Bộ tượng Chúa và ba tỷ bạc
Thái San
Sáng thật sớm, cô gái vừa chân ráo chân ướt từ Hà lan trở về nói với tôi:
-Cháu sẽ chẳng bao giờ lấy chồng, và Hạnh (cháu tôi cùng đi với nó qua đó) còn ở lại bển để sống cùng với anh chị. Riêng cháu thì về vì chẳng tham lam của cải làm chi nữa nên về may quá vừa về tới nhà, cha đã kêu bố cháu lên nhận chức trùm thánh thể, thực tế cháu cũng mừng.
Và đúng trưa là rước bộ tượng thánh thể về nhà để vừa thờ vừa chuẩn bị lo cho những đám rước sau này trong xứ và trong khu nữa.
Một anh chàng vừa đi qua hỏi:
-Thế em có định lấy chồng không vậy? Chưa kịp nhìn người ta, đã trả lời không chần chừ tức là trong đó đã quyết định sẵn:
-Không, chẳng bao giờ.
-Chắc chứ?
-Tất nhiên rồi, lại nữa chân em chẳng thể nuôi con được. Anh chẳng biết đâu khi xưa bị tai nạn xe, cái chân em đã muốn hư mất may quá, nhiều khi em phải điện thoại cho cán bác sĩ đã dầy công. Càng phải cám ơn Chúa ban đã bớt hẳn.
-Sao vậy. Theo cháu bây giờ chú nên rửa chỗ chân bị thương đó bằng nước muối đặc là mau khỏi nhất. Quay qua chú bé ngồi bên cạnh cô gái nói:
-Thì anh thấy đó khi xưa bị tai nạn phải gìn giữ cái chân sao cho đến giờ nên em sẽ quyết định chẳng lấy chồng vì phải nhiều nhiệm vụ. Chợt quay qua nhìn tôi hỏi lại:
-Nhưng anh thắc mắc làm chi?
-Vì anh định nói với em về đám cưới của mình chứ chi.
-Anh Long em chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đó đâu, anh cũng đừng nghĩ tới nữa nhé. Cô bé nói như an ủi:
-Ừ. Thế buổi sáng qua anh thấy em ở nhà cái thằng gì con bà Kiểm D đó đang bước bước như đo đất người ta chi zậy? Cái anh chàng cắc cớ còn hỏi thêm:
-Vậy bề ngang đất nhà trên Lộ1 được bao nhiêu:
-Gần ba chục mét nặng đó anh, mà anh hỏi làm chi vậy?
-Thì hỏi để mà hỏi. Thử xem giữ lời không lấy chồng được bao lâu nào.
-Đã nói không lấy là không lấy có vàng ròng em vẫn không chịu mà.
-Chắc nhé.
-Thì chắc, nhưng mắc mớ gì đến anh mà anh phải bận tâm. Người con trai ngang ngạnh nói vừa nhìn thẳng vào mật cô gái với bộ mặt khôn ranh:
-Vì anh muốn lấy em chứ chi.
Sau hôm đó gần như cuộc cãi vã lại biến thành sự thật. Vì chính chú bé chủ sở hữu miếng đất đó đã được chiêu đãi bằng cách cô bé đứng sát với cái áo bó sát như áo may ô mầu hồng dán sát bụng của cô gái đang ưỡn ẹo qua lại. Tôi nghĩ:
-Chắc chú bé chẳng qua nổi chiêu độc của đàn bà con gái kiểu này. Bỗng dưng nói với mình. Có người cũng đã lớn tuổi đứng xa xa châm vào:
-Con gái thời nay ăn với mặc gì như điêu khắc gia vào mình thế thì coi sao được. Thế mà có ông già đi qua đường thôi nghe thấy chêm vô:
-Chú mày sai rồi, càng hở rốn nhiều càng chững chạc đó chú trẻ hơn tôi mà xưa hơn tôi, xưa lắm rồi. Chợt quay qua người phát ngôn chưng hửng, chắc đoán cụ năm nay cũng phải hơn bảy mươi, tôi cười và nói dỡn làm cho vui câu chuyện:
-Thế không trách ông thợ may chửi thằng con đo để sửa quần bò cho khách nữ:
-Mày chỉ việc nhận, không chê trách, phán đoán bậy bạ, biết gì nào, miễn có việc làm là tốt thôi. Ngừng một chút ông thợ may còn nói con tiếp:
-Mày biết không như vậy là mình làm đẹp cho khách vì bó những mớ thịt dư của những người béo đi làm đẹp thêm đời cho người không được sao?
