Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Đêm Noël

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 29802 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đêm Noël
Hoàng Thu Dung

Bốn
Thục Hiền đứng tựa cửa chờ Luân Vũ mở khóa. Sáng nào Luân Vũ cũng đón cô đến đây tập dượt. Thật ra Thục Hiền có xe riêng, nhưng cô nhõng nhẽo bắt anh phải đến đón mỗi ngày. Vả lại, Luân Vũ cũng tưởng cô có hoàn cảnh khó khăn. Cô biết trong mắt anh, cô tham gia là để kiếm tiền, chứ không phải vì ham vui. Và cô thích để anh tưởng cô là một sinh viên vừa học vừa kiếm sống, như thế mới là bản lĩnh. Cô rất không thích Luân Vũ biết cô là một tiểu thư. Còn anh thì cũng thật tình nghĩ như vậy
Luân Vũ đẩy cửa bước vào nhà. Thục Hiền lững thững đi theo sau. Cô nhìn đồng hồ. Còn nửa giờ nữa Luân An và Luân Quốc mới đến. Cô ngồi phịch xuống salon dựa đầu vào nậm ghế, khép hờ mắt, tận hưởng những phút vắng lặng.
Luân Vũ ngồi xuống cạnh Thục Hiền, nhìn cô như quan sát. Thấy cô mở mắt, anh hỏi ngay:
- Bộ tối qua em phải thức học bài hả?
Thục Hiền gật đầu chứ không trả lời. Cô chưa hiểu anh muốn nói gì. Luân Vũ hỏi tiếp:
- Vừa học vừa làm thế này, em có mệt không?
- Ừ. . .  ờ. . . cũng không mệt lắm
- Cô bạn em còn đi bán không?
- Bán gì?
- Thì bán xà bông như lúc trước. Bây giờ cổ làm gì?
- Em cũng không để ý lắm.  em đi suốt ngày, ít khi gặp nó lắm
- Bạn bè phải quan tâm nhau chứ, Thục Hiền. Nếu cô ấy muốn, anh tìm giúp công việc khác cho, con gái mà làm mấy việc nặng nhọc như vậy mệt lắm. Lúc trước, em đi bán như vậy, có ngán không?
Thục Hiền hơi lúng túng, nhưng cô lập tức làm tỉnh:
- Cũng hơi ngán nhưng quen rồi
Cô hứng chí lên vẽ vời:
- Trước kia em chạy bàn còn cực hơn nhiều. Nhưng em cũng tỉnh queo, làm buổi trưa, bỏ ngủ luôn. Vậy mà tối em cũng học bài được. Thậm chí thì còn được điểm cao nữa kia
Cô nói như khoe:
- Em làm thêm vậy, chứ học cũng không đến nỗi tệ. Tháng nào cũng có học bổng cả.
Luân Vũ có vẻ ngạc nhiên:
- Em làm ở đâu mà chạy bàn buổi trưa? Thường các sinh viên làm buổi tối và khuya, giờ đó quán mới hoạt động nhiều
- Hả, anh nói gì?
Luân Vũ lập lại câu nói, Thục Hiền ngắc ngứ làm thinh. Làm sao cô biết quán bán lúc nào, đã là quán thì phải bán suốt ngày chứ. Thật ra, cô có thể bẻ lại Luân Vũ, nhưng cô mù tịt về chuyện làm thêm kiểu đó nên đâu biết gì mà nói. Cô bèn lấp liếm:
- Lâu quá rồi em cũng không nhớ mấy chuyện đó. Anh đừng hỏi nữa.
Cô nhìn Luân Vũ một cái. Lạy trời cho anh đừng hỏi nữa. Nếu còn bị hỏi như vậy, chắc cô sẽ nói năng lung tung.
Rất may là Luân Vũ không hỏi gì thêm. Anh vô tình chuyển qua chuyện khác:
- Anh hỏi thật. Tập dượt kiểu này em có mệt không? Nếu mệt thì anh sẽ thay đổi chương trình. Thật ra. . .
Thục Hiền vội cắt ngang:
- Anh đừng có làm gì khác. Em không mệt đâu, tập vui thấy mồ chứ mệt gì
Thấy Luân Vũ nhìn mình như tìm hiểu, cô vội đứng dậy:
- Sao hai người này lâu tới quá nhỉ?
