Thân hình Bạch Thiếu Hồng rơi rất nhanh, bên tai chỉ nghe tiếng gió ù ù như đang lọt vào cuồng phong. Hàn khí lạnh buốt của núi rừng khiến cho da thịt tê dại, chàng chẳng có cảm giác đau đớn vì hai đường đao tí nào. Đầu óc Bạch Thiếu Hồng chỉ còn lại mỗi một ý nghĩ duy nhất là phải sống sót để báo thù rửa hận. Nhờ có ý chí mạnh mẽ này, chàng trấn tĩnh cố sức nhận coi Giám Hồ ở đâu.
Cũng may đêm nay lờ mờ có ánh trăng chiếu xuống lấp lánh, phản xạ trên mặt nước trong xanh, biến thành một tấm gương khổng lồ nên chàng biết ngay mình rơi hơi xa về phía bên phải một chút.
Đã suy nghĩ được tất sinh cơ nổi dậy, Bạch Thiếu Hồng sực nhớ ra bất cứ cao thủ nào cũng dùng động tác lộn người để lấy lại cân bằng và giảm bớt sức rơi. Do đó chàng cấp tốc thi hành, quả nhiên đà rơi có chậm lại một chút, vừa nhìn thấy một khối đá to chìa hẳn ra khỏi vách đá.
Phúc chí tâm linh, Bạch Thiếu Hồng xoay người để hướng chân về đó điểm nhanh một cái. Thân hình có phản lực bay xéo về phía trái chừng hai thước. Chưa kịp nhận định như thế đã đủ chưa, Bạch Thiếu Hồng đã cảm nhận mắt mình lóe lên cực kỳ đau nhức, toàn thân rơi vào khối nước lạnh buốt đến xương tủy. Chàng mừng rỡ ngậm miệng để chờ đợi, đồng thời cả tứ chi quạt liên tiếp đừng cho chìm xuống quá sâu.
Phản xạ của Bạch Thiếu Hồng rất mau lẹ, vậy mà khi trồi lên cơ hồ mặt nước ở mãi đâu đâu, chứng tỏ đã chìm xuống sâu mấy chục trượng. Không khí cạn kiệt khiến tứ chi không sao cử động nổi và đầu óc bắt đầu có cảm giác mơ hồ hẳn đi. Có lúc chàng đã cho rằng mình đã chết, chẳng qua dưới Âm Ty lạnh lẽo lại tưởng rằng hồ nước đó thôi. Bạch Thiếu Hồng bất giác than thở một tiếng “hởi ôi”.
Ngay lập tức nước lạnh tràn vào miệng mũi, xuống cả phế quản phải sặc lên mấy cái. Nhờ vậy sức lực ở đâu tự nhiên dồn về, chàng chợt đạp mạnh hai chân vừa vặn trồi hẳn lên mặt nước. Bạch Thiếu Hồng cấp tốc hít dài một hơi rồi để mặc thân hình chìm trở lại sau khi bình ổn tâm thần mới uể oải bơi vào.
Con người thật kỳ lạ, khi chạy chết thì cố gắng đến đâu cũng được, lúc đã lên bờ đá, lập tức chân khí bay đi liền. Bạch Thiếu Hồng ngã ra chết giấc tức thì.
Chàng thiếu niên khổ sở này thiếp mãi cho tới khi chim chóc kêu nhau rộn rã buổi ban mai, mới bàng hoàng tỉnh lại. Tuy đầu óc còn nặng như chì và gân cốt đau nhức chẳng khác bị bỏ vào cối xay, Bạch Thiếu Hồng vẫn gắng gượng lẩm bẩm trong miệng:
- Cảm tạ Hoàng Thiên đã cho họ Bạch một con đường sống sót để báo thù rửa hận.
Sợ rằng phía trên có thể nhìn thấy mình, Bạch Thiếu Hồng dùng cả tứ chi trườn người vào một bụi cây lưa thưa nằm phục trong đó ngủ thêm một giấc đến mãi trưa mới tỉnh dậy. Chàng toan chống tay đứng lên đột nhiên toàn thân tê tái bất lực, hốt hoảng kêu lớn:
- Trời ơi, sao lại thế này, có lẽ gân cốt ta đã bị chấn động bại liệt rồi chăng?
