Bò Đen là quán rượu của thanh niên về đêm, có nhạc sống và cung cấp rất nhiều ma túy, hầu hết là loại Ecstacy và cần sa. Đây là mục tiêu của đội "Hành quân lục soát quán rượu" của cảnh sát Eastvale, không lần nào lục soát mà không có một vài kẻ bị bắt. Nhưng vào giờ ăn trưa, cảnh tượng lại hoàn toàn khác hẳn, hầu hết khách hàng đều làm việc ở các văn phòng và các tiệm buôn hàng đều làm việc ở các văn phòng và các tiệm buôn nằm trên đường York Road. Lúc này nhạc êm dịu phát ra từ chiếc máy hát, và người ta chỉ hút thuốc, uống rượu, cà phê hay nước trà thôi.
Khi Banks đến đúng một giờ, ông không thấy Emily ở đâu hết. Ông mua một chai bia rồi đến ngồi ở bộ bàn gần cửa sổ. Ngoài đường ồn ào tấp nập xe cộ chạy làm bắn tung nước bẩn ở các vũng nước bên hè phố.
Khi ông đang nhìn tấm bảng đen ghi các món ăn và đang phân vân giữa hai món, gà quay hay là món cà ri Thái, Emily ào vào thở hổn hển, điệu như Jenny Fuller hồi trước, như thể cô đã cố gắng hết sức để đến đây chỉ trễ 15 phút thôi. Cô ném cái xắc căng phồng trên chiếc ghế bên cạnh Banks, nhìn ông cười tinh quái rồi đi đến quầy rượu. Khi cô trở lại, cô mang theo một ly đồ uống xem như rượu cốc tay kỳ lạ của giới thanh niên, nhất là giới nữ, thứ đồ uống mà họ cho là rất hấp dẫn: thứ này là hỗn hợp giữa chất Kahlua và Côca Côla. Chắc cô phải trổ tài mua chuộc chủ quán để ông ta tin cô đã đủ tuổi để uống thứ này, Banks nghĩ thế, nhưng thực ra, cô trông cũng có vẻ đã trên 18 tuổi. Trước khi ngồi xuống, cô đã ngậm điếu thuốc trên môi, một thủ thuật mà Banks ngạc nhiên thấy cô làm được, là cô làm cho chiếc quần jean màu xanh hơi xoè ra trông rất mỹ thuật. Thế nhưng, đấy là cái tài cố hữu của Emily, trông cô không có vẻ đĩ thỏa chút nào hết. Cô không cần phải tô son vẽ phấn. Khi đốt điếu thuốc rồi, cô uống một hớp thức uống, rồi trạc chiếc áo khoác ra, để lộ chiếc cổ áo bằng lụa đen. Sau khi đã lau khô tóc, cô có vẻ sẵn sàng nói chuyện, nhưng vẫn giữ vẻ bồn chồn lo lắng.
Nhiều lúc Banks nhìn cô, ông thấy một thiếu nữ phức tạp đang nhìn lại ông, cô ta có vẻ khôn ngoan lịch lãm, đủ sức khai thác những điểm này để phục vụ cho những mục đích của mình. Có lúc ông thấy một cô gái vị thành niên vụng về nóng nảy, không thể nhìn thẳng vào mắt một người trưởng thành. Cô vẫn còn quá gần tuổi thơ ấu nên không nhận ra được giá trị của nó. Khi người ta ở vào tuổi của Emily, Banks nhớ họ đều muốn đi vào thế giới huyền bí của đặc quyền đặc lợi và tự do mà họ trông thấy ở chung quanh - của người lớn. Thế giới của những người được hút thuốc, được uống rượu và được làm tình. Cho mãi đến sau này - rất lâu, có người nói thế - họ mới nhận ra những thứ đặc quyền và tự do mà họ ao ước ấy, họ phải trả một giá rất đắc mới có được.
-- Ông đã chọn được chưa? - Cô hỏi.
-- Chọn gì?
-- Chọn món ăn trưa. Tôi thết ông mà. Tôi đã nói với ông trên điện thoại rồi.
-- Cô không được làm thế.
-- Tôi biết. Có lẽ bố đã trả ơn cho ông hậu hỉ vì có công đem tôi về nhà. Nhưng tôi muốn thết ông.
-- Vậy thì tôi gọi món cari Thái. - Banks thường không ăn những món ăn của nước ngoài trong các quán rượu. Nhưng quán Bò này đã nổi tiếng có những món ăn trưa ngon. - Và bố cô không trả cho tôi gì hết.
Cô ngạc nhiên nhướng bộ lông mày đã nhổ gần hết lông.
-- Cô biết cho như thế.
Emily ngồi yên một lát rồi nói:
-- Được rồi. - Cô ra dấu cho người đàn bà đang phục vụ bàn bên cạnh tới và bảo chị ta mang đến các món ăn yêu cầu. Chị ta cau mày, bảo cô cứ đến quầy mà yêu cầu, rồi bỏ đi.
-- Ông gọi chị ta đi, - Emily nói, cô nhăn mặt, thái độ của một đứa con nít.
Banks đẩy chiếc ghế lui, nói:
-- Để tôi đi cho. - ông không muốn cô tức bực vì phải đứng lên rồi ngồi xuống lại, trên người mặc chiếc quần jean, cấn cái vô cùng.
-- Không. - Cô vùng đứng lên với vẻ nhanh nhẹn một cách kỳ lạ. - Tôi đã nói để tôi thết mà.
Banks nhìn cô đi đến quầy rượu, dù đi giày đế thấp mà trông cô vẫn cao, và ông thấy đàn ông trong phòng đều quay mắt nhìn cô. Không ai là không muốn làm cái gì đó cho cô, hay với cô. Thế nhưng đàn bà thì hếch mũi ra vẻ ghê tởm và cau mày nhìn Banks với ánh mắt bất bình. Banks tự hỏi: ông làm cái quái gì mà lại ngồi trong quán rượu với con gái ông cảnh sát trưởng, người luôn luôn phá vỡ luật lệ cấm thiếu niên uống rượu - mặc dù người ta không thể gọi chất Kahlua và Côca Côla là rượu được - và có Chúa chứng giám, cô ta trông có vẻ đã phá vỡ biết bao nhiêu là luật lệ khác nữa? May thay là không có thiếu niên nào bị bắt vì tội bay bướm của họ. Chưa ai bị bắt.
-- Rồi! - Emily ngồi xuống lại, lấy điếu thuốc trên chiếc gạt tàn lên. - Ít ra thì họ cũng phải mang thức ăn đến tận bàn. Ông khỏi cần phải mang thức ăn đến tận bàn. Ông khỏi cần phải đứng lên và thân hành đi lấy. Xứ này có truyền thống về ngành dịch vụ mà.
Banks phân vân tự hỏi cô đã biết bao nhiêu xứ rồi, và ông nhận ra có lẽ cô biết nhiều hơn là con gái của ông. Những ông cảnh sát trưởng thường được đi tham quan ở Mỹ, Bỉ, Nam Phi hoặc Peru. Ông phân vân không biết dịch vụ ở Peru có tốt hơn ở Yorkshire không. Có lẽ hơn.
-- Cô ăn gì? - Banks hỏi.
-- Tôi à? Không ăn gì hết. Tôi không ăn trưa.
-- Nhìn vẻ mặt cô cũng biết cô không ăn tối nữa.
-- Thôi, thôi. Xin ông nhớ cho, ông không đồng ý với "vẻ mặt" của tôi khi ở trong phòng khách sạn tối hôm ấy.
Thế là cô nhớ rồi. Banks cảm thấy mình đỏ mặt, và thái độ này càng tồi tệ hơn nữa khi Emily cười nhìn ông.
-- Kìa... - Ông nói, nhưng cô vẫn ra dấu cho ông đừng nói.
-- Đừng lo. Tôi không nói với ba tôi đâu. - Cô bỉu môi nhún vai. - Vả lại đấy là cái vẻ của đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Hầu hết đàn ông lớn tuổi đều thích vẻ mặt ấy. Có phải ông cũng thế không?
-- Con trai cùng lứa với cô thì nghĩ sao?
Cô khịt mũi nói:
-- Chúng rất non nớt. Ồ, chúng rất giỏi về mặt nhảy nhót và mua thức uống, thức ăn, nhưng chỉ có thế thôi. Tất cả đều có thể bàn chuyện bóng đá và tình dục. - Cô liếm đôi môi hồng. - Tôi thích người già.
Banks nuốt nước bọt. Ông hiểu nguyên do tại sao có chuyện như thế này? Một người cha không bao giờ ở nhà, người mà cô rất muốn yêu thương và được yêu. Ông hỏi:
-- Như Barry Clough phải không?
Nét mặt xinh đẹp như đồ sứ bỗng trở nên u sầu. Cô đáp:
-- Đấy là một chuyện mà tôi muốn nói với ông. - Bỗng cô mỉm cười khiến cho khuôn mặt sáng lên. - Nhưng trước hết là tôi muốn cám ơn ông. Tôi muốn nói thế đấy. Tôi biết lúc ấy tôi không đẹp chút nào hết, nhưng tôi đánh giá cao những chuyện ông đã làm, chuyện ông chăm sóc tôi. Tôi đã bị sa đọa hoàn toàn.
-- Cô có nhớ nhiều về chuyện ấy không?
