Khắc Minh ngồi xuống salon, im lặng hút thuốc. Dáng điệu của anh như phớt lờ mọi thứ xung quanh. Anh đến đây chỉ giải quyết chuyện cần thiết. Còn thì không quan tâm đến tất cả những gì ở đây.
Chờ khá lâu mới thấy bà Ngọc đi ra. Thoáng thấy anh, bà cười vui vẻ:
- Con đến sớm thế, còn hai ngày nữa lận mà.
Khắc Minh lắc đầu như không thích nói chuyện dong dài, anh rút xấp tiền đặt lên bàn:
- Con gởi tiền tháng này cho mẹ – Đẩy xấp tiền qua một bên, anh nói ngắn gọn: - Con sắp cưới vợ, khoảng trước tết đám cưới. Con cho mẹ hay vậy thôi. Đến ngày đó con sẽ gởi thiệp.
- Ờ… ờ…
Bà Ngọc kêu luôn miệng, đầy vẻ ngạc nhiên. Từ đó tới giờ anh chẳng bao giờ kể với bà về cuộc sống riêng tự Bà cứ nghĩ anh chỉ biết kiếm tiền và khô lạnh tình cảm. Vậy mà anh cũng yêu một đứa con gái và sẽ cưới vợ. Điều đó thật lạ lùng.
- Vợ con làm gì vậy, nó đẹp không con?
- Cũng khá.
Khắc Minh nói miễn cưởng. Anh không thích nói về mình trước mặt mẹ. Nhưng bà Ngọc quá phán khích nên cứ hỏi tới:
- Thế nó làm nghề gì. Nó tên gì?
- Tên Phương Nghi, cổ còn đi học.
- Đại học à?
- Vâng.
- Nó học gì thế?
- Ngoại ngữ.
- Vậy hả? Chắc ba mẹ nó giàu lắm nhỉ?
Khắc Minh khó chịu quay mặt đi:
- Con thấy tương đối khá.
- Thế gia đình vợ con làm gì? – Bà Ngọc nhất định hỏi tới, đối với bà, đó là một việc rất quan trọng.
Khắc Minh hiểu ý của bà. Anh cương quyết ngăn chặn:
- Gia đình cô ấy có một cơ sở buôn bán. Cổ có người anh ích kỹ cứ muốn giành gia tài, nên con cưới cổ mà không thừa hưởng thứ gì từ nhà vợ cả.
Bà Ngọc cau mặt:
- Sao con ngu quá vậy, đẹp trai và có tài như con thì phải lựa cho xứng đáng chứ.
- Con không quan trọng điều đó.
Bà Ngọc có vẻ thất vọng, thở hắt ra:
- Me thấy cưới vợ như con thật uổng. Này mai mốt con đưa nó tới cho mẹ xem mặt nghe. Chẳng lẽ mẹ là mẹ của con mà mẹ không được quyền biết mặt nàng dâu.
- Con không từ chối chuyện đó. – Anh nghiêm nghị – Nhưng nếu mẹ lợi dụng cô ấy điều gì mà con biết được, dứt khoát con sẽ không tới đây nữa, mẹ hiểu con muốn nói gì rồi đó.
- Ừ, ừ, không có đâu, mẹ biết rồi.
Khắc Minh đứng dậy:
- Con về.
Bà Ngọc tiển Khắc Minh ra cửa, rồi quay vao ngồi phịch xuống ghế, bà cảm thấy bồn chồn và tâm trạng phức tạp. Thế là Khắc Minh sấp có vợ. Rồi cuộc sống của bà sẽ ra sao.
Ngày trước bà sống quá phóng đãng, bây giờ về già bà chẳng còn lại thứ gì. Nhan sắc phai tàn, người chồng hờ rồi đến tình nhân đều lần lượt rời khỏi bà. Khi ông Vĩnh ở tù, bà bỏ Khắc Minh sống bơ vơ để lấy chồng khác. Rồi thì ông ta bỏ bà. Sau này Khắc Minh lớn lên, được một bà mẹ giàu có nuôi và có hẳn sự nghiệp, công danh, bà bèn giở thủ đoạn với bà Liên đòi bắt con để tống tiền. Nhưng Khắc Minh không phải là thằng con trai nhu nhược. Anh cương quyết cấm bà đến nhà và không để bà quấy rối bà Liên. Vì sợ Khắc Minh, bà không dám quậy nữa.
