Người đàn ông đứng tuổi tay trái băng bột nhìn cô từ đầu đến chân rồi cầm tờ “giấy giới thiệu” của Thạch đọc lướt. Trả tờ giấy lại cho Đan, ông nói nhanh gọn:
- Lập bị chấn thương nhẹ. Bác sĩ bảo sẽ tỉnh lại sớm thôi. Giờ tối rồi, cô đi với tôi ra thị trấn ăn cơm rồi vào viện.
Dứt lời ông đi băng băng về phía cổng, tới chỗ dựng xe, dắt một chiếc Suzuki cũ ra. Đan vội vã chạy tới giúp ông:
- Chú để cháu đèo.
- Bạn Lập với Thạch thì gọi tôi là anh thôi. Đường tối và trơn lắm, có mấy đoạn lầy lở, đi được không?
- Tay chú... à anh... bị như vậy, để anh đi còn nguy hiểm hơn.
- Giá mà điện thoại thông được, cô cứ ở thị trấn gọi tôi ra có phải tốt không. Tôi vừa ở viện về lúc trưa... Rồi, đi nào!
Đan thở ra nhè nhẹ khi biết Lập không bị thương
nặng. Ông bác sĩ nói nhanh:
- Có tụ máu nhẹ nên tạm thời chưa tỉnh. Phần ngoài da nặng nhất là hai vết rách sâu trên vai và trên đỉnh đầu phải khâu, còn lại những xây xát không đáng kể.
Trên đường đến đây, cô nghe ông An kể cặn kẽ tình hình. Khi ấy ông đang ngủ, lán sập đột ngột, Lập còn thức nên kịp thời đẩy ông ra. Nếu không có anh, chắc không chỉ cánh tay mà cả đầu ông cũng đã bị gạch và cột gỗ đè bẹp rồi. Lập tránh được đống gạch đá và cột lớn nhưng anh hứng trọn một mảng ván dày lên đỉnh đầu cùng nhiều thứ tạp nham khác lên người. Khu xây dựng có một y sĩ nên đã kịp thời băng bó cầm máu và chuyển ra Trung tâm y tế huyện. Ở đây không nhiều máy móc thiết bị hiện đại nên lời chẩn đoán rằng Lập chỉ bị chấn động, không nguy hiểm đến tính mạng cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng An không thể chuyển anh lên bệnh viện tỉnh được vì đường đi quá xa mà ông lại phải về Bãi Hạc trông nom việc khắc phục hậu quả cơn bão.
Trao đổi với bác sĩ lo thủ tục chuyển Lập lên tuyến tỉnh để theo dõi kỹ hơn xong, Đan bước vào phòng. Lập nằm thiêm thiếp. Vài vết băng bó nhô lên sau làn áo bệnh viện mỏng dính. Bàn tay anh đầy những vết bầm tím xước xát. Cô xót xa nhìn sững vào gương mặt dường như quen thuộc với cô từ lâu lắm. An cầm một bộ quần áo của Lập đưa cho Đan:
- Nhờ cô thay cho Lập. Bộ đang mặc phải trả cho bệnh viện huyện.
Nói xong, An kéo màn che quanh giường Lập rồi chạy đi thanh toán viện phí. Chỉ còn lại Đan và Lập trong không gian nhỏ hẹp, cô đỡ anh lên. Lúng túng một lát rồi cô cũng cởi được bộ quần áo bệnh viện khỏi người anh, mặt nóng bừng, cô chạm mấy đầu ngón tay lên những đường nét thân thể gọn gàng rắn chắc. Đây không phải lần đầu cô thấy thân thể một người đàn ông không phải ruột thịt. Cô đã từng làm việc với nhiều người mẫu chỉ mặc quần lót, vẽ họ đứng yên trên bục mẫu hoặc nhìn họ đi lại phía sau sân khấu, nhưng chưa có ai cô quan tâm đến mức này, trong một hoàn cảnh hết sức gần gũi như lúc này.
- Đan, xong chưa? - Tiếng An vang lên bên ngoài tấm màn làm cô sực tỉnh. Vội vã lồng chiếc sơmi rộng vào người Lập, cô nói vọng ra:
- Xong rồi đây ạ.
- Làm phiền cô quá. Tay tôi bó bột vướng víu chứ nếu không...
