Trong khi đó, ở nhà, Hương Vy đang bị ba mẹ rầy vì vì đã để Hương Thủy rời nhà một mình.
- Con nuông chiều em không đúng chút nào. Nó sốt cả đêm vẫn chưa khỏi. Nó đi ra ngoài gió như vậy thì bệnh trở nặng làm sao?
Hương Vy lắc đầu:
- Con cũng ngăn em, nhưng nó bảo phải đi lấy xe đạp về. Với lại, con thấy nó khỏe rồi nên mới đám để nó đi một mình:
Bà Minh Hương thở dài:
- Các con đã lớn cả rồi, sao cứ để ba mẹ phải lo lắng nhiều như vậy. Đó, con xem, đi cả buổi rồi cũng chưa về. Nó phải biết ở nhà mọi người chờ nó mà.
Ông Minh Hương nói:
- Chắc nó thấy nắng quá nên ghé đâu đó ngồi rồi, mình đừng lo lắng quá. Giờ mình lên phòng nghỉ ngơi một lát đi, tôi và Hương Vy lo cơm nước cho.
Biết mình không làm được gì, bà Minh Hương gật đầu đi lên phòng.
Hương Vy nói:
- Hay ba cũng nghỉ ngơi đi. Một mình con lo cơm nước cũng xong mà.
- Ờ, mà con thật thấy Hương Thủy nó khỏe chứ?
Hương Vy cười:
- Sao con có thể nói láo ba mẹ được. Con ép nó ăn xong chén cháo mới cho đi.
- Vậy sao đến giờ nó vẫn chưa về?
- Ba biết con Thủy mà, nó là đứa thích lang thang. Hôm nay trời trong xanh tươi đẹp như vầy thì nó dễ gì về nhà nằm, để nó hít thở không khí ngoài trời sẽ tốt cho nó thôi ba à.
Ông Minh Hương gật đầu:
- Ừ. Nó là đứa mà ba mẹ lo lắng nhiều hơn không như con và Hương Đình. Vì thế, con và Hương Đình đừng ganh tỵ.
Hương Vy cười:
- Ba không nói, chúng con cũng hiểu mà.
- Cả con và Hương Đình đều yêu quý Hương Thủy.
- Ba mẹ đừng bận tâm. Thôi, con đi làm cơm đây Hương Vy ra nhà sau đứng thừ người suy nghĩ, trong lòng thực sự rất lo lắng. Hương Thủy đâu phải không hiểu tánh ý ba mẹ, thì không 1ý do gì đi rong đến quên giờ về. Nó có xảy ra chuyện gì không?
Đang trầm tư. Hương Vy giật mình vì tiếng chuông cửa. Nàng chạy nhanh lên:
- Ba ơi, để con mở cửa!
Hương Vy bước ra ngoài. Nàng ngạc nhiên vì thấy một thanh niên lạ trước cửa.
- Xin lỗi, anh tìm ai?
- Xin hỏi đây có phái là nhà cô Hương Thủy không?
Hương Vy nghe tim mình đập nhanh:
- Dạ phải… sao… anh biết… biết em gái tôi?
- Tôi…
- Anh tìm em gái tôi có việc gì?
- Có người nhờ tôi hỏi thăm cô Thủy, cô ấy có ở nhà không chị, xin cho tôi gặp mặt nói vài câu.
- Nó không có ở nhà. Có chuyện gì anh nói với tôi, tôi sẽ nói lại với nó.
Người thanh niên lắc đầu:
- Dạ không được. Tôi chỉ có thể nói riêng với cô ấy thôi.
- Vậy anh để lại tên, khi em tôi về tôi sẽ nói lại. Rồi chiều hoặc mai anh đến.
- Chừng nào cô ấy về?
- Không rõ lắm, nhưng có lẽ sắp về rồi.
- Vậy tôi sẽ ra ngoài quán ngồi đợi. Chào chị.
Nói rồi, người thanh niên quay đi thật nhanh. Hương Vy nhìn theo ngạc nhiên:
Có khi nào anh ta là Trần Vỹ không…
Tuy nghĩ thế song Hương Vy không tin lắm. Nàng lắc nhẹ đầu quay vào thì nghe có tiếng xe đỗ lại. Nàng nhìn ra, lần này thì tới hai người đàn ông lạ mặt.
Hương Vy lẩm bẩm:
- Hôm nay ngày gì mà có nhiều người viếng nhà thế này.
- Cô ơi…
Hương Vy cúi chào:
- Xin lỗi, hai anh hỏi ai?
- Cô là Hương Vy phải không?
Hương Vy ngạc nhiên:
- Anh là ai? Vì sao lại biết tên tôi.
- Tôi tên Quang Minh, bạn của Hương Thủy. Cô ấy nói có một người chị và em gái, nên tôi đoán thế, không ngờ lại đúng. Còn đây là Duy Lân bạn tôi.
- Tôi không nghe Hương Thủy nói có bạn như hai anh. Vậy xin lỗi, các anh đến tìm Hương Thủy có gì không? Hiện giờ nó đi vắng rồi.
Quang Minh nói:
- Tôi biết. Chúng tôi đến đây cũng vì cô ấy. Xin lỗi, cô có thể ra ngoài kia nói chuyện được không?
- Tại sao thế?
- Tôi không muốn ba mẹ cô nghe được rồi lo lắng.
Hương Vy bàng hoàng:
- Hương Thủy nó gặp chuyện gì phải không?
- Xin cô đừng lo.
- Tôi không lo sao được. Nó chỉ bảo đi bộ một tiếng rồi về, vậy mà bây giờ đã xế trưa rồi vẫn không thấy. Hai anh đến tìm nói úp mở như thế bảo tôi yên tâm được ư.
Duy Lân nói:
- Hiện Hương Thủy đang nằm ở bệnh viện.
Mới nghe thế, Hương Vy đã tối mắt lảo đảo Duy Lân nhanh tay đở Hương Vy:
- Cô sao thế?
Hương Vy lắc mạnh đầu:
- Anh vừa nói gì?
- Hương Thủy đang nằm ở bệnh viện.
Hương Vy nắm chặt hai cánh tay Duy Lân, thở nặng nhọc:
- Vì sao nó lại nằm viện. Nó bệnh gì và hai anh là ai?
