Là một nhà văn, đồng thời là một đạo diễn phim, Doris Drrie đã có những thành tựu khá lớn với nhiều tác phẩm được xuất bản. Tại Đức, bà đã bắt đầu sự nghiệp điện ảnh của mình với bộ phim “Những người đàn ông” chuyển thể từ một truyện ngắn của mình, và đã trở nên nổi tiếng ở nhiều nước. Năm 1995, D.Drrie được nhận giải thưởng Ernst Hoferichter về tác phẩm văn học, giải thưởng Montblanc cho tác phẩm “Lang thang” và huân chương “Vì công trạng” của Nhà nước CHLB Đức.
Ngày 26-5-1996, Doris Drrie đã chọn đúng ngày sinh nhật thứ 41 của mình để trình chiếu bộ phim “Những người đàn ông” trước thanh niên thành phố Hồ Chí Minh.
Không ai biết điều đó, cả ban tổ chức...! Với một tác phong giản dị và gần gũi, D.Drrie nói chuyện với khán giả trẻ của mình qua một thông dịch là người Đức. Nhiều tràng pháo tay nồng nhiệt vang dội khắp hội trường động viên cho những câu khó diễn đạt mà người bạn Đức đã cố gắng nói cho dễ hiểu. Ngắn gọn và pha chút hài hước, D.Drrie nói về bộ phim sắp được giới thiệu của mình: “Tôi hy vọng bộ phim sẽ rất dễ hiểu đối với các bạn. Bởi vì những người đàn ông trên thế giới đều luôn giống nhau”. Và khi nhìn xuống hội trường đông nghịt các bạn trẻ, D.Drrie hào hứng tiết lộ một bí mật: “Hôm nay là sinh nhật của tôi. Các bạn đã đến đây, đó là một món quà quý nhất đối với tôi”.
Với một khoảng thời gian rất ngắn, Doris Drrie đã bày tỏ quan điểm làm phim của mình trong một buổi tọa đàm ngắn cùng với một số nhà báo. Bà nói ngắn gọn:
- Tôi cho rằng điện ảnh phải có tính giải trí. Bởi vì khán giả có quyền được giải trí khi họ tới rạp xem phim.
- Theo bà, nền điện ảnh Đức hiện nay như thế nào đối với các nước phương Tây, nhất là đối với đại cường quốc điện ảnh Mỹ?
- Phim Mỹ chiếm 90% trên các rạp chiếu phim ở Đức. Phim Đức chỉ còn 10%, trong số đó cũng có lọt vào được vài phim Pháp, Ý...
- Còn phim Hồng Kông?
- Phim Hồng Kông xâm lấn thị trường phim Đức dữ nhất là vào thập niên 70. Hiện nay hầu như đã vắng bóng vì người ta đã phát ngán nó.
- Theo bà, những loại phim về lịch sử, truyền thống có sức hút với khán giả Đức không? Thị hiếu của giới trẻ nước bà hiện nay là gì?
- Người ta hoàn toàn thờ ơ với loại phim lịch sử. Nói cho đúng là họ ngán xem cái gì đó có vẻ nặng nề, giết chóc. Tâm lý người Đức bây giờ thích loại phim về chính đời sống của thời đại họ, và phải có chất hài hước, dí dỏm.
- Thế thì muốn làm những bộ phim truyền thống, Nhà nước phải tài trợ?
- Vâng, đó là quy luật. Mỗi năm Nhà nước phải bỏ tiền tài trợ cho thể loại phim này - khoảng 50 bộ phim. Mỗi phim trung bình có kinh phí 5 triệu rưỡi mác. Riêng bộ phim của tôi, “Những người đàn ông”, là có kinh phí nhẹ nhất: 800.000 mác.
- Khi đến Việt Nam bà có muốn tiếp xúc và tìm hiểu những nơi sản xuất phim của chúng tôi không? Xin hỏi thật lòng, bà đã xem phim của chúng tôi chưa và có nhận xét như thế nào về điện ảnh Việt Nam, xin bà cứ nói thẳng thắn ý kiến của mình.
- (Cười) Tôi thấy không cần thiết phải đến thăm các hãng phim của các bạn. Bởi tôi cho rằng nơi nào làm phim cũng giống nhau. Cũng bấy nhiêu máy móc, bấy nhiêu con người. Điều tôi cần quan tâm nhất là cách sống, là cuộc sống bình thường của người dân Việt Nam. Tôi cố gắng tìm hiểu phong tục, tình cảm, tâm hồn của người Việt Nam, và càng thấy nhiều điều lạ lẫm, nhiều khi đối nghịch với đời sống nhân dân tôi. Nhưng tôi thật sự thích, và có một nung nấu về đề tài này trong bộ phim sắp tới của tôi. Còn phim Việt Nam thì thật ra tôi xem cũng khá nhiều, nhưng xin lỗi, tôi không nhớ tên bộ phim nào (?!). Tôi cảm thấy nếu các bạn muốn cạnh tranh với sự xâm nhập của phim Hồng Kông, thì trước hết điện ảnh Việt Nam phải giữ được văn hóa của chính mình. Phải gần gũi hơn nữa với cuộc sống của khán giả, tức là nhân dân mình. à! Có một bộ phim tôi mới vừa được xem, đó là phim “Xích lô”.
- Thưa bà, rất tiếc đó không phải là phim Việt Nam, không phải do người Việt Nam làm.
- Vâng, tôi biết. Cho nên tôi nói “một phim về Việt Nam”. Tôi biết đó không phải là phim Việt Nam. Vì các bạn không thể làm một phim về mình mà hoàn toàn không có chút gì giống mình như thế. Tôi muốn nói là tôi cảm thấy bất nhẫn khi xem phim. Bởi vì, tôi và một số người bạn của tôi đã đến Việt Nam, nên đã biết rõ phim đã phản ánh hoàn toàn sai sự thật về đất nước bạn. Nhưng với những người chưa đến Việt Nam, nếu qua phim này mà hình dung ra đất nước bạn thì tôi cho là thật tai hại...!
Dù bà Doris Drrie không có gốc Việt, đã không học nói tiếng Việt và bà cũng không hề có ý muốn dùng đất nước này làm cái bàn đạp để mưu cầu những giải thưởng lớn của quốc tế, bà đã không bôi đen, dày xéo lên nó để gây ấn tượng lạ như một số người phương Tây đã làm. Tôi càng cảm ơn bà hơn khi câu đầu tiên bà nói với những khán giả trẻ Việt Nam đến xem phim của bà ở Nhà Văn hóa Thanh niên, không phải về phim “Những người đàn ông” mà là về phim Việt Nam: “Các bạn nên xem nhiều phim Việt Nam, phải ủng hộ và cổ vũ phim của mình. Có như thế điện ảnh Việt Nam mới phát triển, nếu không, các bạn sẽ đẩy nó xuống dốc đấy”...(1)
===============================
(1) Ngô Ngọc Vũ Long sưu tầm theo Báo Sài Gòn Giải phóng số 6787 - Chủ nhật 2-6-1996