Tào Cẩm Nhi vẹt mọi người bước ra, nói với Kim Thế Di: “Ngươi đã làm càn ở đây, sao còn bảo bọn ta vô lý?” Kim Thế Di cười lạnh: “Ta vừa xuất hiện các người đã xông lên, đó là các người làm càn hay là ta làm càn?” Tào Cẩm Nhi nện cây gậy đầu rồng xuống đất, lạnh lùng nói: “Đồng môn bọn ta tụ tập ở đây bái tế tổ sư, ngươi xông vào đây làm gì?” Kim Thế Di chỉ một số khách khứa ở đằng xa hỏi: “Họ chẳng phải cũng là người ngoài sao?” Tào Cẩm Nhi nói: “Đó đều là bằng hữu của ta, có mối giao tình với Cam đại hiệp, Lữ nữ hiệp trước kia, họ cũng đến đây tảo mộ, đâu có giống ngươi!” Kim Thế Di nói: “Ta cũng đến đây tảo mộ.” Tào Cẩm Nhi nói: “Ngươi tảo mộ cho ai?” Kim Thế Di nói; “Ta tảo mộ cho Lữ nữ hiệp.” Tào Cẩm Nhi nói: “Bọn chúng ta không biết tôn giá!”
Kim Thế Di cả cười: “Vậy sao?” rồi chĩa gậy về phía Dực Trọng Mâu, lớn giọng hỏi: “Dực bang chủ, ông có nhận ra tôi không?”
Dực Trọng Mâu bước ra: “Tào đại tỷ, ngày trước Kim huynh đã giúp tôi một việc.” Tào Cẩm Nhi rất không vui, nhưng Dực Trọng Mâu là đệ tử duy nhất của Cam Phụng Trì, lại là bang chủ của Cái Bang miền Giang Nam, có địa vị rất cao trong đồng môn, Tào Cẩm Nhi phải nể mặt ông ta vài phần, thế rồi mới hỏi kỹ mọi việc đã qua, xong xuôi mới nói với Kim Thế Di: “Nếu như thế, ta nể mặt Dực sư đệ không làm khó ngươi, ngươi hãy xuống núi đi.” Kim Thế Di nói: “Sao? Bà bảo tôi cút đi à?”
Tào Cẩm Nhi nói: “Không dám, ta chỉ khách sáo mời tôn giá xuống núi.” Kim Thế Di cười nói: “Bà già kia, bà không biết tính tình của tôi? Bà mời tôi không đến, nay tôi đã đến thì bà mời tôi cũng chẳng đi!” Tào Cẩm Nhi nói: “Hôm nay là ngày giỗ của sư tổ Độc tý thần ni, ngươi tự tiện xông vào, bọn ta chưa trị tội bất kính của ngươi là đã nể mặt ngươi lắm. Ngươi không biết tiến thối như thế, tưởng rằng bọn ta không thể chế phục được ngươi sao?” Kim Thế Di cười lạnh: “Trong thiên hạ nào có lý lẽ này, ta đến tảo mộ cho trưởng bối của ngươi mà cũng có tội? Được, ngươi muốn tỉ thí với ta, qua ngày hôm nay ta chắc chắn sẽ chiều theo. Nay ta nể mặt Lữ Tứ Nương, không động thủ với ngươi trước mặt bà ta.” Nói xong thì bỏ đi, Tào Cẩm Nhi vung cây gậy đầu rồng, quát: “Kim Thế Di, ngươi đi đâu?” Kim Thế Di nổi cơn giận, buông giọng cười: “Bà không cho tôi lên mộ?” Dực Trọng Mâu vội vàng chạy tới khuyên: “Kim huynh, hôm nay là ngày đệ tử môn nhân chúng tôi cùng thân hữu tảo mộ, xin huynh hãy đổi cho ngày khác!”
Tào Cẩm Nhi lạnh lùng nói: “Không được, ngày khác cũng không được. Lữ cô cô là một bậc nữ hiệp, người đến cúng tế trước mộ phải là người hiệp nghĩa trong danh môn chánh phái, ta không thể để cho hạng lang sói đến làm nhơ danh tiếng của người!” Con trai của Lý Nguyên là Lý Ứng cũng nói: “Ngươi không phải là kẻ thân thích cũng chẳng phải bằng hữu, không cần phải cúng mộ.” Kim Thế Di phì một tiếng, nói: “Khi còn sống Lữ Tứ Nương cũng không hẹp hòi như ngươi!” Tào Cẩm Nhi sợ chàng phun độc châm cho nên nhảy vọt ra sau, Kim Thế Di lại tiến về phía trước hai bước, chỉ nghe keng một tiếng, cây gậy đầu rồng của Tào Cẩm Nhi đã đánh tới, Kim Thế Di giơ gậy lên chặn lại, cười lạnh nói: “Bà muốn ép ta động thủ với bà trước mộ Lữ Tứ Nương?”
Hai trượng giao nhau, lại nghe keng một tiếng nữa, Tào Cẩm Nhi bị đẩy lùi đến ba bước, Lộ Anh Hào, Bạch Anh Kiệt, Trình Hạo, Lý Anh vội vàng chạy tới, đao thương kiếm kích đều bày ra trước mặt, chặn Kim Thế Di lại, cả hai bên như kiếm rút cung căng, xem ra sắp đánh nhau to, chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Các vị đồng môn, khoan hãy động thủ, hãy nghe tiểu muội nói một lời.” Kim Thế Di thu gậy lại, tim đánh thình thình, trước mắt chàng chẳng phải Cốc Chi Hoa thì là ai? Chỉ thấy nàng chậm rãi bước ra từ sau một tảng đá, tà áo phấp phới, dung quang rạng ngời, môn hạ của Giang Nam thất hiệp đều xì xầm: “Ồ, thiếu nữ này là ai, nàng là môn hạ của ai?” té ra đồng môn của nàng rất ít người biết nàng. Kim Thế Di vừa mừng rỡ nhưng lại vừa thầm trách: “Sao nàng lại xuất hiện lúc này?” Tào Cẩm Nhi nhìn lại, dịu giọng hỏi: “Cô nương là môn hạ của ai?” thần sắc của Cốc Chi Hoa có chút kỳ lạ, nhưng nàng vẫn đáp rất bình tĩnh: “Đệ tử là môn hạ của Lữ Tứ Nương, tham kiến chưởng môn sư tỷ.” Tạ Vân Chân nghe Tào Cẩm Nhi hỏi nàng, trong lòng cũng ngạc nhiên, số là trước khi Lữ Tứ Nương qua đời một năm, bà ta đã từng đến Mang Sơn, đã gặp Cốc Chi Hoa. Lần này trước khi gặp nhau, bà đã từng nói với Tào Cẩm Nhi, Lữ Tứ Nương đã thu một đệ tử, mà lúc nãy Tào Cẩm Nhi đến đây, Cốc Chi Hoa lại còn tiếp đãi bà. Tạ Vân Chân nghĩ bụng: “Sao trong chớp mắt Tào đại tỷ lại mau quên đến thế?”
