- Đừng sợ.
Wendy thầm động viên bóng mình ở trong gương. Sẽ có cách để cởi nó ra. Mình sẽ nhờ Tina giúp, em thầm nói. Bạn ấy hứa là sẽ đến xem cuộc đấu loại hôm nay.
Wendy mặc chiếc áo thun đen, cổ tròn có in hình con mèo trắng, rồi cài tóc bằng cái cài màu trắng.
Trên đường để đến phòng tập đấu loại, Wendy biết rằng Tina sẽ giận em. Bởi lẽ tối qua em đã nhảy qua cửa sỏ nhà bạn mà không quay lại. Em sẽ nói gì với Tina bây giờ? Wendy dự tính nhiều lý do để trả lời Tina về việc em biến mất.
Wendy đứng bên ngoài phòng tập, làm dấu thánh giá cầu may mắn.
- Con muốn, con muốn, con muốn được chọn.
Em thì thào. Rồi em đi qua cánh cửa xoay vào ngồi bên cạnh Tina trên ghế dài.
- Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
Tina hỏi ngay khi Wendy vừa ngồi xuống.
- Tớ đã gọi điện thoại đến nhà cậu nhưng chẳng có ai nhấc điện thoại nghe cả.
- Tớ ... à tớ ...
Wendy cố tìm câu trả lời có sức thuyết phục nhất. Em tránh ánh mắt của Tina và nhìn quanh phòng tập. Lát sau em ngẩng lên với câu trả lời hoàn hảo.
- Tớ quá hồi hộp về buổi đấu loại hôm nay, - em nói dối - rồi bỗng nhiên, tớ muốn về nhà để ngủ trên giường của mình.
Em mỉm cười với Tina nhưng trong lòng, em cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đã nói dối người bạn thân nhất của mình.
Tina nắm chặt tay Wendy.
- Cậu sẽ biểu diễn tốt! Tớ đến đây để cổ vũ cho cậu.
- Cám ơn cậu.
Ổn rồi, Wendy nghĩ. Chẳng còn gì rắc rối nữa đâu.
- Này! - Tina cắt ngang dòng suy nghĩ của Wendy. - Trước khi đi cậu có để ý thấy Shalimar làm điều gì kỳ quặc không?
- Không! Wendy đáp. - Tối qua tớ đâu thấy Shal. Chuyện gì vậy?
Tina nói:
- Cái ghế bị xé nát. Cậu này, Shal đang gặp rắc rối đấy. Mẹ tớ điên tiết nên đã nhốt nó trong tầng hầm.
Wendy nói lớn:
- Ôi đừng. Không phải lỗi của Shal đâu.
Tina lộ vẻ ngạc nhiên, Wendy cảm thấy lúng túng, em nói:
- Tớ muốn nói là Shal không hề làm việc đó.
Wendy muốn kể sự thật. Em biết Shalimar không làm hỏng ghế sô pha, mà chính em đã làm. Em cảm thấy mình có lỗi.
- Mình hiểu, - Tina buồn bã nói, - Tớ đã có thuyết phục mẹ là Shal không làm thế đâu, nhưng mẹ ...
Lời của Tina bị cắt ngang khi cô Mason bắt đầu phổ biến luật đấu loại. Lát sau, cánh cửa bật mạnh, Nancy vội vã vào phòng. Wendy giật mình. Em sửng sốt bởi hình dạng của Nancy. Trông nancy thật kinh khủng. Da nó bị phủ đầy những nốt đỏ. Cái mũi tấy đỏ của nó như thể hếch lên, còn đôi mắt thì sưng vù. Nancy vội đến ngồi phía trước Wendy và Tina. Nagy lúc vừa ngồi xuống, nó liền hắt hơi. Cô Mason khiển trách:
- Em đến muộn đấy. Cả lớp đã bắt đầu buổi học.
- Em xin lỗi. - Nancy đáp. - Em ... hắt xìì!
Nó rút giấy lau ra khỏi túi xách. Cô Mason dịu dàng nói:
- Nếu ốm thì em có thể không cần phải đến lớp.
Nancy nói lí nhí:
- Em không ốm. Em chỉ bị dị ứng thôi. Em khoẻ thật mà. Em - HẮT XÌ!
Wendy há hốc miệng. Em không biết dị ứng lại là chứng bệnh nặng đến thế. Em cảm thấy bứt rứt.
- Nào, ta hãy bắt đầu.
Cô Mason nói. Wendy liếc nhìn chín bạn gái khác, những người đang dự đấu loại để chọn vào nhóm biểu diễn của trường trung học Shadyside. Em biêt mình có thể đứng trên năm bạn, nhưng như thế vẫn chưa được chọn. Và em phải có khả năng biểu diễn trên xà. Không được rơi!
- Wendy - cô Mason gọi - Em là người biển diễn đầu tiên. Chúc may mắn.
