Tôi là một đứa trẻ nhà giàu. Tôi có tất cả mọi thứ tôi muốn có, và những gì tôi có đã quá thừa mứa.
Một buổi chiều, mệt mỏi với những trò chơi quen thuộc và và chán ngán với tất cả những món đồ chơi sẵn có, tôi nóng nảy vứt hết mọi thứ và đi ra biển. Với tôi, đó là nơi duy nhất có thể làm dịu đi bao buồn bực, tức tối mỗi khi tôi rơi vào tình trạng như thế. Mặc dù tôi không rõ mình thật sự muốn gì lúc ấy, tôi quyết tâm phải tìm cho bằng được cái mà tôi thực sự muốn có.
Như mọi lần, bờ biển lố nhố bóng trẻ con nô đùa và đó đây, lác đác những nhóm người tụ tập vui chơi, hóng mát. Tôi bực tức thấy mình không hưởng được những thú vui đơn giản như họ và suýt nổi nóng vì thất vọng lẫn cảm thấy mình vô lý. Ngay vào lúc tôi sắp sửa quay về nhà, tôi chợt nhìn thấy một cánh tay nhỏ nhô lên từ dưới làn nước rồi chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, cánh tay ấy biến mất dưới mặt biển. Tôi dừng chân, nhìn kỹ vào nơi ấy. Chỉ vài mươi giây sau, cánh tay ấy lại nhô lên rồi mất hút ngay dưới làn nước.
Sau vài giây bàng hoàng, như sực tỉnh ra, tôi vội vàng lao xuống biển. Vào những lúc khác, có khi tôi sẽ quay đi thẳng và chả thèm nghĩ đến điều mình thấy. Giả như có ai đó sắp chết đuối, đó không phải là nhiệm vụ của tôi để đi cứu hay báo động cho người khác. Tôi không quen làm điều gì cho ai, càng không có lý do để quan tâm đến chuyện người dưng. Nhưng có lẽ lúc ấy tôi quá buồn chán, việc đi cứu người khác bỗng nhiên trở nên thú vị và tạo điều kiện giúp tôi thoát khỏi cảm giác tù túng, thừa thãi về bản thân mình.
Không khó khăn lắm, tôi lôi được người sắp chết đuối lên bờ. Đó là một bà lão nhỏ thó, nhăn nheo, vóc dáng không lớn hơn đứa bé gái lên mười. Sau mấy phút sặc sụa, vẫy vùng, bà mở mắt nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười. Đột nhiên tôi thấy vui, vui và buồn cười. Bà cụ nằm đấy như một mớ áo quần giặt xong chưa kịp phơi, chỉ có khuôn mặt lộ ra dưới mấy lần áo xộc xệch trông như một đứa trẻ nhăn nheo, chưa mọc răng, ngoại trừ ánh mắt như có thể đọc thấu tâm hồn người khác.
Sau mấy phút nhìn tôi trong lúc cố nhoài người nhổm dậy, bà cất tiếng thì thào như thể nói với chính mình.
“Cháu lại đây, bà muốn trông thấy cháu rõ hơn”.
“Để làm gì ạ?” tôi ngạc nhiên hỏi.
“Bà muốn tạ ơn người đã cứu bà thoát khỏi cánh tay của biển”.
Tôi ngập ngừng bước lại trong khi bà đưa cánh tay khẳng khiu kéo tôi xuống gần hơn. Rồi bà lập cập đưa tay vào trong lần áo trước ngực, lôi ra một thứ gì đó rồi nắm chặt giữa những ngón tay gầy giơ xương.
“Bà có cái này muốn tặng cháu để đền ơn. Mong cháu suy nghĩ kỹ trước khi dùng nó”.
Rồi bà dúi vào tay tôi chiếc ve nhỏ dựng một thứ dầu nâu nâu đậy nút kín. Bà lập cập cầm lấy tay tôi rồi dặn dò khẩn thiết.