Nhưng bà cũng không đến nổi tuyệt vọng. Dù hận bà, Khắc Minh vấn gởi tiền mỏi tháng và bà sống nhờ vào khoản tiền đó, nó không làm bà thiếu thốn, nhưng không thể xa hoa, bà đành chấp nhận vì không thể đòi hỏi hơn.
Bà Ngọc bật đứng dậy, đi tới đi lui giữa những chiếc ghế. Cảm thấy bất an kỳ lạ. Biết khi có vợ rồi, Khắc Minh có còn gởi tiền nữa không, hay là sẽ bị cô vợ kia quản lý tài chánh. Vậy thì bà sẽ sống ra sao? Điều đó làm bà muốn biết mặt Phương Nghi một cách quay quắt.
Và một tháng sau, khi Khắc Minh đưa Phương Nghi đến thăm bà. Bà không ngăn nỏi sửng sốt trước vẻ đẹp của cô.
Khắc Minh giới thiệu ngắn gọn:
- Đây là Phương Nghi, vợ con. Em chào mẹ anh đi Nghi.
- Thưa bác ạ.
Nhận thấy mình nhìn cô hơi quá. Bà Ngọc vội cười xởi lởi:
- Ngồi đây đi con. Này, trước sau gì cũng là con dâu, con cứ gọi mẹ cho thân mật. Gọi bác, mẹ thấy nó xa cách quá.
- Dạ.
- Con còn đi học phải không? Chừng nào con ra trường.
- Dạ, còn một năm rưỡi nữa ạ!
- Vậy hả?
Bà hỏi chuyện Phương Nghi không ngớt. Vẻ như hỏi thăm vô tự Nhưng kỳ thực là muốn nghiên cứu về tính tình và gia đình cộ Phương Nghi nhỏ nhẹ trả lời tất cả những câu hỏi đó. Nó làm bà thỏa mãn đôi chút, vì bà đã hiểu ít nhiều về cô.
Nhưng Khắc Minh đã không để bà Ngọc tò mò hơn, anh rút xấp tiền đặt trên bàn:
- Con gởi mẹ. Đây là tiền hai tháng, tháng sau con đi Nhật nên không đến được. Phương Nghi cũng bận học thi nên không tới thăm mẹ. Với lại cô ấy cũng ít ra khỏi nhà lắm.
Bà Ngọc không ngu đến nổi không hiểu anh muốn nói gì. Khắc Minh ngăn chận cả việc bà tiếp xúc với Phương Nghị Anh đã phủ nhận quyền làm mẹ của bà. Và anh đặt Phương Nghi vào vòng tay của bà Liên, bà hiểu điều đó lắm.
Nhưng dù sao bà cũng thấy yên tâm. Khắc Minh không giấu Phương Nghi chuyện chu cấp tiền cho bà. Vậy thì cô không phải là người hẹp hòi.
Và với kinh nghiệm của người đàn bà từng trải, bà Ngọc hiểu Phương Nghi chỉ có thể được lớn lên trong lầu son gác ngọc. Một cô gái con nhà bình dân khó có được phong cách sang trọng quí tộc như thế. Nói chuyện với cô, bà hiểu cô không có tí hiểu biết nào về những lo toan cuộc sống. Dù Khắc Minh có giàu đến mấy, bà Ngọc vẫn nhận ra rằng anh đã cưới cô vợ thuộc tầng lớp thượng lưu. Vậy thì bà không sợ bị chết đói nữa.
Và khi quyền lợi không còn bị đe dọa, tình mẫu tử trong bà tự nhiên ngoi lên chút ít, bà lấy làm sung sướng vì con trai bà cưới được cô vợ xinh đẹp, đẹp ngoài sự tưởng tượng của bà.