-- Chuyện trong khách sạn phải không? Nhớ chứ. Cho đến khi tôi ngủ. Và chuyện sáng mai, ông đã mua cho tôi bộ áo quần thể thao rộng thùng thình. Bộ áo quần màu hồng. Bộ áo quần xấu xí, nhưng ông dễ thương quá. Lúc trên đường về nhà tôi rất ân hận là tôi đã không mấy thân thiện với ông, nhưng vì tôi quá thất vọng.
-- Ai gọi cari Thái?
Người phụ nữ đưa ra một đĩa cà ri nóng hổi. Banks cho biết ông gọi món ấy, chị ta để xuống cái bạch làm bắn nước ra bàn, khiến Emily hốt hoảng đứng dậy tránh.
-- Không biết nó có chuyện gì khó khăn? - Emily nói. - Tôi thấy nó có vấn đề! Con bò cái ngu ngốc!
-- Chị ta không thích cô, - Banks nói. - Chị ta không thích lối xử sự của cô, và tôi đoán chị ta cũng không thích vẻ bề ngoài của cô nữa.
-- Nếu nó không thích vẻ bề ngoài của tôi, thì nó làm đéo gì được tôi?
-- Vì cô hỏi nên tôi nói cho cô biết thế thôi.
-- Ngoài ra nếu nó không phục vụ cho người ta ăn thì nó đến đây làm gì? Nó làm như thể nó không được trả lương.
-- Thôi, - Banks nói. - Tôi không cãi với cô nữa. Chị ta không có nhiệm vụ đi nhận đặt các món ăn, và cô đã có thái độ không đẹp khi sai chị ta.
Banks bắt đầu ăn món cà ri. Món ăn ngon và nóng.
Emily nhìn ông trừng trừng một lát, sưng sỉa mặt mày, rồi bỗng trở nên bối rối, mân mê chiếc nhẫn to tướng trên ngón tay trỏ bên phải. Cô lẩm bẩm trong miệng:
-- Đồ đĩ rạc ngu ngốc!
Banks giả vờ không nghe, tiếp tục ăn, uống một hơi bia cho bớt nóng. Ông uống hết chai bia nhanh hơn dự kiến, rồi không kịp ngăn Emily, cô ta vùng đứng dậy, đi mua cho ông chai bia khác. Lần này chính cô gái hầu rượu nơi quầy phục vụ chứ không phải chủ quán, và Banks thấy hai người nói chuyện với nhau, Emily lấy cái gì trong túi xách, đưa cho chị ta.
Khi cô quay về chỗ ngồi, ông hỏi:
-- Có chuyện gì thế?
-- Không có gì, - cô đáp, để thức uống của cô xuống. - Lạy Chúa Cứu Thế, quán này thật quá ghê tởm, quá lạc hậu.
-- Cô nói thế nghĩa là sao?
-- Tôi chỉ gọi một ly TVR, không được sao, thế mà con đĩ rạc sau quầy kia đã trả lời với tôi sao, ông biết không?
-- Tôi làm sao biết các cô nói chuyện gì được.
Emily nhìn ông như thể ông đến từ một tinh cầu khác.
-- Thế là tôi phải giải thích cho nó biết. Đó là hỗn hợp rượu Tequila, Vodka và Red Bull. Thức uống rất tuyệt, nó cho ta cảm giác như rượu mạnh mà không phải là thứ nước bùn hôi hám. Tôi và... mà này, ông biết ai... chúng tôi thường biết thứ này ở quán Cicada Dust tại Clerkenwell.
-- Rồi sao?
Cô nhăn mặt hỏi:
-- Ông nghĩ sao?
-- Họ không có thứ ấy phải không?
-- Đương nhiên là họ không có.
-- Vậy cô bằng lòng thứ gì?
-- Một ly Snowball.
Banks đã nghe nói đến thức uống này rồi: chất kích thích Advocaat trộn vào nước chanh. Ông đã cho loại này không thời thượng. Ông nhớ khi ông còn nhỏ, thỉnh thoảng mẹ ông có dùng thức uống này vào dịp Giáng sinh. Đấy là thức uống giải khát bình thường, vì bà không nghiện rượu.
-- Chà chà, ngon. - Emily đưa ly nước ra. - Uống một hớp thử xem?
-- Không, cám ơn. Cô có tiếp xúc với người nào ở dưới ấy không? Craig? Ruth?
Emily lắc đầu.
-- Không nhiều.
-- Craig nói mấy thằng vệ sĩ của Barry đánh anh ta ở bên ngoài một quán rượu tại Soho trong khi cô nhìn anh ta và cười.
-- Đồ nói láo khốn nạn.
-- Chuyện này không có à?
-- Ồ, có chứ, nhưng không đúng như anh ta kể.
-- Vậy cô nói tôi nghe đi.
-- Chuyện này xảy ra ở Clerkenwell, bên ngoài quán rượu của Barry. Craig tìm ra quán này, anh ta lảng vảng quanh quán, định chụp hình. Anh ta bị ám ảnh. Anh ta không muốn bỏ qua. Tôi đã bảo anh ta hãy đi đi, nhưng anh ta không nghe. Thậm chí anh ta còn vào quán, nhưng Barry chận anh ta lại. Khi anh ta đi đến phía tôi, thế là hết nước rồi. Nếu tôi can ngăn được họ thì tôi sẽ không để cho họ đánh anh ta như thế đâu, nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh. Thực ra, đúng là lỗi của anh ta.
-- Anh ta nói anh ta không biết chỗ cô ở.
-- Đúng thế. Tôi đã dặn Ruth không được nói cho anh ta biết. Nhưng anh ta đã biết quán rượu này từ trước, biết khi đến dự tiệc.
-- Tiệc nào?
-- Tiệc mà tôi gặp Barry. Tại một ngôi nhà của người mở tiệc. Ruth dẫn chúng tôi đến. Cô ấy quen biết với mấy nhạc công trong buổi tiệc, vì thế mà đến dự được.
-- Craig cũng đến đấy à?
-- Phải. Vì thế mà anh ta mới biết Barry có một quán rượu ở Clerkenwell. Đêm ấy tôi gặp Barry và khoảng một tuần sau tôi bỏ Craig. Anh ta chỉ trích tôi rất nặng.
-- Ra thế. Có phải cô cười khi chúng đánh anh ta không?
-- Tôi không cười. Tôi khóc. Đồ điên.
-- Tại sao anh ta nói láo với tôi?
-- Sự thật chắc không làm cho anh ta thoải mái, phải không? Craig có thể rất dễ thương, rất quân bình, nhưng tính tình anh ta cũng rất nhỏ mọn.
-- Có khi nào anh ta đánh cô không?
-- Không. Anh ta biết tôi không chịu được chuyện đó. Chỉ có điều... ồ, ông biết không, nếu tôi về nhà trễ là anh ta thức đợi, rồi xông đến tôi, gọi tôi là đồ lẳng lơ, là đồ đĩ. Ti tiện lắm. Rồi sáng mai, anh ta làm lành, nói rằng anh ta yêu tôi, mua quà tặng tôi và làm đủ thứ chuyện để được rúc vào trong quần lót của tôi.
-- Tôi vẫn không hiểu tại sao anh ta nói láo với tôi. Anh ta tin tôi là bố của cô. Chắc chắn anh ta biết khi tôi tìm ra cô rồi, tôi sẽ tìm ra sự thực chứ?
Emily cười.
-- Ngốc thật! Bây giờ phải nói về ba tôi mới được. Nói về chuyện ấy.
Banks suy nghĩ. Cô ta nói đúng.
-- Nhưng cô nói cho tôi nghe chứ.
-- Hai người khác nhau. Ông không phải là ba tôi. Ông không giống ông ta tí nào hết. Ông...
-- Tôi sao?
-- Ờ, ông như một người bạn. Người bạn hấp dẫn.
-- Thật hân hạnh, Emily, nhưng cô không nên nói đến ba cô như thế thì hơn.
Cô cười khúc khích, lấy tay che miệng, như thể bối rối vì đã có hành động thơ ngây non nớt như thế.
-- Ông nói đúng đấy.
-- Từ ngày cô về Yorkshire đến giờ, cô có nghe tin gì về Craig không?
-- Không. Từ cái đêm gặp nhau ngoài quán rượu đến giờ, tôi không gặp hay nghe tin gì của ảnh hết.
-- Còn về Ruth?
-- Tôi có nói chuyện hai lần với cô ta trên điện thoại. Nhưng tôi không nói gì để làm cho cô ta có cảm tình với tôi, đúng không? Tôi thấy cô ta mê Craig và nghĩ tôi đã đoạt anh ta khỏi tay của cổ.
-- Đó là do anh ta chọn lựa thôi. Vả lại cô ta sẽ lấy lại được anh ấy thôi.
-- Phải... mà... Ruth đã gặp nhiều cảnh đời khó khăn rồi, không nên có thêm tôi làm gì nữa.
-- Cô nói thế nghĩa là sao?
-- Không có gì. Cô ấy đã gặp nhiều chuyện khốn nạn rồi. Ông không thấy sao? - Cô ấy có vẻ kỳ lạ. - Nhưng Banks nghĩ không kỳ lạ hơn Emily. Ông đẩy cái dĩa không sang một bên rồi đốt thuốc hút. Ông không muốn làm ra vẻ ta đây không hút thuốc để làm gương cho Emily noi theo. - Cô kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra vào đêm ấy ở Luân Đôn được không? - ông hỏi. - Lúc trước khi cô đến khách sạn.
Emily liếm vành ly của mình.
-- Tôi đang nghĩ đến chuyện ấy đây.
-- Rồi sao?
