Ivan Germogenovich ngồi ở trong hang, khi cặp mắt của ông đã quen dần với bóng tối, ông nhìn thấy ở sâu trong hang động tối đen một cái đầu khổng lồ với những sợi râu dài.
- Đúng là một anh long kỵ binh! Không biết là con gì đây? - Ivan Germogenovich bối rối lẩm bẩm.
Đầu nó và phần trên của lưng phủ một tấm lá chắn rộng, cong lồi ra. Từ dưới tấm lá chắn thò ra những cái chân ngắn nhưng rộng bè ra, có răng tua tủa. Giáo sư lập tức hiểu rằng ông không đủ sức đánh nhau với con vật dưới đất này. Chỉ cần một cái đạp của nó cũng đủ giết chết ông. Tuy nhiên Ivan Germogenovich quyết tâm tự bảo vệ.
Ông tựa sát lưng vào bức vách lạnh lẽo và ẩm ướt của đường hầm ngầm và chĩa cái vòi con ong vẽ ra phía trước.
Con vật động đậy thân hình to lớn và cứng cáp của nó tựa như xếp lại bằng những cái vòng xương chuyển động. Đất từ trên tường rơi xuống ầm ầm.
Ivan Germogenovich tự nghĩ:
- Nếu ta tấn công nó từ phía sau thì sao?
Nhưng ở phía sau con vật cũng được bảo vệ vững chắc. Hai cái cánh có màng, xếp lại với nhau che kín lưng như một lớp vỏ bọc chắc chắn.
- Nhưng đây là con gì nhỉ?
Giáo sư kiễng chân lên, nghển cổ nhìn và bỗng hoảng sợ trông thấy hai ngọn giáo có những gai nhọn đang lê dưới đất như hai cái đuôi.
Ivan Germogenovich thì thào:
- Một con dế trũi.
Con dế cựa mình ầm ầm dưới đường hầm, dùng chân bới đất tiến lên mỗi lúc một gần giáo sư hơn.
Giáo sư chợt nhớ:
- Ăn ấu trùng của các loài sâu bọ, ăn giun đất, có nghĩa là ăn cả mình nữa.
Nhìn ngó xung quanh một cách bất lực, Ivan Germogenovich thận trọng lùi vào một trong góc tối đen của hang, cố đứng xa con dế trũi càng nhiều càng tốt.
“Phải đi vòng tránh nó thôi!” – Giáo sư nghĩ vậy và đi men theo tường tới hậu phương của quân địch.
Con dế trũi quay phắt lại. Nó sờ soạng bằng những cái râu giống như đánh hơi hoặc lắng nghe.
Giáo sư nín thở.
Con dễ trũi hạ những cái râu xuống, vụng về cào chân như những cái xẻng rồi nhảy thẳng vào giáo sư.
Ivan Germogenovich lùi nhanh trở lại và đứng vào chỗ cũ.
Không được! Không dễ gì lừa được con dế trũi ở dưới đất. Ở đây nó thoải mái quen thuộc như cá ở dưới nước.
- Không! Không chạy được! Phải đánh nhau thôi!
Ivan Germogenovich dừng lại và cương quyết chĩa cây giáo ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Ồng bước lùi lại. Khuỷu tay ông chạm vào tường và lập tức ông cảm thấy có khoảng trống dưới khuỷu tay. Ông nhanh nhẹn quay lại. Ngay trước mặt ông hiện ra lối vào một cái hang rộng và tối đen.
Giáo sư lặng người đi.
Cái hầm ngầm này dẫn đến đâu? Ai đã đào nó? Liệu có chứa chấp ở đây một mối nguy hiểm mới nào không? Nhưng lúc này đâu có thì giờ mà suy nghĩ...
Một quyết định thoáng hiện trong đầu giáo sư: “Chạy trốn ẩn nấp, rút sâu vào trong đất!”. Không nghĩ ngợi gì nữa, ông lần vào trong hang. Ivan Germogenovich vấp rất đau vào những tảng đá, cố lần đi trong bóng tối đen, dùng tay mò mẫm lối đi.
Đường hầm ngầm rất dài, chỗ dốc xuống, chỗ dốc lên, ngoằn ngoèo, lúc sang phải, lúc sang trái và càng ngày càng hẹp dần.
Phải cúi khom mình thật thấp, đôi chỗ thậm chí phải bò kéo lê cây giáo theo sau.
