Phương Nghi ngồi chống cằm bên bàn học. Từ chiều đến giờ cô cứ loay hoay trong phòng, cảm giác hồi hộp, là lạ làm cô không làm gì được.
Cửa phòng chợt hé mở. Rồi dì Năm ló đầu vào:
- Cô Nghi, có cậu Minh và bà gì đó đến. Cô xuống ngay không?
Phương Nghi quay lại:
- Dạ, dì để con tự lọ Ba con xuống chưa dì?
- Dạ, tôi chưa nói với ông.
- Dì qua cho ba con hay giùm.
Cô đứng dậy, chải lại tóc rồi đi xuống phòng khách. Bà Liên và Khắc Minh ngồi ở salon. Dì Năm đã bày sẵn bộ trà ra bàn, kèm theo bình hoa tươi nho nhỏ thật chu đáo. Phương Nghi chưa kịp ra đến ngoài thì ông Trung đã từ phòng bên cạnh đi ra. Ông cất giọng vui vẻ:
- Chào chị.
Bà Liên quay lại. Trong mắt bà lóe lên một tiến sửng sốt kinh ngạc đến đờ người. Cũng tia nhìn như thế, ông Trung đứng lặng nhìn bà. Cả hai không thể mở miệng dù là chào một câu bình thường.
Khắc Minh và Phương Nghi hơi lạ trước cử chỉ của hai người. Rồi anh chủ động lên tiếng:
- Thưa bác con mới tới. Con đưa mẹ con đến thăm bác.
Ông Trung còn bối rối chưa tìm được thái độ thích hợp. Ông giấu cử chỉ lúng túng của mình bằng cách rót trà ra ly, một việc mà đáng lẽ Phương Nghi phải làm. Còn bà Liên, sau phút sững sờ, đã tìm ngay một thái độ thích hợp. Bà nhìn ông, mỉm cười khách sáo:
- Hai cháu nó quen nhau lâu rồi mà gia đình vẫn chưa có dịp đến làm quen với anh. Nay tôi đến thăm trước là cho biết nhà, sau là để hai bên sui gia có quan hệ thân mật hơn.
Ông Trung chưa kịp thích ứng với cách ứng xử của bà Liên, ông cười một cách thụ động:
- Dạ.
Bà Liên nhìn về phía góc bàn. Nơi đặt một hộp quà choáng hết cả một góc, bà nói một câu tao nhã:
- Gia đình tôi có chút quà mọn gọi là ra mắt anh.
- Dạ, cám ơn chị.
- Vài tháng nữa coi vậy chứ nhanh lắm. Gì thì gì, chứ tôi cũng phải chuẩn bị đám cưới cháu cho chu đáo. Tôi nghĩ chắc anh cũng quan niệm như vậy.
- Dạ, dạ.
- Nên tôi định đợi cháu Minh đi Nhật về sẽ đến trình ngày làm lễ hỏi. Dạ, ý anh thế nào ạ?
- Dạ, chị tính sao cũng được.
Ông Trung trả lời như trong mợ Ông đang trong tâm trạng bấn loạn nên không thể chủ động nói bất cứ điều gì. Chỉ thụ động diễn cho đạt vai kịch mà bà Liên đã cố ý đặt ông vào. Cả bà Liên cũng vậy, cũng cố diễn cho xong vai của mình. Cuối cùng bà xin phép ra về.
Ông Trung và Phương Nghi tiễn mẹ con bà ra cổng. Buổi đến thăm xem như diễn ra tốt đẹp và hai bên đều có ấn tượng tốt về nhau. Khắc Minh và Phương Nghi sống trong tâm trạng lâng lâng hạnh phúc, cả hai đều cảm thấy sung sướng và có cảm giác cuộc hôn nhân của mình thật tuyệt vời, vượt lên trên cả những hạnh phúc bình thường khác. Không ai đọc được trong mắt ông Trung và bà Liên một nỗi lo khắc khoải mà chỉ có hai người thầm lặng chịu.
Khắc Minh đưa bà Liên về nhà rồi trở lại với Phương Nghị Bà đi lên phòng, ngồi trầm tư bên bàn thật lâu. Và suốt đêm bà không chợp mắt được. Dự đoán nỗi bất hạnh giáng xuống Khắc Minh và Phương Nghi làm bà rối bời và thấy đau khổ tuyệt vọng.
Không biết giờ này ông Trung nghĩ gì. Bà định đợi Khắc Minh vắng nhà sẽ gọi điện hẹn một cuộc gặp với ông.
Nhưng không đợi bà làm điều đó. Sáng hôm sau, khi Khắc Minh đi làm, ông Trung đã chủ động đến tìm bà.
Cả hai ngồi ở phòng khách, đối diện nhau, kín đáo quan sát nhau. Cuối cùng, bà Liên lên tiếng:
- Không ngờ cuối cùng cũng gặp ông, ông đổi tên từ lúc nào vậy?
Ông Trung phẩy tay:
- Lâu rồi, vì chuyện làm ăn phải làm vậy. Còn bà? Từ đó đến giờ bà sống ra sao? Kể chuyện của bà đi.
- Cuộc sống tôi tương đối bình lặng, không có gì để kể. Tôi có chồng, sau đó ông ấy chết và tôi nhận Khắc Minh về làm con. Tôi dồn hết tình thương vào nó để bù lại con bé đã mất, không ngờ cuối cùng nó lại cưới con ông.
- Tôi cũng không ngờ cuộc đời đưa đẩy như vậy.
- Tôi có nhiều chuyện muốn nói với ông. Còn ông tìm tôi chắc là ông cũng có chuyện?