Tự hỏi rồi tự lắc đầu phản bác:
- Không đúng, vừa rồi ta còn thấy đau nhức hơn mà vẫn bò đi được, lẽ nào bây giờ thương thế lại nặng hơn.
Tha hồ cho chàng nói đi nói lại, vận hết gân sức để cử động thân thể vẫn không nhúc nhích được tí nào. Chàng bất giác la lên hoảng hốt:
- Nơi đây chắc có ma quỷ hiện hình điểm huyệt cho ta dở sống dở chết chứ đời nào tự nhiên nãy sinh tình trạng kỳ lạ này được.
Đột nhiên có một tiếng khàn khàn vang lên:
- Thằng nhãi này có im đi để ta luyện công hay không?
Bạch Thiếu Hồng không sao tưởng tượng ra được dưới đáy Ma Vân Thiên Nham có người hiện diện, lại còn luyện công hành khí nữa mới thật quái lạ. Mãi sững sốt chàng im lặng một hồi, chợt tỉnh trí la lên:
- Thì ra ngươi là người điểm huyệt ta phải không?
Chẳng có tiếng trả lời nhưng vừa rồi ước đoán cự ly khoảng cách, chàng biết chắc nhân vật quái lạ đang ở rất gần, nên lớn tiếng mắng chửi:
- Ngươi nhân lúc ta bất tỉnh mới ra tay điểm huyệt thì đúng là tiểu nhân hèn hạ.
Nếu không giải huyệt thì ta sẽ réo tổ tiên ngươi ra đấy.
Hăm dọa tới mức đó vẫn không có hồi âm khiến Bạch Thiếu Hồng dở khóc dở cười, chàng muốn xoay đầu nhìn xem quái nhân là ai cũng không xong. Do đó chợt nãy ra một ý nghĩ, lớn tiếng hỏi luôn:
- Được rồi, ngươi đã hèn hạ thế thì ta sẽ nói luôn miệng để cho ngươi loạn thần trí “tẩu hỏa nhập ma” chơi… Chưa hết câu, tai Bạch Thiếu Hồng đã nghe một âm thanh “bốp” thực to trước khi thấy má trái mình sưng phù lên và cực kỳ đau đớn. Mặc dù nơi khóe miệng đã ứa ra một chút máu tươi, Bạch Thiếu Hồng vẫn thoáng một ý tưởng rất khôi hài, bèn nói ra miệng:
- Thì ra ngươi là nam nhân, nam nhân bao giờ tát tai cũng thiếu êm ái hơn nữ nhân. Chẳng thà ta nhận thêm một tát nữa của Tiểu Song cô nương còn hơn.
Ăn nói lảm nhảm vậy mà hóa ra có hiệu lực, nhân vật thần bí chợt “ủa” một cái tỏ vẻ sững sốt, rồi trầm giọng khàn khàn quát lại:
- Thằng nhỏ hóa điên rồi, ngươi có im đi cho ta luyện công không đấy?
Tuy Bạch Thiếu Hồng rất quật cường, nhưng vẫn biết cách tùy cơ ứng biến, hạ giọng lễ phép trả lời:
- Tiền bối giải huyệt cho tiểu bối ra hồ tắm giặt và đi kiếm thức ăn là sẽ được yên tĩnh ngay lập tức đấy.
Quái nhân “hừ” nhẹ một tiếng rồi Bạch Thiếu Hồng nghe “véo” một tiếng nho nhỏ, á huyệt nhói lên ngay lập tức. Chàng tức giận đến ứa cả nước mắt song đành thở dài nằm bất động, đầu óc suy nghĩ toàn những tư tưởng thất vọng và chán nản. Chẳng biết đã qua mấy tiếng thời gian, tai chàng chợt nhận ra âm thanh “véo” như lúc nãy, á huyệt liền được giải khai.
Thủ pháp “cách không đả huyệt” giống như phép lạ thần tiên khiến Bạch Thiếu Hồng nguôi hẳn cơn giận, cười khì một cái:
- Tiền bối làm ơn thì làm cho trót, xin giải khai luôn mấy huyệt đạo kia nữa đi.
