Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Đòn hẹn

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 9071 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đòn hẹn
Thế Lữ

Chương 2 (c )

Phong rợn người lên.Anh thấy rõ ràng sự nham hiểm trong người đứng trước mặt anh và hiểu thấu cái thâm ý gớm ghê của kẻ thù. Đây là hạng gian ác không thường,hạng giết người một cách lạ lùng,hại người mà giữ được nụ cười trên miệng.


Anh lại chợt hiểu ra một điều ác nghiệt hơn thế:Phong hiện lạ một tù nhân của bọn chúng,một tù nhân mà chúng thù ghét hãm hại một cách rất mới mẻ, tài tình.


Chúng muốn cho Phong mất hết nghị lực,dần thành ra một thứ người yếu đuối,một tâm trí khiếp nhược.Chúng dùng một phương pháp hết sức không gnoan để đạt được ý muốn độc địa.Giam Phong lại một chổ,canh giữ cẩn mật, để phong dần dần mất can đảm,hết mong mỏi và sau cùng sẽ bắt Lê Phong phải theo.


Anh vội xua đuổi cái ý nghĩ này đi.Nhưng một ý khác lại hiện tới,có lẽ giữ anh ở đây,chúng còn một chủ ý khác...Có lẽ chúng sẽ làm cho mọi người tin được rằng Lê Phong đã theo chúng và chúng sẽ làm những tội ác để gieo cho Phong.


Một tiếng động khẽ gần đấy.Hắn không nhúc nhích.Phong nhìn lại,không thể tin được điều vừa thấy.Anh chớp mắt hai ba lượt,miệng khẽ kêu lên hai tiếng kinh ngạc:
-Mai Hương!
Người lạ mặt vẫn đứng yên.Hắn gật đầu:
-Phải,Mai Hương đến thăm Lê Phong đấy!
-Mai Hương cũng bị chúng lừa bắt được...
Phong không nói dứt lời, đứng phắt lên,không phòng giữ gì,xông lạit rước người đàn ông,hai tay giữ tợn đưa ra trước mặt.
Tức khắc Mai Hương chạy sấn đến,gạt vội tay anh xuống và gọi:
-Anh Phong!
Rồi vừa thở,cô vừa nói:
-Anh làm em sợ quá!... Để em nói rõ anh nghe...


Mai Hương níu lấy hai tay Lê Phong để giữ lại.Cô đã biết rõ sức mạnh của hai cánh tay ấy,nhất là khi chủ nhân của chúng mang một sự căm giận trong lòng. Đôi mắt Lê Phong,cái miệng anh mím lại một cách đặc biệt,và cái thế dự bị khác thường của hai qưả đấm dữ tợn,bằng ấy thứ Mai Hương đã được nhiều lần trong thấy và bởi thế cô càng biết rõ được cái sức nguy hiểm của Phong lúc bấy giờ.
-Anh Phong!...
Tiếng nói của cô run run có giọng năn nỉ:
-Anh Phong!...Anh nên bình tĩnh lại.
Rồi ngảnh về phía người đeo mặt,cô nói một câu rõ rệt từng tiếng,nhưng Phong thấy kỳ dị lạ lùng:
-Thôi vô ích xong rồi.
Và tiếp luôn:
-Xong rồi!Không ngờ chóng đến thế...Cả bọn họ thất bại rồi!...


Người đeo mặt nạ thở dài một tiếng mạnh,Phong lấy làm lạ vì đó là tiếng thở dài khoan khoái của một người vui mừng.Anh nhìn hắn rồi nhìn Mai Hương.Nguời thiếu nữ mĩm cười,sửa lại một bên mái tóc.Sắc mặt hồng hào của cô biểu lộ một sự vui sướng khó hiểi.Cử chỉ và thái độ của cô lúc đó càng khó hiểu hơn.Sự ngạc nhiên khiến anh trong một hồi lâu không nói được nửa tiếng .


Cái không khí trong gian phòng lịch sự lúc đó cũng như nhuộm một màu khác lạ.Nó vẫn vơ yên tĩnh và bâng khuâng như một cảnh chiêm bao.Phong chưa bao giờ thấy có những cảm tưởng như bây giờ.Anh phải viện đến sự liên lạc điều hoà của tư tưởng mới tin rằng mình đang thức tỉnh.