- Tôi là bác sĩ đang điều trị cho cô ấy. Cô yên tâm, cô ấy không sao, chỉ cần cô ấy nghỉ ngơi thì sẽ nhanh khỏi thôi.
- Bây giờ nó thế nào?
- Đang ngủ. Do muốn có người thân bên cạnh động viên để cô ấy bớt đau khổ nên chúng tôi mạo muội đến tìm. Mong cô đừng phiền trách.
Hương Vy chùi nước mắt rồi nói nhỏ:
- Tôi phải cám ơn hai anh đã chăm sóc em gái tôi, còn đến nhà báo tin. Hai anh có thể ra ngoài kia đợi tôi một lát. Tôi vào nhà xin phép ba mẹ rồi ra ngay.
- Có nên nói cho hai bác biết không cô?
- Bây giờ thì chưa. Để đến đó xem Hương Thủy thế nào rồi về tôi sẽ lựa lời thưa lại để ba mẹ không phải 1o lắng.
Duy Lân nhìn Quang Minh, cả hai gật đầu.
Vừa định vào quán, chợt Quang Minh kéo Duy Lân lại:
- Khoan, cậu nhìn xem phải Trần Vỹ không?
Duy Lân nhìn vào quán rồi gật đầu:
- Phải, là anh ta. Vì sao lại đến đây mà không vào nhà?
- Có lẽ đến tìm Hương Thủy nhưng không vào nhà, nên ngồi ở đây chờ Hương Thủy về ngang.
- Đã có vợ rồi còn lén lút tìm người tình cũ, gã này thật không có lòng tự trọng chút nào.
Quang Minh cười:
- Hẳn anh ta chưa biết Hương Thủy đã nhìn thấy mình nên mới dám đến nhà tìm. Xem ra, Hương Thủy còn may mắn vì đã nhìn thấy sự thật, bằng không sẽ bị anh ta lừa dối nữa. Mình ra xe ngồi đợi Hương Vy tốt hơn.
Cả hai ngồi đợi không lâu thì Hương Vy ra. Duy Lân mở cửa xe và hỏi:
- Ba mẹ cô có nói gì không?
Hương Vy lắc đầu:
- Tôi nói dối là ở công ty nhắn gấp nên đến đó một lát sẽ về. Hai anh nói chắc là Hương Thủy không chuyện gì chứ.
Duy Lân đóng cửa rồi cho xe chạy và cười
- Tôi là bác sĩ đấy…
- Thường lời bác sĩ nói cốt để người thân bớt lo lắng thôi, chớ đâu có nói hết sự thật bệnh tình của người bệnh.
- Sao cô mất lòng tin ở bác sĩ vậy?
- Bởi tôi đã gặp quá nhiều rồi. Song như vậy vẫn còn tốt hơn những người thiếu lương tâm. Bệnh nhẹ mà bảo nặng, hoặc buộc phải mua thuốc mắc tiền, có khi còn câu móc đến phòng tư của mình để điều trị. Tôi rất ghét đến các phòng mạch tư.
Duy Lân nóng mặt vì tự nhiên bị một cô gái xem thường còn thốt lời khinh miệng nên cáu gắt:
- Họ mở phòng mạch tư cũng để trị bệnh và kiếm thêm thu nhập, việc đó mắc mớ gì đến cô mà ghét.
- Vì sao ở bệnh viện không trị tận tâm để họ nhẹ bớt chi phí. Việc gì phải đến phòng mạch tư mới chữa hết bệnh, bộ tưởng ai cũng có nhiều tiền của để điều trị tư sao? Mấy người bác sĩ như các anh có hiểu nỗi khổ tâm của những người nghèo khó đâu, chỉ cần tiền vào túi là đủ rồi.
Duy Lân thắng xe cái kịt làm Quang Minh và Hương Vy chúi tới đập đầu vào thành ghế.
- Cô thật ngang bướng, ăn nói không lý lẽ! Sao có thể đánh giá thấp nhân phẩm tư cách của chúng tôi thế? Không phải bác sĩ nào cũng thế. Đó chỉ là một vài cá nhân, cô không thể vơ đũa cả nắm rồi xem thường chúng tôi.
- Ơ, nhưng tôi có nói anh đâu.
- Cô không nói tôi, nhưng cô xúc phạm đến nghề nghiệp của chúng tôi. Cô có biết điều đó 1à một sự sỉ nhục đối với chúng tôi không?
- Hừ… Đúng là tôi sai khi xem các bác sĩ đều như nhau. Nhưng tôi nói đúng sự thật, vì gia đình tôi là nạn nhân của sự thiếu lương tâm đó. Họ đã bỏ mặc em gái tôi nằm hàng mấy tiếng đồng hồ chống chọi lại cơn đau mà không một chút thông cảm, chỉ bởi vì ba mẹ tôi không đủ tiền đóng viện phí. Cuối cùng, ba mẹ tôi cầu xin vị bác sĩ đó chữa giúp rồi sẽ chạy lo hoàn lại tiền điều trị. Ông ta bảo muốn thế thì đến phòng mạch của ông ta. Vậy ông bảo gia đình tôi phải làm sao. Ông có bao giờ trị bệnh cho ai mà không nhận tiền không?
Rồi cả hai cứ tranh cãi phải trái làm Quang Minh cũng ngạc nhiên và bất ngờ. Tự nhiên phát sinh mâu thuẫn với nhau, không ai chịu nhượng ai. Điều làm anh bất ngờ rất lớn là Duy Lân tranh cãi tay đôi với người con gái mới lần đầu gặp mặt đến đỏ mặt. Và anh cảm thấy thật buồn cười.
Tuy lời Hương Vy có quá đáng thật, nhưng cô ấy không nói sai, và lời Duy Lân cũng đúng. Có điều không ai nhịn ai, họ đều muốn tranh phần phải về mình. Cho rằng cãi nhau như thế là quá đủ rồi, Quang Minh buộc phải lên tiếng:
- Hai người vẫn chưa mệt sao? Nhưng tôi thì mệt lắm rồi. Sao tự nhiên lại cãi nhau vì một vấn đề không liên quan đến mình vậy? Hương Vy đã bảo không phải nói cậu thì cậu giận cái gì? Cậu cũng biết vẫn có một số người như thế mà. Chẳng phải cậu cũng từng buồn phiền về việc này sao? Cậu nên thông cảm cho Hương Vy, ai không buồn giận và ấm ức khi bị trấn lột như vậy. Có điều lời cô ấy nói quá tháng nên khó nghe một chút.