Cô nhìn quanh, rồi chồm người tới trước với thái độ đồng lõa.
-- Tôi định sẽ nói cho ông nghe.
Banks ngửi được mùi chất kích thích advocaat trong hơi thở của cô. Ông tựa lưng ra sau:
-- Tôi chú ý nghe đây.
*
* *
Chiều hôm sau, khi Annie lái xe đến trung tâm Thương mại Daleview để gặp ông chủ của Charlie Courage ở Cty SecuTec, Ian Bennett, cô tự nhủ mình không chân thật hoàn toàn với Banks. Như mọi khi, khi cô thấy khó nói về chuyện gì đấy, cô thường mất tinh thần, lúng ta lúng túng. Làm việc ở ngoài Eastvale, với Banks, cô rất khó chịu không tài nào nói với ông được. Không phải cô không phân biệt rạch ròi công việc với cuộc sống riêng tư - Cô cảm thấy cô có thể hoàn thành công việc tốt đẹp, bất kể cô làm việc với ai - nhưng khi làm việc gần Banks, cô thấy rất khó đi đến chỗ quyết định chấm dứt mối quan hệ của họ được. Nói tóm lại, cô đã xa lánh ông không phải vì cô không có tình cảm với ông, mà vì cô thấy cô đã đem lòng cảm mến ông quá nhiều, quá sớm, và vì ông đang gặp cảnh quá rắc rối với người vợ trước, người vợ chung sống với ông trên hai mươi năm. Bây giờ làm việc lại với ông, cô phải công nhận với mình rằng cô vẫn còn thương mến ông.
Thôi dẹp chuyện này đi, cô tự nhủ, vừa đưa mắt nhìn quanh vào cái bản đồ nằm trên ghế xe ở bên cạnh. Công việc nằm ở đấy đấy. Cô muốn làm việc thật chu đáo và để yên các chuyện khác đâu ở đấy. Mối tình ngắn ngủi với Banks càng nhắc cô tin tưởng vào công việc, làm cho cô nghĩ đến nguyên nhân tại sao cô trở thành cảnh sát điều tra. Không phải nói thế là cô chỉ nghĩ đến công việc thôi đâu - Cô không sai lầm cứ chạy theo công việc để rồi trở thành gái già - nhưng cô muốn công việc phải hoàn tất tốt đẹp. Và vì công việc sẽ rất khó khăn, cho nên cô muốn sống độc thân. Có Banks nằm trong giường, chắc công việc không dễ dàng gì.
Dãy lan can bằng sắt sơn đen ở phía bên trái cô mang một tấm biển lớn viết hàng chữ: Trung tâm Thương mại Daleview, cùng với danh sách các công ty thương mại hiện làm việc ở đây. Annie đẩy cửa, thì ra cửa ngõ có lẽ đều có mục đích trang trí hơn là bảo vệ, cô nghĩ thế. Cô đi vào và tìm đường đến văn phòng của SecuTec.
Trung tâm Thương mại là một tòa nhà một tầng rộng lớn bằng gạch đỏ, xây theo hình ngũ giác, và được chia ra thành nhiều đơn vị khác nhau, mỗi đơn vị đóng một công ty, có vài cửa sổ để trưng bày hàng hóa và có bãi đỗ xe cho vài chiếc ngay trước cửa. Mặc dù đây không phải là Trung tâm bán hàng, nhưng cũng có cửa hàng bán đồ gấm sứ và trung tâm may mặc cũng có hàng bán tại đây, cùng với một công ty làm thang máy, một xưởng chế tạo bàn ghế và một trung tâm Aga. Những đơn vị khác đều dùng làm văn phòng: Ví dụ có một công ty cho thuê nhà nghỉ lễ, và một công ty chuyên hướng dẫn sử dụng dụng cụ Video theo đơn đặt hàng qua bưu điện, Annie thấy thế. Cô phân vân tự hỏi không biết phải chăng đây là loại uyển ngữ để che đậy thứ họ bán thật sự. Nếu đây là cái bình phong che đậy hoạt động khiêu dâm, thì chắc chắn nó có liên hệ đến cái chết của Charlie Courage.
Ian Bennett mở cửa văn phòng ngay trước khi cô đến gần cửa. Cô đưa thẻ cảnh sát cho ông ta xem rồi nói:
-- Trung sĩ Thám tử Cabbot.
-- Được rồi, - Bennett tươi cười đáp. - Tôi tin cô. Mời vào.
Cô theo ông ta vào trong văn phòng nhỏ.
-- Thì ra đây là cô nữ cảnh sát ăn mặc chỉnh tề thời nay - ông ta nói, nhìn lên nhìn xuống cô.
Dưới chiếc áo mưa màu xanh nước biển, ác trạc nút ra, cô mang ủng, bít tất đen, váy ngắn bằng vải thô bền và chiếc áo len trắng, cô cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ hết. Ông ta đợi cô mặc gì? Bộ đồng phục ư? Bộ đồ đầm sang trọng và đeo ngọc ư?
Bennett không trẻ hơn cô nghĩ khi nghe giọng anh ta nói trên điện thoại, có lẽ bằng tuổi cô, trên ba mươi, với mái tóc đen dày loăn quăn và có nước da rám nắng như không phải nhiều người chỉ sống ở Yorkshire vào mùa đông. Trông anh ta có vẻ chơi thể thao để giữ vóc dáng cân đối, có thể là chơi môn gì cần phải chạy như Tennis hay bóng quần, và trong khi lương bổng của anh ta có lẽ không kéo dài đến tận tiệm Armani, nên áo quần anh ta mặc theo kiểu lớp quí tộc cũ, khiến anh ta trông như người lớp trước. Trên túi áo khoác bằng da lộn, cộm lên chiếc máy điện thoại di động ra vẻ khoe khoang. Annie đoán chắc chiếc BMW mà cô đã cho xe mình đậu bên cạnh là xe của anh ta.
-- Thì ra đây là nhà doanh nghiệp trẻ ăn mặc chỉnh tề để gây ấn tượng mạnh cho các cô thời nay, - cô đốp lại, biết rằng khi cô nói như thế này, thế nào cuộc phỏng vấn của cô cũng có thể khó mà suôn sẻ. Đại khó khăn rồi đấy, Annie à: ngươi nói cho sướng miệng nhưng chẳng làm cho bọn điên đau khổ được đâu, hành động này đẩy ngươi đến chỗ giống với Alan Banks. Đừng nghĩ đến ông ta.
Công ty SecuTec chỉ có một văn phòng nhỏ ở Daleview, nơi Charlie Courage làm gác đêm. Annie nhìn quanh, cô thấy có một cái máy truyền hình nhỏ cho cả công ty, cùng với những thứ đồ dùng để pha trà, một cái bếp điện để hâm đồ ăn khuya. Văn phòng quá nhỏ đối với hai người trong bọn họ, nó bốc mùi chất dẻo nóng. Annie ngồi trên cái mà chắc là cái bàn của Charlie, còn Ian Bennett tựa trên bức tường đối diện gần bên tấm lịch của công ty. Như rất nhiều các thứ lịch thuộc loại công ty này, cuốn lịch in hình một cô gái tóc vàng tươi cười ngực nở bụng thon, tay cầm cái chìa vặn ốc.
Bennett đỏ mặt khi nghe cô nói móc.
-- Tôi thật đáng bị cô sửa lưng, - anh ta nói, đưa tay vuốt tóc. - Tôi thường nói những câu ngu ngốc khi gặp đàn bà xinh đẹp. Xin lỗi. Chúng ta bắt đầu lại nhé?
Annie cười nhạt, nụ cười cô thường dành cho đám đông hổ lốn. Cô đáp:
-- Bắt đầu là tốt nhất.
Bennett đằng hắng giọng rồi nói:
-- Tôi sợ tôi không có gì nhiều để nói với cô. Tôi không biết rõ về Courage.
-- Buổi cùng làm việc của anh ta là thế nào?
-- Tối chủ nhật. Anh ta làm phiên 4 đến 12 giờ đêm.
-- Ông có chắc không? Ông có gặp anh ta không?
-- Không. Nhưng anh ta có ghi vào sổ. Tôi muốn nói anh ta phải ghi tên vào sổ với chúng tôi, cho nên chúng tôi biết ai có mặt ở đây.
-- Anh ta ghi như thế nào?
Bennett chỉ cái bàn bên cạnh cô.
-- Máy vi tính.
-- Có thể có ai đấy làm việc ấy không? Có người tự xưng là anh ta thì sao?
-- Tôi nghĩ có thể như thế. Nhưng họ phải biết biệt danh của anh ta và biết khẩu lệnh.
-- Ra thế. Có phải anh ta làm phiên như thế này luôn không?
-- Không. Vào những ngày khác anh ta làm phiên từ 12 giờ khuya cho đến 8 giờ sáng.
-- Có phải anh ta là người gác đêm duy nhất không?
-- Không. Công việc là như thế này: Các cơ quan mở cửa hàng. Chúng tôi có người bảo vệ khác tên là Colin Finch, làm việc từ 4 giờ chiều đến 12 giờ khuya, còn ông Courage làm từ 12 giờ khuya đến 8 giờ sáng, khi ấy tất cả các cơ quan bắt đầu mở cửa buổi sáng làm việc. Rồi đến Chủ nhật, lại thay đổi cho nhau. Colin làm từ 4 giờ đến 12 giờ khuya thứ Bảy, Charlie làm từ 12 giờ khuya đến 8 giờ. Rồi Colin làm 8 đến 4 giờ, và cứ thế tuần tự.