Điều đó làm bà nồng nhiệt với Phương Nghi hơn:
- Con dễ thương quá, mẹ gặp con đã thấy thích ngaỵ Mai mốt chịu khó đến thăm mẹ nghe. Mẹ thích con lắm đấy.
Cử chỉ vồn vã của bà chỉ làm Khắc Minh cau mặt. Anh đi nhanh ra cửa:
- Con về.
Bà Ngọc tiễn Phương Nghi ra cổng, đến lúc cô lên xe mới chịu quay vào.
Thấy vẻ mặt lầm lì của Khắc Minh, Phương Nghi vịn lên vai anh:
- Em thấy mẹ cũng dễ gần, có gì mà anh khó chịu vậy?
Khắc Minh quay lại, bóp nhẹ tay cô:
- Anh dặn điều này, nếu không có anh, đừng bao giờ em tới thăm mẹ nghe không?
- Dạ.
- Anh đưa em tới đó vì lý do duy nhất, bà ấy là người sinh ra anh, con người mẹ thực sự anh kính trọng là ai thì em biết rồi. Anh không muốn em bị lợi dụng, em non nớt lắm.
Phương Nghi ngồi im. Thực ra khi nghe Khắc Minh kể về bà Ngọc, cô đã thấy sợ, và không tưởng tượng nổi có người phụ nữ bỏ mặc con mình như vậy. Nhưng khi tiếp xúc, nhìn cảnh cô độc của bà cô lại thấy tội nghiệp.
Khắc Minh choàng tay qua vai cô:
- Em nghĩ gì vậy?
- Em thấy một người lớn tuổi mà sống thui thủi một mình… tội nghiệp quá.
Anh lắc đầu, cười:
- Em dễ mềm lòng quá. Phải biết đặt tình cảm đúng chỗ Nghi à, nếu không em sẽ là nạn nhân của chính mình đó.
Thấy Phương Nghi chớp mắt suy nghĩ, Khắc Minh nghiêng đầu nhìn cô:
- Anh muốn em hiểu theo nghĩa rộng nữa chứ không phải chỉ có chuyện của mẹ. Sau này anh mới thấy em còn non nớt quá. Nhiều chuyện em không hiểu gì cả, chỉ giỏi bướng với anh thôi.
Phương Nghi lườm anh một cái chứ không trả lời. Thật ra cô không nghĩ là mình non nớt, Khắc Minh chỉ áp đặt điều đó thôi. Nhưng cô không cãi vì cô biết cãi cũng không qua nổi anh.
Khắc Minh chợt ngừng trước một tiệm vàng:
- Vô đây, anh mua cho em cái này.
Phương Nghi ngoan ngoãn đi sóng đôi bên anh vào trong. Khắc Minh nhìn xuống tủ kiếng tìm kiếm rồi chỉ người bán hàng:
- Chị lấy cho tôi cái này.
Phương Nghi tò mò nhìn theo, đó là chiếc vòng được nối với nhau bởi những cánh hoa, có gắn nhiều hột xaphia nhỏ. Đẹp nhưng hơi rườm rà, và nếu làm công việc thì sẽ bị vướng. Nhưng cô không phải làm gì nên thấy nó không đến nổi phiền mình. Cô ngắm nghía một cách vui thích và để yên cho Khắc Minh đeo nó vào tay mình.
Khắc Minh giải thích:
- Tuần trước thằng bạn rủ anh đi mua quà sinh nhật mẹ nó, thấy chiếc vòng này đẹp quá, anh liền nghĩ tới em. Em thích nó không?
- Thích - Phương Nghi trả lời, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt anh.
Chợt cảm giác như có ai đó nhìn mình. Phương Nghi quay lại. Cô đã không lầm. Ánh mắt cô chạm phải tia nhìn của cô thư ký đang đứng ở tủ kiếng vuông góc. Thấy Phương Nghi quay lại, cô ta lập tức quét tia mắt nhìn sang nơi khác. Đó là tia mắt của một người đang muốn trốn tránh cái điều nhìn thấy.
