Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Thần Đao Sát Thủ

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 35214 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Thần Đao Sát Thủ
Liễu Tàng Dương

Hồi 16

Đông Thành và Chữ Nhất Quán phân hai hướng đáp xuống hai bên tả hữu Triển Nhươc Trần, Đông Thành ném ánh mắt nhìn đầy phẫn nộ, chửi:
– Mẹ nó! Thảo nào Ngũ Tài nhị vị hộ pháp thất bại dưới tay hắn, thật đáng hận!
Triển Nhược Trần sắc mặt lạnh lại nói:
– Các người lại la ó rồi, ta không chịu nổi!
Chữ Nhất Quán vung cặp đầu lâu, quát lớn:
– Ngươi đã đến lúc chết!
Theo tiếng quát, gã ta tung lộn bảy vòng từ trên không trung xác định hướng gió, hai chiếc đầu lâu gõ vào nhau, phát ra những tiếng kêu chói tai, cho đến khi gã ta và Đông thành hợp lại với nhau...
Bất ngờ, bốn luồng phấn độc màu vàng xám từ bốn chiếc đầu lâu phụt ra...
Triển Nhược Trần vốn đã ngầm phòng bị trước, thấy chàng bắn vọt người trở lui xa đến năm trượng, đột nhiên thăng người lên cao, đáp xuống tà tà ngoài bảy trượng rồi mới quay người lại.
Bốn luồng phấn độc theo gió bay đi, bạt qua những thi thể nằm trên cát, cũng bạt qua ở con ngựa của Triển Nhược Trần, thấy bốn tay đại hán đứng chắn o yếu đạo cũng kêu cuồng lên, gục người xuống cát...
Triển Nhược Trần vừa đáp xuống đất quay lại nhìn, không khỏi giật mình kinh hãi...
Chỉ thấy những thi thể nằm trên cát phát ra tiếng kêu “róc, róc”, chỉ trong nháy mắt lớp da chảy sạch thành nước, tiếp đó là thịt tươi rã ra, cho đến khi bộ xương biến thành bột vung vãi trên cát!
Con ngựa cũng tung vó rống lên mấy tiếng, rơi bịch xuống cát lông rã ra bay tứ phía, mình ngựa biến thành một vũng nước máu.
Gần đó lại phát lên những tiếng kêu thê thảm, có ba tay đại hán chấn giữ ở ngã đường khác cũng không tránh khỏi luồng độc phấn tạt qua, cũng chết thảm ở đương trường, chỉ trong chớp mắt đã biến mất hình dạng!
Thật quá tàn nhẫn! Triển Nhược Trần nghĩ như vậy!
Đông Thành vung cặp đầu lâu, hét lên như điên:
– Triển Nhược Trần, ngươi là con chó ghẻ đáng chết. Ta phải uống máu ngươi, móc tim ngươi!
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, cất giọng:
– Những lời đó chỉ hù dọa được đứa trẻ lên ba, ta nghe đủ rồi!
Đông Thành nói giọng hung dữ:
– Ta phải thu nhập tên tiểu tử này!
Sương Nguyệt Đao lóe lên như điện chớp, Triển Nhược Trần nói:
– Đại hộ pháp, ông nội ngươi đang đợi ngươi đây!
Trong lúc hai bóng người đang sáp vào nhau, Chử Nhất Quán cũng lập tức lao vào, gã ta nhắm chuẩn góc chết phía sau bên trái của Triển Nhược Trần để phát chiêu!
Thân hình xoay giữa không trung, nhân ảnh tạo thành ảo ảnh khiến người ta hoa mắt. Bốn chiếc đầu lâu từ bốn phương hướng khác nhau kèm theo tiếng gió vút lên bốn mươi tám đường uy mãnh, Triển Nhược Trần cũng đã bạt ra bảy mươi sáu đường đao nghênh tiếp, đao phong như sương, khí xanh mù mịt, thân hình chàng lại thoắt biến trong làn đao, thoát khỏi vòng vây của những bóng hình xám, ánh đao vạch đông bạt tây tợ hư tợ thực. Chữ Nhất Quán kêu lên một tiếng trước tiên, người lộn ngược ra sau!
Tiếp theo Đông Thành lăn tròn dưới cát, máu trên mặt chảy ra dính cát vàng làm che mất cả nửa khuôn mặt. Y phục màu xám đã bị rách bảy đường, còn chưa đứng gượng dậy gã ta đã gào thét:
– Vây hắn lại, giết chết đi!
Mấy tay đại hán còn lại nghe vậy liền phân ra ba hướng lao về phía Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần phóng cặp nhãn quang nhìn bọn họ, cơ nhục săn lại, chàng thoắt xoay người, Sương Nguyệt Đao quét lên như cuồng phong nổi dậy, ba tay đại hán vừa lao tới, khô cốt trảo còn chưa vung ra, đã bị gập người chết ngay tại trận!
Bóng người thoắt hiện, một tay đại hán nữa đã xông vào...
Triển Nhược Trần phẫn nộ nghiến răng đến khi khô cốt trảo trong tay gã đại hán đánh qua, chàng bỗng né người Sương Nguyệt Đao chưa bạt ra, tay trái chàng đã nhanh như cắt chộp trúng cổ gã đại hán, chỉ nghe “rắc” một tiếng, gã ta đã trợn mắt từ từ ngã người xuống cát.
Triển Nhược Trần đã tính liệu mấy tay đại hán này, ba gã đại hán còn lại chưa thấy rõ diễn biến ra sao, Sương Nguyệt đao đã phạt xuống trên đỉnh đầu họ...
