Hôm sau tôi dậy thật muộn, nhìn ra cửa sổ tôi thấy nắng lung linh ngoài vườn. Không khí yên lặng của thôn quê thật dễ chịu. Tôi có cảm tưởng mình như ngày trước, như chưa bao giờ sống xa nhà và cũng chẳng có gì thay đổi. Tôi chợt nhận ra đã thật lâu mình không được tâm trạng bình lặng như bây giờ. Thật là kinh khủng!
Nằm chán, tôi nhảy phịch xuống giường đi ra ngoài. Trong nhà yên lặng, chỉ có mình Vương Quốc đang ngồi đọc báo, thấy tôi, anh ngẩng lên:
- Mới có chín giờ, sao em không ngủ nữa?
Tôi không trả lời, đi ra nhà sau tìm cô Thúy, Vương Quốc nói với theo:
- Cô Thúy đi đám giỗ rồi, trưa mới về.
Vậy là chỉ có mình tôi với anh ở nhà. Tôi ra sân nước rửa mặt, rồi đi lên mở tủ tìm thức ăn. Tôi biết thế nào cô Thúy cũng để dành cho tôi cái gì đó. Xôi chẳng hạn.
Đúng là xôi, còn hai dĩa trong tủ. Tôi định lấy chiếc muỗng thì Vương Quốc đi xuống:
- Cho anh ăn với, sáng giờ chờ em đói quá!
Tôi nhìn anh ngạc nhiên. Không phải ngạc nhiên vì anh chịu ăn xôi, mà là tôi không quen cách thân mật của anh.
Chúng tôi ngồi vào bàn, nhìn cách ăn ngon lành của Vương Quốc, tôi thấy anh có vẻ đói thật. Cái gì làm anh kiên nhẫn chờ tôi vậy nhỉ. Dĩ nhiên là tôi chưa quên cuộc cãi vã hôm qua. Tôi tin anh cũng không quên không lẽ anh không còn giận.
Vương Quốc đã ăn hết dĩa xôi, thấy tôi còn ngồi nhấm nháp, anh nheo mắt:
- Lâu rồi anh mới được ăn thứ này. Cũng lạ, hồi ở nhà buổi sáng em thường ăn gì Thuyền?
- Không nhớ nổi, anh hỏi chi vậy?
- Nói chuyện với em một chút, không được sao?
Tôi buông muỗng xuống, đẩy dĩa xôi ra:
- Tôi không tin là anh đã quên chuyện hôm qua.
Vương Quốc có vẻ ngạc nhiên:
- Chuyện gì?
- Hôm qua chúng ta nói chuyện chẳng mấy gì nhẹ nhàng, sau đó anh đuổi tôi đi. Tôi không hiểu sao anh mau quên quá vậy.
Vương Quốc chỉnh lại:
- Em có thể nói chính xác được không, anh không hề đuổi em. Cụ thể hơn là em chưa hiểu gì đã làm ầm ĩ lên.
Anh ngưng lại một chút, khẽ nhún vai:
- Không ngờ một cô gái xinh xắn lại nóng tính đến vậy. Có nói em cũng không thấy đâu.
- Nếu tôi cư xử với anh giống như anh đã làm với tôi, thì chắc anh không lịch sự nổi đâu.
- Người ta cũng có thể thay đổi lắm chứ Thuyền. Em thật là ngốc nghếch mới không nhận ra điều đó.
Tôi nhìn Vương Quốc gườm gườm. Đúng là anh có thay đổi, thời gian sau này anh có vẻ cởi mở với tôi hơn, gần gũi tôi hơn. Nhưng tôi không vì vậy mà thấy sung sướng. Không bao giờ tôi quên được sự thật anh không phải là của tôi, không hề yêu tôi và thậm chí coi tôi như gánh nặng.
Bây giờ nhớ lại sự yếu đuối của mình hôm qua, tôi thấy mình thật buồn cười. Trong lòng tôi giờ chỉ còn sự đố kỵ, nổi loạn. Và tôi không cần anh nữa, tại sao tôi phải cần thiết một người không hề yêu thương mình chứ?
Vương Quốc chống tay lên bàn, mỉm cười nhìn tôi:
- Em có thể nhìn anh dịu dàng hơn một chút không? Nhìn cách em gườm anh như vậy, người ngoài sẽ tưởng lầm mình đó em.
- Tưởng lầm cái gì.
Vương Quốc nói một cách từ tốn:
- Vợ chồng không ai nhìn nhau như vậy cả.