Nghe câu chuyện trên cho ta thấy bao nhiêu suy nghĩ của người khó đoán được lòng người kể cả theo câu chuyện của cô bé vừa hứa là sẽ không lấy chồng. Theo tôi hứa mạnh bạo bao nhiêu là vấp bấy nhiêu. Y như rằng sớm tinh mơ hôm sau khi tôi đi tập dưỡng sinh đã thấy hai chị và anh chàng chủ đất đang ôm chặt nhau ngay lề đường trước khi chia tay sau lễ chủ nhật. Cuộc đời chẳng lạ, nhưng có loại người lời nói, thường không đi đôi với việc làm như vậy là thường sự. Vì quá nửa đời người nên chẳng lạ. Lặng thinh bước qua mau đến nơi tập mà lòng suy nghĩ chuyện người còn nghe thấy tiếng nói:
-Em chỉ hứa với anh thôi còn bất kỳ cho vào sọt rác.
-Thế lỡ người có cười em không?
-Cười để mười răng ra có sao nào, chuyện mình sao lo người là sao hé anh.
Vài hôm sau xây móng nhà. Khi đi qua tôi hỏi dù đã biết tỏng vẫn hỏi:
-Thế cháu định lấy chồng ư?
-Vợ Dũng thay cháu, còn siêng hơn cháu nhiều phục vụ ông già tốt lắm.
-Nó mới cưới mà.
-Vâng nhưng nó ngoan lắm, vì nó vừa bên bắc vào thì như người Việt mình đi Mỹ chứ chú. Tại chú không biết đó thôi họ muốn hơn đi Mỹ nữa, thế chú nói không tốt hay sao. Tôi ngứa miệng hỏi:
-Vậy chắc cháu cũng định lấy chồng là cái chắc.
-Thì cháu phải lo phận cháu chứ chú. Mặt tôi nhìn thẳng vào cô gái mang nhiều tính cách lừa dối trên mặt và chính chưa hiểu chỗ hay nói dối nó thể hiện ở đâu nên cũng cố nói cho cô bé nghĩ về chính lời nói của mình và việc làm:
-Thế hôm trước tôi nghe thấy cháu có hứa với Long là sẽ không lấy chồng cơ mà, hay cho đến hôm nay không nhịn được nữa à?
-Chuyện hứa là một chuyện còn làm là một chuyện chứ chú.
-Không lẽ không cho mình một cuộc sống chính thực ư?
-Thường đều do mình mà ra cả hay là bị cái gì nó cám dỗ mất rồi.
-Nhưng thực tế lại không phải câu nói làm cô bé đỏ mặt nhưng lại là chuyện chính giá trị ba mẫu đất (trong cầu một) và ngay tại bên quốc lộ 1 kia kìa khiêu khích quyến rũ cháu. Suy nghĩ hồi lâu cô bé hỏi lại tôi:
-Thế chú cảm thấy cháu nhẹ như vậy có được không ạ?
Một câu hỏi tránh né khôn ngoan của cô bé đã hơn ba chục. Tôi chẳng nên suy nghĩ gì thêm trả lời thẳng thừng:
-Thích thì lấy còn không thích thì đừng mơ tưởng gì cả thế thôi, lại nữa lúc này cháu có suy nghĩ gì về cái chân không nhỉ? Đám thợ nề đang tráng xong phần cuối của cái hè nhà là xong. Nhìn họ làm tôi chợt dâng lên bao bùi ngùi không đáng vì không phải chuyện của mình. Bất chợt cô bé thêm:
-Đúng ra cháu chẳng lấy chồng là phải, nhưng chú thấy chuyện đời thì biết thế nào là phải, ăn thua mình thích hay không thế thôi và bất chợt vì cái gì hoặc chẳng vì cái gì cũng thế thôi. Tôi buông thỏng câu như không lọt tai cách lý luận:
-Tất nhiên rồi. Bên cạnh hè là căn nhà của chính ông bố xưa kia cũng chẳng phải của ông trùm nữa nhưng nhanh chân từ sư đoàn bảy con chim gỗ vùng dưới về vội nhận lấy, nếu không nói là chiếm ngay miếng đất xưa kia mà chỉ bà cụ và hai đứa cháu gái đổ mồ hôi sôi nước mắt trên đó, chính ông cũng chẳng bỏ ra dù một ngày công để bảo toàn hoặc nuôi cha mẹ. Cái bảng simily quảng cáo cho phone viettel có hai mầu đen và trắng đứt một bên rủ xuống, trong đó có câu giảm giá sáu mươi giây thứ hai, cũng một mánh khóe quảng cáo bị đứt một bên giây rũ xuống như cờ báo tang một gia đình có người qua đời nhìn đến phát sợ.