-- Tôi hiểu rồi, - Annie nói, cô nhớ những sự khủng khiếp khi làm việc theo phiên rất rõ. Hầu hết thời gian làm việc, cô không biết cô đi hay về. - Như vậy Colin Finch chắc có gặp ông Courage khi họ đổi phiên lúc 4 giờ ngày Chủ nhật chứ?
-- Phải, tôi nghĩ chắc đúng thế.
-- Ông cho tôi địa chỉ của ông ta được không?
-- Được chứ. - Bennett bấm vào máy vi tính rồi đưa cho Annie một địa chỉ ở Ripon. - Nhưng nếu cô còn ở đây thì ông ta sẽ có mặt ở đây lúc 4 giờ.
Annie nhìn đồng hồ. Đã hai giờ rưỡi. - Ông có biết ông Courage có tiền án không?
Câu hỏi hình như làm cho Bennett bối rối.
-- Thế à? Ơ, không, chúng tôi không biết.
-- Một công ty bảo đảm như công ty ông chắc là phải kiểm tra nhân viên kỹ càng chứ?
-- Thường thì chúng tôi phải kiểm tra. Vâng, đương nhiên phải kiểm tra. Nhưng lần này... ờ... hình như chúng tôi đã sơ hở không kiểm tra kỹ anh ta.
-- Sơ hở không kiểm tra kỹ à?
-- Phải.
-- Tôi hiểu rồi. - Annie ghi chú vào sổ. Điều mà cô ghi là: "Đừng quên mua thức ăn tối ở tiệm Marks Sparks", nhưng Bennett không biết cô ghi như thế. - Từ khi ông Courage làm việc ở đây, có sự cố gì xảy ra ở trung tâm trong mấy tháng qua không?
-- Không. Không có gì xảy ra hết. Riêng ở công ty SecuTec, thì ông Courage làm việc rất tốt.
-- Không có gì mất mát ư?
-- Không có gì.
-- Các chủ thuê cơ sở vật chất khác có hài lòng không?
-- Hài lòng. Như tôi đã nói, chúng tôi không có vấn đề gì khó khăn hết, không phàn nàn gì hết. Tôi không dám xen vào công việc của cảnh sát, nhưng có phải cô cũng nghĩ rằng ông Courage đã hoàn lương như nhiều người đã nói? Tôi muốn nói rằng một kẻ lầm lẫn đôi lần không có nghĩa là anh ta phải bị tình nghi mãi mãi. Phải không?
Annie thở dài. Thế này là không xong rồi. Cô đáp:
-- Ông Bennett này, tại sao ông không để vấn đề cải tạo tội phạm cho những người đang làm công tác này lo liệu và chỉ trả lời các câu hỏi của tôi?
Anh ta mỉm cười.
-- Thì tôi đang trả lời cô đây. Tôi muốn nói tôi đã nói với cô là không có vấn đề gì khó khăn hết. Tôi chỉ có ý kiến rằng, có thể có những dấu hiệu cho thấy ông Courage đã thay đổi tư cách. Cô có tin những kẻ tội phạm có thể thay đổi tư cách không, thưa cô sĩ quan cảnh sát Thám tử Cabbot.
-- Chỉ Trung sĩ thám tử thôi, - Annie bào chữa lại, cô nói thêm trong óc mấy tiếng "đồ lưu manh". - Tôi có ý kiến là nếu ông chỉ trả lời câu hỏi của tôi thôi, thì chắc chúng tôi chóng trả ông về với cái điện thoại di động Beemer của ông, và để ông đi dự họp tiếp theo nhanh hơn.
Bennett sờ vào máy điện thoại di động như thể hy vọng nó reo lên.
-- Tiếp tục đi, - anh ta nói, thở dài não ruột.
Annie cười thầm. Chắc thế nào vào buổi tiệc tối nay hay ở đâu đó anh ta cũng sẽ nói với khách về vụ chạm trán của anh ta với sự tàn bạo của cảnh sát. Cô hỏi:
-- Nhiệm vụ chính của ông ta là gì?
-- Ông ta có trách nhiệm đi tuần tra quanh trung tâm, kiểm tra cửa ngõ và các thứ mỗi giờ một lần. Nhưng thực ra thì công việc như thế chẳng nặng nhọc gì; ông ta không có gì nhiều việc phải làm.
-- Tôi cũng nghĩ như thế vì bây giờ người ta có nhiều máy móc bảo vệ hiện đại. Tại sao người ta còn phải thuê người gác đêm làm gì?
-- Đấy là vấn đề thể diện, thật vậy. Những chủ thuê cơ sở đều thích thế. Bất kể các hệ thống máy móc báo động hữu hiệu đến bao nhiêu, mà nếu có một người đi quanh người ta cũng thường cảm thấy an tâm.
-- An tâm thật, - Annnie nói. - Tôi thấy chẳng cần bận tâm đến người máy canh gác nữa.
-- Xin lỗi, cô nói sao?
-- Tôi nói đùa. Đừng quan tâm. Ta tiếp tục...
-- Ồ, tôi thấy rồi. Một cảnh sát có tính hài hước. Nhưng dù sao, có người trong công ty cũng vẫn làm cho kẻ gian phải e ngại.
-- Thế nuôi chó không được sao?
-- Chó có thể hữu hiệu, nhưng người ta không thể để chó một mình được. Vả lại, nếu chúng cắn ai thì phải ra tòa phiền phức thêm.
-- Làm sao ông Courage có được việc làm này?
-- Ông ta nộp đơn xin việc theo thể thức bình thường thôi. Tôi thú thực là ông ta có vẻ đáng tin cậy.
-- Đấy là dấu hiệu của một tên tội phạm bậc thầy.
-- Cô lại đùa nữa phải không? - Bennett cười.
Annie không cười đáp lại.
-- Ông Courage được trả lương bằng ngân phiếu, phải không?
-- Hoàn toàn không. Tiền lương được chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của ông ta.
-- Có thưởng bằng tiền mặt không?
Bennett cau mày.
-- Thưởng bằng tiền mặt à? Tôi không hiểu cô muốn nói gì?
-- Tiền mặt trao tay.
-- Chắc là không. Đấy không phải là phương pháp của Công ty SecuTec.
-- Trong suốt thời gian ông Courage làm việc gác đêm, có cơ sở kinh doanh nào hoạt động trong trung tâm này khai báo mất tiền bạc gì không?
-- Không.
Annie xếp sổ lại. Cô nói:
-- Rất tốt, ông Bennett. Bây giờ ông có thể đi được rồi. Chắc chúng ta còn cần gặp nhau lại nữa.
-- Tốt. Cô cứ tự nhiên làm những gì cô cần làm ở đây, nhưng làm ơn khóa cửa khi ra về.
Bennett bước nhanh ra khỏi văn phòng. Annie đứng trên ngưỡng cửa, nhìn anh ta trở ra chiếc xe BMW, rồi phóng đi như gió, nếu mặt đất không quá ướt thì chắc chiếc xe sẽ tung lên một đám bụi mù trời. Nhưng cũng vì mặt đất sũng nước, nên khi gã phóng xe đi làm bắn tung nước bùn nhằm một người đàn bà đang đi vào một cửa hàng may mặc cách chỗ cô đứng vài cơ quan. Bà nhìn xuống chiếc áo mưa và quần bó ướt mèm, rồi phồng mang trợn mắt nhìn theo chiếc xe, đưa nắm tay dứ dứ hăm dọa.
Đáng ra cô không nên gay gắt quá với Bennett như thế, Annie nghĩ khi nhìn anh ta lái xe ra khỏi cổng, rẽ vào con đường chính. Hắn ta là tên lưu manh tự mãn, đúng thế, nhưng trong thời gian làm việc, cô đã tiếp xúc với nhiều kẻ như thế, cô thường không cần tới biện pháp hăm dọa. Hắn trông có vẻ là loại người thường kêu ca phàn nàn. Như thế có lợi cho công việc điều tra của cô không? Cô không tin là sẽ có lợi. Nhưng cô cần ghi nhớ cho kỹ là phải giữ mình và phải tỏ ra có lòng trắc ẩn nhiều hơn nữa đối với bọn điên khùng và bọn lưu manh.
Bây giờ, cô nghĩ, chỉ còn công việc cần làm là nên đi đâu cho hết một giờ, hay là đến nói chuyện với những người đang hành nghề kinh doanh ở Daleview. Có lẽ họ biết rất nhiều về các hoạt động làm ăn hàng ngày nhiều hơn là cái ông Ian Bennett khủng khiếp ấy. Sau đó, nếu gặp may, cái anh chàng Colin Finch sẽ đến làm việc.
*
* *
-- Sau khi ông ra về rồi, Barry rất tức giận, - Emily nói, tay cầm điếu thuốc khác, nghịch hơn là hút. - Chưa bao giờ tôi thấy gã giận như thế. Khi gã giận, gã rất lạnh lùng. Gã không đỏ mặt tía tai, la hét hay làm gì như bố tôi, mà gã nén cơn giận lại thành nụ cười mỉm, và làm việc gì cũng rất chậm, thái độ cẩn thận, như là sửa lại cho ngay ngắn chiếc gối trên ghế trường kỷ hay là hút điếu thuốc. Và gã nói năng rất bình tĩnh. Thật đáng sợ.
-- Cô có biết vì sao gã giận dữ không?
-- Vì ông đến hỏi han lung tung đấy. Gã không thích ai đến hỏi hết, nhất là người lạ.