Hương Vy cũng nhận ra mình đã phát giận vô lý nên thở dài:
- Xin lỗi anh. Tôi thực sự không muốn chỉ trích ai cả. Chẳng qua trong lòng tôi bực dọc lo lắng bất an, nên xuất lời mà không suy nghĩ. Mong hai anh bỏ qua cho.
Duy Lân cũng thở dài:
- Do tôi nóng nảy nữa. Vậy thôi huề cả đi, tôi cũng xin lỗi cô.
Quang Minh cười:
- Vậy phải vui không. Cậu đưa tớ đến công ty đi rồi đưa cô ấy đi gặp Hương Thủy được không?
- Ở công ty còn việc làm sao?
- Lúc nào mà chẳng có việc làm. Tại tớ không thích ngồi yên nên mới chạy nhong ngoài đường. Nếu không, đâu có gặp nhiều rắc rối như vậy.
Duy Lân không nói gì, lái xe đi.
Quang Minh bước xuống xe và nói:
- Chào cô Vy.
- Chào anh. Cám ơn anh.
- Hãy báo cho tớ biết tình hình sức khỏe của cô ấy nhé.
- Được rồi. Thôi, tớ đi đây.
Quang Minh gật đầu rồi đi vào công ty.
Trên xe, Hương Vy hỏi:
- Anh Lân! Thực sự Hương Thủy nó bị bệnh gì vậy anh?
Duy Lân lắc đầu:
- Cô ấy không mắc bệnh gì nghiêm trọng. Chẳng qua cô ấy bị suy nhược cả thế xác lẫn tinh thần, nên khi gặp chuyện đau lòng đã không gượng được mới ngã bệnh. May lúc đó có Quang Minh bên cạnh nên kịp thời đưa vào bệnh viện.
Hương Vy thảng thốt:
- Anh bảo nó gặp chuyện đau lòng gì?
- Thế cô có biết cô ấy có người yêu không?
- Có. Nó bảo cậu ta đi nước ngoài để thăm ông bà nội bị bệnh, độ một tháng quay về. Nhưng hình như mấy tháng rồi, chẳng lẽ nào…
Duy Lân gật đầu:
- Phải. Cô ấy đã tình cờ trông thấy anh ta đi với bạn gái… à không, vợ của anh ta.
- Ô? Sao anh biết?
- Tôi nghe Quang Minh nói, vì cô gái đó là em họ của Quang Minh. Nó đã gặp, cho nên khi nghe Hương Thủy tâm sự nó nhận ra ngay.
- Lúc nãy chúng tôi có nhìn thấy anh ta ngồi trong quán gần nhà cô.
Hương Vy sững sờ:
- Hóa ra anh ta là Trần Vỹ sao?
- Cô không biết mặt anh ta à.
Hương Vy gật đầu:
- Hương Thủy nó giấu gia đình. Chỉ mới đây tôi hỏi nó mới nói. Tôi có bảo nó đừng chờ đợi có thể anh ta đã quên nó. Tuy miệng nó bảo quên, song tôi hiểu nó đang nén nỗi đau để gia đình không phải lo lắng.
Hương Vy thở dài:
- Một người như vậy vì sao lại là một kẻ lừa gạt tình cảm người khác chứ.
Duy Lân nói:
- Rất có thể do gia đình anh ta bắt buộc.
- Vì tôi biết gia đình họ rất coi trọng sự môn đăng hộ đối.Với họ, địa vị, quyền thế và tiếng tăm là trên tất cả.
Giọng Hương Vy chùng xuống nghe thật não lòng:
- Tại em tôi cả tin nên đã trao lầm trái tim. Tôi không biết làm sao để chữa lành trái tim tan nát của nó.
- Đành nhờ thời gian vậy.
Hương Vy lắc đầu:
- Cũng khó 1ắm. Bởi xưa nay nó chẳng bao giờ để ai biết tâm tư tình cảm của nó như thế nào, cũng chưa từng chia sẻ nỗi buồn với ai.
- Nghe cô nói, tôi hình dung cô ấy sống khép kín lắm. Nhưng lần đầu gặp cô ấy, tôi không nghĩ giống như lời cô nói.
- Anh chỉ mới gặp nó làm sao hiểu nó hơn tôi Duy Lân cho lời Hương Vy nói phải. Chị em ruột ở cạnh nhau từ nhỏ tới lớn thì làm sao hiểu sai về tánh tình em mình. Vì thế, Duy Lân im lặng. Hương Vy cũng im lặng theo, để nỗi lòng chìm đần theo nỗi đau của em gái.
***
Q uang Minh lên phòng làm việc thì ngạc nhiên:
- Ồ! Quang Ngọc! Em về lúc nào? Sao không gọi điện cho anh.
- Nhận được điện của anh em về ngay.
- Anh uống rượu ư?
Quang Minh ngồi xuống ghế, cười:
- Ừ, uống vài ly với Duy Lân.
- Anh có tâm sự sao mà uống rượu trong giờ làm việc?
Quang Minh không trả lời mà nhìn Quang Ngọc.
- Vì sao em lại gây với ba?
- Em không có gây. Chẳng qua em không thể chịu đựng sự áp đặt của ba trong hạnh phúc cả đời của em.
- Ba ép em lấy vợ?
- Không. Mà ba phản đối em cưới người con gái em yêu.
- Cô gái đó thế nào? Vì sao em không nói với anh?
- Anh có thời gian đâu mà lo cho em. Với lại, em nghĩ chắc ba mẹ sẽ không phản đối. Tuy gia đình cô ấy không giàu có, nhưng họ là những người đàng hoàng có học thức. Cô ấy xinh đẹp dịu hiền, là sinh viên Luật chuẩn bị thi ra trường. Một người con gái như thế thì kén chọn gì nữa hả anh. Thế mà ba gạt phăng bảo là đã chọn vợ cho anh và em rồi. Chỉ chờ họ về nước là ba mẹ bước tới.
Quang Minh giật mình:
- Em nói sao, chọn cả cho anh nữa ư?