Quái nhân thần bí “hừm” trong miệng:
- Trước khi ngươi khai thật là ai thì đừng hòng ta giải huyệt đạo. Nếu là người của lão Thiên tới đây phá quấy thì ta sẽ có cách đối phó sau.
Bạch Thiếu Hồng vô cùng ngạc nhiên, mau miệng trả lời:
- Tiểu bối có biết lão Thiên là ai đâu, chẳng lẽ tiền bối không nghe thấy tiếng tiểu bối rơi xuống hồ sao?
Một thoáng im lặng rồi quái nhân thần bí cất tiếng cười khằng khặc:
- Lúc đó ta đi lên vách đá nghiên cứu nên không hay biết thực, nhưng tiểu tử lừa gạt ta sao được. Vách núi cao hơn trăm trượng thì con người có gan đến đâu cũng không đủ can đảm nhảy xuống đây, nhất là hồ nước sâu cạn thế nào ngươi có biết nổi không?
Bạch Thiếu Hồng tình ngay lý gian, thở dài một cái:
- Tiền bối suy đoán theo lẽ thường tình thì đúng, đối với kẻ mang nặng huyết hải thâm cừu như tiểu bối thì phương cách nào cũng được. Miễn là có dịp được nghiên cứu Ma Vân Quỷ Tự thì vong mạng cũng vui lòng.
Quái nhân “ủa” ra chiều kinh ngạc:
- Nhỏ tuổi như ngươi cũng có tham vọng nghiên cứu Ma Vân Quỷ Tự nữa sao?
Bạch Thiếu Hồng toan trả lời thì quái nhân đã mau miệng hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ Thiên Nham bị lấp mất lối vào rồi sao, đến mức ngươi phải liều mạng như vậy?
Tới lượt Bạch Thiếu Hồng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng thoáng mắt chàng đã hiểu ra liền. Thì ra quái nhân đã ở Thiên Nham từ lâu nên hoàn toàn không biết sự việc Hắc Chu Bang lộng hành ngăn cản cao thủ giang hồ. Chàng bèn kẻ sơ qua, hy vọng quái nhân sẽ tức giận lên đó xóa bỏ điều vô lối này. Nào ngờ ông ta cất tiếng khen liền:
- Cái tên bang chủ nào đó của Hắc Chu Bang xử sự đúng lắm. Ma Vân Quỷ Tự huyền diệu vô song, để cho những kẻ ngu ngốc tham cứu chỉ thêm uổng phí mà thôi.
Bạch Thiếu Hồng cười nhẹ đáp móc một câu:
- Hóa ra là thế. Tiền bối xem ra trác tuyệt hơn người, có lẽ đã nghiên cứu hoàn tất Ma Vân Quỷ Tự rồi chứ gì?
Quái nhân đột ngột cười như rú, âm thanh nửa bi thảm nửa xúc động vọng mãi tới lớp sương mù vần vũ ngang lớp đá đen. Dứt tiếng rú, quái nhân mới chịu nói nho nhỏ:
- Nếu hoàn tất lẽ nào ta cứ phải ngồi mãi nơi đây dầm sương hút gió.
Bạch Thiếu Hồng không biết nói gì hơn bởi vì tâm hồn bất giác rung động cảm thông. Một khi toàn tâm toàn lực vẫn không đạt được ý nguyện thì chẳng còn gì bi thảm hơn sự vô vọng gậm nhấm ngày này qua tháng khác.
Quái nhân hình như cũng chìm đắm vào suy nghĩ nên lẩm bẩm một câu khác lạ:
- Chính lão Thiên tự phụ thông minh hơn ta, rốt cuộc sáu chục năm nay cũng phải chết dí nơi tuyệt địa đấy thôi.
Bạch Thiếu Hồng nghe qua liền minh bạch nơi Thiên Nham chẳng phải có một mình quái nhân mà còn một lão già khác nữa. Chàng rùng mình vì câu sáu mươi năm nay nên vô tình kêu lớn:
- Vô lý thực, con người chứ có phải sắt đá đâu mà chịu đựng khổ nhục mấy chục năm dài!