Người đeo mặt nạ tuy không nói gì nhưng đã bỏ được vẻ ngạo nghễ lúc trước.Hắn khoan thai đi tới gần caí ghế bành cạnh cửa sổ,toan ngồi xuống đó,bỗng ngoảnh lại hỏi Mai Hương:
-Thế nghĩa là bây giờ ...vô sự?
-Vô sự...mọi việc đều xong xuôi cả.Cái nguy hại hiện giờ không còn nữa hay là không còn thế lực nữa...
-Bị bắt cả?
Mai Hương gật:
-Bị bắt ngay sau vụ ám sát Lê Phong...
Cô bật cười khi thấy sự kinh dị hiện rõ ràng trên mặt người phóng viên:
-Vâng ...Lê Phong vừa bị ám sát...Thực thế anh Lê Phong ạ...Để rồi em nói rõ anh nghe.Nhưng trước hết em hãy dặn dò người nhà mấy điều đã.

 

Cô đưa tay bấm lên một cái khuy điện và đợi.Cánh cửa phòng mở,một người đàn ông bước vào.Hắn mặc áo tây vàng và quần tây trắng,vẻ mặt lễ phép.Phong nhận ra chính là một đứa trong những đứa hầu hạ và canh giữ anh hôm qua.

Mai Hương gọi bảo:

-  Anh Bê pha ngay ba chén cà phê và đem chai cô - nhắc lên...Bảo tài xế ra đánh xe vào cho tôi,tôi không đi nữa.

Người tên là Bê sắp quay gót,cô bỗng gọi lại:

- Hỏi xem cô Lan Hương đã về chưa.

 

Cô nói rồi ngồi vào một chiếc ghế,vui vẻ nhìn khắp phòng một lượt,miệng vẫn giữ nụ cười tươi trẻ khiến cho vẻ đẹp trên khuôn mặt tuyệt mỹ càng rực rỡ thêm.

 

Phong vẫn chưa hiểu ra sao.

 

Trong mấy phút này,anh có những ý tưởng rất khác lạ về đời và thấy hình như các việc xảy ra không theo một trật tự,một luận lý bình thường.Mỗi lúc anh thấy một thêm kỳ dị.

 

Sau cùng,thấy Mai Hương chưa chịu phân giải,anh kéo ghế ngồi gần và hỏi cô:

- Thế này là thế nào,cô Mai Hương?

Mai Hương nói:

- Vâng,rồi em sẽ nói,anh để cho em thở một chút đã...Bao nhiêu việc rắc rối...Em cũng còn phải xếp đặt lại cho có thứ tự đã chứ...Có phải không anh Thanh?

Người lạ mặt gật đầu,Phong thấy đôi mắt anh ta có ánh tươi cười và chế giễu.

Phong hỏi:

- Thanh?Thanh nào?

- Vương Thanh,tức Bình,người mà anh gặp ở vườn hoa hàng Đậu chiều hôm kia...

- Người bí mật lừa cho tôi đến Mã Mây ấy phải không?

Hương gật đầu:

- Đích thị?Thôi anh Thanh không cần giữ mặt nạ nữa,bỏ ra cũng không hại gì.

Phong càng ngạc nhiên:

- Thế nghĩa là làm sao?Thực tôi...

- Anh cứ kiên tâm...việc rắc rối đến đâu cũng sẽ thành giản dị.

Nhưng Phong không thể đợi được nữa.Anh hỏi:

- Thế ra chính anh này lừa tôi sa vào cái sào huyệt ở Mã Mây?

- Vâng.

- Nhưng sao bây giờ lại ở đây?...Bây giờ anh ấy bội phản anh ấy bỏ đảng Tam Sơn rồi sao?

- Không.

- Không?Lạ thực...Thế sao...

Mai Hương nhìn Lê phong bằng đôi mắt ranh mãnh:

- Không sao hết.Anh Thanh không phải người của Tam Sơn,mà đảng Tam Sơn cũng không bao giờ hội họp ở Mã Mây hết...

- Ồ ! Quái lạ ! Quái lạ,thế là thế nào?