Cũng trong lúc này, Đông Thành hét lên:
– Ta quyết liều cùng ngươi!
Chũ Nhất Quán người đầy máu cũng hô theo:
– Đúng, không thể để tên tính Triển này đột nhập Đại Mạc!
[mất trang , , , ] Triển Nhược Trần trong lòng chấn động, nhưng vẫn lãnh đạm nói:
– Cô nương, ngươi cho rằng ta tin sao?
Vị công chúa lạnh nhạt cất giọng:
– Ngươi không tin không được, vì lời nói đó từ miệng ta phát ra!
Triển Nhược Trần cười nhạt:
– Xin hỏi cao tính phương danh cô nương?
Chữ Nhất Quán phẫn nộ hét lên:
– Tên chó chết to gan!
Vị công chúa hoa tay, Chữ Nhất Quán đành phải lùi lại.
Triển Nhược Trần đứng đối diện nhìn thẳng vào mặt vị công chúa nghe cô ta chậm rãi cất giọng nói:
– Ta là Đoạn Phương Cô!
Triển Nhược Trần ánh mắt sáng lên tiếp lời:
– Là ái nữ của Đoạn Nhĩ Sinh, là hạt minh châu của lão ta!
Đoạn Phương Cô nở nụ cười:
– Nói đến minh châu thì không dám, tuy nhiên phụ thân ta rất yêu thích ta là thật!
Triển Nhược Trần trầm giọng:
– Lời của cô nương, Triển mỗ không tin hẳn!
Đoạn Phương Cô nét mặt lạnh lại, mái tóc dài thoáng bay, nói:
– Ngươi muốn thế nào mới tin?
Triển Nhược Trần liền trả lời:
– Dù sao cũng không thể bằng một cau nói của cô nương mà tại hạ uổng công thâm nhập Đại Mạc mấy trăm dặm rồi trở về tay không!
Đoạn Phương Cô ngẫm nghĩ, cũng đang ngầm đánh giá Triển Nhược Trần, đoạn cất giọng trong trẻo, nói:
– Cũng được, vì lấy lòng tin ở ngươi, càng vì chứng thực lời nói của ta là thật, ta sẽ dẫn ngươi tiến nhập vào tổng đàn Khô Lâu Bang. Triển Nhược Trần, ngươi thấy có tốt không?
Triển Nhược Trần thoáng suy nghĩ tiếp lời:
– Hảo! Nhưng ta phải cùng đi với cô nương, thế nào?
Đoạn Phương Cô gật nhẹ đầu nói:
– Ngươi nôn nóng như vậy, để đề phòng ta giở trò hung hiểm, đúng không?
– Tại hạ không thể không như vậy!
Thân hình xoay nhẹ Đoạn Phương Cô thả mắt nhìn phương xa, nói:
– Triển Nhươc Trần, ngươi cứ theo ta!
Tiếng kèn đồng lại vang lên những điệu nhạc ai oán, tám thiếu nữ mỹ lệ đi theo sau lưng Đoạn Phương Cô...
Điều kỳ quái là Đông Thành và Chữ Nhất Quán không đi theo. Ba tên đại hán bên cạnh mỗi người một mực cúi đầu, lúc này mới dám ngẩng đầu lên.
Đoạn Phương Cô dẫn Triển Nhược Trần đi đến bên một dãy bờ tường sụt lở, tiếng kêu lập tức ngừng lại, và một điều kỳ quái phát sinh...
Triển Nhược Trần chú ý mọi biến hóa xung quanh. Lúc này chợt nghe tiếng chấn động nhẹ, thấy một khoảng cát vàng ùn sang một bên, ở mặt đất lập tức xuất hiện một địa đạo rộng độ hai trượng...
Cúi đầu nhìn, Triển Nhược Trần bất giác kinh ngạc, địa đạo này có tầng cấp bước xuống rất sạch sẽ và quang đãng, một luồng gió mát dưới đại đạo xông lên, trong động xuất hiện ánh hồng quang.
Đoạn Phương Cô chìa cánh tay trắng mướt ra, nhẹ giọng:
– Triển tiên sinh, mời!
Triển Nhược Trần vẫn chưa bước đi, hơi cúi người đáp lễ:
– Mời cô nương bước xuống trước!
Đoạn Phương Cô cười tươi như hoa, nói:
– Ta dẫn đường!
Cô ta quay lại bảo tám thiếu nữ kia:
– Không cần các ngươi đợi, các ngươi xuống chuẩn bị rượu thịt, Triển tiên sinh từ Kim Gia Lâu ngoài tám trăm dặm tới đây, phụ thân ta không có mặt, ta không thể thất lễ!
Tám thiếu nữ kia cùng thi lễ, vội xuống động trước, trong thoáng chốc đã biến mất dạng.
Triển Nhược Trần ngạc nhiên hỏi:
– Lệnh tôn không có ở tổng đàn ư?
Đoạn Phương Cô trả lời thẳng thắn:
– Vốn có ở tổng đàn nhưng có tin tức báo, mặt kia có một số chuyện trọng yếu cần lão ta đích thân đi xử lý, bởi vậy đã đi ba ngày rồi!
Triển Nhược Trần đối với lời nói thẳng thắn của Đoạn Phương Cô bắt đầu có thiện cảm, chàng nhỏ giọng hỏi:
– Nghe nói Đoạn bang chủ rất ít khi rời khỏi tổng đàn, lần này tất nhiên là vì chuyện của Kim Gia Lâu ta mới xuất chinh chứ gì?
