Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Thần Đao Sát Thủ

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 35202 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Thần Đao Sát Thủ
Liễu Tàng Dương

Hồi 24

Thân Vô Kỵ đứng trong gọi:
– Chuyện gì, nhanh vào đây mọi người cùng thương nghị, mới có thể nghĩ ra biện pháp thích đáng!
Phan Đắc Thọ vội bước vào đưa phong thư cho Thân Vô Kỵ, nói:
– Đại Cửu công, lão xem bức thư này...
Thân Vô Kỵ cầm lấy bức thư xem một lượt, cất giọng:
– Đây là một cuộc trao đổi, cần Nhược Trần một mình đưa Đoạn Phương Cô đi, đúng nửa đêm đến Hắc Phong Khẩu trao đổi Lâu chủ!
Thi Gia Gia vội hỏi:
– Đối phương là ai? Họ có bao nhiêu người?
Triển Nhược Trần cơ nhục trên mặt co giật, nói:
– Cũng là một người, Đoạn Nhĩ Sinh bang chủ Cô Lâu Bang!
Thân Vô Kỵ xua tay can ngăn:
– Không, như vậy quá nguy hiểm, nếu địch nhân cho quân mai phục, thì sẽ nguy cho chúng ta đấy!
Phan Đắc Thọ gật đầu nói:
– Ta đồng ý ý của Đại Cửu công, đây là một âm mưu rất lớn!
Triển Nhược Trần kiên quyết:
– Vì nghĩa mẫu, cho dù địch nhân có âm mưu, cũng phải đi đến đó thử xem!
Chàng hừ một tiếng, nói tiếp:
– Đi trên Đại Mạc ngàn dặm, tôi còn đem được Đoạn Phương Cô về Kim Gia Lâu an toàn, lẽ nào ở trước cửa chúng ta lại sợ Đoạn Phương Cô thoát sao?
Thi Gia Gia níu giữ chàng, nói:
– Chàng cũng mới từ Đại Mạc trở về, nơi này còn có người khác, chưa cần chàng đi một mình, chàng nghỉ một lát mới có thể tính chuyện được!
Triển Nhược Trần lắc đầu nói:
– Đoạn Nhĩ Sinh chỉ danh cần ta đi, nếu không phải là ta, lỡ ra giữa đường có biến cố ta há không phải trở thành tội nhân của Kim Gia Lâu sao? Hơn nữa, nghĩa mẫu lọt vào tay địch nhân không ít ngày, chúng ta còn gì phải do dự nữa?
Thân Vô Kỵ vội xua tay nói:
– Không ổn, không ổn, cần phải nghĩ một kế sách vạn toàn!
Phan Đắc Thọ nói giọng tức giận:
– Trong thư này nói rõ, Kim Gia Lâu nếu có người ngầm đi theo, cuộc trao đổi người lập tức đình chỉ, mẹ kiếp!
Phí Vân hừ một tiếng, nói:
– Chúng ta đã biến thành bị động, địch nhân vẫn chủ động, tình thế thật gay go!
Thân Vô Kỵ lên tiếng:
– Nhược Trần cửu tử nhất sinh bắt được ái nữ của Đoạn Nhĩ Sinh về đây, đã bước qua được tình thế bất lợi, nay chí ít chúng ta đã không lo về hạn kỳ cuối cùng của lão ta nữa!
Triển Nhược Trần buông giọng nặng nề:
– Nhị Đương Gia, tôi về nghỉ ở Như Ý Hiên một lát, đến canh hai tôi lập tức lên đường đến Hắc Phong Khẩu!
Phan Đắc Thọ nhíu mày nói:
– Thiếu chủ quyết định đáp ứng lời ước sao?
Triển Nhược Trần trả lời:
– Chúng ta không có con đường nào hơn!
Nguyễn Nhị bước lên ôm quyền mở lời:
– Thiếu chủ nếu đi, Phi Long Bát Vệ bọn tôi đi vòng qua Hắc Phong Khẩu trước, thiếu chủ yên tâm, bọn tôi ẩn nấp rất kín, tuyệt đối không để cho địch nhân phát hiện!
Triển Nhược Trần lắc đầu nói:
– Vấn đề không phải ở các người ẩn nấp tốt, mà là khi các người rời khỏi nơi này, địch nhân đã phát hiện rồi!
Nguyễn Nhị phát sửng, nói:
– Họ thật sự thần thông quảng đại như vậy sao?
– Nếu như không phải thần thông quảng đại, thì rất nhiều người của Cô Lâu Bang hoạt động ở lân cận Trường Xuân Sơn cả nửa năm trời, mà chúng ta sao vẫn không phát hiện ra?
Bầu không khí căng thẳng nặng nề trôi qua...
oOo Hắc Phong Khẩu đối với người của Kim Gia Lâu mà nói, là một nơi khiến người ta thương tâm. Trước đây Nhị Đương Gia Đơn Thận mưu phản, trận chiến xảy ra ở Hắc Phong Khẩu làm chết đi không ít huynh đệ. Nhị Đương Gia Phan Đắc Thọ ngày nay cũng từng đổ máu ở đó, và gần như bỏ mạng!
Hắc Phong Khẩu cách Kim Gia Lâu mười dặm về phía tây, đó là một khu rừng cây cỏ mọc thấp, địa hình hiểm trở, một con đường đất nhỏ hẹp chạy dài men theo triền núi khúc khủyu ngoằn ngoèo phía bên kia là một nhánh sông nhỏ và cạn!
Lúc này, màn đêm dày đặc, không có trăng sao, cảnh vật xung quanh giống như chìm ngập trong đám mây đen!