Nhưng tất cả những cái đó chỉ là chuyện vặt. Giáo sư sẵn sàng chấp nhận tất cả những cái bất tiện đó. Ông bằng lòng bò suốt ngày chỉ cần thoát khỏi con dế trũi chết tiệt! Chỉ cần trốn được vào đâu an toàn!
Nhưng hình như không thể thoát được con dế trũi.
Nó theo sát gót giáo sư và ông nghe thấy rõ ràng tiếng ầm ĩ của cuộc đuổi bắt mỗi lúc một tăng thêm ở phía sau.
Ivan Germogenovich chui vào con đường hầm, con dế trũi dừng lại, dùng râu sờ soạng bức vách rồi đứng lặng đi tựa như suy nghĩ: cái con sâu kỳ quặc và nhanh nhẹn ấy lẫn đi đâu mất? Những cái râu của con dế trũi quờ quạng bối rối, chúng mò mẫm dưới sàn, trên trần, các bức vách và chẳng bao lâu phát hiện ra lối vào hang.
Con dế trũi đút đầu vào đó, thở hổn hển.
Nó ở đây chăng?
Nó đứng dậm chân tại chỗ một lúc, rồi cương quyết rúc thân hình đồ sộ vào trong hang, nhanh nhẹn cào đất bò theo đường hầm ngầm.
Con dế trũi tiến lên giống như cái đinh nóng bỏng chọc vào cục bơ. Nó đi, dũi thân hình của mình vào trong lớp đất xốp, khoan đất với tốc độ rất nhanh.
Giáo sư nghe thấy tiếng thở đứt quãng sát sau lưng mình, rồi bỗng những cái râu cứng của con dế trũi đặt lên vai ông.
Chúng sờ soạng ông, trượt trên mặt và tay.
Ivan Germogenovich thét lên. Ông quay ngoắt người lại đâm ngọn giáo vào những cái râu rồi tiếp tục bò đi. Bức vách mấp mô của đường hầm ngầm quá hẹp làm xây xát hai bên sườn, vai và khuỷu tay.
Đường hầm ngầm trở nên hẹp đến nỗi Ivan Germogenovich phải khó khăn lắm mới di chuyển được về phía trước.
Hơi ẩm và mốc làm cho ông rất khó thở.
Giáo sư ướt đẫm mồ hôi. Tim đập thình thịch. Tay chân run rẩy.
Càng đi xa, chuyển động trong hành lang chật hẹp càng khó khăn. Nhưng giáo sư nghe thấy con dế trũi bị rớt lại phía sau. Điều đó làm ông hy vọng sẽ chạy thoát.
Tiếng động của cuộc đuổi bắt mỗi lúc một nhỏ dần.
Con dế trũi bị rớt lại ở đâu đó phía sau rất xa.
“Thoát rồi! Chạy thoát được rồi!” – Ivan Germogenovich thở hồi hộp.
Tỳ khuỷu tay và đầu gối xuống đất, ông rán sức bò. Đang theo đà chạy, đầu ông bỗng đập vào đất. Không còn lối đi tiếp nữa. Đường hầm ngầm bị cụt.
Ivan Germogenovich rùng mình.
“Không lẽ lại chết ở đây. Rồi thì ai sẽ cứu Karik và Valia?”.
Mình đẫm mồ hôi, ông hấp tấp sờ soạng trong bóng tối. Nhưng chỗ nào tay ông cũng đụng phải vách đất dày đặc.
Biết làm sao đây?
Ông ngồi trong hang như trong một cái bẫy. Phía sau, con dế trũi đang đuổi tới, phía trước là vách dày đặc.
Phải làm gì đây trong tình cảnh không lối thoát này?
Ivan Germogenovich cảm thấy nổi gai ốc khắp thân mình, chân tay lạnh toát, miệng khô đắng.
Giáo sư cương quyết tự bảo:
- Không thể thế được! Để rồi xem ai sẽ thắng ai! Mày là một con vật to khỏe. Nhưng tao là một con người. Tao sẽ chiến đấu với mày và sẽ chiến thắng.
Một giờ đồng hồ trước đây Ivan Germogenovich có thể dí chết con dế bằng một ngón tay, còn bây giờ thì phải thu thập hết sức lực mà cũng không dám nói chắc kết quả cuộc chiến ra sao.
