Thấy Phi Cảnh đại sư ân cần như thế, Tử Kỳ Lệnh Chủ lật đật vòng tay :
- Hộ Pháp có lòng khoản đãi như thế thật chúng đệ tử áy náy vô cùng.
Cả bọn theo chân Phi Cảnh vào đại sảnh, quả nhiên nơi đây đã bày sẵn tiệc chay.
Nói là tiệc chay nhưng thật sự rất thịnh soạn và Phi Cảng đại sư trịnh trọng mời khách nhường cho Tử Kỳ Lệnh Chủ ngồi trên.
Tử Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Dám hỏi đại sư, chẳng hay Tam sư thúc chúng tôi không cùng dùng cơm ở đây sao ?
Phi Cảnh đại sư cười :
- Đại cung chủ và Tam cung chủ đã đi cả rồi.
Tử Kỳ Lệnh Chủ ngạc nhiên :
- Sư phụ và sư thúc chúng tôi đã đi cả rồi sao ?
Phi Cảnh đại sư gật đầu :
- Đã đi hết nhưng bần tăng biết thì có lẽ đêm nay Tam cung chủ sẽ quay trở lại.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ bây giờ mới vỡ lẽ những điều thắc mắc, hắn nghĩ đã có đủ mặt không hiểu tại sao ba chiêu tuyệt kiếm lại phải đợi tới ngày mai mới bắt đầu luyện tập, nhưng đến bây giờ thì những thắc mắc ấy mới được giải rõ, vì Tam cung chủ còn bận việc phải đi với Đại cung chủ đến đêm mới trở về.
Tử Kỳ Lệnh Chủ lại hỏi :
- Chẳng hay Huyền Cảnh đại sư có còn ở đây không ?
Phi Cảnh đại sư nói :
- Huyền Cảnh sư đệ đã theo tùy tòng Đại cung chủ và Tam cung chủ Hắc Kỳ Lệnh Chủ nghĩ thầm rằng họ đi một cách vội vàng như thế nhất định phải có vấn đề trọng đại.
Nhưng vì trong bữa cơm không có cách gì để hỏi phăng ra được, cũng may khi rượu vào được vài chén da mặt trắng trẻo của Phi Cảnh đại sư ửng đỏ, ông ta nổi hứng ba hoa :
- Tứ vị Lệnh Chủ có biết tại sao Tam cung chủ lại lật đật đi vội như thế hay không ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ biết đã đến lúc gây chuyện, nhưng lại cũng biết rằng trong bốn người Lệnh Chủ thì Tử Kỳ Lệnh Chủ là người có tư cách nói nhiều, vì hắn là kẻ cầm đầu, nhất là thái độ của Bạch, Thanh Kỳ Lệnh Chủ đã rõ ràng như thế nên hắn đành ẩn chờ cho họ bộc lộ với nhau.
Quả nhiên, Tử Kỳ Lệnh Chủ nói ngay, nhưng hắc có vẻ thận trọng :
- Không biết được, nhưng vì đây là công chuyện của sư môn nên chúng tôi cũng không dám tò mò.
Phi Cảnh cười lớn :
- Không, chuyện này rất có quan hệ tới bốn vị, nói ra cũng không sao, vì chính ngay bây giờ chúng ta đã gặp một cường địch khá nguy hiểm trong chốn giang hồ.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ cau mặt :
- Võ lâm Tứ Đại Thế Gia à ?
Phi Cảnh đại sư rùn vai :
- Võ lâm Tứ Đại Thế Gia thì ai mà kể làm chi ?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ hỏi tiếp :
- Hay là Nga My và Thiếu Lâm ?
Phi Cảnh đại sư nói :
- Thiếu Lâm, Nga My, một ở Hà Nam, một ở Xuyên Tây. Tại Giang Nam này thế lực của họ có là bao mà cho dù có mạnh tới đâu nữa thì Thiếu Lâm và Nga My cũng chưa đáng gọi là kình địch lợi hại, cũng chưa khiến cho Đại cung chủ phải thân chinh như thế.
Tử Kỳ Lệnh Chủ giật mình :
- Đại sư nói như thế là...
Phi Cảnh đại sư nói ngay :
- “Lưu Hương Cốc”.
Tử Kỳ Lệnh Chủ nhướng mắt :
- Lưu Hương Cốc ?