Quái nhân đang mơ màng liền giật mình tiếp lời, âm thanh khàn khàn chất chứa đầy nỗi bi hoài:
- Ta và lão Thiên cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu ngươi đã nhìn vào Ma Vân Quỷ Tự rồi, rốt cuộc sẽ như ta và lão Thiên mà thôi. Nó có ma lực khiến người ta điên đảo cả thần hồn và quên hẳn thời gian. Hởi ơi, sáu chục năm trôi qua mà ta cứ tưởng đâu mới ngày hôm qua.
Bạch Thiếu Hồng nhân cơ hội đề nghị ngay:
- Tiểu bối có cơ duyên đưa đẩy lọt vào Thiên Nham, tuy tuổi còn non nớt nhưng ba cái đầu vẫn hơn. Xin tiền bối rộng lượng giải huyệt trước rồi sẽ bàn bạc sau.
Quái nhân cất tiếng cười ha hả tỏ vẻ châm biếm:
- Tiểu tử thuyết lý thật là hay, nhưng Thiên Địa Song Quân này lừng lẫy một thời mà sáu mươi năm nay nghiên cứu không ra. Chẳng lẽ thêm một cái đầu ngu ngốc của ngươi mà sáng tỏ ngay ư?
Bạch Thiếu Hồng không để ý đến lời mai mỉa bởi vì đang hết sức bàng hoàng với danh hiệu Thiên Địa Song Quân. Đây chính là hai nhân vật giang hồ đồn đãi đã tuyệt tích sau lần trung thu Giáp Tý sáu mươi năm trước. Hóa ra họ say mê Ma Vân Quỷ Tự đến mức ở luôn dưới đáy Thiên Nham cho tới hiện tại. Xem ra chuyện tìm hiểu Ma Vân Quỷ Tự không phải là chuyện đơn giản, một vài năm là hoàn tất.
Bạch Thiếu Hồng chợt lên tiếng hỏi:
- Tiểu bối rất ngưỡng mộ danh tiếng của Thiên Địa Song Quân, chẳng hay lão tiền bối kia ở đâu, nói cho tiểu bối biết để tiểu bối đến bái kiến vấn an.
Địa Quân lão nhân hơi giật mình hỏi lại:
- Ủa, ngươi hỏi lão Thiên phải không?
Chớp mắt, Bạch Thiếu Hồng đoán ra một việc. Thì ra đây là Địa Quân, còn hai tiếng “lão Thiên” là chỉ Thiên Quân. Chàng gật đầu trả lời:
- Chính thị, chẳng hay có điều gì trắc trở nên tiền bối tỏ vẻ phân vân như vậy?
Địa Quân lão nhân chợt cười nhẹ, nói một câu hoàn toàn lạc lõng:
- Thì ra ngươi không phải là người của lão Thiên thực. Để ta giải huyệt xong sẽ nói chuyện cho rõ ràng.
Lúc cầu khẩn thì chẳng lọt tai, đến khi bất ngờ Địa Quân lão nhân nói là thi hành ngay. Bạch Thiếu Hồng chỉ nghe “veo véo” mấy tiếng nho nhỏ là thân thể đã cử động được bình thường. Chàng vui mừng ngồi dậy lớn tiếng khen ngợi:
- Cách không đả huyệt thủ pháp của tiền bối thật cao siêu không tưởng. Tiểu bối thành tâm kính phục vô cùng.
Địa Quân lão nhân không khỏi khoan khoái trong lòng, lớn tiếng cười dài:
- Ngươi khen trật rồi, thủ pháp “Thất trượng phi hoa” của ta đã có từ trước, không phải là võ công trong Ma Vân Quỷ Tự.
Bạch Thiếu Hồng cực kỳ kinh hãi, bởi vì hai lý do. Đó là võ công trước kia của Địa Quân lão nhân đã cao siêu không tưởng, điểm thứ hai theo kiểu cách vừa nói thì Ma Vân Quỷ Tự còn chứa đựng võ học thượng thừa hơn gấp mấy lần, mới khiến ông ta say mê bỏ phí thời thanh xuân. Chàng lắc đầu lẩm bẩm:
- Khó tin được, chẳng lẽ Ma Vân Quỷ Tự khiến người ta biến thành thần tiên được hay sao?