- Không sao mà anh. Em quen nhìn thế này rồi.
An cười khùng khục, anh kéo màn nhìn cô hỏi:
- Cô là hộ lý à? Hay nhân viên bể bơi?
Xắn tay áo cho Lập, đỡ thân hình to lớn của anh xuống, Đan quay ra:
- Không, em là sinh viên mỹ thuật... chuyên vẽ khỏa thân.
- Ha ha, cô bé này được đây! Thôi, ngồi nghỉ một lúc chờ người ta mang cáng đến rồi ra xe. Thay cho thằng này chắc vất vả, nhỉ. Người nó cũng dềnh dàng khiếp.
***
Đến 12 giờ đêm Lập mới được thu xếp yên ổn trong một phòng dịch vụ của bệnh viện tỉnh. Chỉ còn lại Đan ở bên anh. An đã trở lại Bãi Hạc sau khi dặn dò cô đủ chuyện. Chờ người ta chụp cắt lớp não, chụp X - quang cho anh rồi thở phào khi nghe bác sĩ kết luận là không sao, Đan mệt mỏi đi theo chiếc xe đẩy anh về phòng. Cả một ngày vất vả với mấy trăm cây số đường đất làm chân cô muốn khuỵu xuống. Thay chiếc áo dính nước mưa và lấm tấm bùn đất rồi trở lại bên giường, Lập vẫn nằm im lìm, cô đặt tay lên cái cằm lởm chởm râu của anh, thì thầm như nói với chính mình:
- Không sao, anh sẽ sớm tỉnh thôi.
Bác sĩ nói rằng anh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cô rất muốn thức chờ. Nhưng mi mắt trĩu nặng, cô gục đầu ngủ lúc nào không biết.
Lập tỉnh dậy với cảm giác ê ẩm trên đỉnh đầu. Trận bão tai hại có lẽ đã làm anh bị thương chút đỉnh. Xung quanh anh tối nhờ nhờ, ánh sáng của ngọn đèn đỏ quạch từ phía ngoài hành lang hắt vào le lói. Có người đang để tay mình trong tay anh, bàn tay người đó gầy guộc nhỏ nhắn. Ai nhỉ? Quen lắm! Khẽ rên lên một tiếng, anh nắm chặt lấy bàn tay kia. Bóng người ngẩng lên và đèn bật sáng, Đan nhìn anh, đôi mắt nheo nheo vì ánh sáng. Phải rồi, anh đang nắm bàn tay mà anh mơ ước bao nhiêu lần. Mà đây là mơ hay thật nhỉ? Lập còn đang lơ mơ thì Đan đã rút tay khỏi tay anh, cô hỏi:
- Anh thấy trong người thế nào?
- Nóng.
Cô sờ lên trán anh, bàn tay mát rượi. Rồi cô rót nước, lấy mấy viên thuốc kề vào miệng anh, tay đỡ lưng để anh ngồi dậy:
- Anh uống đi. Bác sĩ bảo anh sẽ sốt mấy hôm vì mấy vết thương sưng tấy.
Lập nuốt viên thuốc đắng, hớp một hớp nước mát lạnh. Giờ thì anh tin là mình không mơ. Đan đỡ anh nằm trở lại, đặt cốc nước xuống bàn, cô dợm bước đi.
- Em đi đâu?
- Anh tỉnh rồi. Phải gọi bác sĩ...
- Để lát nữa. Ngồi xuống đây! - Lập nhổm dậy chỉ tay vào ghế. Giọng anh đã hoàn toàn bình thường, nghĩa là uy quyền và cộc lốc.
Đan còn đang ngại ngần thì anh đã vươn tay kéo tay cô. Lực kéo không mạnh nhưng cô không găng lại, cô ngồi xuống bên giường anh, cúi mặt im lặng. Cầu trời cho anh đừng có hỏi rằng tại sao cô lại ở đây, bên cạnh anh giữa bệnh viện một tỉnh cách Hà Nội hơn 300 cây số vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này.
Lập hơi ngả ra như thưởng thức vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt ửng hồng của cô. Anh sẽ không hỏi cái câu cô cầu trời cho anh không hỏi ấy nữa, vì anh đã đoán ra lý do tại sao cô lại ở đây rồi. Một khoảng im lặng cho đôi mắt say sưa ngắm nhìn, rồi giọng anh cất lên ấm áp:
- Bão tan chưa?