Ông Trung nhìn bà như van nài:
- Sau này con Nghi sẽ về làm dâu nhà bà, tôi xin bà đừng kể gì với nó chuyện ngày xưa. Tôi không muốn nó thất vọng về cha mình.
Bà Liên cười châm biếm:
- Loại người như ông mà cũng sợ bị coi thường sao?
Ông Trung không trả lời, bà phẩy tay:
- Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng đâu. Đây mới là điều quan trọng. Ông bình tĩnh nghe tôi nói, và suy nghĩ xem làm cách nào tránh tai họa cho con ông.
- Bà nói gì?
Bà Liên ngồi thẳng lên:
- Ông Thành, ông có biết Khắc Minh là con ai không? Con của ông Bảy Ngọc đó.
Thấy ông Trung ngồi lặng. Bà Liên nhìn ông, nửa căm ghét, nửa thương hại:
- Ông chưa quên ông Bảy Ngọc chứ?
- Tôi chưa quên. Nhưng tại sao bà lại nuôi nó?
- Vì lòng thương người thôi, lúc nhận nó làm con, tôi không hình dung được sẽ có ngày này. Nó hận ông suốt mười mấy năm và lúc nào cũng muốn trả thù. Ông định sẽ làm gì với nó đây?
- Trả thù tôi?
- Thế ông tưởng tội lỗi của ông đối với gia đình nó là nhẹ lắm sao? Ông tưởng nó quên được sao? Làm việc với nó ông biết tính tình nó ra sao rồi mà.
Bà thở hắt ra:
- Không bao giờ nó tha thứ cho ông đâu, dù ông là ba của con Nghi cũng vậy. Vì thù ông, nó sẽ không cưới con ông đâu. Tội nghiệp con bé, nó có tội gì đâu chứ. Cả thằng Minh cũng vậy, nó cũng sẽ đau khổ vì lẩn quẩn giữa ông và con Nghi.
Ông Trung gục mặt trong taỵ Trước mặt bà Liên, ông bỗng trở nên khiếp nhược, đau khổ, và sợ hãi sự trừng phạt tội lỗi của mình ngày xưa. Ông nói như hụt hơi:
- Tôi xin bà, bà đừng nói gì với thằng Minh cả. Tôi không sợ nó trả thù tôi. Nhưng còn con gái tôi. Phương Nghi nó còn khờ lắm, tôi không muốn con tôi khổ.
Bà Liên lạnh lùng:
- Ông nghĩ sao khi yêu cầu tôi làm vậy? Lòng tự trọng của ông để đâu? Tôi không ghét bỏ gì con Nghi, nhưng tôi là mẹ thằng Minh, làm sao tôi im lặng để cho nó vào gia đình kẻ thù của nó chứ.
- Tôi đã bị bà dồn vào đường cùng rồi. Tôi không giấu giếm gì nữa. Con Nghi là bé Loan đó, con gái bà đó. Bà có muốn giành nó về bà cũng được. Nhưng phải bảo vệ nó.
- Ông nói cái gì?
Bà Liên gần như hét lên. Sự thố lộ của ông làm bà rúng động tận tâm can.
- Con Nghi là con ai?
- Con của tôi và bà. Nó không chết như tôi đã nói, giờ thì tôi giao nó cho bà. Trong tình thế này chỉ có bà mới có thể cứu vãn hạnh phúc của nó. Tôi bây giờ hết thời rồi.
- Trời ơi! Con tôi còn sống. Tôi biết ngay mà. Hèn gì khi gặp nó lần đầu, tôi quyến luyến nó không dứt ra được. Trời ơi trời. Nó là con ruột của tôi.
Bà Liên lẩm bẩm, nước mắt tuôn ròng trên mặt. Sự xúc động làm bà như mất trí. Nhưng không phải vì đau khổ, mà vì quá sung sướng. Và bà khóc nức nở.
- Sao ông ác quá vậy, ông Thành? Ông cũng biết thương con thì tại sao ông không hiểu tôi còn thương nó hơn ông, vì tôi là mẹ mà, mà ông tàn nhẫn tới mức để mẹ con tôi mất nhau suốt mười mấy năm. Tôi thù ông hơn cả thằng Minh nó thù nữa ông biết không?
Ông Trung cúi đầu, không trả lời. Bà Liên căm hận nhìn ông:
- Nếu ông không sợ con Nghi khổ thì ông cũng giấu nhẹm luôn chuyện này phải không? Ông trốn tội lỗi của mình để mặc tối buồn khổ suốt đời phải không?
Ông Trung nói nhỏ:
- Bà muốn mắng chửi tôi bao nhiêu cũng được. Nhưng hãy bảo vệ con Nghị Đừng nói gì với thằng Minh hết. Tôi không muốn con gái tôi lãnh hậu quả chuyện tôi làm.
- Dĩ nhiên tôi phải bảo vệ nó rồi. Cũng may ông còn sót lại chút lương tâm của người cha đấy. Nhưng ông ráng mà giấu tung tích cho kỷ. Lo mà chuộc lỗi với nó đi.
Chợt nghĩ ra, bà lạnh người:
- Nhưng làm sao ông trốn được anh Bảy Ngọc, còn ba năm nữa ảnh mãn hạn tù đấy.
Ông Trung nhìn bà chăm chăm:
- Bà có cách nào thuyết phục ảnh không?
Bà Liên tư lự:
- Tôi nghĩ có thể ảnh sẽ im lặng. Dù sao thì ảnh cũng phải nghĩ tới hạnh phúc của con cái chứ.
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Ông Trung đứng dậy:
- Xem như tôi giao con Nghi lại cho bà. Bà hãy lo cho nó thay tôi. Tôi về.
