LAM TIÊN ngồi xuống bên chồng:
- Tuấn Dũng! Anh đồng ý cho em ở lại Seoul hả?
Tuấn Dũng nhả thuốc:
- Anh chưa nói, sao em biết ý định của em hết vậy?
LAM TIÊN có vẻ lúng túng:
- Ờ…em chỉ đoán vậy thôi mà.
- Thế em bắt đầu làm thầy bói đoán mò từ bao giờ vậy?
- Thì em vẫn thường đoán như thế kia mà.
- Nhưng hôm nay lại khác. Hình như em biết được, mọi suy nghĩ ý định và việc làm của anh?
LAM TIÊN ôm cánh tay Tuấn Dũng:
- Vì em là vợ nên phải hiểu chồng.
- Hiểu chồng?
Tuấn Dũng nhếch môi:
- Nếu em hiểu anh như em nói thì em đâu chống lại việc về thăm Việt Nam với anh và con.
- Em…Nói đi nói lại, anh vẫn không bỏ ý định đấy à?
- Không. Em biết tính anh đã quyết định việc gì thì khó mà thay đổi.
LAM TIÊN dằn dỗi:
- Việt Nam có gì mà anh phải mê đến như vậy?
- Vì Việt Nam là quê hương của mẹ anh. Anh sinh ra có 2 dòng máu Việt – Hàn. Và quê hương Việt Nam trong trái tim anh vẫn luôn in dấu, dù anh chưa 1 lần đặt chân đến Việt Nam.
- Anh thật là khó hiểu, đi!a vị và cuộc sống hoàn hảo ở đây không muốn, lại muốn đi tìm cái bận rộn cho mình.
Không nhìn vợ, Tuấn Dũng cười:
- Em vừa mới nói hiểu anh đây mà, LAM TIÊN. Sao bây giờ lại nói là khó hiểu. Thật ra em chưa bao giờ hiểu anh cả LAM TIÊN à.
- Em…
- Đừng cố gắng để gạt chính mình. Anh nói ra, em đừng giận. Em chưa bao giờ làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ cả. Với anh, anh không đòi hỏi gì ở em, vì anh tự biết anh cũng như em thôi. Còn Tuấn Hải, nó cũng là con của em mà, từ lúc sinh nó ra, em không 1 ngày săn sóc nó, cứ giao hẳn cho bà vú, và đôi khi bực bội chuyện gì lại đem nó ra để trút giận. Lam Tiên! Tuấn Hải còn nhỏ, nó không biết gì đâu, em làm như vậy càng ngày nó càng sợ hãi em và anh cũng không muốn con trai nghĩ sai về em.
- Dù muốn hay không, nó cũng đã nghĩ rồi, có bao giờ nó coi em là mẹ nó đâu. Nó chỉ biết bà vú và anh thôi. Em nghĩ anh dạy con cũng hay đấy.
Tuấn Dũng nổi giận:
- Em nói vậy mà nghe được à? Tại ai mà Tuấn Hải trở nên như vậy? Tuy cuộc hôn nhân của chúng ta xảy ra không tình yêu, nhưng anh có bao giờ làm điều gì có lỗi với em đâu. Anh vẫn tròn trách nhiệm bổn phận làm chồng và làm cha mà.
- Chính vì anh không có lỗi nên tôi! thấy mình đang sống trong đi!a ngục. Anh không yêu tôi! và tôi! không yêu anh, vậy sao không tra! tự do cho nhau đi.
Tuấn Dũng nhổm dậy:
- Em vừa nói gì?
- Thì anh đã nghe rõ rồi. Tôi! không thể sống trong ngôi nhà mà tôi! không có chút tình cảm.
- Còn Tuấn Hải là con của em kia mà…
- Tôi! đã không coi nó là con từ lâu rồi, nhắc đến nó chỉ thêm phiền phức. Anh là 1 người cha tốt, anh có thể nuôi nó, hay tìm thêm cho nó 1 người mẹ khác thì tốt hơn. Tôi! thấy Nguyệt Thu yêu anh lắm đấy.
- Em…em thay đổi đến nỗi tôi! không hiểu nổi luôn đó LAM TIÊN. Có bao giờ em nói chuyện với tôi! như thế đâu?
- Hôm nay thì khác rồi. Tôi! không còn là Lam Tiên an phận với vai trò bà tổng nữa. Anh không yêu tôi!, tại sao lại giữ tôi! bên cạnh làm gì? Hay để bảo toàn danh dự cho dòng họ Can? Rằng tổng giám đốc Can Jun Hee có 1 gia đình hoàn hảo và hạnh phúc. Ha…ha…ha! Tất cả mọi người đều lầm, bề ngoài nó rất đẹp như vậy còn bên trong thì mục nát hết rồi. Ha…ha…ha.
Tuấn Dũng nghiến răng:
- Cô im đi. Tôi! rất tiếc đã nghĩ khác cho cô. Lam Tiêm! Cô tưởng cô làm vậy để kích động tôi! tra! tự do cho cô à? Đừng ở đó mà nằm mơ. Tôi! sẽ không cho cô toại nguyện với những việc làm mờ ám của cô đâu.
LAM TIÊN thôi cười:
- Anh muốn gì?
- Đơn giản thôi, để chính mắt ông tổng quản trị thấy được việc làm tồi tệ của con gái mình, xem chiếc ghế của ông ấy còn giữ vững được hay không? Nói thật nha, Lam Tiên. Tôi! không bao giờ tiếc khi để mất 1 người vợ như cô đâu.
