Sáng nay không hiểu sao Thiên băng lại là người thức dậy đầu tiên trong nhà. Cô mở cửa phòng mắt nhắm, mắt mở bước ra bỗng va vào một vật cản gì đó to đùng khiến Thiên Băng phải ngã dúi dụi về phía trước.
– Ối ... ụ mối ở đâu mà mọc ra trên lầu vậy?
Vật cản cũng ngo ngoe dưới chân cô:
– Ui da . .... Sao giống như bò tót húc vậy ta.
Thiên Băng vội nhìn kỹ thì thấy thằng Toàn đang khom lưng bò dậy ngay trước cửa phòng của anh nó. Cô ngạc nhiên hỏi:
– Ê ... bộ ở trong đó nóng nực lắm sao mà ra ngoài này nằm ngủ vậy?
Giọng thằng Toàn ngái ngủ nhưng rất lém:
– Không phải nóng mà là em biết điều lánh mặt cho người ta tâm sự đấy!
Câu đáp ấy khiến Thiên Băng phải chau mày:
– Người ta là ai vậy hở Toàn?
Thằng Toàn hóm hỉnh ngó Thiên Băng, trong bụng nó đang nghĩ thầm:
“Con nhỏ này làm bộ dễ sợ ghê. Mình nhìn thấy quả tang mà nó còn giả bộ nữa ...
Đúng là con gái Sài Gòn”. Thằng Toàn tỏ ra mình cũng chẳng vừa gì, nó hỏi nhỏ Thiên Băng:
– Tới bây giờ chị mới từ trong đó đi ra à? Báo hại em phải làm mồi cho muỗi đốt suốt cả đêm.
Nghe nói Thiên Băng càng ngạc nhiên hơn. Cô xoe tròn đôi mắt còn đang ngái ngủ:
– Mi nói cái gì mà ta chẳng hiểu.
Thằng Toàn bụm miệng cười:
– Hì hì chị có tài đóng kịch nhỉ. Nhưng mà đừng lo, em không có tật bẻm mép đâu.
Bất giác Thiên Băng kéo lỗ tai nó rồi lôi xuống tận dưới nhà, cô ấn nó ngồi vào một chiếc ghế rồi chống nạnh hoạnh họe:
– Mi hãy giải thích cho ta hiểu điều mi nói nãy giờ.
Bị đau thằng Toàn không dám đùa nhưng sự nghiêm chỉnh của nó càng gây ấn tượng mạnh cho Thiên Băng:
– Úi ... những gì em biết thì chị cũng biết rồi, nói ra ngoài miệng làm chi.
Thiên Băng bậm môi nạt:
– Mi không được vòng vo mà phải nói thẳng ra vấn đề.
“Hừ ...m ... đúng là một con nhỏ không biết điều, muốn mình nói toạc móng heo thì mình sẽ nói cho mà quê mặt”. Thằng Toàn hơi bực nên dấm dẳng:
– Muốn thẳng thì sẽ thẳng. Tối qua em thấy chị vô phòng anh Trường để .. để ...
Thiên Băng chận đứng lời thằng Toàn:
– Không được nói bậy bạ. Ta vô phòng anh Trường để làm gì?
Thằng Toàn làm mặt xấu như để nhái lại Thiên Băng:
– Để làm gì thì chị biết ... mà em cũng thấy vậy . .... – Tức chết được. Mà mi thấy cái gì kể lại cho ta nghe. – Thiên Băng phồm mồm cãi.
– Chỉ sợ chỉ mắc cỡ đả thương lại em thì thôi.
– Nhưng ta có làm điều gì xấu đâu?
Thằng Toàn vuốt vuốt cái lỗ tai vẫn còn nghe đau rát:
– Xấu, tốt hai người trong phòng biết. Kẻ ở ngoài chỉ vô tình nhìn thấy chứ không cố ý đâu nha.
Thấy thằng Toàn cứ luôn miệng gán ghép cho mình đã vào phòng của Trường suốt đêm hôm qua Thiên Băng tức tối đến đỏ mặt. Cô túm lấy nó lôi xềnh xệch:
– Oái ... đi đâu nữa?
– Lên lầu lôi anh Trường dậy làm chứng chuyện này.
– Ồ, cùng một guộc với nhau làm sao bán đứng nhau được?
Thiên Băng càng hậm hực:
– Ta sẽ dùng kẹp để làm dính liền miệng mi lại nếu sự thật bị khác đi.
Thằng Toàn vội than khổ:
– Ôi, cái lưỡi nó làm tội cái thân. Lẽ ra mình phải giả mù, giả điếc để tính mạng được an toàn.
Đang tức mà Thiên Băng cũng phải cười:
– Biết điều muộn quá rồi ... hì ... hì ...
Thằng Toàn cãi vội vã:
– Không hề muộn. Em đã biết điều với chị ngay từ buổi ban đầu mà.
