Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tình Cảm, Xã Hội >> Sao Không Chờ Đợi Nhau

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 53773 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Sao Không Chờ Đợi Nhau
Võ Nghiêm Phương

Chương 2

Cơn sốt lại gây gây, Đan Châu rùng mình. Có lẽ cô nên nghe lời khuyên của Lưu Khải đi khám bác sĩ, ai lại để nuôi bệnh.
Không có dượng Nguyên ở nhà, Đan Châu vội vàng lấy áo khoác mặc vào rồi vội đi nhanh ra ngoài. Đến thành phố vừa sáng lên cho Đan Châu nhớ đến Tử Khiêm. Anh đi có hơn một tháng rồi còn gì nữa. Nhớ anh quá Khiêm ạ. Em nhớ buổi chiều cuối cùng mình bên nhau và phút thật lòng sống cho tình yêu.
Tất cả đã trở thành kỉ niệm, một kỉ niệm không dễ dàng để quên.
Xuống xe, Đan Châu bước vào phòng mạch tư.
– Chị cho em khám bệnh.
Cô y tá vui vẻ:
– Em bệnh gì? À! Tên gì để chị ghi vào cho bác sĩ khám.
– Dạ em tên Đan Châu. Em sốt cả chục ngày nay, uống thuốc hoài không hết, cứ ớn ớn lạnh hoài.
Cô y tá ghi vào phiếu khám bệnh rồi bảo Đan Châu:
– Em ngồi ghế chờ đến phiên mình nhé.
Đan Châu ngồi nhìn vào trong. Buồn cười thật, cô sợ máu, sợ kim tiêm, sợ thuốc, trong khi đó Tử Khiêm của cô lại theo ngành Y, sau này ra trường làm bác sĩ. Đan Châu lại bâng khuâng nhớ Tử Khiêm ...
– Đan Châu! Đến phiên em rồi đó.
Cô y tá gọi Đan Châu. Đan Châu đứng lên đi vào trong, cô chọn vị bác sĩ nữ để khám bệnh.
Vị bác sĩ hỏi bệnh và bảo Đan Châu nằm lên giường khám.
– Em tắt kinh bao lâu rồi?
Đan Châu ngơ ngác:
– Sao ạ?
– Tôi hỏi em thấy đường kinh lần cuối cùng bao lâu rồi?
– Dạ, có gần hai tháng chưa có lại.
– Em có thấy buồn nôn và chán ăn không?
– Dạ có.
– Em đã có mang gần ba tháng mà không biết hay sao? Em còn đi học phải không?
Đan Châu bàng hoàng đến lặng cả người. Cô có mang? Đứa con của Tử Khiêm. Ôi! Thật kinh khủng! Còn hơn cả động đất sập nàh. Làm sao đây? Mẹ và dượng Nguyên sẽ giết cô chết mất nếu như biết cô đã hư hỏng. Bỏ đi đứa bé này ư? Đan Châu rùng mình, cô không dám suy nghĩ gì nữa.
– Ái!
Suýt một chút nữa, Đông Ngân hét lên nếu như Đan Châu không bịp miệng cô kịp.
– Tao đây mà.
Nhận ra Đan Châu, Đông Ngân thở khì:
– Con khỉ gió! Mày làm tao tưởng ma, sợ muốn chết luôn. Đi đâu mà tối dữ vậy?
Đan Châu lôi Đông Ngân vào phòng, cô đóng cửa lại cẩn thận. Đông Ngân hồi hộp:
– Có chuyện gì mà mày làm vẻ quan trọng dữ vậy?
Đan Châu ôm qua người Đông Ngân, cố nghẹn ngào:
– Mày phải giúp tao, nếu không chắc tao tự vẫn chết.
Đông Ngân giật thót người:
– Có chuyện gì mà mày đòi chết chứ? Thi rớt dượng Nguyên mắng mày suốt ngày, phải không?
– Dượng Nguyên đòi gả chồng Đài Loan cho tao.
– Con khỉ! Ông ấy có quyền gì mà bắt buộc mày. Chồng lại ổng cho tao. Còn má mày?
– Nhưng mà ... tao đang mang thai với Tử Khiêm gần ba tháng rồi.