Phương Nghi cũng quay đi, cô chợt tư lự khi cảm nhận cử chỉ quay quắt thầm lặng của Ngọc Thanh. Một cảm nhận mà chỉ có con gái mới hiểu được với nhau.
Khắc Minh cũng đã thấy Ngọc Thanh, anh cười gật đầu chào. Rồi choàng tay qua lưng Phương Nghi, sóng đôi ra cửa.
Ngồi vào xe, Phương Nghi chợt quay lại:
- Chị Thanh có người yêu chưa anh?
- Anh không biết.
- Tiếp xúc thường xuyên mà anh không biết gì về chỉ hả? Lạ vậy?
Khắc Minh quay lại, nheo mắt:
- Tại sao anh phải biết mấy chuyện đó nhỉ?
- Nếu là em thì em sẽ biết đấy.
Khắc Minh vẫn vô tình:
- Công chuyện thôi còn lo không hết, thời gian đầu mà quan tam đến ai. Quan tâm đến em thôi cũng đủ làm anh ngất ngư rồi.
Thấy vẻ mặt bâng khuâng của Phương Nghị Anh nghiêng đầu nhìn cô:
- Sao hôm nay em hỏi về cô ta nhiều vậy? Có chuyện gì không?
- Không. Nhưng mai mốt em sẽ ít đến công ty hơn.
- Sao vậy?
- Không sao cả, tại không có anh, em đến làm chi.
Khắc Minh vô tình không hỏi nữa. Phương Nghi cũng im lặng. Cô quá nhạy cảm nên đã đoán được tình cảm của Ngọc Thanh, và lấy làm xốn xang về điều đó… một chút tội nghiệp, một chút bồn chồn. Cô không giải thích được, nhưng không làm sao dửng dưng.
“Hy vọng mình nghĩ sai”. Phương Nghi tự nhủ như vậy. Cô sẽ cố tránh không gặp Ngọc Thanh nữa.
Khắc Minh lên tiếng:
- Bây giờ em muốn đi đâu Nghi?
- Em không biết. Cứ chạy rong ngoài đường đi anh.
- Hay là về nhà anh đi. Mẹ thích có em tới chơi lắm.
- Dạ.
Khắc Minh mỉm cười:
- Em biết mẹ nói gì với anh không? Mẹ bảo lần đầu tiên thấy em, tự nhiên mẹ thương ngaỵ Như thương con cháu vậy. Và mẹ không giải thích được tại sao.
Phương Nghi quay lại nhìn anh, không giấu được vẻ vui thích:
- Thật không anh? Em thì không hiểu mình có thương mẹ nhiều không. Nhưng em thích có người mẹ thương mình, gần gũi mình. Ba lo cho em nhưng em không nói chuyện thoải mái được. Có nhiều chuyện em cần người mẹ dễ nói hơn.
- Vậy thì em nói với mẹ anh đi.
Phương Nghi ngã đầu vào vai Khắc Minh, lim dim mắt:
- Nhiều lúc em thèm có mẹ kinh khủng. Sau này lớn em không buồn nhiều, nhưng em nhớ lúc nhỏ, nửa đêm em hay thức dậy khóc một mình. Có khi em thấy sợ lắm, nổi sợ vô cớ không nói được.
Khắc Minh hôn nhẹ mũi cộ Anh quên mất mình đang lái xe. Phương Nghi cũng không nhớ. Rất may là không có chuyện gì xảy ra. Rồi Khắc Minh ngồi thẳng lên, vỗ nhẹ tay cô:
- Anh muốn em sống vô tư và cứ tận hưởng những thứ mình có, đừng tự làm cuộc sống đen tối, em hiểu không?
- Còn anh, anh có dẹp được những ý nghĩ bất hạnh không?
Khắc Minh lắc đầu:
- Anh thì khác. Anh không được quyền quên. Có điều bây giờ anh chưa đủ sức đi tìm cái người làm mình bất hạnh. Rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ tìm ra thôi, lúc đó không còn gì để bận tâm nữa.
Phương Nghi tò mò:
- Nếu tìm ra ông ấy, anh sẽ làm gì?