Cô định bước ra nhưng vấp phải chân ghế. Cô ngã chúi xuống bàn, Luân Vũ vội đứng lên, đỡ cô lên:
- Có sao không em?
Thục Hiền mím môi, ráng đứng lên, cô đau muốn chảy nước mắt vì gót chân đá vào cạnh ghế. Đau thấu trời xanh, nhưng cố gắng làm ra vẻ gan góc. Cuối cùng đau quá, chịu không nổi, cô khóc huhu lên. Luân Vủ có vẻ ngạc nhiên. Anh vội đặt cô ngồi xuống:
- Sao vậy Hiền? Sao đến nỗi khóc lận?
Quen tính nết,Thục Hiền nhăn mặt rên rỉ:
- Đau quá đi! Chịu hết nổi rồi. Tại anh đó. Bàn ghế gì mà đặt lung tung. Đền em đi! Hu. . . hu. . .
Giọng cô nhão nhoẹt, kéo dài như kẹo kéo. Đúng là tiểu thư quen được nuông chiều. Mặc dù rất quan tâm đến ngón chân của cô, Luân Vũ cũng không nén được sự ngạc nhiên trước cử chỉ đột ngột ấy. Cô thay đổi đến 180 độ. Không còn là Thục Hiền dạn dĩ, ngang ngạnh như con trai lúc bình thường
Thục Hiền không để ý vẻ ngạc nhiên của Luân Vũ. Cô đặt chân lên ghế, cúi mặt xuống gối, khóc thút thít và vùng vằng:
- Tại anh mà em bị đau đó, anh vô duyên lắm. Đền em đi!
Rõ ràng là cô cố tình nhõng nhẽo. Thật vô lý không để đâu cho hết. Luân Vũ lắc đầu chịu thua. Anh nói như chính mình mới là người có lỗi:
- Em nín đi! Cho anh xin lỗi! Anh hơi vô ý. Chịu chưa?
Nếu không có Luân Quốc bước vào, thì không biết chừng nào Thục Hiền mới chịu nín. Thấy mắt cô đỏ hoe, Luân Quốc ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Giận anh Vũ chuyện gì hả Hiền?
Luân Vũ nhún vai:
- Tại bị té đó
- Cái gì? Té mà khóc vậy đó hả? Sao hôm nay tự nhiên nhõng nhẽo vậy?
- Hứ! Anh nhõng nhẽo thì có. Anh có giỏi té thử xem nó đau thế nào cho biết
Thục Hiền chùi nước mắt lẩm bẩm trong miệng. Luân Quốc nháy mắt với Luân Vũ. Anh nhún vai như khó hiểu, rồi quay qua phía Thục Hiền:
- Em hết đau chưa?
- Bớt bớt
- Đau như vậy, hát nổi không? - Luân Quốc xen vào:
Biết anh cố ý chọc, Thục Hiền nguýt một cái, rồi bó gối ngồi im. Luân Vũ vẫn im lặng như suy nghĩ. Chỉ có Luân Quốc lơ đãng xem báo chờ nhân vật cuối xuất hiện
Một lát sau, Luân An tới. Anh huýt sáo một cách vui vẻ và oang oang:
- Xin lỗi quý ngài. Chờ tôi lâu không?
Luân quốc khôi hài:
- Bận tập trung vào giải quyết chuyện của Thục Hiền, nên không có tâm trí đâu mà chờ
Luân An xoa tay:
- Sao, có chuyện gì vậy?
- Đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng. Thục Hiền vấp chân vào ghế bị té nên cần phải mua bộ salon mới
Nói xong, anh phá lên cười. Thục Hiền ném cho anh cái liếc bén ngót, nhưng vẫn làm thinh. Luân Vũ đi về phía dàn trống:
- Bắt đầu thôi
Anh cầm đàn lên, nhìn Thục Hiền cười cười:
- Hát nổi không Hiền?
