Suốt một ngày chở thằng Toàn rong ruổi khắp mọi nơi, Trường đưa nó về nhà bà Nhàn trong trạng thái mệt lử. Anh hỏi nó:
– Đã thỏa thích chưa hả nhóc?
Thằng Toàn trông phấn chấn chứ không mệt mỏi như anh:
– Mới đi được có vài nơi, đã nhằm nhò gì với Sài Gòn rộng lớn này. Nếu còn rảnh, ngày mai anh phải chở em đi tham quan thành phố thêm ngày nữa.
Trường muốn thốt nên lời than van với nó nhưng nghĩ sao anh lại thôi. Đành chiều chuộng nó thêm một ngày nữa vậy. Đẩy chiếc Citi vào hẳn bên trong cánh cửa sắt, Trường dựng nó sát với chiếc Dream của Thiên Băng rồi cùng thằng Toàn đi vào nhà. Vì khát nước nên thằng Toàn chạy lại chỗ tủ lạnh tìm thứ gì đó để giải khát. Nó táy máy bật nắp một lon bia nên liền bị Trường la:
– Cái thằng ... mới lên thành phố vài bữa đã hư. Ai cho phép mày uống bia vậy?
Thằng Toàn nháy mắt lại với Trường:
– Em không uống mà lấy cho anh.
Trường cau mặt:
– Tao đâu có sở trường uống bia.
– Thì cứ uống một chút là anh sẽ thấy can đảm hơn lúc bình thường, tinh thần còn sảng khoái hơn nữa đó!
– Bày đặt quảng cáo giùm nữa hả. Mày đã khui ra thì hãy tự uống đi.
Không khách khí, thằng Toàn ngửa cổ hớp chất nước bia sủi bọt đang trào ra. Rất ngon miệng, nó đã uống một hơn hết nhẵn và nghe mát rượi cả cơ thể.
Phần Trường, anh chỉ giải khát bằng một ly nước lọc trong tủ lạnh mà thôi. Một vài phút đi qua, khuôn mặt thằng Toàn bắt đầu thay đổi sắc diện thành màu đỏ vì chất men từ lon bia. Nó cảm giác người lâng lâng:
– Anh Trường ơi sao người em nhẹ hều à.
Biết thằng Toàn bị say, Trường lôi nó lên cầu thang về phòng để đừng ai nhìn thấy. Khóa cửa lại, anh bắt đầu mắng nó:
– Sướng nhé! Chưa uống bia lần nào mà dám xơi hết cả một lon. Mày mà ói mửa ra đây chắc tao chết mất.
Nhưng thằng Toàn không đến nỗi làm anh nó phải chết khiếp vì nó. Sau một lúc bị vật vã lăn qua lăn lại trên giường nó đã lịm vào giấc ngủ thật say. Ngồi nghe thằng Toàn ngáy Trường mới tạm yên tâm, song anh không tài nào ngủ được giống như nó mà đến bên cửa sổ chong mắt nhìn ra bên ngoài. Mấy bữa nay tâm trạng Trường không ổn chút nào. Anh sợ ma nữ lại đến trong giấc ngủ, sợ Thiên Băng vô phòng mình khi đang ngủ, sợ thằng Toàn gây kinh động cho mẹ khi về nhà, sợ sẽ làm điều gì không phải với bác Nhàn ... Ôi bấy nhiêu cái khổ sở của Trường đủ để làm cho anh luôn luôn ở trong tình trạng căng thẳng đến tột độ. Anh đã bị mất ngủ một đêm, còn bây giờ thì vừa mệt vừa cay xè cả mắt nhưng không thể vô tư ngủ. Trường cảm thấy mình cần phải làm một cái gì đó để quên đi mọi chuyện, và anh nghĩ đến chuyện sắp xếp lại căn phòng theo ý mình.
