân chia tài sản khiến cho họ không có điều kiện chuyển tới ở một nơi đàng hoàng hơn.

Năm mươi nghìn USD kiếm được trong phi vụ đầu tiên bay vèo chỉ trong một thời gian ngắn. Để trả cho những hoá đơn điện thoại đường dài của Rosario cũng như cân bằng những khoản chi trong thẻ tín dụng, ngay sau hôm nhận được tiên, Rick đặt 19.000 USD trong số đó vào một tài khoản của ông ta ở Ngân hàng Dominion ở Virginia. Rosario cũng tỏ cho ông ta thấy rằng cần phải giúp đỡ cho bà mẹ cô ta, mà theo lời mô tả của Rosario là đang rất nghèo túng; thế là Rick gửi theo đường bưu điện 5000 USD cho gia đình một người bạn của RosarioMiami. Tại đó, việc đổi từ dola Mỹ ra đồng peso của Colombia rất dễ dàng và có lợi. Rick cũng trả bằng tiền mặt cho tất cả những khoản nợ tại các tài khoản mà ông ta đã mở cho Rosario ở nhiều cửa hàng trong vùng. Chỉ tính riêng tại cửa hàng Neiman- Marcus, sớ tiền phải thanh toán đã là 9000 USD. 8000

USD khác đi vào tài khoản của trường Đại học tổng hợp Northwestem, nơi Rosario có ý định theo học một khoá học mùa hè.

Cuối cùng thì Rick nhẹ nhõm nhận ra rằng mình đã hết nợ. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi ông ta lại bước vào một cuộc phiêu lưu mới. Những gì mà ông ta đã làm sau ngày l6-4 ấy đã dẫn tới điều không tránh khỏi là Rick cảm thấy một mối lo sợ hoang tưởng rằng mình có thể sẽ bị phát giác. Rick biết rằng KGB là tổ chức có bộ máy bảo mật tốt nhất thế giới, đặc biệt là các hồ sơ cá nhân. Thế nhưng liệu Rick có thể hoàn toàn tin tưởng chắc chắn vào điều đó được không? Cẩn tắc vô áy náy vẫn hơn. Ngay lúc này đây, Rick biết chắc rằng trong sứ quán Liên Xô ở Washingtơn có một thiếu tá của KGB đã bị FBI tuyển mộ trong chiến dịch Courtship. Người này có thể phát giác ra những việc mà Rick đã làm....

CIA đặt mật danh cho viên thiếu tá KGB nọ là Gentile. Nhưng Rick biết rằng tên thật của anh ta là Valery Martynov..

<< Chương 2 | Chương 4 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 764

Return to top