- Quang Ngọc gật đầu. Quang Minh lặng người:
- Em biết anh sẽ không đồng ý, em định phân bày cho ba hiểu. Nhưng mới nói vài câu, ba đã quát là ngỗ nghịch hỗn xược, sau đó còn dọa nếu em dám phản đối quyết định của gia đình thì ông sẽ lấy lại hết mọi thứ và đuổi ra khỏi nhà tự mà sinh tồn, rồi thử xem em có sống nổi với sự nghèo khổ và trắng tay không. Em thực sự lúc đó cảm thấy bị tổn thương vì cho rằng mình phải dựa vào những gì sẵn có của gia đình mới có được sự nghiệp. Vì thế em đã tức giận bỏ đi. Ba còn bảo nếu đi thì đừng bao giờ quay lại. Em còn lưỡng lự vì không biết làm sao để trọn vẹn cả tình lẫn hiếu.
Quang Ngọc thở dài:
- Song ba bồi thêm một câu 1àm lồng ngực em thắt lại. Ba bảo có phải đang hối tiếc vì phân nữa sản nghiệp này và cái ghế giám đốc không? Nếu phải thì quay lại quỳ xuống xin lỗi và hứa không được chống đối những mệnh lệnh của ông.
Nghe đến đó, Quang Minh cũng thở dài theo:
- Bây giờ em định thế nào?
- Em sẽ xin việc làm ở công ty khác.
Quang Minh lắc đầu:
- Những công ty cùng ngành, ai chẳng biết gia đình chúng ta. Liệu họ có dám nhận em không?
- Em hiểu. Cho nên em dự định thi tuyển vào công ty của nước ngoài. Nơi đó họ chỉ nhận những người có trình độ và năng lực, và em rất tự tin.
Quang Minh im lặng và suy nghĩ, để rồi tận sâu thẳm trong lòng anh ủng hộ quyết định của em trai. Và biết đâu sau này đó cũng là con đường chờ anh bước đi; nếu như những định kiến khắc nghiệt của thời phong kiến vẫn còn tồn tại trong gia đình anh.
- Có muốn anh giúp gì không?
- Anh Ba! Anh ủng hộ em sao? Anh không trách em à?
Quang Minh nhìn em:
- Anh không biết mình làm vậy có đúng không, nhưng anh cũng không đồng tình với ba mẹ. Thôi thì em đã quyết định rồi cứ thế mà tiến tới. Có điều em phải làm sao để ba mẹ thấy rằng sự chọn lựa của họ là sai lầm. Em phải sống tốt và vững vàng, có khó khăn gì thì tìm anh.
- Song em đi rồi thì công ty của em làm sao?
- Tạm thời anh gánh thay em cho đến khi ba cho người đến đảm nhận.
Quang Minh gật đầu:
- Ờ, chắc phải vậy. Giờ hai anh em mình đi uống với nhau một bữa cho đã, chớ không sau này muốn uống cũng khó gặp.
Quang Ngọc gật đầu.
Uống xong vài ly, Quang Minh hỏi:
- Vậy người yêu em thế nào? Tên cô ấy là gì?
- Dạ, Thùy Dương. Cô ấy không muốn em trở mặt với gia đình. Cô ấy bảo rằng sẽ chờ đợi em thuyết phục được gia đình. Nhưng anh thấy rồi đó… đến năm tháng nào mới có được kỳ tích đó.
- Em có nói cho cô ấy biết sự thật này không?
Quang Ngọc gật đầu:
- Bọn em chẳng giấu nhau chuyện gì. Có điều em thực sự không ngờ ba mẹ lại quyết, liệt độc đoán đến thế.
- Năm nay cô ấy ra trường phải không? Đã xin được nơi làm việc chưa?
- Em có dự tính sẽ nhờ anh nhận cô ấy vào công ty làm việc. Anh nghĩ thế nào?
- Đó là dự tính trước đây hay em mới nghĩ tới?
- Dạ, từ trước. Vì em định vài năm nữa bọn em mới cưới nhau.
Quang Minh nhớ đến điều mơ ước của Hương Thủy. Anh suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu:
- Vậy em bảo cô ấy hôm nào đến gặp anh.
- Anh muốn biết qua khả năng của cô ấy rồi mới có thể giao việc.
Quang Ngọc mỉm cười:
- Em biết anh sẽ giúp em mà. Cám ơn anh.
- Cái thằng, anh em mà cám ơn cái gì!
- Song em phải hứa là sống thật tốt, và chăm sóc sức khỏe mình chu đáo để anh được yên lòng.
- Dạ, em hứa. Anh Ba! Anh thực sự không có bạn gái à?
- Quang Minh cười:
- Thế nào, định cười ngạo anh mày sao?
- Em ngạc nhiên và tò mò thôi. Anh đâu có điểm gì thua kém người ta, vì sao chẳng cô nào yêu anh.
- Chú mày phải nói là anh không yêu cô nào. Nhìn họ vây quanh anh, anh cảm thấy khó chịu, do đó trong lòng không cảm giác được gì.
- Anh thật kén chọn.
Quang Minh cười:
- Ừ. Bạn bè anh đều nói thế. Nhưng anh không thấy thế. Vì anh cho rằng muốn có được hạnh phúc thật sự thì phải có tình yêu. Mà tình yêu phát sinh từ sự rung động của trái tim. Ai làm cho trái tim mình xao xuyến bồi hồi thì đó mới là người cho mình tình yêu chân thật.
- Anh tin có tình yêu chân thật không vụ lợi sao?
- Anh tin chứ. Chẳng phải em đã có được tình yêu đó rồi sao?
Quang Minh cười:
- Vâng. Nhưng nếu anh chọn tình yêu… rồi anh cũng sẽ giống như em… e rằng anh sẽ còn khó khăn hơn em.
Quang Minh ôm vai em:
- Yên tâm. Anh thừa khả năng đón nhận những điều khắc nghiệt nhất. Và anh tin anh em mình sẽ là người phá bỏ định kiến của gia đình.
Ánh mắt Quang Ngọc sáng lên:
- Thực không anh?
- Thực. Chỉ cần anh em mình đồng lòng liên kết nhau… Dù có khổ cực gian nan vẫn không nao lòng.
- Có anh em sẽ vững tâm hơn.