Triển Nhược Trần ngồi trên ngựa, quay đầu lại nhìn, thấy Kim Gia Lâu đình đài nguy nga đắm chìm trong bóng đêm đen tối.
Tay trái chàng kéo theo một con ngựa, Đoạn Phương Cô đang ngồi trên đó.
Triển Nhược Trần cất giọng:
– Sắp đến Hắc Phong Khẩu rồi, tất cả hành động của ngươi đều phải nghe theo ta, nếu không thì ngươi vẫn không thoát được tay ta!
Đoạn Phương Cô vẫn bị trói trên ngựa, hừ một tiếng buông giọng:
– Triển Nhược Trần, ta rất bội phục cơ trí và lòng can đảm của ngươi. Thực mà nói, Đại Mạc Cô Lâu Bang ta cần có người như ngươi, chỉ đáng tiếc...
Triển Nhược Trần nghiêng đầu cười ha ha nói:
– Cô Lâu Bang tác yêu tác quái, ta không dám lãnh giáo. Các người gây bao điều ác ở Đại Mạc, khiến mọi người căm phẫn, nhất là phụ thân ngươi...
Đoạn Phương Cô bỗng quát gắt:
– Triển Nhược Trần, ngươi chớ nhắc đến phụ thân ta, Cô Lâu Bang thuộc hạ có đến mấy ngàn người, lãnh đạo bang chúng không phải là một chuyện dễ làm, mỗi người đều có một cách thống ngự riêng...
Triển Nhược Trần tức giận gằn giọng:
– Phụ thân ngươi giết chết biết bao nhiêu thiếu nữ trẻ trung, vậy thì nói sao?
Đoạn Phương Cô không một chút giấu giếm:
– Phụ thân ta đang luyện loại công phu âm hàn, lão ta cần tinh tủy của bốn mươi chín thiếu nữ, ngươi lẽ nào không nghe nói qua sao?
– Có nghe. Lòng dạ của ngươi đã lang độc như phụ thân ngươi rồi!
Đoạn Phương Cô quát:
– Triển Nhược Trần, ngươi có hơn gì? Vung đao giết người không chớp mắt, loại người như ngươi ta thấy nhiều rồi!
Triển Nhược Trần nét mặt trầm lại, nói:
– Không sai, ta đã giết không ít người, nhưng ta tin rằng giết những người đó là cứu được biết bao sinh mạng khác. Sống và chết hoàn toàn không dựa vào hình thức, mà chủ yếu là dựa vào tính chất, ta cứu người là phát xuất từ lương tri của mình, dựa vào chính nghĩa. Còn bọn ngươi, lòng ngươi ngu muội, làm trái với đạo nghĩa, hoành hành Đại Mạc, lẽ nào các người không nghĩ đến báo ứng luân hồi sao?
Đoạn Phương Cô chợt cất giọng cười ha ha, nói:
– Trong giáo lý của Cô Lâu Bang ta dạy rõ ý nghĩa của sống và chết, trên thực tế sống tức là chết, chết tức là quá trình của tái sinh. Triển Nhược Trần, ngươi nếu theo ta về Đại Mạc, không lâu sau ngươi sẽ hiểu rõ đạo lý trong đó!
Triển Nhược Trần lắc đầu, nói:
– Không dám lãnh giáo!
– Triển Nhược Trần, ngươi nếu tin lời ta, lúc này chính là lúc...
Cô ta nhìn thẳng vào Triển Nhược Trần vốn không quay đầu lại, nói tiếp:
– Ta có thể lấy nhân cách bảo chứng, thậm chí... ta... cũng có thể... đem thân này để...
Triển Nhược Trần giật mình quay đầu lại, thốt lên:
– Ngươi nói gì, ngươi muốn cưới ta ư?
Đoạn Phương Cô gật đầu tiếp lời:
– Nếu ngươi quay hàng Cô Lâu Bang ta, ngươi sẽ là phò mã của bọn ta!
Triển Nhược Trần bỗng ngẩng cổ cười rộ lên...
Đoạn Phương Cô trầm giọng:
– Triển Nhược Trần, ta thật tâm đấy, ngươi cười gì?
Triển Nhược Trần thâu liễm nụ cười, nói:
– Đoạn Phương Cô, ngươi quả là âm độc, đúng là hổ phụ sinh hổ tử!
– Ý ngươi nói gì?
Triển Nhược Trần quay mạnh đầu, quát:
– Ngươi không phải đang khuyên ta quy hàng đó sao? Và mục đích của ngươi là giúp cho phụ thân ngươi âm mưu chiếm đoạt Kim Gia Lâu một cách tốt nhất. Đoạn Phương Cô, ngươi lẽ nào không phải nghĩ như vậy?
Đoạn Phương Cô hơi ngớ người, đoạn nói:
– Triển Nhược Trần, ngươi là một địch nhân đáng yêu lại đáng hận!
– Ta thà muốn ngươi đáng hận!
Đoạn Phương Cô quát:
– Đồ chẳng biết lợi hại là gì để rồi đợi lấy cái chết!
Triển Nhược Trần không nói gì thêm, ngước nhìn ánh trăng mới nhô lên, rồi thả mắt nhìn nhánh sông nhỏ trước mặt, nói với Đoạn Phương Cô:
– Chúng ta sắp đến nơi rồi, mong phụ thân của ngươi giữ đúng lời hứa, song phương trao đổi người thuận lợi!