- Anh cũng thừa biết mình không phải là vợ chồng.
- Có thể, nhưng trên danh nghĩa mình đã là như vậy.
Tôi nhăn mặt:
- Tôi chán danh nghĩa đó lắm rồi, bây giờ tôi chỉ muốn thoát ra thôi. Tôi không muốn mình có một gia đình nửa vời như vậy.
- Vậy bây giờ em muốn gì?
- Hôm qua anh quyết định ra sao thì bây giờ cứ làm như vậy. Lát nữa cô Thúy về anh nói hết với cô đi. Sau đó về thành phố làm thủ tục ly dị, chấm dứt càng sớm càng tốt. Tôi không muốn kéo dài tình trạng này nữa.
- Tại sao vậy?
- Anh còn hỏi như vậy sao? Anh thừa biết tôi không muốn chung sống với anh nữa. Không phải tôi sợ chị Thanh đâu, mà tôi nghĩ tôi sẽ tự do và có thể yêu một người nào đó, sẽ có một gia đình đúng nghĩa chứ không phải gia đình kỳ cục như bây giờ.
Vương Quốc suy nghĩ khá lâu, rồi ngước lên giọng thật nghiêm nghị:
- Em cho anh thêm thời gian được không?
- Thời gian gì, chi vậy?
- Nói với em bây giờ còn sớm quá, nhưng anh cần có thời gian giải quyết chuyện riêng của anh với Thanh Thanh. Sau đó anh sẽ dành trọn vẹn cho em hơn.
Tôi nhìn Vương Quốc, nghi ngờ và ngạc nhiên. Anh muốn nói cái gì vậy? Nghe cách nói của anh, tôi có cảm tưởng anh không muốn ly dị. Lúc trước thì là vì tội nghiệp tôi, điều đó tôi biết. Nhưng bây giờ tôi có gì đáng thương hại đâu. Bây giờ anh muốn gì đây chứ.
Tôi nói một cách tự tin:
- Tôi không biết anh và chị ta có ý đồ gì. Nhưng nếu hai người muốn hãm hại tôi thì không được đâu. Tôi không còn khờ đâu đấy nhé.
Vương Quốc hơi cau mặt:
- Em đừng nghi ngờ anh được không Thuyền. Anh không hiểu sao lúc nào em cũng đề phòng anh như vậy?
Anh bước qua đứng phía sau tôi, cúi xuống gần mặt tôi. Giọng anh hơi bướng:
- Nói thật với anh đi, em còn yêu anh không? Anh biết em hận anh, nhưng tình yêu của em có vì vậy mà biến mất hay không?
Tôi lập tức né người, đứng dậy. Vương Quốc cũng đứng thẳng lên nhìn tôi chờ đợi. Tôi hất mặt lên:
- Tại sao tôi phải yêu một người từng coi rẻ tôi? Tôi đâu phải là người mù quáng.
Nói rồi tôi bỏ đi vào phòng cô Thúy, tôi cài cửa lại ngồi một mình, không hiểu tại sao mình lại nói vậy, làm vậy. Tôi không cần biết Vương Quốc nghĩ gì, nhưng quả thật những gì anh nói với tôi thì không thể không nghĩ. Tại sao anh hỏi tôi có yêu anh không nhỉ? Anh muốn biết chuyện đó để làm gì.
Tôi úp mặt vào gối, nghĩ ngợi lan man. Đã lâu rồi tôi không còn cham bám vào tình cảm với Vương Quốc, bây giờ tôi cũng không biết mình còn yêu không nữa. Tôi đã quen với ý nghĩ anh với Thanh Thanh mới thật sự là vợ chồng. Đã nghĩ được như vậy rồi thì làm sao mà đủ kiên nhẫn giữ mãi tình cảm một chiều của mình.
Buổi chiều tôi lững thững đi ra vườn một mình. Nhìn cảnh vật tôi lại nhớ như in những ngày đầu tiên Vương Quốc xuống nhà. Cứ như là chuyện xảy ra gần đây, chứ không phải đã hơn một năm rồi.
Tôi ngồi xuống một nhánh cây là là mặt đất. Tay ngắt vớ vẩn chiếc lá, lần đầu Vương Quốc xuống tôi đã trốn ra đây, ngồi ngay chỗ này. Lần đầu tôi và anh biết mặt nhau cũng là ở đây. Nhưng cuộc gặp lúc đó thi vị chứ không như bây giờ.