Đông Ngân đưa tay bụm miệng, nếu không cô lại hét lên lần nữa:
– Sao “Lão Khiêm ” lại hại mày! Mà mày cũng ngu nữa, người ta đi du học năm năm, biết người ta có còn một lòng chung thủy với mày không, khi mà “xa mặt thì dễ cách lòng”.
Đan Châu bật khóc. Đông Ngân thương hại, dìu bạn ngồi xuống ghế:
– Rồi mày tính sao?
– Tao rối quá nên tìm đến mày ... Có báo tin cho Khiêm đi nữa, Khiêm cũng đâu có bỏ học về được. Ba Khiêm rất khó, ông sẽ đánh Khiêm chết luôn.
Đông Ngân thở dài:
– Có phải hôm ra Vũng Tàu, tụi mày với nhau?
– Tao không bao giờ dám nghĩ là để lại hậu quả như thế này.
– Con khỉ! Tụi mày yêu là nhắm mắt yêu hà, bây giờ khổ đời chưa. Lúc nãy, mày nói thai ba tháng, sao mày để lớn dữ vậy?
– Tao đâu có biết, thấy ớn ớn lạnh lạnh và ngán cơm vậy thôi.
– Tao nghe nói thai ba tháng phá sẽ nguy hiểm lắm. Mà muốn bỏ, mày phải có trong tay ít nhất một triệu.
– Tao sợ lắm! Bỏ đứa nhỏ ... tội quá.
– Mày để rồi mày lấy cái gì nuôi con?
Đông Ngân gõ gõ đầu, cô vụt kêu lên:
– Hay là mày gặp mẹ Tử Khiêm thử coi sao?
Đan Châu co người lại:
– Xấu hổ chết đi được! Bà sẽ mắng tao là con gái hư nữa.
– Chớ mày còn cách nào nữa? Về nói thật với mẹ mày, ông Nguyên giết mày luôn. Đừng có ngu!
Ai chớ dượng Nguyên, ông đang xem Đan Châu là món hàng, bây giờ biết cô hư hỏng, ông sẽ đánh và còn đuổi cô đi nữa là khác. Con đường nào, Đan Châu cũng thấy mình đi vào ... “cửa tử” hết ... Cô thầm giận Tử Khiêm sao nỡ để khổ cho cô.
Đông Ngân ôm vai bạn:
– Mày để đó, tao đến nhà gặp mẹ Tử Khiêm cho. Mẹ tao và mẹ Khiêm là bạn học. Bà phải lo cho mày, vì nếu không, ở bên đó Khiêm cũng chẳng yên tâm học hành. Không sao đâu!
Đan Châu rầu rĩ. Mẹ của Khiêm sẽ giúp cô bỏ cái thai này? Chứ làm sao bà nhận nhìn cô. Mọi việc vỡ lở, dượng Nguyên sẽ giết cô chết mất. Đan Châu đau khổ ra về, cô thấy tương lai mình tối tăm mù mịt.
Đan Châu về đến nhà. Từ ngoài ngõ, cô đã nghe tiếng dượng quát mẹ mình:
– Nó đi đâu bà cũng không biết. Tôi đã nói là cấm nó đi lại với đám bạn bè của nó rồi kia mà!
Đan Châu lo lắng đẩy cánh cửa bước vào nhà:
– Thưa dượng ...
– Mày đi đâu cho đến giờ mới chịu vác mặt về nhà hả?
– Dạ .... con lại nhà bạn, nhờ tụi nó tìm giùm chỗ làm.
– Ai bảo mày làm chuyện đó. Tao đã bảo ở nhà rồi, không đi làm gì cả. Mới học lớp mười hai, có đi làm cũng đồng lương vài trăm ngàn. Sửa soạn quần áo, sáng mai tao chở qua bên quận tám rồi ở đó, văn phòng giới thiệu hôn nhân người ta sẽ kiếm cho mày một ông chồng Đài Loan hay Hàn Quốc gì đó, giúp tao với mẹ mày thoát cảnh nghèo, mà mày cũng được sang bên đó sống sung sướng.
Đan Châu sợ tái cả mặt:
– Đi liền ngày mai hả dượng?
– Ừ. Chừng tám giờ sáng thì đi.