Bà Liên đứng dậy tiễn ông ra cửa. Rồi quay vào, ngồi lặng một mình trong phòng khách, bỗng cảm thấy bất an như đứng trên miệng núi lửa. Không biết đến ngày nào nó sẽ bùng nổ. Bất giác bà thở dài.
Bà chợt đứng dậy, đến bên điện thoại bấm số máy của Phương Nghị Nhưng cô đã đi học. Bà đành nhắn người nhà bảo cô đến. Rồi vội thay đồ đi chợ, quýnh quáng chuẩn bị bữa ăn trưa đón Phương Nghị Khi giữa chừng công việc, bà trào nước mắt vì sung sướng.
Ông Trung mệt mỏi trở về công ty Liên Cương. Cuộc làm việc với Đông làm ông thấy căng thẳng, ngao ngán. Thằng con trời đánh chỉ biết phung phí tiền chứ chẳng biết làm kinh tế, càng ngày ông càng cảm thấy tinh thần bị lụn bại bởi tuổi già và sự khổ tâm về con cái. Ông đặt hết hy vọng vào Khắc Minh. Nhưng giờ đây thì cả Khắc Minh cũng trở thành mối đe dọa ghê gớm. Thời gian gần đây ông thấy mệt mỏi vô cùng. Ông bước vào văn phòng. Ở đó có người phụ nữ đang đợi ông. Bà Ngọc.
Cô thư ký Ngọc Thanh nhìn chăm chăm vẻ mặt hốt hoảng của ông chủ. Lần đầu tiên cô thấy ông như vậy trước một người khách. Nó làm cô tò mò ghê gớm.
Bà Ngọc đứng dậy, tươi cười:
- Không muốn tiếp tôi sao, ông Thành?
Ông Trung như sực tỉnh:
- Mời bà vô đây!
Cả hai vào phòng trong. Ngọc Thanh đứng dậy, nhón chân đứng lên ghế nhìn qua khung bóng. Ngực đập mạnh vì hồi hộp. Cô căng mắt hết nhìn ông Trung đến nhìn bà Ngọc.
Ngồi ngửa người ra ghế. Bà Ngọc nhìn ông Trung, cười đầy vẻ tự tin:
- Vậy là con trai tôi sẽ cưới con gái ông. Ông có thấy buồn cười không ông Thành? Tôi biết hết rồi đấy.
Ông Trung lầm bầm nhìn bà:
- Tôi thấy không có gì đáng cười hết. Bà muốn ám chỉ cái gì?
Bà Ngọc nhún vai:
- Con trai tôi có hiếu với ba nó lắm. Một khi biết ông là ai, nó sẽ không để ông yên đâu. Ông coi chừng đấy.
- Tôi nhắc lại, bà muốn gì?
- Theo ông thì tôi muốn gì?
Ông Trung nhếch môi:
- Tôi già rồi, nó có giết chết cũng không sao. Bà cứ nói với nó đi, xin mời bà.
- Đừng nói cứng như vậy ông Thành à, cái mạng già của ông thì kể gì. Nhưng còn con gái ông thì sao nhỉ? Chẳng lẽ con trai tôi chịu cưới con của một người… gì nhỉ ông Thành?
- Bà là người phụ nữ trơ tráo nhất mà tôi mới thấy.
Bà Ngọc nhún vai:
- Đâu có trơ tráo bằng ông. Đi dụ dỗ vợ người khác mới là đồ tồi tệ hơn. Tôi ngày xưa bất quá chỉ có tội là nhẹ dạ. Tội đó đâu có lớn bằng ông.
- Bà cần bao nhiêu tiền?
- Tiền hả? Tôi cũng không cần lắm.
- Bỏ bài xuống đi, tiền mới là thứ bà cần. Bà muốn bao nhiêu?
- Tùy ông.
- Tôi phải mua sự im lặng này đến bao giờ?
- À, cái đó cũng tùy ông.
Ông Trung ngửa ra lưng ghế, nhìn bà Ngọc một cách ghê tởm:
- Thế bà không nghĩ rằng nếu không cưới con gái tôi, thằng Minh cũng đau khổ à? Lương tâm người mẹ của bà để đâu?
Bà Ngọc điềm nhiên:
- Trên đời này không phải chỉ có con Nghi là người đẹp, tôi thừa sức tìm cho nó đứa con gái không thua con Nghị Con trai tôi đâu có tệ phải không ông Thành?
Ông Trung không nói gì, chỉ mở tủ ký ngân phiếu, rồi khinh bỉ ném trước mặt bà Ngọc:
- Cầm lên và đọc xem bao nhiêu đó đủ chưa.
Bà Ngọc tỉnh bơ đọc kỹ mấy con số, rồi cười thản nhiên:
- Cũng tạm.
Bà đứng lên cầm xắc tay:
- Tạm biệt nhé.
Bà thong thả đi ra cửa. Ông Trung đi phía sau bà, đóng cửa nghe rầm một tiếng. Điều đó hình như không làm bà Ngọc bị xúc phạm lắm. Bà mỉm cười đầy thỏa mãn, vì dù sao cũng đã đạt được mục đích của mình.
Nhưng qua bàn Ngọc Thanh, bà khẽ vẫy tay:
- Bác về nghe.
Ngọc Thanh làm ra vẻ vô tư ngẩng lên:
- Dạ, bác về.
Còn lại một mình. Cô đứng dậy, mặt lộ vẻ hân hoan. Có nằm mơ cô cũng không tin nổi mình là người nắm giữ bí mật của gia đình ông Trung. Thậm chí nắm giữ cả hạnh phúc của Phương Nghi.