Mai Hương e thẹn như người sắp thú một tội:

- Vâng,em xin nói rõ...Nhưng trước hết xin anh cứ bình tĩnh nghe em kể đầu đuôi...Trong các việc xảy ra vừa rồi,đảng Tam Sơn chỉ có trách nhiệm một nữa.

Cô không để cho Phong ngắt lời,nói tiếp ngay:

- Em xin chia câu chuyện ra làm hai phần.Phần thứ nhất kể từ cái án mạng rất khôn khéo ở phố Huế,(cái án mạng Tam Sơn báo trước cho anh biết để đe dọa anh) cho đến lúc anh cải trang định đi dò xét bọn Tam Sơn.Còn phần thứ hai,là từ lúc anh bị giam hãm cho đến bây giờ.Phần thứ hai này bọn Tam Sơn không dính dáng tới...

- Thế là tôi bị giam hãm là do tay một bọn khác?

- Vâng.

- Do một bọn hội họp ở Mã Mây và hành động dưới quyền một người thiếu nữ?

- Vâng...

- Một người thiếu nữ tự nhận là một yếu nhân trong đảng Tam Sơn?

- Vâng.

- Ô hay thế thì bọn ấy là bọn nào?Mà sao họ lại lập mưu giam hãm tôi?

- Họ giam hãm anh để tránh cho anh nhiều sự nguy hiểm.

- Tôi không hiểu.

Nhưng rồi anh sẽ hiểu:anh cứ bình tĩnh nghe em nói rõ và đừng ngắt lời em.Bây giờ hãy xin nah xơi nước để dự bị lời khen các bạn hữu trung thành với anh và nhất là để khen các khuôn xử rất khéo để anh khỏi bị hại...

Mai Hương đứng dậy bưng đến cho Lê Phong một chén cà phê nóng mà người đầy tớ vừa đưa vào.Cô trỏ hắn ta nói với Phong:

- Giúp việc các bạn hữu trung thành của anh,là những người lanh lợi như bọn này.Đó là những người làm ở nhà em,những người ngày thuờng hầu hạ ba em,nhưng khi biến sẽ là những tay hành động rất giỏi.Đây,em xin kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.

"Ngay từ lúc anh cho em biết rõ những hành động của Tam Sơn,em đã lo ngại.Khác mọi lần trước,những việc làm của bọn gian ác trong vụ này em thấy chu đáo một cách nguy hiểm.Em thấy cách tổ chức của chúng khôn khéo hơn cả bao nhiêu đảng ghian ác từ trước đến nay.Cái thư báo trước và đe dọa anh,chỉ là một thủ đoạn thường torng rất nhiều thủ đoạn phi thường mà chúng có sẵn.

"Em đã nói cho anh biét ngay từ phút thứ nhất những điều lo ngại của em,nhưng anh không cho là quan trọng.Tính ưa mạo hiểm đã đưa anh bước những bước quá táo bạo và không kịp để thì giờ đề phòng.Anh lại muốn hành động một mình - không cho em dự vào công việc mạo hiểm.Bằng ấy điều là cái cớ bắt em phải hành động một mình.

"Em liền mở riêng cuộc điều tra.Trong không đầy nữa ngày,trong lúc anh dự bị và bàn tính tiến hành kế hoạch của anh,em cũng tìm được nhiều manh mối bí mật.

"Em đã biết nguyên do cái án mạng ở phố Huế:Nguyễn Bồng bị giết vì phản bội.Em lại biết rõ cái phương pháp chúng dùng để giết Nguyễn Bồng.Phương pháp đó em đã tìm được cách gián tiếp nói rõ cho anh nghe trong buổi hội họp của những người ở phố Mã Mây:buổi hội họp ở một nơi mà anh tưởng là sào huyệt của chúng.Thực ra những điều anh trông thấy và nghe thấy ở đó chỉ là một tấn kịch khéo đóng để cho anh hết hy vọng trốn ra.Gian nhà ở Mã Mây là một gian trogn lớp nhà của ba em sắp chữa lại.