Đã lên gần hết cầu thang, nghe thấy thế Thiên Băng bèn dừng lại nửa chừng:
– Cái gì?
Thằng Toàn thở dồn dập.
– Hỏi ngang xương ai biết đường đâu mà trả lời.
– Thì cứ phát biểu tự do đi.
– Thôi, không dại lần thứ hai nữa đâu.
– Nhưng ta hỏi mi sao lại ngủ ở bên ngoài?
Thằng Toàn đưa tay bịt lấy miệng:
– Đã nói rồi không lặp lại lần nữa đâu. Mà bà chị ơi ... dẫu sao thì em cũng chỉ ở đây có một vài ngày không đáng ngại lắm đâu.
Thiên Băng nóng bừng mặt:
– Mi vẫn nghĩ xấu cho ta à?
Thằng Toàn nhún vai như người lớn:
– Sự thật thay đổi thế nào được.
– Ta cam đoan với mi là không hề vào phòng anh Trường. Tối qua mi cũng đã biết ta giận má ta nên đi ngủ rất sớm, thậm chí cơm ta cũng không thèm ăn.
Thấy thằng Toàn im lặng, Thiên Băng tiếp tục nói:
– Mi đừng nghĩ lầm là ta khoái ông anh của mi nhé! Lúc ban đầu thì cũng hơi thinh thích nhưng sau đó thấy ảnh cù lần quá ta đã “đá giò lái” sang hướng khác rồi, không có chuyện tình cảm đâu.
Lời Thiên Băng làm cho thằng Toàn thấy tự ái giùm cho anh. Nó hấm hứ trong miệng như thể muốn mắng lại cô gái đang hạ bệ anh trai nó. Xí . .... trước mặt thì làm bộ như vậy đó! Nhưng khi chẳng có ai thì lại tót vào phòng riêng của người ta. Chuyện tối hôm qua nó trông thấy tỏ tường chứ nào phải nằm mơ.
Cô ả còn dám hôn vào má anh nó nữa, thế mà bây giờ cứ leo lẻo cái miệng chối.
Đúng là con gái ... nói không là có ... Mình sẽ phải khai thác triệt để anh Trường vấn đề này.
Toàn khẽ hất mặt với Thiên Băng:
– Tiếp tục dựng anh Trường dậy chứ.
Không biết nghĩ sao mà cô gái lại lắc đầu:
– Thôi ... cũng không cần thiết đâu.
Thằng Toàn chắc mẩm mình thắng cuộc:
– Như vậy là chị công nhận em nói đúng rồi phải không?
Thiên Băng véo mũi nó thật đau:
– Còn lâu.
Thằng Toàn quen thói như ở nhà hét ầm cả lên đánh thức bà Nhàn và Trường dậy. Cả hai ló đầu ra vì ngỡ có chuyện gì. Trường hỏi:
– Sao la dữ vậy Toàn?
Thằng Toàn bụm tay vào chiếc mũi bị đau, mách như con nít:
– Chị Thiên Băng ăn hiếp em.
Bà Nhàn nghe thấy bèn cả cười hướng về phiá con gái mắng:
– Con nhỏ này kỳ quá. Em nó chỉ ở chơi có vài ngày mà cũng không chịu nhường nhịn.
Thiên Băng liếc xéo thằng Toàn mà làm cho cả Trường cũng bị nhột, anh kéo vội nó vào phòng chất vấn:
– Bộ mày tính làm loạn ở đây hả nhóc? Phải nên nhớ là anh mày đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà . .... Thằng Toàn buông người ngồi xuống giường rồi nằm soài ra, nó cảm giác thật sung sướng sau một đêm phải chèo queo ở một nơi không dành để ngủ.
Song thằng Toàn đã bị Trường dựng dậy:
– Mày nói đi. Tao rất hối hận vì đã đưa mày lên đây.
Ngó nét mặt căng thẳng của anh, Toàn thấy buồn cười:
– Làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy? Tội của anh không lớn hơn tội của em sao?
– Tao chỉ phạm mỗi sai lầm là cho mày đi theo. - Trường vẫn mặt nghiêm.
Thằng Toàn nghe nói tự ái đầy mình:
– Nếu anh nói thế thì lát nữa em sẽ về. Nhưng em sẽ nói cho má bíêt là anh ở trên này bê bối lắm!
Trường quắc mắt:
– Tao làm gì mà bê bối?
– Tự anh biết, hỏi kẻ khác làm chi. Suốt đêm qua em phải ngủ ngoài bộ anh chưa rõ hả?
Trường nạt nhỏ:
– Ai biểu mày không vô phòng mà ngủ, tao đã phải để cửa chờ chứ đâu có đóng lại.
Thằng Toàn nghênh chiếc cổ:
– Anh đâu đóng là đâu phải để chờ em.
– Vậy mày bảo tao chờ ai ngoài mày?