Lúc này môn hạ của Giang Nam thất hiệp vẫn chưa tới đủ, lễ điển vẫn chưa bắt đầu, số đồng môn rất nhiều, tuy đôi bên có nói chuyện với nhau nhưng vẫn chưa chính thức giới thiệu theo vai vế. Do đó ngoại trừ vài người như bọn Tạ Vân Chân và Dực Trọng Mâu, những người còn lại đều chưa gặp Cốc Chi Hoa. Vừa nghe Cốc Chí Hoa báo tên, lại bảo rằng là đệ tử quan môn của Lữ Tứ Nương, mọi người đều hơi ngạc nhiên, cảm thấy vui mừng khi lúc tuổi về chiều Lữ Tứ Nương còn thu nhận được một đệ tử như thế, cuối cùng Huyền nữ kiếm pháp của bà ta đã có truyền nhân. Trong Giang Nam thất hiệp, Lữ Tứ Nương tuổi tác nhỏ nhất, Cốc Chi Hoa là đệ tử của bà ta khi tuổi đã về già, nay chẳng qua chỉ có mười chín tuổi, so với Tào Cẩm Nhi thì kém hơn ba lần, rất nhiều người có vai vế là sư điệt lớn tuổi hơn nàng, lại thêm nàng xinh xắn như thế cho nên càng gây sự chú ý hơn.
Sau khi Cốc Chi Hoa tự báo tên, sắc mặt Tào Cẩm Nhi vẫn rất nghiêm nghị, bà ta nheo mắt nhìn Cốc Chi Hoa rồi chậm rãi hỏi: “Sư muội muốn nói gì?” Cốc Chi Hoa nói: “Bẩm sư tỷ, khi sư phụ của muội còn sống, đã từng nói người có một bằng hữu thân thiết sống ở Xà đảo miền Đông Hải tên gọi Độc Long tôn giả. Theo muội biết, Độc Long tôn giả là sư phụ của Kim Thế Di.” Tạ Vân Chân nói: “Đúng thế, tôi đã từng nghe chưởng môn của phái Thiên Sơn Đường Hiểu Lan nói chuyện này.” Cốc Chi Hoa lại nói tiếp: “Sư phụ của Kim Thế Di và sư phụ của muội có giao tình sâu sắc, hôm nay y đến cúng tế trước mộ, có lẽ có thể coi y như bằng hữu thân thiết. Theo tình theo lý, bằng hữu thân thiết đến cúng tế trước mộ, hậu nhân của người chết không thể nào từ chối được dù cho y là kẻ xấu, lúc đó chỉ đành tạm thời gác mọi chuyện sang một bên để cho y dập đầu bái lạy rồi mới tính.” Tào Cẩm Nhi đành chịu, chỉ nói: “Nếu đã là thế xin mời Kim tiên sinh tạm thời đứng qua một bên, đợi chúng tôi cúng tế rồi mới đến được tiên sinh.”
Tào Cẩm Nhi đã đối xử bằng lễ, Kim Thế Di đương nhiên cũng phải lui sang một bên, khi nhìn qua thì thấy Cốc Chi Hoa đang nhìn mình. Kim Thế Di đỏ mặt, tiếc mình đã sắm bộ dạng như thế này lên núi. Đồng thời, ánh mắt dịu dàng của Cốc Chi Hoa đã xua tan nỗi bực bội trong lòng chàng.
Tào Cẩm Nhi thấy sóng gió đã qua, nói: “Trình Hạo, đưa danh sách cho ta.”
Trình Hạo là đại đệ tử của Chu Tầm, một trong Giang Nam thất hiệp, lần này phụ trách đăng ký tên của đồng môn lên núi tảo mộ, nghe chưởng môn sư tỷ gọi thì đưa danh sách ra, bẩm rằng: “Lần này có cả thảy sáu mươi tư đồng môn vai vế lớn nhỏ đến tảo mộ, có sáu người vì có việc không đến được, có ba người bảo đến nhưng vẫn chưa thấy.” Tào Cẩm Nhi nói: “Không cần đợi họ nữa. Chúng ta mười năm mới có một lần tụ hội, lần này số người đông nhất. Sư tổ và sư thúc có linh thiêng chắc chắn sẽ thấy an ủi.”
Tào Cẩm Nhi nhìn vào danh sách, đọc tên từng người lên rồi sắp xếp theo vai vế.
Kim Thế Di lắng nghe, chỉ nghe bà ta đọc tên từng người, đọc đến người thứ ba mươi tư mà vẫn chưa thấy tên của Cốc Chi Hoa thì ngạc nhiên lắm. Cốc Chi Hoa tuy còn trẻ nhưng là đệ tử của Lữ Tứ Nương. Giang Nam thất hiệp đã qua đời, nàng cùng Tào Cẩm Nhi, Dực Trọng Mâu là những người có vai vế cao nhất trong số đồng môn, giờ đây Tào Cẩm Nhi đã đọc đến tên của đệ tử đời thứ hai mà vẫn không có nàng, quả thật rất trái lẽ.
Không những Kim Thế Di ngạc nhiên mà các đồng môn đều lấy làm lạ. Một hồi sau Tào Cẩm Nhi đã đọc đến tên của hai đứa cháu bà ta, đó là hai người nhỏ tuổi nhất trong đồng môn đời thứ ba, sau khi đọc xong Tào Cẩm Nhi cuộn danh sách lại, nói: “Các người hãy đứng theo thứ tự, lát nữa sẽ đến hành lễ trước mặt sư tổ.”
