Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Sơn Quỷ

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 60062 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Sơn Quỷ
Ưu Đàm Hoa

Hồi 4

Cuối tháng năm, bọn Thiên Cơ đến Bắc Kinh mà Nhan Tranh vẫn chưa bắt kịp. Đường thiên lý ngăn sông cách núi, nhanh chậm cũng còn tùy may rủi. Nhan Tranh trễ đò ngang vài lần nên khoảng cách với Thiên Cơ ngày càng xa. Gã lại quen thói phong lưu nên dừng chân ở lì trong kỹ viện danh tiếng nhất Thạch Gia Trang mà chờ Thiên Cơ chứ không đi Bắc Kinh nữa.
Bắc Kinh là nhà của Hắc Báo Tử. Gã thông thạo từng con hẻm nhỏ, biết rõ từng quán xá nên hăng hái đưa Thiên Cơ và Bất Bão vào Bắc Bình Đại Khánh Điếm. Phòng xá ở đây khang trang sạch sẽ, thái độ phục vụ ân cần và thức ăn cũng rất ngon.
Tắm gội xong, dù sắp đến bữa ăn trưa, Thiên Cơ vẫn quyết định đi ngay phủ Thái Sư. Bất Bão đói rã ruột mà cũng phải gượng vui đi theo chủ nhân.
Hắc Báo Tử viết sẵn bái thiếp, đưa cho gã cấm quân gác cửa phủ. Chỉ lát sau, viên tổng quản của Thái Sư chạy ra, hớn hở mời khách vào.
Hoàng Thái Sư đã chờ sẵn trong khách sảnh, niềm nở đón chào. Họ Hoàng tuổi hơn bảy mươi, mặt mũi phương phi hồng hào, râu năm chòm điểm bạc. Dung mạo lão toát lên vẻ thông tuệ và hoà ái. Triều Minh không có chức Thừa Tướng, Thái Sư là quan đầu triều. Tuy chức phận là cố vấn cho Thiên Tử nhưng nhờ khôn khéo, nói gì vua cũng nghe nên uy quyền của Hoàng Thái Sư rất lớn. Bọn Thiên Cơ vái chào theo lễ giang hồ chứ không quì lạy. Thái Sư cũng tỏ ra bình dị, mời khách ngồi. Ông mở hộp gỗ khoan khoái hít lấy mùi hương kì diệu của đoá Hồng Ngọc Mẫu Đơn và xem thư của Mục trang chủ.
Đọc xong, ông gật gù bảo Thiên Cơ:
- Thì ra thiếu hiệp đây là cháu ruột và cũng là rể quí của Mục Tử Phát. Hãy ở lại đây dùng cơm trưa với lão phu.
Đã quen được phục tùng, Hoàng Thái Sư chẳng cần biết ý khách, lập tức bảo thị tỳ dọn tiểu yến. Để tỏ lòng mến khách, ông cho mời cả phu nhân và ái nữ. Hắc Báo Tử sợ thói phàm ăn của Bất Bão bêu xấu Thiên Cơ nên xin phép cáo lui trước.
Hoàng Thái Sư giữ lại:
- Sao nhị vị tráng sĩ không dùng cơm xong rồi hãy đi ?
Bất Bão cười hề hề:
- Đa tạ lòng hiếu khách của đại nhân nhưng thú thực là mấy đĩa thức ăn nhỏ xíu kia không đủ nhét kẽ răng bần đạo.
Quả thực là yến tiệc của nhà quyền quí tuy toàn cao lượng mỹ vị nhưng mỗi món chỉ có vài miếng chứ không nhiều.
Hoàng Thái Sư tưởng Bất Bão bỡn cợt, liền hỏi Thiên Cơ:
- Mục hiền điệt, vị tráng sĩ to béo kia nói thế có ngụ ý gì ? Sao y lại xưng là bần đạo ?
Thiên Cơ cười đáp:
- Bẩm đại nhân, Bất Bão vốn là một đạo sĩ và sức ăn của y gấp mười lần chúng ta.
Hoàng Thái Sư tròn mắt:
- Thật là thế gian hy hữu. Ngày mai lão phu phải mời y ăn một bữa mới được.
Hoàng phu nhân và ái nữ ra đến. Tuy là Nhất Phẩm Phu Nhân nhưng Hoàng Thị có vẻù hiền lành phúc hậu chứ không kiêu sa đài các. Bà trầm trồ khen ngợi cốt cách của Thiên Cơ và hỏi han sức khoẻ vợ chồng Mục trang chủ. Hoàng tiểu thư tuổi đôi chín, tên gọi Thục Vân, nhan sắc kiều diễm như đoá hải đường e ấp. Nàng ngồi cạnh mẹ, liếc trộïm Thiên Cơ với ánh mắt hiếu kỳ. Chàng trai này có khí phách hiên ngang của con nhà võ nhưng không thô lệch, chút nữ tính trong dung mạo của chàng trai tạo cho người đối diện cảm giác ôn nhu thân thiện. Và còn một yếu tố thần bí không tên nào đó khiến chàng trở nên rất cuốn hút mỹ nhân.
Thấy Thiên Cơ không hề nhìn mình, lòng Thục Vân không khỏi giận thầm, định cáo thoái nhưng lại phân vân. Hoàng Thái Sư ngồi đối diện con gái nên thấy hết.
Ông cười ha hả nói:
- Tử Phát sợ lão phu đoạt mất rể quý nên viết thư giới thiệu rõ ràng. Nếu không thì ...
Thục Vân hổ thẹn cúi đầu, lòng thoáng xót xa. Thiên Cơ buông đũa định cáo từ thì có người chạy xộc vào, hớt hãi nói:
- Bẩm Thái Sư. Tai họa đến rồi. Sơn Quỷ đã xổng chuồng, bắt nhị Công Chúa Bảo Châu đem lên nóc cung Càn Thanh. Thánh Hoàng nổi lôi đình triệu Thái Sư vào triều gấp.
Hoàng lão rụng rời chân tay, mặt tái mét như gà cắt tiết. Ông run rẩy than:
- Lão phu hồ đồ nên tự hại mình rồi. Công Chúa có mệnh hệ gì thì họ Hoàng không tránh khỏi tội tru di.
Thái Sư đảo mắt suy nghĩ, quay sang bảo Thiên Cơ:
- Sự tình đến nước này, lão phu đành phải tính kế bảo toàn tông mạch. Mong Mục thiếu hiệp đưa Thục Vân và Tiểu Toàn rời khỏi Bắc Kinh ngay. Xem như là lão phu ký thác hai con cho Mục gia trang đấy. Lão phu nguyện để Thục Vân làm dâu thứ của họ Mục.
Hoàng phu nhân và Hoàng tiểu thư khóc lóc thảm thiết trước cảnh tan nhà nát cửa, mạng sống bị đe dọa.
Thiên Cơ cau mày nói:
- Thảo dân muốn biết rõ sự tình. Nếu đúng là loài Sơn Quỷ ở rừng Thần Y Giá thì không đáng ngại.
Hoàng Thái Sư mừng rỡ đáp:
- Đúng là loài ấy. Tháng trước quan quân Hồ Bắc truy đuổi đạo tặc, theo gã vào rừng Thần Y Giá. HoÏ tình cờ bắt được một con Sơn Quỷ mang về phủ đường. Quan Tri Phủ Hồ Bắc tặng con Sơn Quỷ ấy cho lão phu, và lão phu lại tiến cống cho Thánh Thượng loài vật kỳ lạ nhất thiên hạ ấy. Tất nhiên là long tâm hoan hỉ phi thường, cho nhốt trong lồng sắt ở Ngự Hoa Viên để thưởng lãm và làm kinh ngạc đám sứ thần ngoại quốc. Không ngờ giờ đây trở thành tai họa diệt gia cho họ Hoàng.
Thiên Cơ nghe xong nghiêm giọng:
- Thảo dân có thể thu phục được Sơn Quỷ và cứu Công Chúa. Nhưng đại nhân phải xin Thánh Thượng để thảo dân mang con vật ấy đi.
Hoàng Thái Sư vui mừng khôn xiết, gật đầu liaa lịa nói:
- Nếu được vậy thì còn gì bằng. Sau biến cố này Thánh Thượng chắc cũng chẳng còn dám giữ Sơn Quỷ nữa.
Ông tức tốc cùng Thiên Cơ lên ngựa vào cung, chẳng có thời gian mà thay triều phục.