Phi Cảnh đại sư gật đầu :
- Đúng, bọn Lưu Hương Cốc gần như là cùng xuất hiện giang hồ một lượt với môn phái chúng ta, nhưng trong vòng mấy tháng gần đây, có nhiều nhân vật lợi hại của cả hai giới Hắc Bạch giang hồ bọn chúng thu nạp được, cứ theo tin tức mà mình thu nhận được thì luôn cả năm đại môn phái võ lâm hiện tại cũng có nhiều cao thủ gia nhập Lưu Hương Cốc, thế lực của họ hình như còn mạnh hơn chúng ta rất nhiều.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Chẳng hay đại sư có biết Lưu Hương Cốc là Bang Hội hay là môn phái ?
Phi Cảnh đại sư lắc đầu :
- Điều đó thì bây giờ chưa một ai biết được, cứ theo lời đồn đãi trong giang hồ thì Lưu Hương Cốc là một bang hội bí mật, cũng có người bảo rằng Lưu Hương Cốc là một địa danh, nhưng thật sự thì không một ai biết chắc.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ xen vào :
- Nhưng chẳng hay đại sư có biết họ Ở nơi nào chăng ?
Phi Cảnh đại sư vụt cười ha hả :
- Bốn vị thử đoán xem nào.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nhìn ba vị Lệnh Chủ kia và nói :
- Điều đó chắc chắn là chúng đệ tử không đoán được đâu.
Phi Cảnh đại sư cười :
- Ngay bây giờ thì chưa ai biết sào huyệt của bọn chúng ở đâu. Nhưng căn cứ vào sự phán đoán của Đại cung chủ thì rất có thể chúng ở tại Hàng Châu.
Tử Kỳ Lệnh Chủ nhổm dậy :
- Ở tại Hàng Châu nầy ?
Phi Cảnh đại sư nói :
- Hai vị Tam Đẳng Hộ Pháp của chúng ta từng phát hiện được những người cao thủ thành danh, nhưng cũng bắt đầu phái hiện được thì hai vị Hộ Pháp bị mất tích...
Tử Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Chẳng hay nhị vị Hộ Pháp của chúng ta phát hiện được những ai đại sư có biết hay không ?
Phi Cảnh đại sư lắc đầu :
- Điều đó thì không biết, vì khi vừa phát hiện được thì nhị vị Hộ Pháp mất tích ngay, chúng ta biết được như thế là chỉ nhờ vào ám hiệu của nhị vị Hộ Pháp để lại mà thôi.
Ông ta thở dài và nói tiếp :
- Tối hôm trước vào khoảng canh hai, chúng còn đến đây để thăm dò.
Thiếu chút nữa thì Hắc Kỳ Lệnh Chủ đã bật cười, vì lão hoà thượng này nhận rằng hắn là người của Lưu Hương Cốc...
Vì nếu nói hồi tối hôm qua thì chỉ có hắn với lốt Hàn Thiếu Sơn đến đây chứ đâu có ai khác.
Tử Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Thế đại sư có từng cùng người của chúng giao đấu qua chưa ?
Phi Cảnh đại sư lắc đầu :
- Chưa.
Nhưng rồi ông ta lại nói :
- Đó cũng là do quyết định của Tam cung chủ, chính hồi tối hôm qua Tam cung chủ từ ngoài thành vào, phát hiện tung tích địch nhân nhưng vì thấy người ấy thân pháp cao cường nên người cho ta biết để ra lệnh cho tăng lữ ai về phòng nấy tắt đèn, cứ để mặc cho người đối phó.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ bây giờ mới biết sự việc xảy ra thuận tiện cho hắn hồi tối hôm qua là do Tam cung chủ xắp xếp...
Tử Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Chắc có lẽ Tam cung chủ tương kế tựu kế để cho kẻ địch bất phòng để theo dõi ngược lại hang ổ của chúng chứ gì ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ giật mình...
Thật là một chuyện mà hắn không đề phòng, nếu quả Tam cung chủ làm đúng như thế thì nhất định cơ mưu của hắn đã bại lộ hoàn toàn...
Nhưng Phi Cảnh đại sư lại nói :
- Phan Lệnh Chủ đoán đúng, nhưng Tam cung chủ bảo rằng vì tên ấy thân pháp cao lắm, khinh công của hắn làm cho Tam cung chủ bị lạc mất giữa đường.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Bằng vào khinh công của Tam sư thúc thế mà lại bị hắn bứt rơi thì thật lạ nhỉ?
