Ông Thiên Tài đặt tờ báo xuốngbàn hớp một ngụm trà, rồi nói với Thiên Mỹ ngồi gần đó:
– Cha muốn con nên trở về công-ty của cha mà làm việc.
Thiên Mỹ vân lắc đầu từ chối:
– Con không muốn như vậy đâu cha ạ. Về đó con có rất nhiều áp lực, con chịu không nổi. Ông nhìn con trấn an:
– Dù gì thì cũng còn có cha mà. Con có gì Thiên Mỹ vẫn nói:
– Cha không hiểu đâu, con cố gắng lắm mới không dọn ra ngoài ở đó thôi.
Ông Tài nghiêm giọng:
– Tại sao con lại như thế? Trong khi dì con hết mực thương yêu con.
Nhìn cha, Thiên Mỹ hỏi lại:
– Thật vậy sao cha? Dì ấy thương con lắm sao?
– Sao con lại hỏi cha như thế?
Thiên Mỹ ấm ức:
– Tại sao cha không thể nói cho con nghe về chuyện của mẹ con. Tại sao hai người phải chia tay nhau như thế.
Ông Thiên Tài thở dài:
– Chuyện quá lâu rồi, cha không muốn nhắc lại nữa đâu!
Thiên Mỹ ngước nhìn ông bằng ánh mắt như van xin:
– Con muốn biết lắm. Xin cha hãy nói cho con nghe đi! Con không muốn nghe dì luôn nói xa nói gần, muốn ám chỉ mẹ con điều gì đâu.
Nhắm mát lại Thiên Tài cố xua đi tất cả.
– Đừng con, cha không muốn chuyện người lớn ảnh hưởng đến con đâu.
Thiên Mỹ vẫn lắc đầu van xin:
– Con đã lớn rồi, con muốn biết một chút về mẹ của con. Xin cha đừng giấu con nữa.
Biết không căng thắng với con được, ông nói một cách nhẹ nhàng:
Điều này hãy để lúc con thành gia thất rồi cha sẽ nói cho con nghe.
Thiên Mỹ năn nỉ:
– Không đâu, con chỉ muốn nghe bây giờ. Ông Thiên Tài đứng lên, ông thoái thác:
– Cha mệt lắm, về phòng nghỉ đây. Con cũng nên nghỉ sớm đi!
Thiên Mỹ để hai hàng nước mắt tuôn dài xuống má. Cô mân mê tấm ảnh của mẹ mình.
Một người đàn bà lúc tuổi còn xuân sắc rất đẹp. Thiên Mỹ phải công nhận là mình giống mẹ từ mắt sóng mũi làn môi như khuôn đúc. Nhưng hiểu về mẹ thì cô mù tịt.
Họ nội ai cũng nói mẹ cô là một người xấu nhưng nhìn vào mắt mẹ cô không tin điều đó.
Điện thoại reo, Thiên Mỹ uể oả đứng lên:
– Alô! Thiên Mỹ đây.
Bên kia đầu dây Liễu Châu nói như reo:
– Mi đó hả?
– Biết mà còn hỏi!
– Này, nhỏ Nhung mời tụi mình sinh nhật đấy!
Thiên Mỹ cũng nghe vui vui:
– Vậy hả? Mà chừng nào?
– Tối thứ bảy.
Tối thử bảy, Thiên Mỹ nhẩm tính rồi gật đầu:
– Vậy mi tính sao?
– Ta thì sẵn sàng.
Thiên Mỹ nói đùa:
– Mi là vậy mà. Nghe đi dự tiệc 1à vui lắm rồi.
– Chứ mi thì sao?
– Cũng vui chứ sao.
– Vậy cũng nói.
Thiên Mỹ lại hỏi:
– Mi định ăn mặc thế nào?
Suy nghĩ một lát, Liễu Châu lại báo:
– Mặc bộ đồ mi vừa tặng cho ta đó. Mi cũng thế chứ?
Thở dài, Thiên Mỹ bảo đùa:
– Mặc như thế rồi ta đẹp hơn mi thì sao?
Liễu Châu kêu lên:
– Ê, giở trò gì đó?
– Không đâu, mình đùa thôi. Giờ tính sao?
– Hai đứa mặc một thứ luôn chứ còn sao?