Đan gật đầu. Cô ngước lên và bị cuốn vào ánh nhìn quá đỗi mê hoặc từ đôi mắt sâu thẳm đó.
- Hôm nay ngày bao nhiêu?
- Bây giờ là rạng sáng 30. Anh hôn mê một ngày.
- Bác sĩ bảo sao?
- Tụ máu nhẹ, đầu khâu 7 mũi, vai khâu 4 mũi.
- Trước đó anh đang nhớ em.
- Sao cơ?
- Trước khi nhà sập thì anh đang nhớ em.
Đan mơ hồ nhìn gương mặt kín bưng của anh. Cô sợ cái kiểu nói tỉnh tỉnh như thế này.
Lập đan tay vào tay cô, và cô để yên cho anh day day mấu xương tròn nhô lên ở cuối ngón trỏ, hơi nóng từ bàn tay của anh làm cô thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.
- Em nói gì đi.
- Nói gì bây giờ?
- Anh không biết.
- Em cũng không biết.
- Thế thôi vậy.
Đan bật cười, cô với anh nói chuyện như hai kẻ dở hơi! Lập nhìn sững nụ cười của cô, anh kéo cô lại thật gần, tay vờn nhẹ lên đôi môi mà anh biết là rất mềm của cô. Và rồi anh cúi xuống, môi anh giữ chặt lấy nét cười dịu dàng ấy.
***
Lập trở về Bãi Hạc với cái đầu băng trắng xoá. An đón anh trong chiếc lán mới dựng lại, giọng tếu táo:
- Động thổ cái Bãi Hạc này chú mày không xem ngày à? Chưa gì đã bị hạc mổ cho một phát toác đầu rồi.
Không để ý đến lời đùa của bạn, Lập hất hàm:
- Tay anh sao?
- Gãy dập, bó lâu, dễ teo sau khi tháo bột.
- Thành mẹ nó thương binh vì hạc! Thôi được rồi,
anh về Hà Nội đi. Để tôi trụ ở đây.
- Sắp họp hội đồng rồi.
- Lúc nào họp thì về.
- Còn việc ở Hà Nội?
- Anh với thằng Thạch làm, có gì gọi điện hỏi tôi.
- Còn trái tim Đan - cô?
- Gì?
- Thằng nào đêm ngủ gọi Đan ơi? Con bé khá tính đấy, hợp với cậu. Nhưng trẻ quá!
- Trẻ gì mà trẻ.
- Thì cứ gọi tớ bằng chú suốt. Trông cũng chíp bỏ xừ, 20 là cùng.
- 24.
- Oái, sao bảo là sinh viên?
- Bảo bao giờ?
- Thì hôm qua... nó thay quần áo cho cậu. Tớ áy náy sợ nó ngại. Nó bảo là sinh viên mỹ thuật nhìn người khỏa thân quen rồi.
Lập phì cười:
- Đúng là học mỹ thuật, nhưng ra trường lâu rồi.
- Mẹ, thế mà trông bé con con. Gái bây giờ trẻ lâu
thật. Chú mày cẩn thận không nó chê già đấy!
Lập lắc đầu cười. Đan sẽ không chê anh già đâu, nhất là khi An đã… phơi bày anh ra trước mắt cô rồi. Mà kể cả cô có chê anh già, anh cũng mặc kệ. Khoảng cách 10 tuổi chẳng phải cái gì ghê gớm, một khi anh đã biết là mình yêu và được yêu thật nhiều.
***
- Ob - la - di ob - la - da life goes on...
Điệu nhạc vui tươi cất lên làm Đan ngẩn ngơ buông bút vẽ. Đã 10 rưỡi đêm rồi cơ à? Hình như cô đã quên mất thời gian. Bấm nút trả lời, cô lầu bầu:
- Sao anh không gọi điện thoại cố định?
- Anh thích em nghe tiếng chuông mới.
- Em nghe từ hôm qua rồi mà.
- Em vẫn để đấy chứ? Hay lại để về bài cũ rồi?
- Vẫn chuông mới mà. Ob - la - di ob - la - da life goes on bra. La la how the life...
- Ừ, anh yêu em.
