Ông có ba người con trai, mỗi người là con của một người vợ đã quá cố. Tuổi ngoài sáu mươi, ông không có ý định quan hệ với phụ nữ nào khác. Ông đã yêu say đắm cả ba người vợ và luôn bị giày vò bởi nỗi nhớ thương họ. Điều này càng trở nên sâu đậm hơn bởi cả ba người con trai của ông đều giống mẹ của họ như tạc. Từ ánh mắt, nụ cười, dáng vóc, đến cách đi, đứng, nằm, ngồi…, họ là nam-bản của những người vợ thân yêu mà giờ đây ông đã xa rời vĩnh viễn.
Cho đến cuối đời, ông vẫn mãi băn khoăn vì một điều mà ông không thể nhờ ai làm sáng tỏ: ông tin chắc rằng ông đã yêu mỗi người vợ bằng một trăm phần trăm dung tích trái tim mình và cũng dành cho mỗi người con chừng ấy dung lượng. Điều này gây ra nỗi giày vò thứ nhất: liệu ông có thật sự thương yêu các con trai của mình vì chính bản thân họ, hoặc chỉ vì họ là bản sao của những người vợ yêu đã quá cố? Mối ưu tư này lại dẫn đến điều băn khoăn thứ hai: dẫu cho vì lý do gì khiến ông thương yêu các con, tổng kết lại, với ba vợ và ba con, hoá ra ông lại yêu đến sáu trăm phần trăm dung tích trái tim của mình sao? Điều này rõ ràng là không thể có được!
Hay không chừng cũng có thể?