Đan Châu bật khóc:
– Dượng ơi! Con chưa muốn lấy chồng đâu. Dượng cho con ở nhà, con sẽ kiếm việc làm phụ dượng, phụ mẹ.
– Không được!
Ông Nguyên trợn mắt quát:
– Tao đã xếp đặt đâu vào đó hết rồi, đã hẹn với người ta ngày mai. Bà Hằng còn nói mày đi thì tụi Đài Loan chấm mày đậu ngay.
Đan Châu quay sang mẹ cầu cứu:
– Mẹ!
Nhưng dì Hai lắc đầu:
– Nghe lời dượng con đi.
Đan Châu cúi mặt. Lời của mẹ đẩy cô vào con đường cùng, cô không còn cách nào khác. Ý nghĩ trốn đi bùng lên trong đầu Đan Châu. Cô sẽ đi đâu, rồi ăn ở thế nào đây? Cô không thể nào ở lại căn nhà này được nữa, bọn người môi giới sẽ phát hiện ra cô đã hư hỏng. Dượng Nguyên là con người thô lỗ vũ phu, ông ta sẽ hành hạ cô cho hả cơn giận của ông ta mới thôi.
Tắm rửa xong, Đan Châu cho quần áo vào túi xách như là cô bằng lòng nghe theo lời của dượng Nguyên. Xong, Đan Châu xuống nhà ăn cơm, cô cố nuốt những hạt cơm vào bụng, cô phải ăn để sống và dũng cảm đối mặt với một thực tế.
Những đứa em khác cha với Đan Châu đang đùa giỡn ầm ĩ trước nhà, nghe tiếng chúng đùa mà Đan Châu thèm được trở về với thời trẻ thơ, lúc đó chưa biết tình yêu là gì cả, hồn nhiên trong sáng và vô tư ...
Bây giờ Tử Khiêm đang ở Matxcơva xa xôi, anh có biết chăng cô đang lao đao khổ sở. Buổi chiều cuối cùng nào bên nhau, sao đầy mật ngọt dịu dàng.
Đan Châu gọi tên Tử Khiêm trong nỗi nhớ và nước mắt ...
Năm giờ sáng, Đan Châu phụ mẹ dọn hàng ra chợ, cô giấu túi quần áo vào thùng hàng, chất mọi thứ lên xe cút kít bằng gỗ và đẩy ra chợ.
Vừa dọn hàng, lòng Đan Châu thầm đau xót. Ngày mai mẹ sẽ dọn hàng một mình, và cho đến sáng sớm nay thôi, khi dượng Nguyên phát hiện ra cô chạy trốn, ông sẽ đánh đập mẹ cô tàn nhẫn cho mà xem. Mẹ ơi, hãy tha thứ cho con!
Dọn hàng xong, được ôm vai mẹ, nghẹn ngào:
– Mẹ! Ngày mai mẹ gọi thằng Biết dậy để nó phụ mẹ dọn hàng. Ngày mai con không thể phụ mẹ dọn hàng được nữa rồi.
Bà Hai lại hiểu theo ý khác, bà ngỡ Đan Châu buồn vì lát nữa cô phải đi xa nhà để sang bên quận tám, dù ở cùng thành phố nhưng khi đã để người ta chọn mình thì có khác nào bán mình, đâu có quyền muốn làm gì theo ý mình được đâu. Bà ôm Đan Châu vào lòng, ngậm ngùi:
– Mẹ dọn hàng một mình cũng được. Mẹ không muốn xa con đâu, nhưng là ý của dượng. Thôi thì mong con may mắn kiếm được tấm chồng đàng hoàng.
Thôi, con về nhà đi, bảo thằng Biết lo cho các em đi học.
– Dạ.
Đan Châu đẩy chiếc xe vào một góc, cô len lén nhìn về phía mẹ rồi chụp túi quần áo, toan chạy đi.
– Đan Châu!
Đan Châu buông nhanh túi quần áo, cô tái mặt, hai chân run rẩy:
– Dạ ....
– Con lại lấy một trăm ngàn này để dằn túi, qua đó ăn sáng kẻo đói. Con hay bị đau bụng khi bụng đói, đừng có nhịn ăn nghe con.
Đan Châu cố nén để không bật ra tiếng khóc. Cô bước lại lấy tiền mẹ cho rồi quay vụt lại xe lấy túi quần áo chạy đi, vừa chạy mà nước mắt Đan Châu rơi nhạt nhòa ...