Hai người siết tay nhau thật chặt. Ánh mắt họ bừng lên sự quyết tâm và niềm tin vào ngày mai.
Quang Minh bước vào nhà đã thấy ba mẹ đang ngồi ở phòng khách chờ mình. Ánh mắt họ nhìn anh chờ đợi chớ không hỏi vội.
Anh ngồi xuống vuốt mặt cho tươi tỉnh rồi mới lên tiếng:
- Ba mẹ đang chờ con.
Ông Quang Thái cau mày:
- Cả ngày hôm nay con đi rong ngoài đường để uống rượu thế này sao?
- Con xin lỗi. Con có uống rượu nhưng vẫn chưa say. Ba mẹ có chuyện gì cứ hỏi.
- Con đã liên lạc được với Quang Ngọc chưa?
Quang Minh lắc đầu:
- Dạ chưa.
- Tại sao vậy?
- Con làm sao biết được, nó tắt di động mà. Thực ra, giữa ba và nó đã xảy ra chuyện gì? Con không tin chỉ vài câu mắng chửi của ba mà nó bỏ nhà ra đi.
Ông Quang Thái nóng mặt:
- Mày đang quy kết tội cho ba mày đó hả. Ừ, tao đuổi nó đó. Một thằng coi trọng bạn gái hơn gia đình và sự nghiệp thì không thể là con cháu của dòng họ nhà tao.
- Việc nó yêu ai đó ảnh hưởng đến gia đình nhà ta đến thế sao?
- Đúng? Vì những đứa con gái đó không phải do gia đình chọn. Bọn nó không có tư cách…không phải là dòng trâm anh cao quý.
Do có chút rượu nên nghe mấy lời ông Quang Thái nói, Quang Minh thấy khó chịu. Anh cau mày:
- Thế nào là trâm anh thế phiệt cao quý?
- Sao ba có thể đánh giá người ta qua cái vỏ bên ngoài như vậy. Con cũng phản đối suy nghĩ này của ba.
Ông Quang Thái trừng mắt:
- Mày nói cái gì? Mày cũng chống đối lại tao sao?
Bà Quang Thái giật mình:
- Quang Minh! Sao con nói thế? Con biết đứa con gái Quang Ngọc quen sao?
- Dạ không. Điều con muốn nói là ở quan điểm của ba mẹ. Vì sao bắt ép bọn con phái cúi đầu theo sự sắp đặt của ba mẹ. Từ việc ăn học, sinh hoạt, vui chơi… bọn con đã làm theo rồi. Tụi con chỉ xin đừng can thiệp vào việc hôn nhân của mình…
Ông Quang Thái giận dữ ngắt lời:
- Nhưng điều đó mới quan trọng. Bởi điều đó nói lên gia phong nề nếp và danh giá tiếng tăm của gia đình. Bọn mi đem lũ con gái nghèo mạt về bảo ta chấp nhận là dâu… là đứa sẽ cho những con cháu kế nghiệp đời sau của chúng bây ra đời với một gia thế tầm thường để làm xấu mặt cả họ nhà ta ư? Không đời nào. Đừng nói nó, mà cả mày, nếu giống như nó thì tao cũng đuổi cổ đi, chớ không để bây đem tài sản của tao nuôi lũ nghèo hèn đó.
- Vậy ba có sống cả đời để gìn giữ sản nghiệp và định kiến khắc nghiệt đó không?
Bà Quang Thái bàng hoàng kêu lên:
- Quang Minh? Con không được hỗn!
- Ba mẹ tạo nên sản nghiệp kết xù để làm gì? Chẳng phải để cho con cháu của ba mẹ sao? Chẳng phải ba mẹ đều mong muốn con cháu mình được sống hạnh phúc ấm no và sung sướng ư? Nếu vậy, lấy vợ mà không có tình yêu thì liệu cuộc sống giàu sang đó có đem lại hạnh phúc cho các con không?
- Vậy mày nhìn lại đi. Từ đời các ông các bà, các cô chú bác mày và cả tao đây nữa, tất cả các cuộc hôn nhân đó đều đo các bậc trưởng bối của gia độc định đoạt cả mà có một ai không vui vẻ hạnh phúc đâu. Họ cũng đều sống đến bạc đầu. Có mất ai thì cũng do bệnh tật… chớ không phải vì không hạnh phúc mà xa nhau. Bọn mày bây giờ nhiễm theo lối sống phóng túng tự do của phương Tây mà quên bỏ gia phong đạo đức, quên mình là người á Đông, huống chi còn ông bà nội mày… Bọn mày muốn họ chết tức tưởi phải không?
Quang Minh nhìn bà Quang Thái:
- Mẹ. Mẹ có sống vui vẻ và hạnh phúc như lời ba con nói không?
Bà Quang Thái sững sờ nhìn Quang Minh rồi nhìn qua ông Quang Thái. Bà nhẹ rùng mình vì câu hỏi của Quang Minh. Bà phải trả 1ời thế nào để không làm sóng gió nổi lên trong căn nhà này…
Con đâu phải không biết, không nhìn thấy cuộc sống làm dâu, làm vợ của mẹ. Đó có coi là hạnh phúc vui vẻ không? Nếu thực sự vui vẻ hạnh phúc, mẹ không phải khóc thầm trong đêm hoặc mượn rượu giải cơn sầu.
- Quang Minh! Con không được nói thế! Có phải con muốn phá tan cái nhà này không?
- Sao con có thể làm thế với mẹ. Con có biết những lời con nói sẽ làm ông bà và mọi người tức giận không? Mọi người sẽ trách cứ ta không biết dạy con. Và cha con làm sao có tiếng nói uy nghiêm trước sai trái của người khác, còn ảnh hưởng đến quyền lực đang nắm giữ. Một tiếng nói của ông bà con thôi thì ngôi vị sẽ thay đổi ngay. Những gì ba mẹ làm đều vì tương lai của các con, sao các con không hiểu mà lại chống đối để ba mẹ phải đau lòng như vậy?
Ông Quang Thái trầm nặng giọng nói:
- Có phải mày cũng muốn phản đối lệnh của tao?
Quang Minh gật đầu:
- Dạ phải, nếu ba mẹ cũng ép con cưới vợ theo ý mọi người.