LAM TIÊN lắp bắp:
- Anh đã biết được những gì?
Tuấn Dũng nhún vai:
- Cũng không nhiều lắm, đủ để cho ông tổng quản trị phải lung lay chiếc ghế.
- Anh…anh đúng là đồ tiểu nhân.
- Tiểu nhân? Cô nói cũng gần đúng.
- Tuấn Dũng này tiểu nhân nên tổng quản trị mới gả con gái cho. Rồi con gái ông ta phản bội, Tuấn Dũng này cũng trở thành kẻ tiểu nhân. Ha…ha…ha. Cô gán ghép cho tôi! cái tên khá hay. Nhưng cô nghe cho rõ đây, Lam Tiên. Hãy dẹp bỏ giấc mơ tự do với người tình của cô đi.
LAM TIÊN rũ xuống như người bại trận. Cô không ngờ việc làm vô cùng cẩn thận của cô mà Tuấn Dũng cũng biết. Anh không phải là người đàn ông vũ phu, nhưng chỉ cần anh giữ cô lại bên mình, tiền hành kế hoạch, không đả động gì đến thì cũng đủ để cô chết trong buồn tẻ và cô đơn.
Bây giờ muốn cương cũng không xong, sẽ ảnh hưởng đến ba cô, 1 đời nuôi con lo lắng vì con, nay con gái mình mang tiếng ngoại tình. LAM TIÊN không dám tưởng tượng nổi lúc biết tin ba cô sẽ ra sao.
Cách duy nhất hiện giờ là đấu dịu và chờ cơ hội thôi. Cô tin chắc Tuấn Dũng lòng không cứng như sắt thép đâu.
- Tuấn Dũng à! Em chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với gia đình anh đừng nên quá căng thẳng. Tại trong cuộc sống gia đình, em không tìm được tình yêu nơi anh và con, nên em mới uất ức lên như vậy thôi. Làm bà tổng sung sướng không muốn, ai lại đi làm người tình để trốn chui trốn nhủi.
Tuấn Dũng nhìn vợ, anh không biết trong cái đầu có sạn kia đang nghĩ gì. Nhưng đừng hòng qua mặt được anh.
Ba mươi mấy tuổi đầu, kinh nghiệm thương trường, tình trườn anh không thiếu. Bộ mặt cáo già càng thảm hại thì càng nguy hiểm. Nhưng anh muốn biết LAM TIÊN định giở trò gì đây?
- Anh cũng đâu muốn. Tại em buộc anh mà.
- Thế thì xin lỗi vậy.
Tuấn Dũng nắm tay vợ:
- Vợ chồng chung sống bao năm nay, chúng ta đừng làm kẻ xa lạ nữa. Hãy cùng nhau lo cho con em nhé.
LAM TIÊN ngả lên vai chồng:
- Có người chồng tốt như anh mà em không biết, quả là điều ngu ngốc.
Tuấn Dũng nắm nay tay vợ:
- Mà em ngốc thật chứ bộ.
Miệng thì vui vẻ cười nói, nhưng bên trong 2 người đều có suy nghĩ khác nhau. Cả 2 quá sành sỏi trong việc tìm ra phương kế đối với nhau.
Thấy chồng im lặng, LAM TIÊN hỏi:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Tuấn Dũng nhướng mày:
- Phải chi em đổi ý, cùng đi với anh và con về Việt Nam thì hay biết mấy.
LAM TIÊN phụng phịu:
- Đừng có ép em, có được không? Em chẳng thích đi Việt Nam tí nào cả.
- Được rồi, không ép thì không ép nhưng em không đi, ai chăm sóc cho con đây?
- Anh cho bà vú theo vậy?
- Bà vú đã già rồi, đi xa không hay lắm. Với lại, vú đâu rành TV.
LAM TIÊN đề nghị:
- Hay là Giao Nguyệt đi với anh.
Tuấn Dũng lắc đầu:
- Càng không được. Anh đã đi thì Giao Nguyệt phải ở lại. Công ty không thể không có người điều hành.
LAM TIÊN thắc mắc:
- Anh định đi bao lâu mà phải phân công việc dữ vậy?
- Anh chưa quyết định là bao lâu. Nhưng chuyến đi lần này là để anh khảo sát thị trường cho nên thời gian không hạn định, bao giờ xong thì về.
- Vậy nếu như anh tin tưởng, em sẽ giúp anh trong thời gian vắng mặt ở công ty.
Tuấn Dũng vờ ngạc nhiên:
- Thật sao? Em mà làm được gì?
- Lúc trước em đã từng làm thư ký cho anh chứ bộ.
Tuấn Dũng bẹo má LAM TIÊN:
- Cám ơn em, nhưng anh chỉ yêu cầu em ở nhà nghỉ cho khoẻ là được rồi. Mọi việc ở công ty đã có người khác lo.
- Anh không tin em?
- Không phải. Anh chỉ sợ em mệt thôi.
- Vậy còn việc ai sẽ chăm sóc cho Tuấn Hải?
- Cái đó anh tự lo được.
Tuấn Dũng đỡ vợ đứng dậy:
- Cũng khá khuya rồi, em vào phòng nghỉ trước đi. Anh sang phòng con chút.
Tuấn Dũng rời LAM TIÊN, anh muốn lượm giọng khi nghe những lời nói mà từ trước tới giờ anh chưa nghe ở miệng vợ mình.
Ôi! Thật là miệng lưỡi đàn bà, hèn gì đàn ông chết vì những lời nói ngọt ngào kia cũng phải.