Đoạn Phương Cô hừ một tiếng trong mũi, cất giọng:
– Phụ thân ta ở nơi này không âm độc như ngươi nghĩ, lão ta sẽ không đem tính mạng của ái nữ mình ra đùa giỡn!
– Đợi xong chuyện mới biết được!
Ánh trăng dần lên cao, tỏa chiếu xuống khu rừng hoang vắng!
Triển Nhược Trần cho ngựa vòng qua một khúc đường cong, thấy phía bờ sông bên kia không có một bóng người, đã đến canh ba rồi, lẽ nào Đoạn Nhĩ Sinh có âm mưu gì chăng?
Ngay lúc này, ở bờ rừng phía bên kia sông có hai bóng đen di động, tiến về phía này...
Triển Nhược Trần đôi mắt rực sáng lên, trống ngực đập dồn, nghĩa mẫu sắp trở về rồi, tình này cảnh này gặp nhau xót xa cay đắng biết đường nào!
Hai bóng người đối diện đã xuất hiện rất rõ, cũng là hai con ngựa, một trước một sau tiến đến bên bờ sông.
Hốt nhiên, bên kia bờ sông vang lên tiếng kêu kỳ quái, khiến cho Triển Nhược Trần cũng thất kinh.
Tiếp đó, một giọng nói vang lớn, quả nhiên tự xưng là bang chủ Đoạn Nhĩ Sinh:
– Ngươi chính là Triển Nhược Trần ư?
Triển Nhược Trần đáp lại:
– Đúng vậy!
Giọng của Đoạn Nhĩ Sinh lại vang lên:
– Phương Cô!
Đoạn Phương Cô lập tức kêu lên:
– Cha, nhanh cứu con!
Đoạn Nhĩ Sinh nói lớn:
– Phương Cô, con có thương hại gì không?
Đoạn Phương Cô đáp lại:
– Con vẫn khỏe, cha, con muốn trở về Đại Mạc!
Đoạn Nhĩ Sinh cất cao giọng:
– Triển Nhược Trần, chúng ta giao người như thế nào?
Triển Nhược Trần liền gọi lớn:
– Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu có khỏe không?
Đoạn Nhĩ Sinh chợt nói lớn:
– Đây là nghĩa mẫu của ngươi, nhưng bà ta không thể trả lời ngươi được!
– Vì sao, lẽ nào các người...
– Không sao, chỉ trách Kim quả phụ không chịu hợp tác, bức bách mấy thuộc hạ ta dọa nạt không được, đành phải ba ngày chỉ cho bà ta uống mấy ngụm nước, nay bà ta bị đói dài ruột, còn sức đâu để nói ra tiếng!
Triển Nhược Trần vận nhãn lực nhìn nhận ra bộ y phục trên người đó chính là bộ y phục mà mỗi lần đi viếng mộ nghĩa mẫu đều mặc.
Vì vậy, chàng nghiến răng cất cao giọng:
– Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi nói trao đổi như thế nào đây?
Giọng của Đoạn Nhĩ Sinh vang lên:
– Ngươi qua bên này đón nghĩa mẫu của ngươi, ta qua bên kia sông đón ái nữ của ta, như vậy không có ai chịu thiệt cả, được không?
Triển Nhược Trần liền đáp lời:
– Y theo như vậy, chúng ta bắt đầu đi!
Bên bờ sông đối diện, Đoạn Nhĩ Sinh cho ngựa vượt về phía bên này, tiếng vó ngựa sắt lội qua sông nghe róc rách, giẫm lên những mỏm đá kêu lạch cạch, thế nhưng, Triển Nhược Trần từ bên này vượt qua, chỉ nghe tiếng đập thình thịch trong tim mình!
Song phương đến giữa lòng sông, Đoạn Nhĩ Sinh nhìn sang Triển Nhược Trần, cất giọng:
– Triển Nhược Trần, bọn Vưu Nô Nô nói với ta không sai, nhân vật của Kim Gia Lâu khó đấu không chỉ là một mình Kim quả phụ, lại có ngươi nữa!
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Triển Nhược Trần quay nhìn Đoạn Nhĩ Sinh, lão ta vận áo màu hồng, tay nắm khô cốt trượng, ở thắt lưng đeo bốn cái đầu lâu nhỏ, người khô gầy như mành trúc, lưỡng quyền nhô cao, đôi mắt sâu hoắm, nếu thình lình gặp đến lão ta, thì nghĩ rằng là ma quỷ từ trong miếu chui ra!
Triển Nhược Trần cất giọng:
– Đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy bọn Vưu Nô Nô nữa!
Đoạn Nhĩ Sinh mở cái miệng to đỏ lòm cười khục khục nói:
– Cảm ơn!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên:
– Triển mỗ không hiểu ý của ngươi!
Đoạn Nhĩ Sinh cười đắc ý:
– Ngươi nên hiểu, vì do chính tay ngươi giết chết những nhân vật mà ta chán ghét, không cảm ơn ngươi sao được?
Triển Nhược Trần nộ giọng:
– Họ và ngươi liên thủ, hợp mưu đối phó Kim Gia Lâu, việc chưa thành mà thân chết trước, ngươi lại cảm ơn ta, đâu có lý đó!
Đoạn Nhĩ Sinh tiếp lời:
– Để họ ở lại Đại Mạc, lại chặn không nổi một mình ngươi, đó là một điều đáng chết, họ phân chia riêng lẻ, tự hành động theo ý mình, bị ngươi giết gọn từng người một, đó là hai điều đáng chết. Đương nhiên, ta nếu tin họ, thì sẽ không để họ ở lại Đại Mạc. Hắc hắc...