Tử Cẩm Thành giờ đây huyên náo như tổ ong vì bá quan hay tin đã về cả để xem.
Họ tập trung ở sân trước điện Càn Thanh, cùng Thái Hậu, Thiên Tử và Hoàng Hậu phơi mình dưới nắng hạ. Thấy Hoàng Thái Sư vào đến, nhà vua giận dữ quát:
- Sao khanh dám dâng quái vật đó cho trẫm để giờ đây xảy ra cớ sự này ?
Bá quan nhìn Hoàng Thái Sư thương hại, biết họ Hoàng sắp tận số. Hoàng Thái Sư vội phục xuống tâu:
- Vi thần biết tội, nguyện xả thân để cứu Công Chúa.
Long nhan cười khẩy:
- Phế ngôn. Hàng trăm cao thủ đại nội còn không đuổi kịp con Sơn Quỷ thì một lão quan già như khanh sẽ làm được gì ?
Hoàng Thái Sư run giọng:
- Khải tấu hoàng thượng. Chẳng hay hiện giờ con Sơn Quỷ đang ở đâu ?
Nhà vua cười nhạt chỉ lên nóc điện Càn Thanh:
- Quái vật bắt Công Chúa theo và ẩn mình đâu đó trên mái ngói. Các cao thủ Đông Xưởng đã lên đấy vây chặt nhưng không dám tiếp cận vì sợ Sơn Quỷ làm hại Công Chúa.
Hoàng Thái Sư thở phào, lùi lại dắt Thiên Cơ đến, kéo chàng quì xuống rồi tâu:
- Khải tấu Thánh Thượng. Người này là Mục Thiên Cơ, cháu của vi thần, có tài hàng long phục hổ, tự tin có thể bắt được Sơn Quỷ.
Nhà vua ngắm nghía Thiên Cơ rồi lạnh lùng phán:
- Ai cũng được nhưng nếu nhị Công Chúa bị hại thì trẫm sẽ trị tội khanh đấy.
Dù không tin tưởng lắm nhưng Hoàng Thái Sư đã đến bước đường cùng, phải đặt cả hy vọng vào Thiên Cơ.
Lão nghẹn ngào bảo chàng:
- Mục hiền điệt hãy cố giúp lão phu và phải giữ an toàn cho Công Chúa.
Thiên Cơ thản nhiên vòng tay:
- Xin Thánh Hoàng cho rút hết người trên nóc điện xuống.
Nhà vua bèn bảo quan Hiệu Úy họ Tả. Lão này cao giọng cho đám thuộc hạ rút lui. Mười mấy tên thị vệ nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chứng tỏ một bản lãnh khinh công cao cường.
Thiên Cơ lùi vào chỗ kín, cỡi hết y phục và xỏa tóc ra. Thấy quần lót của mình màu trắng, chàng bèn xé vạt áo trường bào lam thẫm quấn quanh hạ thể. Thiên Tử và bá quan thấy chàng đi ra với hình dạng kỳ lạ như vậy, lòng vô cùng kinh ngạc. Hoàng Hậu thì đỏ mặt trước thân hình cân đối, chắc nịch những bắp thịt kia. Từ ngày vào cung, ngoài Thiên Tử, chưa nam nhân nào dám cỡi áo trước mặt bà.
Thiên Cơ không để ý đến triều qui, lẳng lặng tung mình lên mái điện. Chàng đến đứng ở nóc cao nhất, ngứa cổ hú vang lừng. Tiếng hú của chàng cao vút, lảnh lót như tiếng vượn, cung bậc bổng trầm rất uyển chuyển.
Lát sau, con Sơn Quỷ thân toàn lông đen xuất hiện. Trên tay nó là thân hình bất động của nàng Công Chúa mười bốn tuổi. Sơn Quỷ đứng lại nhìn chàng trai chăm chú, còn Thiên Cơ thì nhảy nhót, lắc lư thân hình, hai tay múa may, làm những động tác kỳ lạ.
Sơn Quỷ mừng rỡ hú theo và chạy đến ôm lấy Thiên Cơ như gặp bạn cố tri. Hai bên khọt khẹt một hồi lâu, hàn huyên tâm sự, rồi Sơn Quỷ trao Công Chúa cho chàng.
Nó ngoan ngoãn cùng Thiên Cơ ngồi xuống mái ngói, nhìn mọi người dướiâ sân với ánh mắt hân hoan. Thiên Cơ học nghề y nên thấy người bệnh là cứu chữa ngay, chẳng để ý gì đến lễ nghi. Chàng đặt Công Chúa vào lòng và thăm mạch. Biết nàng chỉ ngất đi vì sợ hãi. Thiên Cơ xoa bóp bốn huyệt đạo trên gáy của nàng.
Bảo Châu hồi tỉnh ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn dưới làn tóc lòa xòa. Nụ cười đôn hậu làm nàng yên tâm. Công Chúa buột miệng hỏi:
- Sao ngươi lại biến thành người ?
Thiên Cơ mỉm cười đáp:
- Tại hạ vốn là người còn Sơn Quỷ thì ngồi ở kia kìa.
Bảo Châu liếc sang thấy quái vật chỉ cách chừng nửa trượng, sợ hãi rú lên, ôm chặt lấy Thiên Cơ. Mùi da thịt nam nhân làm nàng rùng mình.
Thiên Cơ đứng lên dặn dò Sơn Quỷ rồi tung mình xuống sân gạch. Bảo Châu được đặt xuống, chạy đến ôm Hoàng Hậu mà khóc. Bá quan vội tung hô, chúc mừng Công Chúa thoát tai nạn.
Nhà vua hoan hỉ vỗ vai Thiên Cơ:
- Khanh quả là dị nhân. Công lao này Trẫm sẽ trọng thưởng.
Thiên Cơ nói ngay:
- Khải tấu Thánh Thượng. Sơn Quỷ có nửa phần là người, không thể giam hãm như dã thú được. Mong Thánh Thượng cho phép thảo dân được đưa nó trở về rừng cũ.
Nhà vua chuẩn tấu ngay:
- Được. Khanh cứ việc mang nó đi. Trẫm cũng chẳng giữ làm gì Thiên Cơ vái tạ, quay sang nóc điện hú gọi Sơn Quỷ. Con vật mau mắn nhảy xuống chạy bằng tứ chi đến đứng thẳng, nép vào lưng Thiên Cơ như muốn nhờ chàng che chở.
Long nhan phục lăn, tò mò hỏi:
- Sao quái vật này lại yêu mến hiền khanh như vây ?
Thiên Cơ cười đáp:
- Thảo dân sống mười chín năm với Sơn Quỷ, đã từng đánh nhau vài chục lần với con vật này. Khi gặp lại là nhận ra ngay.
Chàng bỗng nghiêm giọng, nói với vẻ thiết tha:
- Mong Thánh Thượng truyền chỉ cấm săn bắn, chặt phá khu rừng Thần Y Giá.
Được thế thì thảo dân xin đội ơn.
Long nhan mỉm cười gật đầu.
Sơn Quỷ được đưa về phủ Thái Sư vì chẳng có khánh điếm nào dám chứa. Đêm ấy nó ngủ chung với Thiên Cơ, thản nhiên phóng uế đầy phòng. Sáng ra, nó lao xuống ao trong vườn hoa tắm rửa và ăn sạch đàn cá quí của Hoàng Thái Sư.
Thiên Cơ vội từ giã để xuôi nam ngay, không dám lưu lại nữa. Muốn tránh nhữmg cặp mắt tò mò, Hoàng Thái Sư ban cho chiếc xe song mã để chở Sơn Quỷ.
Hắc Báo Tử và Bất Bão Vũø Sĩ thay nhau làm xà ích, quen dần với con dã nhân to lớn không đuôi kia. Dọc đường thỉnh thoảng họ dừng xe nơi rừng vắng để Sơn Quỷ tìm suối tắm táp và săn bắt.
Phần nhân tính trong Sơn Quỷ khá mạnh nên nó dễâ dàng thân cận với hai người bạn mới, cùng họ nô đùa bỡn cợt. Bất Bão đặt cho Sơn Quỷ cái tên Tiểu Mao và nuôi ý định dạy nó nói tiếng người. Bất Bão đặc biệt yêu thích Tiểu Mao vì con vật này ăn nhiều y như gã và sức khoẻ cũng vậy. Đạo sĩ béo đã cùng Tiểu Mao vật lộn, đánh nhau tựa lũ trẻ.
