Lão khỉ đột lại đứng bên cửa sổ. Lão nói:
- Tôi chỉ có một đứa con gái, hiện sống ở Viên Chăn. Tôi không biết là có nên đi thăm nó không.
Trần Dũng hỏi:
- Thế bao giờ thì chúng ta tải hàng?
- Không biết. Cứ chờ hoài. Tôi nhớ con, muốn đi Viên Chăn quá.
Trần Dũng hỏi:
- Tiểu thơ năm nay bao nhiêu tuổi?
- Mười sáu. Nhưng nó còn khờ lắm.
- Tuỳ bác, Trần Dũng nói. Nếu nhớ thì bác cứ đi. Chờ đợi lâu tôi chán quá rồi đấy.
- Thế cậu có đi phố với tôi không?
Đó là một ý kiến hay. Trần Dũng trở dậy mặc quần áo.
Thành phố này đối với lão khỉ đột rất quen thuộc, lão biết những chỗ nhậu nhẹt hết sức kỳ dị và hắn thích những chỗ ấy hơn là những nhà hàng sang trọng.
Trước tiên lão dẫn Trần Dũng vào một khu đông dân để gặp một người bạn nào đấy của lão, xong lộn trở ra con đường khác nhiều cây cối hơn. Con đường nhỏ xíu hình như chỉ dành cho xe ngựa chạy. Cây cối hai bên đường thật nhiều và tuy không xa thành phố là mấy con đường cũng có vẻ hoang vu như ở miền quê.
Ngước nhìn lên, Trần Dũng không thấy bầu trời nhưng hương thơm ở đâu bay ngào ngạt nhắc hắn nhớ đến Thục.
Lão khỉ đột rẽ vào một lối mòn nhỏ có ánh điện lấp loá và tiếng nhạc nhẹ bay bổng.
Lão khỉ đột nói:
- Uống rượu ở đây cậu sẽ thấy nhiều chuyện lạ.
- Lạ như thế nào?
- Rồi sẽ biết. Lão cười một cách bí mật. Nhưng cố gắng đừng say nhé.
Nói là quán nhưng thực ra đó là một cái hầm. Phía trước là một bức tường đá hoa cương xây từ dưới hố sâu lên cách mặt đất chừng một mét để ngăn nước mưa từ trên mặt đường đổ xuống. Bên trái là một cái cửa nhỏ vừa đủ cho một người chui vào với dáng điệu lom khom. Phía trong là một căn phòng vuông khá rộng hoàn toàn đúc bằng xi măng cốt sắt. Quán không có điện. Họ xài đèn cầy nên trông rất âm u. Tuy vậy bàn ghế cũng khá sang trọng.
Trần Dũng nghĩ rằng chủ quán phải là một người có đầu óc lập dị nhưng khi nhìn thấy người đàn bà già yếu ra tiếp thì cái ý nghĩ ấy tiêu tan đi, bởi vì bà ta có một khuôn mặt quê mùa chất phác đến độ làm người đối diện phải thương hại. Hắn hỏi lão khỉ đột tại sao có cái quán kỳ cục như thế thì lão giải thích rằng chỗ này ngày xưa là một hầm trú ẩn của các sĩ quan Pháp sau này người ta bỏ hoang. Người đàn bà này không biết từ đâu tới đã đến lập quán. Lão khỉ đột nói:
- Cậu sẽ thấy cô con gái của bà chủ quán.
- Chắc là nàng rất đẹp?
- Để rồi cậu xem. Tôi nghĩ nếu không có nàng thì chẳng ai thèm bỏ công chui vào cái lỗ cống này đâu.
Quả nhiên lát sau có một thiếu nữ mang rượu đến. Rượu đựng trong một cái giỏ mây nhỏ. Ánh sáng mờ ảo của vầng trăng non bên ngoài phả lên người nàng một lớp sương mỏng, mềm mại như mây khói. Nàng không phải là một thiếu nữ đẹp lắm nhưng nàng có một vẻ gì quyến rũ huyền hoặc. Cái nhìn của nàng làm hắn run lên, nó như tấm lưới đan bằng sương mù toả sáng cả chỗ nàng đứng, từ đó lan ra một hương thơm nhè nhẹ. Hắn sững sờ đến độ quên cả ly rượu trên tay. Người thiếu nữ liêu trai ấy vẫn đứng đợi hắn. Hắn đưa tay ra tiếp lấy bầu rượu và tìm chỗ đặt xuống nhưng không có đành cầm tay, đứng ngẩn ngơ bên lỗ thông hơi. Khi người thiếu nữ quay đi rồi hắn mới hoảng hốt gọi:
- Này, cô nương.