Nhưng đại sư có nghe nói con người của hắn diện mạo như thế nào không ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ lại thêm một lần nữa giật bắn mình...
Phi Cảnh đại sư nói :
- Tam cung chủ bảo rằng người ấy là một lão già trạc ngoài năm mươi có vóc người trung bình, một nhân vật mà Tam cung chủ chưa từng gặp trong chốn giang hồ.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ thở phào, thì ra nàng vẫn không nói thật về con người Hàn Thiếu Sơn của mình cho đồng bọn...
Phi Cảnh đại sư nhìn Tử Kỳ và Bạch Kỳ Lệnh Chủ cười cười nói tiếp :
- Nhưng căn cứ theo báo cáo Tri khách Độ Duyên của bản tự thì trong khi Phan, Lục nhị vị tới đây thì còn có một người khách dâng hương theo đến...
Tử Kỳ Lệnh Chủ ngạc nhiên :
- Người đó là người nào ?
Phi Cảnh đại sư cười :
- Người ấy đã đi rồi.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Thế đại sư có cho người theo dõi hay không ?
Phi Cảnh đại sư mỉm cười :
- Thật thì mấy lúc gần đây, rất nhiều khách tới dâng hương tại chùa này khá có nhiều điểm nghi ngờ.
Ngưng một giây, nhà sư nói tiếp :
- Chính vì thế cho nên Đại cung chủ đã ra lệnh cho Tứ vị Lệnh Chủ nên dời về chùa ở tạm, chứ không được phép ra ngoài.
Tử Kỳ Lệnh Chủ nghiêm giọng :
- Vâng, đệ tử xin tuân mạng.
Phi Cảnh đại sư nói :
- Còn một điều nữa mà thiếu chút bần tăng đã quên mất, hậu viên của bản tự vốn là nơi dành để tiếp đãi những người trong bổn môn, vì thế khi ở tại Phương Giám Đường thì đương nhiên là đóng vai của những khách thập phương đến cúng chùa, vì thế cho nên bất cứ chuyện gì xảy ra hay đang đêm phát hiện kẻ dạ hành do thám thì cũng không nên có hành động gì làm lộ thân phận của tứ vị.
Bạch Kỳ và Thanh Kỳ Lệnh Chủ nghe nói đều hết thẩy ngạc nhiên, họ đưa mắt lên nhìn Tử Kỳ Lệnh Chủ để ngầm trao đổi.
Tử Kỳ Lệnh Chủ hỏi Phi Cảnh :
- Đó là chuyện mà sư phụ đệ tử đã dặn dò đấy chứ ?
Phi Cảnh đại sư cười :
- Đúng như thế, nếu không phải do Đại cung chủ ra lệnh thì bần tăng đâu dám chủ trương ? Vả lại tám mươi tăng lữ trong chùa cũng đều là những người am hiểu võ công, Thánh Quả Tự này tuy không phải là Long Đàm Hổ Huyệt nhưng cũng không phải là nơi để cho kẻ địch muốn xâm nhập là được toại nguyện đâu.
Tự nhiên, lời nói của Phi Cảnh không phải là khoác lác, vì là Đệ Nhất Đẳng Hộ Pháp của Ngũ Phượng Mônthì sào huyệt của ông ta đâu phải chỗ dễ vào.
Tử Kỳ Lệnh Chủ nghiêm giọng :
- Vâng, đệ tử xin ghi nhớ.
Sau bữa cơm, Hắc Kỳ Lệnh Chủ và Đào Ngọc Lan quay về khách sạn để lấy hành lý, và khi đi hai người chỉ mặc mỗi một bộ đồ.
Vào đến phòng mình, Hắc Kỳ Lệnh Chủ vừa muốn quay ra thì Đào Ngọc Lan đã phóng nhanh vô, hắn giật mình vội hỏi :
- Tam sư thư có chuyện gì chăng ?
Đào Ngọc Lan với tay ra sau kéo cửa phòng khép lại và mỉm cười :
- Có một vài chuyện.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ đặt gói hành lý lên bàn và nói :
- Xin Tam sư thư hãy tạm ngồi.
