Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Lẳng lơ

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 19665 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Lẳng lơ
Jackie Collins

Chưong 21

Ricky lái chiếc Rolls. Mắt nhìn thẳng, nét mặt bình thản. Hắn thấy cuộc sống thật sự của mình như được tính từ ngày làm tài xế cho bà Khaked. Kể từ đêm họ say sưa cùng nhau, nàng ngày càng lạnh lùng với hắn hơn. Nàng không gọi hắn lần nào nữa. Hắn bắt đầu cảm thấy rằng có lẽ cái đêm hôm đó chỉ là sự tưởng tượng.
Tất nhiên là hắn đã kể lại với Polly, nghĩ rằng cô ta sẽ thích thú hỏi các chi tiết. Thật sai lầm. Polly lắng nghe, hỏi vài câu, bặm môi lại rồi sau đó cũng không bao giờ cho hắn ngủ chung.
Đàn bà thật là một sinh vật kỳ lạ.
Họ tiến đến gần lại khu biệt thự ngoại ô của nhà Grant. Trông rất đẹp, gây ấn tượng. Ở chỗ đỗ xe đã cso hai chiếc Ferrari, một chiếc Bentley và một chiếc Lamborghini.
- Chúng ta đến nơi rồi, Nico. – Fountaine thốt lên. – Anh sẽ thấy thích ngôi nhà cho mà xem.
Chàng giữ chặt tay nàng và bóp chặt.
- Tất nhiên rồi. Anh muốn thích những gì em thích.
Fountaine thấy phấn chấn. Trông nàng cũng thay đổi, mềm mại hơn và thanh thản hơn, các góc cạnh trong tính cách cũng mềm đi.
Leonard đi đến chào họ.
Anh ta hôn Fountaine và nhìn Nico ngạc nhiên.
- Hơi già đối với bạn, đúng không? – Anh ta thì thầm với nàng.
- Leonard, tôi nghĩ bây giờ tôi mới thực sự trưởng thành.
- Thật à, thật đáng buồn, tôi hy vọng ít ra thì anh ta cũng giầu.
- Tất nhiên. Nhưng đấy không phải là nguyên nhân tôi đi với anh ta.
Leonard gật đầu thông cảm.
Nico, trong lúc đó, lôi vali quần áo ra khỏi xe.
- Ôi, Lạy Chúa! – Leonard kêu lên khi thấy đồ đạc họ mang theo:
- Các bạn sẽ ở đây hai ngày cuối tuần chứ?
Fountaine cười.
- Bạn cũng nên hiểu cho bọn tôi. Tôi không thể ngồi chơi được, và Nico cũng vậy . Chúng tôi là bạn tâm tình! – Nàng nhìn vào Nico âu yếm. – Đúng không anh yêu? Chúng ta sẽ bên nhau.
- Chúng ta sẽ là như vậy. – Chàng nhìn vào mắt nàng.
- Em sẽ cố gắng để như vậy.
Họ nhìn nhau đầy ý nghĩa.
Leonard đứng chờ có vẻ sốt ruột.
- Các bạn vào nhà chứ?
Fountaine bừng tỉnh.
- Tuyệt vời. Có những ai ở đây vậy?
- Susan, Sandy Roots và huấn luyện viên của cậu ta, Charley Watson, Pearson Crichton – Stuard và một cô gái Tàu rất dễ thương.
- Anh đã ngắm kỹ cô ta rồi à, Leonard? – Fountaine hỏi.
- Chưa kỹ lắm.
Fountaine bất ngờ quay lại phía Ricky.
- Anh có thể ra khỏi xe, - nàng nói cộc lốc. – Hãy về bằng tàu hỏa, hai ngày cuối tuần chúng ta sẽ không cần anh.
Ricky gật đầu. Hắn đã quyết định rồi. Bà Khaked khêu gợi có thể trổ tài lái xe của mình. Hắn sẽ bỏ đi.