Ivan Germogenovich quay người lại, nép sát mình vào bức vách đất dày đặc cuối hang, chĩa cây giáo ra phía trước.
Giáo sư nói to:
- Tao sẽ đâm thẳng vào đầu não ở dưới mắt mày.
Nhưng một ý nghĩ hiện trong đầu làm ông rùng mình.
“Nếu giết chết con dế rồi thì làm sao ta thoát khỏi nơi đây? Nó sẽ đút nút đường hầm ngầm bằng cái xác khổng lồ. Làm sao dẹp được con quái vật ấy ra khỏi đường đi?”.
Tuy nhiên chẳng có thời gian để suy nghĩ kỹ.
Tiếng động dưới đất mỗi lúc mỗi to hơn. Còn dế đã lại rất gần.
Một hai phút trôi qua.
Ivan Germogenovich vung cây giáo, thét lên, cố dùng tiếng thét làm con dế mất tinh thần.
- Cút đi, cút đi.
Đất đổ ầm ầm. Tiếng sột soạt dội theo bức vách. Những cái râu rậm rạp của con dế vươn tới giáo sư sờ soạng đầu ông và vai ông trong bóng tối. Ivan Germogenovich nhảy lùi lại, dùng cây giáo đánh liên hồi vào đầu con quái vật.
- Này! Này! Này – Giáo sư thét lên giọng khản đặc.
Con dế không ngờ gặp phải đòn tấn công như vậy. Nó bò lui trở lại.
- Có thế chứ! - Ivan Germogenovich reo lên, dũng cảm xông vào quân địch.
Con dế giơ những cái râu ra. Giáo sư thẳng tay đập vào nó, vừa quát tháo om sòm, vừa đuổi theo con vật trong đường hầm.
Ông đập cây giáo liên hồi vào đầu con dế, cố đâm trúng mũi nhọn vào đầu nó. Đột nhiên con dế thụt đầu vào tấm lá chắn và cây giáo đập vào cái mái bằng sừng chẳng làm suy suyễn gì cả. Con quái vật dừng lại. Rõ ràng cây giáo không làm cho nó e ngại nữa. Giáo sư hiểu rằng ông đã thua trận.
Con dế vung vẩy những cái chân, chuyển sang tấn công. Bây giờ giáo sư lại buộc phải rút lui.
Hoa cây giáo lên, ông chậm chạp lui về phía cuối đường hầm, cho đến lúc chạm phải bức tường rắn chắc phía sau.
“Thế là hết!” – Ivan Germogenovich nghĩ.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, ông gục đầu xuống và co tròn mình lại.
Chợt ông nghe thấy tiếng động ầm ầm ở trên đầu, trần của cái hang kêu răng rắc tựa như bị khoan từ phía trên. Đất đá rơi xuống đầu Ivan Germogenovich.
Cái trần vỡ ra. Trong hang thoáng hiện ra ánh sáng mờ và giáo sư nhìn thấy mảnh trời xanh ở phía xa. Nhưng ngay lập tức một cái gì đó ở phía trên giống như vỏ trái đậu khổng lồ tụt xuống đường hầm che khuất khe hở.
- Cái gì thế này? – Giáo sư kêu lên, ôm vỏ trái đậu bằng hai tay.
Vỏ đậu rung rinh và nhanh chóng nhô lên phía trên. Giáo sư chỉ hiểu được một điều: Vỏ đậu này đến từ chỗ có ánh nắng mặt trời và ông phải ra khỏi lòng đất cùng với nó, tới nơi có ánh sáng.
Ông quặp chặt chân tay vào vỏ đậu và ngay lúc đó bay vụt từ lòng đất lên như một cái nút chai.
Mặt trời làm ông chói mắt. Giáo sư nheo mắt lại, ông sung sướng reo lên:
- Thoát rồi! Thoát rồi!
Nhưng ông chưa kịp buông tay ra thì một sức mạnh nào đó không hiểu nổi ném ông lên cao rồi quật xuống dưới, rồi lại lên cao, lại xuống dưới.
Giáo sư bị bắn lên như một quả bóng rồi lại rơi xuống đất.
Cần phải nhanh chóng thoát khỏi cái vỏ đậu hay nhảy nhót này. Giáo sư buông tay ra. Quay tròn trên không trung, ông rơi xuống đất lăn lông lốc trên những hòn đá. Bị rơi quá mạnh, giáo sư ngất đi trong giây lát.