Luân Quốc lại cất tiếng:
- Đau như thế, chắc đến mai mới đứng dậy nổi hả Hiền? Để anh phục vụ cho
- Hứ! không cần anh
Vừa nói Thục Hiền vừa đứng dậy, đi đến chỗ Luân Vũ, vẻ mặt tỉnh bơ, không còn dấu hiệu của cơn sụt sùi mưa dầm lúc nãy. Luân Quốc nhìn cô với nụ cười kín đáo, anh ghé tai Luân Vũ nói nhỏ:
- Lần đầu tiên thấy cô nương này khóc. Coi vậy mà mít ướt hết cỡ. Đã hay giận, còn thêm khóc nhè
Luân Vũ chỉ cười chứ không trả lời. Dĩ nhiên anh cũng chưa hết cảm giác ngạc nhiên về cô, nhưng đó chỉ là ý nghĩ không bộc lộ ra ngoài như Luân Quốc
Cả nhóm tập đến trưa mới nghỉ, và ngồi quây quần ở ghế salon. Một lát, Thục Hiền nhìn đồng hồ. Thấy cử chỉ của cô. Luân An lên tiếng:
- Hôm nay chủ nhật, ở lại chơi với tụi anh đi Thục Hiền
Thục Hiền chống cằm, nhìn anh:
- Mấy anh có tiết mục gì không? Ăn chẳng hạn?
Luân An sốt sắng:
- Dĩ nhiên là sẽ có tiết mục đó rồi. Với lại lát nữa có bạn tụi anh đến, Hiền ở lại chơi cho vui
- Bạn mấy anh có đông không?
- Cũng đông. Thỉnh thoảng tụi nó kéo đến đây quậy đến chiều, vui lắm
Thục Hiền đồng ý ngay, cô thường đến nhà Luân Vũ tập dượt, nhưng chưa khi nào ở lại chơi, nhất là giao tiếp với bạn bé anh. Cô rất tò mò muốn biết phong cách chơi của họ có giống bạn bè của cô không? Hay cũng quậy tung lên như mấy người trong ban nhạc này?
Luân An tình nguyện đi mua thức ăn, còn lại ba người ngồi đấu khẩu. Chủ yếu là Luân Quốc tìm mọi cách chọc Thục Hiền, còn cô thì đốp chát tới bến. Không biết từ lúc nào giữa cô và ba người đã hình thành mối quan hệ thân thiết theo mỗi cách khác nhau. Cô và Luân Vũ chưa bao giờ nói gì với nhau, nhưng trong lòng mỗi người đều mơ hồ ý nghĩ người này thuộc về người kia, như một tình cảm còn bỏ ngỏ. Với Luân Quốc thì khác, y như rằng ngồi gần người này lại tìm cách trêu chọc người kia. Và có thể đùa giỡn với anh thoải mái. Ngược lại, với Luân An thì cô e dè hơn, nói chuyện nghiêm chỉnh hơn, vì anh là người trầm lặng nhất trong ba người.
Luân An vừa đi một lát thì có tiếng đập cửa ầm ầm kèm theo tiếng cười nói oang oang ngoài sân. Cô nhướng mắt nhìn Luân Quốc như có ý hỏi. Anh hất mặt ra cửa:
- Tụi nó tới đó. để anh ra mở cửa
Nhưng anh chưa kịp đứng dậy thì Luân Vũ từ phòng bên đã đi ra. Cánh cửa vừa bật mở là một đám người ùa vào như cơn lốc, cười nói nhí nhố
Thục Hiền tò mò nhìn các cô gái ăn mặc với những thời trang kỳ lạ đến chướng mắt. Còn đám con trai thì cũng kỳ cục không kém. Ăn mặc thì áo ca rô hoặc chim cò, hoa lá sặc sỡ
Tự nhiên, cô cảm thấy dị ứng với mấy người này quá. Một tên con trai chợt sà xuống ngồi gần Thục Hiền, cười làm quen:
- Bạn mới của thằng Vũ hả? Tên gì vậy bé?
- Thục Hiền
- Chà! tên dể thương ghê. Chắc hiền lắm nhỉ?