Đợi gần bảy giờ Đan Châu mới gọi điện thoại cho Đông Ngân:
– Tao bỏ nhà đi rồi, không thể ở lại, vì sáng nay dượng Nguyên sẽ chở tao qua quận tám giao cho người ta.
Đông Ngân kêu lên thảng thốt:
– Rồi mày đang ở đâu vậy?
– Tao đang ở trong công viên của sở thú. Tao chưa biết đi đâu hết.
– Sao mày không đến nhà tao?
– Dượng Nguyên sẽ tìm đến, ổng làm ầm lên, vì tao mà lại liên lụy đến mày.
– Mày nhớ ngồi đó chờ tao. Tao gọi điện thoại cho Thái Sơn, bọn tao sẽ đến gặp mày. Nhớ không được đi đâu hết, rõ chưa?
Gần nửa giờ sau, Đông Ngân và Thái Sơn mới đến. Đan Châu cảm xúc đến nghẹn ngào. Thái Sơn an ủi:
– Tạm thời Đan Châu đến nhà bà ngoại anh ở đỡ đi. Sau đó, anh và Đông Ngân sẽ đi gặp mẹ Tử Khiêm xem sao.
Đan Châu bật khóc:
– Cám ơn hai người. Nếu không có hai người, chắc là mình chỉ biết nghĩ đến cái chết mà thôi.
Đông Ngân la lên:
– Bậy bậy! Mày sao lúc nào cũng nghĩ đến cái chết vậy? Con kiến nó còn muốn sống nữa kìa. Bây giờ lên xe của Thái Sơn đi, ảnh sẽ đưa mày về. Tao đến trường, kẻo trễ giờ học.
Đan Châu lên ngồi sau xe Thái Sơn, cô có cảm giác cuộc đời mình sẽ sang một bước ngoặt mới. Ngày mai, ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Cuộc đời của cô rồi sẽ như thế nào đây?
Đông Ngân ngập ngừng bước vào phòng khách nhà Tử Khiêm. Căn phòng khách sang trọng quá, đầy đủ tiện nghi và thứ gì cũng đắt tiền. Dù đã nhiều lần đi cùng với Tử Khiêm về đây, nhưng lúc này khi đang lãnh “sứ mạng”.
quan trọng, Đông Ngân lại thấy khớp.
– Đông Ngân đến tìm bác có chuyện gì vậy? Mẹ cháu nhắn bác, phải không?
Bà Nam đi ra, cốt cách quý phái bệ vệ. Đông Ngân khép nép:
– Dạ không ạ! Đây là chuyện của cháu.
– Vậy cháu ngồi đi!
Đông Ngân ngồi xuống chiếc ghế rộng, bà Nam vui vẻ:
– Có chuyện gì vậy cháu? Tử Khiêm nhờ cháu phải không?
– Dạ.
Đông Ngân thu hết can đảm vào đề:
– Bác còn nhớ Đan Châu không bác?
Bà Nam nhíu mày làm như cố nhớ:
– Con bé có bà mẹ có sạp tạp hóa bán ngoài chợ chớ gì. Sao hả cháu?
– Dạ .... Đan Châu có mang rồi bác ạ. Đứa bé ấy ... là của Tử Khiêm. Ở nhà, dượng Nguyên chưa biết chuyện nên ép Đan Châu đi lấy chồng Đài Loan. Đan Châu bỏ nhà đi, tụi con rối quá. Con sợ Đan Châu tuyệt vọng làm liều nên đến cho bác hay.
Bà Nam ngồi sững sờ. Quá quắt thật, đứa con trai mới mười chín tuổi của bà dám có quan hệ yêu đương như vậy. Còn đứa con gái kia, đúng là đồ hư thân mất nết.
Đông Ngân lo lắng:
– Bác ... Bây giờ tính sao hả bác? Cháu thương Đan Châu quá.
Bà Nam mím môi:
– Nó có mang mấy tháng rồi?
– Dạ .... hơn ba tháng rồi, nó cũng đâu có biết, cứ ớn ớn lạnh lạnh, lại tưởng bị bệnh sốt thương hàn, cứ uống thuốc hoài mà không hết.