Triển Nhược Trần nghiến răng cho ngựa lên phía bờ bên kia!
Đoạn Nhĩ Sinh cũng từ từ qua khỏi sông, Đoạn Phương Cô kêu lên một tiếng, chạy tới phía lão ta.
Triển Nhược Trần qua khỏi sông, nhìn thẳng về phía Kim Thân Vô Ngân đang cho ngựa đi tới. Chưa đến nơi, chàng đã cất cao giọng:
– Nghĩa mẫu, xin lượng thứ cho Nhược Trần đến đón muộn...
Cho nói hết lời, chàng đã nhảy người xuống ngựa, cũng chính là lúc chàng đến sát trước mặt Kim Thân Vô Ngân, hai con ngựa gần như húc đầu vào nhau...
Triển Nhược Trần bỗng phát hiện một đôi chân to tướng, đó là đôi chân của nam nhân, nghĩa mẫu không thể có đôi chân như vậy được!
Với bản năng chàng vừa ngẩng đầu lên, thấy đối phương vung tay phải lên...
Triển Nhược Trần hét một tiếng, lập tức lách xuống dưới bụng ngựa, một làn ám khí bay ngang qua...
Khi chàng vừa đứng dậy, nghe con ngựa rống lên một tiếng, chạy cuồng ra ngoài hai trượng rồi gục chết trên đất!
Người giả dạng Kim Thân Vô Ngân trên ngựa hạ độc thủ xong, trên tay đã cầm cặp khô cốt trảo.
Triển Nhược Trần nhìn sang bờ bên kia, thấy hai bóng đen chạy thẳng vào trong rừng tối, Đoạn Nhĩ Sinh đã cứu Đoạn Phương Cô chạy thoát!
Quát một tiếng, Triển Nhược Trần vọt người lên cao, Sương Nguyệt Đao phát ra ba mươi bảy đường đao hợp làm một, phủ xuống khắp người đối phương.
Ánh đao chưa tắt, máu đã tuôn đầy, hai thanh khô cốt trảo từ trên không trung rơi xuống...
Sương Nguyệt Đao chỉ thẳng vào ngực đối phương, Triển Nhược Trần lạnh giọng:
– Bằng hữu, ta lấy tính mạng của ngươi chỉ trao đổi một câu nói của ngươi, thế nào?
Không ngờ đối phương ngậm câm miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần nghiến răng trầm giọng:
– Nói, các người ẩn thân ở nơi nào?
Gã đại hán lại ngoảnh đầu sang một bên tỏ ra vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục!
Triển Nhược Trần cười gằn một tiếng, chân phải đạp mạnh lên hông gã ta, ứ một tiếng, gã đại hán kêu la khôn xiết!
Triển Nhược Trần vỗ thêm một cái vào vai gã đại hán, gã ta càng đau đớn kêu dữ hơn, tiếng kêu như sói hú, người vèo một bên, cát dính đầy mặt, người máu me giàn giụa.
Triển Nhược Trần trầm giọng:
– Cũng có thể, ngươi chỉ cần nói cho ta biết Lâu chủ của ta bị giam giữ ở đâu!
Thấy gã đại hán đau đớn gật đầu...
Triển Nhược Trần liền nhấc chân lên...
Bỗng nghe “bốp” một tiếng, gã đại hán đập đầu vào đá! Triển Nhược Trần ngăn cản không kịp, đã thấy não trên đầu gã ta dính đầy trên mỏm đá!
Triển Nhược Trần một chiêu thất sách, không biết nên làm thế nào bây giờ, chàng căm phẫn lội qua con sông nhỏ, dọc theo sơn đạo quay trở về, dáng đi ảo não, vừa vòng qua khúc ngoặc, bỗng có một bóng người xuất hiện phía trước đang chạy tới...
Triển Nhược Trần liền quát:
– Đứng lại!
Nghe người đó cất giọng:
– Thiếu chủ, là tôi, Huyền Tiểu Hương!
Triển Nhược Trần nghĩ lại khi chàng mới đặt chân vào Kim Gia Lâu, Bảng Hầu Huyền Tiểu Hương là người hầu tiếp chàng, nay Huyền Tiểu Hương đã là Nhị Bảo Đầu của cấp chữ Nguyệt. Lão ta sao lại đến đây?
Triển Nhược Trần thấy quả nhiên là Huyền Tiểu Hương, liền hỏi:
– Lão sao lại đến đây?
Huyền Tiểu Hương đáp:
– Thiếu chủ đến Hắc Phong Khẩu trao đổi người, Tiểu Hương biết ngay là âm mưu của địch nhân. Địa hình Trường Xuân Sơn tôi rất thành thục, nhưng lại không tìm ra nơi ẩn thân của địch, bởi vậy tôi mượn cơ hội thiếu chủ trao đổi người lần này, đã ẩn mình trước ở trong thạch động. Thật tuyệt diệu, nơi ẩn thân của bọn hắn cuối cùng đã bị tôi phát hiện rồi!
Triển Nhược Trần tinh thần phấn chấn, vui mừng nói:
– Ở đâu, nhanh dẫn ta đi!
Huyền Tiểu Hương lắc đầu đáp:
– Tiểu Hương không thể dẫn thiếu chủ đi một mình đến đó được, nơi đó...
– Vì sao?
– Nơi đó tất nhiên ẩn nấp không dưới một trăm người, có thể Lâu chủ cũng ở trong đó, vì tôi thấy hai con ngựa cũng chạy mất dạng vào nơi đó!