-- Hắn đã làm gì cô?
-- Barry làm gì à? Hắn không làm gì hết. Tôi vừa nói với ông đấy. Gã tức giận với thái độ lạnh lùng. Gã chỉ bảo tôi chuẩn bị đi dự tiệc, rồi chúng tôi uống hai hơi côca nữa mới đi.
-- Loại tiệc gì thế?
-- Thường như mọi khi. Dân kinh doanh âm nhạc, một vài ban nhạc nhỏ, giới giàu có ăn không ngồi rồi, cùng với một vài nhà kinh doanh trẻ, các chủ quán rượu khác. Loại người đã được Barry chọn lựa. Có đốt lửa trại và đốt pháo bông ở ngoài trời, nhưng hầu hết thời gian chúng tôi đều ở trong nhà.
-- Có ma túy không?
Cô cười.
-- Có chứ. Đương nhiên là phải có. Luôn luôn có ma túy.
-- Có phải Barry buôn bán ma túy không?
-- Không. Gã mua thôi.
-- Kể tiếp đi.
Emily dừng lại một lát. Cô ta làm ra vẻ can đảm, nhưng Banks biết cô khó nói về chuyện này.
-- Barry rất lạ lùng suốt buổi tối. Tôi cố... ông biết đấy... tôi cố tránh xa gã cho đến khi thái độ kỳ lạ của gã hết đi, tôi giữ khoảng cách với gã, nói chuyện với gã vài câu trong ban nhạc và người trong nhà, nhưng gã vẫn hiện đến bên tôi, cười với nụ cười lạnh lùng ấy, gã quàng tay ôm tôi, sờ mó tôi... chốc chốc lại ghì lấy tôi... làm tôi đau... - Cô uống một hớp thứ nước uống Snowball, nhăn mặt và nói tiếp: - Tôi không thích thứ này. Ông lấy cho tôi chai bia nhẹ và nước chanh hay cái gì như thế được không? Tôi khát.
-- Tôi không mua nước uống có rượu cho cô được, Emily à. Cô chưa đủ tuổi uống rượu.
-- Đừng có phá đám. Tôi đã uống một ly rồi phải không?
-- Cô nói đúng. Có lẽ tôi không nên ngồi với cô. Nhưng tôi đã ngồi. Nếu cô muốn tôi đi lấy nước uống cho cô, thì tôi sẽ chỉ lấy nước chanh hay côca thôi.
-- Tôi sẽ không nói hết câu chuyện cho ông nghe.
-- Không thành vấn đề.
-- Đồ con hoang. Thế mà tôi nghĩ ông được tôi xem là bạn.
Banks không nói gì. Emily bèn đứng lên đi nhanh đến quầy rượu, khiến cho tất cả đàn ông trong quán đều nhìn theo. Banks uống bia và đốt điếu thuốc thứ hai. Ông sẽ hỏi về Barry Clough và những hoạt động "kinh doanh" của hắn trong vài ngày sau.
Emily trở lại với ly bia và chanh, cô làm bia bắn ra bàn khi cô để ly bia lên bàn với vẻ chiến thắng. Cô không nói gì, uống một hơi dài, nghỉ một lát rồi nói:
-- Trời đã khuya. Tôi không biết mấy giờ. Hai hay ba giờ sáng. Mọi người đều đã mỏi mệt. Tôi cảm thấy kỳ lạ, như có ai đã bỏ cái gì vào ly đồ uống của tôi. Chắc đấy là một loại ma túy kích dục mà tôi đã đọc, nhưng tôi đã có quá nhiều chất khác trong người, nên không ngủ được. Tôi cảm thấy người kỳ lạ. Trôi bồng bềnh. Thế nhưng, Barry lôi tôi sang một bên, gã nói có chuyện gã muốn tôi làm cho gã. - Khi cô nói, cô nhìn vào trong ly bia và mấy ngón tay phải cào trên mặt bàn. Banks thấy mấy móng tay đã bị cắn sứt - Gã dẫn tôi lên lầu, đi đến một phòng ngủ. Tôi nghĩ gã muốn đánh tôi hay làm gì đấy. Thỉnh thoảng gã làm thế. Tôi thật không muốn, tôi cảm thấy trôi bồng bềnh trong không gian, nhưng... nếu gã rời khỏi lưng tôi một lát... Nhưng không được như thế. Gã mở cửa phòng ngủ và trong phòng có thằng cha Andy. Hắn trần truồng như nhộng và hắn... tôi muốn nói, tất cả chúng tôi đều đã uống V&E, cho nên hắn, ông biết đấy, hắn...
-- V và E là cái gì?
Cô nhìn ông như thể ông là đồ ngốc.
-- Là thuốc kích thích Viagra và Ecstasy. Dù sao, như tôi đã nói, hắn... giống như hắn có cái trụ đèn giữa hai chân. Barry đẩy tôi tới trước, nói tôi phải tử tế với hắn, rồi tôi nghe tiếng cửa đóng. Dù sao, khi Barry đẩy tôi nhào lên giường, Andy liền kéo áo quần tôi ra, ôm lấy tôi. Thật thô tục. Có thể tôi đã say, và tôi công nhận tôi không phải là thứ con gái đoan trang, nhưng chuyện như thế này nằm ngoài nguyên tắc. Tôi không nói tôi có quyền "chọn" người để làm tình, chứ không làm tình với bất cứ ai, phải không? Ngay cả đến hắn cũng thế thôi. Tôi muốn nói hắn là một thằng tay chân tin cẩn, nhưng cứ nghĩ rằng Barry đã đem tôi cho hắn như một thứ hình phạt, vì ông đã đến và hỏi han đủ thứ... tôi không biết. Việc này làm tôi đau đớn, thế đấy.
Cô dừng lại để uống bia chanh, Banks cảm thấy cơn giận bừng lên, đồng thời cảm thấy mình có tội; chính ông đến đã gây khó khăn cho cô. Tuy nhiên, ông tự nhủ rằng thế nào đi nữa thì với một kẻ như Clough, trước sau gì cô cũng đi đến kết quả như thế, thế nhưng lòng ông vẫn ấm ức. Ông nhớ cách đây không lâu, có một đêm ông cùng đi ăn với Annie Cabbot trong một quán nhỏ ở Luân Đôn, cô ta nói cho ông biết cô đã bị một số đồng nghiệp trong Phân đội điều tra tội phạm làm nhục bằng tình dục.
-- Thằng Andy này là ai? Cô có biết hắn không?
-- Như tôi đã nói, tôi đã gặp hắn ở đấy. Hắn là thằng tay chân của Barry. Ít ra tôi đã thấy Barry nói chuyện với hắn và thỉnh thoảng ra lệnh cho hắn. Hắn thô tục một cách kinh khủng. Andy lại còn có tật nói lắp nữa. Tôi thấy đấy là điều nhục nhã nhất. Đấy, Barry đã đem tôi cho một thằng làm việc cho gã. Cho một kẻ mà gã nghĩ là một trò đùa thú vị. Nó làm cho tôi cảm thấy mình vô giá trị. Như đồ bỏ.
-- Tên họ thật của hắn là gì?
-- Andrew Handley. Nhưng người ta thường gọi hắn là Andy Pandy. Nhưng chắc ông biết đoạn cuối rồi. Hay là biết hầu hết rồi.
-- Cô làm sao để thoát được?
-- Chúng tôi đánh lộn nhau. Nó không ngờ tôi chống lại, tôi bóp dái nó, nó đánh tôi và thả tôi ra. Cánh cửa không khóa. Tôi chạy xuống lầu, ra khỏi nhà không ngoái cổ nhìn lui. Tôi chỉ sợ Barry đứng đâu đó dưới cầu thang và chặn tôi lại, nhưng tôi không gặp hắn. Tôi gặp may. Chỗ chúng tôi đang chơi gần ga Victoria, thế là tôi chạy đến dãy xe taxi và chỗ duy nhất mà tôi có thể đến được là khách sạn ông đang ở. Chuyện thế đấy. Chuyện buồn của Barry và Emily. Hay của Barry và Louisa.
-- Trước đó có khi nào hắn xử tệ với cô như thế không?
-- Không. Nhưng tôi không để cho hắn có cơ hội.
-- Cô nói thế nghĩa là sao?
Emily suy nghĩ một lát rồi nói:
-- Với Craig, tình thế dễ dàng. Anh ta ghen, có lẽ ghen rất nhiều, vì thế mà anh ta nổi điên lên. Nhưng với Barry thì khác. Gã chỉ chiếm, chứ không ghen. Gã cần sự trung thành. Ông biết không, có một vài công việc mà mình không được phép tìm biết. Tôi không điên. Có thể tôi không biết chính xác công việc của gã đang làm gì, nhưng tôi biết có lẽ đấy là công việc phi pháp. Và tôi biết hắn đánh người ta. Tôi đã thấy hắn đánh Craig.
-- Phải chăng phần này là phần có sức quyến rũ?
-- Sao? Chuyện hắn đánh người à?
-- Chuyện hắn là tên tội phạm, trong khi ba cô là cảnh sát. Dù sao thì hai người đều cùng lứa tuổi.
Emily hậm hực đáp:
-- Ông nói nghe như ba tôi nói vậy. Có phải tất cả đều đã học qua khoa tâm lý học cảnh sát không?
-- Chuyện này chỉ dựa vào lý luận là rõ.
-- Không phải như thế tí nào hết. Barry có sức quyến rũ là vì gã có những hành động hấp dẫn, gã tổ chức những buổi đại tiệc, gã cho xài ma túy xả láng và người ta kính trọng gã.
