Có một họa sĩ nghèo tên Argon sống bên cạnh nhà xí trong một căn nhà thuê ở ngoại ô, xọp xẹp vì hơi nước nấu nướng và mưa dột.
Phòng nhỏ vuông vức mỗi bề chỉ có ba thước, nhưng lại rộng rãi không ngờ vì không có đồ đạc gì trừ một chiếc ghế kê ở sát tường. Bàn viết, kệ sách, hộp thuốc màu, kể cả khung họa đều đã bán sạch để đổi lấy bánh mì. Bây giờ chỉ còn lại một chiếc ghế và thằng Argon, hai cái đó thôi. Nhưng cả hai cái này, không biết còn lại đến chừng nào đây?
Sắp đến giờ ăn tối. Argon nghĩ: “Sao cái lỗ mũi nó nhạy cảm quá chừng”. Argon có thể chia những mùi vị hỗn hợp phức tạp thành ra xa gần, sắc thái khác nhau để ngửi. Ôi, màu vàng như hoàng thổ của miếng thịt heo nhúng dầu ở tiệm thịt bên đường xe điện. Ngọn gió phương nam màu xanh như ngọc bích thổi qua trước tiệm trái cây. Màu vàng crôm đầy ấn tượng từ tiệm bánh mì đưa đến. Bà cô phía dưới đang nướng một con cá, có lẽ đó là con cá thu có màu xanh cây tần buồn bã.
Ờ, từ sáng đến giờ Argon chưa ăn gì hết.
Mặt mày xanh, trán nhăn nheo, cục yết hầu lên lên xuống xuống, lưng khòm, bụng thóp, đầu gối run run.
Argon đút hai tay vô túi, liên tiếp ngáp ba lần thối hoăng.
Có cái gì giống như một miếng cây gãy đụng đầu ngón tay. Hả, cái gì đây. À, một viên phấn đỏ. Không nhớ ra được đấy. Hắn bóp nhẹ viên phấn giữa những ngón tay, rồi lại ngáp to một lần nữa. Ôi trời ơi, đói bụng quá.
Vô tình, Argon lơ đãng lấy viên phấn ra bắt đầu vẽ bậy bạ lên tường. Trước hết vẽ hình trái táo. Lớn lắm, ăn một trái cũng đủ no. Cạnh đó là một con dao nhỏ để có thể gọt táo ăn liền. Nuốt nước miếng đánh ực, tiếp theo liền vẽ hình bánh mì theo cảm hứng từ mùi ở cửa sổ và hành lang thoảng vào. Bánh nhân mứt giống cái găng bóng chày, bánh mì cuốn trộn bơ, rồi bánh mì Mỹ lớn cỡ đầu người. Vỏ bánh hơi khét, bóng láng hiện ra trước mắt. Những lằn nứt ngon lành, bụng bánh căng phồng vỡ ra, mùi men bánh dậy lên say sưa. Tiện thể vẽ luôn kế bên một cục bơ lớn cỡ viên ngói. Thôi vẽ luôn cốc cà phê cho rồi. Vừa mới lọc, còn bốc khói nóng ấm. Một cái cốc to như cái bình. Đĩa lót đựng ba cục đường lớn cỡ hộp diêm.
Ối, trời ơi, hắn nghiến răng rồi lấy hai tay bụm mặt. Sao mà đói bụng làm vậy!
Lần lần ý thức của hắn đi sâu vào trong vùng âm u, hắn chạy lòng vòng trong cánh rừng bánh mì bên kia tấm gương, qua ngọn núi đồ hộp, đến vùng biển đầy sữa, trên bãi cát toàn bằng đường, vào vườn cây trái đầy thịt bò và pho mát… hắn mệt, lim dim buồn ngủ.
Tiếng một vật gì đó nằng nặng rớt xuống sàn nhà, tiếng đồ sành vỡ tan làm hắn mở mắt ra. Trời đã tối, tối om om. Việc gì vậy? Hắn nén thở đưa mắt nhìn về phía có tiếng động. Cái cốc to bị vỡ. Chỗ đó có nước đổ, còn đang bốc hơi, đúng là cà phê. Ngoài ra xung quanh đó còn có táo, bánh mì, bơ, đường thỏi, thìa, dao, đĩa lót, may quá chưa vỡ. Và như thế, hình phấn vẽ trên tường đã biến mất.