Đan cười khe khẽ, vẫn cái kiểu đang nói lại... lạc đề. Mấy tuần nay, hầu như ngày nào cô cũng nghe anh nói như thế mà không chán được.
- Hôm nay em làm những gì?
- Ngủ dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, đi chợ.
Sau đó cắt dựng một bộ đồ kiểu Mãn Thanh cách điệu cho ca sĩ Tuấn Lĩnh Mậu Lâm.
- Ca sĩ Nhật hay Tàu à?
- Không, ca sĩ Việt gốc Kinh, tên thật là Nguyễn Văn Bé.
Nghe giọng cười ha hả của anh, cô điềm nhiên hỏi tiếp:
- Còn anh làm gì?
- Ờ... đoạn đầu cũng giống em, rồi đi ngắm thợ xây nhà, rồi đi đuổi dọa trẻ con, nịnh nọt người già, rồi đi uống rượu với chủ tịch xã.
- À, tối nay em cũng uống rượu.
- Với ai?
- Một mình thôi. Em pha thử Kiss in the dark.
- Tên hay đấy! Rượu thì thế nào?
- Brandy anh đào, Vermouth và Gin, ba thứ đều nhau lắc với đá.
- Uống thấy có giống lúc... hôn anh không?
- Nặng hơn.
- À được, để hôm tới anh về xem cái nào nặng hơn.
Đan thoáng đỏ mặt, nói sang chuyện khác:
- Đức đỗ Bách khoa rồi anh ạ. Thừa 2 điểm.
- Có giấy báo về nhà hay mình tự đi xem?
- Ngồi nhà vào mạng xem qua trang web bộ Giáo
dục.
- A, hiện đại nhỉ. Hồi anh thi phải chen vào xem bảng điểm. Hồi đấy anh cũng thi Bách khoa. Anh là niềm tin và hy vọng của cả nhà đấy.
- Xong rồi anh có vào được Bách khoa không?
- Không.
- Khổ chưa!
- Ừ... bị đi Liên Xô học nên không được vào Bách khoa học ngày nào, thương không? Hồi đó thì em ở đâu nhỉ?
- Chắc em đang tập viết bằng ngòi bút cá mè cắm
vào ống mực tím. Hoặc làm toán bằng que tính.
- Que tính bằng que kem Tràng Tiền à?
- Không, que nhựa. Thế hồi Liên Xô tan vỡ thì anh ở đâu?
- Ở trên một mảnh vỡ thôi. Kiev, Ukraina.
- Anh vẫn học tiếp chứ?
- À, vẫn chứ! Tiền học bổng bấy giờ chỉ mua được mấy quả trứng gà, may mà chưa có H5N1 nên người ta vẫn cho anh ấp trứng nuôi gà con bán lông gà lấy tiền đi học. Khi ấy thì em ở đâu?
- Có lẽ em đang viết văn tả nhà em có nuôi một con gà mặc dù khi đó nhà em chẳng có con gà nào cả, chỉ có nuôi một bà nội.
Lập cười phả vào điện thoại nghe ù ù:
- Thế khi nào thì em học vẽ?
- Muộn hơn thế. Có lẽ vào lúc anh chuyển từ bán lông gà sang bán đồng nhôm sắt vụn ấy.
- À, ra là mẹ anh đã kể chuyện anh đi buôn đồng nát rồi đấy. Thế thì thôi anh không kể nữa.
- Anh kể đi!
- Hơn 11 giờ rồi. Ngủ đi thôi bé cưng. Hãy coi như anh đã hôn em trong bóng tối.
- Anh cẩn thận không nhầm người nhé!
Lập giữ nguyên nụ cười trên môi. Anh nhìn vào vạch pin ngắn ngủn trên màn hình. Chiếc Nokia “Huyền thoại đương đại” cục cưng của thằng em anh chắc sẽ sớm phải thanh lý với kiểu nấu cháo hành hạ liên tục thế này. Giở cuộn dây sạc cắm vào chiếc máy còn nóng hổi, anh ngả lưng xuống chiếu. Chưa kịp mơ màng thì tiếng đập cửa đã kéo anh trở dậy. Anh lừng khừng ra mở và sầm mặt vì cái giọng
uốn éo nhức óc:
- Anh Lập!
