Nàng đang ở trong tâm trạng muốn dứt bỏ mọi hệ luỵ với đời nên lối sống của hắn, môi trường mà hắn đặt nàng vào lại rất thích hợp với tâm trạng ấy.
Nàng xoay người ôm lấy hắn, hôn lên mái tóc lạnh ngắt của hắn.
Vẩn Thạch nói:
- Anh chịu ơn em rất nhiều.
Thục làm thinh, nàng đang lắng nghe những tiếng giun dế chung quanh, thấy mình như bồng bềnh trên một biển sáng bạc lung linh huyền hoặc.
Hắn hỏi:
- Em chịu được lối sống của anh không?
- Em thấy hạnh phúc.
- Nhưng em có biết hiện anh đang làm gì không?
- Biết hết. Nhưng khi gần anh, em thấy trên đời này chẳng có gì là quan trọng.
Thục nhắm mắt lại. Nàng muốn ngủ một giấc dài giữa trời sao như cô bé hồn nhiên trước thiên nhiên kỳ diệu. Nàng khám ra vẻ đẹp rực rỡ của trời đất lúc hừng đông, những tiếng động của đêm, những thầm kín của hoa lá. Nàng khám phá ra cái yên lặng du du của buổi trưa bắc võng giữa hai cành cây nằm đong đưa trong cơn gió hây mát. Nàng đã đứng hàng giờ lặng ngắm hoàng hôn phai nắng trên sườn đồi.
Những thứ đó vẫn tồn tại sinh động ngàn đời nhưng bao nhiêu năm qua nàng đã không hề biết tới, cuộc sống tiện nghi ở thành phố đã làm cho tâm hồn nàng cũ mòn, lẩn quẩn với những đại lộ, những cao ốc, những căn phòng, những khuôn mặt, những xe cộ ồn ào.
Thục buông bàn tay hắn ra, hỏi:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Hắn chỉ cười. Sự thật hắn đang chờ bọn đàn em tới. Hắn ôm lấy đầu Thục và trong cử chỉ ấy hắn nhìn đồng hồ dạ quang. Hơn mười hai giờ khuya. Hắn hôn lên tóc cô gái rồi dụi mặt mình trong chiếc cổ trắng mịn màng. Lúc ấy có tiếng máy xe và ánh đèn pha lóe sáng lên rồi tắt phụt. Thục giật mình:
- Hình như có ai đến.
- Hàng tới.
- Nhưng đây là nơi ở ẩn của anh mà?
- Không sao.
Lúc ấy có ba bóng người tiến vào, chân dẫm lên lá khô, người nào cũng hút thuốc lá.
- Đứng lại!
Thạch hô lên. Bọn mới đến có vẻ ngạc nhiên về cách tiếp đón bất thường của chủ nhân. Gã cao lớn nhất trong bọn hỏi:
- Bác sĩ đó hả?
- Không sai. Thạch lên tiếng. Quý vị lại đây.
Thạch kéo tấm vải bạt đắp qua người Thục và ngồi chặn phía trước.
- Ăn uống gì chưa? Thạch hỏi:
Một người nói:
- Bộ hôm nay ở đây có mưa sao bác sĩ?
- Đâu có.
- Sao đất lún quá trời. Xe chạy không muốn nổi.
- Xe gì đó?
- Xui quá. Chỉ được một chiếc Dodge.
Thạch khều những củ khoai trong tro ra. Ba người đàn ông mới tới ngồi quanh đống lửa, bốc củ khoai vừa phủi tro vừa ăn ngon lành. Thạch nói:
- Đói thì vô bếp đi. Trong đó có đồ hộp và bia.
Ba người cười nham nhở và đứng dậy vươn vai ngáp.
Khi bọn họ đi khuất rồi Thục hỏi:
- Nói thiệt đi. Ngoài cái nghề buôn lậu thuốc phiện và xe hơi ra anh còn nghề nào khác nữa không?
- Cái đó cũng còn tuỳ. Thạch đáp cách chậm rãi. Gặp lúc thì cũng đổi nghề. Quậy tùm lum cho vui.
Tiếng trong bếp vọng ra:
- Có đá không, bác sĩ.
- Con khỉ!
Thạch đứng dậy và kéo Thục đi theo.
Bọn đàn ông không chú ý gì đến sự có mặt của Thục, họ cắm cúi ăn. Thục đi lướt qua họ, đến nằm trên võng. Bên ngoài thoang thoảng đưa vào hương thơm của lá mận. Ánh trăng lấp loáng trên lá cây làm cho trời đất như tĩnh lặng hơn, thanh khiết hơn.
Vẩn Thạch đang ở nhà bếp với mấy người đàn ông lúc nãy. Hắn ngồi im hút thuốc, nhìn bọn họ ăn uống vui vẻ. Đợi cho xong bữa ăn Thạch mới móc cục bạc ra ném trước mặt ba người. Gã râu rìa nói:
- Sao yếu vậy?