Đạon Phương Cô đánh mắt nhìn, mỉm cười nói:
– Nếu ta phủ nhận, ngươi cho rằng hư giả không thật, nên ta thừa nhận!
Triển Nhược Trần ngầm cả kinh, Kim Gia Lâu do Phan nhị đương gia chủ trì, cố thủ nên không có vấn đề gì, nhưng nếu như Đoạn Nhĩ Sinh xuất chinh, thì Kim Gia Lâu sẽ không tránh khỏi thương vong nặng nề!
Đoạn Phương Cô chậm rãi bước xuống mật đạo, những ngọn đèn treo ở hai bên tường chiếu xuống, Triển Nhược Trần ngoài chú ý đến tình huống xung quanh ra, còn phải chú ý đến động tác của Đoạn Phương Cô.
Chàng cần phải như vậy, vì nơi này nhất định có gài bẫy, khi đã thâm nhập vào nơi này, Khô Lâu Bang sẽ không do dự hạ độc thủ đối với chàng.
Đi được độ trăm trượng, hai người cũng rẽ ngoặc ba lần. Lúc này phía trước hiện ra một đại sảnh giống như một đại điện,có cả thảy gần hai mươi cột trụ bằng đá lớn hình tròn. Chính giữa có một cái giá bằng đồng, xung quanh có các loại vật tố, một chiếc đầu lâu còn nguyên vẹn được treo cao trên cái giá, trông giống như đang hù dọa người!
Một bên đại sảnh còn có mười mấy pho tượng thần, áo vàng mủ vàng, bảo tướng trang nghiêm, Triển Nhược Trần nhìn thấy cũng phải kinh ngạc!
Đoạn Phương Cô mỉm cười nói:
– Triển tiên sinh, nơi này là tổng đàn Khô Lâu Bang, công tử nhìn kỹ xem, không phải là nơi nhốt người!
Triển Nhược Trần bàng hoàng hỏi:
– Người đâu? Người của qúy bang đi đâu cả rồi?
Đoạn Phương Cô bình tĩnh trả lời:
– Ta đã nói, phụ thân ta đi rồi, lão dẫn theo đại bộ phận người của bổn bang, hiện tại tổng đàn chỉ có bốn vị hộ pháp, bốn vị đó công tử đã gặp mặt!
Vừa dứt lời, từ bên trong bước ra một thiếu nữ, cô ta bước đến bên cạnh Đoạn Phương Cô thi lễ:
– Công chúa, rượu và thức ăn đã làm xong, đợi Triển tiên sinh nhập tiệc!
Triển Nhược Trần liền từ chối:
– Không, ta không đói, thịnh ý của cô nương ta xin lĩnh!
Đoạn Phương Cô nói thẳng:
– Không phải không đói, mà sợ bị độc chết!
Triển Nhược Trần tiếp lời:
– Cô nghĩ như vậy, tại hạ không phủ nhận!
Đoạn Phương Cô đôi mày đã cau lại, nói:
– Nếu Đoạn Phương Cô lấy lễ quân tử để tương đãi thì sao?
Triển Nhược Trần trầm giọng nói – Cô nương, người thật không nói lời giả, Kim Gia Lâu và Khô Lâu Bang các người vung đao tử chiến, tử thương không ít người, ta không tin cô nương lúc này lại dùng lễ quân tử để đãi địch nhân!
Ngừng một lát, chàng nói tiếp:
– Chớ chần chừ nữa, chúng ta đi các nơi để xem đi!
Đoạn Phương Cô lùi lại một bước, nói giọng trầm lãnh:
– Triển tiên sinh, ngươi sao lại lấy lòng tiểu nhân độ bụng quân tử? Nên biết rằng ta thấy ngươi dũng khí bách hội, một mình tiến nhập Đại Mạc, lại thấy ngươi có lòng trung nghĩa, mới đáp ứng dẫn ngươi vào tổng đàn, không ngờ...
Triển Nhược Trần bèn nói:
– Tình thế bức bách, không thể không làm như vậy, Đoạn Phương Cô bỏ lỗi cho!
Đoạn Phương Cô chìa tay tiếp lời:
– Được, mời ngươi!
Triển Nhược Trần đi theo Đoạn Phương Cô về phía bên trái chánh điện, thấy một đường địa đạo dài, phía đầu kia chầm chậm vang lại tiếng gõ “kong, kong”.
liên tục.
Thanh âm càng lúc càng to, Đoạn Phương Cô quay lại nói với Triển Nhược Trần – Phía trước là nơi chế tạo binh khí của bổn bang, ngươi cần đến xem thử không?
Triển mỗ gật đầu trả lời:
– Triển mổ phải đi nhìn khắp các nơi dưới đây mới tin lời cô nương là thật!
Đoạn Phương Cô cất giọng mỉa mai:
– Ta dần dần cảm thấy không thích đối với tính kiêu ngạo của ngươi!
Triển Nhược Trần vẫn không nhường nhịn:
– Triển mỗ ngạo ma không kiêu. Cô nương, xin thông cảm cho!
– Cũng được, ta dẫn ngươi vào xem phòng giam tù nhân!
Triển Nhược Trần thận trọng bước từng bước một, đi theo sau lưng Đoạn Phương Cô, luôn giữ khoảng cách một bước. Chàng tin rằng, Đoạn Phương Cô có bất cứ hành động gì, đều không tránh thoát khỏi cú đánh trí mệnh của chàng.