“Cháu được phép xin một điều ước. Khi thoa lên mắt, thứ dầu trong lọ này có phép màu mang đến cho cháu điều cháu khẩn cầu. Nhưng hãy cẩn thận, cháu không thể quay ngược lại một khi điều ước đã xảy ra, cũng không thể thay đổi hậu quả nó mang lại”.
Nói xong, bà đẩy tay tôi, nằm sụp xuống bãi cát.
Tôi bàng hoàng mân mê chiếc lọ trong tay, nghi ngờ về tác dụng nó có thể mang lại và bối rối không biết mình thật sự mong ước điều gì. Sau khi lật đi lật lại nhiều chọn lựa khác nhau, tôi nhận ra những điều mình mong ước rồi sẽ thành sự thật cả. Tôi không cần phải có thứ dầu kỳ diệu này, tương lai tôi đã được định sẵn và tôi sẽ có được mọi thứ tôi muốn. Tôi chán nản nhìn quanh, thất vọng vì không tìm được điều mình cần phải có, và trong cơn giận dữ, tôi vung tay suýt ném đi chiếc lọ nhỏ với thứ phép màu mà giờ đây hoàn toàn vô dụng đối với tôi.
Khi tôi đưa mắt nhìn sang nhóm người đang nô đùa đàng xa, tôi chợt nhận ra điều tôi thiết tha muốn có: tôi muốn được làm một chuyến du hành vào trái tim của họ, được thật sự nhìn thấy điều gì xảy ra bên trong tâm hồn mỗi người và biết đâu, những điều tôi thấy được sẽ giúp tôi sống cuộc sống quá đỗi đầy đủ này dễ dàng hơn. Tôi cương quyết mở nút lọ dầu, thì thầm lời cầu xin được đi vào trái tim của hai mươi người gần nhất rồi thoa thứ dầu màu nâu lên mắt. Chất dầu cay nồng làm tôi choáng váng. Tôi chới với ngã quỵ xuống và lơ mơ nghe thấy tiếng người lao xao đang tiến lại gần trước khi ngất đi.
*
Tôi tỉnh dậy trong tiếng lao xao của nhiều người vây quanh. Khi tôi đưa mắt nhìn lên, nhiều khuôn mặt xa lạ cúi xuống bên tôi và tiếng một phụ nữ mừng rỡ kêu lên.
“Ông ấy đã tỉnh lại rồi!”
Những tiếng nói chen vào nhau và ánh nắng gay gắt chiếu vào mắt làm tôi khó chịu. Tôi đưa tay che mặt và ngạc nhiên thấy khuôn mặt tôi xồm xoàm đầy râu. Khi tôi cố gượng dậy và đưa tay đẩy cánh tay ai đó chìa ra giúp, tôi cực kỳ ngạc nhiên khi thấy buổi chiều man mát, âm u khi tôi xuống biển đã thay đổi, trở nên nóng bức với cái nắng chói chang như giữa trưa hè.
Tôi cất giọng khàn khàn hỏi một người đứng cạnh lúc ấy là mấy giờ. Có người nhanh nhảu cho tôi hay lúc ấy đã mười một giờ trưa ngày…tháng…năm… và kèm theo là lời chúc mừng rằng tôi đã thoát nạn và may mắn sống sót sau cơn bão đêm qua. Tiếng những người khác lao xao chen vào, ai nấy đều xuýt xoa đã lâu lắm mới có cơn bão trên biển dữ dội đến thế. Tôi nghe thấy tiếng phụ nữ loáng thoáng, có lẽ là người đầu tiên cất tiếng khi tôi tỉnh dậy, đoán rằng tôi đã mắc nạn đắm tàu và trôi giạt vào đây trong cơn bão đêm qua.
Mọi người còn mải bàn tán trong khi tôi loạng choạng rời bãi cát đi về hướng nhà mình. Lẽ nào tôi đã mất trí sau khi thoa lên mắt thứ dầu nâu nâu cay nồng ấy? Có lẽ họ đã đùa khi báo sai cho tôi ngày, giờ, năm, tháng… hiện tại? Nhưng tôi không thể không kinh ngạc khi sờ nắn mặt mũi mình, nhìn xuống đôi chân to lớn, đầy lông của mình và tự hỏi làm thế nào tôi đã trải qua hai mươi năm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế?