Không chần chừ, Trường cởi phăng chiếc áo đang mặc ra rồi bắt tay vào việc chuyển dịch tủ áo vào vị trí dễ nhìn hơn. Cả cái bàn phấn kia nữạ .... Mình là con trai đâu có dùng mấy thứ ấy. Tiện tay, Trường kéo nhẹ một chiếc hộc tủ nhỏ xíu ra, chẳng có gì quý báu cả ngoài những thứ linh tinh dành cho con gái để trang điểm. Trường toan đóng chiếc hộc tủ lại thì mắt anh bỗng va vào một tấm ảnh được trồi lên. Không chủ định nhưng Trường vẫn cầm nó lên xem.
Đó là hình chụp bán thân của một cô gái ... song ô hay ... sao nó lại giống ... Trường cố hình dung ra một gương mặt, trán anh toát đầm đìa mồ hôi. Ôi ma nữ đã hiện hình ở đây ư? Không, đó chỉ là một tấm ảnh chưa hề bị mờ với hình thù còn rõ nét. Phải chăng những gì trong giấc mơ của Trường là đều đã có thật?
Vậy thì mà nữ kia cũng có một thân phận trong ngôi nhà này, nhưng cô ta là ai mà Trường không hề nghe bác Nhàn hay Thiên Băng nhắc tới? Có một uẩn khúc xảy ra tại đây chăng? Trường ngắm nghiá hình cô gái trong ảnh thấy cô ta chẳng có nét nào giống Thiên Băng. Một người mặt tròn, một kẻ mặt trái xoan ... chắc chắn không phải chị em ruột thịt rồi. Trường nảy ra ý định đem tấm hình đi hỏi bác Nhàn nên mặc áo vào và mở cửa. Thật may sao bà Nhàn cũng từ trong phòng mình bước ra sau giấc ngủ trưa. Trông thấy Trường bà cười hỏi anh trước:
– Dường như cháu không nghỉ gì hả?
Trường vẫn luôn lễ phép như buổi đầu đến đây:
– Dạ cháu không ngủ được ạ. Cháu có việc muốn hỏi bác.
Bà Nhàn gật đầu vẫy Trường cùng đi xuống cầu thang:
– Xuống đây bác cháu mình trò chuyện.
Trường ra phòng khách trước ngồi chờ bà Nhàn đi rửa mặt. Một lúc sau bà trở lên với một dĩa trái cây gọt sẵn trông rất ngon. Bà đặt xuống bảo Trường:
– Ăn đi cháu rồi có gì nói bác nghe.
Nhận miếng thơm vàng ươm bà Nhàn đưa, Trường cắn ăn nhỏ nhẹ thứ trái cây có nhiều chất dinh dưỡng nhưng lại rất bình dân cho đến khi hết mới khẽ chia tấm hình:
– Thưa bác cháu muốn hỏi cô này là ai?
Mới đầu bà Nhàn không lưu ý, song khi nhìn kỹ bà đã giật nẩy người để lộ sự thảng thốt trước mặt Trường:
– Sao ... sao ... cháu ... lại có nó?
Thái độ của bà Nhàn đã làm cho Trường biết rằng giữa hai người đã từng có mối quan hệ với nhau. Nhưng sao bà Nhàn lại hốt hoảng thế kia? Phải chăng bà đã làm điều xấu như trong mơ hồn ma cô gái kia đã nói cho Trường biết?
Trường chờ đợi sự giải thích của bà Nhàn rất lâu:
– Cháu muốn hỏi nó để làm gì?
Trường thành thật mặc dù anh hiểu diễn biến của câu chuyện khác phức tạp:
– Thưa bác ... thật tình thì cháu không hề biết gì về cô gái này ngoại trừ tấm hình vừa nhặt được ở hộc tủ. Có một điều lạ là cháu luôn mơ thấy cô ta kể từ khi đến đây ở.
Sắc mặt của bà Nhàn thay đổi liên tục theo từng lời nói của Trường, dường như bà còn bị xúc động mạnh nên phát âm nghe nghèn nghẹn:
– Vậy ... ư?
