Thục trở lại Đà Lạt sớm hơn dự định mấy ngày. Nàng hơi bị choáng váng vì nắng quá rực rỡ. Nàng cảm thấy mình nhẹ như chiếc lá khô, nàng bước đi ngơ ngác, mệt mỏi.
Sự trống trải của căn phòng trọ làm nàng sợ hãi. Thục ném hành lý xuống giường rồi ra ngoài hiên. Nàng muốn trở về Sài Gòn ngay tức khắc. Nàng sợ hãi căn phòng trống trải và cô đơn này. Ý muốn trở về Sài Gòn lại thôi thúc nàng. Thục băng ra đường cái. Lúc đứng ở đầu dốc nàng mới thấy mình điên rồ. Ánh nắng rực rỡ của buổi trưa làm nàng tỉnh táo hơn. Nàng gọi một chiếc xe thồ đến nhà Vẩn Thạch. Ở đó nàng gặp Xuân, người đàn bà có bức hình treo ở phòng khách.
- Ông Thạch có đây không, thưa bà?
- Thạch nào?
Nàng ngượng nghịu nói:
- Xin lỗi, tôi muốn hỏi người đàn ông thường mặc chiếc áo khoác màu vàng sẫm.
Người đàn bà kêu lên:
- A, ảnh đi Nha Trang rồi.
- Bà có thể cho tôi biết địa chỉ không? Tôi có chuyện cần gặp ông ta lắm.
Người đàn bà bảo Thục chờ một lát rồi quay vào trong, lát sau đem ra một tấm các-vi-dít đưa cho Thục.
- Ảnh thường ở chỗ này, đó là nhà một người bạn.
Thục cám ơn rồi hấp tấp đi ra bến xe cho kịp chuyến chót. Nàng đến nơi lúc xế chiều và tìm nhà hắn cũng không mấy khó khăn. Đó là một căn nhà nhỏ nhưng khá sang trọng, có một ít cây ăn trái.
Thục đẩy cánh cổng bước vào, đi thẳng vô nhà. Một người đàn ông đang ngủ trên chiếc ghế dựa, vẻ mặt mệt mỏi.
Thục chạy đến bên hắn. Hắn rũ ra như con thú đói đã lâu ngày. Hắn chỉ kêu lên được một tiếng vô nghĩa rồi phục xuống đất. Nàng đỡ hắn lên và khám phá ra mùi rượu nồng cay. Thục hỏi:
- Anh say hả?
Hắn chỉ mỉm cười. Trong cái gương mặt xanh xao tiều tuỵ kia vẫn còn giữ được một đôi mắt sáng. Thục không còn thấy mình liều lĩnh nữa. Nàng đã hành động hợp lý và đúng lúc. Nàng hỏi:
- Sao anh bỏ Đà Lạt?
- Vì Đà Lạt bỏ anh.
- Em sẽ không bao giờ bỏ anh nữa đâu.
Thục nói và hôn lên trán Vẩn Thạch. Hắn đứng dậy vào trong lấy chiếc áo khoác màu vàng sậm cũ kỹ ra. Thục nhìn cái vỏ chai dơ bẩn ném lăn lóc dưới sàn nhà, hỏi:
- Anh uống rượu gì vậy?
- Rượu của ông già hàng xóm. Em bỏ đi rồi anh chơi quanh quẩn đây với mấy ông già, với tụi con nít tối ngày đánh bi, đá dế, anh có bao giờ đi ra khỏi nhà đâu.
Thục nắm lấy tay hắn, nhìn lên cây mận. Sau cơn mưa giông nắng mới tinh, vàng tươi trên các cành lá xanh. Hình ảnh ấy đem lại cho nàng hạnh phúc bất ngờ. Nàng cảm thấy như mình vừa lập gia đình và đang sống tràn trề hạnh phúc trong tuần trăng mật. Khi chưa gặp hắn nàng cứ phân vân không biết có nên giấu hắn điều bí mật của mình không, nhưng bây giờ đứng trước hắn nàng thấy sự phân vân ấy không cần thiết nữa. Nàng có cảm tưởng rằng nếu mình nói chuyện ấy ra lúc này chưa chắc là hắn đã chú ý nghe. Nàng thấy mình thực sự thoát khỏi mọi hệ luỵ của cuộc sống.