Lúc này chỉ có Cốc Chi Hoa đứng trơ trọi một bên, các đồng môn đều xì xầm bàn tán, Trình Hạo kinh ngạc, thì thầm: “Mình rõ ràng đã có ghi tên của nàng, chả lẽ sư tỷ đã đọc sót. Nhưng dù có đọc sót thì lúc này cũng đã nhận ra, sao lại không thấy sư tỷ gọi nàng?” Dực Trọng Mâu không nén được, trong số đồng môn, ông ta xếp hàng thứ hai đứng bên cạnh Tào Cẩm Nhi, cho nên ghé vào tai bà ta nói nhỏ: “Sư tỷ, có phải còn sót một người không?”
Tào Cẩm Nhi nhướng mắt, vẫy tay về phía Cốc Chi Hoa: “Tới đây.” Cốc Chi Hoa cũng không biết tại sao bà ta lại để sót mình, rất ngượng ngùng, bước tới nói: “Sư tỷ có gì căn dặn?” Tào Cẩm Nhi nói: “Để bảo kiếm của ngươi lại, hãy giao kiếm phổ của Lữ cô cô ra đây?” Cốc Chi Hoa cả kinh, nói: “Sư tỷ, sư tỷ có ý gì?” Tào Cẩm Nhi nói: “Bảo kiếm và kiếm phổ đều là vật của bổn môn, sao có thể để cho ngươi mang đi?” bà ta vừa nói ra câu ấy thì tất cả mọi người đều thất kinh, rõ ràng Tào Cẩm Nhi đã không xem Cốc Chi Hoa là đệ tử bổn môn, bởi vậy mới đòi nàng trả lại bảo kiếm, kiếm phổ. Kim Thế Di thầm nhủ : “Võ công của Lữ Tứ Nương cao nhất trong Giang Nam thất hiệp, lẽ nào bà già này dòm ngó Huyền nữ kiếm pháp của Lữ Tứ Nương, tính chiếm làm của riêng?” các đồng môn đều biết Tào Cẩm Nhi rất ngay thẳng, chắc chắn không có chuyện đoạt kiếm phổ của đồng môn. Chính vì thế cho nên ai nấy đều lấy làm lạ.
Cốc Chi Hoa khựng người lại, nàng định thần rồi lớn giọng nói: “Xin hỏi chưởg môn sư tỷ, đệ tử đã phạm lỗi gì mà sư tỷ lại đuổi đệ tử ra khỏi sư môn?”
Tào Cẩm Nhi cười lạnh: “Nếu ngươi phạm lỗi, ta đâu chỉ đuổi ngươi ra khỏi sư môn?” Đuổi ra khỏi sư môn là hình phạt rất nặng nề, trong võ lâm hình phạt này chỉ kém bị tội chết. Cốc Chi Hoa không nén được nữa, lớn giọng nói: “Các vị võ lâm tiền bối ở đây, xin hỏi có quy củ nào, không có sai sót mà bị đuổi ra khỏi sư môn?” Tào Cẩm Nhi nói: “Đây là chuyện của bổn môn. Ngươi muốn nhờ người khác nhúng tay vào?” thực ra đã có vài võ lâm tiền bối muốn lên tiếng, nghe Tào Cẩm Nhi nói như thế chỉ đành cố kìm lại.
Cốc Chi Hoa lại nói: “Vậy mời các vị đồng môn hãy nói thử có phải chưởng môn nhân có thể tùy tiện trục xuất đồng môn hay không?” Các đồng môn đều nhìn nhau, mọi người đều cảm thấy Tào Cẩm Nhi làm việc trái lẽ thường, Dực Trọng Mâu hạ giọng nói: “Sư tỷ hãy suy nghĩ lại, quy củ trong võ lâm ngoại trừ làm những tội thương thiên hại lý, hoặc phản thần theo địch thì mới có thể bị đuổi ra khỏi sư môn.
Phái Mang Sơn chúng ta từ khi sư tổ lập phái cho đến nay, chỉ có một người bị đuổi ra khỏi sư môn, lúc đó tội ác của y ai cũng biết, vả lại phải do đồng môn cùng phán xử mới chấp hành được.” Tào Cẩm Nhi cười lạnh: “Trọng Mâu, chả lẽ ta không biết những quy củ này?” rồi đột nhiên bà ta cao giọng, hướng về phía Cốc Chi Hoa nói: “Ngươi có thật muốn ta nói ra hay không? Ta lo cho ngươi cho nên thấy không nên nói thì hơn!”
Cốc Chi Hoa lớn giọng nói: “Muội có lỗi lầm gì, mong sư tỷ cứ nói ra. Nếu quả thật có tội, muội chết cũng không oán!”. Tào Cẩm Nhi nói: “Được, ngươi đã buộc ta nói thì ta cũng đành phải chiều theo.Ta hỏi ngươi trước, ngươi họ gì?” Cốc Chi Hoa nói: “Đệ tử họ Cốc, tên gọi Chi Hoa, lúc nãy chẳng phải đã bẩm cáo với sư tỷ rồi sao?” Tào Cẩm Nhi nói: “Cha ngươi là ai?” Cốc Chi Hoa nói: “Cốc Chính Minh ở Tương Dương.” Cốc Chính Minh là đại hiệp lừng danh Lưỡng Hồ, ở đây có rất nhiều người biết ông ta, lòng thầm nhủ: “Dù cho tiểu cô nương này phạm phải lỗi gì, nhưng nể mặt cha của cô ta, lẽ ra phải rộng rãi mới đúng.”
Tào Cẩm Nhi nghiêm mặt, nhìn Cốc Chi Hoa với ánh mắt sắc bén, lại hỏi tiếp: “Ta muốn hỏi cha ruột của ngươi, Cốc Chính Minh có phải là cha ruột của ngươi không?” Cốc Chi Hoa nói: “Người tuy là dưỡng phụ của muội nhưng người đã nuôi dạy muội từ nhỏ, cũng giống như cha ruột vậy.” Tào Cẩm Nhi nói: “Vậy ngươi vốn không phải họ Cốc? Vậy ngươi họ gì?” Cốc Chi Hoa nói: “Muội đã hỏi nghĩa phụ, nghĩa phụ bảo muội họ Mạnh.” Tào Cẩm Nhi chợt cao giọng hỏi: “Vậy cha ruột của ngươi là ai?”
Cốc Chi Hoa rơm rớm nước mắt nói: “Khi muội được nghĩa phụ nuôi dưỡng, lúc đó vẫn còn nằm trong nôi, cho đến nay vẫn không biết cha ruột là ai.”