Đào Ngọc Lan nói :
- Không cần lắm đâu, ta chỉ có một câu thôi, nói với Tứ sư đệ xong là ta đi ngay.
Nghe tiếng cười và giọng nói của Đào Ngọc Lan hình như có điều khác lạ, Hắc Kỳ Lệnh Chủ bất giác khẽ nhìn nàng thật nhanh rồi mới hỏi :
- Chẳng hay Tam sư thư có chuyện chi cần nói ?
Đào Ngọc Lan vùng nghiêm mặt, đôi mắt sáng quắc của nàng chiếu thẳng vào mặt Hắc Kỳ Lệnh Chủ :
- Tứ sư đệ thật tình muốn dời về ở hẳn trong Thánh Quả Tự à ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ rúng động, hắn cau mày hỏi lại :
- Chứ Tam sư thu bảo mình không dời về đó theo ý của Phi Cảnh Hộ Pháp sao?
Đào Ngọc Lan nói :
- Không, riêng tôi thì tự nhiên là phải dời về đó chứ sao không ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Nhưng... như thế thì Tam sư thư nghĩ rằng tiểu đệ không nên dời về đó hả ?
Đào Ngọc Lan nhìn Hắc Kỳ Lệnh Chủ bằng tia mắt ngập ngừng, thật lâu nàng mới thấp giọng thở dài :
- Tôi nghĩ rằng Tứ sư đệ không nên...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dài theo sương sống, hắn cắn răng nhưng vẫn cố giữ vẻ tự nhiên...
Chỉ cần một con người đừng phải ngu đần thì tự nhiên thấy ngay ẩn ý trong câu nói đó chứ không cần phải giải thích gì thêm nữa...
Nhưng Hắc Kỳ Lệnh Chủ vẫn còn nhiều thắc mắc...
Trên con đường từ Kim Lăng đến đây và qua bao nhiêu ngày chung sống, dạo chơi Tây Hồ, phải chăng Đào Ngọc Lan đã khám phá ra được hành tung của mình rồi chăng ?
Không ! Hắc Kỳ Lệnh Chủ cảm thấy rằng không thể như thế được, vì nếu quả thật nàng đã khám phá chuyện giả mạo Hắc Kỳ Lệnh Chủ của mình thì nàng phải báo cáo với sư phụ và sư thúc của nàng chứ sao nàng lại không làm như thế ?
Hành động của nàng đã chứng tỏ rằng nàng chưa báo cáo điều đó vì chờ về đến khách điếm và sau khi đóng cửa lại cẩn thận rồi nàng mới nói với hắn, chứng tỏ nàng chỉ nói riêng với hắn mà thôi...
Hay là nàng chỉ nghi ngờ chứ chưa quả quyết ?
Nàng muốn úp úp mở mở để thăm dò ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cố trấn tĩnh, hắn làm bộ ngơ ngác :
- Tam sư thư nói gì thật tình tiểu đệ chưa hiểu ?...
Đào Ngọc Lan cau mặt :
- Không hiểu thật à ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ lắc đầu :
- Thật tình tiểu đệ chưa hiểu gì cả.
Đào Ngọc Lan nhếch môi cười nhẹ :
- Cái cách ổn định tinh thần như thế quả thật ít có.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gượng cười :
- Hôm nay Tam sư thư càng nói tiểu đệ càng thấy...bí mật quá.
Đào Ngọc Lan lừ mắt nhìn hắn :
- Tôi nghĩ rằng ngay bây giờ nhất là trong trường hợp ở lại nơi vắng vẻ như thế này, chúng ta cần phải thẳng thắn với nhau.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Hình như Tam sư thư có vẻ đa nghi rồi đó nghe.Trước mặt Tam sư thư có bao giờ tiểu đệ lại không thành thật ?
Đào Ngọc Lan nghiêm giọng :
- Không bao giờ dối gạt à ? Tốt lắm, vậy bây giờ ông bạn cho biết mục đích của ông bạn đến đây để làm gì ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ làm bộ kinh hãi :
- Uûa ? Sao Tam sư thư lại nói những lời lạ thế ? Tiểu đệ và Tam sư thư cùng phụng chỉ vụ tới Hàn Châu kia mà ?