Mắt Khắc Minh đanh lại:
- Sẽ tìm mọi thủ đoạn để ông ta vào tù. Bắt ông ta phải trả cái giá mà ba anh phải chịu. Ông ta không thể sống nhởn nhơ trên sự đổ vỡ của gia đình anh được.
Anh ngưng một lát, rồi mím môi:
- Em có biết động lực nào làm anh vươn lên không? Anh nhớ suốt mấy năm đi học, lúc nào đầu óc cũng lẩn quẩn ý nghĩ trả thù, nó đầu độc tuổi trẻ của mình không chịu nổi. Sau này lớn lên anh trầm lại. Không hung dữ nữa. Nhưng hình như thâm độc hơn. Anh cảm thấy vậy.
Phương Nghi khẽ rùng mình:
- Em không có ý kiến nào về ý định của anh. Nhưng anh làm em thấy sợ quá, em chưa quên cái tính đó của anh.
Khắc Minh chợt mỉm cười:
- Mà thôi, không nói tới chuyện đó nữa. Hai đứa đang vui vẻ, sao tự nhiên lại khơi chuyện buồn nhỉ? Bây giờ về nhà anh nghe.
- Dạ.
Khắc Minh đưa cô về nhà. Bà Liên có vẻ vui khi thấy Phương Nghi:
- Sao mấy ngày nay con không qua chơi. Bác cứ trông con hoài.
- Dạ tại con bận học thi.
- Vậy hả?
Khắc Minh xen vào:
- Có gì ăn không mẹ? Con đói quá.
Bà Liên cười, đập vào vai anh:
- Đi chơi tới trưa mới chịu về rồi than đói. Để mẹ xuống dọn cơm, mẹ chờ con về ăn luôn đấy. Nghi ngồi đây chơi nghe.
Phương Nghi đứng dậy:
- Để con phụ dọn với bác.
- Thôi, cũng được, xuống chơi với bác cho vui.
Khắc Minh đứng dậy, đi lên phòng thay đồ. Khi anh trở xuống, bàn ăn đã dọn xong. Bà Liên kéo tay Phương Nghi:
- Ngồi xuống cạnh bác này.
Khắc Minh ngồi phía đối diện, thấy Phương Nghi ăn nhỏ nhẹ, anh nhìn cô chăm chú:
- Em mệt hả, hay là em thấy không thoải mái?
- Đâu có.
- Sao ăn ít vậy?
Bà Liên quay lại nhìn Phương Nghi rồi cười:
- Con cứ chằm bằm vô nó vậy làm sao nó thoải mái cho được?
Phương Nghi chưa kịp lên tiếng, bà đã vỗ nhẹ tay cô:
- Đừng mắc cỡ với bác nghe. Thôi, bây giờ có mặt hai đứa, bàn chuyện đám cưới luôn đi.
Bà nhìn Khắc Minh:
- Mẹ định chúa nhật tới qua nhà Phương Nghi, để hai bên sui gia biết mặt nhau. Con thấy tiện không.
- Đến lúc đó con đi Nhật rồi. Hay là sớm hơn đi mẹ, mẹ qua buổi tối cho thoải mái.
- Vậy thì tối mai đi. Con thấy tiện cho anh bên đó không Nghị Bác sợ anh bận công chuyện làm mất thời giờ của anh.
- Dạ, để con về nói với ba con trước.
Mặt Phương Nghi chợt đỏ lên. Tự nhiên bàn chuyện đám cưới cô thấy ngượng kinh khủng. Từ lúc Khắc Minh đề nghị cưới, cô đồng ý nhưng thấy nó còn xa vời lắm. Bây giờ bà Liên có vẻ long trọng quá làm cô đâm ra khớp. Khắc Minh nhìn cô, cười thú vị:
- Làm gì em có vẻ sợ vậy. Lấy chồng chứ có phải lên máy chém đâu mà run thế?
Bà Liên bênh Phương Nghi:
- Ở đây là nhà con nên con nói ngon lắm, chứ mai mốt làm rể rồi xem con bình tĩnh nổi không.