Tào Cẩm Nhi cười lạnh: “Hừ, ngươi quả là một đứa hiếu nữ. Năm ngoái nghĩa phụ của ngươi đã chết, trong lúc lâm chung mà ông ta cũng không nói gì với người sao?” Cốc Chi Hoa rất khó chịu, ấm ức nói: “Nghĩa phụ của muội cũng không biết, nếu người cho muội biết, lẽ nào muội vẫn không đi tìm cha ruột?”
Tào Cẩm Nhi thản nhiên nói: “Vậy ta nói cho người biết, cha ruột của ngươi hiện đang sống ở dưới chân núi Thái Hàng, cách đây không quá ba ngày đường, ta không biết tên thật của y, trên giang hồ đều gọi y là Mạnh Thần Thông!”
Bà ta vừa nói ra câu ấy thì mọi người đều bất ngờ, tất cả những người ở đây đều biết Mạnh Thần Thông là đại ma đầu chẳng có chuyện gì ác mà không làm, vả lại hành tung bí mật, hai mươi năm qua chẳng có tin tức. Nào ngờ y lại sống ở dưới chân núi Thái Hàng, càng không ngờ rằng Cốc Chi Hoa lại là con ruột của y!
Trong suốt đời Kim Thế Di không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện đáng sợ, chỉ có lần này là khiến chàng kinh hoảng đến nỗi đứng thộn mặt ra: “Nàng... nàng là con gái của Mạnh Thần Thông? Nàng là con gái của Mạnh Thần Thông! Không... không! Mình không thể nào tin nổi!” Cốc Chi Hoa đứng trước mặt chàng, khí độ vẫn cao quý đoan trang, chàng đã biết lòng dạ nàng thiện lương khoan hậu, người như thế này làm sao có thể là con gái của Mạnh Thần Thông? Không riêng gì Kim Thế Di, tất cả mọi người đều nghĩ như thế. Thực ra cũng chẳng có điều gì kỳ lạ, Cốc Chi Hoa được Lưỡng Hồ đại hiệp Cốc Chính Minh nuôi dưỡng, đã được Lữ Tứ Nương vun bồi được mười năm, nàng làm sao có mang tà khí?
Sắc mặt của Cốc Chi Hoa chợt trở nên tái nhợt, nàng lắp bắp: “Muội là con của Mạnh Thần Thông? Muội là con của Mạnh Thần Thông? Sư tỷ, tỷ... tỷ có nói thực không?”
Tào Cẩm Nhi nhìn đám khách khứa rồi vẫy tay: “Liễu đại ca, mời ông tới đây.”
Một hán tử mặc áo xám tuổi khoảng bốn mươi thần sắc rầu rĩ, chậm rãi bước ra. Cốc Chi Hoa vừa nhìn thì nói: “Liễu Hành Sâm, Liễu đại ca, có phải là huynh không?” Liễu Hành Sâm là học trò của Cốc Chính Minh, khi Cốc Chính Minh còn sống chỉ thu nhận một học trò này. Cốc Chính Minh không có con cái cho nên coi Cốc Chi Hoa là con gái, còn Liễu Hành Sâm bề ngoài là học trò nhưng thực sự tình như cha con. Năm Cốc Chi Hoa tám tuổi, chính Liễu Hành Sâm đã dắt nàng đến Mang Sơn. Liễu Hành Sâm cúi đầu: “Việc đã đến nước này thì huynh phải đành nói ra!”
Tào Cẩm Nhi quay sang bảo Dực Trọng Mâu: “Dực sư đệ, hai mươi năm trước Châu Ký sư huynh đã bị hại ở Sơn Đông, có điều tra ra được kẻ thù chưa?” Dực Trọng Mâu đang rối bời lòng dạ, bị Tào Cẩm Nhi hỏi một câu thì sững người ra rồi liền đáp: “Đã điều tra ra, chính là Mạnh Thần Thông. Mấy ngày trước chúng tôi đã đánh nhau với y một trận to, tiểu đệ hổ thẹn kém cỏi, đã để y chạy thoát.” Nhưng y lại không thể nào căm hận con gái của Mạnh Thần Thông được.
Tào Cẩm Nhi nói: “Sau khi Châu sư huynh bị hại, đệ đã từng mời bằng hữu võ lâm điều tra hung thủ, có chuyện này không?” Dực Trọng Mâu nói: “Đúng thế, sau đó đệ cũng đã bẩm cáo với sư tỷ. Chỉ vì sư tỷ đang ở Hà Nam không kịp mời sư tỷ đến chủ trì.” Tào Cẩm Nhi nói: “Đệ làm rất đúng, ta không trách đệ. Ta chỉ hỏi đệ, đệ có nhận ra người này không?” Dực Trọng Mâu nói: “Nhận ra, y chính là Liễu Hành Sâm, lúc đó y đi cùng Cốc lão tiền bối.”
Tào Cẩm Nhi nói: “Liễu đại ca, mời ông hãy nói trên đường điều tra hung thủ, đã gặp phải chuyện gì?” Liễu Hành Sâm nhìn Cốc Chi Hoa rồi nói: “Lúc đó các lộ anh hùng đều chia nhau điều tra hung thủ, tôi và sư phụ đi với nhau, khi đuổi đến một cánh đồng gần sông Thanh Vân, đột nhiên phát hiện một người đàn bà bị thương bế một đứa trẻ nằm thoi thóp chờ chết!”
Nghe đến đây, mọi người đều nặng trĩu cõi lòng. Liễu Hành Sâm thở dài rồi tiếp tục nói: “Sư phụ tôi động lòng trắc ẩn, cứu hai mẹ con họ dắt về nhà, người đàn bà bị thương quá nặng, vài ngày sau đã chết. Trước khi bà ta qua đời, sư phụ của tôi cũng hỏi thân thế lai lịch của bà ta, hỏi tại sao bị thương, người đàn bà bảo bị kẻ thù hại, hỏi ai là kẻ thù thì bà ta không chịu nói. Còn thân thế lai lịch thì càng không chịu nói.