– Cháu có thấy hậu quả của việc yêu đương bừa bãi không? Chính vì vậy mà bác trai đã bắt Tử Khiêm phải đi du học, không ngờ người đã đi rồi mà còn xảy ra chuyện. Còn con bé kia nữa, sao dại dột đến như vậy hả? Làm con gái có thân mà không biết giữ.
– Bác ơi! Bác cũng đừng giận, chuyện đã lỡ rồi ...
– Bây giờ nó đang ở đâu?
– Dạ, đang ở đỡ nhà nội của anh Thái Sơn.
– Cháu để cho bác suy nghĩ, cứ bảo nó ở đỡ đó đi, một hai hôm bác đến gặp.
Đông Ngân vui mừng:
– Bác chịu gặp, cháu mừng quá. Chớ cháu cứ sợ Đan Châu làm liều. Vả lại, trước khi đi, anh Khiêm có dặn cháu nếu như Đan Châu có xảy ra chuyện gì thì đến tìm bác ...
– Nó bảo cháu như vậy à?
– Dạ.
– Thôi, bây giờ cháu đi về đi. Bác sẽ gọi điện thoại cho cháu sau.
Đông Ngân đi về rồi, bà Nam còn ngồi tức giận đầy lòng. Không đời nào bà chấp nhận một cô con dâu hư hỏng như vậy. Làm thân con gái không biết giữ gìn. Tử Khiêm đi năm năm, ở nhà nó quen thói lang chạ rồi sẽ ngã vào tay người đàn ông khác mà thôi. Phải bắt nó bỏ đi cái thai ấy.
Cơn giận khiến đầu bà hoa lên váng vất. Đúng là con với cái, chỉ biết làm cho cha mẹ khổ tâm ...
– Bà sao vậy?
Ông Nam đẩy cửa bước vào nhà hỏi. Bà Nam giật mình:
– Tôi hơi khó chịu vậy thôi.
Giọng ông Nam hoan hỉ:
– Năm năm nữa, Tử Khiêm về nhà, nó sẽ là một bác sĩ giỏi. Lúc đó bà không cần đi bác sĩ ngoài.
Một câu nói giúp cho bà Nam càng có quyết định cứng rắn hơn nữa.
Đông Ngân hồi hộp dắt Đan Châu vào. Bà Nam, mẹ của Tử Khiêm đã hẹn cô và Đan Châu ở đây. Bàn tay Đan Châu lạnh ngắt. Đông Ngân thương hại bóp nhẹ tay bạn:
– Đừng căng thẳng quá! Đứa con cậu đang mang là giọt máu của Tử Khiêm, là cháu nội của bà, bà sẽ lo cho cậu.
Hai cô gái cùng bước vào quán cà phê. Quán khá vắng. Bà Nam chọn chiếc bàn trong cùng, khuất sau chậu cây nguyệt quế. Bà bảo người phục vụ mời hai cô gái vào.
Đan Châu khép nép chào:
– Cháu xin chào bác.
Không lạ lắm với Đan Châu, vì thỉnh thoảng Đan Châu cũng hay cùng Đông Ngân, Lưu Khải và Thái Sơn đến nhà, cũng chính vì Đan Châu mà ông Nam buộc Tử Khiêm phải đi du học. Ông sợ tình cảm trai gái làm giảm sút việc học của Tử Khiêm, vậy mà trước khi đi, Tử Khiêm còn gieo “cái họa”.
Bà Nam lạnh lùng:
– Ngồi đi! Cháu uống gì, Đông Ngân? Gọi luôn cho Đan Châu!
– Dạ.
Đông Ngân đi lại quầy, lúc này bà Nam mới đặt lên bàn bì thư tiền. Đan Châu ngỡ ngàng:
– Bác ...
– Cháu cầm số tiền này và ... đi bỏ cái thai đi.
Đan Châu lạnh người. Cô không thể tưởng tượng, vừa gặp mặt cô, bà đã đánh phủ đầu một đòn choáng váng đến như vậy.
Bà Nam vẫn lạnh lùng:
– Cháu có biết tại sao Tử Khiêm phải đi học xa nhà và đi những năm năm không? Tương lai của Tử Khiêm không thể để cho cháu làm hỏng. Cháu mười tám, Tử Khiêm mười chín, còn đi học, nó sống bám vào cha mẹ làm sao có khả năng nuôi cháu và con của nó. Gia đình bác cũng không chấp nhận có một đứa con dâu chưa đợi cha mẹ ăn miếng trầu héo đã trao thân cho người khác.