Thật sao,... máu huyết trong toàn thân bỗng thức dậy, kêu lên, Argon nhẹ bước đến gần. Làm gì có chuyện đó, làm gì có chuyện đó, chuyện như thế này làm gì có được. Nhưng, đây này, thật đấy phải không? Mùi cà phê sực mũi này có chỗ nào là giả đâu. Đây, cái cảm giác của ngón tay trượt trên vỏ bánh mì đây. Liều thử đi, ôi, cái cảm giác ngon miệng này. Argon ơi, vậy mà mày cũng nói là không tin nổi à.
- Ờ, chuyện thực mà. Tin chớ. Nhưng sợ quá, sợ điều mình tin.
Dẫu có sợ đi nữa, đây cũng là chuyện thực kia mà. Ăn được đấy chớ.
Táo có vị táo (táo ở vùng có tuyết). Bánh mì có vị của bánh mì (bột mì của Mỹ). Bơ có vị bơ (đúng với nhãn hiệu trên giấy gói, không phải là margarin). Đường có vị đường (ngọt lắm). Ư... ừ. Toàn là vị thật. Con dao sáng choang, soi thấy mặt.
Lúc để ý thì đã ăn xong hồi nào không biết, Argon thở phào. Nhưng tại sao lại nhẹ nhõm được như vậy, nghĩ đến điều ấy, bỗng nhiên Argon cuống quít lên. Hắn cầm cục phấn đỏ lúc nãy lên tay, ngó đi ngó lại. Dẫu có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, chuyện không biết cũng vẫn là không biết. Nếu muốn xác định thì cứ làm thử một lần nữa xem sao. Làm lại lần thứ hai nếu thành công, thì phải nói đó là sự thực. Muốn vẽ thử một cái gì khác hơn, nhưng vì cuống quít nên Argon lại quen tay vẽ trái táo một lần nữa... Vừa vẽ xong, trái táo đã vọt khỏi bức tường, lăn xuống đất. Đúng rồi. Đây là sự thực có thể lặp đi lặp lại.
Sự mừng rỡ đến đột ngột làm Argon cứng toàn thân. Những đầu thần kinh phá vỡ làn da, rơi đầy trong không gian, kêu lên xào xạc như tiếng lá rơi. Rồi mọi sự bỗng chùng lại, Argon ngồi bẹp xuống sàn nhà, ngoác miệng ra cười như cá cảnh bị thiếu hơi. Những nguyên lý của vũ trụ đã thay đổi. Số mệnh đổi dời, những điều bất hạnh đã qua. Ờ... ờ, thời đại của no ấm, thế giới của mong muốn trở thành hiện thực. Trời Phật ơi, con lại buồn ngủ rồi đây.
Thế thì vẽ cái giường đi. Bây giờ viên phấn là vật quý trọng ngang với sinh mệnh, cái gọi là giường - bụng no thì nhất định cần nó - và vì có hao tốn gì đâu nên cần gì phải hà tiện. Ô... ôi, không thể nào tả xiết giấc ngủ hạnh phúc đầu tiên trong đời. Một bên mắt đã ngủ liền, nhưng bên kia không dễ dàng ngủ được. Vì cứ so với sự thỏa mãn của ngày hôm nay, thì ngày mai chưa biết có được như vậy nữa không. Nhưng con mắt bên kia đó, cuối cùng cũng ngủ mất. Trọn đêm Argon thấy toàn những giấc mơ màu mè lộn xộn qua hai con mắt không ăn khớp này.
Và như vậy, buổi sáng đầy lo lắng của hôm sau đã đến.
Trong giấc mơ, bị thú dữ đuổi bắt, từ trên cầu rơi xuống. Từ trên giường rơi xuống... không, không phải vậy. Khi mở mắt, không thấy có cái giường nào hết. Vẫn như mọi ngày, vỏn vẹn ở đây chỉ có một chiếc ghế như đã nói. Vậy thì, chuyện đêm qua ra sao? Argon nơm nớp nhìn quanh bức tường, lắc đầu.
Ở đó có một cái cốc (nhưng lại bị vỡ!), có thìa, có dao, lại còn có cùi dìa, vỏ táo và hình giấy bọc bơ vẽ bằng phấn đỏ. Dưới đó là cái giường, hình của cái giường mà Argon vẽ đã rơi từ đó xuống.
Như vậy, trong những thứ đã vẽ ra đêm qua, chỉ những thứ không ăn được là lại trở lại nguyên dạng hình vẽ trên tường. Bất ngờ hắn cảm thấy đau ở lưng và vai. Nếu thật sự bị rơi từ giường xuống thì sẽ có cảm giác đau như thế này. Khi đưa tay nhẹ sờ tấm nệm ngủ phủ nhăn trên giường, hắn cảm thấy nó có độ ấm vừa đủ để phân biệt được với những phần lạnh lẽo ở chỗ khác.