"Tại sao lại có việc đánh lừa anh như thế?Trước hết,xin anh hãy bình tĩnh mà tha lỗi cho em.Em sở dĩ phải lừa bắt anh giam lại một nơi là vì em biết rõ một việc âm mưu rất ghê gớm.Duyên do như sau này:

"Sau khi phái người đến tận nhà anh,buổi trưa hôm kia,đảng Tam Sơn dự định một việc lớn:chia các đồng đảng làm ba lớp,từ ba giờ chiều đến mười hai giờ đêm thực hành ba phần chính rong cái kế hoạch chúng dự định kỹ lưỡng đã từ lâu:việc thứ nhất là gây một án mạng ở phố đông người để cho sở Liêm phóng chú ý riêng về việc đó;việc thứ hai,ám sát cho được nhà phóng viên trinh thám Lê Phong,vì chúng biết rằng nếu không trừ Lê Phong thì việc của chúng không thể nào yên ổn mà tiến hành được.Việc thứ ba là yên lặng đến tống tiền bọn nhà giàu nhất trong thành phố,rồi tức khắc đêm đó,sẽ giải tán các nơi.

"Mọi việc đều toan tính điều khiển theo những phương pháp khoa học và đúng như một bài tính.Ta không có quyền hoài nghi cái tài lực của chúng nữa,vì ta đã có một chứng cớ xác thực và ghê gớm:vụ án mạng Nguyễn Bồng;Có phải không anh?Đó là một vụ án mạng tuyệt xảo nhất.Chúng lại có những người giảo quyệt ghê gớm,hành sự một cách chín chắn và trầm tĩnh phi thường...Có thể nói rằng:một hiệu lệnh mà chúng truyền ra thì không còn sức gì cản lại được.Đó tức là miếng đòn hẹn của nhà võ sĩ.Miếng đánh hiểm và không bao giờ trật:kẻ bị đòn chỉ có việc đợi chờ.

"Miếng đòn của Tam Sơn cũng vậy.

"Bởi thế,khi em biết được cái ý định ghê gớm,ám sát Lê Phong Để trừ một thế lực vướng bận,em như thấy trước mặt cái kết quả ác hại hiện ra.Trong lúc đó,anh vẫn không ngờ biết gì,vững tâm theo đuổi những việc mà chúng dò biết từ trước.Trong bức thư gửi cho anh ,anh có nhớ một câu hết sức thành thực không?Câu đó lấy cái thí dụ thiệt thực này:Chúng là một sức mạnh trong bóng tối.Trong tối thì người ngoài sáng không trông vào được,mà chúng thì không bỏ sót một cử chỉ nào của mình.

"Mỗi bước anh tiến lên là một bước đi vào chỗ nguy hại.Em biết không thể nào ngăn sự hăng hái bất kham của anh được,chỉ còn một cách là che chở anh mà không để cho anh cưỡng lại,trong khi đó thì em liệu kế làm lạc lối kẻ thù.

"Quả nhiên anh và kẻ thù cùng bị em lừa.Tối hôm qua Tam Sơn đã bắn trùng một người trên gác số nhà 99 bis phố Huế.Người ấy đang ngồi đọc sách trước bàn giấy,và khi bị bắn thì gục xuống:chết ngay.Đó là cảnh tượng đảng Tam Sơn gây nên và người nạn nhân kia chúng tưởng chính là Lê Phong.Thực ra đó chỉ là một cái hình nhân Lê Phong mà em đã sai lầm và đặt vào chỗ của anh ngồi mọi khi,để thế mạng...

"Trong lúc đó thì anh ở trong tay một bọn khác mà anh thù ghét nhưng thực ra chính là những ngưòi che chở anh.Tù ngục là nơi không để cho tù nhân ra ngoài,nhưng cũng là nơi không để cho kẻ khác hay sức mạnh khác lọt vào được.Chỗ giam hãm chính là một nơi giấu giếm tiện lợi.Nhất là khi có những cánh tay canh ngục hết lòng cẩn thận như những người đã canh giữ anh.