Đan Châu chết điếng cả người. Những lời lẽ giống như một cái tát vào mặt cô choáng váng và đau điếng. Bà đang khinh bỉ cô là loại gái mất nết hư thân, “mèo mã gà đồng”. Sự đau đớn khiến Đan Châu không khóc được. Cô ngước lên nhìn vào kẻ đối diện với mình:
– Bác cất số tiền này đi. Thật ra, đi cầu cạnh bác như thế này, cháu đã nhục lắm rồi. Cháu sẽ không bao giờ có bất kỳ mối quan hệ nào với Tử Khiêm nữa đâu.
– Dù cháu không có bất kỳ mối quan hệ nào với Tử Khiêm đi nữa, cháu cũng phải bỏ đứa bé của cháu đi. Tôi không muốn Tử Khiêm biết chuyện này, nó sẽ bỏ học về nước, tương lai của Tử Khiêm bị hủy hoại vì một người như cháu vậy sao? Cháu chỉ có hại Tử Khiêm chứ không làm cho nó tốt hơn được.
Quả là một sự sỉ nhục. Có lẽ mẹ của Tử Khiêm đang nghĩ cô làm áp lực với bà. Trái tim của Đan Châu tan nát, cô nhìn thẳng vào kẽ mà cô ngỡ là cái phao cứu vớt đời mình:
– Cháu tuy còn nhỏ dại, nhưng biết thế nào là đạo nghĩa ở đời. Cháu yêu Tử Khiêm nên không bao giờ cháu hại anh ấy. Bác yên tâm đi, sẽ không bao giờ cháu có bất kỳ mối quan hệ nào với anh ấy. Xin bác hãy tin vào lời hứa của cháu dù là chút danh dự cuối cùng của cháu bị bác chà đạp đi mất rồi.
Đan Châu đứng lên, cô xô ghế chạy nhanh ra ngoài. Đông Ngân đang đi trở lại, cô hoảng hốt gọi Đan Châu:
– Đan Châu! Đừng chạy, đợi mình với!
Bà Nam kéo Đông Ngân lại:
– Cháu hãy khuyên cô ta bỏ cái thai đi. Đây là số tiền bác cho mà cô ta không nhận, cháu cầm lấy và đưa cho cô ta.
Đông Ngân lắc đầu đau đớn. Cô hiểu rõ sự đau khổ của Đan Châu.
– Bác giữ lại đi! Đan Châu đã không chịu nhận, cháu cũng không dám. Bác thật tàn nhẫn!
Lách người qua, Đông Ngân chạy theo Đan Châu. Cô đuổi kịp và ôm Đan Châu lại, tức giận:
– Mình về nhà đi, không cần cái loại người vô nhân bất nghĩa ấy.
Đan Châu gục đầu lên vai bạn, khóc nức nở. Cô không ngờ mẹ của Tử Khiêm cư xử với mình như vậy. Mình phải làm sao đây? Bỏ giọt máu đang cưu mang ư? Cô hãy còn quá trẻ để làm mẹ. Nghĩ đến Tử Khiêm, trái tim Đan Châu lại đau đớn. Nếu có anh, cô đâu phải quá khổ sở như thế này ...
– Con vào đây cho mẹ bảo, Đông Ngân!
Đông Ngân lo lắng bước vào nhà.
– Mẹ!
– Con ngồi xuống đó! Không phải là mẹ ác với Đan Châu, nhưng nó là đứa con gái không đàng hoàng, mẹ không muốn con chơi chung với nó.
Đông Ngân nhăn mặt:
– Mẹ lại nghe lời bác Nam. Con là bạn của Đan Châu đã mấy năm, bây giờ nó đang khổ, tứ cố vô thân, con làm sao bỏ nó cho được.
– Như vậy, con bảo nó cầm tiền và đi bỏ cái thai ấy đi. Mới mười tám tuổi, không có chồng mà muốn nuôi con. Con bảo nó đừng có hy vọng vào nhà Tử Khiêm.