- Vâng, thưa bà Khaked.
Đồ lẳng lơ. Hắn rủa.
Hai ngày cuối tuần bắt đầu rất tốt. Mọi người đều thấy thoải mái.
Nico theo dõi Sandy Roots rất cẩn thận. Anh ta có vẻ là chú bé ngoan, nhưng Nico cũng nhận thấy trong bữa trưa anh ta và Vanessa đã trao nhau những cái nhìn đắm đuối bốc lửa.
Sau bữa trưa Fountaine muốn đi chơi bằng ngựa.
- Chúng ta cùng đi chứ? – Nàng hỏi Nico
- Anh không thích lắm đâu, nhưng em cứ đi đi. – Chàng trả lời
- Đi thôi, bà bạn già ạ. – Leonard nói. – Tôi sẽ đưa bạn đi, còn ai thích đi nữa không?
- Tôi đề nghị anh đừng gọi tôi là bà bạn già. – Fountaine cáu kỉnh. – Nico, anh không muốn đi thật à?
- Anh thích chơi một vài ván cờ tào cáo nếu như có bạn chơi.
Pearson Crichton- Stuard hưởng ứng ngay.
- Có tôi đây. Trò đó tôi chơi cũng khá.
Nico nháy mắt với Fountaine
- Chúng tôi sẽ chơi ăn tiền, cho nó thú vị hơn, em nghĩ có phải không?
Fountaine hôn chàng vào trán.
- Em đi thay dồ đây. Gặp anh sau vậy! – Nàng sửa lại thắt lưng và thì thầm vào tai Nico. – Anh thật máu mê cờ bạc!
- Em hiểu đúng đấy. – Chàng trả lời.
Trong khi thay dồ nàng suy nghĩ về quan hệ giữa nàng và Nico. Chàng là người đàn ông thú vị, hấp dẫn và nồng nhiệt nhất trong số những người nàng gặp. Suy cho cùng, những người tình trước đây của nàng chỉ là những cậu thanh niên, còn đây là người đàn ông thực sự. Hơn nữa, chàng có vẻ gì bí hiểm, và nàng cũng rất thích điều nỳa. Nàng cảm thấy có điều gì đó sợ hãi, có lẽ lần đầu tiên trong đời nàng đã yêu. Lạy Chúa!
Leonard đợi nàng ở dưới nhaf, và họ cùng nhau đến khu chuồng ngựa trên chiếc xe Land-Rover.
- Tôi hy vọng là bạn sẽ đánh cược vào con ngựa của chúng tôi trong cuộc đua ngày mai chứ? – Leonard bình luận. – Trong cả cuộc đời dính dáng đến ngựa của tôi, chưa bao giờ thấy con nào có phong độ tốt như con của tôi bây giờ.
- Vâng, Vanessa cũng đã nói vậy, và tôi cũng đã cá cược vài tài sản có giá trị vào vụ này!
- Tuyệt vời cô bạn ạ.
Nàng không muốn nói cho anh ta rằng nàng đã đánh cược cả ngôi nhà và chiếc xe Rolls của nàng. Nàng cần thắng đậm.
Nico cùng Pearson đã chơi hai ván cờ tào cáo nhưng ông ta vẫn đòi chơi nữa.
Cô bồ người Tầu bé nhỏ, Mai Linh, xem họ chơi rất chăm chú.
Charley Watson ngáy khe khẽ trước lò sưởi. Susan Roots đã đi mua bán.
Nico là người duy nhất để thấy Vanessa và Sandy lặng lẽ lủi đi đâu mất.
Cưỡi ngựa trong rừng thật là thú vị. Fountaine ngửa cổ ra đằng sau mặc cho gió luồn qua tóc nàng. Tất nhiên, đi chơi thế này sẽ khiến cho da xấu đi. Nhưng làm sao được?
- Chúng ta nghỉ một lát đi! – Leonard hét lên.