Tiểu Mao cùng quen dần với thức ăn nấu chín và rượu ngon. Tửu lượng của nó thật phi thường, nhưng chỉ được uống rất ít khi Thiên Cơ cho phép. Chàng sợ men rượu khiến Tiểu Mao buông ly dã tính làm hại lương dân.
Chính vì có Tiểu Mao mà bọn Thiên Cơ không dám ghé nơi đô hộ. HoÏ đi ngang Trấn Thạch gia trang mà chẳng dừng chân khiến Nhan Tranh lỡ cơ hội gặp gỡ. Gã đã cho tiền bọn ăn mày ở trấn để họ báo tin khi Thiên Cơ đến. Nhưng vì có cỗ xe nên đám hóa tử không nhận ra ba người. Nhan Tranh chờ mãi không thấy đành lên đường đi Bắc Kinh, càng cách xa ân nhân hơn nữa.
Chiều ngày mười bốn, bọn Thiên Cơ dừng chân nơi cánh rừng ngô đồng, cách cửa Bắc thành An Dương sáu dặm. Họ quyết định qua đêm ở đây rồi mai sẽ tiếp tục xuôi nam.
Đã lâu không được vui vẻ cảnh phồn hoa, Hắc Báo Tử và Bất Bão ấp úng xin được vào thành.
Thiên Cơ hờ hững gật đầu:
- Hai ngươi cứ đi, mình ta canh giữ Tiểu Mao là được rồi.
Hai gã hớn hở tháo ngựa lên đường, hứa rằng sáng mai sẽ quay lại thật sớm.
Lương thực trong xe không thiếu nên Thiên Cơ và Tiểu Mao chén no bụng, ngồi trò chuyện rất lâu. Khác với Bất Bão, Thiên Cơ chẳng hề nuôi ảo mộng dạy Tiểu Mao nói tiếng người. Vô Tích Thần Y đã từng bảo rằng cấu tạo vòm họng và lưỡi của loài Sơn Quỷ không thể phát âm như người được. Từ cổ chí kim, chưa có con khỉ nào biết nói cả.
Nhưng Thiên Cơ tin rằng có thể giúp Tiểu Mao hiểu dược những khẩu lệnh đơn giản vì nó rất thông minh.
Giờ đây, bằng thứ ngôn ngữ của loài vật, song phương hàn huyên rất tâm đắc.
Thiên Cơ hỏi han về rừng Thần Y Giá, nơi chàng đã lớn lên.
Cuối canh hai, Tiểu Mao ngoác chiếc mồm rộng đầy răng trắng nhọn ra ngáp dài.
Loài Sơn Quỷ đi kiếm ăn ban ngày và ngủ say khi đêm xuống. Thiên Cơ bảo nó vào trong thùng xe, còn chàng tung mình lên cây ngô đồng già cao sáu trượng ở bìa rừng.
Chàng nằm vắt vẻo trên một cành cây, ngắm vầng trăng mười bốn.
Ngô đồng là loài cây lá rộng, thuộc họ huyền sâm. Nó lớn nhanh như thổi, dáng khỏe đẹp, vỏ màu trắng, rụng lá mỗi độ thu về. Ngô đồng mềm nhẹ, mịn, dai, dù chặt dùng bất cứ khi nào cũng không bị mối mọt, ẩm chẳng mục, nóng không nứt. Do những đặc điểm ấy, gỗø ngô đồng được người xưa dùng để chế tạo đàn.
Trung Quốc là quê hương của ngô đồng và có đến tám loại. Nhưng ở rừng Thần Y Giá, Thiên Cơ chỉ thấy có hai loài hoa trắng và hoa tím. Chàng hái một chiếc lá non, vò nát, ngửi mùi hương quen thuộc, rồi gởi hồn về vùng núi hoang sơ kia. Gió nam hiu hiu phe phẩy, đưa chàng vào giấc cô miên.
Khoảng cuối canh ba, Thiên Cơ giật mình tỉnh giấc bởi tiếng kêu thảm thiết của ai đó, và tiếng gầm gừ giận dữ của Tiểu Mao, rồi ánh đuốc sáng rực cả đêm trăng.
Chàng nhìn xuống thì thấy cỗ xe song mã đã bị một toán người áo đen vây chặt. Tiểu Mao đang xách một thi thể đẫm máu quật vào phe đối phương.
Thiên Cơ nhận ra Thần Trượng Tẩu Sở Phóng và Sơn Đông Thiết Địch Hoàng Lam Viên của Hoan Lạc Cung. Chàng tự hỏi vì sao họ lại biết mình ở đây. Phải chăng Hắc Báo Tử và Bất Bão Vũ Sĩ đã bị hại ? Như vậy thì Ngọc Đường Xuân Nữ Mộc Yên Thu cũng khó an toàn.
Lúc này xác người trên tay Tiểu Mao đã bị lưới đao chặt nát, chỉ còn hai phần ba.
Nhưng Tiểu Mao cũøng hạ được bốn tên. Với thần lực kinh hồn và tính hung dữ của dã thú, nó quay tít cây côn thịt trên tay, xông thảng vào hàng ngũ Hắc Y, chẳng biết sợ là gì.
Thần Trượng Tẩu thấy thủ hạ dạt cả ra vội nâng tượng tấn công quái vật. Thiên Cơ biết Tiểu Mao chẳng thể đỡ nổi những nhát trượng của Sở Phóng, liền hú lên lảnh lót. Nhận được tín hiệu báo nguy, Tiểu Mao ném chiếc xác trong tay vào người Thần Trượng Tẩu rồi bỏ chạy. Chỉ trong nháy mắt nó đã trèo lên ngọn cây, nơi Thiên Cơ đang đứng. Chàng dặn nó ở yên trên cây này và phải tránh xa cái lão cầm gậy sắt kia.
Tiểu Mao là con của một đôi Sơn Quỷ láng giềng, cùng lớn lên với Thiên Cơ, tình thân như anh em. Trước đây, chàng đánh không lại nó nhưng sau khi học võ với Vô Tích Thần Y thì tình hình đảo ngược. Tiểu Mao luôn bị thua nên nó rất sợ và nghe lời Thiên Cơ. Do đó, khi gặp lại nhau trên nóc cung Càn Thanh, Thiên Cơ thu phục nó dễ dàng. Nếu là một con khác thì chàng đã phải mất nhiều công sức hơn.
Lúc này, Thần Trượng Tẩu đã gầm lên:
- Mục Thiên Cơ. Đừng tránh mặt uổng công. Lão phu đã biết ngươi là ai và đang có mặt nơi này. Nếu ngươi chịu qui phục thì bổn cung sẽ hậu đãi. Bằng ngược lại, Ngọc Đường Xuân Nữ và hai thủ hạ của ngươi sẽ chết.
Thiên Cơ nghe lòng nặng trĩu, bảo Tiểu Mao đào tẩu trước. Con vật này đã từng cùng chàng chiến đấu với bầy ác thú ở rừng Thần Y Giá, luôn sát cánh chẳng rời nên giờ đây nó từ chối việc đơn thân cầu sinh. Tiểu Mao lắc đầu quầy quậy, miệng rít lên liên hồi.
Thiên Cơ biết mình không thể địch lại sự liên thủ của Thần Trượng Tẩu và Sơn Đông Thiết Địch nên quyết định dụ phe đối phương vào sâu trong rừng. Ở môi trường này, chàng và Tiểu Mao có lợi thế hơn hẳn.
Thiên Cơ lạnh lùng nói vọng xuống:
- Dù Hoan Lạc Cung có giết cả ba người ấy thì cũng chẳng quan hệ gì đến ta. Xin cáo biệt.
Dứt lời, chàng cùng Tiểu Mao phóng sang tán cây bên cạnh, chuyền đi. Sơn Đông Thiết Địch vội quát thủ hạ đuổi theo.
Đây là cánh rừng do người trồng nên thảm thực vật phía dưới bằng phẳng thưa thớt làm yên lòng bọn Hoan Lạc Cung. Chúng có thể chạy rất nhanh nên tin rằng Thiên Cơ không thoát khỏi. Thực ra thì chàng cũng không có ý định đào tẩu, ung dung giữ một khoảng cách nhất định. Tiểu Mao đã quen với chiến thuật này nên nó tách ra, chia sẻ lực lượng đối phương. Thỉnh thoảng nó dừng lại, nằm im và bất ngờ nhảy xuống đầu hai tên xấu số.