Lấy ngón tay chùi hình lưỡi dao, nó biến mất đi không có một lực cản, chỉ để lại vết dơ, đúng đây chỉ là những nét phấn. Thử vẽ một trái táo mới xem sao. Nhưng nó đã không thành trái táo thật, không lăn xuống đất, cũng không muốn tróc ra như mảnh giấy bị dán. Khi đưa tay xóa, nó chỉ biến mất, để lộ ra mặt tường y như cũ dưới lòng bàn tay đang xóa.
Niềm hân hoan, chẳng qua chỉ là giấc mộng của một đêm. Tất cả đã hết, đã trở lại y như lúc chưa có gì xảy ra. Thật như vậy không? Không, sự đau xót đã trở lại lớn gấp năm lần. Và bụng đói cũng hành hạ gấp năm lần. Chắc có lẽ đồ ăn ở trong bụng đã trở lại thành bột phấn và các thành phần của bức tường rồi.
Đến vòi nước công cộng, Argon lấy tay bụm nước, uống liên tiếp đến cả lít, rồi hắn lê chân đi ra ngoài phố buồn còn chìm trong sương mù, trời chưa sáng hẳn. Hắn khum lưng xuống rãnh nước thải từ nhà bếp của một tiệm ăn cách đó khoảng một trăm thước. Hắn đưa tay thò vô dòng nước đen thui rin rít, kéo lên một cái gì đó. Miếng lưới đã thành ra cái rổ. Đem ra rửa ở dòng sông gần đó, thấy có nhiều thứ còn ăn được. Trong đó, gần phân nửa là những thứ giống như cơm, ăn cũng đỡ đói bụng. Gần đây hắn nghe lão già ở nhà trọ nói, cứ đặt một mảnh lưới ở rãnh nước đó trong một ngày thì sẽ kiếm được cái ăn cho một bữa. Khoảng một tháng trước đó, lão già này đã được thăng tiến lên một vị trí cho phép lão mua xác đậu phụ đủ phần mình nên đã nhường lại rãnh nước thải của tiệm ăn cho hắn.
Nghĩ đến bữa cơm ngon hôm qua, những thức này sao hôi mùi bùn quá, chẳng ngon chút nào. Nhưng nó không phải là đồ phù thủy, trên thực tế, nó cũng làm no bụng, mà làm no bụng là việc quan trọng bậc nhất nên không thể từ chối được. Dẫu đồ ăn dở đến nỗi mỗi một lần nuốt vô họng là mỗi một lần phải ý thức đến nó, nhưng vẫn phải ăn. Cái gọi là hiện thực là như thế này đây.
Trước trưa một chút, hắn đi ra phố, ghé qua chỗ người bạn đang đi ra ngân hàng. Người bạn gượng cười, nói: “Hôm nay đến phiên tao mua à”. Argon gật đầu với vẻ mặt lơ ngơ cứng nhắc, hắn nhận nửa phần cơm hộp như mọi lúc, tự động cúi đầu thấp xuống, với nguyên tư thế đó, hắn đi ra ngoài.
Argon suy nghĩ cả nửa ngày trời.
Hắn dựa lưng vô ghế, tay nắm chặt viên phấn, chìm đắm trong không tưởng về chuyện pháp thuật. Dần dần, hy vọng bắt đầu kết tinh xung quanh mong ước mãnh liệt đó, rồi một lần nữa khi gần hoàng hôn, vừa lúc mặt trời lặn, có thể pháp thuật kia lại bắt đầu có hiệu lực cũng chưa biết chừng. Điều phỏng đoán đó hầu như đã biến thành sự tin tưởng.
Tiếng radio ồn ào đâu đó báo hiệu đã đến năm giờ. Hắn đứng dậy vẽ lên tường hình bánh mì, bơ, hộp cá mòi, thêm vào đó là cà phê. Hắn cũng không quên vẽ thêm cái bàn ở dưới đó, để không phải bị rơi vỡ như tối hôm qua. Rồi ngồi chờ.
Chẳng bao lâu, từ góc phòng, màn đêm bắt đầu bò lên dọc bức tường. Hắn bật đèn lên vì muốn nhìn kỹ quá trình pháp thuật diễn ra. Đêm qua hắn đã xác nhận rằng ánh đèn thực ra là không gây hại gì cho pháp thuật.
Mặt trời lặn. Hình vẽ trên bức tường bắt đầu nhạt dần như ảo giác của mắt. Giữa bức tường và mắt hình như có sương mù. Hình vẽ trên bức tường càng lúc càng nhạt ra, sương mù càng lúc càng đậm dần. Cuối cùng sương mù đông đặc lại và chợt biến thành hình dáng của vật thể, (thành công rồi!) bất ngờ thật, nội dung của hình vẽ đang thể hiện ra đây.
