Ngày đám cưới Tâm có mặt đông đủ mọi người thân, ngoại trừ Châu. Cha nó ngoài Bắc cũng vào. Tôi hài lòng và hạnh phúc. Thư giới thiệu Minh với cha:
- Đây là bạn con.
- Tôi đã nghe bà nhà tôi nói về cậu. Tôi thành thật mong rằng nước Mỹ không phải là quá xa.
- Cám ơn bác. Cháu cũng nghĩ thế. Không ở đâu là xa quá.
Tôi cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ ngôn ngữ ám tỉ. Cuộc sống luôn ẩn giấu những dao găm. Trong những đứa con, tôi không lo sợ cho Châu vì những khúc mắc siêu hình của nó, tôi cũng không lo sợ hai đứa con gái bất hạnh, nhưng tôi thực sự lo sợ cho Lâm, đứa con thành đạt nhất của tôi. Nó đủ khôn ngoan để không chết trong sự đối đầu. Nhưng chẳng có sự khôn ngoan nào tránh được những cú đâm thầm lặng sau lưng, bởi trong bản chất của sự thành đạt đã là sự tranh giành, và thành đạt của người này có nghĩa là thất bại của người khác.
Tôi nói với Lâm:
- Hôm nay là ngày vui của em con. Má mong sao trong những ngày còn lại của đời má được trọn vẹn. Dù con là con của má nhưng chẳng mấy khi mẹ con gần nhau. Dịp này, má muốn nói với con đôi điều. Con là con đầu lòng của má và là anh cả của các em con, theo truyền thống thì con phải lo giỗ chạp và làm mọi việc như một trưởng tộc. Sự thành đạt của con phải bao hàm cả sự thành đạt của anh em, con cháu; sao cho không hổ thẹn với người đi trước và có lỗi với người phía sau. Má không muốn con quên điều này: trong cuộc sống có cái nhất thời và cái bền vững.
Lâm xoay xoay ly rượu trong tay rồi bất ngờ hỏi:
- Sao Châu không về?
- Nó bây giờ không còn ở trong cõi người ta nữa. Hôm trước, Luận có xuống Bà Rịa vào trong núi tìm nó, nhưng nó tịnh khẩu.
Lâm trầm tư. Tôi không hiểu có một phút nào trong đời, Lâm chợt thấy cuộc sống phù vân. Riêng tôi, trong sự lắng đọng này, đã cảm nhận được máu thịt mình đang tràn trề trên thân xác Lâm, thân xác Châu. Tất cả chúng tôi là một bản thể.
Các nhà tiên tri cũng bảo bản thể là đầu tiên và cuối cùng của hữu thể. Khi máu huyết tôi chảy ra, nó sẽ lan tràn từ đời này đến đời kia.
Tôi thấy ở một góc khác, Minh nói với Thư: “Anh có lỗi với em. Chúng ta đã để phí thời gian”. Đây là thời điểm để Thư quyết định. Tôi đã trang trải đời mình và tôi không muốn Thư phải bận tâm về tôi. Một mai khi chết đi, dẫu sao thì tôi vẫn muốn quanh quẩn với con cháu. Nhưng tôi nghĩ việc cần làm trước hết phải là ma đưa lối cho Lâm đi tìm Châu.
Ở một nơi chỉ có đất và đá ấy, linh hồn và thân xác chúng tôi cũng vẫn là một bản thể.
Các nhà tiên tri đều bảo: Giữa ánh sáng và tối tăm, đấng cứu thế đã đến và không mang theo lời nói. Người là bản thể. Thế giới cần phải yên lặng và lắng nghe. Nhưng thế giới đã không nhận ra người. (8.8.99)
[HẾT]