-- Theo cô thì người ta sợ hắn.
-- Cũng được thôi. Nếu sợ là phương pháp duy nhất để làm cho người ta kính nể, thì có gì sai trái đâu? Không ai bất bình Barry chuyện gì hết.
-- Vậy thì tại sao cô không ở lại với hắn.
Cô ta lại cào lên mặt bàn.
-- Tôi đã nói với ông rồi.
Một đứa bé bối rối. Banks không cầm lòng được, ông chồm người tới trước để tay lên bàn tay cô. Với ông thì đấy chỉ là hành động nặng tình phụ tử, nhưng ông biết Emily và những người khác trong quán rượu đều không nghĩ như ông. Ông còn nhận thấy rằng trong số đặc tính của Barry Clough mà cô đã nói cho ông nghe, Emily không đả động đến tình dục, như thế tức là gã rất tài về mặt trên giường. Có lẽ tình dục là vấn đề uy quyền đối với Clough. Bỗng Banks thấy rõ Clough đã dùng Emily hành dục - cô đã nói chuyện này - nhưng với cô, ông đoán, chính là vấn đề giá trị của cô, giá trị của cô phải cao hơn, chứ không phải đem cô ra làm trò chơi giải trí cho mọi người. Và chính hành động hạ thấp giá trị của cô xuống đã làm cho cô bối rối.
-- Cô có sợ hắn không, Emily?
-- Đương nhiên là không, mà chỉ...
-- Chỉ gì?
Cô cau mày:
-- Gã chỉ muốn chiếm hữu, như tôi đã nói. Barry không thích để mất những sở hữu quí giá.
*
* *
Một giờ sau, Annie ướt át, khổ sở, rối trí. Cô đã đến từng đơn vị một ở trung tâm, nói chuyện với các quản lý và công nhân, cô hoàn toàn không tìm ra được manh mối gì. Nếu có gì bất chính xảy ra ở Trung tâm Thương mại Daleview, thì chắc điều này cũng được giữ bí mật. Nhưng bỗng cô cảm thấy khoan khoái khi biết đã đến gần giai đoạn cuối cùng công việc phải làm trong ngày. Đó là phiên họp cuối ngày. Banks đã mời họp vào lúc cuối chiều để tổng kết công việc điều tra của họ, và Annie mường tượng cảnh sau đó, cô sẽ tắm nước nóng, xào nấu những thức ăn mua ở Marks và Sparks, rồi thưởng thức một buổi tối tự do muốn làm gì thì làm.
Trung tâm may mặc ấm áp và khô ráo, ngát mùi sáp thơm, như mùi hoa hồng và mùi chanh. Đây là nơi chật chội vì chất nhiều đồ đạc, nhiều thứ chủ yếu như những thùng kim, chỉ, bao da, máy đan, máy khâu, máy dệt và hàng ngàn thứ hàng hóa bí truyền khác. Những bức thảm đã làm xong treo trên tường. Cảnh tượng xem như phòng trưng bày hơn là cửa hàng, ở đây không có quầy mà chỉ có bộ xa lông ba ghế, trông rất êm dịu, nơi khách có thể ngồi để bàn bạc với nhau về hàng hóa họ yêu cầu.
Một phụ nữ từ phía sau văn phòng bước ra, đúng là người đàn bà mà Bennett đã làm bắn nước dơ vào người. Annie tự giới thiệu, rồi cô cho biết cô đã đi thăm một vòng từ văn phòng Công ty SecuTec.
Người đàn bà bắt tay cô, chị nói:
-- Tôi là Natalie. Hân hạnh được đón cô đến công ty tôi. Tôi không biết nói gì, nhưng tôi vừa bắt ấm nước lên lò, xin mời cô ngồi chơi dùng trà tránh mưa một lát.
-- Xin vui lòng, - Annie đáp. - Tôi xin được uống hầu cô một tách. - Nếu uống trà người ta mời mà gọi là tham nhũng thì tất cả cảnh sát ở nước Anh đều phải cho về vườn hết.
-- Không lâu đâu. - Natalie nói rồi bước ra sau văn phòng... Annie xem các thứ đồ nghề dùng cho máy đan, cô phân vân không biết làm việc với các thứ này dễ hay khó. Cô bỗng dưng nhớ đến mẹ cô ngồi tréo chân trên nền nhà, mái tóc dài phủ xuống tận chân, bà mặc cái áo nhung do tay bà thêu, chiếc áo có nhiều hạt ngọc trai đính vào và thêu nhiều hình rất đẹp. Bà làm áo mẫu để trưng bày tại một cuộc triển lãm trong làng. Đây là cảnh tượng thật lạ lùng, vì Annie không hề nghĩ đến việc may vá của mẹ, mặc dù cô biết mẹ cô may áo cho mình, và nhiều áo thêu của mẹ rất đẹp. Chắc cô phải điện thoại để hỏi ông Ray, bố cô, mới được. Có thể một số các áo mẫu của bà hiện đang còn lưu giữ tại phòng lưu niệm gần St. Ives, cô định sẽ đến lấy một cái để làm kỷ niệm. Mẹ cô mất khi cô mới lên năm. Annie nhớ khi cô nhìn mẹ, bà ngước mắt nhìn lại cô và mỉm cười. Khi Natalie mang trà lại, bỗng Annie cảm thấy buồn.
Chắc chị ta thấy cô buồn.
-- Có chuyện gì thế? - Natalie hỏi. - Trông cô như vừa thấy mẹ vậy.
-- Ồ không có gì. Chỉ là kỷ niệm thôi.
Natalie nhìn quanh căn phòng trưng bày để tìm xem thử có cái gì làm cho cô phật ý không. Annie nghĩ đã đến lúc làm việc.
-- Cám ơn chị đã mời trà. - Cô nói, uống một hớp. - Chị đã nói chị không thể nói gì được, nhưng tôi nghĩ chắc chị có nghe chuyện gì đã xảy ra cho ông Courage chứ?
-- Ồ có. Tin tức được phao truyền ở đây rất nhanh. Thế nhưng, hầu hết chúng tôi đều chỉ có mặt ở đây khi trung tâm mở cửa, cho nên chúng tôi chỉ nói với nhau thôi. Chúng ta ngồi xuống chứ? - Chị ta đưa tay chỉ bộ sa lông ba ghế. Annie đến ngồi vào chiếc ghế bành. Cô cảm thấy quá mệt mỏi, cô phân vân không biết cô có thể mệt được không.
-- Chị có biết ông ta không?
-- Không. Nhưng tôi biết ông ta chưa làm ở đây lâu.
-- Từ tháng Chín.
-- Thế à? Nghe cô nói tôi mới biết. Nhưng, ông Bennett đã dẫn ông ta đi giới thiệu với mọi người ngay từ khi ông bắt đầu công việc, cho nên chắc chúng tôi sẽ nhận ra ông ta, nếu có gì khó khăn xảy ra, chúng tôi biết cần gọi ai, tuy nhiên từ ấy đến nay, chưa bao giờ tôi gặp lại ông ta. Cô thấy đấy, hầu như ngày nào tôi cũng đi lúc 5 giờ, ngoại trừ thứ Năm và thứ Sáu, lúc này tôi mở cửa cho đến 7 giờ. Ít ra tôi phải làm việc như thế cho đến sau Giáng sinh, rồi nghỉ ngơi cho đến khi thời tiết tốt trở lại. Chắc cô ngạc nhiên khi biết số khách du lịch đến đây rất nhiều vào tiết xuân và hạ, nhưng hầu hết khách hàng của chúng tôi là khách thường xuyên. Đây là công việc kinh doanh rất đặc biệt, nặng chuyên môn. Khách biết họ muốn tìm hàng ở đâu, họ biết chúng tôi có hàng gì họ cần. Dĩ nhiên là họ gọi đến trước. Ồ, tôi nói huyên thuyên quá. Nhưng xin báo cho cô biết là tôi không biết gì hết.
Annie cười, cô uống mấy hớp nước trà.
-- Không sao, - cô nói. - Tôi có dịp ngồi cho ấm và uống trà. Rất nhiều người tôi gặp ở đây đều nói không có sự cố gì xảy ra trong công ty và thậm chí không mất mát gì hết. Đúng thế không?
-- Ờ, có chuyện mà tôi không dám ngờ ai, nhưng ở đây thỉnh thoảng tôi có bị mất đồ đạc lặt vặt trong tiệm. Không có gì nghiêm trọng, nhưng cũng đáng tức, những thứ nho nhỏ. Cuộn chỉ, vài bao kim, đại loại thế.
-- Trẻ con chứ gì?
-- Tôi không tin thế. Ở đây không có nhiều trẻ con. Thời đại bây giờ nghề may vá không ai dùng trẻ con.
-- Tôi không tin có chuyện như thế.
-- Chẳng qua là vì cuộc sống. Chuyện mất đồ tại một nơi như thế này, tôi nghĩ cũng là chuyện thường tình, không có gì nghiêm trọng.
-- Có những toán ăn cắp đồ trong cửa hàng được tổ chức rất tinh vi. Cô phải canh chừng mới được. Nếu tình hình mức độ nghiêm trọng, hãy cho chúng tôi biết.
Natalie gật đầu.
Annie nhổm người dậy.