Trường nói tiếp:
– Lần đầu tiên cháu còn bị cô ta đuổi, bảo đó là phòng của cô ta.
Ánh mắt của bà Nhàn chợt rưng rưng:
– Vẫn là nằm mơ sao?
– Vâng ... nằm mơ nhưng giống hệt ngoài đời.
– Cháu bảo giống ở chỗ nào?
Trường chỉ vào khuôn mặt trong tấm hình:
– Cả hai y như một bác ạ.
Bây giờ bà Nhàn mới chịu thố lộ điều mà Trường muốn biết sau một cái hắng giọng nho nhỏ:
– Nó là con riêng của chồng bác. Nó đã chết vì một chứng bệnh nan y ...
Trường bỗng buột miệng kêu lên:
– Sao cô ta một mực bảo mình bị giết?
Thần sắc bà Nhàn từ xanh chuyển thành xám. Bà nói như một người bị hết hơi:
– Nó đã nói ... như vậy ... à?
Trường cắn nhẹ vào môi tìm lời xoa dịu cơn xúc động của bà Nhàn:
– Nhưng đó chỉ là cháu nghe trong mơ còn sự thật ngoài đời thì làm gì có chuyện ấy!
Bà Nhàn im lặng một lúc lâu rồi gật gù:
– Phải. Không có chuyện ấy đâu!
Trường hỏi thêm:
– Cô ta tên gì vậy bác?
Bà Nhàn nói mà không ngẩng mặt lên:
– Diễm Hương.
Tự nhiên Trường xuýt xoa:
– Cái tên thật đẹp mà người lại vắn số.
Giọng bà Nhàn như đang khóc:
– Nó chết cách đây đã ba năm, khi ấy đang ở độ tuổi như con Thiên Băng.
– Giá mà cô ta còn sống thì Thiên Băng có người chị sẽ không cảm thấy đơn độc.
Nhưng bà Nhàn lắc đầu:
– Hai đứa không hợp nhau. Cứ gặp mặt là gây gổ suốt cả ngày.
Trường cố thốt lên câu an ủi:
– Chắc vì thế mà ông trời đã cách ly không để cả hai cùng sống chung một nhà. Cháu xin lỗi đã làm bác buồn.
Bà Nhàn không chú ý đến lời Trường mà đang mải chìm đắm vào những sự kiện tưởng chừng đã lãng quên. Phải, cách đây ba năm trong ngôi nhà này còn có thêm một đứa con gái nữa. Nó là con riêng của chồng bà với người vợ trước, mà khi vừa lấy ông bà đã phải đảm đương vai trò làm mẹ rồi. Diễm Hương là đứa con gái yếu đuối, bệnh họan từ nhỏ nên về làm mẹ nó bà rất cực. Tuy nhiên, ngược lại bà đã có được cuộc sống sung túc bởi gia sản của chồng bà là do ông bà ngoại của Diễm Hương để lại vì thương đứa cháu mồ côi. Lúc đầu chưa sinh được Thiên Băng, bà Nhàn cũng rất yêu quý Diễm Hương coi nó như con ruột.
Nhưng khi có được đứa con gái do chính mình sinh ra thì tình thương của bà đã dồn hết cho Thiên Băng. Dù không ghét bỏ Diễm Hương, song mọi thứ đứa con riêng của chồng đều phải chịu thua thiệt. Điều này chồng bà Nhàn đã thấy rõ khi nhìn Thiên Băng càng lớn, càng lộ ra bản chất ăn hiếp chị. Mà Diễm Hương thì lại quá hiền lành luôn luôn nhường nhịn em.
Trong một tai nạn giao thông, trước khi mất ông đã bắt bà thề thốt là chăm sóc và sẽ chia cho Diễm Hương phân nửa tài sản khi nó lớn lên lập gia đình.