Chiều đến cô gái đã mang về nhà ba cái tủ gọi điện thoại công cộng đặt vào trong nhà, ngoài cửa treo bảng ”bán thẻ cào chêm thêm câu nên gọi 178 trước” và sáng hôm sau mang về toàn bộ bức tượng chúa ngự ngay trên bệ mấy tủ điện thoại. Tôi chợt nghĩ, những gì nói trước thường không thể xẩy ra như dàn cảnh một vở tuồng và bây giờ cô bé đã chính thức xin cha rao ba tuần để chuẩn bị lấy chồng thế là hết truyện.
Nhìn cái hè trồi ra thêm phía ngoài đường làm cho bao nhiêu người đi ngoài đường thắc mắc cái tính chất xâm lấn lòng lề đường thành một thông lệ của người Việt mình.
Đáng ra tôi chẳng cần mất chút dù chỉ một giây tư duy nhưng nó làm cho tư tưởng tôi lan man qua chuyện khác làm tôi cảm thấy trò đời chứ chưa nói đến chình trị chính em gì nữa. Tôi không tin tưởng vào bản thân về sự suy nghĩ bèn nói với ông bạn trong quán càfê. Ông trả lời:
-Chuyện đời nó thế mà lo chi không xẩy ra, ối còn bao nhiêu câu chuyện hắc ám nữa vẫn thể xẩy ra mà, nên bỏ ngay cho tâm nó an, còn cứ suy nghĩ mãi càng muốn phát khùng chứ ích chi. Tôi nhìn thẳng mặt ông trên bộ mặt ông hiền từ, bao hàm sự yên tĩnh vĩnh hằng.
Ông chỉ nhìn tôi rồi cười rồi bước qua đường nhìn theo cô gái vừa về lễ, ngực áo cố tình để hở theo kiểu tây phương thấy mà phát ghét, đi sát bên cạnh chàng trai đang định theo đuổi cho đến nay vẫn chỉ chuẩn bị cưới mà thôi vẫn chưa xúc tiến hẳn hòi. Anh chàng có vẻ sắp nản chí vì tiếng đời xầm xì to nhỏ thường là:
-Tiền tỷ mà rúc vào chỗ không ngoan nết tý xíu nào nhưng rồi đây ai biết được tương lai ra sao, có khi lại phát triển hơn thật tuyệt vời của cú lừa đảo kiểu gần giống như bán thịt người vậy thì sao? chú bé kè kè theo sau như chính thức nhận sự việc đã rồi bằng những sự lừa lọc tinh vi của cô gái, bề ngoài có vẻ dịu dàng ấy ai ngờ đó chỉ là vỏ bọc, một tuồng diễn khá khéo trong có dục tính, bao thèm thuồng của trai trẻ, vì phía ngoài dầu sao cũng được ông trùm thánh thiện che chở cả rồi. Và những gì tiếp diễn vẫn tiếp diễn, nếu nói ngược thì "vũ như cẫn", chẳng ai để ý đến vì ai cũng phải lo cho chính của sống mình thì ai chết mặc ai, cũng như một dân biểu khi kê khai tài sản mất trộm quên khai với ca là mình mất thêm cả mười ngàn đôla đâu, thì thử hỏi ai biết được chỉ một dân biểu thôi mà còn bao nhiêu đó thì người lớn hơn thì bao nhiêu nữa.