"Hiền nhưng sẳn sàng ngắt đầu anh quăng ra cửa sổ nếu anh ăn nói lung tung " - Thục Hiền hung hăng nghỉ thầm
Cô nhát gừng trả lời những câu hỏi của hắn, còn mắt thì nhìn về phía cửa sổ. Đám con gái đang quay lấy Luân Vũ, cười đùa ầm ĩ. Anh cũng cười toe toét khi một cô nàng thì thầm điều gì đó vào tai anh, cái tay quàng qua cổ anh một cách thân mật. Bộ không làm vậy thì không nói được chắc? Đồ chết bầm!
Thục Hiền rất muốn biết họ đang nói gì, nhưng không nghe được. Đã vậy, tên con trai ngồi bên cô cứ hót như sáo, làm cô bực mình không chịu được
Lát sau, Luân An về mang theo thật nhiều thức ăn. Vậy là anh đã biết chắc bạn bè sẽ đến. Thì ra lâu nay họ đã quen đến đây chơi như vậy. Vậy mà cô lại không biết gì cả. Chưa bao giờ cô nghe Luân Vũ nói về họ. Cô có cảm tưởng anh muốn loại cô ra khỏi cuộc chơi của anh. Cảm giác bẽ bàng làm cô thấy chán vô cùng
Luân Vũ đến bên bàn giúp Luân An bày đồ ăn ra. Các cô gái cũng nhí nhố đi theo anh. Một cô nàng vừa mở hộp bánh, vừa vui vẻ nói:
- Em thích nhất món này. Anh An hiểu tính em ghê
Cô nàng cắt một miếng, rồi đưa đến tận miệng Luân Vũ. Anh há miệng và ngoạm chiếc bánh gọn như con cá đớp mồi.
Thục Hiền ngồi cứng người nhìn họ cười. Cô thấy tức Luân Vũ kinh khủng. Anh mà cũng cợt nhả như vậy được sao? Cô có cảm tưởng mình vừa phát hiện một cá tính khác của anh, cũng sàm sỡ như một dân chơi. Không hiểu tại sao anh lại có tính cách đó được. Như ai đó khác lắm, chứ không phải Luân Vũ cô đã từng quen biết
Luân Vũ gom mấy túi nilon bỏ vào sọt rác, rồi đi vào bếp. Anh đang khom người lấy mấy chiếc ly trong tủ thì Thục Hiền đi vào. Cô khoanh tay tựa lưng bên kệ, mím môi nhìn anh đầy vẻ bất mãn
Luân Vũ quay lại. Thấy cô, anh mỉm cười:
- Em ra tủ lạnh lấy đá vào giúp anh với
Thục Hiền vẫn đứng im, lầm lì:
- Mấy người đó là bạn của anh đó hả? Bạn của riêng anh hay chung cả ba người?
- Tụi anh chơi chung nhóm sao?
- Thân lắm hả?
- Có thể cho là vậy, nhưng sao?
Thục Hiền cong môi lên nói:
- Mấy người đó, người không ra người, ngợm không ra ngợm
Luân Vũ bỏ chiếc ly xuống bàn, anh nói mà không nhìn cô:
- Em không thích bạn anh hả?
- Em không thích nổi mấy người quái dị như vậy. Toàn là dân không đàng hoàng. Người gì như mấy con khỉ, loi choi chí choé, ăn mặc lố lăng không giống ai cả
- Nhưng dù sao đó cũng là bạn anh. Em có thể nhẹ lời hơn được không?
- Tại sao em phải nói khác đi, khi họ đúng là như vậy
- Bạn anh là vậy. Nếu không hợp, em có thể không chơi chung, anh đâu có ép em
Thục Hiền tự ái đùng đùng:
- Ra là vậy, em làm mất tự do của anh. Thảo nào anh chẳng khi nào rủ em ở lại chơi, anh đặt em bên lề cuộc sống của anh. Thậm chí khi họ đến thì anh cũng chẳng thèm nói đến mặt em. Anh vì bạn đến vậy sao?
Mặt Luân Vũ thật lầm lì:
- Bạn anh đến chơi với anh, anh phải tiếp đón nhiệt tình. Anh quý trọng bạn bè lắm. Còn em đánh giá sao là tuỳ em
Thục Hiền quát nhỏ:
- Nhưng bạn gì như đám khỉ. Vậy mà anh thích lắm sao?