Song thủ của Tiểu Mao không có chân khí như Thiên Cơ nhưng lại đầy móng sắc.
Những cú tát của nó dễ dàng xé nát da thịt đối phương. Lớp lông dày trên thân Tiểu Mao đã cản bớt lực chém của đao kiếm nên nó chỉ bị vài vết thương nhẹ và càng hăng máu hơn. Trong gần khắc đã có sáu tên chết dưới tay con Sơn Quỷ tinh quái.
Phần Thiên Cơ cũng vậy, chàng ẩn hiện như bóng ma, tỉa dần từng tên Hắc y.
Tiếng kêu gào thê lương của các nạn nhân làm chấn động cả đêm trăng. Thần Trượng Tẩu và Sơn Đông Thiết Địch thấy thủ hạ chết như rạ, đau lòng xông xáo, cố chặn cho được Thiên Cơ. Nhưng chàng di chuyển nhanh như gió, ẩn kín tựa báo đêm trên những cành cây rậm rạp, biến mất ngay trước mắt kẻ thù.
Sau hai khắc, ba mươi tên hắc y chỉ còn sót lại có tám. Thiên Cơ bèn chuyển mục tiêu sang hai lão ma đầu. Thừa lúc Sơn Đông Thiết Địch và Thần Trượng Tẩu đang cách xa nhau, chàng âm thầm lao xuống đầu họ Hoàng.
Chàng là người của rừng xanh, sống bằng bản năng sinh tồn, nghĩa là tấn công trong lợi thế tuyệt đối, chẳng cần để ý đến qui củ giang hồ. Xem ra dã thú đôi lúc cũng khôn ngoan và có lý hơn con người. Đòn tập kích thường thành công hơn thất bại.
Thiên Cơ dùng toàn lực bủa chiêu Hoàn Hạ Nhân Vong xuống đầu Sơn Đông Thiết Địch. Hoàng Lam Viên công lực thông thần, phát hiện được tiếng y phục lất phất.
Lão xoay ngược, cử tiêu sắt đỡ đòn.
Chỉ nội một động tác xoay người cũng để mất tiên cơ, lại thêm đối phương từ trên cao đánh xuống, lực đạo như chẻ núi, màn tiêu kia không đủ sức ngăn chặn. Thiết Hoàn sau khi chạm vài lần đã bất thần xoay dọc, lướt theo thân tiêu rọc thẳng xuống.
Hoàng lão quỉ kinh hãi vung tả chưởng vỗ mạnh vào sườn Thiên Cơ. Lúc này thân hình chàng còn lơ lửng trên không, cao hơn đối phương một xích.
Thiên Cơ không tránh né, khoa tay phải vẽ một thức chưởng kỳ ảo, chụp được bốn ngón tay họ Hoàng, đồng thời chân hữu chàng thọc mũi vào ngực lão. Trúng đòn hiểm ác này, Sơn Đông Thiết Địch rú lên, văng ngược ra sau, ngã lăn lóc trên thảm cỏ.
Nhờ tu vi thâm hậu nên lão không chết nhưng gãy mất ba rẻ xương, máu hộc thành vòi. Thần Trượng Tẩu đến nơi, quát vang như sấm, vung trượng quét ngang, đánh bạt Thiên Cơ ra xa thi thể của Sơn Đông Thiết Địch. Trong khu rừng này, thiết trượng của lão bị vướng víu bởi những thân cây ngô đồng nên giảm uy lực rất nhiều. Thiên Cơ biết rõ điều ấy nên mượn cây cối chịu đòn thay. Chàng nhanh nhẹn di chuyển quanh những gốc cây, thỉnh thoảng mới lao vào đối phương. Thiết trượng đánh hụt mục tiêu, liên tục quất vào cây cối khiến cành lay động, dăm gỗ văng ra tới tấp.
Sở Phóng điên tiết vì đấu pháp của Thiên Cơ, mở miệng chửi bới um sùm:
- Tổ cha mi. Con mẹ mi. Có giỏi thì hãy thẳng thắn đón chiêu của lão phu.
Thiên Cơ sa sầm nét mặt, lòng sục sôi sát khí. Chàng chỉ mơ hồ với cha mẹ ruột nhưng lại hết dạ kính yêu Vô Tích Thần Y. Ông chính là thân phụ. Do vậy, chàng cho rằng câu chửi của Sở Phóng nhắm vào Lý Dĩ. Thiên Cơ nổi dã tính, quyết xé xác họ Sở.
Cơn giận đã khiến chàng liều lĩnh, chẳng kể đến tử sinh.
Thiên Cơ múa thiết hoàn lao thẳng vào lưới trượng. Tiếng thép va chạm vang rền và cánh tay chàng tê chồn đau nhức. Thần lực và trượng pháp của Sở Phóng quả lợi hại phi thường. Lão ra đòn như vũ bão, dồn Thiên Cơ vào thế hạ phong. Nếu không nhờ thân pháp linh hoạt tuyệt luân thì chàng đã bỏ mạng lâu rồi.
Cái chết chập chờn đã khiến Thiên Cơ tỉnh táo lại, lui dần về phía một gốc cây ngô đồng to lớn. Chàng giả đò rất khéo nên họ Sở tưởng chàng bị dồn vào thế kẹt. Khi người Thiên Cơ sắp chạm thân cây, lão hứng chí tỏa rộng lưới trượng, bao phủ tả hữu trên dưới, không chừa một sinh lộ nào.
Thiên Cơ miễn cưỡng chống chọi như cá chui vào rọ. Thần Trượng Tẩu nhếch mép cười đanh ác, kết liễu bằng cách chọc thủng ngực con mồi. Nào ngờ Thiên Cơ biến hóa vô song, tròng vòng sắt vào đầu trượng, phóng mạnh về phía đối phương.
Đồng thời chàng rùn người thấp xuống để thiết trượng đi sượt qua vai, cắm phập vào thân cây ngô đồng.
Gỗ ngô đồng khá mềm nên bị gậy sắt đâm sâu một đoạn hai gang khiến Sở Phóng không sao thu ngay về được. Vả lại, lão cũng chẳng còn cách nào khác là phải bỏ vũ khí để tránh chiếc vòng sắc bén kia.
Với thân thủ của Thần Trượng Tẩu thì không thể bị thương bởi thiết hoàn nhưng lão cũng chẳng còn gậy sắt, phải dùng sở đoản để đối phó với Thiên Cơ.
Chàng đã như ánh chớp lao đến tấn công bằng pho Long Hổ Thần Thức lừng danh vũ nội. Sở Phóng tuy có thần lực cao cường nhưng lại không chuyên về quyền cước trong khi Thiên Cơ khổ luyện đã mười năm. Thân pháp của chàng lại nhanh hơn họ Sở nên chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thiên Cơ vung đôi tay dài thượt tấn công như bão táp. Chỉ sau hai mươi chiêu đã cắm được năm ngón tay thép vào ngực phải Thần Trượng Tẩu, bóc di lớp thịt nơi vú.
Lão đau đớn rên rỉ và bắt đầu khiếp sợ. Thiên Cơ vẫn ra đòn như mưa, quyết không để đối thủ đào vong. Song trảo của chàng liên tiếp rạch nát chân tay Sở Phóng, còn song cước liên tục công phá hai sườn và bụng dưới. Dù có đến hoa giáp tu vi và thần lực thiên sinh, Thần Trượng Tẩu cũng chẳng chịu nổi, máu miệng rỉ ra không ngớt.
Những ngọn đuốc gỗ thông đã tắt hết vì tám gã hắc y đều bị Tiểu Mao giết sạch.
Nguồn sáng duy nhất là vầng trăng tròn trịa giữa trời cao đang chiếu xuyên qua cành lá.
Thần Trượng Tẩu vừa đánh vừa lùi dần, chỉ sợ quái vật lông lá kia tham chiến.