Họ xuống ngựa tại một chỗ trống trong rừng. Và trước khi Fountaine kịp định thần thì Leonard đã đè nàng xuống.
Nàng cố gắng đẩy anh ta ra.
- Anh định làm trò gì đấy? – Nàng hỏi sắc lạnh.
Leonard vẫn kéo quần áo nàng ra.
- Em muốn điều đó mà… Đừng lừa anh… Đừng làm bộ nữa.
Fountaine nhận thấy mình đang chống lại Leonard một cách thành tâm.
- Leonard, vì Chúa, dừng lại ngay!
- Em thích mà, em muốn mà… Anh luôn mê em và em đừng từ chối rằng em cũng mê anh!
Nàng không hiểu chuyện gì xảy ra với mình. Với một cú thúc thật mạnh nàng đã thoát khỏi Leonard. Nhưng đã quá muộn để chặn lại khoảnh khắc cực điểm của anh ta.
Anh ta lăn ra đất rên rỉ, vừa đau đớn và sung sướng.
Fountaine đứng dậy rất nhanh.
- Anh là đồ giẻ rách. – Nàng hét, nhảy lên ngựa rồi quay về, nghiến răng vì giận dữ.
Nico vẫn còn đang chơi bài và đã thắng ông Pearson lẹm cằm một số tiền lớn.
- Em muốn về đây! – Fountaine hầm hầm.
Nico không rời mắt khỏi bàn cờ.
- Sao vậy?
Fountaine không kịp nghĩ ra nguyên nhân. Sự thật quá phũ phàng.
- Em cảm thấy muốn về nhà, thế thôi.
- Không . – Nico nói ngắn gọn. – Chúng ta sẽ ở lại xem cuộc đua ngựa ngày mai, sau đó sẽ về nhà!
Fountaine đã hiểu ra rằng một trong những điều làm nàng yêu Nico là chàng luôn làm điều mình muốn chứ không phải là điều nàng bảo chàng làm.
Một thay đồi được cả hai bên chấp nhận.
Bữa tối là nghi lễ hình thức. Vanessa quyết định rằng mọi người ăn mặc nghiêm túc thì sẽ vui hơn.
Nico đang cao hứng. Chàng đã thắng Pearson hai ngàn bảng.
- Thế là không xong đâu! – Fountaine dặn chàng lúc chỉ có hai người trong phòng riêng, trước bữa ăn tối. – Anh phải để ông già ấy gỡ lại một chút chứ.
Nico cười.
- Em thật là người Anh chính cống. Ông ta máu cờ bạc. Ông ta phải mất. Tất cả chúng ta ở đây cũng chỉ vì cái đó.
Chàng chợt muốn kể cho nàng về món nợ do cờ bạc của chàng, cùng mọi điều khác. Nhưng chàng đã kìm lại được. Nàng sẽ khiếp sợ mất, và tồi tệ hơn, nàng có thể đòi bảo lãnh chàng ngay lập tức. Còn chàng lại không muốn tiền của nàng. Tuy chàng biết rằng chỉ riêng cặp nhẫn kim cương nàng đeo cũng đủ để giải quyết mọi vấn đề. Nàng là người duy nhất không bao giờ đeo trang sức giả.
Cơ hội để nói chuyện riêng với Sandy Roots thật không dễ kiếm. Sau bữa tối, cuối cùng thì Nico cũng lùa được anh ta vào một góc. Chàng căm ghét điều đang làm, nhưng cũng như lần trước, chàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Chàng đánh lạc hướng tay đua ngựa bằng những mẩu giai thoại hết cuộc đua này sang cuộc đua khác. Sau đó chàng hé cho hắn biết bí mật. Lúc đầu Sandy làm ra vẻ như không hiểu Nico nói gì. Sau cùng hắn cũng hiểu ra là Nico không đùa. Và tất nhiên hắn phải đồng ý. Hắn cũng đủ thông minh để hiểu rằng sự nghiệp của hắn sẽ đi tong nếu Charley muốn vậy. Và nếu Charley biết hắn ngủ với Vanessa Grant thì chắc chắn ông ta sẽ trả thù. Tất nhiên là vậy. Không chút nghi ngờ.
