- Xin cậu dẫn cháu đến đó.
- Được!
Điền sư gia dẫn Vương Hoa đi ra hậu thất. Điền sư gia là người từng trải, thấy Vương Hoa đọc lá thư rồi lộ vẻ kinh hãi, sau đó bỗng nhiên đòi gặp Mai Hương, rõ ràng lá thư này có can hệ gì đến Mai Hương chứ không sai chút nào rồi.
Vương Hoa chẳng nói gì hết, y cũng chẳng cần thiết biết để làm gì.
Bấy giờ...
Họ đã đi lên lầu trên. Từ trong một căn phòng hoa lệ vang ra tiếng cười của Chương Linh Linh và Mai Hương.
Họ nghe thấy tiếng chân bước, tiếng cười của họ liền ngưng lại ngay. Chương Linh Linh hỏi :
- Ai đó?
Điền sư gia lên tiếng trả lời ngay :
- Chương cô nương, chính là ta đây.
- Điền sư gia chăng?
- Đúng thế.
- Có việc gì chăng?
Điền sư gia đang định trả lời thì Vương Hoa đã cất tiếng nói trước :
- Ta đến tìm ngươi.
Điền sư gia đưa mắt nhìn Vương Hoa cười nhạt không nói gì hết.
Cửa phòng được mở toang ra, Chương Linh Linh bước mỉm cười nói :
- Cứ việc vào đi!
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Hai ngươi hợp dữ nha?
Chương Linh Linh nói :
- Vâng, chúng ta đang nói chuyện thật vui. Mai cô nương, có phải vậy không?
Mai Hương cũng mỉm cười bước ra luôn.
Vương Hoa bước vào phòng, thấy đây là một căn phòng ngủ hết sức hoa lệ. Vương Hoa đưa mắt nhìn một lượt, buột miệng khen rằng :
- Trong phòng sao thơm quá thế!
Mai Hương thoáng ngạc nhiên nói :
- Thế nào? Ngươi chưa từng vào đây lần nào ư?
Vương Hoa cố kìm chế lấy mình, mỉm cười nói :
- Chương cô nương chưa từng mời ta lên đây lần nào hết.
Mai Hương nhìn Chương Linh Linh và cười thật tươi.
Chương Linh Linh nói :
- Mai cô nương, ngươi chưa biết chuyện tình của hai ta. Gần đây hắn mới trở về đây thôi! Vả lại, hắn đã làm ra vẻ thần bí hết sức, hắn ư, hư quá thể...
Vương Hoa cười nói :
- Ta hư chăng?
- Hừ!
- Được, thế thì ta đi thôi.
- Nói sao?
Chương Linh Linh thất thanh kêu lên một tiếng.
Mặt Vương Hoa bỗng tối sầm lại, nói :
- Chương cô nương, ta phải đi ngay bây giờ, vì ta có chút việc. Ta đến đây thông báo cho các người được biết...
Hai thiếu nữ ngây người luôn tại chỗ.
Đương nhiên đối với hai nữ nhân này, đây quả là một sự việc bất ngờ.
Tức thời Vương Hoa cũng không biết nói gì hết. Hắn đang ngẩn người tìm biện pháp gì để đối phó vị cô nương Mai Hương này. Y đánh lừa mình thì mình cũng phải trả lại một đòn cho y mới được.
Vương Hoa đưa mắt nhìn họ nói :
- Hai ngươi thế nào rồi?
Chương Linh Linh nói :
- Có thật ngươi phải đi ngay ư?
- Đương nhiên.
- Mới đến đây được giây lát lại đi ngay, tại sao thế?
Rõ ràng Chương Linh Linh chẳng mấy bằng lòng. Từ khi Vương Hoa xuất hiện đến nay, họ chưa hề được vui vẻ đoàn tụ với nhau phút nào hết.
Vương Hoa nói :
- Ta có chút việc nên không thể ở lại lâu được. Linh Linh, ngươi hãy ra ngoài giây lát.
- Ra ngoài giây lát?
- Phải, ta có vài lời muốn nói với Mai cô nương.
Chương Linh Linh lẳng lặng gật đầu bước ra ngoài. Vương Hoa nói với họ :
- Hai người ra tiền sảnh đợi ta, ta sẽ cùng Mai cô nương ra ngay.
- Được.
Chương Linh Linh và Điền sư gia bước xuống lầu luôn.
Vương Hoa bước vào phòng ngay.
Mai Hương ngớ ngẩn ngắm nhìn Vương Hoa nói :
- Vương công tử, ngươi có điều gì muốn nói với ta ư?
Vương Hoa bước tới bước lui trong phòng ngủ, hắn đang ngẩm nghĩ tìm biện pháp gì để đối phó với Mai Hương.