Khi Ivan Germogenovich tỉnh dậy, cái đầu tiên ông trông thấy là một con vật khổng lồ màu xanh.
Nó đứng gần ông, dang những cái chân dài phủ đầy gai giống như những chiếc đinh thúc ngựa.
Những cái ống chân khỏe mạnh, vươn cao quá thân mình và gấp khúc lại thành những tam giác đều, cái đuôi dày và cong của nó giống như vỏ trái đậu nằm trên mặt đất. Cái đuôi còn dài hơn cả chính con vật.
Ivan Germogenovich chống khuỷu tay ngồi dậy:
- À, ta hiểu rồi. Chính là ta đã túm vào cái đuôi này. Thật là cái đuôi tuyệt diệu!
Nghe thấy tiếng giáo sư, con vật quay cái đầu có miệng rộng hoác về phía ông và rung rinh bộ râu dài ngoẵng.
Ivan Germogenovich lịch sự hỏi:
- Ông thuộc họ nào thế, thưa vị cứu tinh của tôi?
Con vật màu xanh bóng tựa như phủ một lớp sơn mài động đậy những cái chân.
Giáo sư reo lên:
- A! Ta biết ông là ai rồi! Ông nghe tôi bằng cái chân phải không? Thế thì tôi hiểu. Ông chính là con cào cào xanh. Xin cảm ơn ông bạn thân mến! Cảm ơn đã cứu tôi thoát nạn.
Con cào cào lại động đậy những cái chân. Những cái khe dùng để nghe nằm dọc theo những chân trước quay về phía giáo sư. Rõ ràng con cào cào đang lắng nghe.
Bây giờ thì giáo sư hiểu được hết những gì đã xảy ra.
Vào thời gian này trong năm, những con cào cào cái khoan đất để dấu trứng của mình thật sâu. Vào mùa xuân, những ấu trùng cào cào nở ra. Chúng bò lên mặt đất, ăn sâu, bướm vào ruồi.
May cho giáo sư, con cào cào cái khoan đất đúng vào chỗ con dế đã dồn ông vào.
Nhưng con cào cào chưa kịp đặt trứng vào đó.
Ivan Germogenovich chạm phải chỗ đẻ trứng làm con cào cào sợ hãi. Vì thế nó vội vã rút khỏi lòng đất cái đuôi đẻ trứng của mình.
Ivan Germogenovich vui vẻ nói:
- Xin hãy tha lỗi cho tôi đã quấy rầy bạn.
Con cào cào nhảy lên. Xòe những cánh lấp lánh dưới ánh mặt trời, bay biến vào rừng cỏ xanh.
- Vĩnh biệt! Chúc lên đường may mắn! – Ivan Germogenovich gọi với theo vừa vẫy tay từ giã.
Giáo sư còn lại một mình. Ông đứng, nhìn khắp xung quanh, tay vuốt chòm râu bạc.
Ivan Germogenovich lẩm bẩm:
- Tuy vậy không biết chú ngựa xanh này đã lôi ta đến đâu vậy? Cái hồ nước bây giờ ở đâu? Làm sao đến đó được? Cần phải đi về phái tay phải hay tay trái?
Xung quanh rừng cây rì rào. Nhưng chỉ bây giờ giáo sư mới nhận ra rằng cánh rừng này khác hẳn với rừng cỏ rậm.
Cây cỏ ở đây không có thân cong giống như cây tre. Loại thân dài vươn mãi lên cao như những cây nến khổng lồ.
Giáo sư nhìn lên những tán cây, chớp mắt ngạc nhiên. Những cái mũ màu trắng khổng lồ lắc lư tít trên cao. Mỗi cái cây giống như một cây sào dài có một cái mũ lông khổng lồ màu trắng chụp lên trên.
Ivan Germogenovich nheo mắt:
- Những cây gì thế này?
Ông bước lại gần những thân cây rồi bỗng đứng sững lại như trời trồng. Ngay trước mắt ông một đám lông trắng, tựa như đám mây dứt khỏi ngọn cây rồi đột nhiên biến mất tựa như tan biến trong không khí.
Giáo sư nhún vai. Ông không hiểu gì hết.
Một ngọn gió thổi vào lưng ông và ngay lúc đó những cái đỉnh trắng tách khỏi thân cây từ từ trôi trong không trung.