Địa Quân lão nhân “hừ” một cái nghiêm giọng trả lời:
- Tuy ta mới hiểu được một hai thành trong Ma Vân Quỷ Tự nhưng chắc chắn nó là võ học cao diệu không lường. Không đi mây về gió được cũng chẳng khác thần tiên là mấy.
Bạch Thiếu Hồng đứng dậy vái lão nhân rất trịnh trọng:
- Đa tạ lão tiền bối chỉ giáo. Nếu tiểu bối nghiên cứu ra võ học trong Ma Vân Quỷ Tự thì mới mong trả được gia thù mang nặng từ lâu.
Địa Quân chợt sầm mặt quát tháo:
- Cần gì phải tốn công thế. Ngươi chỉ cần bái ta làm sư phụ thì trong vòng ba năm đã là người vô địch thiên hạ rồi, muốn đánh chết ai mà chả được.
Bạch Thiếu Hồng ngẩn người ra suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu quầy quậy:
- Tiền bối có hảo ý, tiểu bối xin tâm lãnh, thật sự không có võ công trong Ma Vân Quỷ Tự thì quyết không chống nổi hai thủ phạm đã gây ra ân oán cho họ Bạch đâu.
Đột nhiên chàng nghe như có tiếng gió thổi nhẹ, hai đầu vai đau nhói như bị kìm sắt kẹp trúng. Mặc dù xương cốt kêu lên răng rắc sắp bị gãy lìa, chàng vẫn nghiến răng quát hỏi:
- Tiền bối làm cái gì thế?
Hơi thở của Địa Quân phà cả vào gáy chàng:
- Hà hà, ta biểu diễn một chút võ công để ngươi xem thử đó mà. Giờ đã đủ để ngươi tâm phục ta làm sư phụ chưa?
Bạch Thiếu Hồng càng lúc càng đau đớn, nên buột miệng hỏi luôn:
- Nếu đứng trước mặt Nhị Sát Huyết Thần, võ công tiền bối có đủ để tâm phục không?
Hai tay của Địa Quân nới lỏng hẳn ra, chứng tỏ câu nói có hiệu lực chấn động rõ ràng:
- Thì ra đại địch của ngươi là Nhị Sát Ma Thần.
Bạch Thiếu Hồng thở nhẹ, từ từ xoay người đối diện Địa Quân.
Chàng không khỏi giật mình vì trước mặt mình đúng là một dã nhân không hơn không kém. Trải qua sáu mươi năm y phục bằng loại vải thường đã mục nát hư hỏng hoàn toàn, chỉ còn lại tấm da hổ phủ ngoài rất sơ sài. Nếu không có một sợi dây mây buộc mấy vòng ngang lưng thì nó cũng chẳng che đậy được bao nhiêu. Riêng diện mạo Bạch Thiếu Hồng không sao nhận được rõ bởi vì râu tóc dài thậm thượt phủ kín toàn bộ.
Duy nhất biểu hiện đó là con người đang sống là ánh mắt tinh quang lấp lánh xuyên qua râu tóc cực kỳ sắc bén.
Bạch Thiếu Hồng can đảm hơn người không những không tỏ vẻ sợ hãi mà còn cười khẩy một cái:
- Hóa ra tiền bối cũng có chút nể nang uy danh của Nhị Sát Huyết Thần Ma Thần đấy.
Địa Quân mãi suy nghĩ nên hình như không nghe thấy, lẩm bẩm trong miệng:
- Có lẽ Nhị Sát Ma Thần đã minh bạch một ít trong Ma Vân Quỷ Tự nên mới đi lại giang hồ vào thời gian ta đang diện bích nghiên cứu.
Quái nhân chợt chớp mắt nhìn thẳng mặt Bạch Thiếu Hồng hỏi gằn từng tiếng:
- Ngươi tính danh là gì? Thân phận chắc không nhỏ nên mới gây thù chuốc oán với Nhị Sát Ma Thần. Hai lão ma gây án vào năm nào?
