Tất cả nằm ở ngón tay cái và ngón tay trỏ của ông Quảng. Không ký roạch vào quyết định. Dĩ nhiên là thế rồi. Cơ mà vài dòng thư tay, dăm chữ ghi xiên, ngả rạp vào nhau bên lề tờ trình hay tờ đề nghị gì đấy là ra cái quyết định kia. Nên việc Nguyễn Hoàng Phú thành Tổng biên tập báo thay Trịnh Hòa diễn ra chóng vánh trong vòng ba ngày, trước bữa ông Quảng chuyển ra Bộ Nông nghiệp đúng một tháng. Nhi nghe tin ấy qua bản tin thời sự của Đài phát thanh tỉnh từ cái máy ori ông tông cũ kỹ mặt trận B5 tặng thưởng tại Đại hội công nông binh năm 1968. Cũ nên âm thanh cứ rè rè, không phân biệt nổi giọng nam hay giọng nữ. Nhi nghe xong thấy giọng nao buồn, còn buồn về cái gì, không biết. Không viết lách nữa thì ai làm Tổng biên tập cũng thế cả, không có dính dáng gì đến mình. Mỗi căn phòng đang ở không là của Nhi. Họ lấy là Nhi bơ vơ. Thì Nhi sẽ về quê là xã viên Hợp tác xã, làm bà o, có khô quắt người, mồm miệng càu nhàu như nhai ghẻ rách cũng được cái thanh thản. Giá có ai góa vợ đem lòng yêu thương mình... Cứ mù mịt nghĩ thế cho đến lúc nghe bước chân ai đó bước lên thềm, Nhi rùng mình khi nhận ra Nguyễn Hoàng Phú. Có chục, có trăm để mà tưởng, nhưng không tưởng gương mặt Phú. Mới vỡ nhẽ ra, nhận ra lâu nay nghĩ về Phú mà không có hình người anh ta. Nhi cứ tròn mắt nhìn rồi lúng túng, không biết nên làm gì, nói gì, Phú thì vẫn đứng nơi ngưỡng cửa vẻ như chờ một lời mời của Nhi vậy.
- Ra là anh - Nhi nói dửng dưng.
Phú cười khùng khục:
- Không mời mà đến. Nhưng không sao, khách này vào nhà nào là tốt lành vào theo.
Nhi ném cái gối nãy giờ ôm trong lòng xuống giường, ngả người ra cầm thanh tre chống cao cánh cửa sổ làm bằng cót ép lên, rồi nói:
- Nhà này dư thừa tốt lành rồi.
- Móc máy nhau làm gì? - Phú dài giọng - Quả đất tròn, rốt cuộc tôi lại cùng cơ quan với cô, Nhi biết tôi thay Trịnh Hòa làm Tổng biên tập rồi chứ.
- Rồi. Biết rồi - Nhi nói lạnh băng - Tiếc là tôi không còn cán bộ của báo nữa.
- Việc ấy tôi sẽ xem lại - Phú vừa nói vừa bước vào phòng, mắt soi mói vào khắp nơi rồi tiếp - Nhi ăn ở tuềnh toàng sơ sài thế này à?
Nhi cứ dần dần nghe Phú nói mà ngờ ngợ có lẽ anh ta ngạc nhiên thật, anh ta động lòng thương Nhi thật. ờ, người ta có ranh ma quỷ quái, có nhẫn tâm đến đâu cũng có thể có lúc nào đó biết xúc động. Phú xúc động. Chuyện vớ vẩn, nực cười. Từ lâu lắm rồi cô đã mất hết trơn lòng tin về anh ta. Nhi không chờ gì hết, có chết cô cũng không nhận sự thương hại. Đến đó thì Nhi nổi giận lên. Chẳng là anh ta đang thương hại Nhi đó sao, chẳng là cái nhìn anh ta đang lục lọi trên người Nhi đó sao.
Nhi đưa tay ôm lấy ngực, thấy nên nói toạc ra ý nghĩ của mình. Nhưng chưa kịp nói thì Phú đã bỏ đi. Ra thềm, anh ta ngoảnh lại.