Đan đặt chiếc bình gốm cắm một cành lan hạc đỉnh xuống sàn, dùng cả hai tay mở cánh cửa phòng Lập. Cô đã vào đây vài lần, đều là những lúc anh không có nhà. Khi thì Thạch nhờ vào lấy sách hay đàn, khi thì mẹ anh bảo cô đem lọ hoa lên, như bây giờ cũng vậy. Dù Lập đi vắng nhưng bà Huyên vẫn chăm chút mua hoa trang trí cho căn phòng. Phòng của anh rộng, cửa rất dày, bày biện như một căn hộ riêng biệt. Gian ngoài ngăn cách với giường ngủ bằng một tủ sách cao, những cuốn sách đóng bìa da màu sẫm, sát khung cửa sổ với hai lớp rèm che có một chiếc sofa màu nâu nhạt, trên tường là một vài bức tranh nhỏ vẽ phong cảnh nước Nga, tất cả hoà hợp sàn gỗ bên dưới tạo thành một phong cách châu Âu hoài cổ. Đan nghe tiếng nhạc, bài Woman của John Lennon, phát ra từ phía sau tủ sách. Âm thanh du dương như vọng lại từ rất xa, hoặc như âm thanh của một chiếc máy quay đĩa cổ. Đặt bình hoa lên một ô trống của tủ sách, Đan hơi nheo mắt, ánh sáng hầu như không lọt đến chỗ cô đứng vì những tấm rèm dày, cô lên tiếng hỏi:
- Anh Lập về rồi à?
- Ừ.
Tiếng nói lại phát ra từ ngay bên cạnh làm Đan giật mình quay phắt lại. Lập đứng im lìm trong bóng tối, tựa vào một góc hẹp giữa giá sách và tường, khoanh tay nhìn cô. Anh mỉm cười, dịu dàng như chưa từng dịu dàng đến thế:
- Anh đứng chờ em nãy giờ.
- Chờ em làm gì? - Đan ấp úng, cô vẫn ngẩn ra vì
bất ngờ.
- Chờ em linh cảm là anh ở đây.
Lập bước ra khỏi cái góc hẹp, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ jeans đi đường. Vẫn nhìn cô đăm đăm, anh hát theo tiếng nhạc, giọng ấm áp:
- So let me tell you again again and again, I love you...
Rồi anh tiến đến gần hơn, gần hơn nữa. Tay anh chạm vào chiếc cặp tóc của cô, anh bật nó ra và xoay vai cô lại, mái tóc lượn sóng mềm mại của cô xõa xuống chạm vào bàn tay anh như một làn gió nhẹ. Gương mặt cô như bao phủ một lớp sương mờ ảo. Ôm ghì gương mặt yêu dấu đó vào ngực mình, anh thì thầm:
- Anh nhớ em quá!
Đan vòng tay ôm lưng anh nhè nhẹ. Tiếng là yêu nhau cả tháng nay nhưng cô mới chỉ chớm nhận biết được mùi của anh một chút, mùi gỗ và xạ hương của nước hoa nam cùng hơi đàn ông hoà quyện mạnh mẽ toả ra từ anh làm cô thấy dè dặt. Cô xua đi cảm giác ấy bằng cách kiễng lên luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn lởm chởm của anh.
- Trông đầu tóc anh lộn xộn quá hả - Lập nắm tay cô, siết lấy những ngón tay gầy xương xương đưa lên môi.
Đan gật gật đầu, ngả vào vai anh, cô hỏi:
- Sao anh nói mấy hôm nữa mới về?
Lập có vẻ như không để ý tới câu hỏi, anh áp môi lên tóc cô. Đan ngước nhìn vẻ mặt tĩnh lặng ấy, cô để yên tay mình trên chiếc cúc áo màu xanh lá cây của anh. Vài phút sau cô mới lên tiếng, giọng trách móc nhẹ nhàng:
- Lại còn trốn trong này nữa.
Lập cười, anh xoay người để cô tựa vào giá sách, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại không son. Môi anh sâu đắm đuối cuốn cô vào khoảng tối khuất của không gian và thời gian thì như ngừng lại. Một lát, anh dừng đột ngột, vẫn để cô tựa vào giá sách, nhìn gương mặt còn chưa hết bất ngờ của cô bằng ánh mắt lấp lánh:
- Thế nào? Có hơn món cocktail hôm qua của em không?