Nói ai mà tin hả trời….cùng lúc với tin trên tivi đang nói tin thế giới bỗng nhiên lọt vô tai về cuộc đánh bom tự sát để bảo vệ đất nước mình sau khi bị mỹ chiến đóng lấy cớ tìm kiếm vũ khí hạt nhân, chết gần hai trăm người tàn sát một cái chợ.
Cho đến nay vẫn chẳng có tìm lấy dù một chứng cứ. Người chết vẫn cứ chết.
Thật đúng là một vở kịch diễn quá thô. Kèm theo tiếng phát ngôn viên nói về cấm các anh chàng ca hút thuốc và đeo kiếng đen.
Thật đúng là một trò hề, ai dám đứng ra bắt hoặc dân chúng ư?
Họ đã chán chết những bảng quảng cáo kiểu cải lương. Bao người mơ ước.
Nhà cửa đã xây xong cô bé thường đứng nhìn qua lại để nghe bao tiếng trầm trồ của bao dân nhập cư miệt ngoài mơ ước dù chỉ để có chỗ ở à việc làm mà thôi, bên cạnh đó ông bố bán kèm những bánh trái cho con trẻ và nay lại bán thêm cháo đa dạng, chắc mỗi gói cũng được lời khoảng vài trăm bạc là nhiều lắm.
Ngoài trời không khí chuẩn bị tết ta cũng chẳng có dù một tí. Tôi tự nhủ với lòng:
-Năm nay chắc chưa thấy không khí tết chút nào.
Nản lòng vì cái bệnh tật đeo đẳng trong mấy năm cả hai vợ chồng ngồi buồn mà nghe tê tái. Chỉ nguyên tiền thuốc cũng không đủ mua để uống chờ cho kết thúc chuyện đời. Thấy ngồi suy tư nhà tôi nói để an ủi, thường bà ấy biết cái tính xấu thường cu ky:
-Thôi kệ mẹ nó ông ơi, đời ra sao thì ra, nghĩ chi chuyện đời. Tôi nghĩ và nói theo thuyết định mệnh. Ông trời gọi thì dạ thế thôi nghĩ làm gì cho buồn. Đúng không gì bằng vợ chồng, lan man nghĩ không biết hai đứa trẻ có được như vậy không nhưng chẳng nói ra. Thế rồi cũng quên khuấy chuyện hai đứa trẻ. Tự nhiên chỉ nghĩ đến mình và tự an ủi:
-Chuyện mình còn chưa xong nghĩ ra làm chi.
Bởi câu chuyện trên làm cho tôi thấu hiểu thêm tình người cũng cần phải có nhau như theo câu của họ trịnh (ngàn năm sỏi đá cũng cần có nhau) nên từ đó câu chuyện của Hương tôi cũng cho trôi theo ngày tháng tuy vậy trong lòng vẫn ấm ức chuyện nói một đàng làm một ngả. Khó chịu đó bủa vây miên man suốt buổi sáng đến chiều vẫn chưa yên ả. Biết ý tôi bà tôi nói:
-Sao mày cứ hay câu mâu chuyện người thế vậy. Hãy bỏ đi cháu cuộc đời không có cháu hoặc có cháu vẫn trôi chẩy có cháu cũng chẳng thêm nỗi gì. Nghe bà nói đừng nên làm những chuyện vô ích thêm nữa, và tự lo cho chính bản thân kẻo rồi mang họa cháu ạ.
Chiều đến tiếng xe máy nổ H ngồi chễm chệ mặc đồ pull. Tôi nhìn còn cảm thấy ngạc nhiên huống hồ đã bị vô tình hay hữu ý bị người quản lý, dù rằng sáng sớm kia đã chuyển toàn bộ tượng Chúa về, và đĩnh đạc trong tủ kính nghiêm trang, tôn kính.
Trong lòng tôi đã nghe theo lời người vợ bỏ qua đi những mớ bòng bong hoặc những hơi hám không lành và bước vào trong giường qua một giấc ngủ tinh thần sẽ sảng khoái, mặc mọi chuyện đó đã dính đeo theo từ bao lâu cũng chẳng biết nữa.
Trong đầu luôn mang mang rằng con ông trùm thánh thể nay đổi ý.
Sẽ lấy chồng chỉ vì ba mẫu đất với gần ba chục mét mặt đường.
Thật bố nào con nấy.
thái san