Đào Ngọc Lan cười nhạt :
- Thế à ? Có lẽ là tôi quá đa nghi thật đấy... Vì luôn cả Tam sư thúc tôi là người có con mắt tinh đời mà vẫn không thấy điều gì khác lạ kia mà, phải không ? Nhưng có điều tôi và Lưu Cảnh Thăng vốn là đồng môn học nghệ và gần gũi không phải ít, cho nên khi có dịp gần lại như những ngày qua là tôi phải thấy điều khác lạ chứ ?
Bây giờ thì Hắc Kỳ Lệnh Chủ mới biết mình tên là Lưu Cảnh Thăng, thật là hết hồn, nếu Đào Ngọc Lan đừng nói ra mà cứ hỏi là mình tên gì thì có lẽ là mình sẽ lòi đuôi.
Nhưng hắn vẫn cố làm tỉnh :
- Như vậy nghĩa là Tam sư thư thấy tiểu đệ có chỗ nào không phải ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Nhiều lắm, riêng một điểm võ công, so với hắn, tôi là người nhập môn trước hơn một năm, ít nhất hắn phải kém hơn tôi một bậc có phải thế không nào ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Vâng, tiểu đệ công nhận võ công của Tam sư thư cao hơn tiểu đệ khá nhiều.
Đào Ngọc Lan gật đầu :
- Cao hơn nhiều ? Thế mà khi giao đấu với Lý Duy Năng, tôi không chịu nổi hắn ba quạt, còn... Ông bạn thì chỉ một đường kiếm mà bức lui cả hắn và Yến Tử song kiệt !
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cười :
- Đường kiếm đó quả là đường kiếm vì nóng lòng nên phải đánh liều và Tam sư thư cũng không quên rằng một kẻ liều muôn kẻ không cự lại đấy chứ ?
Đào Ngọc Lan rùn vai :
- Thật cám ơn hết sức, cám ơn đường kiếm đánh liều của ông bạn.
Và nàng chầm chậm nói tiếp :
- Nhưng lúc trong rừng ấy, ông bạn thi triển khinh công quả thật là có hạng đấy chứ ? Đừng nói chi Lưu Cảnh Thăng chỉ còn nước bắt bụi đằng sau mà ngay cả Tam sư thúc của tôi cũng chỉ lấy mắt mà nhìn, thảo nào Lý Duy Năng lại chẳng đành nghiến răng căm phẫn trông theo chứ không tài nào đuổi kịp.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ giật mình, quả thật hôm Tiểu Hương dẫn mình đi vào rừng, Đào Ngọc Lan từ trong bước ra, lúc đó ngực nàng phập phồng dồn dập, đúng là nàng đã phải vận dụng tổn sức bình sanh để theo mình.
Nhưng bên ngoài hắn vẫn giữ vẻ bình thản, xoa tay cười nói :
- Tam sư thư chỉ nói đùa tiểu đệ !
Như không để ý đến sự cố tâm chống chế của hắn, Đào Ngọc Lan từ từ nói tiếp :
- Thật là đáng tức cười, Lưu Cảnh Thăng ngoài tâm địa thâm hiểm ra, chúng tôi còn là đồng môn với nhau, bao nhiêu năm chưa tùng thấy hắn mó tay hay liếc mắt đến một quyển sách nào, có thể nói bản tính của hắn là con người nhìn quyển sách như thù địch, nhưng khi đến Hàng Châu, tôi bỗng dưng thấy ông bạn “Tứ sư đệ” của tôi đây lại bỗng nhiên biến thành một nhà lão thông sử sách thi văn, biến thành một người xuất khẩu thành thi văn...
Bây giờ Hắc Kỳ Lệnh Chủ gần như chết đứng...
Hắn vỡ lẽ rằng Đào Ngọc Lan đã âm thầm theo dõi chú ý mình từng cử động, lời lẽ một...
Bây giờ thì sự cãi thiên chối quanh đã trở thành vô ích.
Thấy hắn đứng sững sờ, Đào Ngọc Lan nhếch má cười thật lớn.
Y như khoảng giữa hai người có một khoảng băng thật dày, tiếng cười của Đào Ngọc Lan, cái cười và cái nhìn thật dịu của nàng như tia nắng ấm phá tan băng giá.
Tuy nàng mang mặt giả, nhưng tiếng cười của nàng cũng đủ hình dung đầy đủ vẻ mặt yêu kiều...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nhìn vào mắt Đào Ngọc Lan, hắn thấy rõ những tia trìu mến nồng nàn và nàng vụt đổi giọng vô cùng thân thiết :
- Nếu tôi đoán không lầm thì... Giang nhị...