"Những cảnh tượng anh thấy ở Mã Mây cùng với những dấu hiệu,những hành vi bí mật và cuộc hội họp dưới quyền chủ tọa của người thiếu nữ chỉ là những lớp kịch diễn rất khéo léo để đánh lừa sự minh mẫn của anh.Em cần phải để cho anh tưởng rằng bị trúng kế đảng Tam Sơn thực.Bởi vì,nếu không làm như thế,nếu sự bí mật không có đủ các vẻ bí mật để thực hiện,thì thế nào anh cũng không chịu ở yên.Anh sẽ biét rằng chỗ sào huyệt kia không có các đường lối quanh co và không mấy chốc sẽ nhận ra rằng chỉ đi quá lên vài chục bước về phía trong sân là trông ra được một phố đông lúc nào cũng có người đi lại.Và như thế anh chả cần phải khó nhọc cũng có kế thoát khỏi tay những người gác ở chung quanh...

"Thế là anh đã hiểu các manh mối.Em đã dùng một phương sách cực bất đắc dĩ để tránh cho tính ham mạo hiểm của anh gặp phải một phen nguy hiểm vô song.Phải có linh giác của đàn bà mới thấy trước được những điều mà thông minh trí tuệ đến đâu cũng không thể thấy đưọc.Em đã nói cho anh nghe câu ấy nhiều lần.Lại phải có sự nhũn nhặn của đàn bà mới dẹp được lòng bồng bột quá mạnh.Trí mạo hiểm giúp ta làm nhiều việc lớn,nhưng khi cái trí mạo hiểm ấy đến bực táo bạo thì lại rất hại người.Không lập cái mưu ép anh ở một nơi thì anh thả liều tính mệnh để chiến đấu chứ không chịu làm một điều mà lòng tự ái của anh cho là khuất phục...

"Mà lòng tự ái của em có chịu được khuất nhục đâu.Em chỉ cẩn trọng,giữ gìn và theo ngay những phương lược anh bàn nhau chỉ huy việc chống lại với đảng Tam Sơn và cũng thấy cái thú làm những việc lớn lao bằng cái tâm lực phụ nữ...

"Báo Thời Thế (chỗ này Mai Hương mỉm cười rất ý nhị ) không hề bị bọn Tam Sơn thu được một số nào.Báo Thời Thế đã đăng rất rõ những việc khám phá của anh,những việc mới điều tra được của em,và hiện bây giờ đang chạy số sau cùng,sẽ cho công chúng biết những trường hợp rất lạ lùng khi bọn Tam Sơn bị sa vào lưới pháp luật.

Mai Hương lúc đó sung sướng,vì thấy Lê Phong bằng lòng công việc của cô.Cô sung sướng vì thấy anh không động lòng tự ái..Đó là chứng cớ quí báu mà cô phí bao nhiêu tâm lực mới được thấy trong giây phút này.Cô thâý rằng:Lê Phong coi sự đắc thắng của cô cũng như sự đắc thắng của chính anh.Phải có một cảm tình có tính cách thế nào mới rộng lượng được như thế.

Cô cảm động nhìn Lê Phong bằng đôi mắt...không thể tả được,hay nói cho đúng chỉ có ngườ biết yêu mới tả được;Phong không tỏ ra thái độ lạnh lùng như trước đối với tâm tình kín đáo của cô.

Một tiếng cười sáng sủa bỗng đưa vào.Cùng với tiếng cười,một người thiếu nữ lanh lẹn bước vào,cúi đầu trước Lê Phong một cách lễ phép.Nhưng nếu ai nhìn kỹ thì sẽ thấy một ý tinh nghịch chế giễu long lanh ở khóe mắt cô.Cô cười:

- Chào ông Lê Phong,hẳn không phải giới thiệu tôi với ông,vì ở Mã Mây tôi đã được dịp diện kiến ông...Lúc ấy ông sợ tôi hơn bây giờ vì tôi là một nữ đảng viên của Tam Sơn..;một con đàn bà tinh quái...

Cô để một tập báo chí lên bàn và gọi Mai Hương đến.:

- Chị lại đây em hỏi nhỏ...xin lỗi các ngài một phút nhé.

 

Câu hỏi nhỏ của cô khiến cho Mai Hương hơi đỏ mặt và nhìn trộm Lê Phong.

Tại sao?

Đó là một điều bí mật,mà các bạn đã khám phá ngay được.

 


HẾT

<< Chương 2 (b ) |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 763

Return to top