Tuy nhiên gã cũng chộp lấy cọc bạc, rướn người một chút để nhét nó vào lưng quần. Còn gã khẳng khiu thì vẫn ngồi lặng thinh rồi đột ngột đứng lên bước ra ngoài đêm. Thạch gọi gã lại:
- Đại uý! Tôi cần một chiếc Toyota Corona trong vòng một tuần lễ được không?
Gã khẳng khiu dừng lại, ngoái cổ, cười:
- Nếu bác sĩ muốn, ngày mốt cũng có.
- Bao nhiêu?
- Mười triệu thôi. Tình trạng hoàn hảo.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi ra chỗ chiếc xe Dodge đang đậu lẫn trong vườn cây. Bỗng nhiên ánh đèn bấm ở đâu lóe lên, đồng thời có tiếng chân chạy. Mọi người dừng lại nghe ngóng. Ba phát súng nổ liên tiếp. Ba gã đàn ông vội nằm rạp xuống đất, chỉ có Vẩn Thạch là vẫn đứng yên hút thuốc.
- Tụi dân phòng nó đi săn chồn đó. Đêm nào nó chẳng đi.
Thạch vừa nói hết câu thì một loạt súng bắn chéo qua trước mặt hắn. Hắn ngẩn người ra vì bất ngờ. Ánh đèn pin đến rất gần.
Tiếng người nói:
- Rõ ràng nó bị thương ở chân. Tôi thấy nó chạy vô vườn xoài này.
- Thì vô đại đi, dại chi bỏ.
- Băng rào à?
- Băng đại đi.
Chừng mười cái bóng đen xâm nhập vô khu vườn của Vẩn Thạch sục sạo quanh các bụi cây gần chỗ chiếc xe Dodge. Một thằng la lên:
- Xe nhà binh, tụi bay.
Bọn họ chạy xô lại, nhiều ánh đèn pin lóe sáng.
- Quá đã! Gặp của này còn hơn một trăm con thỏ.
Một người khác hỏi:
- Bây giờ làm gì đây?
- Lên đạn hết đi, theo tao.
Gã chỉ huy toán dân phòng khệnh khạng xách súng xăm xăm tiến tới túp lều của Vẩn Thạch không hề hay biết Thạch và ba người đàn ông kia đang núp gần đó. Thạch đợi cho toán dân phòng đi qua liền ra lệnh cho đàn em:
- Tụi bay chuồn đi. Để tao dàn xếp cho.
Nói xong Thạch chạy theo đường tắt về nhà.
Thục đang ngủ trên võng. Thạch bế nàng dậy. Thục hỏi:
- Mấy giờ rồi?
- Gần sáng. Có lính đến. Em tạm lánh mặt đi, để anh đối phó.
Thục tỉnh người. Nàng hỏi:
- Sao vậy?
- Tình cờ. Không sao đâu.
- Nguy không anh?
- Không. Em ra mau đi. Cửa sau đó.
Thục biết không thể chần chờ thêm nữa.
Người dẫn đầu toán dân phòng bước vào túp lều tranh. Anh ta bấm đèn thẳng vào mặt Vẩn Thạch:
- Ông cho coi giấy tờ.
Thạch gắn điếu thuốc lên môi, chậm rãi châm lửa. Hắn nheo mắt nhìn toán dân phòng rồi hỏi giọng nhỏ nhẹ nhưng cương nghị:
- Các anh ở đơn vị nào?
Câu hỏi sắc và lạnh của Vẩn Thạch làm người cầm đầu toán dân phong mất tự chủ, bỏ ngang ý định hỏi giấy tờ. Anh ta nói:
- Chúng tôi thấy có xe nhà binh đậu trong khu vườn này. Chúng tôi được lệnh lục soát khu vực này.
Thạch ném điếu thuốc xuống đất tóe lửa.
- Các anh được lệnh à?
- Phải.
- Chứ không phải các anh đi săn chồn cho thằng Tư Râu à?
Nghe nhắc tên thủ trưởng của mình, những người dân phòng lúng túng ngay. Thạch bồi thêm một đòn nữa. Hắn lấy trong ngăn kéo ra một tấm ảnh, chìa trước mặt người nọ:
- Nhìn xem, có phải Tư Râu đây không?
Rõ ràng bức hình chụp đại uý Tư Râu đang ngồi ăn tiệc với người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta, lúc ấy mang quân hàm thiếu tá. Viên trưởng toán gượng cười đưa trả bức hình cho Vẩn Thạch rồi ấp úng nói:
- Xin lỗi thiếu tá. Tụi em không biết xe của thiếu tá.
Thạch vẫn giữ nụ cười bình thản:
- Đó không phải là xe của tôi đâu. Xe tôi là chiếc Lada màu trắng mà Tư Râu nó thường mượn đi đó. Các cậu không thấy à.
- Dạ thấy. Thôi xin phép thiếu tá cho tụi em về.
- Ừ về đi. Nhưng mà chưa kiếm được con mồi nào đã về à. Ngày mai Tư Râu nó đãi tôi đó. Ráng đi một lát nữa.