Triển Nhược Trần gật đầu nói:
– Cũng được, chúng ta trở về ngay, lập tức tập trung nhân mã đi bao vây!
Huyền Tiểu Hương vừa đi vừa nói:
– Thiếu chủ nhận lời ước trao đổi với địch nhân, tôi biết đây là một cơ hội tốt nhất truy tung địch nhân...
Ngừng lại chốc lát, lão ta nói tiếp:
– Thiếu chủ đi Đại Mạc, xung quanh Trường Xuân Sơn nhìn không thấy một bóng người, Nhị Đương Gia điều phái mười chín toán huynh đệ đi lùng tìm, ai ai đều thất thểu trở về. Lại thêm địch nhân đột nhiên đưa ra kỳ hạn lời ước, Nhị Đương Gia lo hoảng vội phái nhóm Phi Long Bát Vệ đi Đại Mạc đón thiếu chủ.
Mấy hôm nay cả Kim Gia Lâu khó tìm thấy được một nụ cười!
Triển Nhược Trần hỏi:
– Nói như vậy, lão tiềm phục ở đây đã lâu rồi ư?
Huyền Tiểu Hương gật đầu trả lời:
– Tôi vòng qua phía sau bờ rừng, trèo lên ở thạch động, đợi đến sau canh hai mới chui ra khỏi động!
Hai người thi triển khinh công bay người về phía Kim Gia Lâu...
Độ nửa giờ sau, Triển Nhược Trần và Huyền Tiểu Hương đã về đến Đại Kim Lâu. Lúc này bọn Phan Đắc Thọ đang trông đợi tin tức, thấy hai người trở về, Tăng Tú Hùng Đại Bảo Đầu cấp chữ Nguyệt liền quát Huyền Tiểu Hương:
– Ngươi đi đâu? Tìm ngươi nửa ngày không thấy. Ngươi đến Ngõa Bằng Sào để tìm vui chứ gì?
Huyền Tiểu Hương chỉ thiên chỉ địa, đáp:
– Đại Bảo Đầu chớ mắng oan. Lúc này tôi có lòng dạ đâu để đi tìm vui, không tin lão cứ hỏi thiếu chủ xem!
Triển Nhược Trần nói giọng hối hận:
– Quả nhiên bị mắc lừa Đoạn Nhĩ Sinh!
Chàng vội kể ra chuyện phát sinh ở Hắc Phong Khẩu cho mọi người nghe...
Phan Đắc Thọ buông giọng:
– Ta biết sẽ mắc lừa mà!
Triển Nhược Trần tiếp lời:
– Tôi đang không biết làm thế nào, gặp lúc Huyền Tiểu Hương chạy lại, lão phát hiện ra sào huyệt của địch phương và báo với tôi!
Tăng Tú Hùng vỗ vai Huyền Tiểu Hương cười nói:
– Thật vậy sao?
Huyền Tiểu Hương gật đầu đáp:
– Tôi thật sự là ngầm đi theo dõi dấu vết địch nhân, đâu có đến Ngõa Bằng Sào để tìm vui đâu!
Lúc này Thân Vô Kỵ và Thi Gia Gia cũng vội vã bước vào...
Huyền Tiểu Hương bắt đầu nói ra chuyện phát hiện địch nhân...
Thân Vô Kỵ nghiến răng nói:
– Bọn này thật to gan, gần bờ tùng của Hắc Phong Khẩu vốn là một triền núi, nơi đó đúng là có rất nhiều hang động, nhưng nếu nói nơi đó trú ẩn rất nhiều người và ngựa, ta thật không tin nổi!
Triển Nhược Trần tiếp lời:
– Trên đời này có nhiều chuyện không thể ngờ tới, tôi phát hiện ra tổng đàn Cô Lâu Bang cũng là một tòa tiểu trấn bị cát lấp, vả lại phía dưới khá rộng, thực phải khiến người ta kinh ngạc!
Phan Đắc Thọ trầm giọng:
– Đã phát hiện ra nơi ẩn thân của bọn họ, chính là lúc chúng ta xáp mặt bạt sát. Thiếu chủ, thiếu chủ có ý kiến gì không?
Triển Nhược Trần đáp:
– Tôi cho rằng không nên chậm trễ, sợ rằng Đoạn Nhĩ Sinh sau khi cứu được ái nữ của lão ta, càng bất lợi đối với Lâu chủ của chúng ta...
Thân Vô Kỵ cũng tán thành:
– Nên hành động ngay!
Phan Đắc Thọ bỗng đứng dậy, nói:
– Sang canh tư ăn cơm xong là lên đường, còn hơn nửa giờ nữa, mọi người tạm nghỉ ngơi một lát đi!
Triển Nhược Trần tiếp lời:
– Trên chiến thuật, chúng ta nên có kế hoạch...
Chàng nhìn mọi người một lượt, đoạn nói:
– Tôi dẫn nhóm Phi Long Bát Vệ tiến công, còn chủ động công kích, ngoài những huynh đệ tài giỏi được tuyển chọn ra, sáu vị Bảo Đầu cấp chữ Tinh lo chi viện, còn lại Bảo Đầu hai cấp chữ Lôi và Điện cùng những người của Nhị Đương Gia phải canh giữ kỹ Đại Kim Lâu, để tránh địch nhân thừa cơ...
Phan Đắc Thọ lên tiếng:
– Thiếu chủ cũng quá mệt rồi, không bằng để ta dẫn quân tiến công!
Triển Nhược Trần vội lắc đầu nói:
– Tôi cho rằng đại chiến còn đang ở phía sau. Đại Kim Lâu không thể không có Nhị Đương Gia tọa trấn chỉ huy, huống gì Đoạn Phương Cô thoát đi trong tay tôi!