Qua hai lần rẽ ngoặt chợt thấy phía trước tối om, nơi này đã có mười mấy tay đại hán áo tro đứng trấn giữ hai bên địa đạo.
Triển Nhược Trần tin rằng nơi này chí ít không dưới một trăm người, nhưng họ ẩn nấp rất kín, không dễ phát hiện ra được!
Mười mấy tay đại hán lắm phần kinh ngạc, vội cúi mình thi lễ, Đoạn Phương Cô bảo:
– Mở cửa hầm đá ra!
Những tiếng ken két phát ra, hai cánh cửa sắt lớn được hai tay đại hán đẩy ra, bên trong vọng ra tiếng kêu tợ như quỷ khóc...
Triển Nhược Trần ló đầu nhìn, thấy bên trong có nhiều phòng, đều có cửa sắt đóng kín.
Đột nhiên, từ bên trong vang lên tiếng kêu:
– Ta phải về nhà, các người thả ta ra, ta cầu xin các ngươi!
Triển Nhược Trần thoắt vung tay chộp lấy hữu uyển Đoạn Phương Cô, hạ giọng:
– Làm phiền cô nương dẫn Triển mỗ vào bên trong!
Đoạn Phương Cô hầu như bị tê cứng nửa người, nhưng cô ta nghiến răng nói:
– Triển Nhược Trần ngươi không khỏi quá thận trọng!
– Vào huyệt hổ ta không thể không như vậy, Đoạn Phương Cô ta xin lỗi!
Hai người sánh vai tiến vào cửa sắt, Triển Nhược Trần phát hiện có sáu bảy thiếu nữ, thân hình tiều tụy, ngồi co ro trong cửa, thiếu nữ ngồi trong cùng buông tiếng khóc thảm thương...
Chợt nhiên chàng nghĩ lại tỷ muội Hoàng Nhan Tình, nếu hai người bị bắt đưa đến đây, thì cũng bị nhốt như những thiếu nữ này.
Triển Nhược Trần căm phẫn nghiến răng, tai nghe Đoạn Phương Cô kêu lên:
– Ai da, ngươi vặn đau ta, Triển tiên sinh!
Triển Nhược Trần nới lỏng tay ra, phẫn nộ nói:
– Đây là chuyện mà phụ thân cô nương đã gây nên, lão ta bắt nữ nhân nhà ngươi ta nhốt vào đây, mà cô nương lại...
Đoạn Phương Cô ngắt lời:
– Triển tiên sinh, chuyện này không liên quan đến ngươi, nếu nơi này không có người ngươi cần tìm thì chúng ta đi nơi khác.
Những thiếu nữ bị giam cầm mặt đầy bi thương, nhưng vẫn không làm che lấp dung mạo mỹ lệ như hoa của họ. Triển Nhược Trần có phần thất vọng, vì đây là nơi giam giữ tù nhân, nhưng vẫn không tìm thấy nghĩa mẫu, lẽ nào nghĩa mẫu thật sự chưa đưa đến Đại Mạc?
Ra khỏi phòng giam, Triển Nhược Trần thả tay Đoạn Phương Cô ra, khiêm tốn nói:
– Xin lỗi!
Đoạn Phương Cô không nói gì, thậm chí cũng không đánh mắt nhìn chàng, đi thẳng về phía trước.
Theo tình hình phán đoán, nơi này dường như chính là ngôi miếu lớn theo lời phụ thân Hoàng Nhan Tình nói. Lão ta nói rất rõ:
tiểu trấn bị cát lấp này chỉ có ngôi miếu này kiến trúc hùng vĩ, rộng lớn!
Rẽ vào trong một gian nhà đá, Triển Nhược Trần phát giác trước mặt rực sáng lên, trong gian nhà đá, ngọc đèn lưu ly treo cao trên vách tỏa sáng khắp căn phòng.
Lúc này, trên chiếc bàn chính giữa phòng có dọn những món ăn đặc biệt và rượu ngon, hai đôi bát đũa để sẵn hai bên.
Đoạn Phương Cô lúc này mới chìa tay mời Triển Nhược Trần:
– Đến lúc nên ăn thứ gì, xin dùng một tí, thế nào?
Triển Nhược Trần lắc đầu, từ chối:
– Ta không đói.
Đoạn Phương Cô tiếp lời:
– Ngươi không đói, ta đói!
– Cô nương ăn đi, ta đợi!
Đoạn Phương Cô quả nhiên thật sự ngồi xuống, nở một nụ cười cầm bát đũa lên nói:
– Triển tiên sinh làm sao đứng cạnh bên cô ta được? Bèn ngồi xuống đối diện một cách tự nhiên...
Đoạn Phương Cô uống một hớp rượu, ăn một ít thức ăn, nét mặt lộ vẻ đắc ý, đôi mắt ngước nhìn Triển Nhược Trần ở phía đối diện, nói:
– Ngươi thật sự không ăn sao?
Triển Nhược Trần vỗ vỗ bụng, trả lời:
– Khi đến đây ta đã ăn rồi, cô nương cứ dùng đi!
Đoạn Phương Cô chợt hỏi:
– Nếu ngươi ở nơi này tìm không có Kim Vô Ngân, thì bước tới ngươi chuẩn bị kế hoạch tiến hành như thế nào?
Triển Nhược Trần thờ ơ trả lời:
– Vốn kế hoạch đã dự định rồi, bây giờ ta nên cải biến lại.