Cà phê bốc hơi nóng tròn tròn ngon lành quá. Bánh mì vừa nướng còn nóng hổi. Ối chà, quên dụng cụ mở hộp rồi. Vừa vẽ vừa đưa tay trái ra giữ cho chúng khỏi rơi, những thực thể từ mép hình vẽ hiện ra dần. Đúng là vẽ ra vật.
Bỗng vấp phải một vật gì đó. À, cái giường tối hôm qua, lại thế à. Trên đó có con dao chỉ có cán (vì chỗ lưỡi dao đã bị xóa bằng ngón tay mất rồi), miếng giấy bao bơ và cái cốc vỡ nằm lăn ra đó.
Khi bụng đói đã được tọng đầy, Argon lên giường nằm, hừ, từ rày phải làm sao đây, điều biết được rõ ràng bây giờ là pháp thuật không có hiệu lực trước ánh sáng mặt trời, mai lại phải chịu khổ. Không có cách nào dễ dàng thoát khỏi cái khổ này sao? Bất ngờ hắn nghĩ ra, một cách hay: bịt cửa sổ lại, nhốt tất cả vào bóng tối.
Cần một chút đỉnh tiền để thực hiện kế hoạch này. Cần một vật để che mặt trời, nhưng điều lại không bị biến mất trước ánh sáng mặt trời. Nhưng vẽ đồng tiền thì hơi khó đấy. Được rồi, khôn ra một chút coi, ờ, một cái ví đầy tiền... Mở ra thử coi, ồ sướng quá, hình như giấy bạc đầy ắp trong ví nhiều, nhiều hơn mức cần thiết.
Giấy bạc này ban ngày biến mất, giống như những tiền đồng bằng lá cây, nhưng nó không để lại dấu vết nào như lá cây cho nên không có gì phải lo. Dẫu vậy, cần phải cẩn thận một chút, hắn cố tình đi ra hàng phố thật xa, mua hai tấm mền dày, năm tấm giấy chỉ len đen, một tấm nỉ, một hộp đinh, bốn cây gỗ vuông năm phân. Lại mua một tập sách “Thực phẩm toàn thư” mà hắn đã để ý ở tiệm sách giữa đường. Hắn uống cà phê với số tiền còn dư lại. Cà phê này cũng chẳng có gì đặc biệt hơn so với cốc cà phê hắn đã vẽ ra từ bức tường. (Chẳng biết sao) điều đó làm hắn đắc chí. Sau cùng hắn mua báo, về nhà.
Trước hết, hắn đóng đinh cánh cửa, rồi dán hai tấm giấy chỉ len và một cái mền lên, bít cửa sổ bằng những vật còn lại, lấy gỗ vuông đóng ở mép xung quanh. Cùng với cảm giác an toàn, độ nặng của cảm giác vĩnh hằng chụp lên, Argon mất dần ý thức, gục đầu lên giường, ngủ dài.
Cơn buồn ngủ không át được nỗi hoan hỉ, cũng không làm tan biến được nó. Khi thức giấc, hắn cảm thấy như có những lò xo bằng thép cứng đặt đầy trong thân thể, chúng cứ nhảy tung lên không làm sao cưỡng được. Ngày tháng mới, thời gian mới... ngày mai được bao phủ bằng sương mù lóng lánh tạo ra bởi những hạt bụi hoàng kim, rồi ngày mai sau đó, những ngày mai nhiều đến độ không ôm xuể, đang chờ đón hắn không một chút lưỡng lự. Argon nở nụ cười khó nén trên mặt với vẻ hạnh phúc. Giờ đây, khoảnh khắc này đúng là thời khắc huy hoàng, tất cả mọi vật đang chờ bàn tay của hắn tạo ra, với mọi khả năng, mà không bị một vật gì ngăn chống. Nhưng, dưới đáy sâu, sao lại có một nỗi buồn man mác vậy? Có lẽ đây chính là nỗi bi ai mà Thượng đế đã cảm thấy trước giờ phúc tạo thiên lập địa. Bên cạnh những bắp thịt hân hoan, có những bắp thịt nhỏ hơi run rẩy, sợ sệt.