Nhưng trước khi chết, bà ta chỉ đứa trẻ nói một chữ ‘Mạnh’, ý muốn bảo đứa trẻ họ Mạnh. Nói xong thì đứt hơi. Sư phụ tôi nghi ngờ, kiểm tra di vật của bà ta, phát hiện có lãnh tiêu ám khí độc môn của Mạnh Thần Thông mới biết bà ta là vợ của Mạnh Thần Thông. Sư phụ của tôi lại điều tra, không lâu sau thì biết được cái chết của bà ta, bởi vì Mạnh Thần Thông và vợ trên đường gặp kẻ thù, Mạnh Thần Thông giết vài người phá vòng vây, vợ y thì lại bị thương, hai người lạc nhau. Nhưng những kẻ đuổi theo cũng bị trúng lãnh tiêu của bà ta cho nên không dám đuổi nữa. Nào ngờ sau khi đánh lui kẻ địch bà ta đã sức cùng lực kiệt cho nên nằm giữa đồng hoang thoi thóp chờ chết. Bởi vậy kẻ thù mà người đàn bà bảo thực ra là đám hiệp khách truy bắt Mạnh Thần Thông!”
Liễu Hành Sâm ngầm ngừng rồi đưa mắt chậm rãi nhìn Cốc Chi Hoa, tiếp tục nói: “Sư phụ tôi biết đứa trẻ ấy là con gái của Mạnh Thần Thông thì rất khó xử. Đứa trẻ lanh lợi dễ thương, làm sao có thể nỡ bỏ đi? Sư phụ từng thở dài bảo: Cha mẹ có tội, con trẻ vô tội . Thế là đã nuôi dưỡng đứa trẻ. Kẻ thù của Mạnh Thần Thông quá nhiều, sư phụ sợ bé gái này lớn lên sẽ gặp rắc rối, cho nên đã che giấu thân thế của nó, cả bản thân của bé gái ấy cũng không hề biết.”
Cốc Chi Hoa khóc òa lên, cảm thấy rất hổ thẹn. Liễu Hành Sâm khẽ nói: “Sư muội, muội đừng trách huynh. Tào lão tiền bối hỏi tới thì huynh không thể nào không nói ra. Có một chuyện nữa mà muội vẫn chưa biết. Nửa năm trước huynh đến Mang Sơn thăm muội, giữa đường đã gặp đại đệ tử Hạng Hồng của Mạnh Thần Thông, suýt nữa huynh đã mất mạng bởi chưởng của y, may mà Tào lão tiền bối đến kịp. Người muốn điều tra manh mối về Mạnh Thần Thông, huynh không thể không nói ra bí mật đã giữ kín hai mươi năm.” Mọi người vẫn đang ngưng thần tịnh khí lắng nghe Liễu Hành Sâm, lúc này mới chú ý bộ dạng của y, chỉ thấy y sắc mặt vàng vọt, người gầy gò, hắc khí vẫn chưa lui, đoán rằng y chắc chắn đã bị trúng Tu la âm sát công, đến nay nguyên khí vẫn chưa hồi phục.
Tào Cẩm Nhi chậm rãi nói: “Các vị đồng môn, mọi người đã nghe rõ lời Liễu Hành Sâm rồi chứ? Cốc Chi Hoa là con gái của Mạnh Thần Thông, chuyện này đã rõ ràng, Mạnh Thần Thông lại là kẻ thù của bổn môn, chúng ta làm sao có thể yên tâm để cho con gái của kẻ thù trà trộn trong bổn môn?”
Đệ tử của Giang Nam thất hiệp nhìn Tào Cẩm Nhi, lại nhìn Cốc Chi Hoa, ai nấy đều im lặng không nói. Một lát sau, Dực Trọng Mâu khẽ nói: “Khi Lữ cô cô nhận Cốc Chi Hoa làm học trò, không biết Cốc Chính Minh có nói rõ thân thế lai lịch của cô ta hay không?” Theo quy củ võ lâm, nếu Lữ Tứ Nương đã biết Cốc Chi Hoa là kẻ thù của bổn môn, mà lại chịu thâu nhận nàng, vậy Lữ Tứ Nương phải gánh vác trách nhiệm ấy, trừ phi bản thân Cốc Chi Hoa phạm phải một lỗi lầm không thể dung thứ, nếu không thì người khác không có quyền thay Lữ Tứ Nương thanh lý môn hộ.
Tào Cẩm Nhi nói: “Liễu đại ca, ông vốn đưa cô ta lên Mang Sơn, mong ông hãy kể lại tình hình lúc đó.” Liễu Hành Sâm nói: “Sau khi sư phụ tôi nhận cô ta làm con nuôi, trong lòng thường không yên. Ngày càng có nhiều người trong giang hồ tìm Mạnh Thần Thông trả thù, sư phụ tôi muốn cô ta trở thành hiệp nữ chốn danh môn, chuộc lại tội ác của cha mẹ mình, suy đi nghĩ lại thì thấy lúc đó chỉ có Lữ Tứ Nương là bậc nữ hiệp đủ sức lãnh tụ quần hào, vừa khéo Lữ Tứ Nương lại đến nhà tôi, gặp Cốc Chi Hoa. Lữ Tứ Nương rất thích, bảo nàng có tuệ căn. Đến năm Cốc Chi Hoa tám tuổi, sư phụ sai tôi đưa nàng đến Mang Sơn, cầu xin Lữ Tứ Nương thâu nàng làm học trò. Sư phụ nói, nếu Lữ Tứ Nương tra hỏi lai lịch thì tôi cứ việc nói thẳng ra. Tôi dắt nàng đến gặp Lữ Tứ Nương, Lữ Tứ Nương chẳng hỏi một câu, cũng không từ chối, đã nhận ngay nàng. Tôi thấy thế, sợ rằng nói ra thì sẽ không ổn. Bởi vậy Lữ Tứ Nương không hỏi thì tôi cũng chẳng nói. Còn sau này sư phụ của tôi có từng nói với Lữ Tứ Nương hay không thì tôi không biết.”
Tào Cẩm Nhi nói: “Lữ cô cô học rộng biết nhiều, hiểu rõ lễ nghĩa, bình sinhhành sự không hổ danh một bậc nữ hiệp, nếu biết cô ta là con gái của đại ma đầu Mạnh Thần Thông thì làm sao chịu nhận? Chắc là Cốc Chính Minh cũng không cho người biết chuyện này. Các vị đồng môn, dù cho cô ta không phải là con gái của kẻ thù, vì danh dự lúc sinh tiền của tử sư thúc, chúng ta cũng không thể để cho con gái của một đại ma đầu làm người kế thừa y bát của người, nhơ bẩn danh dự một đời của người!” Sắc mặt Cốc Cư; Hoa từ đỏ chuyển sang xanh, nàng lau nước mắt rồi nói: “Chưởng môn tư tỷ, muội tự thấy không hề làm chuyện gì làm nhơ danh sư phụ.” Tào Cẩm Nhi nói: “Bây giờ thì chưa, đâu biết sau này có hay không? Cha mẹ của ngươi là người như thế, ta làm sao có thể tin được ngươi? Huống chi nay ngươi đã biết cha ruột của ngươi, ngày sau khi bổn môn và Mạnh Thần Thông tính sổ với nhau, ngươi và y có tình cha con, ta sao có thể yên tâm được? Giờ đây ngươi không có sai lầm gì, ta chỉ cần thu lại kiếm phổ, lấy lại bảo kiếm của ngươi, không phế võ công của ngươi là coi như đã rất rộng lượng, ngươi vẫn còn chưa phục sao?”