- Tôi sẽ thu xếp để cô trở lại làm việc, trước mắt ở phòng bạn đọc - Nói xong thì nháy mắt một cách khó hiểu.
Đọc hết cả "Miếng da lừa", Nhi ngỡ như mình cũng đang teo lại, đang mòn dần, thế nên mới có chuyến ra phố. Gặp ngày nắng, không gian đầy bụi và ngộp một thứ mùi nồng nồng. Nhìn quanh thấy lô nhô nhà đang xây, giàn giáo tua tủa, xe chở xi măng, vôi cát nhảy chồm chồm, rít còi inh ỏi. Cứ thấy cựa quậy đâu đó, cái gì trên mặt đất cũng đang cựa quậy. Loanh quanh thế nào Nhi rơi vào cửa hàng Cửa Tiền. Và gặp cô Huyền Minh. Vẫn thế, trắng trẻo, ngồn ngộn, mắt ướt rượt, khác lần Nhi gặp trước đây là tóc xõa tung, rối lên như nùm rơm. Cô ta sững lại, nhìn Nhi đăm đăm:
- Tôi nhớ ra chị rồi - Huyền Minh nói - Dạo này nom chị ốm o quá lắm. Làm việc vừa vừa thôi. Tăng cường chơi nhởi. Chơi nhởi nó sinh sản ca lo. Lý thuyết là vậy, nhưng phải có chừng mực, đến ngưỡng thì dừng - Nói tuồn tuột một thôi như không thở, rồi bỗng Huyền Minh ghé sát tai Nhi thì thào - Có thấy hắn không?
Nhi nói:
- Hắn là ai và chẳng thấy hắn nào cả.
Huyền Minh nói tiếp:
- Ông Phú ấy. Em rạc cẳng tìm hắn mà không thấy. Hay là hắn trốn em? Hắn có gan thế lắm chị hí.
- Mà là chuyện gì? - Nhi hỏi, cái thói tò mò đàn bà lộ ra ở giọng nói vội vã, ở cái mắt nhìn không chớp.
- Vì hắn mà thằng chồng em nó bỏ em. Quá ngưỡng mà. Em đã bảo nhịn thèm vài bữa, không nghe, cứ sồng sộc mò đến nhà, thằng chồng em rình sẵn...
Bỗng ả thì thào:
- Chắc hắn vào viện vì cái bình hoa thằng chồng em ném vào đầu hắn. Là ném sau khi hắn đã xổ hết tiền trong túi, cả nhẫn vàng nơi ngón tay ra, "đền danh dự" chồng em để nó im thóc cho. Chị đi cùng em không. Đến viện thăm hắn tí. Thỉnh thoảng lúc ăn nằm với em nó có nhắc tên chị, có bữa tức quá em hất hắn rơi xuống giường đấy.
Nhi thấy lờm lợm.
- Không phải việc của tôi - Nói xong thì quay ngoắt, lẫn vào giữa đám đông. Bất giác, cô bỗng nhớ chị Nguyệt. Là thứ bảy, chắc chị ta đang chờ hắn về ăn món lòng lợn ở quê lên, cũng có thể đang đi tìm hắn. Có hai người đàn bà đi tìm hắn. Mà sao Nhi lại nghĩ luẩn quẩn về hắn. Thì cũng là thói thường miệng bảo không phải việc của mình, mặc kệ người ta, nhưng trong bụng lại mong cho mọi chuyện rối tung lên, ồn ào lên càng hả dạ. Và Nhi cứ thấy thắc thoải, nghĩ mãi thì hiểu ra là mình đang chờ đợi kết cục cái quan hệ chim chuột của Nguyễn Hoàng Phú.
Nhi quên quấy lời nói của hắn là đưa cô trở lại cơ quan Báo. Có lẽ lý trí mách bảo cô hay rằng, đấy là lời nói quấy quá, đãi bôi thôi. Cũng quên nốt cuộc gặp cô Huyền Minh.