Không đợi cô trả lời, anh lại cúi xuống lần nữa. Đan choàng tay lên cổ anh, khép mắt tận hưởng và từ lúc nào không rõ, say sưa hôn đáp trả.
Lập đón nụ hôn ngọt ngào, anh mở mắt nhìn sững vào đôi mi chấp chới của cô như muốn thu trọn hình ảnh này vào tâm trí. Cô đang ở trong tay vậy mà nỗi lo sợ mất cô lại đè nặng lên anh hơn bao giờ hết.
Đêm qua, Minh Ánh đã mò xuống Bãi Hạc. Cuộc hàn huyên giữa anh và “cô bạn cũ” này quả là không vui vẻ gì!
Minh Ánh buông chiếc túi kiểu cách xuống đất rồi cởi chiếc áo ngoài. Lập mở rộng cửa, anh đứng chống tay hầm hầm nhìn thân hình bốc lửa trong chiếc áo hai dây màu tím của cô người mẫu, cô ta định làm cái quái quỷ gì thế không biết. Anh cộc lốc:
- Ai chỉ chỗ cho cô?
- Đi tìm anh mệt muốn chết, để em vào nhà thở một chút đã nào.
- Sao cô biết tôi ở đây?
- Em gọi điện đến nhà anh, cô giúp việc nói.
- Nói dối! Người giúp việc nhà tôi không tuỳ tiện thế
- Lập đanh giọng.
Ánh chớp mắt ngồi xuống, duỗi dài người trên giường, giọng ỡm ờ:
- Anh căn dặn người giúp việc kỹ vậy. Anh muốn trốn em chứ gì? Em biết rồi nhé...
- Tôi hỏi lại, ai chỉ cô xuống đây?
- Em mà muốn biết anh ở đâu thì tự khắc em sẽ biết. Cần gì ai chỉ!
Ánh vặn mình vươn tay ôm lấy chiếc gối và vần vò nó với vẻ khêu gợi cố ý. Lập nhăn mặt nhìn ra cửa để tránh cái điệu bộ mời gọi lộ liễu ấy. Giờ này đám công nhân đã đi ngủ hết. Mấy người bảo vệ thì đang đi tuần ở mé bên kia đồi. Cô ta rất biết chọn thời điểm để mò đến.
- Cô tìm tôi có việc gì?
- Thì em nhớ anh em tìm, có sao không?
- Lão người Tàu của cô đâu?
Ánh bĩu đôi môi tô son hồng tím rất hợp với màu áo của mình lên một cái, liếc mắt với anh:
- Anh cũng biết anh Lương sao? Chứng tỏ anh vẫn quan tâm đến em, phải không?
- Cô nói nhảm gì thế?
- Chứ không phải sao? Vì còn yêu em nên anh mới cho người theo dõi em.
- Cô bị hoang tưởng à? Còn hết cái gì? Tôi chưa bao giờ yêu cô!
- Anh giận nên anh nói vậy, phải không? - Ánh bắt đầu thổn thức - Anh hiểu cho em, vì anh đối xử với em nhiều lúc... hững hờ quá, mà anh Lương, à, ông ta... lại săn đón nhiệt tình nên em...
- Tôi có thắc mắc đâu mà cô phải phân bua.
Như không nghe thấy lời anh, cô người mẫu tiếp tục gục đầu vào chiếc gối, đôi vai nuột nà rung lên với vẻ sầu não nhất trên đời. Lập bước tới bên giường, anh định nói gì đó để cô ta thôi đi, nhưng rồi anh khoanh tay nhìn màn độc diễn đau khổ và lắng nghe những lời trần tình hối hận ấy bằng vẻ dửng dưng.
- Em biết là em không đúng... Em đã phải trả giá cho sự nông nổi của mình rồi... - Minh Ánh chồm lên ôm lấy hông anh, kề má vào bụng anh, giọng tha thiết - Anh tha thứ cho em nghe anh Lập.
Bàn tay với những chiếc móng vẽ cầu kỳ của Ánh luồn vào áo anh vuốt ve. Lập đưa tay ngăn lại, anh lùi ra một khoảng và cố nén cảm giác bực bội với chính mình. Mấy tuần nay anh chỉ được gặp Đan qua những cuộc điện thoại đêm khuya. Anh không phải là thánh còn người đàn bà trước mặt lại quá biết cách...