Bất ngờ từ đâu đó ở trên cao một hạt nặng hình bầu dục rơi xuống chân Ivan Germogenovich.
Giáo sư cúi xuống.
Từ đỉnh chóp của hạt nhô ra một cái roi mỏng manh. Trên roi này phất phơ cái dù lông trắng.
Giáo sư reo lên:
- À, hiểu rồi! Đây chính là... Thế mà mình không đoán ra ngay.
Ông nhanh nhẹn chạy lại một cây cao nhất, ngẩng đầu lên ngắm nghía nó từ ngọn đến rễ.
- À, ra thế! Tuyệt thật. Hôm này mình may mắn quá.
Giáo sư xốc lại bộ quần áo mạng nhện trên người cho chặt hơn, nhảy lên bám vào thân cây.
Thân cây khá to. Giáo sư ôm không hết. Nhưng ông vừa đụng vào nó thì cảm thấy lòng bàn tay và đầu gối dính vào thân cây.
Ivan Germogenovich lẩm bẩm:
- Không sao cả, cốt sao lên được khoảng giữa cây, lúc đó mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Phải khó khăn mới nhấc được chân tay lên, mình đẫm mồ hôi, miệng thở phì phò, giáo sư leo lên giống như con ruồi bò trên băng giấy có keo.
Thoạt đầu leo lên rất khó khăn, nhưng càng lên cao, thân cây càng nhỏ hơn, chuyển động cũng dễ dàng hơn. Gió đung đưa thân cây. Ivan Germogenovich mắt không dám nhìn xuống đất, cũng bị đung đưa theo. Đã tới đỉnh thân cây – cái mũ lông màu trắng.
Giáo sư với tay chuẩn bị chuyển từ thân cây sang tán cây thì bỗng có vật gì mềm mại trước qua tay ông.
Ivan Germogenovich ôm chặt lấy thân cây. Xung quanh ông đột nhiên vang tiếng cánh vỗ, không khí rền vang tiếng động. Trước mắt giáo sư, những con vật có cánh chập chớn lướt qua.
Giáo sư sợ quá rụt cổ lại. Ông buồn rầu tự nghĩ:
“Quân ăn cướp! Chắc chúng sẽ ăn thịt mình thôi!”
Tuy nhiên sau khi nhìn kỹ con vật có cánh, ông yên tâm ngay.
- Úi chà! Sao hôm nay mình nhát gan quá thế! – Ivan Germogenovich thở phào nhẹ nhõm.
Những con vật quay trong xung quanh cái cây, dang những cái chân dài và mỏng manh trong không trung, rung rinh đôi cánh cứng và trong suốt.
Những cái đuôi dài của chúng chạm vào mặt giáo sư, trượt khắp thân mình ông.
- Con thiêu thân! Đây chỉ là những con thiêu thân thôi mà! - Ivan Germogenovich lẩm bẩm, bám chặt những cái lá trên tán cây, bình tĩnh leo lên ngọn cây kỳ lạ.
Những con thiêu thân mới thoạt trông tưởng như to lắm. Nhưng thực ra chúng chỉ lớn hơn giáo sư một chút. Nó trông có vẻ to lớn chỉ vì ở phía sau chúng có những sợi chỉ đuôi đang phấp phới. Những cái đuôi này có cái giống như cái đĩa, có cái giống như cái compa, cái nào cũng dài gấp đôi thân hình con thiêu thân.
Giáo sư nghĩ:
- Úi chà, chúng nhảy múa ghê chứ! Chẳng lẽ trời sắp tối rồi hay?
Ivan Germogenovich leo lên tán cây, không để ý đến những con vật đang nhảy múa đó nữa.
Ông chẳng việc gì phải sợ những con thiêu thân này.
Loài côn trùng này thậm chí không có cả miệng. Đời sống của chúng ngắn đến nỗi chẳng cần lo lắng chuyện ăn uống. Chúng sinh ra chỉ để nhảy múa trong không khí ấm áp một điệu nhảy duy nhất trong đời.
Suốt ngày những con thiêu thân vui vẻ nhảy múa, vỗ cánh liên hồi. Nhưng khi hoàng hôn đến, chúng đậu xuống nước đẻ trứng rồi không bao giờ còn bay lên nữa. Vào những ngày hè ấy, xác của thiêu thân phủ kín các sông ngòi như những tấm thảm màu nâu.