Thiếu nữ quay lại mỉm cười, ngồi xuống cạnh hắn.
Hắn lại hỏi:
- Cô ở đây trò chuyện với chúng tôi nhé?
Hắn nói nhưng không chắc là mình đã phát âm đúng. Tuy nhiên người con gái vẫn im lặng, rót rượu mời khách.
- Sao cô ta không nói gì cả? Trần Dũng hỏi.
Lão khỉ đột đáp:
- Nó câm.
- Tôi không tin, Trần Dũng nói, vì lúc nãy cô ta nghe được tiếng tôi gọi.
Lão khỉ đột chỉ ậm ừ, rót rượu uống cạn, lim dim mắt.
Bấy giờ hắn mới đưa bầu rượu lên miệng và nốc một hơi dài. Uống xong bầu rượu hắn thấy mọi vật chung quanh đều biến đổi. Căn phòng biến thành một hang động thuỷ tinh với những chùm thạch nhũ long lanh sáng. Người con gái thì cứ chập chờn như thực như mộng. Nàng không có những đường nét bốc lửa của một vũ nữ, nàng mỏng như cái lá lúa, gió sẽ thổi bay nàng đi. Nàng không có ngực, không có eo và không có mông, nàng là cánh hoa huệ trắng của buổi chiều trên mộ bia trong nghĩa trang dưới chân núi, nhưng tuyệt nhiên nàng không mang lại vẻ thánh thiện nào. Nàng có ma lực bí ẩn về nhục dục. Nàng là cô gái trong liêu trai đêm đêm đến với cậu học trò độc thân ép giao hoan rồi ra đi lúc sáng sớm khi gà vừa gáy.
Hắn nốc rượu tràn ra ngoài môi rồi gọi tiếp một bầu nữa. Người con gái mang tới, lại quỳ xuống bên hắn, hôn tay hắn và lặng lẽ cười.
Lão khỉ đột đã say mèm nhưng tay vẫn không rời bầu rượu. Những người khách khác cũng đã say lắm, đứng quay mặt vào tường đá y hệt như những tử tội trong trường bắn.
Tiếp đến là một sự im lặng khủng khiếp. Khi không ai uống rượu nữa, không ai lè nhè nữa, khi tất cả đều đứng quay mặt vào tường trong tư thế đợi xử bắn, và nhất là khi lão khỉ đột cũng đứng dậy lảo đảo tiến đến bức tường đá đen trước mặt để úp mặt vào đó, hai tay đưa lên khỏi đầu thì Trần Dũng mới bắt đầu nổi da gà.
Tất cả im phăng phắc. Có lẽ cõi chết cũng không lặng lẽ đến như thế. Hắn cảm thấy sắp đến lượt mình bước ra trường bắn và hắn chỗi dậy, không dám nhìn cô gái nữa, hắn bế xốc lão khỉ đột lên vai rồi loạng choạng bước ra cửa.
Tiếng cười trong suốt và lạnh băng của cô gái đuổi theo hắn. Hắn ngạc nhiên thấy không bị ai ngăn cản, hắn ra khỏi quán âm phủ một cách dễ dàng. Bên ngoài mưa phùn bay bay trong cơn gió nhẹ lạnh buốt. Thân thể lão khỉ đột cũng mất hết sinh khí. Trần Dũng bắt đầu run lên. Hắn cố chạy nhanh về khách sạn nhưng đôi chân đã không còn sức lực. Hắn lê từng bước chậm chạp cho tới khi gọi được một chiếc xe ngựa.
Khi đã về đến căn phòng của mình thì hắn không còn biết gì nữa. Hắn buông người xuống giường và đắm chìm vào một giấc ngủ say sưa.
Nửa đêm cánh cửa sổ sịch mở và một cái bóng trắng từ đó bay đến bên giường của hắn. Cái bóng ấy ngồi xuống cạnh hắn, đưa bàn tay trắng nõn ra vuốt lên ngực hắn. Hắn hỏi:
- Nàng là ai vậy?