Chợt có đám mây đen dày đặc bay đến, che khuất vầng trăng khiến không gian tối sầm lại. Sở Phóng mừng rỡ phi thân đào tẩu ngay. Thiên Cơ không đuổi theo mà quay lại chỗ Tiểu Mao. Con vật này đang hí hứng nhổ cây trượng sắt ra khỏi thân cây ngô đồng. Trăng đã sáng trở lại giúp Thiên Cơ tìm lại thiết hoàn và cũng giúp chàng nhận ra Sơn Đông Thiết Địch cũng đã mất dạng. Chàng ngắm nghía cây trượng trong tay Tiểu Mao rồi giành lấy, dùng thiết hoàn chặt bớt một đoạn ba gang. Chiều dài còn lại thích hợp với Tiểu Mao hơn. Với vũ khí này không ai có thể lại gần nó.
Được chàng trả lại vật yêu thích, Tiểu Mao mừng rỡ hú lên lảnh lót. Ngày còn ở rừng Thần Y Giá, nó đánh nhau với cọp beo bằng một cây gỗ, chẳng vừa tay chút nào cả.
Thiên Cơ thừ người suy nghĩ đến việc giải cứu thủ hạ và Ngọc Đường Xuân Nữ.
Cũng như đối với Tiểu Mao, chàng không thể bỏ họ được.
Thiên Cơ lướt nhanh về phía bìa rừng, định lấy bọc hành lý trong xe và đi đến Hoan Lạc Cung. Tiểu Mao kéo lê thiết trượng chạy theo. Trừ lúc đứng và đi chậm thì Sơn Quỷ thẳng người, còn lúc chạy thì bao giờ cũng bằng cả tứ chi. Tập tính này thường thấy ở loài khỉ vượn.
Khi ra đến cỗ xe, Thiên Cơ phát hiện có hai thớt ngựa phi đến. Dáng vóc to béo của Bất Bão Vũ Sĩ khiến chàng mừng rỡ. Nhưng người áo đen bịt mặt kia có vẻ nhỏ thó hơn Hắc Báo Tử. Bất Bão tập tễnh rời yên ngựa, phục xuống khóc ròng:
- Công tử ơi, Kim Yết đã bỏ mạng rồi. Bần đạo còn sống cũng là nhờ Cốc cô nương đây.
Thiên Cơ choáng váng bởi niềm xót thương vô hạn. Chàng lặng người đi một lúc lâu và bị đánh thức bởi giọng nói của Hắc Y Nhân:
- Công tử. Cả Ngọc Đường Xuân Nữ cũng bị giết chết cách nay năm ngày.
Thiên Cơ nhận ra giọng nói quen thuộc, bùi ngùi hỏi:
- Cốc cô nương đấy ư ?
Độc Hồ Điệp tháo khăn che mặt để lộ dung nhan xinh đẹp của Cốc Dao Trì.
Thiên Cơ gật đầu:
- Cảm tạ cô nương. Giờ tại hạ phải đến Hoan Lạc Cung ngay. Xin cáo biệt.
Độc Hồ Điệp xua tay:
- Công tử đừng đi vô ích. Tiểu muội vì muốn cứu đạo sĩ béo này nên đã dùng đến Cửu Tuyền Độc Châu. Hoan Lạc Cung sợ Oai gia phụ nên rút cả về căn cứ chính ở Kiều Sơn rồi.
Thiên Cơ cau mày:
- Sao tại hạ nghe nói Kiều Sơn là trọng địa của Huyết Ấn Bang mà ?
Dao Trì che miệng cười:
- Hoan Lạc Cung chính là một cơ sở của Huyết Ấn Bang, do phó Bang Chủ là Thần Tượng Tẩu phụ trách, lợi dụng nơi này để kiếm tiền, chiêu mộ cao thủ và tổ chức cướp bóc bằng đám Lạc Hồn Nhân.
Thiên Cơ cười lạnh:
- Vậy thì tại hạ sẽ đi Kiều Sơn.
Độc Hồ Điệp can ngăn:
- Tổng đàn Huyết Ấn Bang kiên cố như tường đồng vách sắt, nhân thủ nhiều như lá rừng. Đó là chưa kể đến võ công tuyệt thế của Huyết Ấn Thần Quân Khang Nhẫn.
Công tử liều lĩnh đến đó cũng chỉ uổng mạng mà thôi. Vả lại, theo lời gia phụ nói thì dã tâm của Khang lão rất lớn, quyết tâm làm bá chủ võ lâm. Và mục tiêu đầu tiên của lão chính là Bắc Đẩu Môn ở Nghi Xương vì tổ phụ họ Trầm là Bắc Đẩu Thư Sinh đã từng dồn Thần Quân xuống vực thẳm. Lúc ấy, công tử liên thủ cùng Bắc Đẩu Môn mà tiêu diệt Huyết Ấn Bang cũng không muộn.
Thiên Cơ phải dùng kế mới đả thương được Thần Trượng Tẩu nên tự lượng không địch lại Huyết Ấn Thần Quân. Chàng liền nghe lời Độc Hồ Điệp, tạm gác hận thù lại.
Dao Trì vòng tay cáo từ nhưng trong lòng chỉ mong Thiên Cơ giữ lại. Nào ngờ chàng thản nhiên tống tiễn khiến dạ mĩ nhân chua chát.
Nàng ngần ngừ nói:
- Tiểu muội quên không hỏi kết quả cuộc chiến giữa công tử cùng Thần Trượng Tẩu và Sơn Đông Thiết Địch.
Thiên Cơ đáp:
- Tại hạ may mắn đả thương được họ. Hai lão ấy chạy mất rồi.
Dao Tri cau mày:
- Nếu thế thì Huyết Ấn Thần Quân sẽ chận kín đường xuôi nam. Công tử phải cẩn trọng đấy.
Bất Bão Vũ Sĩ thấy Độc Hồ Điệp nói câu từ giã rồi mà cứ lần khân chẳng chịu đi, liền lờ mờ đoán ra tâm sự của nàng. Gã chịu ơn cứu mạng nên cố báo đáp nhưng chẳng biết phải làm sao vì chẳng thể nào mở miệng mời Độc Hồ Điệp đi cùng được.
Cốc Dao Trì vòng tay chào, lên ngựa lủi thủi rời cánh rừng ngô đồng. Lát sau, bọn Thiên Cơ cũng lên đường.
Chiều ngày mười chín, bọn Thiên Cơ dừng chân ở cửa nam thành Trịnh Châu, ghé vào một khách điếm hạng trung. Đêm xuống, Bất Bão xách gối chăn ra xe ngủ chung với Tiểu Mao.
Từ ngày Hắc Báo Tử thiệt mạng, Bất Bão đành chọn con Sơn Quỷ làm bạn. Nói chuyện với Tiểu Mao xem ra dễ chịu hơn với Thiên Cơ. Thứ nhất là vì Bất Bão tự trách mình có lỗi trong cái chết của Kim Yết. Thứ hai là Thiên Cơ cứ lặng lẽ như tượng đá, chẳng hề mở miệng. Bất Bão chẳng cần biết Tiểu Mao có hiểu hay không. Ít ra nó cũng chăm chú lắng nghe và có những cử chỉ đáp lại.
Bất Bão biết Thiên Cơ đang ôn luyện võ công để trả thù cho Hắc Báo Tử. HoÏ Trần đã bị Thần Trượng Tẩu đập vỡ sọ, Bất Bão cũng trúng ba cây thiết địch của Hoàng Lam Viên nhưng nhờ người đầy thịt nên chỉ thọ thương nhẹ.
Do vậy, năm ngày qua, Thiên Cơ thường bắt cả bọn nghỉ ngơi ở ven rừng hay chân núi. Trong lúc Bất Bão đi mua Iương thực hay cùng Tiểu Mao săn thú thì chàng khổ luyện bảy mươi hai chiêu phi hoàn. Cuộc chiến khốc liệt với Thần Trượng Tẩu trong khu rừng ngô đồng phía bắc An Dương đã giúp cho Thiên Cơ nhìn ra những khiếm khuyết của mình.
Năm xưa, Thiết Hoàn Ma Quân ngạo thị giang hồ, chưa hề biết bại là gì. Vậy tại sao chàng lại lép vế trước cây thiết trượng của Sở Phóng ? Phải chăng Thiên Cơ chưa thực sự nắm được tinh túy của pho Phi Hoàn Thất Thập Nhị Thủ ?
Thấy chủ nhân luyện võ, Bất Bão cũng xách đao ra múa và dạy cho Tiểu Mao vài đòn căn bản của côn pháp. Theo tập tính của loài linh trưởng, Tiểu Mao chỉ biết giơ cao giáng xuống mà thôi. Nay được Bất Bão dạy dỗ, con vật linh thông này đã biết tấn công theo nhiều góc độ và biết cả vài thế đỡ đòn.