Đoạn Phương Cô đặt bát rượu xuống, buông giọng:
– Cải biến kế hoạch dự định trước chỉ có hai nguyên nhân, một là kế hoạch vốn có đã không thích nghi với tình thế trước mắt, cần phải cải biến lại, hai là giữa đường xuất hiện điều kiện khiến ngươi mãn ý hơn so với kế hoạch ban đầu, mới quyết tâm cải biến...
Cô ta chú mắt nhìn chàng, đoạn hỏi:
– Triển tiên sinh, ngươi cải biến kế hoạch vốn đã dự định là thuộc một trong hai nguyên nhân đó phải không?
Triển Nhược Trần cười nhạt tiếp lời:
– Chính là thuộc ở vấn đề sau!
Đôi mày nhướng lên, Đoạn Phương Cô giọng đanh lại:
– Sợ rằng rất khó được như ý nguyện đấy!
Triển Nhược Trần buông giọng trầm:
– Mưu sự tại nhân...
Chợt nghe Đoạn Phương Cô lạnh giọng:
– Để xem tại nhân hay tại thiên.
Theo tiếng quát, bỗng thấy mặt bàn đá rung rinh, Triển Nhược Trần lập tức cảnh giác, phát hiện Đoạn Phương Cô đột ngột thụt người xuống dưới mặt đất...
Rất nhanh, Triển Nhược Trần hét lớn một tiếng, chồm nhanh người qua bàn.
Chàng ra tay nhanh, khi Đoạn Phương Cô thụt người xuống, mái tóc dài bay ngược lên trên, đó vốn là hiện tượng tự nhiên, vì mái tóc nhẹ. Khi mái tóc sắp theo thân hình cô ta hạ xuống, thì đã bị Triển Nhược Trần túm lấy.
Chàng đang định vận lực để xách ngược Đoạn Phương Cô lên, đột nhiên tay nhẹ đi, Đoạn Phương Cô đã cất giọng cười lanh lảnh chui xuống dưới đất.
Triển Nhược Trần nhìn nắm tóc bị dao cắt đứt trên tay, không thể không kinh ngạc bởi tài ứng biến tài tình của Đoạn Phương Cô, khiến người ta không ngờ tới.
Nhưng chàng không một chút chậm trễ, bay vọt người lên lao ra khỏi gian nhà đá. Trong lúc chàng vừa thoát người ra khỏi cửa, sau lưng chàng vang lên những tiếng “rầm rầm...” như sấm dậy, trước hết là có một tấm lưới bằng sắt chùm ngay chiếc bàn đá, sau đó là bức rào sắt đồ sộ chắn ngang ngay cửa!
Triển Nhược Trần không dám chần chừ, chàng vốn đã ngầm nhớ phương hướng, lúc này liền thi triển thân pháp lao thẳng về đại điện...
Đến đại điện nhận ra phương hướng khi vào, không một chút do dự, chàng xông thẳng về phía cửa động. Ngay lúc này, toàn cả ngôi miếu bị cát che lấp này bắt đầu phát ra tiếng nổ rầm rầm, trên chánh điện có tấm rào sắt rơi xuống...
Triển Nhược Trần biết địch nhân, chàng thoát khỏi căn nhà đá, đã bắt đầu phát động toàn bộ bẫy cài của ngôi miếu.
Nghe tiếng nổ mỗi lúc mỗi gần, Triển Nhược Trần chạy thẳng theo địa đạo dài một trăm trượng nối với cửa hang. Ánh đèn từ trên chiếu xuống, thấy trong thạch động cứ cách độ mười trượng rơi xuống một tấm rào sắt, chàng chẳng cần quay đầu nhìn, đã biết những tấm rào sắt đó rơi xuống chắn dần dần về phía cửa động...
Trước mặt đã là cửa động ra vào, rào sắt sau lưng chàng cũng sát đấn bên lưng chàng. Khi chàng nhảy lên tầng cấp thứ nhất, tấm rào cuối cùng đã rơi xuống chắn sau lưng chàng.
Triển Nhược Trần ngầm kêu lớn:
“Thật nguy hiểm, mình rất thận trọng, thế mà vẫn sơ suất, đã bị giam mình ở nơi này!”.
Chàng nghiến răng ken két, bắt đầu đi đến cửa động ra vào, nhưng chàng không tài nào mở được tảng đá bưng bít cửa ra vào. Chàng biết khi vào là từ bên đám cỏ cạnh bờ tường, hình như có người ở trên bờ tường đẩy nên mới phát ra tiếng động nhẹ. Xem ra muốn thoát ra khỏi cửa động cũng không phải dễ dàng gì.
Phía trước địa đạo bắt đầu có thanh âm, thanh âm nghe quỷ dị, Triển Nhược Trần trong lòng hốt hoảng, thầm nghĩ:
“Mình bị giam khốn ở bậc đá khoản bốn trượng này, đã không lên được, cũng không thể xông xuống được, địch nhân nếu thả hóa cốt độc phấn, thì sẽ bỏ mạng ở nơi này là chuyện chắc!”.
Không sai, Triển Nhược Trần đoán không sai!
Vốn Đoạn Phương Cô ngầm dùng bẫy để tự động chui xuống đất, nhưng đầu tóc cô ta bị Triển Nhược Trần túm lấy, trong lúc kinh hoảng cô ta nghiến răng rút từ trong người ra một con dao thuận tay vung lên, người lập tức chui xuống đất biến mất.