– Sao mẹ lại có thể về phe bác Nam ăn hiếp Đan Châu vậy. Dượng của Đan Châu đang đi tìm nó để ép gả nó lấy chồng Đài Loan, nó đang khổ lắm rồi.
– Đó, con thấy không, một gia đình phức tạp như vậy, con còn muốn quen làm gì. Chấm dứt, ở nhà lo đi học. Đan Châu tự nó chuốc khổ thì nó phải chịu.
– Nếu đặt con vào trường hợp của Đan Châu, ai cũng quay lưng lại, con sẽ khổ như thế nào đây mẹ?
– Con nên biết bên nhà bác Nam đang nhắm con cho Tử Khiêm, mẹ cũng muốn cho con sang Matxcơva học cùng với Tử Khiêm nữa kìa.
Đông Ngân há hốc mồm, song cô lắc đầu:
– Con không yêu Tử Khiêm. Con cũng không đi Nga.
Bà Quyên tức giận:
– Để con ở đây, đi cặp kè với Thái Sơn rồi hư hỏng như Đan Châu vậy hay sao? Con đừng có ngang bướng, mẹ sẽ nói với ba con biết mọi chuyện của con.
Còn con Châu nữa, để mẹ đi gặp nó.
Đông Ngân hoảng hồn ôm bà Quyên lại:
– Con van mẹ, đừng tiếp tay với mọi người dồn Đan Châu vào đường cùng, mẹ ơi!
– Vậy thì con hãy khuyên nó bỏ cái thai đi. Con không thể nào có một người chồng lại có một đứa con rơi, con hiểu chưa?
Đông Ngân lặng người nhìn mẹ. Người lớn, họ chỉ biết có tiền thôi sao và tất cả đều giải quyết bằng tiền!
– Thưa bác ...
Lưu Khải đứng ngập ngừng ở cửa. Đông Ngân lau nước mắt, cô bước ra cửa cùng Lưu Khải ra ngồi trên băng đá ở hàng hiên.
Lưu Khải lo lắng:
– Lúc nãy Khải mới nghe Thái Sơn nói chuyện của Đan Châu, nên đến đây tìm Ngân.
Đông Ngân thở dài:
– Bây giờ Đan Châu đang khổ, nó đang có mang dâu thể ở nhà bà nội của Thái Sơn mãi được. Cái thai lại đã hơn ba tháng, bác sĩ nói nếu bỏ đứa bé có thể nguy hiểm cho Đan Châu, vì Đan Châu yếu quá.
Tim Lưu Khải đau nhói. Anh yêu Đan Châu và đau khổ khi cô thuộc về Tử Khiêm. Thằng khốn nạn! Nó biết sẽ đi học xa những năm năm, vậy mà nó hại đời Đan Châu.
– Khải đã gặp Đan Châu chưa?
– Chưa. Đan Châu đang ở nhà bà nội của Thái Sơn, nhưng tối rồi vào gặp Đan Châu bất tiện. Ngân này! Khải muốn giúp Đan Châu.
– Sao?
– Bác sĩ nói không bỏ cái thai được thì thôi, tạm thời Khải sẽ thuê nhà cho Đan Châu ở, rồi Khải sẽ nói ... đứa con của Đan Châu là con của Khải, để xin ba mẹ Khải cưới Đan Châu.
Đông Ngân sững sờ nhìn Lưu Khải:
– Khải ... nói thật?
– Chứ chẳng lẽ Khải nói chơi! Khải yêu Đan Châu lâu rồi. Khải làm chuyện này mong được sự giúp sức của Thái Sơn và Đông Ngân.
– Giúp thì Đông Ngân không ngại, nhưng liệu Đan Châu có chịu không?
– Thì Đông Ngân thuyết phục Đan Châu giùm đi.
– Ừ. Ngân sẽ giúp.
Lưu Khải vui mừng:
– Cám ơn trước nghe Ngân!
Đông Ngân nghĩ, có lẽ cô nên khuyên Đan Châu bằng lòng. Đợi chờ Tử Khiêm gì nữa, anh ta đã dẫn dắt Đan Châu vào con đường “tử lộ” rồi bỏ đi.
Muốn trách, Tử Khiêm hãy trách mẹ của mình.

<< Chương 1 | Chương 3 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 820

Return to top