Nhưng chỉ sau khi chồng bà chết một năm, thì Diễm Hương cũng giã từ cuộc sống để lại tất cả mọi thứ mà người chết không thể mang đi được. Vì lý do như vậy? Ôi ... bà không dám nhớ tới nữa. Bởi vì nhớ thì cuộc sống của bà sẽ không được yên ổn. Bà sẽ phải vật lộn với những cơn khủng hoảng ghê gớm dù tất cả mọi vấn đề xảy ra đều không hề có sự chỉ định nào. Bà Nhàn lãng chuyện bằng một nụ cười gượng gạo:
– Cháu biết như thế đủ rồi chứ!
Trường không có lý do nào để hỏi thêm nên đành chấm dứt tại đây:
– Vâng ạ.
Bà Nhàn nhìn tấm hình rồi yêu cầu:
– Cháu nên đưa cho bác giữ kẻo con Thiên Băng nhìn thấy nó xé bỏ thì tội nghiệp cho Diễm Hương.
Thêm một lần nữa Trường phải ngoan ngoãn nghe lời dù thật lòng anh rất muốn giữ tấm hình của cô gái. Bởi vì trong đầu Trường gợi lên nhiều thắc mắc, nhất là thái độ luôn biến đổi của bà Nhàn đã nói cho anh biết câu chuyện về Diễm Hương không ít ỏi thế đâu. Cô ta chết bệnh như bà Nhàn kể hay chết oan ức tức tưởi như hồn ma trong giấc mơ đã than vãn? Trường thấy chung quanh anh là những bức màn bí mật, song muốn khám phá ra sự thật của nó thì cần phải có thời gian. Nhưng liệu Trường có can đảm để bới lông tìm vết không?
Mà cô gái ấy đâu có liên can gì thân thiết khiến anh phải bận lòng nghĩ đến chứ.
Việc được giúp đỡ trong kỳ thi thì có gì là to tát, chẳng lẽ nó lại ngang cơ với việc giúp đỡ bác Nhàn để bắt Trường phải lựa chọn và so sánh hay sao? Không, Trường không muốn phụ lòng bác Nhàn đâu. Dù sao thì con người thật cũng phải hơn một hồn ma nhiều chứ. Nghĩ thế, Trường tạm vơi đi sự áy náy khi bà Nhàn cầm tấm hình trở lên phòng. Anh ngồi lại ăn thêm một vài miếng trái cây và đọc lướt tờ báo để sẵn trên mặt kính. Bỗng Thiên Băng từ trên lầu đi xuống, trông cô đã diện sẵn sàng như có việc đi ra khỏi nhà:
– Anh Trường ... chiều nay em bận đi dự sinh nhật bạn, anh hoãn giờ học vào ngày mai nghe.
Trường ngồi thẳng người lên nhìn Thiên Băng:
– Tôi sẽ chờ cô dự sinh nhật bạn xong về bắt đầu học cũng được. Bài vở hôm nay chớ để ngày mai.
Nghe thấy vậy Thiên Băng xụ mặt lại:
– Sao lúc nào anh cũng hãm tài quá. Bộ không nhìn vào chữ anh không sống được sao?
Trường buộc phải đối đáp lại cô gái gàn dở này:
– Thiên Băng nên cám ơn sự nhiệt tình của tôi thay vì nói câu nặng nề đó!
Thay vì ngượng, Thiên Băng lại cười:
– Ồ, còn phải thế cơ à. Vậy thì anh hãy đợi đấy nhé!
Nói rồi Thiên Băng lại chỗ chiếc xe ngồi lên dáng thật oai. Cô nàng khẽ nhờ vả:
– Phiền anh mở cửa giùm!
Rất bất bình nhưng Trường không thể làm gì khác hơn. Anh đứng dậy đẩy cánh cửa mở toang cho Thiên Băng chạy xe ra sân rồi lại tiến về phía cổng mở khóa. Từ đằng sau chạy lướt qua Trường, cô nàng còn để lại cho anh những tiếng cười nghe rất chói tai và dị hợm.