Bây giờ thì dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải “tiên hạ thủ vi cường” cho dù nàng không có ý hại mình thì cũng phải chế ngự nàng trước đã, Hắc Kỳ Lệnh Chủ nhấc tay lên...
Nhưng vì đứng gần bên cửa nên Đào Ngọc Lan vẫn nhanh tay hơn, khi Hắc Kỳ Lệnh Chủ mới máy động cánh tay thì nàng đã quày tay xô tung cánh cửa...
Không biết nàng cố ý thoát thân hay vì lý do nào khác, nhưng khi cánh cửa bị xô mở thì thấy ngay có hai tên tiểu nhị đang đứng bên ngoài...
Cánh cửa bị xô bất ngờ làm cho tên tiểu nhị đang châu đầu không kịp dang ra, bị bắt quả tang đang rình nghe lén.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ buông thõng đôi tay, hắn cảm thấy về kinh nghiệm giang hồ hắn hoàn toàn không sánh kịp với Đào Ngọc Lan...
Chiếu tia mắt lạnh như băng về phía tên tiểu nhị, Đào Ngọc Lan gắt giọng :
- Ngươi đứng đây làm gì ?
Tên tiểu nhị hoảng hồn ấp úng cười mớn :
- Da...dạ...da...tiểu nhân mang trà đến cho quý khách dùng.
Trên tay hắn quả thật đang có khay trà, hình như hắn nói thật.
Đào Ngọc Lan cười gằn :
- Đặt vào bàn cho ta.
Tên tiểu nhị khúm núm mang bình trà vào đặt trong bàn rồi khúm núm lui ra, mặt hắn không còn chút máu...
Nhưng hắn chưa ra khỏi cửa thì Đào Ngọc Lan đã đóng sầm cửa lại và trầm giọng :
- Trong giới giang hồ khó lòng qua mặt được ai, ngươi đến đây làm gì hãy nói cho thật ?
Tên tiểu nhị phát run :
- Tiểu nhân thật tình mang trà đến cho khách quan.
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Ngươi đến đã bao lâu rồi ?
Tên tiểu nhị đáp :
- Dạ... thưa tiểu nhân vừa mới đến...
Đào Ngọc Lan chớp đôi mắt như điện lạnh, nàng nhích tới một bước gặn lại :
-Ngươi không nói thật là ngươi không tiếc cái mạng của ngươi đấy !
Tên tiểu nhị run bắn tay chân :
- Tiểu tiểu nhân nói thật...
Đào Ngọc Lan xạm mặt :
- Có lẽ ngươi chưa biết ta là ai đấy à ? Ta cần nói cho ngươi biết một khi đã lọt vào tay ta rồi thì xương thịt sẽ không còn vết dấu đấy nhe !
Tên tiểu nhị phát run, hắn tụt lui một bước và cho váo túi áo lấy ra một đồng tiền xoè ngửa bàn tay chìa ra trước mặt Đào Ngọc Lan...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ liếc mặt thấy đồng tiền được mài phẳng trên mặt có khắc hai chữ “Ngũ Chu”, hắn thầm đoán đây là ám hiệu của Ngũ Phượng Môn...
Đào Ngọc lan mím miệng :
- Ngươi đã biết chúng ta là ai rồi chứ ?
Tên tiểu nhị đổi giọng :
- Vâng, thuộc hạ đã biết. Và đã được lệnh trá hình theo dõi những người trong khách điếm, xin Lệnh Chủ thông cảm cho.
Đào Ngọc Lan gật đầu :
- Được rồi, ngươi hãy trao mật hiệu cho ta xem.
Tên tiểu nhị bước tới trao đồng tiền, nhưng hắn vừa đưa tay ra thì cánh tay của Đào Ngọc Lan đã xỉa tới nhanh như chớp...
Tên tiểu nhị không kịp la một tiếng thì đã xuống như một tàu lá héo.
Hắn đã bị Đào Ngọc Lan điểm ngay vào tử huyệt.
Chuyện xảy ra quá nhanh và ngoài ý nghĩ của Hắc Kỳ Lệnh Chủ, hắn đứng nhìn cái chết của tên tiểu nhị bằng một đôi mắt sững sờ...