Cô bước tới hung hăng dằn chiếc ly xuống bàn:
- Lại còn lo phục vụ cho họ. Cuối cùng rồi anh cũng giống như con khỉ, mất tư cách. Thật là đáng ghét
Luân Vũ thật sự nổi nóng. Anh gỡ chiếc ly khỏi tay cô, gằn giọng:
- Cô cũng biết con người của tôi là vậy mà. Tại sao bây giờ lại quay ra xét đoán? Nếu không vì tội nghiệp cô thì tôi không kết nạp một đứa con gái quá quắt như cô vào ban nhạc của tôi đâu
Thục Hiền lập tức hiểu những gì anh nói. Cô quắc mắt:
- Anh tưởng tôi cần tiền đến mức phải tham gia vào ban nhạc của mấy anh hả? Đừng có lầm! Số tiền đi hát chỉ đủ cho tôi chơi một buổi thôi. Ba tôi cho tiền tôi còn nhiều gấp mấy lần số tiền đó. Anh tưởng tôi là con bé nghèo đến mức phải vừa học vừa làm sao? Đồ ngu!
- Nói năng kênh kiệu vừa vừa thôi
- Anh biết tôi là ai mà bảo kênh kiệu? Ít ra tôi cũng hơn hẳn đám con gái học đòi ăn chơi. Thật đáng ghét! Tôi không thèm ở đây nữa, ở đây chỉ làm bẩn chân tôi
Cô giật chai rượu trên tay Luân Vũ, chúi ngược đầu nó chảy tràn ra bàn, rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Luân Vũ quắc mắt nhìn cô:
- Đi cho khuất mắt tôi. Đừng bao giờ trở lại đây nữa, nghe chưa?
Thục Hiền đứng lại, hất mặt lên, môi cô cong lại chanh chua:
- Tôi không thèm trở lại cái hang chuột này, khỏi đuổi. Đồ mấy con khỉ đáng ghét!
Cô ào ào đi ra khỏi phòng. Mọi người nhìn theo ngơ ngác, gã choai choai tán tỉnh cô lúc nãy chạy theo. Hắn giữ tay cô lại, nhiệt tình:
- Sao bỏ về vậy, Thục Hiền? Ở đây chơi cho vui. Ở lại đi mà
Thục Hiền quay phắt lại, trừng mắt:
- Không được đụng đến tôi. Đồ nhóc con tán gái
Tên nọ hoảng hồn vội buông tay cô ra, như chạm phải lửa.
Thục Hiền nhìn hắn, "hứ" một tiếng rồi bỏ ra ngoài. Cô nện gót giày thình thịch trên thềm, lao đi như cơn lốc
Luân An đuổi theo cô đến cổng:
- Đừng về, Thục Hiền! Em với Luân Vũ có chuyện gì vậy? Lại cãi nhau phải không?
Thục Hiền vẫn không đứng lại. Cô vừa đi, vừa nói nhanh như gió:
- Tôi không thèm cãi cọ với anh ta. Anh ta là đồ nham nhở
- Luân Vũ làm gì em vậy? Nó có cử chỉ gì không tốt với em sao?
Thục Hiền chợt đứng phắt lại, như thể vừa cãi nhau với Luân An chứ không phải Luân Vũ. Cô quên anh vô tội và trút tất cả giận dữ vào anh:
- Anh tưởng tượng cái gì vậy? Anh tưởng tôi để cho anh ta cợt nhả với tôi như mấy cô nàng loi choi kia sao? Đừng có hòng
Luân An gật đầu:
- Anh biết Luân Vũ không làm vậy với em, nhưng có chuyện gì?
- Anh vô mà hỏi anh ta ấy. Cả anh nữa, chơi với mấy bạn toàn là dân mất tư cách. Bạn bè gì ăn nói vô duyên
Luân An nói một cách kiên nhẫn:
- Tụi anh chỉ đùa thôi
- Đùa như vậy mà cũng được sao? Thật là đáng ghét!