Sáng hai mươi, họ rời Trịnh Châu đi tiếp về phương nam. Được mươi dặm, đường quan đạo đi xuyên qua một vùng gò đống ngổn ngang, đất khô cằn sỏi đá chỉ toàn lau sậy và bụi rậm. Nắng hạ nung nóng vạn vật khiến một gã béo phì như Bất Bão ướt sũng mồ hôi. Gã làm xà ích đánh xe nên còn núp bóng được đôi chút nên rất khâm phục Thiên Cơ. Chàng chỉ có chiếc nón tre trên đầu mà vẫn thản nhiên dong ruổi, trán chỉ lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Bất Bão ra roi, giục đôi ngựa phi mau để tìm nơi râm mát. Hơn khắc sau, cánh rừng lưa thưa hiện ra an ủi lòng đạo sĩ. Nhưng khi đến nơi, gã giật mình nhận thấy gần trăm kị sĩ áo đen đã chờ sẵn. Dưới gốc cây liễu già cắm cây đại kỳ nền vàng, giữa thêu bàn tay đỏ như máu. Đấy chính là tiêu chí của Huyết Ấn Bang đất Kiều Sơn.
Huyết Ấn Thần Quân có công phu cách không Huyết Thủ Ấn Chưởng, giết người ở khoảng cách nửa trượng và lưu lại dấu bàn tay nơi da thịt. Do vậy, chữ ấn ở đây có nghĩa là lưu lại dấu vết chứ chẳng phải ấn tín vua quan. Huyết Ấn Thần Quân Khang Nhẫn là người luyện Cách Không Chưởng đến mức thượng thừa. Ngay bản thân Thiên Cơ cùng chỉ dồn chân khí ra khỏi lòng bàn tay được hơn gang.
Hai mươi bảy năm trước, Khang Nhẫn giết người như ngóe, bị Bắc Đẩu Thư Sinh Trầm Thiên Khu và các chưởng môn bạch đạo vây đánh. HoÏ Trầm đâm thủng ngực và đẩy Huyết Ấn Thần Quân xuống Vô Âm Giản ở cạnh núi Khuyết Sơn. Không ngờ lão thoát chết và giờ đây dựng nên Huyết Ấn Bang.
Dù không biết mặt mũi Khang Nhẫn nhưng Bất Bão và Thiên Cơ cùng ngờ ngợ đoán rằng lão già cao lớn, râu tóc bạc phơ, mặc đại bào vàng chóe, ngực thêu huyết thủ kia là ai.
Thiên Cơ lạnh lùng nói nhỏ:
- Ngươi phải tìm cách đưa Tiểu Mao bỏ chạy vào rừng, không được ham đánh.
Bất Bão nghe giọng nói nghiêm khắc, vội gật đầu ngay. Lòng gã thầm cảm kích thái độ quan hoài của chủ nhân.
Lúc này bọn kị sĩ đã vây chặùt cỗ xe, chờ lệnh Bang Chủ. Song Huyết Ấn Thần Quân lại cười ha hả, sang sảng nói:
- Lão phu nghe tin Mục tiểu tử ngươi đả thương được Sở phó Bang Chủ cùng Hoàng tổng quản, lòng rất kinh ngạc và luyến tiếc bậc anh tài trẻ tuổi. Nay nếu ngươi chịu qui phục, lão phu sẽ bỏ qua hiềm khích, phong ngay cho chức Đại Hộ Pháp. Tiểu hài tử nghĩ sao ?
Tuổi lão đã chín mươi, vai vế ngang với tổ phụ Thiên Cơ nên chàng phải xưng hô đúng lễ, nhưng giọng lạnh như băng:
- Cảm tạ tiền bối. Rất tiếc là vãn bối không thể nhận lời.
Khang Nhẫn nổi giận trước sự bướng bỉnh của chàng trai. Lão cười nhạt:
- Chẳng lẽ ngươi không tiếc cái mạng của mình sao ?
Thiên Cơ hờ hững đáp:
- Mạng tại hạ lớn lắm, lão không giết được đâu.
Khang Nhãn điên tiết quát:
- Sát.
Bọn hắc y rời lưng ngựa nhất tề xông vào. Toán này chỉ độ hai mươi người, được chỉ huy bởi năm lão già áo trắng, tuổi sáu chục, có lẽ là Đường Chủ hay Hộ Pháp gì đấy.
Tiểu Mao tông cửa xe nhảy ra. Thân hình lông lá đáng sợ của nó đã khiến phe đối phương khiếp vía. Con Sơn Quỷ áp dụng ngay những bài học của Bất Bão, quét ngang thanh thiết côn, đánh bạt ba cây đao, rồi gõ bể sọ một tên.
Thần lực của Tiểu Mao không thua gì Thần Trượng Tẩu nên đòn đánh ra nặng như núi. Bọn lục lục thường tài kia làm sao chống nổi. Nó lại có lớp lông dài và dày, xương cốt cứng rắn nên chẳng biết sợ là gì, cứ lao thẳng vào phe đối phương mà càn quét.
Bất Bão thấy học trò hiển lộng thần oai, sử dụng nhuần nhuyễn những điều mình dạy, lòng khoan khoái phi thường, hứng chí múa đao phối hợp. Hai lão bạch y thấy đôi hung thần quá dũng mãnh vội chặn đánh. Vũ khí của họ là trường kiếm, thủ pháp nhanh nhẹn và ác độc, chứng tỏ chẳng phải kẻ vô danh trong võ lâm.
Tiểu Mao tuy thần dũng nhưng đấu pháp vụng về, lập tức bị đâm vào bả vai trái.
Vết thương nhẹ kia càng làm nó say máu, gầm gừ ghê rợn và liều mạng xông lên.
Phần Thiên Cơ bị ba lão áo trắng vây đánh. Họ dùng pháp Tam Tài Kiếm Trận, phối hợp nhịp nhàng nên dồn được Thiên Cơ vào thế thủ. Tiếng thép chạm nhau liên tục và chát chúa nhưng cục diện vẫn dằng co, chưa hề ngã ngũ ngay được.
Thiên Cơ là người thông tuệ tuyệt luân, chỉ tiếc rằng Vô Tích Thần Y lại chẳng phải minh sư. Ông dạy rất tốt pho Long Hổ Thần Thức nhưng đối với Phi Hoàn Thất Thập Nhị Thủ thì lại chỉ có thể là cố vấn, cùng Thiên Cơ tham luyện. Trong giao đấu, hai người cùng nương tay với nhau nên Thiên Cơ cũng chẳng thu thập được bao nhiêu kinh nghiệm. Do đó, mỗi lần gập địch thủ lão luyện là chàng lúng túng.
Nhưng bù lại, với căn cơ mẫn tiệp, chỉ sau vài chục hiệp là chàng có thể tìm ra cách khắc phục đối phương. Trong trường hợp này cũng vậy, chịu đựng gần trăm chiêu liên thủ kia rồi mới phản công. Chàng muốn mình chiến thắng mà hoàn toàn lành lặn để đối phó với Huyết Ấn Thần Quân.
Thiên Cơ thấy ba lão bạch bào sử dụng lại thế kiếm trận khởi đầu, lòng thầm mừng rỡ. Chàng tràn người sang mé hữu để tránh bốn nhát kiếm trước mặt, đồng thời thò tay phải chụp lấy lưỡøi kiếm của lão thứ hai kéo mạnh.
Theo quán tính, lão ta cố giữ chặt vũ khí và xoay bản để chặt đứt ngón tay chàng.
Vì vậy, lão bị lôi về phía Thiên Cơ. Thiết hoàn đủ tầm cắt ngang cổ họng lão ngay.
Cùng lúc ấy, chân trái Thiên Cơ thọc ngược về phía sau, phá nát bàng quang lão thứ ba. Chàng biết rõ lão sẽ đâm vào lưng mình.
Sau đòn Nhất Tiễn Xạ Song Điêu, Thiên Cơ nhảy xổ vào lão còn lại. Khi sau lưng không còn người tập kích, chàng yên tâm dồn toàn lực vào chiêu Đăng Chiếu Ly Tịch (đèn soi chén rượu biệt ly).
Thiết hoàn loang loáng dưới ánh dương quang, khóa chặt đường kiếm và liếm vào ngực nạn nhân. Ba tiếng gào cất lên liên tiếp khiến Huyết Ấn Thần Quân rúng động.