- Em là Thục đây. Chàng không nhận ra em sao?
- Em là Thục đấy ư? Không đúng. Em là cô gái trong quán rượu. Em đến đây làm gì?
- Em đến đây làm vợ anh.
Thế rồi nàng ôm lấy hắn, sờ soạn hắn và ép hắn giao hợp. Hắn làm tình với một cái thân thể mong manh như sương khói. Người con gái rất lão luyện và cuồng nhiệt, nàng quấn lấy hắn như rắn rít và kêu lên như con chim bị thương. Đến lúc kết thúc nàng thét lên một tiếng rồi bất động. Cái bóng trắng từ từ tan biến đi về phía cửa sổ hé mở. Trần Dũng thức dậy, lòng hoang mang khôn tả. Hắn sờ quần thấy ướt đầm những tinh dịch. Giống hệt như trong truyện liêu trai. Hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thế mà lúc gần sáng người con gái trong quán rượu lại đến nữa, lại ép hắn giao hoan. Cứ như thế đêm ấy hắn xuất tinh đến ba lần nên sáng ra người phờ phạc. Suốt chiều hôm qua hắn chỉ uống rượu nên bây giờ bụng đói cồn cào. Hắn dẫn lão khỉ đột ra sân thượng, gọi bánh mì hột gà và cà phê sữa. Những thứ ấy đã đem lại cho hắn phần nào sức lực. Ăn xong lão khỉ đột dẫn hắn đến nhà “ông tướng” để nhận nhiệm vụ. Tuy nhiên Trần Dũng chỉ được ngồi đợi ở phòng khách trong khi lão khỉ đột bàn bạc công việc với “ông tướng” trong phòng riêng của ông ta.
Lúc trở ra, lão khỉ đột nói:
- Ngày mai chúng ta khởi hành.
Nhưng buổi trưa, sau bữa cơm, Trần Dũng nằm nghỉ nơi cái ghế dựa thì cô gái trong quán rượu lại đến và ép hắn làm tình ngay trên ghế dựa ấy. Tinh dịch lại thoát ra đầm đìa. Đến tối hắn sợ quá phải ngủ chung với lão khỉ đột nhưng vô hiệu, người con gái liêu trai nọ lại đến và bắt hắn làm tình ba lần. Cô gái mỏng manh yếu ớt là vậy nhưng hắn không tài nào cưỡng lại nổi. Gần nàng hắn mê mẩn, hắn bị cuốn vào cơn mê đắm của nàng như điên như dại, hắn biết rằng mình sẽ kiệt sức nhưng vẫn đắm đuối.
Sáng ra hắn đem chuyện ấy kể cho lão khỉ đột nghe và hỏi lão vì sao như thế thì lão cười cười đáp:
- Đó là do cái thứ rượu của quán âm phủ. Nó tác động lên thần kinh.
- Thế bác có bị không?
Lão chỉ cười không đáp, nét mặt có vẻ thú vị lắm.
Lát sau lão hỏi:
- Nhưng cậu có thích ngủ với cô ta không?
- Khổ nỗi là tôi lại rất thích. Mê nữa là khác.
- Thế thì quá hạnh phúc rồi còn gì.
- Nhưng nếu kéo dài như thế thì…
- Đừng lo. Rượu ấy chỉ tác dụng vài ngày thôi. Nhưng cậu có biết tôi đã phải trả bao nhiêu tiền cho mỗi bầu rượu đó không?
- Bao nhiêu?
- Năm trăm đô la Mỹ. Nhưng cậu thấy đấy, có mắc đâu. Cô gái sẽ đến hầu cậu mấy đêm liền.
- Nhưng đó chỉ là ảo ảnh.
Lão khỉ đột lại cười:
- Cậu không nhớ chuyện Trang Chu hoá bướm à?
- Nhớ chứ.
- Thế thì ảo ảnh và thực tế nào có khác gì. Có khi nó còn mê ly hơn thực tế nữa. Cậu không nhớ cái hình ảnh những người khách đứng quay mặt vào vách đá à?
Trần Dũng ngạc nhiên hỏi:
- Lại một thứ ảo ảnh khác?
Lão khỉ đột xua tay:
- Thôi, mình cứ lo xong cái đợt này đi. Lần sau đến đó tôi sẽ cho cậu quay mặt vào vách đá.