Bạch Thiếu Hồng đã có chủ định sẳn, trả lời một nửa câu hỏi chứ không tiết lộ thân thế:
- Cách đây mười năm, tức là lúc tiểu bối được năm tuổi, chứng kiến rõ ràng Nhị Sát xuống tay giết hại toàn gia hơn ba chục người. Tiền bối hỏi để làm gì?
Địa Quân vẫn theo luồng tư tưởng của mình, hấp tấp hỏi tiếp:
- Lúc đó ngươi thấy thân pháp và võ công của hai lão ma ra sao?
Bạch Thiếu Hồng thở dài buồn bã, trầm giọng như đang hồi tưởng lại:
- Tiểu bối chưa đủ đầu óc nhận xét, vả lại toàn gia đều là nho gia danh sĩ có biết gì về võ công đâu. Tuy nhiên có một điều tiểu bối nhớ rất rõ ràng, đó là thân pháp của Nhị Sát phiêu phưởng như hồn ma, không hề có tí tiếng động nào. Lão ma đi sát bên người mà tiểu bối không hề hay biết, chớp mắt một cái đã thấy ba mươi mấy người nằm la liệt khắp trang viên rồi.
Địa Quân nóng nảy ngắt lời hỏi tiếp luôn, thần thái có vẻ rất kinh nghi:
- Sau đó ngươi có xem xét các xác chết không? Có thấy đầu ngực mỗi người in hằn năm lỗ máu của Huyết Trảo không?
Nhắc tới thảm kịch, âm giọng Bạch Thiếu Hồng nghẹn ngào hẳn lên:
- Những người kia thì tiểu bối chẳng có lòng dạ quan sát, riêng gia gia, má má và ba huynh muội, tổng cộng năm người là thân thích thì tất nhiên phải xem xét coi chết thật hay chưa. Vì vậy tiểu bối nhìn rất rõ ràng, người nào cũng có một điểm máu nơi Mi Xung.
Địa Quân lại vội vả cắt lời:
- Chỉ có một điểm máu?
Bạch Thiếu Hồng đáp:
- Tất cả đều có một điểm máu giống nhau y hệt, màu đỏ rực in hẳn trên da thịt to bằng đồng xu, màu đỏ tươi tắn không phải là máu huyết và không hề ăn sâu vào da thịt tí nào?
Ánh mắt của Địa Quân càng rực sáng hơn, nghe tới đâu cứ “hừ hừ” trong cổ tỏ vẻ khẩn trương cực độ, chờ chàng nói vừa dứt là hỏi tiếp ngay:
- Ngươi có sờ thử vào điểm máu ấy không? Nó mềm nhũn như chẳng có tí xương thịt nào phải không?
Bạch Thiếu Hồng hơi giật mình, run run đáp lại bằng một giọng cũng khẩn trương không kém:
- Sao tiền bối biết? Lúc đó tiểu bối có cảm giác như phía trong lớp da chẳng có xương thịt gì cả, nó lùng bùng như đụng nước ở trong vậy.
Đột nhiên Địa Quân ngửa mặt lên trời rú dài một tiếng chói óc khiến Bạch Thiếu Hồng không sao chịu đựng nổi. Dù đã mau lẹ bịt hai tai vẫn thấy choáng váng cả đầu óc, rốt cuộc chàng thiếu niên phải ngồi “bịch” xuống nền đá mới giữ được thân hình khỏi ngã nghiêng. Tuy vậy chàng có cảm giác tiếng rú có vẻ bi thương buồn bã hơn là hùng tráng.
Dường như Địa Quân lão nhân không để ý đến sự đau khổ của Bạch Thiếu Hồng, dứt tiếng rú là than dài một câu:
- Nhị Sát hơn bọn ta mất rồi, “U Lực Huyết Điểm Công” chưa đúng yếu quyết nhưng cũng vẫn có tiến bộ hơn ta rất nhiều.
Bạch Thiếu Hồng ngẩn người ra kinh ngạc, trong suốt cuộc đời lưu lạc, chàng để tâm chú ý rất nhiều tên võ học thượng thừa khác người nhưng chưa hề nghe danh hiệu dài dòng này. Chàng buột miệng hỏi lớn:
- “U Lực Huyết Điểm Công” là gì, tại sao Nhị Sát cũng có võ học giống như tiền bối?