Đương nhiên Mai Hương chưa biết Vương Hoa đã phát giác lai lịch của y, bằng không y cũng chẳng tỏ ra ngớ ngẩn như thế đâu.
Mai Hương ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi làm sao thế?
- Ta... phải đi ngay bây giờ.
Cuối cùng Vương Hoa đã nghĩ ra một diệu kế để đối phó với Mai Hương.
Mai Hương kinh ngạc nói :
- Đi ngay bây giờ?
- Đúng thế, đi ngay bây giờ. Mai cô nương, ta không biết nói gì với ngươi ngay bây giờ...
Mai Hương nói :
- Ngươi có điều gì cứ việc nói, không hề chi hết.
- Ta... thật lo lắng cho ngươi!
- Lo lắng cho ta ư?
- Phải, vì một mình ngươi ở lại đây, chẳng biết ngươi có quen nếp sống tại đây không? Làm sao bảo ta không lo lắng cho ngươi?
Bỗng nhiên hắn trở nên mor người giầu tình cảm hết sức.
Thình lình...
Mai Hương ngã vào lòng Vương Hoa y như lần trước. Chẳng biết y đã bị cử chỉ của Vương Hoa làm cảm động hay là giả đò làm như thế.
Vương Hoa ôm chặt y vào lòng, hôn Mai Hương một cách thật nồng nàn.
Quả thật việc này xảy ra hết sức bất ngờ, thế nhưng y đã mất hết cảnh giác, vì y đã mê man dưới cái hôn như điên như cuồng của Vương Hoa.
Vương Hoa giơ tay khẽ điểm vào Thùy huyệt của y.
Bỗng nhiên Mai Hương giật mình cảnh giác nhưng y đã chậm mất một bước rồi.
Trong cơn mê man y đã thiếp đi ngay.
Vương Hoa bỗng đặt y lên giường, ngắm nhìn y một hồi thật lâu, sau đó hắn bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Vương Hoa đã có kế hoạch riêng của hắn, tuy rằng Mai Hương đã đánh lừa hắn nhưng hắn không thể dùng thủ đoạn cứng rắn để đối phó với y.
Vương Hoa có thể giết y dễ dàng nhưng hắn không làm thế, vì hắn chẳng muốn giết y chút nào, đồng thời mình cũng chưa thiệt thòi gì cả.
Hắn đã điểm vào Thùy huyệt của y, ít nhất bốn, năm tiếng đồng hồ sau y mới tỉnh lại được. Trong khoảng thời gian này hắn có thể làm được rất nhiều việc rồi.
Vương Hoa bước xuống lầu, đi ra khách sảnh.
Vừa đến sảnh đường thì đã trông thấy Điền sư gia và Chương Linh Linh chờ đợi ở đấy.
Chương Linh Linh tỏ vẻ không mấy vui, nói :
- Các ngươi nói chuyện xong rồi chứ?
- Xong rồi.
- Hừ! Trông thấy người mới quên người xưa ư!
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Ăn nói hồ đồ hết sức, làm gì có chuyện đó...
- Ngươi đi thì hãy mang theo cả y đi luôn, cần gì làm dáng làm điệu như thế? Không có chỗ gửi sao lại mang tới chỗ này làm gì?
Vương Hoa cười nhạt nói tiếp :
- Linh Linh, ngươi chớ đa nghi nữa, ngươi có biết y là ai chăng?
- Tình nhân của ngươi chứ còn ai nữa!
- Kẻ thù đấy!
- Nói sao? Y là kẻ thù?
- Đúng thế!
- Chớ đánh lừa ta làm gì nữa!
Bây giờ Vương Hoa cảm thấy rằng cần phải nói sự kiện này cho họ hiểu rồi mới được. Hắn trầm tư giây lát, sau đó nói :
- Linh Linh, nói cho ngươi nghe, quả thật y là thù nhân của ta. Y đã dụng kế để được theo ta...
Thế rồi Vương Hoa mang việc gặp Mai Hương và được Thiết Đao Tiều Chủ trao thư cảnh giác kể lại cho Linh Linh và Điền sư gia nghe một phen.
Sau khi kể xong, mặt mày Chương Linh Linh tái mét nói :
- Thế thì... y vẫn chưa biết ngươi đã phát giác y chứ?
- Phải, y chưa biết gì hết. Nhưng ta không muốn giết y, hơn nữa y chưa có hành động gì với ta hết. Giết chết y cũng chẳng có lợi ích gì cả, nên ta đã điểm Thùy huyệt của y. Bây giờ y đang nằm trên giường của ngươi...
- Tại sao y phải theo dõi ngươi như thế?
- Ta đã nói rằng y vì quả Thủy Tinh Cầu mà.
- Thế Thủy Tinh Cầu đâu?
- Ta cũng chưa biết ở đâu hết.