Thân Vô Kỵ gật đầu nói:
– Vậy cũng được!
Triển Nhược Trần không trở về Như Ý Hiên để nghỉ, chàng nằm trên ghế ở đại sảnh nhắm mắt điều tức, Thi Gia Gia ngồi cạnh một bên!
Triển Nhược Trần thầm nghĩ trong lòng:
nếu có Từ Tiểu Hà ở cạnh bên thì âm mưu của Đoạn Nhĩ Sinh lần này khó đắc thủ!
Thời gian trôi qua nhanh, chưa đầy chớp mắt canh tư đã đến, Kim Gia Lâu lập tức náo nhiệt hẳn lên!
Đến khi Nguyễn Nhị và Tăng Tú Hùng song song bước vào, Triển Nhược Trần đã thu xếp xong. Chàng nhìn mọi người một lượt, rồi thả ánh mắt ra xa, nói:
– Cứu không được nghĩa mẫu, thề không trở về!
Từ Đại Kim Lâu đến Hắc Phong Khẩu ở phía tây Trường Xuân Sơn cách mười dặm đường, Cô Lâu Bang trước đây nửa năm đã ngầm phái người đến nơi này. Họ chọn nơi này đương nhiên có lý do, vì các hang động lân cận Hắc Phong Khẩu có thể dễ dàng đào các hang ngầm địa đạo, phụ trách những việc này chính là Khốc Vương Qua Siêu Sinh phó bang chủ Cô Lâu Bang.
Chỉ nội trong ba tháng đầu, họ đã đào được mấy đường ngầm có thể lưu thông được, trong đó có một đường ngầm thẳng tới khu mộ của Kim Thân nhị gia!
Vì thế, Qua Siêu Sinh sau khi thăm dò nhiều lần, cuối cùng đã triển khai kế hoạch bắt Kim Thân Vô Ngân và đã thành công thuận lợi!
Đại Mạc Cô Lâu Bang tiềm nhập vào địa giới Liêu Bắc, không chỉ là tập trung ở vùng này, họ còn ngầm phân bố ra các nhánh địa đạo khác, do bốn vị đường chủ Cô Lâu Bang dẫn tám mươi mốt thuộc hạ tinh nhuệ chắn giữ. Bốn vị đường chủ đó chính là:
Đông Phong Đường đường chủ Âm Dương Trảo Đương Tiểu Kiều chắn giữ giữa con đường thông từ Kim Gia Lâu đến Thái Hào Trấn.
Nam Phong Đường đường chủ Luyện Ngục Sứ Giả Ty Đồ Cảm chắn giữ tuyến đường thông từ Kim Gia Lâu đến Bách Hổ Tập.
Tây Phong Đường đường chủ Quách Đại Vương Diên Phong Cửu Tử đóng giữ trên tuyến đường thông từ Kim Gia Lâu đến Thập Lý Phố.
Bắc Phong Đường đường chủ Quỷ Trảo Đinh Bất Hưởng đóng giữ ở tuyến đường thông từ Kim Gia Lâu đến Tùng Hương Trấn.
Từ khi Kim Thân Vô Ngân bị bắt được truyền đến bốn vị Đường chủ, họ lập tức phối hợp với kế hoạch của Qua Siêu Sinh, ngầm phái một số nhân mã xuất hiện giữa đường mục đích đương nhiên là làm nhiễu loạn tai mắt của địch phương, để đạt được hiệu quả lừa địch, và họ cũng đã đạt được mục đích. Người của Kim Gia Lâu phái đi đều bất lực trở về, kể cả Triển Nhược Trần cũng chỉ phát hiện Câu Hồn Trảo Thường Đông, chứ không biết nơi trú ẩn của họ đâu cả.
oOo Vòng qua sơn đạo sau rừng tùng, một tảng cỏ to lớn đang di động, mặt đất không có tiếng động, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hiện ra một cửa động lớn rộng độ ba trượng, hai con tuấn mã chạy thẳng vào động, tảng cỏ bên ngoài lập tức được đậy lại như ban đầu.
Không lâu sau, trong động vang lên tiếng reo hò, Đoạn Nhĩ Sinh xuống ngựa bước vào trước, Đoạn Phương Cô đi theo phía sau.
Đây là một hang động khá rộng, nhóm người của Cô Lâu Bang vốn sinh hoạt ở trong này.
Tiến sâu vào hang động gần một trăm trượng, dưới ánh đèn chiếu sáng, Khốc Vương Qua Siêu Sinh nét mặt sầu thảm buông tiếng gọi:
– Công chúa, hảo điệt nữ của ta, nàng sao lại lọt vào tay bọn họ, ta thật không tin nổi!
Đoạn Nhĩ Sinh chỉ hừ một tiếng, Đoạn Phương Cô đã cất cao giọng:
– Cũng chính là tên tính Triển kia, Vưu Nô Nô nói không sai, hắn ta xác thực rất khó đối phó, nếu chỉ bằng vào võ công, e rằng phụ thân cũng chưa phải là đối thủ của hắn!
Qua Siêu Sinh ngồi xuống, hỏi giọng lo lắng:
– Cô nhi bị bắt theo hắn ta, trên đường đi ắt cũng chịu nhiều khổ đau nhỉ?
Đoạn Phương Cô hận giọng:
– Tên tính Triển kia đối với muội không sao, chỉ có ả Từ Tiểu Hà kia, hừ, có cơ hội ta sẽ không tha cô ta!