Cốc Chi Hoa nói: “Không biết nghĩa phụ có nói với sư phụ hay không. Nhưng khi sư phụ qua đời đã từng để lại di ngôn.” Tào Cẩm Nhi nói: “Di ngôn gì?” Cốc Chi Hoa nói: “Người bảo Mạnh Thần Thông sống ở dưới chân núi Thái Hàng, người đã biết, lúc đó muội liền hỏi, liền hỏi...” Tào Cẩm Nhi nói: “Hỏi gì?” Cốc Chi Hoa nói: “Lúc đó muội không biết ông ta là cha ruột của mình, muội liền hỏi, liền hỏi...” Dực Trọng Mâu nói: “Cô nương hỏi tại sao không trừ Mạnh Thần Thông có phải không?” Cốc Chi Hoa gật đầu, Tào Cẩm Nhi lớn giọng hỏi: “Vậy Lữ cô cô nói thế nào?”
Cốc Chi Hoa nói: “Sư phụ nói, trong bổn môn tất nhiên sẽ có người tính sổ với Mạnh... Mạnh Thần Thông, không cần muội phải ra tay.”
Theo lễ tiết, kẻ làm con cái không được gọi thẳng tên của cha mẹ ra, cho nên khi Cốc Chi Hoa nói đến ba chữ ‘Mạnh Thần Thông’ cũng hơi ngại ngùng, nhưng cuối cùng nàng vẫn gọi thẳng ra. Tất cả những người hiệp nghĩa giang hồ tuy thấy có hơi ‘thiếu tự nhiên’, nhưng ai nấy đều nghĩ “Nàng ta ngay từ nhỏ đã xa rời cha mẹ, hai mươi năm qua được Lưỡng Hờ đại hiệp Cốc Chính Minh và Lữ Tứ Nương nuôi dạy, sớm đã là người trong phe chúng ta, chẳng liên quan gì đến Mạnh Thần Thông, nàng cũng chẳng hề giống y, thực ra cũng không thể coi nàng là con của Mạnh Thần Thông.”
Cốc Chi Hoa ngập ngừng rồi tiếp tục nói: “Trước khi sư phụ qua đời đã để lại di ngôn, sau này người trong bổn môn phải tìm Mạnh Thần Thông tính sổ, sư tỷ có thể đưa ba thiên Thiếu dương huyền kinh bí quyết của muội cho họ. Sư phụ nói, mười năm trước người đã biết Mạnh Thần Thông sống ở dưới chân núi Thái Hàng, nhưng vẫn chưa luyện được bản lĩnh phá giải Tu la âm sát công, cho nên Mạnh Thần Thông chưa đến quấy rối người, người cũng tạm thời không để ý đến y. Sau đó người mất mười năm mới tham ngộ được Thiếu dương huyền công, tuy không thể phá giải được nhưng có thể chống được tà khí của Tu la âm sát công. Người có căn cơ nội công học Thiếu dương huyền công, nhiều nhất chỉ cần nửa năm là có thể học được, người còn bảo bổn môn chỉ cần có ba cao thủ luyện được Tứ đại hương chủ là có thể chế phục được Mạnh... Mạnh Thần Thông. Muội đã mang theo ba thiên Thiếu dương huyền công bí quyết, giờ đây xin trao cho chưởng môn sư tỷ.” Dực Trọng Mâu để ý lắng nghe lời của Cốc Chi Hoa, nghe xong thì trầm ngâm, khẽ nói với Tào Cẩm Nhi: “Nghe nàng nói như thế, hình như Lữ sư thúc đã biết nàng là con gái của Mạnh Thần Thông, cho nên không để nàng ra tay, bảo nàng trao Tứ đại hương chủ bí quyết cho chúng ta. Hình như sư tỷ cũng nên xử lý khoan dung?” Tào Cẩm Nhi trợn mắt, nói: “Đây chỉ là suy đoán. Nếu Lữ sư thúc biết lai lịch của cô ta, lại chấp nhận khoan thứ cho cô ta, chắc chắn sẽ có di ngôn để lại cho ta. Mấy tháng trước khi Lữ sư thúc qua đời, đệ và Tạ Vân Chân đã đến Mang Sơn, lúc đó người có nói gì không?” Dực Trọng Mâu nói: “Lúc đó Lữ sư thúc biết không còn sống được bao lâu, người bảo có tỷ làm chưởng môn thì người đã yên tâm chứ chẳng nói gì khác.”
Tào Cẩm Nhi gật đầu: “Thế là đã rõ. Ta một đời ngay thẳng, người đương nhiên tin ta.” Rồi chợt cao giọng nói với Cốc Chi Hoa: “Nghĩ tình ngươi dâng Thiếu dương huyền công bí quyết, ta có thể xử lý rộng lượng hơn. Ngươi cứ việc giữ Sương hoa kiếm của Lữ cô cô, còn kiếm phổ của Huyền nữ kiếm pháp là tâm huyết của Độc tý thần ni, ngươi phải giao ra. Sau khi rời khỏi bổn môn, chỉ cần ngươi không làm điều ác, đệ tử bổn môn sẽ không coi ngươi là kẻ địch!” Cốc Chi Hoa nói với giọng run run: “Chưởng môn sư tỷ, tỷ không chịu cho muội ở lại trong môn phái sao?” Tào Cẩm Nhi lạnh lùng nói: “Ta đã nói rõ, chả lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu?”
Cốc Chi Hoa nói: “Trước khi sư phụ qua đời đã trịnh trọng trao kiếm phổ cho muội, bảo muội kế thừa y bát của người, muội không thể nào phụ lòng người được!”