Sau đó cô ta liền hô:
– Phát động bẫy cài ở gian thạch thất, nhốt tên hung hãn ngoan cố trong đó!
Nhưng sau khi các bẫy cài phát động, cô ta ngầm nhìn qua tường, trong gian thạch thất đã không còn hình bóng Triển Nhược Trần đâu nữa. Cô ta nổi cơn thịnh nộ, giờ mới lệnh phát động toàn bộ bẫy cài, tin rằng sẽ bắt được Triển Nhược Trần.
Đâu ngờ chuyện xảy ra không như ý muốn, Triển Nhược Trần đã nhanh nửa bước.
oOo Hiện tại...
Trong địa đạo thanh âm nghe càng lúc càng gần, đã nghe đến tiếng người.
– Mẹ nó, tên tiểu tử này lẽ nào chui lên trời?
Một giọng nói khác vọng lại:
– Nếu không có ở địa đạo này, khả năng là ở hai đường thông khác.
Triển Nhược Trần nghe vậy thầm nghĩ:
thì ra có đến ba đường thông ra ngoài.
Tiếng sắt đá xát vào nhau vang lên mỗi lúc một gần, thì ra từng lớp rào sắt được nâng lên nằm ở vị trí cũ.
Ở góc ngoặc từ xa, đã xuất hiện mười hai bóng người đi đến, dưới ánh đèn chiếu sáng, đã có người chỉ về phía Triển Nhược Trần, kêu lên:
– Ngũ hộ pháp xem kìa, tên tính Triển đang ở đầu kia!
Triển Nhược Trần nhận ra đúng là Ngũ Tài dẫn bọn thuộc hạ đến, trong lòng cấp hoảng, hận không thể bay ra ngoài hoang động được.
Từng tấm rào sắt được nâng lên, chàng đã nghe giọng của Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài cười rất đắc ý:
– Tính Triển kia, ngươi cuối cùng cũng vẫn không thoát được địa ngục môn, ha ha...
Ngũ Tài đứng cách chàng bởi tấm rào chắn cuối cùng.
Triển Nhược Trần phẫn nộ quát:
– Tướng bại trận sao lại dùng lời nghĩ khí? Ngũ Tài ngươi nếu có ngon, hãy mở tấm rào chắn ra, ta và ngươi quyết một trận ai thắng ai bại!
Ngũ Tài sắc mặt bỗng lạnh lại, cất giọng:
– Hôm nay ngươi đã là tử tù sắp chết, ta ngu gì thả ngươi ra để liều mạng chứ?
– Tính Tài kia ngươi muốn thế nào?
– Ta muốn ngươi chết, chết một cách sạch sẽ, kể cả thân xác ngươi cũng không tồn tại!
Triển Nhược Trần ngầm thất kinh, lúc này thật sự kể cả cơ hội cũng không có, chỉ biết chờ chết ma thôi!
Chàng trầm giọng:
– Ngươi muốn dùng hóa cốt độc phấn sao?
Ngũ Tài lạnh giọng:
– Duy có như vậy mới tiêu được cơn giận trong lòng ta. Từ khi ngươi thâm nhập Đại Mạc, sát thương liên tiếp bốn đại hộ pháp bọn ta, giết chết không ít hảo huynh đệ. Hôm nay bắt được ngươi, ta phải giết ngươi không một chút đắn đo!
Triển Nhược Trần lạnh nhạt nói:
– Tướng quân khó tránh khỏi cái chết ở chiến trận, đại trượng phu sống có vui gì, chết nào sá chi? Tuy nhiên Triển mỗ chết dưới thủ đoạn thâm độc của các ngươi, cảm thấy thật không đáng.
Ngũ Tài quát:
– Ngươi nói gì cũng vô ích. Hôm nay giết được ngươi, Kim Gia Lâu mất đi một trụ cột chính, như vậy thuận lợi rất nhiều khi bọn ta đánh chiếm Kim Gia Lâu.
Ha... ha...
Chợt có gã đại hán đứng cạnh bên nói nhỏ với Ngũ Tài:
– Bẩm Ngũ hộ pháp, phải ra tay ngay không để lâu!
Ngũ Tài gật đầu vung tay nói:
– Tất cả lùi lại!
Chiếc đầu lâu đã nắm trong tay, gã ta đắc ý cười hắc hắc, cất giọng:
– Triển Nhược Trần, ngũ đại gia cho ngươi chầu trời!
Chiếc đầu lâu đưa cao, Ngũ Tài vỗ tay trái vào chiếc đầu lâu, sắp phóng ra hóa cốt độc phấn, từ xa bỗng có giọng nói của nữ nhân vọng lại:
– Ngũ hộ pháp, công chúa đến!
Triển Nhược Trần phóng ánh mắt nhìn thấy Đoạn Phương Cô và tám nữ tì đang đi đến, Đoạn Phương Cô mái tóc dài tuy đã bị cắt một nửa nhưng vẫn không làm ảnh hưởng gì đến mái tóc dài mượt mà mềm mại của cô ta.
Lúc này cô ta bước đi rất nhanh, thoắt một cái đã đến bên Ngũ Tài.
Ngũ Tài liền thu hồi chiếc đầu lâu, cúi mình thi lễ:
– Ngũ Tài cung kính công chúa giá lâm.
Đoạn Phương Cô xua tay bảo:
– Ngũ hộ pháp miễn lễ!
Cô ta trừng ánh mắt phẫn nộ nhìn Triển Nhược Trần, đanh giọng:
– Triển Nhược Trần, ngươi cuối cùng vẫn không thoát được!