Đào Ngọc Lan nhích tới một bước lột chiếc khăn bao đầu của tên tiểu nhị. Đầu hắn trọc lóc, phía trên trán một chút có ba dấu điểm hương.
Hắn đúng là một nhà sư !
Đúng là người của Thánh Quả Tự.
Đào Ngọc Lan không nói một tiếng nào cả, nàng cho tay vào túi lấy ra một cái bình bằng thuỷ, nàng dở nút trút ra những chất bột trắng rải khắp người của nhà sư, và chỉ mấy khắc trôi qua thi thể của nhà sư chỉ còn lại một bãi nước vàng.
Cầm bình trà lên, Đào Ngọc Lan tạt mạnh xuống nền đất cho nước vàng trôi hết và nàng nhìn thẳng vào mặt Hắc Kỳ Lệnh Chủ :
- Tôi giết hắn không phải vì các hạ đâu.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ điềm đạm mỉm cười :
- Nhưng dù sao cũng phải ghi ân.
Đào Ngọc Lan nói :
- Câu chuyện khi nãy giữa chúng ta hãy còn lỡ dở...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Bây giờ cô nương tính sao ?
Đào Ngọc Lan thấp giọng :
- Các hạ quả là...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Đúng, cô nương đoán đúng.
Đào Ngọc Lan kích động :
- Các hạ là Giang...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ bình tĩnh gật đầu :
- Vâng, tại hạ là Giang Hàn Thanh.
Vốn đã biết trước, nhưng bây giờ chính miệng đối phương tự xưng, Đào Ngọc Lan sững sờ, qua một lúc khá lâu nàng mới nói, nhưng giọng nói của nàng thật nhẹ :
- Giang công tử quả là to gan.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ điềm nhiên :
- Đã biết lai lịch của tại hạ, bây giờ cô nương tính sao ?
Đào Ngọc Lan hỏi :
- Lưu Cảnh Thăng đâu ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Hắn đã chết rồi...
Đào Ngọc Lan gặn hỏi :
- Giang công tử giết hắn ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ lắc đầu :
- Không, hắn tự vận bằng độc dược.
Đào Ngọc Lan cúi mặt, hình như nàng cố tránh tia mắt của người đối diện, hai bàn tay của nàng xoa nhè nhẹ, lòng nàng mâu thuẫn vô cùng...
Thật lâu, nàng ngẩng mặt lên dịu giọng :
- Tôi nghĩ đáng lý công tử nên đi ngay bây giờ là phải.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Tại sao phải làm thế ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Vì tôi muốn Giang công tử được bình an.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ lắc đầu :
- Tại hạ thật tình không thể đi ngay bây giờ được.
Đào Ngọc Lan thở ra :
- Tôi nghĩ rằng công tử không có gì bắt buộc đến phải hành động đến gần như điên dại như thế này.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Không phải tôi không biết điều này nguy hiểm, nhưng hiện thời thì tôi vẫn còn một tù nhân trong tay của chư vị.
Đào Ngọc Lan nói :
- Lịnh huynh không có ở nơi này, chuyện ấy do Hồ Tuấn Tài cáng đáng, tôi nghĩ rằng công tử nên về hỏi lại hắn là hay hơn hết.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Đa tạ cô nương nhưng cô nương cũng cần nên biết rằng ngay bây giờ Lưu Cảnh Thăng đã chết rồi, tôi không thể đi được vì nếu tôi bỏ đi thì tất cả những gì dự kiến của tôi sẽ hỏng. Thịnh tình của cô nương, tôi chỉ biết ghi tạc trong lòng chứ không biết phải làm sao.
Đào Ngọc Lan tặc lưỡi :
- Như thế thì công tử nhất định không đi ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Vâng, không thể có cách nào khác hơn được.
Giọng nói của Đà Ngọc Lan càng trở nên buồn bã lạ thường :
- Cho dù tôi có quyết tâm bảo vệ, che dấu cho Giang công tử thì cũng chưa chắc qua mặt được sư phụ và Tam sư thúc...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ mỉm cười :
- Chỉ cần cô nương bằng lòng đừng tiết lộ dùm tại hạ là được rồi.
Đào Ngọc Lan thở ra :
- Tôi đã không báo cáo đã là một tội rất nặng rồi, nếu để cho bị phát giác thì chắc là chỉ còn một con đường chết...