- Thế thì ngươi tính sao bây giờ?
- Ta viết lá thư để lại cho y. Ngươi hãy nhớ cho kỹ, chớ có biểu lộ là ngươi đã biết sự kiện này. Mình đối xử với y như thế chẳng hại gì đâu, ngược lại còn có lợi ích nữa.
- Lợi ích ư?
- Đúng thế! Theo ta thì có lẽ y sẽ xử sự tốt với ngươi. Sau khi y tỉnh giấc thì ngươi cứ nói rằng ngươi trông thấy y ngủ say quá nên không đành lòng đánh thức y. Còn ta đã đi mất và có để lại một lá thư.
- Ta nhớ điều này rồi.
Nếu như y có hỏi ta đi đâu thì ngươi nói rằng ta đã đi Bửu Khánh.
- Được, thế tung tích của phụ thân ta ngươi có manh mối gì chưa?
- Có chút manh mối rồi, nhưng... bây giờ chưa khẳng định được.
Hắn nói tới đây liền quay sang hỏi Điền sư gia rằng :
- Thưa cậu, vị Vương Bán Tiên ấy đâu rồi?
- Y ư? Cậu đã thả y đi khỏi rồi.
- Bao giờ thế?
- Chính hôm chúng ta đã chia tay nhau.
- Y có nói gì chăng?
- Không nói gì hết.
- Cậu từ bí lao thả y ra chăng?
- Đúng thế!
- Cậu có trông thấy gì chăng?
- Trông thấy gì đâu?... Chỉ mỗi một mình y thôi!
Vương Hoa thoáng cau mày, chính Điền sư gia đã thả Vương Bán Tiên ra, thế còn Chương Vĩnh Kỳ đâu?
Y chẳng mang Chương Vĩnh Kỳ đi sao? Rõ ràng đây là một sự kiện hết sức lạ lùng, khó giải nữa rồi. Nhưng Vương Hoa tạm thời chẳng muốn bận tâm suy nghĩ sự việc này.
Điền sư gia trông thấy thần tình ngớ ngẩn của Vương Hoa bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức, hỏi :
- Vương Bán Tiên thế nào chăng?
- Ồ, không thế nào hết.
- Cháu rất quan tâm đến y?
- Đương nhiên.
- Nhưng cháu cứ yên tâm, quả thật cậu đã thả y đi khỏi đây rồi.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Linh Linh, cho ta xin giấy bút, để ta viết lá thư lưu lại cho Mai Hương rồi ta lên đường ngay.
Chương Linh Linh mang giấy bút ra. Vương Hoa cầm bút viết ngay :
“Mai Hương mến, Thành thật cáo lỗi ngươi, ta đã làm cho ngươi phải ngủ say một lúc, vì ta biết ngươi mệt mỏi lắm rồi, ngươi cần phải nằm nghỉ cho khỏe.
Mai Hương, ta đã biết ngươi đang theo dõi ta, và biết cả ngươi là môn nhân của Võ Lâm giáo nữa. vì quả Thủy Tinh Cầu ngươi đã sử dụng khổ nhục kế. Ta rất phục cái can đảm của ngươi, đồng thời cũng phục ngươi khéo diễn tuồng nữa.
Ta vốn muốn giết chết ngươi nhưng ta không đành hạ thủ. Ngươi có biết tại sao không? Ngươi còn nhớ chứ, ta từng nói ngươi là một thiếu nữ ngoan và hiền lành, cho đến bây giờ ta vẫn cho rằng ngươi rất hiền từ.
Thôi ta phải đi nha, mong ngươi hãy bảo trọng lấy thân, và luôn luôn chúc ngươi được bình an.
Vương Hoa bút.”
Vương Hoa viết xong lá thư, bèn giao cho Chương Linh Linh và Điền sư gia xem. Sau khi Điền sư gia xem xong lá thư, nói :
- Ngươi xử lý việc này rất hay.
Chương Linh Linh nói :
- Rất hay ư?
Điền sư gia khẽ gật đầu nói :
- Mai Hương xem xong lá thư, y ắt phải cảm động chứ không sai. Có lẽ y sẽ bỏ tà qui chính... nhưng có điều đây là lần đầu tiên ta mới nghe nói tới Võ Lâm giáo!
Chương Linh Linh nói :
- Nếu như thế thì ta chẳng biểu lộ gì hết, cứ giao lá thư này cho y. Chính ta cũng nhận thấy rằng y rất hiền lành, nếu y bỏ tà qui chính được thì hay biết mấy.
- Linh Linh, ta đi nha. Ngươi nhớ giao lá thư cho y.
- Ngươi cứ yên tâm, nhưng bao giờ ngươi quay trở lại nữa?
Thần sắc Chương Linh Linh bỗng trở nên u oán, buồn bã vô cùng.