Địa Quân lão nhân rú lên một hơi để phát tiết rồi khẩn cấp, trầm trọng đáp trả:
- Đó là một môn trong Ma Vân Quỷ Tự, sáu mươi năm trước, Thiên Địa Song Quân chúng ta và Nhị Sát Huyết Trảo cùng đọc được trên vách Hắc Nham.
Bạch Thiếu Hồng thực sự kinh hoàng, run rẫy kêu lên:
- Thì ra Nhị Sát Huyết Trảo Ma Thần chính là hai nhân vật hóa điên hóa cuồng năm xưa trên Thiên Nham đó ư?
Địa Quân lão nhân gật đầu xác nhận, bỗng nhiên hỏi mau:
- Không thể để tình thế thuở trước xảy ra, ta phải đi gặp lão Thiên bàn soạn phương cách mới được.
Không hề báo trước, Địa Quân lão quái nhân nói xong là lập tức vươn cánh tay khẳng khiu đầy lông lá ra, nhanh như chớp nắm lấy gáy Bạch Thiếu Hồng. Chàng định la lên “Tiền bối làm gì vậy?” thì thân hình đã bốc hẳn khỏi mặt đất. Gió lạnh cắt da thổi ngược rất mạnh khiến chàng không sao mở mắt ra nổi, hai tai chỉ nghe mãi như gió cuốn và thân hình lướt đi cực kỳ mau lẹ.
Dù không có ý bái Địa Quân làm sư phụ, Bạch Thiếu Hồng cũng thầm công nhận lão quái nhân này có võ công cao siêu hơn người. Mãi mê suy nghĩ, tiếng gió dứt từ bao giờ chàng chẳng hay, thay vào đó là tiếng quát trầm vang lên:
- Lão Địa, ngươi đến đây làm gì, chưa tới ngày chúng ta hẹn ước cơ mà?
Bạch Thiếu Hồng vội vàng mở mắt để nhìn diện mạo Thiên Quân lão nhân, ngờ đâu mặt mũi tối sầm hẳn lại bởi vì Địa Quân lão quái không hề báo trước thẳng tay vất chàng xuống đất luôn. Vì vậy Bạch Thiếu Hồng ngửa đầu trúng phải khối đá đau đến nổ cả đom đóm mắt.
Trong khi đó Địa Quân lão nhân lớn tiếng trả lời rất ngắn gọn:
- Nhị Sát Ma Thần đã luyện được bảy phần U Lực Huyết Điểm Công rồi đó.
Cũng như Địa Quân khi nghe Bạch Thiếu Hồng nhắc đến Nhị sát, Thiên Quân lão nhân kêu lên “ối chà” rất sững sốt:
- Thực vậy sao, ngươi do đâu mà có tin này?
Địa Quân lão nhân đã có chủ ý bàn luận với Thiên Quân nên thong thả ngồi xuống kể lại đầu đuôi câu chuyện. Trong lúc đó tha hồ Bạch Thiếu Hồng ngắm nhìn dung mạo của Thiên Quân lão nhân. Lão quái này cũng chẳng khác Địa Quân tí nào, ngoại trừ tấm da khoác ngoài là da Mãnh Sư mà thôi.
Địa Quân kể xong trầm giọng kết luận:
- So sánh đầu óc của Nhị Sát bằng chúng ta thế nào được. Sự thành tựu này chắc là do hai lão ma ấy bổ khuyết cho nhau nên ý nghĩa rõ ràng hơn chúng ta. Vì vậy ta muốn hủy bỏ ước hẹn cùng ngươi nghiên cứu mới mong lấy lại được thời gian tranh chấp vô bổ mấy chục năm qua.
Bạch Thiếu Hồng dù thông minh đến mấy nhất thời cũng không hiểu hết uẩn khúc giữa hai lão quái nhân này, vội vàng hỏi ngay:
- Nhị vị tranh chấp việc gì mà phải kéo dài đến sáu mươi năm không giải quyết được?