- Đừng nặng lới như vậy, Thục Hiền! Khi thân nhau, người ta có thể giỡn thoải mái. Mà nói đùa thì đâu biết giới hạn Thục Hiền cãi tới nơi tới chốn ;
- Bộ tôi không có bạn thân? Bạn bè tôi cũng thân nhau, nhưng đâu có đứa kỳ cục như vậy. Bạn bè anh là mấy con khỉ đột múa may đáng ghét
Cô quay người bỏ đi. Luân An đi theo một bên:
- Trưa nắng thế này, để anh đưa về
- Không thèm. Tôi không thèm chơi với mấy người như anh đâu, cũng không thèm tham gia ban nhạc nữa đâu. Anh về bảo với Luân Vũ là không đi hát thì tôi cũng không chết đói. Đừng có tưởng tôi cần anh ta ban ơn
- Luân Vũ không nghĩ vậy đâu. Nó không tính toán hẹp hòi bao giờ, nhất là với em
- Hứ! Bộ anh tưởng tôi cần ban ơn lắm hả? Mấy người biết tôi là ai không mà đòi giúp đỡ? Tự kiêu thấy ghét
Thấy Luân An nhìn như tìm hiểu mình, Thục Hiền phẩy tay một cái rồi cương quyết bỏ đi, nhất định không để Luân An đưa về. Anh đành đứng yên nhìn theo cô, rồi lững thững trở vào nhà
Mọi người đang quay quần bên bàn ăn, cười nói vui vẻ như quên chuyện lúc nãy. Luân An ăn một cách trầm lặng, anh nghĩ mãi về phản ứng quyết liệt của Thục Hiền, và thấy rất rõ cô không hợp với môi trường này. Nếu biết cô phản ứng như vậy, anh đã không rủ Thục Hiền ở lại làm gì
Sáng hôm sau, ban nhạc có mặt ba người, chỉ thiếu Thục Hiền. Cả ba ngồi ở salon, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau. Luân An chợt ngẩng lên nhìn Luân Vũ:
- Hôm nay mày có đi đón Thục Hiền không?
- Không
- Sao vậy?
- Tao nghĩ cô ta sẽ không đến, đón làm chi
- Vậy còn chương trình tối nay?
- Vẫn diễn bình thường
Luân Vũ nói thêm giọng cứng rắn:
- Có cô ta hay không cũng vậy. Ban nhạc vẫn hoạt động bình thường
- Nhưng người ta đã quen xem nhóm bốn người rồi. Thục Hiền rút chân, liệu có ảnh hưởng gì không?
- Nhưng cũng không vì vậy mà để cô ta chi phối tụi mình. Tụi mày cứ xem như tụi mình trở lại từ đầu
Luân Quốc lắc đầu:
- Khó lắm, hay là mày đón Thục Hiền thử xem? Tao nghĩ cô bé chỉ giận chút thôi, năn nỉ là được chứ gì
Luân Vũ khoát tay:
- Tao không có hứng thú đó
Luân An lên tiếng:
- Hôm qua, mày với cô bé cãi nhau chuyện gì vậy?
Luân Vũ nhún vai:
- Cô ta có vẻ khinh miệt tụi nó quá. Tao không thích
- Tính Thục Hiền thẳng thắn, lại bồng bột, cái gì không thích là nói thẳng. Mày đã hiểu như vậy rồi mà còn giận làm gì:
Luân Quốc khôi hài:
- Ai bảo hôm qua mày giỡn với con Ly. Cô nàng ghen rồi chứ gì?
- Tầm bậy! Đừng có nhắc tới nữa
Luân An trầm ngâm:
- Hôm qua, tao cũng có nói chuyện với Thục Hiền. Tao thấy cô nhỏ là lạ. Tao có cảm giác Thục Hiền không phải túng thiếu như mình nghĩ. Khi tự ái lên cô nàng để lộ điều đó
- Vậy thì cô nhỏ là ai? - Luân Quốc tò mò
- Làm sao tao biết được. Tụi mình chỉ biết là cô ở quê lên học, vừa học vừa làm để kiếm tiền. Các cô sinh viên bây giờ đa số đều như vậy cả
- Nhưng trừ các cô con nhà giàu
- Dĩ nhiên
- Mày nói chuyện cũng như không. Vậy mày đoán về thân thế Thục Hiền làm gì? Nếu không phải con nhà nghèo thì cô ta đi làm chi? Tụi mình đã từng thấy cô ta đi tiếp thị xà bông đó thôi
Luân An nói như suy nghĩ:
- Hôm qua cô ta hét vào mặt tao "Anh biết tôi là ai không mà đòi ban ơn?". Tao cảm thấy cô ta giấu tụi mình cái gì đó
- Theo mày thì giấu cái gì? Hay là mày tưởng tượng đó là một tiểu thư con nhà giàu, vì gia đình lâm nạn nên tiểu thư phải lam lũ ngoài đời? Chà! Sặc mùi tiểu thuyết đó ông.