Bẵng đi mấy bữa, một đêm hắn xuất hiện trước cửa phòng Nhi. Mất điện ngọn lửa nến nhỏ xíu như cái ngòi bút càng khiến cho bóng đêm dày đặc thêm. Nhi ngồi dậy, khoác cả cái chăn chiên lên người, mắt không nhìn hắn mà nhìn cái ô cửa sổ mở rộng ra mảnh đất hoang mọc toàn cây trinh nữ. Xa hơn chút là hồ nước, không sâu lắm, ngập đến thắt lưng là cùng. Bên kia có cái cầu tre, thường ngày bọn trẻ con ngồi trên ấy câu cá...
Hắn lù lù tiến về phía Nhi. Loáng thoáng giọng nói của hắn trong những làn gió lạnh lẽo ùa qua cửa.
- Tôi đây... Phú đây... Tôi thấy Nhi cô đơn...
Nhi lùi lại, lùi lại, lưng đụng vào bức phên nứa. Cái tình thế nguy bức, Nhi đã ang áng khi hắn hiện nơi cửa. Nhi ngó nghiêng muốn tìm một vật gì tự vệ, rồi thoắt cái nhanh như chớp cô nhoài người, tuồi hai chân qua cửa sổ. Cô chạy qua bãi cây trinh nữ đến bờ hồ nước. Có thể đứng lại được rồi. Một gan chứ mười gan Phú cũng không dám đuổi theo. Thế nhưng Nhi nhảy ào xuống hồ. Tiếng côn trùng lặng im, chỉ có tiếng người Nhi rẽ nước loạp roạp.
Thế mà Nhi còn đưa tay quờ những tàu sen khô quắt, rồi nghe lá sen cũng khô quắp chạm vào nhau lào rào. Đoạn rồi Nhi chập chững leo lên chiếc cầu tre, ngồi lẩn mẩn lăn tròn chân quần lên bắp đùi, nước nhỏ long tong. Nhi nhìn chỉ thấy lờ mờ một mảnh màu thiếc, một vệt ngoằn ngoèo cũng màu thiếc cựa quậy trên cầu ao ngay dưới bắp vế mình. Chuyện như không có thật, vẻ như Nhi tưởng tượng ra cái bóng đen đi vào phòng rồi hoang mang, rồi hãi mà bỏ chạy chứ hắn có khối ả mơn mởn lúng liếng kiểu dạng như Huyền Minh. Nhi bíu vào ý nghĩ ấy để vấn an mình, để nghĩ tiếp rằng không có chuyện mộng mơ hắn đến với Nhi là đến với cái hình ảnh tươi nguyên ngày xưa, hắn từng khao khát, từng thù hận. Rằng, không có chuyện hắn rắp tâm chiếm đoạt Nhi để lấy cái đã mất, cái đáng ra là của hắn. Thì ra ở đời có thứ thủ đoạn người ta không nghĩ tới được, không hình dung nổi, không tin được nó là của con người. Nhi thông minh, cũng nhiều từng trải nhưng cũng chỉ là lớp người ấy.
Nhi dụi mắt, giẫm bừa lên cây dại trên bờ hồ đi về nhà. Mọi thứ không suy suyển trừ tấm phên nứa dưới cái cửa sổ bên giường sụm hình lòng thuyền. Lại luẩn quẩn nghĩ ngợi, nửa tin, nửa không, ngờ ngợ cả trí nhớ của mình, Nhi xòe tay rờ rẫm khắp người, những chỗ nào bàn tay có thể với tới.
Sáng được một lúc thì anh Mận, trưởng phòng hành chính tới đưa cho Nhi cái quyết định đình chỉ công tác cô. Anh ta ngồi lại với Nhi một lúc, rủ rỉ vài lời an ủi, rồi lặng lẽ ra về. Đến cửa thì đứng lại, ngoảnh đầu về phía Nhi, độp hỏi:
- Chị đã làm gì để ông ấy tức giận? - Rồi làu bàu - Hôm qua bảo tôi làm giấy gọi chị đến nhận việc, sáng nay lại bảo làm cái quyết định ngày.
Nhi bất giác ngưng thở, đưa bàn tay áp lên ngực, trong ngực đang nhói lên một cái gì đó. Cô quay phắt lại, nhìn vào tấm phên hình lòng thuyền dưới cửa sổ, nhìn ra bãi cây trình nữ. Tối qua Nhi chạy qua đấy để ra hồ nước.