Trở lại thành phố Hồ Chí Minh, cha con ông Phát đi Kiên Giang vừa để chào và cám ơn người hùng của con đường Hồ Chí Minh trên biển vừa thăm dò cho một hướng đi mới của Minh. Thư ở lại và tự hỏi: đâu là Minh của những lá thư thương nhớ? Mình đã già xấu rồi chăng? Càng nghĩ càng tức tối, cho nên ngay hôm Minh từ Rạch Giá về, Thư đã chủ động gặp Minh, cô muốn hạch hỏi Minh tại sao đã không biết đến sự chờ đợi của mình, đã không coi việc trở về như là về với mình, nhưng khi thấy vẻ mặt hưng phấn của Minh, Thư lại im lặng. Im lặng đến đáng ghét. Ngạc nhiên, Minh hỏi:
- Có chuyện gì vậy em?
- Có.
- Chuyện gì?
- Em không phải là cái sọt rác.
- Có chuyện gì xảy ra, anh không hiểu.
- Anh có phải là đàn ông không?
- Anh đã là một người đàn ông và sẽ vẫn mãi mãi là một người đàn ông.
- Thế em có phải là đàn bà không?
- Anh nghĩ em là con gái.
- Nếu một người đàn ông yêu một cô gái sau bao nhiêu xa cách, lúc gặp nhau họ sẽ làm gì?
- Anh tưởng tượng họ sẽ mừng rỡ ôm lấy nhau, hôn nhau như bao nhiêu kịch bản phim đã chiếu. Người đàn ông sẽ nói “anh không bao giờ xa em nữa”. Và người con gái sẽ nói...
- Khoan... người con gái ấy sẽ không nói bất cứ điều gì...
- Cho đến khi người đàn ông vất tất cả mọi thứ vào sọt rác?
- Em nghĩ thế.
- Người đàn ông ấy không có trong tự điển các danh nhân biết yêu.
- Em không cần danh nhân.
Thực ra, ngay sau khi bước ra khỏi cái hàng rào ngăn cách những người đi đón đông nghẹt ở phi trường, Minh bị tràn ngập bởi vòng tay của những người thân lôi kéo. Cả Minh và Thư đều phấn khích trong giây phút đầu tiên gặp mặt, nhưng Minh chỉ kịp quàng lấy vai Thư và nói một câu rất nhỏ: “Em”. Đối với Minh, gọi “em” trong lúc ấy đã như một xác định và rồi khoảng cách giữa họ vô tình lan rộng ra như một vết thương mà Minh không lý giải được. Trong khi với Thư, đón nhận một cái quàng vai bồng bột và tiếng gọi “em” từ sâu thẳm, đã cảm nhận được tình yêu của Minh, nhưng đồng thời cái không khí ô nhiễm chung quanh Minh, mác Việt kiều mà Thư đã cảm thấy ngột ngạt ngay từ hồi còn thỉnh thoảng đi lãnh quà Mỹ trở nên thực hơn. Nó làm cho đầu Thư lạnh và trái tim Thư đau cùng lúc với sự hờn ghen tục lụy ngúng nguẩy. Cơ hội cho tình yêu của họ trở nên mong manh.
- Anh thực sự cảm thấy khó khăn khi muốn ôm em. Không biết có phải vì anh chưa từng ôm ai hay có một điều gì khác nơi em ngăn cản anh lại?
- Anh quá tỉnh táo đấy.
- Em lại quá tinh ranh. Chúng ta không thể dối mình và lừa nhau.
Chẳng biết từ bao giờ Thư đã trở nên cứng cỏi và soi mói. Có lẽ cứ đần một chút và phốp pháp mông vú lại dễ chịu hơn. Nhắm mắt để cho người ta ôm và sờ soạng đến bến bờ, thụ hưởng một thứ hạnh phúc bản năng, vô tư và cuồng nhiệt, để cuộc đời trôi đi. Chẳng biết từ bao giờ, mùi xạ hương của giống cái đã tan biến, nước nôi của suối nguồn đã khô cạn, thân xác là thân xác ma, Thư đánh mất cái tối thượng của đàn bà là khả năng gợi cảm, bản năng chiêu dụ giống đực. Một sinh vật huyễn hoặc và lừa đảo, giờ đây đã lộ nguyên hình là người con gái biết xấu hổ.
Con rắn độc và điêu ngoa đã chết bởi một người đàn bà đức hạnh trinh tuyền đạp trên đầu nó. Nhưng những con giun nhỏ mọn đã sinh sôi nẩy nở tràn lan trên mặt đất và trứng của nó nằm ở trong ruột con người. - Tình yêu chỉ là sự hưởng thụ mê muội mà không phải là sự chia sẻ ư?
- Anh không biết thế nào. Có một cái gì đó làm cho em xa anh. Anh không với tới. Ngay cả lúc này, anh cảm thấy rõ, nếu anh ôm em, thì điều ấy sẽ là sự xúc phạm.
Và như thế, cửa mình Thư khép lại, giấu kín nỗi đớn đau và sự ngạo nghễ cô đơn của đỉnh núi.