Luân An quay qua Luân Vũ, nói như phân tích:
- Mày thử nghĩ xem Thục Hiền có gì đó khác người không? Ban đầu tao nghĩ cô nhỏ có tính tự lập của con nhà nghèo. Nhưng từ từ tao thấy cô nàng có những biểu hiện giống nhỏ Quỳnh vậy đó. Vừa bướng bỉnh, vừa kiêu ngạo và rất sành những nơi sang trọng. Chưa kể đến tật nhõng nhẽo và hay làm theo ý mình. Nếu không được nuông chiều thì cô nàng đâu có tự kiêu đến vậy
Luân Vũ ngồi im suy nghĩ. Thực ra anh đã mơ hồ thấy ở Thục Hiền có điều gì đó, nhưng anh không nói cụ thể được. Bây giờ Luân An phân tích những cá tính của cô, anh mới tin cô không đơn giản chút nào. Có nhìn tính cách của Lan Oanh rồi mới thấy Thục Hiền có vẻ tiểu thư. Nếu vậy thì thật là lố bịch khi giúp đỡ cô bằng cách mới vào ban nhạc. Nhớ lại lần gặp trong quán nước, anh thấy đúng là Thục Hiền không cần bán như Lan Oanh. Làn Oanh mềm mỏng năn nỉ khách bao nhiêu, thì cô ta ngược lại bấy nhiêu. Nếu thật sự cần có tiền, có lẽ cô không xử sự như vậy
Vậy thì khi giận lên, cô cũng sẽ không thèm trở lại với ban nhạc. Ý nghĩ đó làm anh bực mình vô cùng. Anh có cảm giác bị Thục Hiền lừa dối, xem thường. Một khi cô đã như vậy thì không nên gọi cô trở lại làm gì.
Luân Vũ nói như quyết định:
- Chuyện Thục Hiền có trở lại hay không là chuyện cô ta. Còn tao thì không có ý định năn nỉ. Tao không chịu nổi mấy cô nàng quá quắt như vậy
- Mày cũng giận Thục Hiền nữa hả Vũ?
- Nếu mày nghe những gì cô ta nói, mày cũng sẽ không đủ bình tĩnh để tha thứ đâu. Tao chưa thấy đứa con gái nào đanh đá đến như vậy
Luân Quốc gật đầu:
- Đúng. Cô nàng dữ khiếp, mày có nhớ lúc thằng Quân kêu cô ta ở lại không? Cô nhỏ hét một tiếng khiến nó hết vía. Dữ dễ sợ!
- Chắc ở nhà được cưng chiều lắm, nên cô bé quen tật ngang ngược. Tao thích mấy cô bé như vậy. Mình có điên một chút, nhưng lại nhớ lâu. Đúng là một con tắc kè nhỏ nhiều màu sắc!
- Một kiểu so sánh ngộ nghĩnh - Luân Quốc bình phẩm.
Luân Vũ im lặng. Anh đang giận Thục Hiền nên không muốn nghe nhắc đến cô, dù biết tính nết Thục Hiền ngang bướng, nhưng anh không ngờ cô dữ đến vậy. Nhớ lại cử chỉ ngang ngược của cô khi giật chai rượu trên tay anh rồi đổ đi, anh lại thấy giận đến mức nghĩ mình không bao giờ tha thứ, dù cho Thục Hiền có đến xin lỗi. Nhưng xem ra cô không bao giờ làm chuyện đó đâu!

<< Ba | Năm >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 934

Return to top