Argon vẽ một đồng hồ treo to. Với bàn tay run run, hắn quay kim cho chỉ đúng mười hai giờ, khoảnh khắc đó đã định thời điểm bắt đầu một bản lịch vận mệnh mới. Cảm thấy hơi ngột ngạt, hắn vẽ một cánh cửa sổ trên vách tường tiếp diện với hành lang. Ủa, sao lạ vậy. Cánh cửa sổ vẫn chỉ là một cái hình, đợi đến bao lâu đi nữa cũng không trở thành cửa sổ thật. Sau một lúc bối rối, hắn liền để ý rằng cánh cửa sổ vì không có “bên ngoài”, nghĩa là không có đủ điều kiện để thành cửa sổ nên không lấy được cái thực thể của mình. Vậy thì vẽ phần bên ngoài đi. Phong cảnh như thế nào mới được đây? Vẽ hình núi Alpes hay hình biển Neaples, phong cảnh đồng quê êm ả cũng được chứ, cảnh rừng nguyên thủy vùng Siberia cũng thú vị đấy... Những phong cảnh đẹp đẽ đã thấy trong những tờ bướm hướng dẫn du lịch hoặc trong những bưu tín, chập chờn trước mắt. Nhưng phải lựa trong đó ra một cái, chỉ lựa được một nên khó quyết định quá. Ừ, khôn hơn là nên để dành cái vui lại sau; hắn vẽ whisky và pho mát, để vừa nhâm nhi vừa chậm rãi nghĩ ngợi.
Nhưng càng nghĩ lại càng không biết phải làm sao. Hình như chuyện này không phải là chuyện dễ. Những cái mình vẽ từ trước đến giờ không chừng hoành tráng hơn tất cả mọi thứ mà nhân loại đã vẽ thử xưa nay. Ừ đúng rồi, nghĩ kỹ lại nào, nếu chỉ vẽ những vật như biển, núi, sông ngòi, vườn tược để làm vui mắt thì không được. Tỉ dụ như vẽ một ngọn núi. Nhưng ngọn núi mình vẽ ở đây không đơn thuần là một ngọn núi. Phía bên kia của ngọn núi đó ra sao? Có làng xóm, có biển, có sa mạc hay không? Có những người như thế nào, có những con vật nào sống ở đó? Ngẫu nhiên tôi sẽ quyết định hết những việc này. Chuyện như vậy làm sao phó mặc cho ngẫu nhiên được. Ờ, không nên sơ suất trong việc cho cửa sổ một không gian bên ngoài. Mình phải vẽ một bức tranh chưa có người nào vẽ.
Argon trầm ngâm suy nghĩ.
Tuần lễ đầu tiên, hắn đã sống qua những ngày phiền muộn cố tìm cách thiết kế một thế giới đầy tính bao la vô cực. Khung họa lại xếp hàng trong phòng, mùi thuốc màu nồng nặc. Mấy mươi bản vẽ nháp chồng chất lên nhau. Nhưng càng nghĩ thì vấn đề càng trở thành rộng ra, cuối cùng như vượt quá tầm tay của hắn. Thôi, cứ để mặc cho ngẫu nhiên. Nhưng, ơ kìa, việc thế giới mới lọt được vô trong tay mình với bao nhọc nhằn sẽ trở thành vô ý nghĩa. Nếu chỉ nắm chính xác tính tất nhiên của một phần sự thật, thì mâu thuẫn tương hỗ lẫn nhau giữa những sự thật sau cùng sẽ kéo hắn trở về thế giới quá khứ, nhất định sẽ đưa hắn vào chỗ đói khổ. Lại nữa, viên phấn cũng có tuổi thọ của nó. Phải nắm vững thế giới chứ.
Tuần lễ kế đến cũng đã vụt qua cùng với rượu và việc ăn uống no đủ.
Tuần thứ ba lại trôi đi trong sự tuyệt vọng như điên cuồng. Những khung họa lại đầy bụi, mùi dầu cũng nhợt nhạt ra.
Tuần thứ tư... Argon cuối cùng đã quyết định. Quyết định đó hầu như là kết quả của những thất vọng tràn trề. Không thể nào đợi mãi được nữa. Để trốn trách nhiệm phải vẽ cho cửa sổ một phong cảnh bên ngoài bằng chính tay mình, hắn thử làm một cuộc đại mạo hiểm phó mặc vạn sự cho ngẫu nhiên. Hắn vẽ cánh cửa lên tường, rồi nghĩ tùy theo phong cảnh bên ngoài cánh cửa mà quyết định. Cho dầu có thất bại lớn lao đi nữa, tỉ dụ như có giống y như phong cảnh của căn phòng mướn trước đây, điều đó còn tốt hơn nhiều so với việc bị thúc đẩy bởi trách nhiệm phải làm nên phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Sao cũng được, chạy trốn là xong.