Tào Cẩm Nhi nổi giận: “Ngươi dám không nghe lệnh ta? Ta bảo ngươi hãy ngoan ngoãn đưa ra đây là đã nể mặt ngươi lắm, ngươi dám chống lệnh không tuân theo, ta sẽ chấp hành hình phạt của bổn môn?” Dực Trọng Mâu sắc mặt nặng nề, hình như có điều muốn nói, Tào Cẩm Nhi nhìn ông ta rồi lặp lại: “Người này là con gái của kẻ thù bổn môn, nay cô ta cũng đã biết cha ruột của mình, ai dám đảm bảo cô ta không nghĩ đến tình cha con, cấu kết với Mạnh Thần Thông? Ai yên tâm để cho cô ta tiếp tục ở lại trong bổn môn?”
Tào Cẩm Nhi nói những lời này cho đồng môn nghe, trong số đồng môn có người thông cảm cho Cốc Chi Hoa, nhưng nghĩ đến đây cũng có nỗi nghi ngờ, không ai dám lên tiếng. Tào Cẩm Nhi đưa mắt quét nhìn Dực Trọng Mâu, Dực Trọng Mâu cúi đầu, trong lòng rất khó xử ông ta cũng hơi tội nghiệp cho Cốc Chi Hoa, nhưng Mạnh Thần Thông là hung thủ giết chết sư huynh ông ta, lại là người đã đả thương ông ta bằng Tu la âm sát công, ông ta không tiện bảo vệ cho nàng.
Đồng môn của Cốc Chi Hoa đều im lặng, Kim Thế Di không nén được nữa, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, bước ra nói: “Ta dám đảm bảo cho nàng!” Tào Cẩm Nhi nói: “Ngươi là ai mà dám can dự vào chuyện của bổn môn?”
Kim Thế Di nói: “Đúng thế, ta là người ngoài, nhưng bà đã xử lý không công bằng, ta phải lên tiếng, không để cho bà bắt nạt một thiếu nữ bơ vớ!” nói xong thì lại cười ha hả. Tào Cẩm Nhi nói: “Ngươi cười gì? Ta xử lý không công bằng thế nào?”
Kim Thế Di nói: “Ta cười ngươi là chưởng môn của một phái mà chẳng hề có hiểu biết!” Tào Cẩm Nhi giận đến nỗi run bần bật, đang định lên tiếng thì Kim Thế Di đã cướp lời: “Lưỡng Hồ đại hiệp Cốc Chính Minh nói rất phải, cha mẹ có tội chứ con trẻ chẳng hề có tội chi. Lúc còn nằm nôi nàng đã xa lìa cha mẹ, những chuyện Mạnh Thần Thông đã làm sao có thể đổ lên đầu nàng? Nàng vốn có thể giấu giếm ba thiên Thiếu dương huyền công bí quyết, nhưng nàng lại trao ra để cho các người đối phó với cha ruột của mình, các người còn nỡ lòng nào trách nàng? Thử nghĩ xem, nếu không có ba thiên Thiếu dương huyền công bí quyết trong số các người ai có thể đánh lại Mạnh Thần Thông?”
Tào Cẩm Nhi cả giận, quát rằng: “Tên ăn mày điên nhà ngươi tiếng xấu đã lan truyền khắp nơi, dám lớn gan trách ta xử lý không công bằng? Hôm nay ta phải bắt ngươi để trừ hại cho giang hồ!” Kim Thế Di lại cười ha hả, Tào Cẩm Nhi vung cây gậy đánh vù tới, Lộ Anh Hào, Bạch Anh Kiệt đều rút kiếm ra, lúc nãy hai người này bị bại trong tay Kim Thế Di, nay thấy sư tỷ ra tay cho nên mới theo đóm ăn tàn, chiêu thế đánh ra rất hiểm hóc.
Kim Thế Di cười lớn quét ngang cây trượng ra, choang một tiếng, cây gậy đầu rồng của Tào Cẩm Nhi cong sang một bên, Lộ Anh Hào và Bạch Anh Kiệt rơi kiếm. Đồng môn của Tào Cẩm Nhi đều thất kinh ùa lên. Kim Thế Di rút phắt thanh kiếm trong cây gậy, dùng kiếm đè vào gậy của Tào Cẩm Nhi, thiết kiếm trong tay trái thì múa tít, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên không ngớt, đã có sáu bảy người công lực kém cỏi, binh khí bị thiết kiếm của chàng chặt gãy!
Dực Trọng Mâu rất khó xử, ông ta từng nhận được ơn cứu mạng của Kim Thế Di, nay thấy sư tỷ không địch lại chàng, ông ta lại không thể lên giúp một tay. Đang lúc Dực Trọng Mâu chần chừ, Kim Thế Di quát lớn một tiếng, cây gậy ba đốt của Lý Ứng bị chàng ta chặt gãy hai đốt, còn Tào Cẩm Nhi thì bị chàng ép thối lui. Dực Trọng Mâu kêu lên một tiếng “không xong” rồi phóng người nhảy lên, chỉ thấy Kim Thế Di vung cây thiết kiếm đánh ra một chiêu Trường hồng kinh thiên, gạt mấy tên đồ đệ của Tào Cẩm Nhi sang một bên, cây gậy sắt to bằng miệng bát bổ về phía Tào Cẩm Nhi, hai gậy giao nhau, tia lửa bắn ra tung tóe, cây gậy của Tào Cẩm Nhi cong queo như hình mặt trăng mới mọc.
Ngay lúc này, chợt nghe keng một tiếng, Cốc Chi Hoa rút kiếm phóng ra hất lên, đẩy bật cây gậy của Kim Thế Di ra, Tào Cẩm Nhi rút cây gậy đầu rồng về, miệng thở phì phò, trong nhất thời không nói ra lời được. Lúc này Dực Trọng Mâu vừa mới nhảy tới, chặn trước mặt sư tỷ.
Kim Thế Di bất ngờ, trừng mắt nói: “Hay lắm, ta chủ trì công đạo cho cô nương mà cô nương lại giúp bà ta?” Cốc Chi Hoa rơm rớm nước mắt, chỉ kiếm về phía Kim Thế Di nói: “Kim Thế Di, huynh hãy xuống núi đi thôi!” Kim Thế Di nói: “Cô nương cam lòng bị bà ta bắt nạt?” Cốc Chi Hoa nói: “Đó là chuyện của bổn môn, huynh... huynh hãy nể mặt tôi mà xuống núi đi thôi!”