Bây giờ cô biết làm gì hơn là chờ Khắc Minh về.
Càng nghiền ngẫm mọi việc, cô càng thấy khấp khởi hy vọng. Như cuộc đời sắp lát sáng trăng. Cô nhất định tận dụng ưu thế mà mình có được để được Khắc Minh.
Hơn nữa tháng sau Khắc Minh về. Ngọc Thanh hồi hộp chờ gặp riêng anh. Nhưng Khắc Minh không về công ty, mãi hai ngày sau đó cô mới thấy anh đến. Buổi trưa cô đến trước mặt anh, nhỏ nhẹ:
- Trưa nay anh Minh có rảnh không?
Khắc Minh ngẩng lên nhìn cô, có vẻ ngạc nhiên:
- Tôi rảnh chút ít đến chiều, có chuyện gì không?
- Em có chuyện muốn nói với anh. Quan trọng lắm, chuyện của anh đó.
Khắc Minh hơi nhướng mắt ngạc nhiên, chuyện quan trọng của anh mà cô biết gì? Nhưng anh cũng lịch sự:
- Cô ngồi xuống đi. Tôi nghe đây.
Thái độ của Khắc Minh làm Ngọc Thanh cụt hứng, giống như nước lạnh vô tình rơi xuống lò than đang cháy rừng rực, và tắt ngấm.
Nhưng Ngọc Thanh phải tự nhen nó lên:
- Em nói điều này là vì anh, vì tình cảm của em đối với anh, từ trước tới giờ dù không nói ra, nhưng bao giờ em cũng nghĩ về anh và sẵn sàng làm tất cả mọi việc cho anh.
Khắc Minh hình như hết kiên nhẫn ngồi nghe, anh ngắt lời:
- Rất cám ơn cộ Nhưng xin cô hãy nói nhanh gọn giùm.
- Vâng, để em nói. Thế anh có biết ông Trung là ai không? Ngày xưa ông tên Hải Thành đó - Ông là cha của Phương Nghi.
Khắc Minh như bị điện giựt. Anh quay phắt lại nhìn Ngọc Thanh:
- Làm sao cô biết?
- Em tìm hiểu cho anh.
- Có biết gì về chuyện riêng của tôi mà tìm hiểu?
Ngọc Thanh cứng họng. Thật ra cô hiểu mọi chuyện rất lờ mờ. Nhưng bằng vào những gì đã nghe được ở bà Ngọc, cô đủ thông minh để biến nó thành huyền thoại của mình. Bây giờ bị Khắc Minh hỏi gặng nên cô đâm ra lúng túng.
Nhưng kinh nghiệm giao tiếp hàng ngày đã giúp cô, cô cười tự tin:
- Anh không cần biết tại sao. Nhưng vì anh, em đã làm mọi chuyện. Nếu không tin anh hãy đến hỏi mẹ anh.
Khắc Minh lầm lì:
- Cô biết cả mẹ tôi nữa à?
- Dạ.
- Cám ơn cô đã quan tâm đến tôi.
Ngọc Thanh cười nhẹ nhàng:
- Rốt cuộc anh đã tìm được kẻ thù của mình rồi đó. Em sẽ giúp anh làm bất cứ điều gì có liên quan đến ông Trung. Hãy tin em. Em trung thành với anh tuyệt đối. Anh bảo gì em cũng sẽ làm theo anh.
- Cám ơn cộ Cô có thể về được rồi.
- Dạ.
Ngọc Thanh ngồi nán lại chút nữa:
- Anh có cần em giúp gì không á?
- Được rồi, không cần, xin cám ơn.
Đợi cô thư ký đi ra. Khắc Minh ngồi ngã người ra ghế, chìm đắm trong mọi suy nghĩ chạy cuộn vào đầu. Anh không nghi ngờ Ngọc Thanh bịa đặt. Cô sẽ không dám làm chuyện đó đâu. Nhưng tại sao bà Ngọc giấu anh? Tại sao bà biết mà để yên cho ông Trung nâng đỡ anh. Thậm chí để anh cưới con gái của kẻ thù. Bà thật là vô liêm sỉ. Và ông Trung nữa, ông ta có biết anh là ai không?
Khắc Minh ngồi bật dậy… còn Phương Nghi thì sao? Cô có biết chuyện này không, hay cũng cố tình giấu anh? Khắc Minh có cảm tưởng mọi người liên kết nhau làm điều dối trá đối với mình. Anh chợt nổi nóng lên. Bản năng làm anh muốn tìm đến ông Trung chất vấn. Nhưng sự thận trọng bắt anh không được làm chuyện hồ đồ. Anh đứng dậy xuống sân lấy xe đến ngay nhà bà Ngọc.
Bà đang ăn trưa. Khắc Minh ngồi xuống đối diện với mẹ, đi thẳng vào đề:
- Mẹ cho con biết. Bác Trung là ông Hải Thành ngày xưa phải không?
Bị hỏi bất ngờ, bà Ngọc kinh hoàng ngồi yên, ngắc ngứ chưa biết trả lời làm sao. Bà nhìn Khắc Minh một cách hoang mang:
- Sao tự nhiên con hỏi vậy? Có chuyện gì vậy?
Anh nhìn thẳng vào mặt mẹ như áp đảo bà:
- Mẹ đừng hỏi tới lui, chỉ cần trả lời con ngay là có đúng vậy không?
- Ơ ơ…
- Đúng không?
- Thì đúng. Nhưng sao con biết?
Khắc Minh gằn giọng:
- Vậy mà từ đó tới giờ mẹ cứ im lặng. Mẹ làm vậy để làm gì? Mẹ nói đi.