Lão căm hận phi thân về phía Thiền Cơ nhưng chàng đã lướt đến đối thủ của Tiểu Mao, kịp thời đánh bạt mũi kiếm trước khi lão đâm thủng mắt nó.
Rồi Thiên Cơ ập vào bồi thêm chiêu Lộ Kiều Vãn Địch (cầu sương nghe sáo).
Hoàn ảnh mờ mờ văng vẳng nhẹ tiếng vi vu. Công lực chàng chỉ tương đương đối phương nhưng nhờ chiêu thức ảo diệu vô song nên dễ dàng phá được đường kiếm kia và xẻ dọc lồng ngực lão.
Tiếng rên chưa dứt thì Thiên Cơ đã quát vang:
- Rút lui.
Bất Bão vội hoành đao quét lão bạch y ra xa. Đối phương xui xẻo lùi ngay về hướng Thiên Cơ. Thực ra thì chàng còn ở xa đến hơn trượng, chẳng có vẻ gì đáng sợ.
Tuy nhiên, chiếc vòng sắt đen sì kia không hề biết đến lễ nghi qui củ, bay vút đến như ánh chớp. Bao giờ Thiên Cơ cũng bám theo để thu hồi vũ khí. Chàng giật chiếc vòng sắt ra khỏi lưng Hộ Pháp Huyết Ấn Bang trước khi lão ngã xuống.
Thấy Tiểu Mao vẫn còn ham đánh với bọn hắc y, Thiên Cơ hú lên lảnh lót. Lúc ấy, Tiểu Mao mới chịu cùng Bất Bão phá vây bỏ chạy vào cánh rừng đối diện. Thiên Cơ yên tâm đứng chờ Huyết Ấn Thần Quân. Khang Nhẫn đã đến nơi, không tấn công ngay mà quắc đôi mắt dài nhỏ, chậm rãi gằn từng tiếng:
- Mục Thiên Cơ. Lão phu và Thiết Hoàn Ma Quân có chút uyên nguyên sâu xa nên không muốn giết truyền nhân của ông ấy. Nếu ngươi chịu qui hàng, lão phu sẽ truyền cho yếu quyết của pho Phi Hoàn Thất Thập Nhị Thủ và còn nhận làm đệ tử kế thừa cơ nghiệp Huyết Ấn Bang.
Thiên Cơ biết lão nói thực vì trong pho bí kíp Phi Hoàn không hề có khẩu quyết vận khí.
Chàng cau mày hỏi:
- Lão và Thiết Hoàn Ma Quân quan hệ thế nào ?
Khang Nhẫn đáp:
- Ông ấy là cậu ruột của lão phu.
Lão thấy chàng bỏ thiết hoàn vào ngực áo tưởng đã thu phục được, nào ngờ chàng điềm nhiên nói:
- Thế thì tại hạ sẽ dùng công phu khác đánh nhau với lão vậy.
Dứt lời, Thiên Cơ nhảy xổ đến, vung quyền đánh ngay. Quyền chưởng là sở trường của chàng và cũng là sở trường của đối phương. Thiên Cơ từng nghe Hắc Báo Tử nói về công phu Cách Không Huyết Ấn Chưởng của Khang Nhẫn, nay lại được biết lão là cháu ruột của Thiết Hoàn Ma Quân, đành dùng võ công lạ để đối phó.
Huyết Ấn Thần Quân thấy Thiên Cơ có vẻ dám múa rìu qua mắt thợ, nhếch mép cười hiểm ác, vỗ một chưởng thị uy. Chưởng kình chạm vào lưới quyền phong nổ ì ầm khiến Thiên Cơ chựng lại nhưng chàng vẫn kiêu dũng tiến lên.
Khang lão kinh ngạc trước pho quyền kỳ ảo và đành chấp nhận cận chiến. Thiên Cơ liên tiếp ra đòn, thủ cước chập chờn, linh hoạt phi thường, đẩy Thần Quân lùi hơn một trượng. Lão giận dữ gầm vang, giở toàn lực phản công, tạo thành lưới chưởng đỏ như sương máu.
Thiên Cơ bắt đầu kém thế sau khi đón liền tám chưởng. Thần Quân có đến hơn hoa giáp công lực, chương kình như búa bổ khiến tay chàng đau nhức, khí huyết nhộn nhạo. Dù đã tận dụng thân pháp Long Hổ Thần Bộ để tránh né, Thiên Cơ cũng chỉ cầm cự trên mười mấy chiêu nữa là thất thế, trúng một chưởng sượt qua sườn phải.
Bản năng cầu sinh thúc giục chàng đào tẩu nhưng Huyết Ấn Thần Quân đã đan lưới chưởng chặn đứng mọi phương. Thiên Cơ không còn cách nào khác là đổi mạng với kẻ thù. Chàng xông thẳng vào, mặt đối mặt cùng Thần Quân, song thủ xòe ra, đỡ liền hai phát chưởng, miệng rỉ máu và hai tay buông thỏng như đã gãy.
Khang Nhẫn là người quyết đoán và tàn ác, không thu phục được thì phải tiêu diệt để trừ hậu hoạn. Lão thấy chàng bỏ trống tâm thất bèn vung song chưởng giáng vào. Nào ngờ Thiên Cơ ngả người ra sau theo thếù Thiết Bản Kiều để chưởng kình lướt qua. Đồng thời thân hình chàng cũng trượt dài trên mặt cỏ, lướt về phía Khang Nhẫn.
Đến nơi, song cước của Thiên Cơ vun vút đá vào hạ bàn của Thần Quân.
Khang Nhẫn kinh hoàng trước quái chiêu, rùn người đỡ gạt. Tiếc rằng đã khá muộn vì chiêu Ngỏa Hổ Hí Điệp này có đến tám thức. Thiên Cơ như con cọp nằm ngửa, vươn trảo chụp bướm. Tuy đối phương biến hóa thần tốc nhưng vẫn không tránh được cú đá cuối cùng.
Mũi giày Thiên Cơ thọc ngay vào sườn trái của Thần Quân. Lão đau đớn hự lên, thân mình rung chuyển, lùi lại ba bước. Khang Nhẫn nghiến răng vung tả thủ giáng xuống. Thiên Cơ chập song chưởng đỡ chiêu, máu trong phổi trào ra, hai cổ tay trật khớp.
Huyết Ấn Thần Quân chưa kịp kết liễu Thiên Cơ thì nghe luồng gió mạnh ập vào lưng. Với kinh nghiệm mấy chục năm, lão biết rằng lực đạo kia vô cùng hùng hậu, chẳng thể xem thường được. Nếu lão giết Thiên Cơ thì cũng khó mà toàn mạng. Huyết Ấn Thần Quân đành bấm bụng tung mình về phía trước để tránh đòn.
Lúc quay lại, lão nhận ra kẻ tập kích mình lại là con dã nhân lông đen. Con vật này đang lúng túng lay gọi Thiên Cơ. Khang Nhẫn cả giận lướt đến tấn công. Tiểu Mao trúng liền hai chưởng, thét lên đau đớn nhưng vẫn không ngã gục, vung gậy sắt đập nhầu cố bảo vệ Thiên Cơ.
Ngoài kia, Bất Bão đang hùng hục múa đao đánh bọn hắc y, mở lối vào với Tiểu Mao. Gã gọi vang:
- Tiểu Mao. Mau mang công tử đào tẩu.
May mà con Sơn Quỷ hiểu được, thò tay chụp lấy xác Thiên Cơ. Huyết Ấn Thần Quân nhân dịp này tung ra ba chưởng, hai cho Tiểu Mao và một cho Thiên Cơ. Cả hai đều hộc máu nhưng lớp lông rậm rạp đã làm giảm bớt lực đạo của Huyết Ấn Chưởng nên Tiểu Mao vẫn còn chạy được.
Khang Nhẫn đuổi theo sát nút, liên tiếp xạ ra những đạo chưởng phong mãnh liệt.
Tiểu Mao bị đẩy văng lông lốc nhưng vẫn kiên cường giữ chặt Thiên Cơ, phóng đi như gió. Xương cốt của loài Sơn Quỷ lớn gấp hai con người mới chịu nổi những đòn vũ bão của Thần Quân.