Ông Quang Thái đập mạnh tay xuống bàn đánh rầm:
- Bất hiếu! Vậy là bọn bây muốn nổi loạn phải không?
- Thưa ba, chúng con đã lớn cả rồi. Hơn nữa, chúng con cũng đã làm theo những gì ba mẹ và mọi người xếp đặt. Chúng con đã sống kiềm chế và lừa dối bản thân mình gần nửa đời người rồi. Chúng con không muốn tiếp tục cuộc sống đó cho nửa đời còn lại của mình.
Hai bàn tay ông Quang Thái run lên theo từng lời nói của Quang Minh.
- Có nhiều gia đình cũng giàu có danh giá đâu kém gì chúng ta. Nhưng họ đâu có những suy nghĩ giống như gia đình ta. Nhìn họ sống thung dung tự tại và cởi mở mà chúng con ao ước có được. Cái cười nói, cười vui của chúng con đủ để che đậy nỗi cô đơn buồn tủi trong lòng. Tai chỉ nghe toàn những lời giả dối, mắt nhìn thấy những cạnh tranh triệt phá lẫn nhau khốc liệt…
- Mày đừng có nói nhiều! Cái gia đình này trải mấy đời chưa bao giờ làm trái với giáo huấn. Thì đến đời tao, tao cũng không cho bây cái quyền muốn làm gì thì làm. Không phải để bọn bây sống phóng túng tự do là sẽ chiều bọn bây.
Chẳng qua những điều đó là sự liên hệ bên ngoài chưa ảnh hưởng đến gia giáo và danh tiếng của gia đình. Bằng không, bọn bây không có được cái ngày hôm nay để mà đứng trước mặt ta đòi tự do yêu đương.
- Vậy ba mẹ chấp nhận để Quang Ngọc nó rời bỏ gia đình sao?
- Đứa con bất hiếu ngỗ nghịch như vậy ta không cần. Nếu mày muốn giúp nó thì tao cóng sẽ không tha đâu. Để xem ai dám nhận nó làm việc, chừng đó không tiền địa vị xem có còn sống nổi không, rồi tình yêu có cho nó cơm áo không?
Quang Minh lắc đầu đứng lên định bỏ đi.
Ông Quang Thái hỏi:
- Có phải mày đã gặp nó.
- Dạ. Chúng con vừa uống rượu với nhau.
Bà Quang Thái nôn nóng:
- Con có khuyên em về nhà không?
Quang Thái lắc đầu:
- Dạ không. Mà ngược lại…
- Trời ơi! Quang Minh…
- Con xin 1ỗi.
Ông Quang Thái đanh giọng:
- Ý mày là ủng hộ nó bỏ nhà đi?
Quang Minh im lặng. Ông Quang Thái tức giận quát:
- Mày cũng chống đối lại tao phải không?
- Vậy thì cuốn gói theo nó ngay!
Qnang Minh sựng lại sửng người nhìn cha.
Ông đang đỏ mặt tía tai quát tháo những lời nặng nề cay nghiệt. Quang Minh thực sự không ngờ thái độ của cha tàn nhẫn đến thế. Anh còn chưa biết nói gì thì một tlếng rang vang lên phía sau, anh giật mình cảm thấy bờ vai đau nhói.
Bà Quang Thái kêu lên:
- Sao ông lại phang đồ vào người con?
- Tôi muốn đập nó chết nữa chớ nói gì phang nó. Giờ đủ lông đủ cánh rồi nên bọn nó chẳng coi tôi ra gì.
Ông chỉ tay ra cửa:
- Mày đi khỏi nhà ngay. Tao không muốn thấy mặt mày nữa. Nên nhớ từ đây về sau, cả mày và Quang Ngọc đừng bao giờ nhận là con cháu của dòng họ nhà này. Không được đặt chân vào căn nhà này cả khi ông bà hoặc tao và mẹ mày mất đi. Còn như muốn được ở lại thì phải tuân thủ theo những nề nếp của gia đình, cả việc hôn nhân.
Quang Minh cau mày:
- Ba thực sự muốn từ bỏ con và Quang Ngọc sao?
Ông Quang Thái gật đầu cương quyết:
- Phải.
Ông vừa đứt tiếng, Quang Minh đã bỏ đi ngay, khiến bà Quang Thái bàng hoàng không kêu lên được tiếng nào. Còn sắc mặt ông Thái dù lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được vết hằn đau khổ lẫn sững sờ.
Ông rơi phịch người xuống ghế như một người đã tiêu tan sức lực.. rồi gục đầu vào hai tay, không ai biết trong lòng ông như thế nào.
***
Quang Minh buồn phiền ngồi rất lâu ở băng đá ven đường. Anh thực sự không ngờ sự việc lại xảy ra bất ngờ và nhanh đến như vậy. Chỉ trong một ngày anh đã mất trắng tất cả. Vừa mới hứa với em trai mà xoay lưng lại anh cũng giống như nó.
Bây giờ anh bỏ đi thì với anh không vấn đề gì, nhưng những công việc ở công ty, những dự án do anh lập ra đang dần có lối thoát. Sự việc tiến triển thuận lợi, chỉ cần vài lần gặp mặt đối tác thì anh tin sẽ ký được hợp đồng và lợi nhuận thu về cho công ty chẳng những lớn mà còn lâu dài. Nay anh đột ngộ bỏ ngang sẽ làm ảnh hưởng đến lợi nhuận và uy tín của công ty, không chừng còn gây bất lợi cho sự phát triển của toàn tổng công ty.
Thử hỏi một lúc cả hai giám đốc của công ty lớn bãi nhiệm làm sao không cho người ta đặt dấu hỏi. Và biết đâu đây là cơ hội để những người trong thân tộc tranh quyền đoạt lợi, ba mẹ anh sẽ thế cô…
Quang Minh lắc mạnh đầu cho đầu bớt căng thẳng nặng nề khi nhận ra nguy cơ của ba mẹ khi anh rời khỏi công ty.