Dòng nước cuốn đi hàng triệu sinh vật vô hại ấy dọc theo bờ dốc, nhưng không một xác thiêu thân nào đến được cửa sông. Suốt dọc đường chúng bị cá và chim ăn sạch.
Số phận của thiêu thân thật đáng buồn: Chúng sinh ra đời chỉ để nhảy múa rồi bị ăn thịt.
Vây xung quanh bởi những con thiêu thân đang nhảy múa, Ivan Germogenovich đứng lên đỉnh ngọn cây giống tựa cái mái vòm. Ở mặt trong của đáy vòm đầy những hạt màu thẫm lóng lánh. Mỗi hạt có những cái cuống mềm mại mọc nhô lên cao, ở đầu có những cái dù. Chúng kêu rì rào trên đầu giáo sư nhưng một vườn cây mùa xuân.
Thỉnh thoảng có nhưng hạt lắc lư rung rinh rồi tách ra khỏi mái vòm, lơ lửng trên tán cây một lúc. Một làn gió cuốn những cái dù đi. Lúc đó hạt cây trôi đi trong không trung cùng với cái cuống và dù.
Giáo sư lấy tay sờ cái cuống rồi bắt tay vào việc.
Ông chọn khoảng chừng chục cái dù lớn nhất, tách chúng ta khỏi hạt cây. Trong tay ông có cả một bó những cái dù. Chúng kéo Ivan Germogenovich lên cao và ông phải ráng hết sức để đứng vững tại chỗ.
Sau đó ông ngắt thêm một cặp dù nữa, nhanh nhẹn nhảy lên cao, treo lơ lửng trên không trung. Lúc đầu ông còn bị treo lơ lửng một chỗ nhưng khi có gió, những cái dù cuốn ông đi, vui vẻ rì rào trên đầu ông.
Luồng không khí cuốn giáo sư lên trên cánh rừng.
- Tuyệt thật! Thế này thì tuyệt thật! - Ivan Germogenovich cười vang, người đong đưa trong không trung như một con lắc – Có bao giờ mình lại ngờ rằng có lúc được bay bằng những cánh hoa bồ công anh.
Từ trên cao những cái cây kỳ lạ có mũ trắng bây giờ chỉ còn là cây bồ công anh bình thường.
Cánh rừng giống như đám cỏ bình thường.
Giáo sư nhìn khắp xung quanh.
Khắp nơi chỉ thấy rừng cỏ rậm rạp và những bãi cát.
Ở phía xa trên một ngọn núi cao, Ivan Germogenovich nhìn thấy một cái cột trên đầu có mảnh vải đỏ bay phấp phới.
- À, cây sào của ta đấy! - Giáo sư mỉm cười hài lòng.
Ở đằng xa chếch về phía tay phải là mặt nước xanh mênh mông.
- À, hồ nước đây rồi! Tốt lắm! Bây giờ thì ta biết phương hướng rồi.
Gió vẫn đẩy cái dù đi. Ngụp lặn trong không khí, Ivan Germogenovich bay trên những cánh rừng và đồng cỏ, chăm chú nhìn xuống dưới. Bỗng một làn gió cuốn ông đi về phía hồ nước.
Giáo sư cau mày.
- Úi chà, thế này thì không khéo mình đến chết đuối mất.
Phải hạ xuống ngay kẻo rồi bị cuốn ra biển khơi luôn.
Lúc đó Ivan Germogenovich bay trên một khoảng rừng thưa. Thật là một chỗ thuận tiện để hạ xuống. Ông quyết định xuống đất.
Lần lượt buông từng cái dù ra, bay là là mặt đất. Ông từ từ hạ xuống. Và bây giờ những đám cỏ lại biến thành rừng rậm, còn suối lạch nhỏ - thành dòng sông chảy xiết.
- Ô là là! – Giáo sư kêu lên, buông một lúc cả hai cái dù ra.
Ông lướt đi trên dòng sông. Giáo sư cúi đầu, đưa mắt tìm một chỗ thuận tiện để hạ xuống. Bỗng nhiên ông nhìn thấy Karik và Valia đang bị nước cuốn theo dòng sông.
- Hãy giữ vững! – Giáo sư kêu lên từ trên cao.
Buông cái dù cuối cùng ra khỏi tay, ông lao thẳng như một hòn đá xuống dòng nước sủi bọt.