-- Mặc dù tôi thích ngồi ở đây, nhưng không thể ngồi suốt ngày được, - cô nói, mắt liếc nhanh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn mưa, cô nhìn vào danh sách các công ty mà Ian Bennett đã đưa cho cô rồi đứng dậy. - Còn một nơi nữa phải đến thăm.
Natalie cau mày.
-- Nếu cô đi vòng theo chiều kim đồng hồ từ công ty SecuTec, thì hết rồi; không còn công ty nào nữa.
Annie nhìn vào danh sách.
-- Chị nói thế nghĩa là sao? Tôi thấy có trên danh sách một công ty nữa gọi là công ty hệ thống Máy Tính PKF đây này, nằm ngang cạnh công ty của chị.
-- Nhân viên của công ty à? Họ đi hết rồi.
-- Họ chuyển đi khi nào?
-- Vào cuối tuần. Tôi đoán chắc ông Bennett không nắm vững tình hình để cập nhật được danh sách.
-- Có bao nhiêu người làm việc ở đấy?
-- Chỉ có hai người thường trực, tôi bảo đảm. Đấy chỉ là một đơn vị nhỏ thôi.
-- Chị có biết tên của họ không?
-- Rất tiếc. Tôi không gặp họ. Họ là những loại người không bặt thiệp lắm.
-- Còn số người lui tới thì sao?
-- Chỉ là xe tải giao hàng. Loại xe thông dụng.
-- Tốt. Cám ơn chị đã mất thì giờ, Natalie. Và cám ơn đã mời trà.
-- Rất hân hạnh. Nhờ được thế, mà buổi chiều ảm đạm đã vui lên.
Annie rời công ty may mặc, đi qua công ty bên cạnh. Nếu đã có bảng hiệu trên cửa, thì bây giờ không còn treo nữa. Thay vì có một cửa sổ lắp kính như các công ty khác để trưng bày sản phẩm, thì công ty PKF lại có đến ba cửa sổ nhỏ ở phía trước. Annie nhìn qua một cánh, cô thấy căn phòng trống rỗng, đồ đạc hoàn toàn đã dọn sạch. Máu cảnh sát trong người cô báo cho cô biết có chuyện gì đáng nghi ngờ rồi đây. Charlie Courage, đã được người hàng xóm trông thấy còn sống vào buổi chiều Chủ nhật, rõ ràng là đã làm việc phiên 4 giờ đến 12 giờ khuya đêm đó, rồi được tìm thấy chết vào thứ Ba nơi cách xa gần hai trăm dặm. Hắn đã nhận tiền công 5 lần mỗi lần 200 bảng trong tháng vừa qua. Và bây giờ công ty máy tính này đã chuồn gấp vào cuối tuần.
Cô thấy nên vào xem qua căn phòng trống này một chút, và khi xem xong thì chắc Colin Finch đã đến làm việc ở văn phòng của Công ty SecuTec rồi. Cô sẽ có thì giờ để nói chuyện với anh ta trước khi về trạm cảnh sát để dự họp.
*
* *
-- Ông không nghĩ là tôi muốn ông đóng vai thiên thần trả thù cho tôi chứ, - Emily nói. - Ông đã làm chàng hiệp sĩ áo giáp sáng rực rồi, cám ơn ông rất nhiều.
-- Vậy tại sao cô kể cho tôi nghe những chuyện này?
-- Vì ông muốn biết. Và vì tôi đã hứa kể cho ông nghe. Thế thôi.
-- Cô đã xác nhận cô sợ Clough.
-- Bởi thế tôi mới ngốc. - Cô khẽ rùng mình. - Nhắc lại chuyện ấy, tôi chợt nhớ gã vào đêm ấy. Và tôi...
-- Sao?
-- Không sao hết.
-- Nói đi.
-- Ồ, tôi nghĩ là tôi đã thấy Jamie ở tại trung tâm Swainsdale. - Cô cười, để ngón tay trỏ lên đầu rồi cọ lui cọ tới ngón tay. - Tôi điên lại rồi đây. Emily hoang tưởng, chúng gọi tôi như thế đấy. - Móng tay cô bị cắn đến tận thịt, Banks thấy thế.
-- Jamie là ai?
-- Jamie Gilbert. Hắn là người giúp việc thân cận nhất của Barry. Barry nói là Jamie làm liền. Tôi không thích hắn. Hắn đẹp trai, nhưng ti tiện. Hắn làm cho tôi sởn gai ốc.
-- Cô thấy hắn khi nào?
-- Cách đây hai ngày. Thứ hai thì phải. Nhưng có thể không phải hắn. Chắc tôi nhìn lộn. Barry không biết tôi là ai và ở đâu, phải không? Ông nhớ tôi là Louisa chứ?
-- Làm sao tôi quên được? - Banks không tin một người như Barry Clough lại không có phương tiện gì để tìm ra những gì hắn muốn biết về ai đó. - Nhưng cô hãy cẩn thận. Nếu cô nghĩ là đã thấy hắn hay Clough ở đây lại một lần nữa, thì cô nhớ hãy cho tôi biết. Nhé?
-- Tôi có thể lo cho tôi được.
-- Emily, hãy hứa là nếu cô gặp lại chúng thì cô sẽ báo cho tôi biết.
Emily hươ tay.
-- Được rồi. Được rồi. Ông đừng quá bận tâm vào những chuyện nhỏ nhặt làm gì.
-- Cô chưa cho tôi biết Clough kinh doanh cái gì.
-- Chỉ là vì tôi không biết.
-- Cô không chắc hắn buôn bán ma túy chứ?
-- Không. Tôi không nghĩ thế. Như tôi đã nói, hắn luôn luôn có ma túy trong nhà. Hắn biết nhiều người, hắn thường ban ân cho người ta nhiều thứ, có lẽ người ta cho hắn lại ma túy, nhưng tôi tin chắc hắn không buôn bán ma túy.
-- Hắn làm gì mà có nhiều tiền?
-- Tôi đã nói tôi không biết. Chưa bao giờ hắn nói với tôi. Theo quan niệm của Barry thì đàn bà chỉ dùng để giải trí chứ không dùng vào việc làm ăn. Tôi nghĩ hắn có quán rượu làm cơ bản. Lúc này quán rượu có thu nhập rất lớn. Và tôi nghĩ có lẽ hắn điều hành vài ban nhạc, tổ chức trình diễn âm nhạc. Hắn có lợi tức kinh doanh khắp nơi. Hắn thường đi đây đó. Leeds, Doverm Manchester, Bristol. Thỉnh thoảng hắn đem tôi đi theo, nhưng thú thật tôi rất chán khi phải đợi hắn trong phòng khách sạn, đi lang thang ngoài đường dưới mưa đầy rác rến dơ bẩn. Thậm chí có lần hắn hỏi tôi có muốn đến đây với hắn không.
-- Đến đây à? Đến quán Bò Đen này à?
-- Ngốc ơi là ngốc, đến Eastvale. Ông có tưởng tượng ra điều này được không? Tôi và Barry đi quanh Eastvale? Mẹ tôi làm việc ở đây mà - Cô đấm tay lên bàn làm lung lay mấy cái ly trên bàn. - Tôi không muốn nói về hắn ta nữa. Xong rồi. Thế nào Barry cũng đến với đứa con gái khác, còn tôi, tôi phải tiếp tục cuộc sống của tôi.
-- Chuyện ở nhà ra sao?
Cô nhăn mặt.
-- Như ông đã biết.
-- Như thế nào?
-- Chán lắm. Họ muốn tôi giữ yên lặng, sống cách biệt với mọi người. Mẹ thì không để ý đến tôi. Bố thì tiếp bạn chính trị cả ngày. Chắc ông biết họ nhìn tôi với ánh mắt ra sao rồi. Nhưng bố tôi không để ý. Ổng quá bận hoạch định công việc tương lai.
-- Thế cô thì sao? Cô muốn làm gì?
Emily tươi mặt lên, cô uống một hơi bia dài rồi nói:
-- Tôi định sẽ vào học đại học.
-- Cô phải học lấy bằng A đã chứ?
-- Đương nhiên. Nhưng tôi có thể thi bằng này ở lớp dự bị đại học. Nếu muốn, tôi có thể tự học ở nhà. Nghe nói việc này không khó.
-- A, - Banks nói - Có ai thấy bằng A khó đâu. Cô định vào học đại học nào?
-- Dĩ nhiên là Oxford hay Cambridge.
-- Dĩ nhiên rồi.
Cô nheo mắt, hỏi:
-- Ông có phiền không?
-- Không phiền chút nào hết.
-- Tốt. Phải... ờ... nhưng... tôi không nghĩ đến chuyện đi học đại học ở Mỹ, Harvard hay Standford, hay đại loại như thế. Không học ở Bryn Mawr. Xem như thành phố nhỏ dơ bẩn ở xứ Wals, nơi mà chúng tôi đã sống một thời gian khi tôi còn bé. Và cũng không học ở Poughkeepsie. Ở đấy như nơi người ta nuôi heo.
-- Cô sẽ học môn gì?
-- Tôi chưa biết. Có lẽ học ngôn ngữ. Hay là diễn viên. Tôi thường đóng kịch rất khá ở nhà trường. Nhưng còn nhiều thì giờ suy nghĩ về chuyện này.
-- Phải, còn nhiều. - Banks dừng lại, lấy ra điếu thuốc nữa. Emily lấy chiếc bật lửa vàng, bật lửa cho ông châm thuốc. - Tôi không muốn trông giống ba cô, - ông nói tiếp - nhưng cái việc ma túy này thì...
-- Tôi xài được thì tôi bỏ được.