Triển Nhược Trần giận dữ nhào đến sát tấm rào sắt, quát:
– Đoạn Phương Cô, thì ra ngươi là loại nữ nhân rít độc địa, ta đã nghĩ nhầm về ngươi!
Đoạn Phương Cô cười khanh khách:
– Triển Nhược Trần, ngươi lẽ nào không rõ mục đích ta nguyện đem ngươi vào Địa Ngục môn?
Triển Nhược Trần căm phẫn nói:
– Mục đích đương nhiên là mời ta mắc bẫy, và ngươi đã đạt được mục đích rồi!
Lắc nhẹ đầu, Đoạn Phương Cô tiếp lời:
– Không đúng, không đúng, đây chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!
– Cũng được trước khi chết ta muốn nghe ngươi nói.
Đoạn Phương Cô nói giọng đắc ý:
– Nói cho ngươi rõ, tính Triển kia, sau khi ngươi trên đường sát thương bốn đại hộ pháp của Khô Lâu Bang ta, nắm được trong tay ta đã yếu thế, vì phụ thân ta đã dẫn số đông huynh đệ đến Liêu Bắc để chi viện phó bang chủ thọ thương.
Vả lại tin tức truyền về, ngươi đã giết chết phó ty hình Thường Đông. Phụ thân ta vốn là muốn đối phó với ngươi, không ngờ ngươi lại tìm đến tổng đàn bọn ta. Ta tin rằng bắt được ngươi nhưng không phải dùng võ công. Hừ, tính Triển kia, ngươi rõ rồi chứ?
Triển Nhược Trần nhíu mày hỏi:
– Đoạn Phương Cô, ngươi cần phải nói thật, lâu chủ bọn ta có bị giam giữ ở nơi đây không?
Đoạn Phương Cô quát gắt:
– Triển Nhược Trần, nếu như Kim Thân Vô Ngân nhốt ở nơi này, thì thử hỏi bà ta còn giá trị gì để đáng nói nữa?
Triển Nhược Trần cả kinh nói:
– Các ngươi muốn lợi dụng lâu chủ để dọa giẫm sách nhiễu đối với Kim Gia Lâu ư?
Đoạn Phương Cô buông giọng lạnh lùng:
– Bọn ta không cần sách nhiễu người khác, bọn ta cần là toàn bộ Kim Gia Lâu. Triển Nhược Trần, ta nói thực ngươi biết, đến khi Kim Gia Lâu lọt vào trong tay Khô Lâu Bang, Khô Lâu Bang bọn ta sẽ mở rộng cơ đồ ở Nội lục!
Triển Nhược Trần nói:
– Hùng tâm tuy không nhỏ, nhưng mấy nhóm nhân vật tiến nhập Đại Mạc liên kết với các ngươi thì sao? Theo ta biết họ có dã tâm cũng không vừa!
Đoạn Phương Cô cười lớn:
– Mấy nhóm người đó không đáng để phụ thân ta để mắt tới. Triển Nhược Trần, những chuyện đó ngươi khỏi phải lo. Ha... ha...
Ngũ Tài đứng bên cạnh nhỏ giọng:
– Ra tay đi, công chúa!
Đoạn Phương Cô nhìn thẳng vào Triển Nhược Trần, cất giọng:
– Chỉ có ngươi chết mới nguôi được mối hận cắt tóc của ta!
Nói xong cô ta quay đầu lại bảo:
– Ngươi ra tay đi, Ngũ hộ pháp!
Đây là mệnh lệnh, Ngũ Tài lập tức đáp:
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Đoạn Phương Cô đang chậm rãi lui lại, Ngũ Tài đưa cao chiếc đầu lâu lên.
Gã ta nhắm chuẩn chiếc rào sắt, phát ra giọng cười hắc hắc đầy man rợ!
Triển Nhược Trần nghĩ lại những thi thể và xác ngựa ở trên sa mạc, khi bị nhiễm độc phấn, lập tức chảy thành nước, thây cốt chẳng còn, trông thật khiếp hãi!
Ánh đèn mờ tối đi, chiếc đầu lâu trên tay Ngũ Tài phun ra một luồng hóa cốt độc phấn màu vàng xám, bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu nghe “bình” một tiếng, ánh nắng chiếu vào trong hang động...
Triển Nhược Trần hú lên một tiếng, vọt thẳng ra ngoài, Sương Nguyệt đao vung lên như thần long, người đã bay lên trên mặt đất!
Phía dưới nghe giọng Ngũ Tài kêu lên:
– Mọi người lùi nhanh, công chúa lùi nhanh, độc phấn bị gió cuốn vào trong động!
Trong động vang lên những tiếng bước chân chạy rầm rập...
Đoạn Phương Cô kêu cuống lên:
– Nhanh ra xem ai mở cửa động, bắt chém đầu ngay!
Nghe thanh âm đã xa, rõ ràng người trong động đã thoát đi xa.
Lúc này trước mặt Triển Nhược Trần xuất hiện một thiếu nữ áo đen quần trắng, chàng căm hận lũ ác ma này, liền vung đao lao về phía thiếu nữ kia...
Bỗng nghe vị thiếu nữ kêu lên:
– Nhược Trần, là chàng sao? Muội là Từ Tiểu Hà đây!
Sương Nguyệt đao bạt lên cao nửa xích, ánh đao xẹt qua đầu Từ Tiểu Hà, Triển Nhược Trần quay nghiêng người, đã đứng cách ngoài một trượng, kinh ngạc thốt lên:
– Tiểu Hà, quả nhiên là nàng!