Đã lâu lắm, Argon mới mặc lại áo khoác. Vì đây là nghi lễ quyết định thế giới, nên cũng không thể nói là quá đáng. Với nét tay cứng quèo, hắn đưa viên phấn vận mệnh xuống. Hình cánh cửa... Hắn thở hổn hển. Làm sao tránh được. Dẫu sao đi nữa, kỳ vọng lớn lao nhất có thể đặt lên con người có lẽ là điều mong muốn người đó nhìn ra bên ngoài một cánh cửa chưa một lần biết tới. Nơi đó, bù lại, có thể là sự chết chóc đang rình rập cũng chưa biết chừng.
Tay nắm ổ khóa. Lùi lại một bước, hắn mở cửa ra.
Ai đó đã thọt thuốc nổ vào trong con mắt. Nổ tung ra... một hồi sau, hắn sợ sệt mở mắt ra, thấy có một cánh đồng rộng lấp lánh trong ánh mặt trời ban trưa, thật khủng khiếp. Nhìn khắp nơi, ngoài đường chân trời, không có một hình bóng nào khác. Bầu trời thấy như đen ra vì không có một cụm mây nào. Làn gió nóng hổi khô khan thổi qua rải đầy bụi cát. Trời ơi, đường chân trời được vẽ ra chỉ để định khung, nhưng chính nó đã trở thành phong cảnh mất rồi. Hà... à...
Viên phấn rốt cuộc không giải quyết được việc gì cả. Thế là phải làm lại tất cả từ đầu. Vẽ núi, vẽ nước, vẽ mây, vẽ cây cỏ, vẽ chim, vẽ thú, vẽ cá v.v... phải vẽ tất cả cho cánh đồng rộng này. Hơn nữa lại còn phải vẽ thế giới lại một lần nữa. Argon ta chán nản ngã mình lên giường. Nước mắt từ từ trào ra không dứt.
Có tiếng kêu rột trong túi. Tờ báo mua trong đêm đầu tiên bỏ quên không đọc.
Dòng chữ lớn ở trang nhất có tựa đề “Vượt qua vĩ tuyến 38!”. Trang hai có hình hoa hậu Nhật Bản lớn hơn cả lời tựa ở trang nhất. Dưới đó có hàng chữ nhỏ “Hỗn loạn ở phòng tìm việc khu N.”, “Phần lớn công nhân bị mất việc ở công xưởng U”.
Argon nhìn chòng chọc lên hình hoa hậu Nhật Bản phân nửa như trần truồng. Nói sao đây, nỗi nhớ về nguồn mãnh liệt đó, nói sao đây cái thân thể này, thịt da như bằng thủy tinh. Ở đây có một chuyện đã bị quên đi mất rồi. Còn những chuyện khác, có sao cũng được. Đây là lúc mà mọi chuyện phải bắt đầu từ Adam và Eva. Ờ, phải rồi, Eva, vẽ Eva đi chứ.
Mười phút sau, một Eva lõa thể đứng trước mặt Argon. Eva hoảng hốt nhìn xung quanh.
- Hả, ai đó? Tôi, sao lại như thế này. Trời, tôi trần truồng à.
- Tôi, Adam đây. Cô là Eva đấy.
Argon đỏ mặt, tỏ vẻ xấu hổ.
- Tôi là Eva à. Hèn gì, trần truồng phải không. Nhưng tại sao anh lại mặc quần áo? Adam mà mặc quần áo thì kỳ quá.
Bỗng cô đổi giọng.
- Đồ nói láo! Tôi nào phải Eva đâu. Tôi là hoa hậu Nhật Bản kia mà.
- Cô là Eva. Thật sự là Eva đó.
- Gọi là Adam sao lại sống trong căn phòng mướn dơ dáy như thế này, lại mặc quần áo, làm sao mà tin được. Nè, trả lại quần áo cho tôi, mau lên. Lạ thật, tại sao tôi lại phải ở một chỗ như thế này. Từ bây giờ tôi phải đi làm người mẫu, trình diễn đặc biệt cho buổi thi ảnh kia mà.
- Làm sao giải thích cho cô đây. Cô tưởng lầm rồi đấy. Cô thật sự là Eva đấy.
- Cứng đầu thật. Vậy trái táo trí tuệ ở đâu nào? Vườn địa đàng ở đâu? Hả? Đừng có giễu. Thôi mau trả lại áo quần cho tôi đi.
- Thôi thôi, cứ nghe lời tôi đi. Ngồi xuống đây. Mọi chuyện đều từ đây... Này, có muốn ăn gì không?
- Ăn chứ. Nhưng trả lại quần áo cho tôi mau đi. Thân thể tôi cao giá lắm đó.
