- Người này nói mình là Phương Bình, nghiên cứu sinh của ĐH Y Giang Kinh, làm các đề tài ở Trung tâm nghiên cứu Đông Tây. Cô ấy nói mình biết thông tin quan trọng liên quan đến vụ giết hại Hoàng Thi Di - Cảnh sát Trần dẫn Ba Du Sinh đi ra phòng tìm hiểu tin tức - Tôi đã xem chứng minh thư và thẻ sinh viên của cô ta, không vấn đề gì. Tôi đã bảo cô ấy ngồi chờ, vì muốn đích thân anh ra nghe. Cô ấy đến muộn thế này, tôi đâu nỡ để “con vạc ăn đêm” như anh chẳng vớ được gì!
- Anh Trần thực có tài trấn tĩnh, có thể nhẫn nại chưa nghe vội. Tôi rất cảm động đấy! Sinh cười và nói vậy. Anh chưa thế tin vào lúc này mà chưa có được thông tin quan trọng!
Điều tra mỗi vụ án, thường là trong ba tháng đầu tiên sẽ thu được vô số manh mối, một phần trăm trong đó tạm gượng coi là có liên quan đến vụ việc. Còn phần lớn chỉ là nghi ngờ hoặc rất hão huyền, hoặc chỉ là cách hiểu rất nông cạn của những tay trinh sát nghiệp dư. Tình hình là sau khi Văn Nhật Phi mất tích năm xưa cũng là một quá trình như thế. Các vụ án bế tắc mà Ba Du Sinh từng tham gia mấy năm nay cũng vậy. Khuôn mặt gầy guộc của Phương Bình có vẻ bất an. Thấy cảnh sát Trần ra cùng một cảnh sát đeo cặp kính to, đôi môi cô không ngớt mấp máy, hình như không phải cô đến để cung cấp thông tin mà là đến để đầu thú hoặc để bị thẩm vấn.
- Phương Bình ạ, dù là thông tin gì thì vẫn là sự giúp đỡ lớn đối với chúng tôi. Cô đừng lo ngại gì, cứ thư thả mà nói. Sinh ân cần pha cho cô cốc nước trà.
- Em muốn nói rằng… lẽ ra mình nên sớm nói cho các anh biết. Vậy không rõ em có bị truy cứu trách nhiệm không?
- Cô yên tâm trước đây chúng tôi chưa từng thẩm vấn cô bất kỳ điều gì liên quan đến vụ án. Miễn là cô không dính dáng thì chúng tôi không có bất cứ lý do gì để truy cứu trách nhiệm của đối với cô cả. Sinh nhẹ nhàng an ủi.
- Nhưng em nghĩ là… nếu mình sớm nói ra… thì chưa biết chừng… em cũng chẳng rõ nữa.
- Cô đừng vội kết luận gì cả. Tôi tin rằng hồi trước cô không nói, chắc là vì cô đã suy nghĩ có phần hợp tình hợp lý.
Phương Bình hít sâu một hơi, rồi nói tương đối bình tĩnh. “buổi chiều hôm Thi Di bị hại, em ngẫu nhiên nhìn thấy… kể lại em thấy quá ngán, em thấy… giáo sư Nhiệm ôm chặt Thi Di”
Sắc mặt của Sinh và Trần vẫn rất bình thản.
- Em lén nhìn, còn họ thì không trông thấy em. Thi Di cố vùng thoát ra, vẻ mặt rất cau có, khó chịu, gắt lên với ông Nhiệm mấy câu gì đó, đỏ mặt, rồi đi ra.
- Chỉ thế thôi à? Chờ 1 lát thấy Phương Bình không có ý nói gì nữa. Trần bèn hỏi.
- Chỉ thế thôi ạ, cho nên sau khi Thi Di bị hại em vẫn cứ do dự không biết có nên tố giác ông Nhiệm hay không. Em nghĩ rằng với tính cách của ông ấy, ông ấy không thể giết người… Ông ấy lại đang là thầy giáo hướng dẫn em, nếu ông ấy bị vạch trần dù không liên quan đến vụ giết người, thì cũng chẳng thể được ở trung tâm nghiên cứu nữa, vậy em sẽ ra sao? Sau đó lại có 1 sinh viên nữa bị giết, em cho rằng hung thủ không thể là ông Nhiệm, nhưng em cũng nghĩ rằng, nếu vì Thi Di đã kể chuyện kia với anh ta, nên anh ta bị giết để diệt khẩu thì sao? Mặt khác em thấy ông Nhiệm vẫn rất tốt với người yêu của Thi Di ngày trước, gần đây họ còn hợp tác với những người Nhật. Ông Nhiệm vẫn luôn bênh vực anh ấy… em thật sự chẳng hiểu ra sao!
Sinh hỏi: “Vậy tại sao bây giờ cô mới nghĩ là nên báo cho chúng tôi biết”
- Không hiểu sao hôm qua bỗng có một nhà báo người Nhật đến tìm em, ông ta nói tiếng Trung Quốc rất sõi, hỏi em rằng em biết những gì về vụ án Hoàng Thi Di… Chắc là trước đây em cùng làm thí nghiệm với Thi Di. Ông nhà báo này rất tinh khôn, chẳng rõ kiếm đâu ra mấy bức ảnh tổ thí nghiệm chụp chung hôm liên hoan, ông ta chỉ vào ảnh ông Nhiệm và Thi Di có vẻ thân mật, rồi hỏi em có cảm giác gì khác thường không? Cũng vì lâu nay em bị ám ảnh bởi câu chuyện kia, em không thể kiềm chế được, nên đã kể cho ông ta nghe. Thấy ông ta có vẻ đắc ý ra về, em mới nghĩ rằng không nên kể cho nhà báo biết chi tiết này mà nên báo với công an. Thế là em đến đây. Sinh bỗng cảm thấy mình cần được yên tĩnh để suy nghĩ.
- Rất cảm ơn Phương Bình đã báo cáo. Cô cứ yên tâm, chúng tôi cảm ơn sự hợp tác của cô. Nhưng cũng muốn cô giúp đỡ, cô có thể linh hoạt tùy theo tình hình cụ thể… Cô lưu ý giúp về cái dự án khoa học trao đổi học thuật với Nhật Bản. Nếu thấy gì lạ, thì sớm cho chúng tôi biết ngay.
Phương Bình gật đầu, đứng lên đi ra, nhưng bỗng ngoảnh lại nói. “Về việc cùng người Nhật làm thí nghiệm, em không tham gia nên không biết gì, nhưng nghe kể lại, sau thí nghiệm Quan Kiện tỉnh lại và nói rằng “sẽ còn nhiều người bị chết”!”