Tôi dần dần nhớ lại chuyến du hành kỳ lạ vào trái tim hai mươi người đầu tiên tôi tìm đến. Những điều tôi thấy được làm tôi kinh ngạc choáng váng, những điều không sách vở, tài liệu nào đã từng đăng tải và tôi không tin rằng có ai khác ngoài tôi biết đuợc. Tôi miên man nghĩ đến những điều kỳ diệu tôi từng chứng kiến, những cạm bẫy tôi có dịp tận tay sờ mó, những vực thẳm trong bóng tối hun hút, những căn phòng tối tăm, bụi bặm, đầy mạng nhện giăng, cất giữ toàn những thứ đáng vứt đi. Tôi sởn gai ốc khi nhớ đến những loại độc dược được nâng niu, cất giữ cẩn thận và những kho báu không vua chúa nào sánh kịp. Tất cả những điều tôi thấy được trong chuyến du hành này đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Trí óc tôi quay cuồng và căng thẳng như sắp vỡ tung với bao xúc cảm dồn nén lâu ngày và mớ ký ức đầy ắp những điều tôi đã thấy. Tôi cố lục tìm ký ức khuôn mặt bà lão đã cho tôi chiếc lọ nhỏ, nhưng tôi chỉ nhớ được ánh mắt như ánh sao và nụ cười ngây ngô như trẻ thơ.
Tôi lần tìm đến nhà mình và rất đỗi ngạc nhiên khi thấy một gia đình khác đang ở đấy. Tôi hỏi thăm người phụ nữ trẻ về cha mẹ tôi, cô ấy cho hay nghe đâu ông bà cụ đã dọn đi từ lâu, sau khi cậu con trai duy nhất mất tích ngoài bờ biển. Cô ấy không biết gì thêm về bố mẹ tôi, ngoại trừ bố tôi bị lên cơn đau tim nặng trước khi bán nhà này cho một gia đình khác, và những người hiện sống tại đây đã mua lại từ họ. Tôi chào người phụ nữ rồi thẫn thờ quay lưng ra đường. Phút chốc, tôi trở thành kẻ đói rách, vô gia cư, không nghề nghiệp, ngoại trừ một kho tàng kiến thức về những điều chứa đựng trong những trái tim con người. Tôi nhớ lại lời bà cụ căn dặn, tôi không thể thay đổi hậu quả của phép lạ một khi nó đã xảy ra. Tôi đã đạt được điều tôi mong ước và đã phải trả giá cho điều ấy.
Tôi dự định đi làm thuê kiếm sống và dành dụm tiền. Đến một ngày nào đó tôi có đủ tiền mua giấy viết, tôi có thể viết lại những điều tôi thấy được và nổi danh với mớ kiến thức khổng lồ của mình. Nhưng khó khăn lớn nhất cho tôi ở đây là tôi phải mất hai mươi năm và hai triệu tờ giấy để ghi đủ những điều tôi thấy. Liệu tôi có thể dành đủ tiền để mua chừng ấy giấy, hoặc nếu điều này đạt được, liệu tôi có còn sống đến ngày tôi hoàn tất công trình này không? Có trời mới biết được!
Và như thế, tôi hài lòng sống cuộc đời của một kẻ vô gia cư, rách rưới, ôm ấp giấc mộng có ngày cống hiến cho người những điều tôi may mắn biết được trong một cuộc hành trình đánh đổi bằng cả cuộc đời nhung lụa của mình. Cho đến cuối đời, tôi nâng niu cất giữ bí mật thấy được trong những trái tim con người và không hé môi với ai rằng tôi chính là người con trai của gia đình giàu có nhất trong vùng, người mà ai cũng cho rằng đã chết đuối trong một buổi chiều lang thang ra biển.
Adelaide 12/8/2004