Bà Ngọc lúng túng:
- Thật ra mẹ cũng chỉ mới biết, tại con Nghi chỉ nhà cho mẹ, mẹ định tới làm quen sui gia, ai ngờ lại là ổng.
- Biết vậy mà sao mẹ không nói với con?
- Hả? Ơ… nói ra rồi mất công con khổ. Vợ con là con ruột của ổng mà. Chẳng lẽ để con ghét ông già vợ của mình.
- Con sẽ không cưới cô ta đâu. Nhưng còn mẹ, con không tin mẹ cao thượng như vậy đâu. Cái gì làm mẹ im lặng thế?
- Mẹ sợ con với vợ con sống không có hạnh phúc.
Khắc Minh quát lên:
- Không phải, mẹ làm gì có tình mẫu tử mà nghĩ tới con. Có phải mẹ đã tống tiền ông Trung không?
Bà Ngọc không dám nhìn Khắc Minh. Biết chắc con trai đang căm ghét mình, điều đó làm bà sợ hãi. Khắc Minh quắc mắt nhìn bà:
- Trong khi đưa ba vào tù thì mẹ Ở ngoài này sống nhởn nhơ với ông tạ Bây giờ mẹ phải nói thật, có phải thời gian ba mới ở tù, những buổi tối mẹ đuổi con lang thang ngoài đường là để tiếp ông ta, chính là ổng. Có đúng không?
- Con nhớ chi chuyện đau lòng đó vậy Minh?
- Mẹ mà cũng biết đau lòng nữa hả?
Anh nhìn bà một cách thù hận:
- Rồi đến bây giờ mẹ tiếp tục giấu giếm con, đẩy con vào gia đình kẻ thù của mình chỉ vì muốn kiếm tiền. Trời, con chưa thấy người phụ nữ nào như mẹ. Mai mốt ba ra tù mặt mũi nào để mẹ nhìn ba chứ? Chỉ có tiền mới sai khiến mẹ cao thượng kiểu đó. Con nói đúng không? Mẹ dồn con đến chân tường rồi.
Bà Ngọc gục mặt:
- Mẹ già rồi, con hiểu cho mẹ, tội gì mà không bắt nọn để ổng nuôi mình chứ? Ổng có bổn phận đó mà.
- Nhưng kiếm tiền như vậy thì thật ghê tởm.
Khắc Minh nói xong, đứng dậy bỏ ra cửa không chào bà một lời. Bà Ngọc nhìn theo anh, kinh hoàng hiểu ra rằng đây là lần cuối cùng anh tới đây. Trước mặt bà là một tương lai sụp đổ, đen tối và cô độc đến hãi hùng.
Khắc Minh bỏ đũa xuống bàn. Bà Liên nhìn anh:
- Sao tối nay con ăn ít vậy?
- Con mệt quá, không muốn ăn mẹ ạ.
Anh đi ra ngoài lấy gói thuốc, rồi trở vào ngồi xuống chỗ của mình, im lìm nhìn theo khói thuốc lan tỏa trong không khí. Cuối cùng anh lên tiếng:
- Chuyện đám cưới tụi con chắc không đi tới đâu mẹ ạ! Con đã quyết định rồi, từ đây về sau mẹ đừng lo nữa.
Bà Liên tái mặt nhìn Khắc Minh. Bà đoán được lý do rồi. Nhưng làm sao Khắc Minh biết chuyện đó. Ai nói? Giọng bà lạc đi:
- Sao vậy con?
Khắc Minh gạt tàn thuốc, mắt vẫn không nhìn lên:
- Bây giờ con mới phát hiện bác Trung là ông Hải Thành ngày trước. Mẹ còn nhớ chuyện của ba con chứ?
- Mẹ nhớ. Vậy bây giờ con tính làm sao?
- Trước mắt, con sẽ không làm ăn với ông ta nữa. Con sẽ giải quyết chuyện công ty càng sớm càng tốt. Rồi sau đó hủy bỏ đám cưới.
- Còn con Nghi thì sao?
- Con không biết mẹ ạ!
Một giọt nước mắt chợt tuôn xuống mặt bà Liên. Bà vội đứng lên, đến bên cửa sổ cố trấn tỉnh mình. Khắc Minh ngồi yên nhìn bà Liên, thái độ của bà làm anh thấy ngạc nhiên.
Bà Liên cảm thấy mọi chuyện như sụp đổ. Gần nửa tháng qua bà cứ sống trong tâm trạng phập phồng, lo sợ. Vì bảo vệ hạnh phúc của Phương Nghi, bà bắt buộc phải im lặng với Khắc Minh. Bà biết tính anh cương quyết, cứng rắn và độc đoán trong mọi việc. Chắc chắn anh sẽ không tha thứ ông Trung. Bà chỉ hy vọng kéo dài thời gian để Khắc Minh nhận ra mọi việc, khi đó Phương Nghi đã là vợ anh rồi, anh sẽ không nhẫn tâm đến mức bỏ vợ… Bà nghĩ cuống cuồng và lo sợ đủ mọi chuyện. Nhưng cuối cùng rồi nó vẫn xảy ra.
Nghĩ đến Phương Nghi phải chịu cảnh đổ vỡ hôn nhân, bà run lên vì lo sợ. Vì cô, bà sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả việc van xin Khắc Minh.
Cuối cùng bà Liên bình tĩnh lại, quay qua Khắc Minh đang tò mò nhìn từng cử chỉ của bà. Bà dịu dàng:
- Chuyện đã như vậy, mẹ sẽ không im lặng nữa. Con gọi điện bảo Phương Nghi qua đây. Mẹ muốn nói chuyện có cả hai đứa.