Thiên Mỹ đồng ý ngay:
– Như thế nhé!
Liễu Châu căn dặn:
Tối ấy mi nhớ đến sớm đó nha.
– Rước mi hả?
– Vẫn thế mà làm.
– Mi khôn ghê!
– Đành chịu thôi.
Thiên Mỹ nói đùa:
– Cố gắng tìm “xể” đi chứ!
Liễu Châu cười khiêu khích:
– Rồi, ta sẽ phấn đấu.
– Bye!
– Bye! Chúc ngủ ngon!
– Ngủ ngon!
Thiên Mỹ cứ trăn trờ mãi, chẳng hiểu sao mấy lúc sau này cô thật khó ngủ.
Cô suy nghĩ miên man, nghĩ nhiều đến Nguyên Vũ. Thật ra anh ta là người như thế nào? Đẹp trai, lịch sự, ga lăng, còn suy nghĩ của anh thì như thế nào nhỉ?
Mải suy nghĩ cô vùi vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.
Choàng tỉnh nhìn lên đồng hồ cô hốt hoảng. Chết rồi trễ mất.
Cô vệ sình xong đi như chạy xuống cầu thang. Thấy cha và dì còn ngồi ở đó.
Ánh mắt dì nhìn mình không mấy vui. Cô từ chối ăn sáng.
Xin phép cha và dì con đi làm đây.
Thiên Tài nhìn con gái như không bằng lòng:
– Ăn sáng rồi mới đi.
Câu nói nhẹ nhàng mà như ra lệnh của của cha làm cho Thiên Mỹ khó xử.
– Trễ lắm rồi cha ơi! Con không ăn đâu.
Bà Quỳnh nói như hờn mát:
– Có lẽ thức ăn em làm không ngon nên con nó từ chối.
Ông Thiên Tài xua tay:
– Ăn rồi hẳn đi. Quyết định như vậy đi!
Ấm ức ngồi vào bàn ăn. Thiên Mỹ cố ăn cho:
– Con xin phép ba và dì.
Bà Quỳnh lên tiếng:
– Chiều con nhớ về sớm một chút nhé!
Thiên Mỹ nhìn bà:
– Có chuyện gì sao dì?
– Tối nay có người đến xem mắt con đó.
Thiên Mỹ ngạc nhiên:
– Xem mắt con ư?
Bà Quỳnh cười nham hiểm:
– Được người ta để ý đến là may mắn lắm rồi.
Thiên Mỹ lắc đầu từ chối:
– Con chưa muốn như vậy đâu. Con muốn mình được tự do một thời gian nữa.
Sợ làm phật ý vợ nên ông Thiên Tài khuyên con:
– Dù gì thì tối nay con cũng nên có mặt ở nhà sớm một chút.
– Tại sao lúc nào cũng nghe theo dì cả. Cô nghe như nghẹn trong cổ:
– Vâng ạ?
Phẩy tay, ông nói:
– Vậy thì đi đi.
Trên suốt. đoạn đường đến nơi làm việc. Thiên Mỹ suy nghĩ miên man. Anh ta là ai nữa đây sao chẳng để cho mình được yên ổn như vậy?
Thiên Mỹ bước vào nhà, cô biết mình là nhân vật chính để mọi người ngắm nhìn. Cô giữ bình tĩnh cúi đầu chào mọi người. Tiếng bà Quỳnh vang lên:
– Nó chín là Thiên Mỹ con gái của chúng tôi.
Bà Nguyệt nhìn cô không chớp mắt, bà khen:
– Ôi, con gái của chị thật dễ thương. Lại đây cháu!
Miễn cưỡng Thiên Mỹ đến gần bà hơn. Cô vẫn im lặng. Bà Nguyệt lại lên tiếng:
Thật là tiếc, con trai tôi hôm nay có việc đột xuất. Nếu không thì ...
Bà Quỳnh xua tay:
– Có gì đâu mà chị ái ngại chứ. Chúng nó vẫn còn cơ hội gặp nhau mà phải không?
Ông Triệu Cơ nói với vợ:
– Xem ra em còn nóng lòng hơn con trai mình đó.
Bà Nguyệt nguýt chồng:
– Anh còn nói nữa sao? Chuyện này em chờ lâu lắm rồi.