“Ô !Phải, nếu ba mẹ không được ông bà ủng hộ thì hai người sẽ rời khỏi cương vị hiện nay. Mà điều đó sẽ làm cho hai người tủi nhục xấu hổ và sẽ sụp đổ…
Trời. Chẳng lẽ mình phải hy sinh cả niềm vui hạnh phúc của bản thân để gìn giữ tiếng tâm cho gia đình. Mà chẳng lẽ mình chúng bó tay bất lực để định kiến đó tồn tại…
Không! Không thể thua được! Cả một chế độ quân chủ còn lật đỗ được, thì chẳng lẽ những định kiến đó không thể phá bỏ. Có điều nên dùng biện pháp như thế nào, để mọi người chấp nhận mà không phải thấy có lỗi với tổ tiên ông bà.
Đây quả là một điều nan giải và đau đầu liệu mình có làm được không”
Suy nghĩ đến đau buốt cả đầu mà Quang Minh vẫn không đưa ra được phương pháp hữu dụng. Anh đứng lên nhìn trời đã vào đêm. Anh thở dài bước nhẹ tênh trên đường phố. Đứng nhìn rất lâu trước cửa khách sạn, rồi bước vào…
Hương Thủy mệt mỏi mở nhẹ rèm mi nhìn quanh căn phòng tỏa sáng một màu trắng tinh khôi. Mùi cồn, thuốc ête… xộc vào mũi làm nàng muốn nôn. Nàng chỏi tay định ngồi lên thì chạm phải đầu ai đang gục trên giường. Nàng rút tay lại kêu lên:
-Chị Hai.
Hương Vỹ giật, mình ngẩng lên, cười rạng rỡ:
- Em tỉnh rồi hả? Đúng là làm cho chị sợ hết cả hồn.
- Sao chị ở đây? Ai nói với chị…
- Thì các bạn của em.
- Bạn em? Ai hả chị?
- Cậu Quang Minh và Duy Lân.
Hương Thủy lắc đầu:
- Họ không phải bạn của em.
Hương Vy gật đầu:
- Chị biết… Nhưng rồi em cũng sẽ coi họ là bạn. Duy Lân nói chỉ cần em nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe lại.
- Chị Hai! Ba mẹ…
- Chị chưa nói gì. Nhưng vì em mà chị bị ba mẹ mắng đó.
- Em xin 1ỗi.
- Vậy nói thật cho chị biết tại sao em ngất xỉu?
- Em…
Đừng nói là không chuyện gì đó. Chị nhìn qua thôi cũng có thể nhận ra. Vì Trần Vỹ phải không?
Hương Thủy nhìn chị rồi gật đầu. Hương Vy thở dài:
- Con người cậu ta đáng để cho em đau khổ và đày đọa bản thân đến vậy sao? Bặt tăm mấy tháng trời, rồi về nước cùng cô vợ mới cưới vừa giàu vừa xinh đẹp.
Hương Thủy tròn mắt:
- Sao chị biết?
- Chị còn biết nhiều về họ nữa kìa. Em thật ngu ngốc và cả tin, hay vẫn chưa tin cả điều mắt thấy tai nghe sao? Nếu đúng như thế thì chị đã nghĩ sai về em.
Hương Thủy cúi đầu u buồn:
- Chị Hai! Làm sao không đau đớn chứ. Bọn em đã có hai năm gần gũi bên nhau, kỷ niệm đẹp làm sao không có… đâu thể nói quên là quên được.
- Nhưng bây giờ người ta đã cưới vợ, em 1ưu luyến nhớ nhung chờ đợi để làm gì. Chẳng lẽ em đi cầu xin người ta quay lại với em? Em hiểu rõ điều đó không thể nào mà, tại sao không vứt bỏ quá khứ để 1àm lại từ đầu?
- Chị Hai! Em đang làm điều đó đây. Và em cũng cần có thời gian.
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của em gái mà Hương Vy không cầm lòng được. Nàng ôm Hương Thủy, vỗ nhè nhẹ bờ vai em, giọng nghẹn ngào:
- Hương Thủy! Thật tội nghiệp em.
Hương Thủy tựa vào lòng chị khóc mùi mẫn. Bên ngoài, Duy Lân cũng thấy xúc động và xót xa. Anh lắc đầu trở bước về phòng trực. Rồi nhớ ra, anh điện thoại tìm Quang Minh, nhưng di động đã tắt máy. Anh điện thoại về nhà.
- Alô… Dạ chào bác, con là Duy Lân à?
- Có chuyện gì vậy Duy Lân?
- Quang Minh nó có ở nhà không bác?
- Sao, nó không đến chỗ cháu sao?
Duy Lân ngạc nhiên:
- Xảy ra chuyện gì thế bác?
- Ờ không! Nó bảo là… là đến chỗ cháu. Vậy cháu có biết nó sẽ đi đâu không?
Biết là có chuyện rồi, song Duy Lân không thể hỏi rõ bà Quang Thái. Anh lo lắng:
- Nó đi bao lâu rồi bác?
- Trời vừa sụp tối…
- Bây giờ cũng vài tiếng rồi, sao nó không gọi điện cho cháu chứ?
- Lần này…
- Dạ…
- Quang Minh nó đang buồn, cháu đi tìm nó an ủi giúp bác. Gặp nó rồi, cháu điện thoại để bác yên tâm nhé.
- Bác. Chẳng lẽ nó gây cãi với bác trai.
Nhưng bà Quang Thái đã cúp máy làm Duy Lân cho rằng thắc mắc của mình là đúng. Chắc vì bênh vực cho Quang Ngọc nên làm ông già tức giận rồi. Cái gia đình này rõ là khác lạ và chẳng giống ai. Ai thời đời này còn chuyện ép duyên với môn đăng hộ đối… Chỉ làm khổ con cái. Mà bây giờ tối quá rồi, biết nó đi đâu mà tìm. Mà mình không thể bỏ trực đi tìm nó. Đành chờ sáng mai rồi. Mong rằng cậu nhớ đến tớ. Hãy gọi điện cho tớ…
Duy Lân quay lại phòng bệnh của Hương Thủy. Anh bỗng nhận ra Trần Vỹ đang đứng núp bên ngoài cửa lén nhìn vào. Chẳng hiểu sao anh thấy cơn giận bốc lên. Anh bước nhanh lại trầm giọng:
- Anh đang làm gì vậy?
Trần Vỹ giật mình:
- Chào bác sĩ. Tôi…
- Anh quen ai nằm ở phòng này à?
- Cô gái nằm giường số 3.
- Anh hỏi cô Hương Thủy! Anh là gì của cô ấy?