Tào Cẩm Nhi bẻ cây gậy đầu rồng ngay trở lại, cả giận nói: “Ai đám để y xuống núi? ở nơi thánh địa Mang Sơn này làm sao có thể để cho y cuồng vọng? Phải bắt y lại cho bằng được!” phái Mang Sơn tuy ra đời không bao lâu, chỉ khoảng hơn một trăm năm nhưng tổ sư của phái này là Độc tý thần ni, vốn là công chúa nhà Minh, đệ tử của bà ta là Giang Nam thất hiệp, đều có tên tuổi lẫy lừng, nhất là hai người Cam Phụng Trì và Lữ Tứ Nương, một người là lãnh tụ võ lâm, một người là tông sư kiếm học, truyền đến thời Tào Cẩm Nhi thì thanh thế càng lớn hơn. Hậu bối của Tào Cẩm Nhi cũng có nhiều người tên tuổi lẫy lừng giang hồ. Tóm lại, phái Mang Sơn hưng khởi rất nhanh, thanh thế rất thịnh, có thể nói là một điều kỳ tích trong võ lâm. Hôm nay là ngày Độc tý thần ni qua đời được tròn năm mươi năm, ba đời đồng môn của phái Mang Sơn đều tụ tập ở đây, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, bởi vậy Tào Cẩm Nhi phải quyết bắt cho bằng được Kim Thế Di.
Cốc Chi Hoa rất khó xử, nàng không biết tuân theo lệnh của sư tỷ bắt Kim Thế Di để lấy công chuộc tội hay cùng Kim Thế Di chạy xuống núi! Đang lúc đắn đo, mấy mươi đồng môn đã ùa tới bao vây Kim Thế Di và nàng.
Lúc này tình thế như kiếm rút cung căng, xem ra sắp có đánh nhau to. Ngay lúc này, chợt nghe trên đỉnh núi vọng xuống tiếng khóc, Dực Trọng Mâu ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào có ba người lạ mặt bước tới, một người là một nhà sư già mặt đầy sát khí, sau lưng ông ta là hai võ quan, cả ba người này đều đang đốt nhang và nến trước mộ Độc tý thần ni, nhà sư già kia đang bật khóc, tiếng khóc nghe rất kỳ quái, tựa như hàm chứa lời oán trách, tất cả mọi người đều kinh hãi!
Khi những người này mới tới, Tào Cẩm Nhi đang đánh nhau với Kim Thế Di, đệ tử của phái Mang Sơn không để ý đến họ, bởi anh hùng các nơi đến tảo mộ tuy nghi ngờ nhưng vì là khách khứa nên không ngăn cản. Cho đến khi họ bật khóc thì ai nấy đều kinh ngạc, bởi vì Độc tý thần ni là công chúa của nhà Minh, nay lại có hai võ quan của triều đình khóc trước mộ bà ta thì thật là kỳ quái; vả lại đệ tử của phái Mang Sơn chưa hành lễ mà họ đã cúng trước mộ trước thì càng trái lẽ thường! Chuyện lạ ấy xảy ra, đệ tử của phái Mạng Sơn đều phân tâm, Dực Trọng Mâu nói: “Sư tỷ, tỷ có quen những người này không?” Tào Cẩm Nhi nhíu mày suy nghĩ vẫn chưa kịp đáp lời thì một chuyện khiến cho người ta kinh hãi nữa lại xảy ra. Vốn là ở dưới đất có hơn một chục cái cuốc do đệ tử phái Mang Sơn đến tảo mộ dùng cuốc dãy cỏ, sửa sang lại xung quanh, lúc này vì mọi người đều kéo tới đối phó với Kim Thế Di cho nên buông cuốc xuống đất. Cả ba người này khóc xong trước mộ Độc tý thần ni thì trên tay cầm cuốc, quay sang mộ Lữ Tứ Nương, nhà sư già đột nhiên cười lên một tràng quái dị, chỉ tay mắng: “Mụ tiện tì phạm thượng làm loạn, khi ngươi còn sống ta không thể giết được ngươi, khi ngươi chết đi thì cũng phải khiến cho xương cốt của ngươi không còn!” thế rồi phất tay, ba chiếc cuốc nhất tề bổ xuống cửa mộ Lữ Tứ Nương! Khi còn sống Lữ Tứ Nương được người ta tôn kính, không ngờ rằng những kẻ này lại đào mộ bà, quần hào đều sững người ra, trong khoảnh khắc ấy tiếng quát mắng vang lên như sấm. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, đã có hai đệ tử Mang Sơn nhảy bổ tới thi triển công phu cầm nả thủ chụp vào cánh tay nhà sư già, nhà sư ấy không thèm quay đầu lại, chỉ thấy ông ta nhún vai thì hai người ấy đã bị ném lên không trung, trong số một trăm người chỉ có vài người thấy nhà sư ấy ra tay, lúc này tiếng quát chợt lặng yên.
Dực Trọng Mâu cả kinh, nhà sư ấy đã sử dụng công phu thượng thừa Triêm y thập bát điệt của bổn môn, trong Giang Nam thất hiệp, Cam Phụng Trì giỏi sử dụng công phu này nhất, Dực Trọng Mâu là đệ tử của Cam Phụng Trì cũng hổ thẹn không bằng?
Ngay lúc này, lại có vài đệ tử Mang Sơn phóng tới, lần này nhà sư già không hề ra tay, nhưng hai người ăn mặc theo kiểu võ quan múa tít cây cuốc, đánh một hồi thì đao thương kiếm kích rơi đầy xuống đất, té ra binh khí của đệ tử phái Mang Sơn đều bị họ đánh rơi. Dực Trọng Mâu và Tào Cẩm Nhi để ý nhìn, tuy chỉ có vài hiệp nhưng hai võ quan này đã sử dụng nhiều loại võ nghệ, vả lại tất cả đều là võ công của bổn môn. Nhà sư già cười ha hả, lớn giọng nói: “Bọn tiểu bối các ngươi thấy ta mà không chịu dập đầu, lại còn muốn động thủ với ta ư?”
Tào Cẩm Nhi và Dực Trọng Mâu vội vàng bỏ Kim Thế Di, quát mọi người phóng lên phía trước, nhà sư già ấy rất ngạo mạn, nói với Tào Cẩm Nhi: “Cẩm Nhi, ngươi là chưởng môn mà không nhận ra ta sao?”
Đó chính là: Diệt pháp khi sư lật chuyện cũ, hung tăng quả thật quá điên cuồng.
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi 11 sẽ rõ.