- Con đâu có sợ chuyện đó mà run. Cưới được vợ thì phải mừng chứ sao lại run hả mẹ?
Bà Liên phì cười. Phương Nghi mím miệng cười theo. Cô không hiểu tại sao Khắc Minh tự nhiên thế, không biết ngượng ngập là gì cả. Trong khi cô thì không tự nhiên được.
Mọi người rời bàn ăn. Bà Liên nhìn Khắc Minh:
- Con đưa Phương Nghi lên phòng nghỉ đi, chiều hẳng về. Mẹ phải ngủ một chút. Tối qua thức khuya xem phim mẹ mệt quá.
- Dạ.
Bà Liên đi về phòng mình. Khắc Minh kéo Phương Nghi lại gần:
- Em chịu ở chơi đến chiều không?
Cô gật đầu:
- Mẹ anh muốn thì em về sao được.
- Vậy thì vào đây với anh.
Cả hai lên phòng Khắc Minh. Anh loay hoay tìm chiếc áo. Phương Nghi đứng dựa cạnh bàn:
- Đứng ở đây tự nhiên em nhớ lần đó anh say, lần đó em ngạc nhiên dễ sợ.
Khắc Minh quay lại:
- Ngạc nhiên cái gì?
- Từ hồi nào tới giờ em chưa thấy anh như vậy. Em quen thấy anh nóng nảy và hay ăn hiếp em rồi.
- Gì?
Vừa nói Khắc Minh vừa đi đến đứng trước mặt cô:
- Em nói ai ăn hiếp em?
- Anh.
Khăc Minh chợt cười:
- Đây là lần thứ hai anh nghe em nói như vậy. Em có óc tưởng tượng khôi hài lắm.
- Chứ gì nữa mà không phải, anh nhớ mấy lần cãi nhau không, anh hét em muốn bể nhà, chưa kể có lần định đánh em nữa đấy.
- Anh đâu đến nổi vũ phu vậy. Nhưng lần đó ai bảo em làm anh ghen phát điên lên, nếu có bị đòn thì cũng đáng lắm đấy.
Phương Nghi lườm anh:
- Đó, vậy mà không chịu là vũ phụ Mai mốt làm vợ rồi chắc em bị đòn hết sống nổi với anh luôn.
- Làm gì có chuyện đó, em sẽ được cưng hơn trứng mỏng.
Vừa nói Khắc Minh vừa choàng qua người Phương Nghi, anh cúi xuống. Nhưng cô đã chận lại:
- Không cho.
- Sao vậy?
- Tại ghét.
Khắc Minh cười và buông cô ra:
- Làm cao dễ sợ.
Anh đưa cô chiếc áo sơ mi của mình:
- Em thay ra rồi ngủ chút đi. Mặc áo này nhăn hết.
- Thôi, em không buồn ngủ.
Khắc Minh phì cười, anh biết cô không thể không ngủ trưa được.
- Đừng mè nheo. Một lát là gục xuống như con mèo bây giờ.
Anh đi về phía cửa sổ kéo màn lại. Căn phòng trở nên tối mờ mờ. Phương Nghi vẫn đứng giữa phòng, loay hoay chưa biết làm gì với chiếc áo.
Khắc Minh đến đứng trước mặt cô:
- Để anh thay cho em nghe.
Và anh cương quyết choàng tay qua lưng Phương Nghi, kéo nhẹ phẹc-mơ-tuya. Chiếc đầm trên người cô rơi xuống. Trong bóng tối. Khắc Minh choàng người chiêm ngưỡng pho tượng thần venus đẹp như trong mợ Màu trắng như sữa nổi lên giữa ánh sáng mờ ảo. Anh nói nhỏ:
- Em đẹp quá Nghi ạ. Anh chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy.
Phương Nghi đứng im. Hơi mỉm cười. Sung sướng và ngại ngùng. Cô đọc thấy trong mắt anh một ấn tượng mạnh mẽ, sẽ khó phai mờ theo thời gian, và có thể là đến suốt đời.