- Tôi… tôi là bạn.
- Là bạn? Vậy sao không vào thẳng bên trong thăm hỏi. Mà lại đứng bên ngoài nhìn vào giống như một người đang tính làm điều mờ ám.
Trần Vỹ đỏ mặt:
- Xin bác sĩ đừng hiểu lầm. Chỉ vì không tiện gặp mặt cô ấy nên tôi mới phải làm như thế này. Xin bác sĩ hãy nói cho tôi biết vì sao cô ấy phải nằm viện? Và bệnh có nghiêm trọng không?
Duy Lân nhếch môi:
- Nhìn thái độ của anh, tôi không tin anh chỉ là bạn của cô ấy. Là bạn bè không ai ngại ngùng khi thăm hỏi bệnh tình của bạn. Còn là người yêu thì… anh khá giống. Có điều anh không dám trực diện thăm cô ấy, nghĩa là anh đã làm điều gì đó có lỗi nên xấu hổ mà tránh mặt.
Trần Vỹ nhìn Duy Lân ngạc nhiên, không hiểu vì sao vị bác sĩ này lại châm biếm mình. Song anh ta đã nói đúng tâm trạng mình. Đó chỉ là vô tình hay anh ta thực sự biết rõ mình là ai. Nhưng nghĩ mãi mà Trần Vỹ vẫn không thể nhớ mình đã gặp anh ta ở đâu. Còn như quen với Hương Thủy thì cũng không làm sao biết được anh. Ngay đến tên, mình còn chưa nói rõ thì làm sao anh ta biết mình là ai. Duy Lân lại cười:
- Sao thế? Có phải tôi đã nói trúng tâm trạng anh không?
- Hả! Ơ… tôi không hiểu rõ lời anh lắm. Tôi vì không tiện gặp mặt cô ấy lúc này chớ không phải là trốn tránh như suy diễn của anh. Giữa tôi và anh lần đầu gặp mặt, thế mà thái độ của anh cho tôi thấy anh không thích tôi. Tôi có thể biết nguyên do không?
- Đúng là tôi và anh lần đầu gặp nhau. Nhưng tôi đã nhìn thấy anh qua sự giới thiệu của bạn tôi.
- Bạn anh là ai? Vì sao quen tôi?
- Chẳng những quen mà còn trong họ nữa, vì cô vợ mới cưới của anh là em họ nó và cũng là chỗ quen biết với tôi.
Trần Vỹ sững sờ:
- Anh nói… anh Quang Minh.
Duy Lân gật đầu:
- Và điều này nữa, Quang Minh là ân nhân cứu mạng Hương Thủy. Qua tâm sự, cô ấy có nhắc đến tên anh. Vì thế, Quang Minh mới biết…
Trần Vỹ khẽ rùng mình:
- Nói vậy, Hương Thủy…
Duy Lân nghiêm mặt lạnh lùng:
- Anh có đủ can đảm bước vào thăm. Cô ấy không?
Trần Vỹ lại sững sờ nhìn trân trối Duy Lân.
- Cô ấy ngã bệnh là do anh. Nếu anh muốn cô ấy sụp đổ hoàn toàn thì cứ bước vào nói sự thật với cô ấy. Hoặc tiếp tục lừa dối tình cảm cô ấy…
Trần Vỹ gắt:
- Anh lấy tư cách gì mà chỉ trích tôi? Anh hiểu được bao nhiêu về tôi mà dám nói như vậy? Hừ…
Và Trần Vỹ bỏ đi. Anh thực sự đau khổ khi mọi việc không như mình muốn. Tại sao lại để Hương Thủy nhìn thấy anh đi chung với Mỹ Trân? Tại sao sắp đặt Hương Thủy quen biết Quang Minh? Nếu không có những cái tại sao và tình cờ đó thì anh đã có thể gặp lại Hương Thủy, giải thích cho nàng hiểu. Anh tin Hương Thủy sẽ tha thứ và cho anh cơ hội. Nhưng bây giờ thì nói làm sao, liệu Hương Thủy có chịu nghe anh giải thích không? Có chấp nhận sự tính toán của anh không? Hơn nữa, bây giờ chính anh cũng không có lòng tin ở chính mình thì lời nào để thuyết phục Hương Thủy đây.
Trần Vỹ buồn khổ chán chường ngồi phịch xuống ghế trước cổng bệnh viện.
- Anh tự trách mình đã tính sai nước cờ. Phải chi anh vẫn liên lạc với Hương Thủy, nói rõ khó khăn mà mình gặp phải thì bây giờ đâu khó xử. Có điều anh đã không nhớ rõ địa chỉ nhà Hương Thủy, mà anh cũng không đủ can đảm nói sự thật với nàng. Chính vì sự lưỡng lự đó mà anh phải mang tiếng kẻ vong tình.
Mà dù anh không muốn cũng không được khi mà mọi việc đã sắp đặt sẵn, vừa đặt chân qua đó là cưới vợ ngay, mà không biết đầu đuôi gốc ngọn gì. Chỉ một câu cầu xin của ông nội mà anh đành chấp nhận làm chú rể ngốc nghếch.
Trần Vỹ thở dài:
- Mình có nói cũng chẳng ai tin. Có khi còn bị nghe những lời sỉ nhục nữa.
Trần Vỹ đứng lên nhìn rất lâu vào trong bệnh viện rồi lặng lẽ lắc đầu thở dài quay đi.Anh chợt thấy phía trước con đường mình đi sao mà trống trải hoang vắng và đầy sương mù. Anh tự nhủ:
“Tiếp tục đi tới hay quay lại tìm hạnh phúc của mình. Nhưng liệu mình có đem lại niềm vui hạnh phúc và cuộc sống sung sướng cho Hương Thủy không?
Vì một khi mình quay lưng lại với gia đình thì có nghĩa là mình chẳng còn gì Mà… đã chắc gì bên Mỹ Trân cho ly dị. Không khéo gây phiền lụy cho gia đình Hương Thủy nữa…”
Càng nghĩ lòng Trần Vỹ càng rối như tơ vò. Anh chán chường cúi gằm đầu bước nhanh trên đường phố. Mặc bóng đêm gió bụi… anh đi như trốn chạy cái hiện tại nghiệt ngã đau đớn này.