Khắc Minh đi ra ngoài gọi điện, rồi lên phòng thay đồ. Anh mang tâm trạng thù hằn, chán chường mọi việc, kể cả chuyện tình cảm giữa anh và Phương Nghị Giờ thì cô không còn có ý nghĩa với cuộc đời anh nữa. Khắc Minh không muốn nhớ cô đã từng hiện diện trong đời anh.
Lát sau Phương Nghi đến. Cô vô tư ngồi trên chân Khắc Minh:
- Có chuyện gì không anh?
Khắc Minh hờ hững:
- Mẹ anh muốn nói chuyện với em.
- Chuyện gì vậy?
- Anh không biết.
Anh đặt Phương Nghi ngồi xuống và không nhìn cô:
- Để anh đi gọi mẹ.
Nãy giờ bà Liên đã đứng phía sau màn theo dõi cử chỉ của Khắc Minh, thấy anh đứng dậy, bà vội bước ra:
- Phương Nghi tới đó hả?
- Dạ.
Khắc Minh ngồi xuống salon, đối diện với Phương Nghị Rõ ràng anh không muốn gần cộ Bà Liên khẽ thở dài ngồi xuống cạnh Phương Nghi:
- Mấy hôm nay ba con có nói gì với con không Nghi?
- Dạ không, ba con bảo con đi đặt thiệp. Nhưng con thấy chờ anh Minh về hay hơn.
Khắc Minh quay mặt nơi khác. Bà Liên khổ tâm không ít về thái độ của anh. Chỉ có Phương Nghi vô tình không nhận ra. Vẻ mặt hạnh phúc của cô càng làm bà Liên xót lòng. Bà dịu dàng:
- Phương Nghi bình tĩnh nghe bác nói nghe. Bác biết nói điều này ra đứa nào cũng khổ. Nhưng trước sau gì hai đứa cũng phải biết để tự mỗi đứa giải quyết cuộc đời mình.
Thấy Phương Nghi mở lớn mắt chờ đợi, bà vào chuyện ngay:
- Nghi à. Ba con ngày trước không phải như bây giờ đâu, ông ấy là Hải Thành, giám đốc của ba thằng Minh hồi xưa đó.
“Hải Thành”! Chỉ nghe nhắc tới cái tên đó. Phương Nghi đã giật thót người, cô khẽ kêu lên:
- Đó là ba con à? Anh Minh, như vậy là sao hả anh, em không hiểu gì hết?
Khắc Minh không trả lời. Phương Nghi nhìn anh trân trối:
- Anh ghét ba em lắm phải không? Em phải làm sao bây giờ đây? Sao tự nhiên lại ra như vậy, em…
Bà Liên nhẹ nhàng:
- Bình tĩnh đi Nghị Minh cũng vậy. Hai đứa đừng nên vì chuyện người lớn mà tự làm khổ mình. Mẹ xin con đấy. Giờ thì mẹ sẽ nói hết. Đâu phải chỉ mình gia đình con. Hồi đó mẹ cũng là nạn nhân của ổng. Có điều là mẹ không thể đối nghịch ổng như con được vì Nghi nó cũng là con của mẹ.
Cả Khắc Minh và Phương Nghi đều nhìn bà chăm chú. Nhưng Khắc Minh không nói gì, xúc động đến choáng váng. Cô ngồi lặng và cảm thấy mình run lên. Cặp mắt không hề rời khuôn mặt bà Liên.
Bà Liên ráng nén sự xúc động cuốn thắt cả cổ họng nói đều đều:
- Hồi đó mẹ mới lớn, khi thương đâu có biết nghĩ xa xôi gì. Bà ngoại cho mẹ lên ở nhà người bạn của ngoại học may là mẹ của ông Hải Thành đấy. Mang tiếng là ở nhờ để đi học, chứ bà vợ của ổng coi mẹ như đứa ở, có mặt mẹ Ở nhà là bà sai bảo đủ thứ. Mẹ Ông Hải Thành thỉnh thoảng cũng rầy con dâu nhưng đâu có nói được. Sau đó ông Hải Thành bảo thương mẹ và cứ lén lút gặp nhau ở ngoài đường. Đến lúc mẹ có mang thì mọi chuyện mới vỡ lỡ. Bà ngoại bắt mẹ về quệ Và tất cả mọi người ép mẹ phải giao đứa bé cho ba nó để có chồng khác. Hai năm sau thì mẹ bị gả. Ông ấy lớn hơn mẹ đến hai mươi tuổi. Khi ổng chết mẹ có đi tìm gia đình ông Thành, lúc này bà Hải Thành cũng chết rồi, nghe đâu bà bị đau tim, trị không được.
- Thế tại sao mẹ không mang con về nuôi, mẹ bỏ con sống trong dằn vặt.
- Không phải lỗi tại mẹ đâu con. Lúc ấy ông Hải Thành bảo với mẹ con bệnh chết rồi. Mẹ thấy con ngồi sờ sờ đó mà không thể nhận là con. Chỉ biết nghi ngờ thôi. Mấy lần sau mẹ có trở lại nhưng ổng không cho mẹ vào nhà. Sau đó thì ổng trốn qua Thái Lan, mẹ không biết tin tức của ổng nữa.
Phương Nghi lạc giọng:
- Tại sao ba làm như vậy hả mẹ?
- Mẹ không biết. Nhưng sau này mẹ nghĩ, có thể vì ổng thương con quá, ổng sợ mẹ giành mất con.
