Lúc tỉnh dậy, Quan Kiện không nhìn đồng hồ cũng biết trời sắp sáng. Đã mấy ngày liền vào giờ này anh đều bị tỉnh lại sau 1 giấc mơ giống nhau, nói cách khác, anh bị “chúng” gọi dậy. Nếu bị Âu Dương San vốn hay nói phứa, cho rằng đó là “hồn ma” thì coi như dịp này anh đã bị “vây quanh” rồi.
Thực ra, dù bị ma quỷ vây quanh thì cũng chưa phải là tuyệt đường. Điều đáng lo là cái chết sắp xảy ra đến nơi. Lại có 1 phụ nữ khác chết, anh vô cùng lo lắng.
Cũng vì ác mộng không ngừng kéo đến, anh càng thấy lo nhiều hơn. Ác mộng và lo âu. Cái triết lý gà đẻ trứng, trứng nở ra gà con rất chuẩn với cái gọi là vòng tuần hoàn ác tính. Hai bạn cùng phòng đêm nay đều ở nhà, đang ngủ, thi nhau ngáy o o. Quan Kiện rời khỏi giường, khoác áo ngồi trước bàn nghĩ ngợi. Người tiếp theo sẽ là ai?
Anh lần lượt điểm lại những người phụ nữ quanh anh, ai cũng có khả năng bị hại. Hung thủ sát nhân dù là người hay là ma, cơ hồ không cần đến 1 logic giết chóc nào hết. Cái chết của Phương Bình đấy thôi, ngoại trừ việc Bình ngớ ngẩn “gán tội” cho giáo sư Nhiệm, thì vụ giết chóc ấy thật vô nghĩa.
Có đúng là tuyệt đối không có logic không? Hung thủ “người” hoặc “ma” ấy đã ra tay liền 3 vụ hết sức càn dỡ tàn độc mà không để lại dấu vết gì, vậy thì “hắn” không thể là 1 thằng điên “đầu đất”. “Hắn” đã gọi điện cho Nhiệm Tuyền, đã email thông báo cho mình đến hiện trường, để cả 2 người chạm trán nhau. “Hắn” đã sắp đặt rất tinh vi, đến nỗi cảnh sát Ba Du Sinh cũng phải khâm phục, hung thủ không thể là kẻ làm việc không có logic. Hung thủ đang muốn làm cho mọi chuyện rối tung, cảnh sát phải mở rộng diện tình nghi và nắm được thật nhiều đầu mối ngày càng khó lần. Phân tích, quy nạp sẽ thấy đầu mối, dù mới chỉ là bề ngoài.
Quan Kiện lần lượt suy nghĩ lại tất cả.
Ba người chết, cả nam lẫn nữ, đều trẻ tuổi, đều bị giết ở tận cùng của hành lang. Ba hiện trường đều nằm trong danh mục “mười nơi có ma ở Giang Kinh”
Nơi giết người tới đây, liệu có phải lại là 1 trong 10 nơi có ma không? nếu không phải thế thì không ai có thể dự đoán nổi vụ giết người sẽ xảy ra ở đâu, vì Giang Kinh thì rộng lớn như thế này.
Giả sử có thể xác định là “Một trong 10 nơi có ma ở Giang Kinh” thì “một trong” cụ thể sẽ là đâu? Hiện giờ còn 7 nơi vẫn “trong sạch”, sẽ là nơi nào? Chẳng thể mù quáng mà lần mò suốt lượt bảy nơi ấy, nhất là chúng lại nằm rải rác khắp thành phố này.
Nghĩ đến đây, Quan Kiện bỗng nảy ra một ý.
Nếu hung thủ (dù là người hay ma) hành động dựa vào 1 quy tắc nào đó để chọn 1 địa điểm gây án tiếp theo thì liệu có phải “mười nơi có ma ở Giang Kinh” cũng có 1 quy luật?
Quan Kiện bật đèn đầu giường, lấy ra một tấm bản đồ Giang Kinh. Anh dùng bút dạ quang màu đỏ đánh dấu vị trí “mười nơi có ma”
Anh thấy khoảng cách giữa các địa điểm này khác nhau, nhưng phần lớn đều tập trung ở khu vực Tây Nam thành phố Giang Kinh.Thoạt nhìn thì không thấy có gì đặc biệt, Anh bèn dựa vào tấm bản đồ, chép lại các vị trí tương đối ấy ra một tờ giấy trắng, và đã nhận ra chỗ kỳ cục trong đó.
Năm nơi có ma là Hòa Thanh Trì, nhà thờ, Trung tâm nghiên cứu đông tây, Bệnh viện trực thuộc số 1 và nhà giải phẫu của ĐH Y Giang Kinh tuy khoảng cách xa gần khác nhau nhưng đều nằm trên 1 đường thẳng. Các nơi “có ma” còn lại thì không như thế. Tim Quan Kiện đập nhanh dữ dội, anh lại đối chiếu với bản đồ, đúng thế: năm địa điểm ấy nằm trên 1 đường thẳng, nằm giữa đường thẳng là Trung tâm nghiên cứu!
“Bọn chúng” gần như đồng thời lướt qua trước mắt anh, cơn đau đầu ập đến!
Đã bắt đầu ư?!
Có lẽ lúc này mới đi thì đã muộn, nhưng anh không muốn ngồi nhìn tội ác xảy ra ngay trước mặt. Cuộc tàn sát mới sẽ xảy ra ở đâu?
Anh cầm bút đỏ khoanh 3 địa điểm đã xảy ra án mạng là Hoa Thanh Trì, Bệnh viện trực thuộc số 1 và Trung tâm nghiên cứu Đông Tây. Nếu xếp theo trật tự thời gian đã gây án, thì (tính từ đầu cuối của đường thẳng) lần lượt là nhà giải phẫu, bệnh viện số 1 rồi nhảy lên Hoa Thanh Trì (đầu trên cùng). Theo quy luật này (tiến dần vào giữa đường kẻ thẳng) thì địa điểm gây án tiếp theo sẽ là Nhà Thờ mà phía bắc của nó là Hoa Thanh Trì .
Ôi, đúng là ma quỷ?