Tina khuyến khích:
- Ra đi. Dễ ợt ấy mà!
Wendy mỉm cười với Tina, rồi bước lên thảm tập. Bài biển diễn trên sàn là bài tốt nhất của em. Em mừng là cuộc thi loại đã bắt đầu bằng tiết mục ấy. Em hít một hơi thở sâu, tập trung tinh thần và thực hiện các động tác.
Mỗi cú xoay người, mỗi thế chống tay, mỗi động tác uốn cong của em thật hoàn hảo. Wendy biết em chưa bao giờ biển diễn thành công như thế từ trước đến nay. Sự tập trung của em ổn định. Em thuộc lòng các thao tác kỹ thuật. Các bắp cơ của em phản xạ chính xác theo ước muốn. Động tác của em thật khoẻ mạnh và duyên dáng.
Duyên dáng tựa con mèo.
Đến nỗi chưa hết bài tập, Wendy đã nghe tiếng vỗ tay hoan hô ầm ầm. Khuôn mặt đẫm mồ hôi của em bừng sáng. Cô Mason thốt lên:
- Thật tuyệt vời! Debbie, đến lượt em.
Wendy tự tin quay lại chỗ của mình.
Lát sau, bài thi cuối cùng đã đến, môn giữ thăng bằng trên xà. Đến bài thi này, Wendy biết em đã là một trong bốn người đứng đầu lớp.
Em thực sự có cơ hội - cơ hội để được chọn.
Nhưng bây giờ thì em phải đối diện với thách thức nặng nề nhất của mình: cái xà.
Cổ họng Wendy khô khốc khi em tiến về phía cây xà gỗ rộng mười lăm xăng ti mét. Mình phải thực hiện cho bằng được, em thầm nhủ. Mình đang có một ngày thi đấu tốt lành.
Wendy đứng cạnh cây xà. Em thợ thật sâu và liếc nhìn các bạn. Tina mỉm cười và đưa tay phác một cử chỉ động viên. Cô Mason gọi:
- Nào, Wendy. Em sẵn sàng chưa?
Wendy quay lại cây xà rồi thận trọng nhảy lên. Em đứng im một lát để giữ thăng bằng. Em biết nếu không giữ được thăng bằng ngay từ đầu thì em khó có thể thực hiện tốt bài biển diễn.
Em bắt đầu. Tập trung. Hãy tập trung. Vô tình, cái nhìn của em lạc xuống sàn nhà, Nhưng lần đầu tiên trong đời, Wendy không cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ những cú leo, nhảy khi biến thành ma mèo đã khiến em không còn sợ độ cao nữa. Wendy thực sự không còn sợ khoảng cách từ xà đến sàn nữa.
Được nửa đường rồi đấy, em nghĩ. Đây là lúc dễ bị ngã nhất. Wendy tập trung hết sức lực. Đây là điểm em đã bị ngã nhiều lần. V cỗ giữ thăng bằng rồi vượt qua. Thậm chí em cũng không chao đảo lần nào. Em như dính chặt với cây xà.
Em đến đích với nụ cười rạng rỡ.
Khi Wendy quay lại chỗ ngồi, cô Mason gật đầu khen ngợi em. Tina vỗ vào lưng em:
- Cậu biễn diễn đẹp không ngờ!
Nhưng Wendy hiểu, cuộc thi vẫn chưa chấm dứt. Em chỉ ở trong khoảng thứ ba hoặc thứ tư. Vị trí của em torng đội còn phụ thuộc vào sự biễn diễn của các bạn còn lại. - đặc biệt là Nancy. Nancy luôn thắng điểm Wendy với bài tập trên xà. Wendy nín thở khi Nancy bắt đầu bài thi của mình.
Nhưng có điều gì đó không ổn. Bước chân của Nancy không được tự tin cho lắm. Mặt nó vẫn còn lốm đốm đỏ. Rồi mới biển diễn được nửa đường, Nancy bắt đầu hắt xì hơi.
Rồi lại hắt xì hơi.
Nancy rơi khỏi xà.
Cô Mason đưa tay đỡ nhưng Nancy gạt ra. Nó chạy nhanh về chỗ ngồi và úp mặt vào tay. Wendy thấy nó đang khóc.
Wendy cảm thấy xót xa. Em biết Nancy xấu hổ lắm. Và dẫu cho Nancy luôn xử sự không tốt với em thì em cũng cứ cảm thấy thương bạn ấy.
Bởi vì Wendy biết Nancy ngã là do lỗi nơi em, Mình không nghĩ là nó ốm nặng đến thế, Wendy nghĩ. Mình thực sự không có ý hại để không cho nó vào đội tuyển.
Lát sau, cô Mason công bố kết quả:
- Thứ nhất: Becky, thứ hai: Sondra, và Wendy là người thứ ba.