Bà Liên im lặng hồi lâu, kín đáo quan sát thái độ của Khắc Minh. Anh chỉ ngồi yên, nét mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Còn Phương Nghi thì tủi thân khóc ngon lành. Bà Liên nói như thuyết phục:
- Nếu hai đứa không là vợ chồng thì cũng là anh em với nhau. Nếu thương mẹ, đừng vì thù hận người lớn mà hất hủi nhau con ạ.
Khắc Minh đứng dậy, lặng lẽ bỏ lên phòng. Bà Liên buồn rầu nhìn theo. Phương Nghi cúi nhìn tay mình, cô nín khóc:
- Vậy là đám cưới con sẽ không thành phải không mẹ? Con sẽ nói với ba.
- Đừng nghĩ quẩn con à! Chuyện vợ chồng đâu phải đơn giản. Thằng Minh không bỏ con đâu.
Phương Nghi quẹt nước mắt:
- Mẹ đừng an ủi con. Con biết tính anh Minh lắm. Ảnh không bao giờ yếu đuối. Con rất hiểu mẹ à, sau này dù có xảy ra chuyện tồi tệ đến mấy con cũng chấp nhận hết. Xem như số con phải như vậy.
- Con còn có mẹ nữa, không bao giờ mẹ để con khổ Nghi à! Không được lo vẩn vơ nghe con.
Phương Nghi ráng gượng cười:
- Con không buồn đâu. Mất tình yêu nhưng con đã được đền bù lại một người mẹ. Con hiểu mình còn có phước mà mẹ.
Nói xong cô lại khóc nức nở. Thái độ của Khắc Minh làm cô hiểu mọi chuyện không còn gì cứu vãn được. Và cô tuyệt vọng ghê gớm.
Bà Liên lau nước mắt cho cô:
- Con gọi điện về nhà cho hay con ở lại với mẹ đi. Tối nay ngủ với mẹ, mẹ không muốn con về nhà rồi buồn một mình.
- Dạ.
Phương Nghi đứng lên đến bên máy. Nhưng bà Liên đã giữ tay cô lại:
- Để mẹ nói chọ Con lên phòng mẹ đi.
- Dạ.
Phương Nghi lẳng lặng đi lên lầu. Cô tránh nhìn vào phòng Khắc Minh. Cô có cảm tưởng căn phòng đó bây giờ là một pháo đại kiên cố, khép kín mãi mãi. Vậy mà mới đây thôi nó đã sắp là của cộ Phương Nghi lặng lẽ nghe tim mình đập dồn dập. Cô không biết phải làm gì hơn là cố chịu đựng nỗi đau. Mà cũng không biết là nó sẽ đeo đẳng đến bao giờ.
Cả một đêm cô thức với bà Liên, hai mẹ con nói về những tình cảm thiếu thốn, khổ sở của ngày xưa. Phương Nghi cố tránh không nói tới nỗi đau hiện tại. Nhưng bà Liên thì hiểu, dù không nói ra nhưng nó làm bà khổ tâm không ít.
Sáng hôm sau Phương Nghi về nhà sớm, cô không muốn gặp Khắc Minh. Đúng hơn là không đủ can đảm đón nhận vẻ xa cách của anh.
Cô gặp ông Trung ở phòng khách. Nhìn nét mặt phờ phạc của cô, ông lo lắng:
- Con sao vậy Nghỉ Có bịnh không con?
Phương Nghi tránh nhìn ông:
- Con không sao hết ba à. Nhưng từ đây về sau ba khỏi lo đám cưới cho con. Tụi con chia tay rồi.
- Tại sao? Chuyện gì vậy Nghi?
Ông Trung hỏi dồn dập. Ông đã lờ mờ đoán ra câu chuyện, nhưng chưa dám tin:
- Nói với ba đi con, đừng giấu.
- Vâng, con không giấu nhưng anh Minh đã biết ba là ai. Ba hãy chuẩn bị tinh thần đối phó với ảnh đi.
Cô đi tránh một bên và lặng lẽ lên phòng mình. Cô bỏ học nguyên ngày và nằm dật dờ trên giường với nước mắt.
Hai ngày sau cô gượng đi học trở lại. Buổi chiều Khắc Minh đón cô ở cổng trường. Cả anh cũng có vẻ thay đổi. Nhìn Khắc Minh, cô hiểu anh cũng trải qua những đêm mất ngủ và đau khổ ghê gớm.
Khắc Minh nói với cô như với một người xa lạ:
- Chiều nay anh muốn nói chuyện với em, em có rảnh không?
Phương Nghi gật đầu và im lặng ngồi lên xe. Khắc Minh đưa cô đến một quán nước vắng người. Anh chọn một chiếc ghế đối diện với cộ Cử chỉ đó làm Phương Nghi thấy đau. Nhưng cô chỉ thầm lặng chịu đựng.
Khắc Minh tránh không nhìn cô, anh nói một cách xa vời:
- Chuyện xảy ra như vậy rồi, dù không muốn làm em buồn nhưng anh cũng không thể làm khác được. Vậy thì mình hãy can đảm nhìn vào thực tế nghe Nghi.
Phương Nghi lẳng lặng gật đầu. Khắc Minh nói tiếp, mắt vẫn nhìn lảng ra ngoài:
- Anh không dối lòng anh vẫn còn yêu em. Nhưng tình cảm đó không còn thiêng liêng đối với anh nữa. Anh không thể nhìn em bằng cái nhìn của ngày trước, dù biết em không hề có lỗi. Hãy thông cảm cho anh.
- Em biết.
- Anh cũng không thể sống bằng tình cảm nửa vời gượng ép. Nhất là không muốn có những mâu thuẫn ngay chính bản thân mình. Nếu chúng ta lấy nhau thì chuyện gì sẽ xảy rả Cả hai đứa đều bị những tình cảm đối nghịch chi phối và rồi sẽ hành hạ nhau suốt đời.