- Ăn cái gì đây? Trong tập “Thực phẩm toàn tập” này, cứ lựa món nào cô thích.
- Ồ, không ngờ, thật à? Kẻ ở trong căn phòng thuê dơ dáy như thế này sao lại giàu có quá vậy. Tôi lầm à. Có lẽ anh là Adam thật đấy. Nghề gì vậy? Ăn cướp hả?
- Không, tôi là Adam đây, Adam, kiêm họa sĩ, kiêm nghề thiết kế thế giới.
- Nghe mà cũng không hiểu gì hết.
- Tôi cũng không hiểu. Cho nên đang tuyệt vọng đây.
Vừa nói thế, Argon nhanh nhẹn vẽ ra những món ăn. Nhìn các món ăn, Eva la lên:
- Ồ, đáng sợ, đáng sợ thật. Vườn địa đàng thật. Tin. Viên phấn đó cho ra được bất cứ cái gì như vậy à? Sướng không chịu được. Được rồi, tôi thành Eva đó. Nghĩa là thành Eva cũng được nghen. Tụi mình chắc chắn sẽ trở thành nhà giàu đấy.
- Eva của tôi ơi. Vậy thì nghe đây.
Rồi Argon kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, sau cùng nói thêm:
- ... Câu chuyện là như vậy đó; với sự hiệp lực của cô, tôi sẽ cùng với cô thiết kế thế giới. Tiền bạc không thành vấn đề. Chúng mình phải làm tất cả từ đầu.
Hoa hậu Nhật Bản nói với gương mặt dửng dưng:
- Hả, tiền bạc không thành vấn đề à? Không hiểu được. Không hiểu được. Tuyệt nhiên không hiểu được.
- Nếu nói vậy thì cô cứ nhìn phong cảnh ngoài cửa này đi.
Cô ta liếc nhìn cánh cửa Argon hé mở, nói:
- Ồ, không thích đâu.
Cô đóng sầm cửa lại, nhìn trừng trừng vô mặt Argon, rồi đưa tay chỉ cánh cửa thật sự có mền phủ kín.
- Vậy, cánh cửa này thì sao... khác phải không?
- Không nên. Đằng đó không được. Thế giới sẽ tiêu mất hết. Thức ăn này, cái bàn kia, cái giường đó, và chính cô nữa. Cô bây giờ là Eva của thế giới mới. Chúng ta phải là cha và mẹ của thế giới.
- Ồ, không. Tôi tuyệt đối theo chủ nghĩa hạn chế sinh đẻ kia mà. Phiền toái lắm đấy. Vả lại tôi cũng không biến mất đi đâu cả.
- Chắc chắn là bị biến mất đó.
- Nhất định không bị biến mất. Chuyện mình mình biết rõ nhất. Tôi là tôi, làm sao mà biến mất được, ông này sao nói chuyện gì kỳ quá vậy.
- Eva của tôi ơi, em không biết đó thôi. Nếu không tạo lại thế giới, rốt cuộc chỉ có nghèo đói đợi tụi mình thôi.
- Thôi đi, mới kêu “cô” bỗng sửa thành “em” rồi đó. Dẫu sao đi nữa, cũng đừng làm phật lòng tôi chứ. Tôi sẽ bị chết đói hả? Đáng kinh ngạc thật. Thân thể tôi giá cao lắm đấy.
- Không, thân thể của em giống như viên phấn của tôi đây. Nếu không chiếm được thế giới, cuối cùng chỉ có sự tồn tại của hư không. Giống như không có gì hết.
- Không hiểu gì hết. Nói nhiều lắm cũng vô ích. Thôi trả quần áo cho tôi nhanh lên. Tôi đi về đây. Nghĩ sao đi nữa, chuyện tôi ở đây thật là kỳ lạ. Không thể có chuyện ở đây được. Đúng là anh có sức mạnh đáng nể thật. Thôi nhanh lên. Chắc là ông bầu của tôi đang trông chờ mệt mỏi đó. Nhưng đôi lúc tôi sẽ đến đây để trở thành Eva của anh cũng được. Lúc đó hãy dùng viên phấn vẽ ra những gì tôi muốn nghen.
- Tầm phào! Làm sao mà có chuyện đó được.
Trước giọng nói bỗng nhiên gắt gỏng ra của Argon, Eva hoảng hốt nhìn mắt hắn. Hai người gay gắt nhìn nhau, im lặng một hồi lâu. Rồi không biết đã nghĩ đến chuyện gì, Eva nói với giọng nhẹ nhàng:
- Được rồi, tôi ở đây mãi cũng được. Thay vào đó, có một điều kiện, nghe không?