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói :
- Xin cô nương an lòng, nếu không may bị phát giác thì tại hạ sẽ đem cái chết mà đảm bảo sự an toàn cho cô nương để đáp lại thịnh tình che dấu.
Đào Ngọc Lan khẽ liếc vào mặt hắn và cúi đầu thở dài thườn thượt :
- Cầu mong là chuyện sẽ không bị phát giác...
Câu nói sau cùng của nàng đã thay cho lời chấp thuận.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ khẽ liếc xuống đất và hỏi :
- Cô nương đã giết chết tên tay sai của Thánh Quả Tự, rồi mình biết phải trả lời làm sao với họ ?
Đào Ngọc Lan mỉm cười :
- Phi Cảnh đại sư đã có nói rồi mà ? Ông ta nói rằng hiện nay tình hình tại Hàng Châu rối loạn lắm, như vậy những người ông ta phái đi do thám nếu có mất tích thì cũng do tình hình rối loạn ấy chứ chuyện chi tới mình mà sợ ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ gật đầu, hắn cảm thấy người con gái này cơ trí quả hơn mình chứ không kém...
Và hắn bỗng cảm thấy mình đang cầm con dao hai lưỡi, có thể nàng vì tình cảm nào đó mà không nỡ hại mình, nhưng con người cơ trí như thế không phải dễ xem thường họ được...
Và hắn khen một cách thật tình :
- Cô nương tính chuyện thật hay.
Đào Ngọc Lan liếc hắn như háy :
- Tam sư thư chứ ? Định làm hơn à ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ ngoan ngoãn nói theo :
- Vâng, Tam sư thư nói đúng lắm.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ chợt cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Không hiểu là thoát khỏi sự bối rối trong vấn đề bại lộ hay là bởi vì những câu nói của nàng ?
Hắn cũng không thể phân biệt được, mà có lẽ đúng cả hai.
Thanh toán tiền phòng cho tên Quản lý khách sạn xong, Đào Ngọc Lan và Hắc Kỳ Lệnh Chủ trực chỉ về hướng Thánh Quả Tự.
Đến Phương Giám Tự thì Tử Kỳ và Bạch Kỳ đã tới trước rồi.
Tử Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Sao Tam sư muội và Tứ sư đệ đến trễ thế ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Chúng đệ vừa vào thành thì bị người theo dõi.
Tử Kỳ Lệnh Chủ cau mặt :
- Người như thế nào ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Cách vận giống như một tên tiều phu, hắn cứ lẽo đẽo theo sau, khi tiểu muội và Tứ sư đệ vào khách điếm thì hắn vẫn còn lảng vảng phía ngoài.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Thế sao Tam sư muội không cho hắn một trận ?
Đào Ngọc Lan nói :
- Nhị sư huynh không biết tính tôi à ? Nếu bình thường thì đâu có thể bỏ qua được ?
Nhưng tiếc vì Phi Cảnh đại sư đã căn dặn bảo đừng làm lộ mặt nên tiểu muội đành để cho hắn tự do rình rập đấy chứ.
Tử Kỳ Lệnh Chủ hỏi :
- Khi Tam sư muội và Tứ sư đệ đến đây thì còn thấy bóng dáng hắn hay không?
Đào Ngọc Lan lắc đầu :
- Không thấy, có lẽ bây hắn còn lẫn lộn chung quanh khách sạn cũng nên.
Tử Kỳ Lệnh Chủ gật đầu :
- Đúng như Phi Cảnh đại sư đã nói, xem tình hình này thì quả thật Thánh Quả Tự đã bị kẻ địch để ý rồi...
Ngưng một giây, hắn nói tiếp :
- Thôi chúng ta hãy dùng cơm cho sớm rồi xắp xếp chỗ nghỉ ngơi rồi hẵng hay.
Đào Ngọc Lan gật đầu cùng với Hắc Kỳ Lệnh Chủ sang phòng bên thu xếp.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nhìn theo mỉm cười :
- Xem hình như Tam sư muội và Tứ sư đệ đã tâm đầu ý hợp lắm rồi đấy nghe.
Tử Kỳ Lệnh Chủ cười nhạt :
- Chưa chắc, Tam sư muội từ trước đến nay vốn tính cầu cao, Lưu Cảnh Thăng không phải hạng người để cho cô ta chú ý tới đâu...