Sao bây giờ anh mới định nghĩa được nét đẹp của cô ta nhỉ? Một nhan sắc ẩn chứa quá nhiều tai hại! Lập nghe giọng mình khô khốc:
- Tôi với cô dứt khoát rồi. Cô đừng khuấy lên nữa.
Ánh đổ nhào tới, miết người lên lưng anh, hối hả:
- Không, em biết anh còn yêu em. Em biết mà.
Lập dằn cảm giác cám dỗ đang trỗi dậy bừng bừng, anh dùng hết sự tự chủ của bản thân đẩy cô người mẫu ra, đi về phía cửa. Minh Ánh vùng dậy chạy theo ghì lấy tay làm anh phải giật mạnh ra và quát lên:
- Tránh ra! Cô đi ra cho tôi!
Ánh sững người vì phản ứng quyết liệt của Lập. Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô ta bắt đầu lã chã rơi nước mắt:
- Em hiểu rồi. Anh vì cô ta... Anh ác lắm.
Nhác thấy có người lấp ló ngoài cửa, cô ta oà khóc to:
- Em không tiếc anh điều gì. Em... Cô ta có gì hơn em mà anh nỡ phủi tay. Hu hu...
Lập quay lại nhìn những giọt nước mắt nhoè nhoẹt trên gương mặt quá lộng lẫy đó. Anh gằn từng tiếng một:
- Cô có im đi không?
Vẻ đe doạ trong giọng nói và vẻ mặt của anh khiến cô người mẫu nín bặt. Lập nhếch môi:
- Cô đừng có diễn trò ở đây. Không ăn thua đâu! Nào, nói đi, cô xuống đây với mục đích gì?
- Em muốn ở bên anh. Em muốn mình giống như trước.
- Không được.
- Tại sao? Có phải vì con thợ may rẻ tiền đấy không?
- Cô ăn nói cho cẩn thận!
- Anh là đồ thô lỗ, đồ đểu! Anh lợi dụng tôi. Anh...
- Tôi tử tế với cô đến thế rồi mà cô còn muốn gì nữa? - Lập cười nhạt - Ai lợi dụng ai còn chưa tính được đâu!
- Phải rồi. Tôi hoang phí, tôi bòn rút của anh. Còn nó thì không. Nó chỉ lấy tiền của anh đi bao thằng khác trẻ hơn thôi, anh cứ đợi mà sáng mắt ra.
- Tôi biết ngay cô sẽ đặt điều mà! Còn gì nữa thì đặt nốt đi!
- À chắc nó đã kịp ton hót với anh rồi. Thế này thì chịu không nói được gì về nó với anh nữa - Ánh cười khanh khách, hất mái tóc cắt tỉa công phu sang một bên với vẻ bất cần - Anh thấy đàn bà quái lạ không? Biết rõ là thằng đàn ông chủ động nhưng lại cứ đổ cho tình địch. Phải rồi, nó tốt nó đẹp, nó cái đếch gì cũng hơn tôi hết. Tôi chịu thua, được chưa?
Lập im lặng không nhìn tới vẻ kích động của Ánh khiến cô ta càng điên tiết. Ngửa mặt cười một tiếng nanh nọc, cô ta quắc mắt:
- Nhưng mà anh không có được nó đâu. Tôi biết cách cho nó phỉ nhổ vào mặt anh đấy! Ha ha... Làm sao nó chịu được nếu biết... ha ha... rằng chính anh đã tặng nó của anh cái giải ba toàn quốc.
Lập ngoảnh lại, rất từ từ, anh nhìn cặp mắt long lên những tia khoái trá của cô người mẫu, gương mặt anh vẫn không lộ cảm xúc và giọng nói vẫn hết sức lạnh lẽo:
- Cô nói cái gì thế?
- Ha ha, đừng hòng qua được mắt tôi. Hôm đó anh ra ngoài gọi điện cho thằng cha Quốc Minh ép nó chấm điểm cô ta tụt xuống nếu không anh sẽ hủy hợp đồng tài trợ cho live show của hắn ở Đảo Vàng resort. Tôi đã nghe thấy hết!