Bờ môi thằng Toàn nở nụ cười chế giễu:
– Trong nhà này chỉ có một cô con gái, nếu không chờ cô ta thì chẳng lẽ chờ ma ...
Vừa nghe thấy vậy Trường đã tỏ ra hốt hoảng trước mặt em trai. Anh ngồi xuống bên cạnh nó, giọng dịu lại:
– Toàn à ... mày vừa nói cái gì vậy?
Thái độ của thằng Toàn có vẻ hờn:
– Em chỉ nói những gì em nhìn thấy.
– Mày đã thấy gì ở tao chứ?
– Anh và cô ấy đã hôn nhau.
Giống như bị vất vào trong chảo dầu sôi, Trường giãy giụa:
– Trời ơi ... Toàn ... đời nào có chuyện đó!
Thằng Toàn tỉnh bơ nhìn ra cửa:
– Chính mắt em thấy, không trật chỗ nào. Nhưng anh và Thiên Băng có tình ý gì thì cũng phải đàng hoàng, đừng lén lút trong phòng riêng như vậy lỡ bác Nhàn bắt gặp khó lòng mà ăn nói. Anh còn nhớ tuồng cải lương “Lan và Điệp”.
mình thường coi hồi nhỏ không? Đừng để mình bị đẩy vào tình huống tội nghiệp của chàng Điệp lãnh oan gia giùm cho người khác.
Tự nhiên bị thằng em dạy khôn đủ thứ nhưng Trường lại thấy không giận nó mà ngồi thừ ra. Anh thật sự không hiểu những điều thằng Toàn nói với mình nhằm ngụ ý thế nào, song chắc chắn nó đang đối xử tốt với anh. Trường cố nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua. Chẳng lẽ hồn ma cô gái ấy đã cho thằng Toàn thấy và làm cho nó ngộ nhận ... Còn chuyện hôn nữa, đâu có trong giấc mơ mà nó cứ khẳng định khiến Trường phải ngượng nghịu thế này. Quả là tình thế không ổn rồi. Ma nữ ơi ... cô đã làm khổ tôi rồi. Trường ôm lấy đầu mình vò mái tóc rối tung. Nếu lúc này mà nhìn thấy ma nữ chắc chắn anh sẽ mắng một trận, khi không lại làm cho cuộc sống của anh bị đảo lộn hết cả lên.
– Toàn ơi đừng có giận nữa nghen. Chẳng lẽ mày nghĩ tao dám bậy bạ như vậy sao?
Thằng Toàn lại tiếp tục ngả người xuống giường, mặt nệm êm ả làm nó nghe khoan khoái cả tấm lưng:
– Em không suy nghĩ hay suy đoán mà đã nhìn thấy tận mắt Thiên Băng cúi xuống hôn anh. Nếu anh không thừa nhận có điều ấy xảy ra thì chẳng lẽ anh đã ngủ say không biết gì ... mà cũng có thể như thế lắm, bởi em thấy anh không hề có phản ứng!
– Mày thấy rõ Thiên Băng à?
Thằng Toàn vuốt lại chiếc mũi mình:
– Không cần anh phải tra hỏi thêm. Thiên Băng đã nhận tội với em hồi nãy, mà không nhận sao được khi suốt đêm cô ấy ở trong phòng anh.
Trường gãi đầu, gãi tai:
– Trời ơi ... lại thêm điều gì xảy ra với tôi nữa đây?
Thằng Toàn đế thêm vào:
– Có lẽ là em phải về sớm thôi kẻo ở đây làm kỳ đà bị ghét chết.
Trường bỗng giữ chặt lấy chân nó:
– Đừng về vội Toàn ạ. Mày ở đây với tao thêm vài ngày nữa đi.
Nhưng nó lắc đầu từ chối:
– Không tiện đâu. Em phải về ngay trong ngày hôm nay thôi.
– Mày làm khó tao chi vậy Toàn. Tao muốn mày ở lại để giúp tao một việc.
– Em thì làm được gì?
– Chỉ cần mày luôn ở bên tao, đừng có bỏ đi đâu.
– Như vậy có khác gì em tình nguyện lên đây làm thằng tù. Ở Sài Gòn mà cứ ru rú trong nhà thì có gì hấp dẫn.
Trường cố lấy lòng nó:
– Tao sẽ chở mày đi chơi một vài nơi như Thảo Cầm Viên, Đầm Sen . .....
Đến giai đọan này thì thằng Toàn có vẻ hài lòng. Nó vui vẻ gật đầu:
– Ít ra thì anh cũng phải linh động như thế chứ.
– Vậy mày nhất trí ở lại rồi phải không?
Thằng Toàn choăn mũi lại với anh:
– Biết rồi . .... còn hỏi nữa.
Tạm yên tâm vì không phải ở một mình trong căn phòng luôn gây ra những ấn tượng hãi hùng. Trường có cảm tưởng nếu không thoát ra được thì anh đến phải điên mất thôi.