- Tôi sẽ làm theo ý ông. - Hắn ta đồng ý. – Nhưng tôi không hiểu nổi làm sao mà một thằng khốn nạn như ông đêm đêm lại ngủ yên được.
Nico cũng cảm thấy mình là kể khốn nạn. Sandy nói đúng.
Pearson lại mời chàng chơi cờ.
Fountaine liếc về phía chàng, nhắc nhở.
Chàng gửi nàng chiếc hôn gío.
- Đừng quên thua đấy nhé! – Nàng thì thầm, mấp máy môi.
- Không bao giờ. – Người đáp lại.
- Cậu đánh giá Sandy thế nào? – Vanessa thì thầm vào tai Fountaine.
- Sandy ướt? – Fountaine hỏi lại mơ hồ. – Cậu bảo về an chàng đua ngựa bé nhỏ ấy à?
- Không bé lắm đâu. – Vanessa đảo mắt đầy ý nghĩa.
Fountaine không hiểu nổi ý nghĩa mà cô bạn muốn nói với nàng. Nàng chăm chú theo dõi, bằng ánh mắt lạnh lùng, Leonard ở phía bên kia phòng.
- Leonard béo ra nhiều quá. – Nàng cáu kỉnh. – Sao cậu không đưa anh ấy đi chữa bệnh?
- Cậu cũng nghĩ thế à?
- Ừ. Mình nghĩ vậy. Anh ấy bắt đầu bước vào lứa tuổi nguy hiểm rồi, dễ bị nhồi máu cơ tim lắm đấy.
- Ồ, không, - Vanessa hốt hoảng.
- Thật đấy! – Fountaine thản nhiên đến độc ác. – Trông anh ấy khá già rồi!
- Mình thích Nico! – Vanessa chuyển hướng. – Mình chưa bao giờ thấy cậu như thế này!
- Cắn câu chứ gì?
- Đúng như vậy đấy. – Vanessa khúc khích.
Buổi sáng diễn ra cuộc đua ngựa mọi người đều dậy sớm. Thời tiết lạnh cóng nhưng mặt trời vẫn rực rỡ.
Vanessa, cùng với sự giúp đỡ của ba người hầu, đã phục vụ mọi người bữa sáng.
- Thật tuyệt! – Fountaine thốt lên. - Mấy năm nay tôi không được ăn món cá hun khói này rồi!
Nico nhặt một tờ Sporting Life và chăm chú theo dõi tin tức bình luận. Bởi vì con Garbo sẽ không thắng trong cuộc đua này nên chàng có thể thử xem khả năng của các con khác.
Chàng đã tìm thấy. Một con ngựa Pháp có tên là Kanga, 1 ăn 25. Tỷ lệ cược như vậy là thích hợp, và chàng gọi điện cho Hal để tìm hiểu.
Hal rất phấn khởi. Anh ta biết con ngựa đó. Trong cuộc đua năm ngoái nó về thứ nhì. Từ đó đến nay nó chưa tham gia thêm cuộc đua nào cả. Phong độ đầu mùa rất hứa hẹn và nếu thời tiết tốt…
- Tôi muốn đặt tiền của tôi vào con này! – Nico nói.
- Tiền nào? – Hal cười.
- Khi trả tiền cho Feather tôi còn giữ lại mười ngàn. Tôi muốn anh tìm cho tôi hai hoặc ba tay cá cược. Nhưng chỉ đặt trước khi cuộc đua bắt đầu. Tôi muốn giữ tỷ lệ này.
- Đây là trò may rủi đấy! – Hal cảnh cáo.
- Ô, - Nico trả lời, - nhưng mọi trò trên đời đều như vậy cả!

<< Chương 20 | Chưong 22 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 873

Return to top