Bà Quỳnh làm ra vẻ buồn:
– Anh chị còn có cơ hội có cháu nội để ẵm bồng còn vợ chồng tôi có nằm mơ cũng không có.
Ông Triệu Cơ khề khà:
– Sao không được chứ cháu ngoại cũng là cháu cơ mà.
Dạ công việc cũng tương đối vất vả. Nhưng bù lại lương rất cao ạ.
Bà Nguyệt hơi khó hiểu nên hỏi lại:
– Con đi làm là vì tiền sao?
Biết câu nói của mình làm phật lòng cha với dì. Nhưng cô không biết nói dối cơ mà:
– Cháu chỉ muốn mình sống tự lập thôi ạ.
Bà Nguyệt lo lắng:
– Liệu con có đủ sống không?
Thiên Mỹ gật đầu:
– Tốt lắm ạ.
– Chỗ của bác đang thiếu người hay con sang phụ bác một tay nhé!
Thiên Mỹ từ chối thẳng:
– Dạ không đâu ạ! Cháu làm nơi ấy quen rồi. Đúng ra là ông Thiên Tài phật lòng thật. Ông lừ mắt nhìn con gái:
– Có lẽ tôi cũng phải kéo nó về thôi anh ạ!
Ông Triệu Cơ gật gù:
– Con cái lớn rồi. Nó quyền tự do của nó anh ạ. Kẻ làm cha như tụi mình cũng không nên ép chúng làm gì.
Ông Thiên Tài lắc đầu:
– Nói như anh vậy làm sao được. Con cái thì phải phục tùng cha mẹ chứ?
Ông Triệu Cơ vẫn giữ ý mình:
– Anh ép buộc như vậy tôi e không tiện đâu. Bà Quỳnh nhìn ông Triệu Cơ lên tiếng:
Xem ra anh quá dễ dãi với con cái rồi.
Bà Nguyệt cố ý bênh vực chồng:
– Không đâu, đó chỉ là do anh ấy muốn cho con được tự do chọn hướng đi cho mình thôi.
Thiên Mỹ ngồi nghe người lớn nói chuyện mà phảt ngán luôn. Định đứng lên đi về phòng thì bà Nguyệt lại nói:
Cũng như mai mối cưới Thiên Mỹ về rồi dù nó là dâu nhưng vợ chồng tôi vẫn cho nó làm ở nơi mà nó thích.
Bà Quỳnh phản ứng ngay:
– Ý vậy đâu có được. Nó phải về phụ gia đình chồng một tay chứ.
Bà Nguyệt cười dễ dãi:
– Chúng ta nên tôn trọng sự quyết định của con cái.
Ông Thiên Tài xua tay:
Chuyện sau này hãy để sau này rồi tính. Bây giờ mời anh chị dùng cơm với gia đình.
Bà Quỳnh bảo Thiên Mỹ:
– Con vào bảo người làm dọn cỏm đi nhé!
Chỉ mong có thế, Thiên Mỹ đứng lên đi nhanh xuống bếp. Ngồi ở đó một chút nữa có lẽ cô sẽ ngạt thở mà chết:
– Cô hai!
Thiên Mỹ tròn mắt nhìn chị Hồng người giúp việc cho gia đình, cô tỏ ý không bằng lòng:
– Em nói rói, chị đừng có gọi em như vậy.
Hồng đắn đo:
– Tôi chỉ sợ bà chủ rầy thôi.
Nhìn Hồng, Thiên Mỹ rất cảm thông nên nói:
Nếu vậy chị chỉ gọi như thế khi có cha và dì nhé.
Hồng nhẹ gật đầu:
Tôi rất cám ơn Thiên Mỹ nhân từ như vậy.
Đã cho quà cáp rất nhiều mà lại còn:
– Dọn cơm xong chưa Hồng?
Tiếng bà Quỳnh vang lên, Hồng vội vã lên.
– Dạ xong rồi bà chủ.
Thiên Mỹ bảo:
Để tôi phụ chị một chút nhé.
Ngước nhìn Thiên Mỹ, Hồng ái ngại:
Để tôi làm được rồi. Bà chủ thấy lại la tôi.
– Không đâu, nhà có khách chắc mọi người Hồng rất thương và mến phục Thiên Mỹ.