Từ Tiểu Hà đến kịp thời, cứu Triển Nhược Trần thoát khỏi một lần kiếp nạn, đây cũng là ý trời!
Triển Nhược Trần từ chết sống lại, đối với sự xuất hiện của Từ Tiểu Hà, trong lòng vô cùng cảm động, nói:
– Từ Tiều Hà, sao nàng lại đến đây?
Từ Tiểu Hà tươi cười tiếp lời:
– Khi chàng rời khỏi thuyền ngày thứ ba, muội phát hiện một toán đông người Khô Lâu Bang thâm nhập Liêu Bắc, liền biết ngay Khô Lâu Bang muốn đem hùng binh tấn công Kim Gia Lâu. Vào đêm hôm đó, muội nhìn thấy một cảnh tượng kinh tởm...
Triển Nhược Trần gật nhẹ đầu, nói:
– Ắt là Đoạn Nhĩ Sinh dẫn người Khô Lâu Bang tiềm nhập Liêu Bắc!
Từ Tiểu Hà vẫn rùng mình kể:
– Muội ngầm bám theo bọn họ, không ngờ vào canh ba đêm đó trong căn trại của họ vang lên tiếng cười sằng sặc, muội can đảm thâm nhập vào, ôi...muội không muốn kể nữa!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên hỏi:
– Muội nhìn thấy gì?
Từ Tiểu Hà rùng mình một cái, nói giọng còn run:
– Muội nhìn thấy một đại hán cả người đỏ gay, kể cả đầu tóc cũng đỏ, gã ta đôi mắt rất to, mười móng tay có móng nhọn như dao, đang vồ lấy một thiếu nữ lõa thể, trông gã ta như một con dã thú khát máu, muội đang định lùi lại, bỗng nghe “Á” một tiếng, thiếu nữ xinh đẹp như hoa kia ngã ngay vào lòng gã đại hán đó. Động tác gã ta rất thành thạo, lập tức vặn gãy cổ tiết toàn thân thiếu nữ kia, rồi đưa miệng hút...
Triển Nhược Trần nghiến răng như muốn vỡ, kêu lên:
– Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi là tên ma đầu đáng chết!
Từ tiểu Hà kể tiếp:
– Gã ta hút hết tủy xương, liền ngồi điều khí vận công. Lúc đó muội vốn muốn vào giết gã ta, nhưng đôi mắt to của gã ta trừng nhìn ra xa, khiến muội phát run lùi lại.
Triển Nhược Trần nét mặt đầy phẫn nộ nói:
– Như vậy nên muội tìm đến đây?
Từ Tiểu Hà gật đầu:
– Trời chưa sáng đám người Khô Lấu Bang kéo đi hết, muội mới phát hiện có một bộ áo quần, vốn là để cho nữ nhân Khô Lâu Bang mặc. Muội đem theo bên người. Trên đường đi muội thăm dò ra tiểu trấn bị cát lấp này, thầm nghĩ Khô Lâu Bang ắt sẽ quanh quẩn đây. Trong lúc đang đi quanh kiếm tìm, bỗng nghe phía dưới có tiếng nổ, mới tìm đến bên lỗ hổng của bờ tương này, không ngờ chàng quả nhiên ở phía dưới!
Triển Nhược Trần không kịp kể ra cảnh tượng hung hiểm dưới hang động, bèn nói với Từ Tiểu Hà:
– Muội đã nói như vậy, ta quyết không đi!
Từ Tiểu Hà kinh ngạc nói:
– Nhược Trần, đại địch đã tiến sát Kim Gia Lâu, lẽ nào chàng không nóng lòng?
Triển Nhược Trần nhìn tiểu trấn bị cát lấp buông giọng:
– Nóng lòng, ta đương nhiên nôn nóng trở về, nhưng ta lại muốn đem theo một người, người này ta quyết phải bắt đưa về Liêu Bắc!
Từ Tiều Hà kinh ngạc hỏi:
– Ai?
Chàng chỉ tay xuống đất nói:
– Đoạn Phương Cô ẩn mình dưới này. Cô ta là ái nữ của Đoạn Nhĩ Sinh, ta muốn bắt cô ta về, để cho gã tính Đoạn kia chịu nỗi đau mất nhi nữ, mối hận mất con!
Từ Tiểu Hà gật đầu tiếp lời:
– Nghe nói Đoạn bang chủ rất sủng ái nữ duy nhất của mình, nếu bắt được Đạon Phương Cô trong tay, đối với sự tiến triển tới đây sẽ lợi hơn nhiều!
Triển Nhược Trần cũng đồng ý:
– Không sai, đây cũng chính là lấy đạo người trị đạo người, gã tính Đoạn kia dù thâm độc đến đâu cũng không thể không lùi bước!
Từ Tiểu Hà chợt hỏi:
– Làm thế nào để bắt sống Đoạn Phương Cô?
Triển Nhược Trần nhìn chằm chằm xuống đất nói:
– Cô ta sẽ ra, ta tin rằng bọn họ sẽ bám theo lên, muội đợi mà xem!
Từ Tiểu Hà chưa kịp mở miệng, đột nhiên từ hai phương hướng khác nhau xuất hiện hai toán đại hán áo tro, phía sau bọn họ chính là toán thiếu nữ áo đen quần trắng. Đương nhiên, Đoạn Phương cũng có trong đó!

<< Hồi 15 | Hồi 17 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 585

Return to top