Địa Quân liếc mắt thấy Thiên Quân không có phản ứng gì mới thong thả đáp lời, kể chuyện chính mình:
- Ta và lão Thiên là huynh đệ song sinh, cùng ra khỏi bụng mẹ một lượt nên không biết ai là huynh ai là đệ. Ngay cả tính tình một Âm một Dương rất xung khắc nhau, không có việc gì mà đồng lòng được. Tuy nhiên đến năm mười sáu tuổi, theo cùng một sư phụ thì Âm Dương mới bắt đầu lộ rõ và xung khắc càng trầm trọng hơn.
Nếu cả hai phân tách mỗi người đi mỗi ngã thì chẳng nói gì, đàng này mỗi khi gặp đại địch Âm Dương bổ sung cho nhau trở nên lợi hại vô cùng. Vì vậy đã khó phân tách lại còn mang chung một ngoại hiệu, ta lấy chữ Địa còn lão lấy chữ Thiên.
Địa Quân chợt xua tay mấy cái rồi nói tiếp:
- Việc đó bỏ đi. Năm Giáp Tý cách đây sáu mươi năm, ta và lão Thiên nghe đồn Ma Vân Thiên Nham có Quỷ Tự liền thân hành đến nghiên cứu. Trước khi đến đó đã gặp Nhị Sát Ma Thần và xảy ra một cuộc giao đấu long trời lở đất. Rốt cuộc chẳng ai thắng ai được nửa thức, do đó lại càng nôn nóng về Ma Vân Quỷ Tự hơn.
Lão quái nhân ngừng lời, thở dài buồn bả nói tiếp:
- Sau khi bốn người chúng ta đọc hết Quỷ Tự Ở vách đá đen, đối chiếu với chữ hiện lên Ma Vân thì loạn xạ đầu óc, đồng loạt chết giấc liền. Lúc tỉnh dậy Nhị Sát đã bỏ đi từ bao giờ, ta và lão Thiên quyết định phát thệ một câu:
chưa nghiên cứu ra toàn vẹn thì chưa ra khỏi Thiên Nham.
Bạch Thiếu Hồng xen vào hỏi luôn:
- Trải qua mấy chụt năm, chắc là nhị vị tiền bối minh bạch rất nhiều rồi phải không?
Địa Quân lão quái vừa lắc đầu vừa thở dài:
- Thoạt đầu thì có tiến triển rất lớn, nhưng càng về sau ý kiến của ta và lão Thiên càng trái ngược hẳn, đến độ xảy ra xung sát một trận tơi bời. Sau đó chúng ta đồng ý là căn cơ mỗi người đều khác nhau, mức thành tựu vì đó cũng khác hẳn nhau, nên chia ra hai đầu Thiên Nham nghiên cứu. Cứ năm năm lại một lần ấn chứng võ công, hỡi ôi… Bạch Thiếu Hồng thấy ông ta ngừng lời than dài thì kinh hãi kêu lên:
- Chắc là phát sinh mâu thuẫn thêm phải không?
Thiên Địa Song Quân đều giật mình, cả hai đồng thanh hỏi như quát:
- Sao ngươi biết?
Bạch Thiếu Hồng chẳng sợ hãi tí nào, cười nhẹ rất ung dung như người lớn dạy bảo con nít:
- Ma Vân Quỷ Tự nghe nói chớp hiện lờ mờ rất khó đọc, hai vị đã không chuyên tâm hoặc chọn Ma Vân hoặc lấy Quỷ Tự, ôm đồm cả hai, thảo nào không đại loạn thần trí sao được. Sau đó chưa tỉnh ngộ, lại phân cách ra hai đầu Thiên Nham, hướng quan sát càng thêm cách biệt thì dù là trẻ con cũng thừa biết sẽ phát sinh mâu thuẫn, có riêng gì tiểu bối đâu.
Thiên Địa Song Quân nghe chàng thuyết một hơi thì đồng ngẩn người nhìn nhau, chín phần kinh hãi, một phần bẽ bàng. Tự xưng hai chữ Thiên, Địa mà đầu óc kém xa một tiểu tử mười lăm, mười sáu.