Một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu có mà không có một cử chỉ xem thường khinh rẻ người ăn kẻ ở. Bữa cơm gia đình cũng trôi qua điều mà hôm ấy may là anh ta không có mặt.
Thiên Mỹ giật mình khi nhận ra Triệu Minh theo sau mình:
– Đi làm về hả Thiên Mỹ?
Cô im lặng vờ như không nghe, vẫn cho xe chạy đều đều trên đường. Triệu Minh tưởng cô không nghe thật nên cố tình chạy đón đầu cô:
– Chào em!
Thiên Mỹ nhếch môi:
– Là anh à?
– Đúng vậy!
Thiên Mỹ vẫn không nhìn anh ta mắt nhìn về phía trước. Cô nghĩ phai làm sao cắt cái đuôi đáng ghét này đi.
– Anh muốn mời em ly nước. Cám ơn tôi không khát.
Triệu Minh dai dẳng:
– Sao vậy Thiên Mỹ?
– Có sao đâu, tại tôi không khát thôi mà.
– Dường như em muốn tránh mặt tôi?
Thiên Mỹ nói một cách thẳng thừng:
– Anh nhận ra điều đó sao còn hỏi làm gì?
Thật ra anh đâu có làm gì để em phải giận. Bậm môi, Thiên Mỹ lắc đầu:
– Làm cái đuôi thế này mà báo người khác đừng giận.
Triệu Minh cười hì hì:
– Đó là do anh thích em mà.
– Nhưng tại sao anh chẳng chịu nhìn xem người ta có thích mình hay không nữa chứ.
Triệu Minh nói xa, nói gần:
– Từ từ rồi em sẽ thích thôi mà.
Bĩu môi, Thiên Mỹ bảo:
– Chuyện ấy thì không có đâu!
– Tại sao?
– Tôi vốn không ưa anh từ đầu rồi mà.
– Anh ta cười:
– Và anh cũng đã nói với em rồi:
Ghét của nào trời trao của ấy rồi mà.
Trợn mắt. Thiên Mỹ nói to:
– Anh đừng có hòng:
Triệu Minh giễu cợt:
– Xem ra anh và em phải đánh cuộc rồi.
Ngoảnh mặt đi nơi khác, Thiên Mỹ lầm bầm:
– Cuộc gì chứ?
– Xem ai thắng ai vậy mà.
Thiên Mỹ giận lắm nên nói:
– Anh thật là vô lý hết sức. Tôi ... tôi sắp lấy chồng rồi đó.
Triệu Minh vờ nhăn nhó:
– Em chịu lấy anh ta?
Thiên Mỹ đốp chát:
Dĩ nhiên rồi, ít ra anh ta cũng đàng hoàng, đứng đắn hơn anh đấy.
Triệu Minh cười hề hề:
– Vậy hả?
Thiên Mỹ dọa:
– Thôi nhé, từ nay anh đừng có làm cái đuôi theo nữa tôi nữa.
– Sao kỳ vậy?
Tôi không muốn chồng tôi hiểu lầm. Triệu Minh lại cười:
– Có lẽ chồng của em cũng không đến nỗi khó vậy đâu.
Thiên Mỹ gắt lên:
– Nhưng tôi cấm anh!
Triệu Minh đùa cợt:
– Ai nỡ cấm con tim yêu chứ em.
– Hừ, người gì đâu mà dai hơn đỉa.
Đẹp trai không bằng nói dai.
Thiên Mỹ cằn nhằn trong lòng. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo, ra đường gặp gì đâu không.
– Anh có thể đưa em về.
Phùng má, Thiên Mỹ bảo:
– Không cần đâu!
– Sao lại thế?
Thiên Mỹ dọa:
– Giờ này chồng tương lai của tôi chắc chắn đang có mặt ở nhà chờ tôi đó.
Làm ra vẻ sợ sệt, Triệu Minh rướn cổ:
– Vậy hả? Sao em không nói sớm. Làm anh phải giật cả mình.
Tưởng anh ta nói thật, Thiên Mỹ cảm thấy mừng:
– Vậy thì anh nên giấu cái đuội ấy giùm đi!
Triệu Minh,lắc đầu:
– Không đâu, anh càng muốn lộ tay cái đuôi.
– Hả?
– Anh muốn tranh giành quyền lợi một cách công bằng thôi.