Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Thương Giận Đôi Bờ

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 39425 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Thương Giận Đôi Bờ
Dạ Miên

Chương 12

Không khí giữa họ căng thẳng , nhưng Mẫn Quân không nói gì , chỉ đứng nhìn chiếc vali nhỏ đã sẵn sàng cho 1 chuyến ra đi.
Kiên Bạch nhìn nàng, bây giờ anh phải đối diện với nỗi đau ly biệt . Anh muốn được ôm lấy nàng trong những phút giây ngắn ngủi họ còn ở bên nhau . Nhưng anh không thể bởi vì anh vẫn chưa hiểu nàng . Anh tự hỏi, tại sao anh vẫn chưa bao giờ thật sự thấu hiểu được nàng ? Ở bên nàng, người ta luôn luôn như thấy đứng trước 1 bức tường.
Cuối cùng , nàng lên tiếng làm tan loãng bầu không khí đang đông lại giữa họ:
- Tôi chào tạm biệt anh, Kiên Bạch.
Kiên Bạch thở mạnh . Nhìn chằm chằm khuôn mặt cô với nụ cười khô héo anh hỏi :
- Cô định ra đi sao ? Mẫn Quân ?
Đôi mắt nàng bình thản đón nhận cái nhìn của anh :
- Phải . Đã đến lúc tôi rời khỏi đây.
- Sao vậy ? Tôi đối xử với cô có gì không tốt ?
- Không . Anh thật sự rất tốt với tôi, Kiên Bạch . Và tôi cũng đã sống những ngày tháng thật thoải mái.
- Thế thì tại sao cô lại ra đi ?
- Tôi đã ở đây khá lâu rồi, 2 tháng không phải là khoảng thời gian ngắn ngủi đã làm phiền anh . Vả lại, cũng đã đến lúc anh rời xa nơi đây, để trở về với cuộc sống thực tại của mình.
Anh nhìn thẳng vào mắt nàng :
- Nếu tôi mong muốn cô ở lại ?
Giọng cô bình tĩnh dứt khoát :
- Cám ơn anh, Kiên Bạch . Nhưng tôi phải ra đi.
Mắt anh vẫn không rời nàng.
- Mẫn Quân ! Có 1 điều tôi muốn nói với cô.
Nàng gật đầu nhè nhẹ :
- Tôi đã hiểu rồi.
- Cô đã hiểu nổi lòng của tôi ư ?
- Vâng , và tôi rất cảm động.
- Vậy chúng ta hãy cưới nhau , và...
Nàng cắt ngang lời Kiên Bạch :
- Tôi không thể kết hôn với anh.
Anh đờ người ra :
- Cô đã nói là rất cảm động trước tình cảm của tôi kia mà ?
Nàng gật đầu :
- Đúng là như vậy . Nhưng đó không phải nền tảng của cuộc hôn nhân . Tôi không thể yêu anh như vợ phải yêu chồng , lại càng không thể cho anh thứ cần của 1 người vợ, đó là trái tim.
Kiên Bạch lặng đi trong 1 lúc, rồi điềm tĩnh nói :
- Tôi nhìn nhận là tôi chưa hiểu được cô . Nhưng tôi bất chấp con người của cô ra sao và trước đây đã sống như thế nào . Chỉ cần cô đồng ý, chúng ta có thể làm lại từ đầu . Với tình yêu của mình , tôi không tin là không chiếm được trái tìm của cô.
- Câu trả lời của tôi vẫn là : " không thể nào ", Kiên Bạch.
- Không có gì là " không thể nào "
- Tôi có thai.
Kiên Bạch đứng sững ra như trời trồng, khuôn mặt anh nhợt nhạt như mất hết máu :
- Cô vừa nói gì , Mẫn Quân ?
Nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh :
- Tôi đã có thai , Kiên Bạch . Điều này xảy ra trước khi tôi gặp được anh.
Anh hỏi, cổ họng tắc nghẹn :
- Tại sao lúc đầu gặp tôi, cô bảo cô chỉ sống có 1 mình, không có ai thân thiết trên cõi đời này ?
- Tôi cũng không biết mình có thai , cho đến khi tôi đến gặp bác sĩ chỉ mấy ngày gần đây.
Giọng Kiên Bạch như lạc đi :
- Ngay phút giây gặp gỡ đầu tiên, cô đã cho tôi niềm hy vọng . Vậy mà hôm nay cũng chính cô dập tắt niềm hy vọng cả đời của tôi.
- Kiên Bạch ! Anh là ân nhân của tôi, tôi không hề muốn làm tổn thương tình cảm của anh, lại càng không muốn nhìn thấy anh tuyệt vọng . Nhưng tôi có nỗi khổ tâm riêng của mình.
Kiên Bạch bình tĩnh được 1 chút, nhưng vẫn chưa nguôi xúc động :
- Vậy cha đứa bé là ai và ở đâu ?
Mẫn Quân không trả lời , Kiên Bạch nhoài người tới nắm lấy tay nàng.
- Vậy ra anh ta không hề biết mình là người đàn ông may mắn ?
Mẫn Quân rụt tay về :
- Kiên Bạch ! Xin anh đừng hỏi tôi với những câu như thế nữa.
- Tôi hiểu rồi.
Anh đứng thẳng người và nói 1 cách nghiêm trang :
- Mẫn Quân ! Chúng ta vẫn có thể cưới nhau, chỉ cần cô không phản đối tôi là cha của đứa bé.
- Kiên Bạch, chính anh cũng không biết...
- Không biết mình đang nói gì . Có phải vậy không ? Vậy thì tôi xin nói . Tôi biết rất rõ những gì mình đã nói , Mẫn Quân ạ.
- Tôi vẫn không quên những mẫu chuyện về gia tộc anh, có lý nào anh lại không nhớ.
- Chỉ cần cha mẹ tôi, cũng như mọi người tin rằng đứa bé trong bụng em thật sự là con của tôi, là giọt máu của gia tộc . Mẫn Quân ! Vì yêu cô, tôi có thể vượt qua định kiến khắt khe của gia đình.
- Nhưng anh không dám đối diện với sự thật . Kiên Bạch ! Một tình yêu đúng nghĩa chỉ có thể làm tốt đẹp hơn, chứ không thể bắt đầu bằng 1 sự dối trá.
Mẫn Quân cầm chiếc vali trên tay và từ từ bước về phía cửa :
- Kiên Bạch ! Xin anh đừng phí nhiều thời gian vì tôi, 1 khi lòng tôi đã quyết định.
Trong đầu nàng thoáng nghĩ đến Du Tử PHong . Nếu với anh thì sự vô cảm này co xảy ra không ? Có thể suốt cuộc đời này, nàng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa . Những giọt máu đang hồi sinh trong mạch đập của nàng , chính là gạch nối giữa cuộc đời nàng và anh.
Nàng đưa tay lên bụng như thể vuốt ve . Lần đầu tiên trong đời nàng làm như vậy.
Và 1 tình cảm đặc biệt bùng lên mãnh liệt trong lòng nàng.

<< Chương 11 | Chương 13 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 795

Return to top