Qua Siêu Sinh cười tợ như khóc, nói:
– Có, công chúa nhất định có cơ hội!
Đoạn Nhĩ Sinh trầm giọng:
– Siêu Sinh, ta muốn huyết tiễn Kim Gia Lâu!
Qua Siêu Sinh ngạc nhiên nói:
– Bang chủ, chúng ta có Kim Thân Vô Ngân trong tay, cơ nghiệp của Kim Gia Lâu không phải đang từ từ lọt vào trong tay chúng ta đó sao? Chớ quên rằng “Bào căn mưu lược” của chúng ta đang tiến hành rất thuận lợi mà!
Đoạn Nhĩ Sinh tức giận vỗ bàn, lớn tiếng:
– Quá chậm rồi, có tên tính Triển kia, ta lo rằng giữa chừng sẽ có biến cố!
Qua Siêu Sinh ngạc nhiên hỏi:
– Lẽ nào vừa rồi bang chủ không thu thập được hắn ta sao?
Đoạn Nhĩ Sinh đưa răng cắn môi to đỏ hoe, nói:
– Hắn ta quá giảo hoạt, cũng không biết hắn ta phát hiện thế nào đã giết chết Bao Tài cùng đi theo ta, vì Phương Cô, ta đành phải quay về trước!
Qua Siêu Sinh đấm hai tay vào nhau, kêu lên:
– Đáng tiếc! Đáng tiếc! Mối họa này không trừ, khiến người ta lo lắng!
Đoạn Nhĩ Sinh buông giọng nặng nề:
– Bởi vậy ta muốn ngày mai vào giờ Ngọ vây công Kim Gia Lâu, lập tức phái người thông báo cho bốn toán nhân mã kia biết, chuẩn bị hành động!
Qua Siêu Sinh trầm ngâm giây lát, nói:
– Đến lúc đó chúng ta trói Kim Thân Vô Ngân vào trên ngựa, trước hết bức bách họ đầu hàng, sau đó tung hóa cốt độc cô phấn cho bỏ mạng hết ở đương trường, bang chủ thấy thế nào?
Đoạn Nhĩ Sinh gật gật đầu tán thành:
– Quả là biện pháp đáng làm!
Suy nghĩ chốc lát, lão chuyển giọng:
– Chúng ta chia ra hai mũi, ngươi suất lĩnh quân của bốn đường chủ cùng thuộc hạ của ngươi, cũng có đến hơn năm trăm người, tiến thẳng tới Kim Gia Lâu, đánh thẳng vào Đại Kim Lâu, còn ta đánh úp sau lưng!
Qua Siêu Sinh cười hắc hắc, nói:
– Kim quả phụ do bang chủ áp giải, như vậy không còn sợ gì nữa!
Đoạn Nhĩ Sinh gật đầu bảo:
– Không nên chậm trễ, ngươi dẫn người ngầm đến phía Thập Lý Phố, tập trung nhân mã, hãy nhớ lấy, đúng giờ Ngọ nhất tề phát động tấn công, đánh thẳng vào Kim Gia Lâu!
Qua Siêu Sinh liền đứng dậy dẫn bọn thuộc hạ bước đi...
Lúc này, Đại ty hình Bạch Tự Tại vội vã bước vào, vừa thấy Đoạn Phương Cô, gã liền bước lên thi lễ:
– Kinh động đến công chúa!
Đoạn Phương Cô nói:
– Đại ty hình, bốn vị hộ pháp đều tận trung mà chết, đợi mọi chuyện hoàn tất, chúng ta phải cử hành đại tế!
Mặt đầy râu đen, Bạch Tự Tại đáp:
– Thuộc hạ xin nhớ!
Hấp Tủy Xích Ma Đoạn Nhĩ Sinh trầm giọng:
– Thường Hạ và mười hai Câu hồn thủ đều có mặt ở đây cả chứ?
Bạch Tự Tại liền đáp:
– Đang ở nơi này chỉnh đốn nhân mã!
Đoạn Nhĩ Sinh hỏi:
– Ngoài mười hai Câu hồn thủ ra, còn lại bao nhiêu người cả thảy?
Bạch Tự Tại nhẩm tính một lát, trả lời:
– Phó bang chủ dẫn đi một trăm người, còn lại hơn một trăm người.
Đoạn Nhĩ Sinh gật đầu nói:
– Bảo họ chuẩn bị, đúng giờ ta đích thân dẫn họ tiến công Kim Gia Lâu, không một ai ở lại nơi này!
Bạch Tự Tại hỏi:
– Kim quả phụ xử trí thế nào?
Đoạn Nhĩ Sinh trả lời:
– Dẫn bà ta cùng đi!
Đoạn Phương Cô đứng dậy, nói:
– Phụ thân, nữ nhi đi xem bà ta, nghe đâu lão bà này võ công cao tuyệt, khí độ bất phàm, nữ nhi muốn thấy mặt bà ta!
Đoạn Nhĩ Sinh đứng dậy tiếp lời:
– Ta cũng đang cần gặp bà ta, đi!
Bạch Tự Tại đi trước dẫn đường, ba người đi vòng qua mấy lần rẽ ngoặc, thấy trước mắt có một căn hầm, chính giữa căn hầm có một cái lồng sắt lớn, trong lồng sắt là một người có sắc mặt bạc trắng, đôi mắt hơi khép lại, mái tóc rối tung, đôi mày đen đã không còn vẻ uy nghi hình thái ung dung lại không thấy nét cao quý. Vâng, người đó chính là Kim Thân Vô Ngân lâu chủ Kim Gia Lâu bị mất tích mười hai ngày nay!