Khi hai người ra đến đường cái Thục hỏi:
- Chúng ta sẽ đi đâu đây?
- Đi về vườn. Em có sống được không?
- Nơi nào có anh là em sống được.
Hắn ngửa mặt, cười dài rồi đưa tay đón một chiếc tắc-xi.
- Bây giờ ta đi Cam Ranh. Anh có khu vườn trái cây ở đó.
- Em không ngờ anh lại giàu như thế.
- Không giàu đâu, hắn nói, làm vườn cực lắm em ạ.
Họ xuống xe nửa chừng và đi qua một vùng gò cát trắng mênh mông trước khi đến khu vườn rộng hai mẫu tây của hắn.
Thục nói:
- Cảnh vật ở đây làm em thích quá. Toàn một màu xanh.
- Nhưng không có điện.
Hai người đi ngang qua những gốc xoài mít, những giàn đậu tây vừa mới ra hoa. Trong cùng là một túp lều nhỏ đơn sơ, mái lợp tôn, vách thì làm bằng những mảnh thùng giấy ghép lại.
Thục đứng chống nạnh nhìn căn nhà, cười. Vẩn Thạch hỏi:
- Kỳ cục quá phải không?
Thục chỉ cười khan. Chiều tím hoa cà. Căn nhà tối om, chung quanh chỉ có tiếng giun dế, tiếng muỗi vo ve. Vẩn Thạch lục túi tìm cái quẹt ga châm ngọn đèn cầy. Ánh sáng leo lét làm cho khuôn mặt hắn trở nên góc cạnh, bây giờ hắn như một nhà tu.
Hắn cắm ngọn đèn cầy lên trang thờ, ở đó có hình Quan Công mặt đỏ cưỡi con ngựa xích thố tay cầm thanh long đao.
- Anh mà cũng biết thờ lạy người khác sao.
- Tất nhiên, Vẩn Thạch nói, nhưng đây là bàn thờ của người làm vườn.
- Ông ta đâu rồi?
- Ông ta chỉ đến làm buổi sáng. Nhưng ngày mai anh sẽ cho ông ta nghỉ.
- Rồi ai sẽ làm vườn?
- Thực ra thì không có việc gì để làm ở đây cả. Ông ta chỉ đến cắt cỏ quanh các gốc cây rồi về.
Thục ngồi xuống chiếc giường nhỏ còn hắn thì quét bụi trên bàn. Lát sau hắn đi ra ngoài và trở vào với cái xẻng.
- Em ngồi đây nhé. Anh đi đào ít khoai.
- Em đi với.
Nàng vừa nói dứt câu đã chạy ra khỏi nhà. Hắn trao cây đèn bão cho nàng. Thục rất ngạc nhiên khi thấy hắn làm việc thành thạo như một người nông dân. Hắn nói:
- Trăng này là trăng mồng mười. Ba bốn bữa nữa là đem chuối đi bán được rồi.
- Ai bán? Thục hỏi.
- Em bán được không?
Thục cười. Hắn đặt bó củi xuống cạnh các vồng khoai. Dưới ánh trăng mờ giữa khoảng trời đất bao la nhấp nhô những tàng cây, hắn lom khom đào bới như một kẻ đang tìm kho báu.
Vẩn Thạch nhóm lửa, quỳ xuống bên cạnh nàng. Ngọn lửa bốc lên sáng rực lấp lánh trên những đám lá xung quanh, chập chờn trên mớ tóc rối và long lanh trên những giọt mồ hôi đọng nơi trán hắn.
Chưa bao giờ nàng thấy hắn đẹp như thế. Lửa làm cho hắn sinh động khác thường. Thục cúi sát xuống, dụi mặt mình vào đầu gối hắn. Rồi nàng nằm xuống trên cỏ. Trong mùi cỏ dại, nàng nghe thấy cả mùi nồng nồng ngai ngái của đất và từ thân thể hắn toả ra sự ấm áp hiền hoà mơn man đôi má nàng. Thục mơ màng nhìn ánh lửa bập bùng trước mặt.
Nàng hỏi:
- Anh có muốn lấy em không?
Hắn vuốt tóc nàng, cười.
Nàng không hiểu hết ý nghĩa trong nụ cười đó nhưng nàng thấy yên tâm, nàng vuốt ve lưng hắn, mắt nhắm lại.