-- Chắc không?
-- Chắc. Tôi không dùng nhiều đâu. Chỉ có côcain, cần sa, V&E.
-- Viagra và Ecstasy?
-- Ông nhớ rồi đấy.
-- Cô dùng hai thứ này à?
-- Chắc rồi.
-- Nhưng Viagra là loại... Tôi muốn nói thứ này thì đàn bà đâu cần?
Cô cười nham nhở và vỗ mạnh lên cánh tay ông.
-- Phải, thuốc này đúng là không kích thích cho tôi cương lên, nhưng nó kích thích khoái lạc ghê lắm. Thuốc làm cho mình hầu như tuôn lên, như là tăng tốc vậy.
-- Ra thế. Nếu bỏ các thứ này, cô có khó khăn lắm không?
-- Tôi không phải là dân nghiện, ông nhớ cho điều đó. Tôi có thể chấm dứt khi nào tôi muốn.
-- Tôi không nói cô nghiện, mà tôi chỉ muốn nói rằng nếu không có sự giúp đỡ bên ngoài thì có thể có khó khăn thôi.
-- Tôi sẽ không cần đến các chương trình ngu ngốc dùng cho bọn nghiện, phải chăng ông muốn nói đến các chương trình ấy. Không cần thiết. - Cô bĩu môi và quay mắt nhìn chỗ khác.
Banks đưa cao hai bàn tay lên:
-- Tốt. Tốt. Tôi chỉ muốn nói là cô thấy cần giúp đỡ gì... Mà thôi, tôi biết cô không thể nhờ đến bố cô. Thế thôi.
Emily nhìn ông một lát, như thể thiếu suy nghĩ hết ý ông vừa nói.
-- Cám ơn, - cuối cùng cô nói, không nhìn vào mắt ông, cô mỉm cười. - Ông biết lý do tại sao ba tôi ghét ông chứ?
Banks giật mình, gần như sặc trên ly rượu. Khi lấy lại phong thái cũ, ông hỏi:
-- Vì va chạm cá nhân chứ gì?
-- Vì ba tôi ghen tỵ với ông. Thế đấy.
-- Ghen tỵ với tôi à?
-- Đúng. Tôi cam đoan thế. Vì tôi đã nghe ổng nói với mẹ như thế. Ông biết không, ổng cho là ông đang tằng tịu với con đĩ Pakistan ở Leeds?
-- Cô ấy không phải là người Pakistan, mà là người Bangladesh. Cô ta không phải đĩ. Và chúng tôi không tằng tịu nhau bao giờ.
-- Còn nữa. Còn âm nhạc nữa. Âm nhạc làm cho ổng điên tiết.
-- Mà tại sao?
-- Ông không biết à?
-- Nếu tôi biết thì tôi đã không hỏi.
-- Là vì ông sống ra hồn. Ông có phụ nữ bên hông, ông nghe nhạc hay bất cứ gì, và ông hoàn thành công việc, ông làm việc có kết quả. Ông lại còn làm việc theo phương pháp ông muốn. Ba tôi thì là mọt sách. Luôn luôn dựa vào sách vở.
-- Nhưng ông ấy là vị cảnh sát trưởng trẻ nhất chưa bao giờ có. Tại sao ổng lại ghen tỵ với thành quả của tôi?
-- Ông vẫn chưa vỡ lẽ hay sao?
-- Rõ ràng là chưa.
-- Ổng ganh tỵ. Ổng muốn được như ông, nhưng không thể được. Ổng tuân thủ theo một đường lối cứng ngắt mà ổng không thể thay đổi được mặc dù ổng muốn. Ổng hy sinh tất cả để có được địa vị như bây giờ. Ông hãy tin tôi đi, tôi biết rõ hết. Tôi là một trong số những thứ ổng hy sinh. Tất cả những thứ mà ổng đã có là tham vọng của ổng. Ổng không có thì giờ để nghe âm nhạc, để sống với gia đình, để có người phụ nữ khác nữa, để đọc sách. Tuồng như ổng đã ký hợp đồng với quỷ và ổng trao hết thì giờ để đổi lấy quyền lực và địa vị trên trái đất. Và còn có điều này nữa. Ổng tham gia hoạt động chính trị, ổng lấy tiền bạc, quyền hành để đạt được mục đích, đường lối của mình giỏi hơn bất cứ người nào trong lực lượng cảnh sát, nhưng có một điều mà ổng không thể làm cho tốt được.
-- Cái gì?
-- Ổng không thể tìm ra được một đường lối hoạt động riêng của mình.
-- Tại sao vấn đề này lại đáng kể đến thế?
-- Tại vì đấy là lý do khiến ổng gia nhập cảnh sát trước tiên.
-- Làm sao cô biết?
-- Tôi không biết. Tôi chỉ đoán thôi. Nhưng có một lần tôi đã thấy những cuốn sách cũ của ổng, khi chúng tôi ở tại nhà ông nội ở Worthing. Tất cả những cuốn sách này đều được xuất bản vào thập kỷ 60 bằng bìa giấy mềm, trong sách có viết tên của ổng, rất sạch sẽ. Nhiều cuốn do nhà xuất bản Penguins ấn hành có bìa màu xanh. Những truyện trinh thám Sherlock Holmes, Agatha Christie, Ngaio Marsh. Tất cả những thứ vớ vẩn cũ rích chán phèo. Và tôi đã xem một vài cuốn. Ông có biết ổng đã làm gì không? Ổng ghi chú bên lề sách về nhân vật nào mà ổng nghĩ là cần học hỏi, về các bằng chứng xét ra có ý nghĩa. Thậm chí tôi còn đọc một cuốn trong số đó. Ổng đã sai lầm hết chỗ nói.
Banks cảm thấy muốn nôn mửa. Nghĩ đến những giấc mộng thời thơ ấu của Riddle, ông thấy có cái gì đấy ghê tởm khiến ông khó chịu.
-- Cô học được môn tâm lý học của cảnh sát ở đâu thế? - Ông hỏi cố dẹp câu chuyện này sang một bên.
Emily cười:
-- Có một loại lý luận học cho vấn đề này. Ông suy nghĩ đi thì thấy. Mà thôi, tôi thật rất sung sướng được gặp ông. Nhưng bây giờ tôi phải đi. Tôi có hẹn lúc 3 giờ. Rồi tối nay tôi còn đi dự tiệc nữa - Cô lấy xách tay, cái xách lớn bằng một cái ba lô nhỏ, vuốt tóc rồi đứng lên. - Chúng ta có thể gặp lại như thế này nữa không?
-- Tôi rất muốn, - Banks đáp. - Nhưng lần sau phải làm theo điều kiện của tôi, nếu không thì thôi.
-- Điều kiện như thế nào?
-- Không uống rượu.
Cô thè lưỡi trước mặt ông. - Đồ phá đám. Chào. - Rồi cô lấy áo khoác, vung vẩy quay người và đi nhanh ra khỏi quán rượu. Tất cả đàn ông đều nhìn theo cô với vẻ mặt sững sờ ngây dại, có người chỉ trở lại với thực tế khi bị vợ ngồi bên cạnh gay gắt chỉ trích. Một người phụ nữ nhìn Banks với ánh mắt ác ý, ánh mắt mà có lẽ bà ta để dành cho những kẻ có máu dụ dỗ trẻ con để thỏa mãn tình dục.
Sau khi Emily đi rồi, Banks ngồi yên một lát để suy nghĩ những điều cô ta đã nói. Trầm tư mặc tưởng không phải là thói quen của ông, và có chăng cũng chỉ đến ngày ông chia tay với Sandra, từ ngày ông chuyển về ở tại ngôi nhà nhỏ... Ở đây, ông đã ngồi hàng giờ vào lúc trời chập choạng tối, nhìn ánh hoàng hôn phủ xuống các mái nhà lợp đá phiến ở khu Helmthorpe nằm quanh thung lũng xa xa, cố tìm ra các động cơ đã làm cho ông trở thành con người như bây giờ, tại sao ông đã phạm phải những sai lầm trong đời. Đấy, bây giờ ông đã thuộc lứa tuổi quá tứ tuần, đã có sự nghiệp với đời, ông nhận thấy cuộc đời đã diễn ra không như long mong ước của mình.
Thì ra ông Riddle ghét ông chỉ vì ông là một thám tử bẩm sinh và vì ông có một cuộc sống thoải mái, kể cả cô nhân tình không có thực. Lòng ganh tỵ của ông Riddle, nếu có thật như thế, đã dựa trên một sự sai lầm. Còn gì tội nghiệp đáng thương cho bằng lòng ganh tỵ một người mà mình tưởng tượng ra những điều anh ta không có? Dĩ nhiên đây chỉ là lý luận của một cô gái vị thành niên sớm phát triển, nhưng có lẽ lý luận của cô ta không phải là không có căn cứ. Nói tóm lại, không phải ông Riddle bao giờ cũng tạo cho Banks một cơ may, ngay từ lúc đầu. Thế nhưng, ông nghĩ, vừa uống hết tí rượu cuối cùng trong ly, vấn đề này không còn là vấn đề khó khăn cho ông nữa. Cứ để ông Riddle nằm yên một chỗ bên cạnh cuộc đời mình, ông cứ tiếp tục công việc xem ra đã có phần chuyển hóa tốt đẹp hơn. Khi ông kéo cao cổ áo và bước ra khỏi quán rượu, ông cảm thấy mắt của các bà nhìn theo ông như những tia lửa đốt thủng phía sau áo mưa của ông.