- Em biết.
- Vậy thì hai đứa nên chia tay Nghi ạ. Quên anh đi, và đừng nhớ có một thời mình đã thương nhau. Anh sẽ làm như vậy, và sẽ sống đúng như vậy.
Phương Nghi buông chiếc muỗng, ngước lên nhìn Khắc Minh. Cô hiểu anh muốn nói gì. Chẳng phải anh đã từng nói với cô về sự hận thù của mình sao? Ước gì cô có thể đứng ngoài những xung khắc dữ dội đó. Tự nhiên cô thấy nghèn nghẹn nơi cổ.
Khắc Minh nhìn vào mặt cô:
- Em nghĩ gì vậy?
Phương Nghi lắc đầu:
- Khi đã quyết định như vậy rồi, anh không cần quan tâm đến em làm gì. Việc em nghĩ gì, vui buồn ra sao đã trở thành vô nghĩa rồi. Em không có ý kiến về những quyết định của anh, không giận hờn trách móc. Nhưng em xin anh, đừng quên ba em đã già rồi.
Mặt Khắc Minh chợt đanh lại:
- Và ba anh cũng đã già, một ông già lây lất sống với bệnh tật và sự cô đơn mất mát. Em còn gì để bào chữa không?
Phương Nghi hơi nhắm mắt, cô hiểu mình đã nói cái điều không nên nói:
- Vâng, em không bào chữa, em không nên làm như vậy. Và nhất là không nên biến cuộc chia tay thành trận gây gỗ. Trước đây mình đã có quá nhiều lần như vậy rồi. Em muốn khi chia tay mình sẽ không để lại ấn tượng xấu về nhau.
- Anh cũng mong như vậy. Cám ơn em đã giúp anh tránh được chuyện khó xử.
Phương Nghi nhìn Khắc Minh, câu nói của anh làm cô đau nhói. Có lẽ khi bỏ rơi cô, Khắc Minh nghĩ anh sẽ phải nghe nhừng lời năn nỉ, khuyên lơn hoặc nước mắt. Anh sợ bị cô làm vướng víu. Còn nỗi đau mà anh gây ra cho cô thì anh không nghĩ đến…
Mọi cái đó cô có thể chịu đựng. Nhưng việc anh quên cô mà trái tim không thấy quyến luyến đã làm Phương Nghi đau khổ đến tuyệt vọng. Điều đó có nghĩa là anh chưa yêu cô sâu sắc đến mức phải đau khổ. Vậy mà đối với cô, tình yêu là thứ chi phối tất cả trong đời.
Khắc Minh không hiểu cô đã phải đem tất cả nghị lực yếu ớt của mình để chịu đựng hoàn cảnh. Cô không khóc lóc van xin vì biết cô làm như vậy cũng vô ích. Trong khi cô ước ao mình cũng được dửng dưng như anh.
Phương Nghi cười khẽ:
- Anh yên tâm, em đủ tự trọng để không làm phiền anh.
- Em tưởng anh không bị dằn vặt nhiều hả Nghỉ Nếu em không là con của mẹ, có lẽ anh đỡ bị ray rứt hơn. Hãy tha thứ cho anh, một ngày nào đó anh sẽ trả ơn mẹ đã nuôi anh.
Phương Nghi bậm môi. Nước mắt viền quanh mi nhưng cô kìm lại. Cô đưa tay lên quẹt mắt:
- Mẹ em không quan tâm tới chuyện đó đâu, anh đừng nói nữa.
Khắc Minh xoay chiếc ly trên tay:
- Có thể anh đã không tế nhị khi nói điều đó trước mặt em. Nhưng dù sao đó cũng là sự thật. Và em…
Phương Nghi ngắt lời:
- Nói chuyện bao nhiêu đó đã đủ. Anh cho em về.
Khắc Minh gật đầu và gọi tính tiền. Phương Nghi ôm cặp đứng lên:
- Anh không cần đưa em. Em về trước nghe.
Không đợi anh trả lời, cô đi thật nhanh ra đường và gọi một chiếc taxi vừa trờ đến. Cô mở cửa ngồi vào xe, im lìm nhìn ra bên đường. Lát sau, cô thấy chiếc xe của Khắc Minh chạy vụt quạ Cô nhìn theo mà thấy lòng mình trống rỗng.
Về nhà đã thấy vợ chồng Đông ngồi ở phòng khách. Thấy Phương Nghi, Đông hỏi thăm ngay:
- Bên nhà thằng Minh định ngày cưới chưa Nghi?
Phương Nghi đứng lại:
- Em chưa biết.
- Sao lại không biết. Hôm đó tới nay cũng ba, bốn tháng rồi.
Ngọc Tuyết chen vào:
- Cô phải thúc cậu Minh lo nhanh chứ. Sao mấy tuần nay cậu ta biến đâu mất. Mấy lần qua bên công ty Hưng Vinh cũng không thấy. Đã đành là làm ăn quan trọng nhưng chuyện đám cưới cũng quan trọng vậy.
- Này, sao anh thấy cậu ta lơ là vậy. Hay cưới em mà chẳng được thứ gì làm cậu ta nản, đổi ý rồi.
Chịu hết nổi, Phương Nghi nói gần như hét lên:
- Chuyện của em, xin anh chị hãy để cho em yên.
Cô bỏ đi nhanh lên phòng, tai vẫn còn nghe giọng ngạc nhiên của Ngọc Tuyết hỏi Đông:
- Ủa, chuyện gì vậy anh, sao tự nhiên cổ làm gì kỳ vậy?