Bà ta bị nhốt chỉ lồi cái đầu lên trên, mái tóc càng thấy bạc hơn, khuôn mặt thon gầy càng bạc trắng hơn, thần thái uy nghi hầu như đã biến mất đi hết!
Kim Gia Lâu đột ngột mất đi Lâu chủ, làm cho toàn cả Kim Gia Lâu hoảng loạn, nhưng có ngờ đâu Kim Thân Vô Ngân lại bị giam giữ trong hang động ở cạnh Hắc Phong Khẩu?
Lúc này, Đoạn Nhĩ Sinh đứng trước lồng sắt, lão nhìn Kim Thân Vô Ngân chỉ mặc độc nhất một chiếc áo mỏng, trầm giọng:
– Kim quả phụ, ngươi một mực không mở miệng, lại không mở mắt ra, ngươi cho rằng làm như vậy là khiến ta hạ thủ giết ngươi liền sao?
Kim Thân Vô Ngân vẫn bất động, không mở miệng, cũng không mở mắt ra.
Bà ta một mực như vậy, chỉ cần có người đến là bà ta nhắm mắt lặng thinh, thậm chí địch nhân còn đánh đập, bà ta vẫn không động cõi lòng!
Đoạn Phương Cô cười nhạt cất giọng:
– Một bà lão thật cố chấp, cũng khiến cho ta nghĩ đến tên tính Triển kia quyết tâm một mình đột nhập vào Địa ngục thành ở Đại Mạc, thật là...
Cô ta chưa nói hết lời, Kim Thân Vô Ngân bỗng mở mắt bừng ra, trầm giọng:
– Tính Triển kia thế nào?
Đoạn Phương Cô bước đến gần, cười nhạt nói:
– Bà rất quan tâm hắn ta sao?
Kim Thân Vô Ngân gắt giọng:
– Tiểu cô nương, ngươi nói đúng, ta rất quan tâm nó!
Đoạn Phương Cô nhếch môi nói:
– Vậy ta nói thẳng cho bà biết, tên tính Triển kia một mình thâm nhập Đại Mạc, hắn ta cũng tìm ra tổng đàn của Cô Lâu Bang ta, bắt ta về Kim Gia Lâu, mưu đồ bất lương muốn đem ta trao đổi cho ngươi. Hừ!
Kim Thân Vô Ngân cắn môi nói thầm:
– Thì ra cởi áo của ta là muốn lừa nghĩa tử của ta!
Một bên, Đoạn Nhĩ Sinh cười ha ha, lên tiếng:
– Kim quả phụ, ngươi giờ mới rõ sao? Ha ha...
Kim Thân Vô Ngân trầm giọng:
– Đoạn Nhĩ Sinh, nghĩa tử của ta đâu rồi?
Đoạn Phương Cô tiếp lời:
– Hắn ta là một con báo hung tàn giảo hoạt, phụ thân ta sắp đặt kế hoạch suýt một tí nữa là lấy được mạng hắn, tuy nhiên...
Kim Thân Vô Ngân chợt cất giọng cười vang...
Đoạn Nhĩ Sinh giận dữ quát:
– Kim quả phụ, ngươi chớ có cao hứng, ta sớm muộn gì cũng thu thập gã tính Triển kia, ngươi đợi mà xem, đã sắp đến lúc rồi!
Kim Thân Vô Ngân không nói gì thêm, từ từ nhắm mắt lại, nét mặt đau buồn đầy thê lương!
Đoạn Nhĩ Sinh bảo Đoạn Phương Cô:
– Sắp đến lúc chúng ta công kích Kim Gia Lâu, do đó Cô nhi áp giải bà ta đi, lúc tất yếu lập tức dùng hóa cốt độc phấn thiêu hủy bà ta!
Đoạn Phương Cô cất giọng cười trầm lãnh, nói:
– Phụ thân yên tâm đi, nữ nhi phải cho bà ta chết dưới mắt của tên tính Triển kia, chỉ cần chiếm được Kim Gia Lâu, chỉ cần gặp tên tính Triển kia, nữ nhi lập tức hạ thủ ngay!
Đoạn Phương Cô bỗng đưa tay túm lấy đầu tóc của Kim Thân Vô Ngân nói giọng ác độc:
– Ngươi mở mắt ra xem, xem mái tóc dài của ta, chính vì tên tính Triển kia mới bị cắt đi một nắm. Ngươi sao không mở mắt ra xem!
Kim Thân Vô Ngân chẳng động nét mặt, bà ta càng tỏ ra rất bình tĩnh, miệng mím chặt, mặc cho Đoạn Phương Cô có day đầu tóc của bà ta.
Đoạn Nhĩ Sinh cất giọng:
– Kim quả phụ, ta phải đích thân áp giải ngươi tấn công Kim Gia Lâu, ta cần bằng vào thực lực, khi ta áp giải ngươi đến Kim Gia Lâu, cũng chính là lúc ngươi lìa đời!
Kim Thân Vô Ngân vẫn không hề hé môi!
Đoạn Nhĩ Sinh căn dặn bốn tên đại hán:
– Cẩn thận canh giữ, trước giờ Ngọ phái thêm nhân mã, chuẩn bị áp giải bà ta ra động!
Bốn gã đại hán đứng nghiêm cúi mặt, cùng ứng thanh:
– Tuân mệnh bang chủ!
Đoạn Nhĩ Sinh và Đoạn Phương Cô kéo nhau ra khỏi căn hầm...

<< Hồi 23 | Hồi 25 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 715

Return to top