Tina reo lên:
- Xin chúc mừng. Cậu đã được chọn.
Wendy lặng lẽ đáp:
- Cám ơn.
- Này, cậu bị làm sao vậy?
Tina hỏi khi cùng Wendy đi đến phòng thay đồ.
- Chuyện gì khiến cậu không vui vậy?
Wendy thú nhận:
- Tớ, tớ cảm thấy thương nancy.
Tina mở to mắt nhìn em.
- Sau tất cả những chuyện nó đã làm cho cậu ấy à? Ôi, Wendy, cậu độ lượng hơn tớ nhiều.
Wendy nhún vai. Em không thể nói cho Tina biết rằng em cảm thấy có lỗi. Và rằng do em mà Nancy bị ngã khỏi xà, em là người làm cho Nancy ốm.
Rằng em là con ma mèo.
Wendy càng quyết tâm hơn trong việc ngăn chặn để mình không biến thành ma mèo nữa. Em cơi chiếc áo thể thao ra.
- Tina, cậu giúp tớ với, cậu hãy tháo cái này ra khỏi cổ tớ.
Em chỉ vào chuỗi hạt đeo quanh cổ. Đôi mắt của Tina trợn tròn lên vì ngạc nhiên. Cô hỏi:
- Sao cậu lại có được nó? Tớ tưởng là bà Bast đã không bán nó cho cậu? Chắc cậu đã quay trở lại đó vào hôm khác mà không bảo với tớ chứ gì?
Wendy thú nhận:
- Không. Tớ, tớ đã lấy nó.
Miệng Tina há hốc cả ra. Wendy nói nhanh:
- Nhưng tớ không ăn cắp. Tớ đã để lại năm đô la trên khay.
Tina lắc đầu, Wendy nói tiếp:
- Nhưng tớ nghĩ rằng nó đã bị vỡ, nên tớ không thể tháo nó ra. Nhưng tớ thực sự, thực sự muôn tháo bỏ nó.
Em quay vòng lại để Tina có thể thấy cái khoá. - Chẳng sao đâu.
Tina loay hoay với chuỗi hạt. Nó không mở.
- Thật là bí hiểm.
Cô bé lẩm bẩm. Wendy nói:
- Tớ đã bảo cậu rồi mà. Cứ cố nữa đi.
Tina kéo rồi lại vặn xoắn, sử dụng cả móng tay lẫn răng nhưng không ăn thua. Tina nói:
- Cái khoá này thực sự bị kẹt rồi. Tớ chẳng còn cách nào để mở nó ra được đâu.
Tim Wendy đập dồn dập. Em không thể sống với chuỗi hạt quanh cổ thêm một đêm nào nữa.
- Vậy thì tớ phải đến quầy hàng của bà Bast để nhờ bà ta tháo nó ra. Tớ phải đến đó.
Wendy nói.
Wendy và Tina đạp xe đến khu triển lãm mèo. Suốt đường đi, Wendy lộ vẻ lo lắng. Bà Bast chắc sẽ nổi đoá lên về việc em lấy chuỗi hạt.
Mình chấp nhận bị mắng, Wendy thầm nhủ, để mình có thể tháo bỏ lá bùa. Em không biết cách nào khác để ngăn không bị biến thành ma mèo. Như thế, việc bà Bast có giận đến đâu cũng chẳng hề chi, miễn là bà ta giúp mở hộ lá bùa.
Bên cạnh đó em còn nhủ thầm cả trăm lần rằng em đã trả tiền cho chuỗi hạt.
Hai cô bé đạp xe đến bãi dựng xe. Wendy nhìn toà nhà nơi triển lãm mèo được tổ chức trong đó.
- Ồ, không!
Wendy gào lên. Em bóp mạnh phanh xe.
- Trời đất! - Tina thốt lên trong lúc lạng nhanh xe, tránh không húc vào Wendy. - Có chuyện gì thế?
Wendy không trả lời. Em chỉ vào toà nhà trống rỗng.
Băng triển lãm đã được gỡ đi!
Tina nói:
- Ôi chao, họ đi hết cả rồi!
Wendy lắp bắp:
- Nhưng ... nhưng ... họ vừa mới triển lãm ở đây mà.
Wendy nhảy khỏi xe, quẳng nó nằm còng queo trên mặt đất. Em chạy đến trước cửa toà nhà. Em giật nắm đấm cửa.
Cửa đã được khoá.
Wendy nhìn qua lớp kính lờ mờ. Em chỉ thấy một toàn nhà trống.
Không có bàn, không gian bán hàng, không có mèo.
Bà Bast cũng không.
Không có ai tháo khoá, không có ai lấy lại lá bùa.
Triển lãm mèo đã hết. Mọi người đã đi.
Không biết tìm bà Bast ở chốn nào.
Wendy sẽ là ma mèo mãi mãi.