Bất Bão cũng đã giết được sáu tên hắc y, xông tới chận đánh Thần Quân cho Tiểu Mao mang Thiên Cơ đào thoát. Hy vong này rất mong manh vì đệ tử Huyết Ấn Bang còn lại đến nửa trăm, đã vây kín chung quanh. Bất Bảo liều mạng xông vào lưới chưởng của họ Khang, nghe thân đao rung lên bần bật, lòng ngao ngán vô cùng. Nhờ thần lực bẩm sinh, gã cầm cự được mười mấy chiêu mà chưa trúng đòn nhưng cũng như cá nằm trên thớt mà thôi.
Bất Bão vừa đánh vừa bị đẩày lùi dần về phía Tiểu Mao. Con Sơn Quỷ chỉ còn rảnh có một tay nên uy lực giảm đi nhiều, bị bọn hắc y áp đảo.
Trong cảnh thập tử nhất sinh, bỗng có ai đó ném vào giữa đấu trường một quả cầu màu đen. Vật này phát nổ tỏa khói đen mù mịt. Bất Bão mừng rỡ chụp túm lông ở sườn Tiểu Mao kéo đi.
Gã chẳng thấy gì, cứ vung đao chém đại để mở đường, cuối cùng cũng lọt được vào cánh rừng liễu ở mé tây quan đạo. Bất Bão nghe được tiếng chửi mắng của Huyết Ấn Thần Quân:
- Độc Hồ Điệp. Lão phu thề sẽ xé xác ngươi ra.
Sau đó lão quát vang:
- Đuổi theo.
Nhưng Độc Hồ Điệp liên tiếp ném ra những trái Yên Cầu và Mê Cầu biến khu rừng liễu trở thành chốn u ám và đáng sợ. Bọn hắc y ngã lăn ra mê man khiến Huyết Ấn Thần Quân càng thêm tức giận. Lão chửi rủa thêm một hồi rồi ra lệnh thu quân.
Cốc Dao Trì mừng rỡ đuổi theo bọn Bất Bão. Được vài dặm, nàng thấy gã đứng ngẩn ngơ, còn Tiểu Mao và Thiên Cơ thì mất dạng.
Đạo sĩ béo vò đầu bứt tóc than:
- Con Sơn Quỷ này thật đáng ghét. Chẳng hiểu nó đem Mục công tử đi hướng nào rồi.
Độc Hồ Điệp bực bội nói:
- Ngươi quả là vô tích sự. Chạy một mình mà không theo kịp Tiểu Mao. Tiếp giáp cánh rừng liễu này là một khu rừng già rậm rạp, kéo dài đến tận rặng Tung Sơn. Nó mà vào đấy thì có trời mới tìm được.
Bất Bão hổ thẹn, gãi tai:
- Nữ thí chủ mắng rất phải. Bần đạo quả là chậm chạp, bất tài.
Hai người lùng sục, cố tìm cho ra dấu vết của Tiểu Mao, nhắm hướng Tung Sơn mà đi.
Nhắc lại Tiểu Mao mang bản năng sinh tồn mạnh mẽ, gặp hiểm nguy thì đào tẩu với tất cả sức mình. Nó mang Thiên Cơ phóng đi chẳng kể gì đến tiếng gọi của Bất Bão.
Tiểu Mao đánh hơi được mùi của cánh rừng già trước mặt, hăm hở tìm đến môi trường quen thuộc và an toàn. Ở nơi ấy, chẳng có kẻ thù nào làm hại được nó và Thiên Cơ.
Chạy đến trưa, Tiểu Mao đói bụng, chân tay rã rời, liền dừng chân bên một dòng suối trong xanh. Nhìn thấy những con cá béo tròn dưới nước, nó mừng rỡ đặt Thiên Cơ lên thảm cỏ rồi nhảy xuống bắt. Cả nửa khắc sau, Tiểu Mao đã quăng lên bờ năm sáu con cá lớn. Nó mãn nguyện lay gọi Thiên Cơ dậy ăn. Chàng vẫn hôn mê trầm trầm, máu miệng rỉ ra không ngớt.
Tiểu Mao bối rối vì ý thức rằng đồng loại sắp chết. Đối với nó, Thiên Cơ cũng là một con Sơn Quỷ. Tiểu Mao chụp lấy con cá lớn nhất, vừa ăn vừa chạy quanh tìm những lá cây trị thương. Nhưng nơi đây không phải rừng Thần Y Giá nên không có những dược thảo quen thuộc.
Tiểu Mao thất vọng quay lại với Thiên Cơ. Nhìn đôi môi khô héo, tái nhợt, Tiểu Mao đau lòng hú lên lảnh lót. Tiếng hú ảo não thê lương làm chấn động cả khu rừng già u tịch nhưng không đến được tai Độc Hồ Điệp và Bất Bão. HoÏ đi sai hướng nên giờ này ở cách xa đến hàng chục dặm đường rừng.
Nhưng âm thanh bi thương này lại đánh thức Thiên Cơ khỏi cơn hôn mê dài dằng dặc. Chàng mở mắt và đòi uống nước. Tiểu Mao mừng như điên dại, vốc nước suối nhỏ vào miệng Thiên Cơ. Trong mười chín năm ở rừng Thần Y Giá, Thiên Cơ đã được ăn rất nhiều kỳ trân dị dược nên cơ thể tiềm tàng một sức sống mãnh liệt. Nếu là người khác thì đã chết ngay bởùi Huyết Ấn Chưởng của Thần Quân.
Hớp nước mát lạnh khiến chàng tỉnh táo lại đôi chút, ngồi lên vận khí điều thương. Thấy tâm mạch bị tổn hại, Thiên Cơ biết mình cần phải có linh đan diệu dược mới bình phục được. Chàng thở dài, bảo Tiểu Mao cõng mình đi khắp khu rừng để tìm lá thuốc. Vài vị dược thảo tầm thường chẳng giúp được gì cho Thiên Cơ nhưng chàng vẫn nhai ngấu nghiến, nuốt lấy nước.
Không có thuốc, Thiên Cơ đành phải dựa vào chân khí bản thân để tự điều trị. Ăn đỡ hai con cá sống, Thiên Cơ tĩnh tọa cho đến nửa đêm. Thái Hư chân khí đã khiến thương thế bớt đau nhức nhưng chẳng thể trị lành được.
Trong trạng thái hư tĩnh, Thiên Cơ bỗng nghe mơ hồ có tiếng chuông chùa vẳng lại. Chàng không chắc đây có phải là sự thật hay mơ nhưng ít ra điều này cũng nhắc nhở rằng núi Tung Sơn chỉ cách đây vài chục dặm.
Thiên Cơ được chân truyền của Vô Tích Thần Y nên biết Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm Tự là loại linh dược mình đang cần. Lý Dĩ từng kể về mối giao tình của ông với nhị trưởng lão Pháp Hiền. Thiên Cơ hy vọng xin dược một viên Đại Hoàn Đan.
Mờ sáng, chàng bảo Tiểu Mao cõng mình đi về hướng tây. Trưa hôm sau, trên đường sơn đạo núi Thiếu Thất xuất hiện một con dã nhân lớn, lưng cõng một chàng trai áo lam, mặt xanh như tàu lá.
Thiếu Lâm Tự là chùa Thiền Tông nên ít tín đồ lui tới lễ Phật nhưng hôm nay cũng có vài người gánh vật thực, vải vóc lên cúng dường chư tăng. HoÏ sợ hãi quẳng cả quang gánh, chay lên chùa báo động, khiến các tăng lữ tuần sơn phải xách vũ khí ra phong toa? cửa Tam Quan.
Thiếu Lâm Tự được xây dựng từ thời Bắc Ngụy, đến nay đã hơn ngàn năm. Trong chùa ngoài kinh sách, bí kíp còn có rất nhiều cổ vật quí giá. Do vậy họ phải canh phòng nghiêm mật.
Nhiệm vụ phòng vệ thuộc về La Hán Đường, dưới sự thống lãnh của Vân Thông thiền sư. Vị cao tăng này đã từng gặp Thiên Cơ trong ngày giỗ tổ của Bát Quái Môn nên giờ đây ông nhận ra chàng và cất tiếng hỏi:
- A di đà phật. Có phải Mục tiểu thí chủ đấy không ?
Thiên Cơ đang mê mang nên chẳng thể trả lời nhưng Tiểu Mao đã gật đầu, phục xuống lạy rối rít.

<< Hồi 3 | Hồi 5 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 979

Return to top