- Chuyện gì. Nếu em nói sẽ thực sự ở đây mãi với tôi, chuyện gì tôi cũng nghe hết.
- Em muốn phân nửa viên phấn của anh.
- Việc gì chớ việc đó không được. Em có biết vẽ đâu, phải không? Không vẽ được thì không ra cái chuyện gì hết.
- Vẽ được chứ. Em coi vậy chứ ngày xưa là người vẽ mẫu đấy. Em còn tuyệt đối chủ trương nam nữ bình quyền nữa.
Trong nháy mắt Argon đã lắc đầu, nhưng liền sửa lại tư thế, nói thẳng ra:
- Được rồi. Anh tin em.
Rồi hắn cẩn thận bẻ viên phấn làm phân nửa, đưa cho Eva một phần. Eva nhận lấy liền quay sang phía bức tường bắt đầu vẽ một cái gì đó.
Một cây súng lục.
- Thôi thôi. Cái vật đó để làm gì vậy?
- Chết... Tạo ra cái chết. Để tạo ra thế giới, thì trước hết, việc phân biệt đâu ra đó là điều quan trọng phải không?
- Không được. Như vậy thì mọi chuyện chấm dứt mất. Thôi, thôi. Cái này là cái không cần nhất đó.
Nhưng mọi việc đã trễ, Eva đã nắm trong tay cây súng lục nhỏ. Eva nâng cây súng lên, nhắm đúng ngực Argon.
- Cục cựa là tôi bắn đó. Đưa tay lên, anh Adam ngu ngốc ơi, bộ anh không biết câu “thề thốt là khởi đầu của nói láo” sao. Chính anh đã xúi tôi nói láo đó.
- Ôi, lại vẽ cái gì vậy.
- Cái búa. Để đập vỡ cánh cửa chứ.
- Không được đâu.
- Cục cựa là tôi bắn đó.
Argon nhào tới, cùng lúc đó có tiếng súng nổ. Argon ôm ngực, quỵ gối xuống, ngã xuống sàn nhà. Kỳ lạ thay, không có máu chảy.
- Anh Adam ngu ngốc ơi.
Eva cười. Rồi vung cái búa lên đập cánh cửa.
Chợt ánh sáng từ ngoài xuyên vào. Không mạnh lắm, nhưng đó là ánh sáng thực sự. Ánh sáng từ mặt trời đến. Thân thể của Eva bị hút đi trong chớp mắt như một làn sương. Bàn, giường, đồ ăn Tây mất hết. Trừ Argon, quyển “Thực phẩm toàn tập” và chiếc ghế ra, tất cả đã trở lại thành những bức tranh trên tường.
Argon lảo đảo đứng lên. Vết thương trên ngực đã lành. Nhưng có một cái gì đó mời mọc hắn mạnh hơn cả tử thần, lôi kéo hắn. Bức tường. Bức tường gọi hắn. Trong vòng bốn tuần lễ hắn đã liên tục ăn toàn những bức tranh của bức tường nên thân thể của hắn hầu như đã được các thành phần của những bức tranh trên tường thay thế mất rồi. Không thể nào chống cự nữa. Argon loạng choạng đi về phía bức tường, rồi như nằm trùng lên hình vẽ Eva và bị hút vào trong bức tường.
Khi những người cùng sống trong dãy nhà thuê chạy đến vì nghe tiếng súng và tiếng đập phá cửa, Argon đã hoàn toàn bị dán vào bức tường và trở thành bức tranh. Ngoài chiếc ghế và cuốn “Thực phẩm toàn tập” ra, mọi người chỉ có thể thấy những lằn vẽ nguệch ngoạc trên bức tường. Nhìn Argon thành tranh vẽ nằm chồng lên Eva, có người nói:
- Anh thợ vẽ chắc khao khát đàn bà lắm nhỉ.
Người khác lại nói:
- Cậu Argon vẽ giống thật quá.
Ông quản lý dãy nhà thuê lầm bầm nói một mình:
- Thằng này làm chuyện láo quá. Phá cả cánh cửa. Lại còn vẽ nguệch ngoạc lên tường. Không thể bỏ qua được. Mà không biết nó biến đi đâu mất rồi? Cái thằng thợ vẽ rẽ tiền đó.
Sau khi mọi người đi ra hết, trong bức tường nghe có tiếng thì thầm:
- Kẻ tạo lại thế giới không phải là viên phấn.
Rồi ở trên bức tường nhỏ ra một giọt nước. Giọt nước đó rơi từ chỗ con mắt của bức tranh mà Argon đã biến thành.