Nhớ lại thời gian đó, tôi thấy mình thật quá trẻ con, quá trong sáng và nhút nhát. Không ngờ chỉ hơn một năm sau tôi đã trưởng thành như vậy. Tôi đã sống một năm đầy biến cố mãnh liệt. Một năm có sức năng bằng mười mấy năm của tuổi thơ để mà già. Vương Quốc đã biến tôi thành một người khác rồi, tôi hiểu mình không còn là Mỹ Thuyền thơ ngây, rụt rè như xưa nữa.
Có tiếng giày lao xao trên lá. Tôi quay lại, Vương Quốc đang đi về phía tôi, anh thọc tay vào túi quần một tay vịn cành cây nhìn xung quanh:
- Hình như lần đầu tiên anh thấy em là ở chổ này, lúc đó em trốn ra đây vì sợ anh.
Tôi lặng lẽ gật đầu. Vương Quốc cười khẽ:
- Còn bây giờ thì em ra đây để tránh mặt anh và anh cũng vẫn là người tìm kiếm. Cứ như là một cuộc rượt đuổi vậy.
- Chỉ khác là lúc đó tôi đã mơ mộng toàn những chuyện lãng mạn, còn bây giờ thì tỉnh mộng rồi.
- Em cần có thể tiếp tục lãng mạn đó chứ, nếu em không quá cố chấp.
Tôi không trả lời, và lững thững đi về phía vườn hồng. Vương Quốc cũng đi theo bên cạnh. Tôi ngồi xuống chiếc xích đu, yên lặng nghe không gian tĩnh mịch của buổi chiều. Nắng đã bắt đầu tắt, vài tia mong manh còn rớt lại trên những chiếc lá. Và gió rung rinh. Tôi nhìn Vương Quốc, anh cũng vô tình ngồi xuống bục xi măng bên cạnh tôi. Thật giống như buổi chiều năm trước, cứ như một giấc mơ được lập lại.
Tôi nhìn Vương Quốc đăm đăm, anh cũng vẫn giữ dáng ngồi ấy. Dáng dấp một thời làm tôi rung động ngày đêm. Chỉ khác là lúc đó tôi tự xem mình là lọ lem bên cạnh hoàng tử. Còn bây giờ thì tôi nổi loạn chống lại hoàng tử của mình.
Vương Quốc đưa tay ngắt một bông hồng, chìa trước mặt tôi:
- Tặng em.
Tôi lịch sự cầm lấy:
- Cám ơn anh.
Vương Quốc nhìn nhìn bông hồng trên tay tôi, cười khẽ:
- Em biết ý nghĩa của hoa hồng không?
- Biết.
- Vậy mà em nhận nó giống như nhận một món đồ không có giá trị. Hình như em thấy buồn cười lắm.
Tôi nói thờ ơ:
- Lúc trước cũng có một lần rồi, tôi đã sung sướng ra sao anh biết không? Sau đó mới biết mình bị gạt.
- Đừng nói chuyện đó nữa Thuyền, bây giờ có giải thích em cũng không tiếp nhận liền được đâu.
Tôi không trả lời, Vương Quốc cũng không nói gì nữa. Hai chúng tôi im lặng nhìn buổi chiều trong vườn, tôi nhìn cảnh thơ mộng xung quanh mình mà thấy buồn buồn, tiếc tiếc một cái gì đó thật mơ hồ. Tôi đâu phải là đá mà không biết mơ mộng được ngồi bên người trong buổi chiều thế này. Nhưng biết bao giờ tôi mới thật sự có một tình yêu như mình mong muốn đây.
Tôi đi phía sau Vương Quốc, rụt rè bước vào phòng khách. Đây là lần thứ hai tôi trở lại ngôi nhà này. Lần đầu tiên là đến dự sinh nhật chị Mỹ Hà. Bây giờ chính Vương Quốc lại đưa tôi đến để ra mắt gia đình của ba, vì má lớn bảo như vậy.
Hình như cả nhà đang chờ tôi. Tôi thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách. Thấy chúng tôi, chị Mỹ Hà liền đứng dậy đi đến ôm ngang người tôi.
- Tới rồi kìa, ở nhà chờ em nãy giờ đó, em đến chào má đi Thuyền.
- Dạ.
Mỹ Hà kéo tôi đến bên má lớn, khẽ huých tay tôi:
- Em gọi bằng mẹ đi, mẹ chị muốn như vậy đó, đừng sợ.
Tôi rụt rè:
- Thưa mẹ con mới tới.
Má lớn cười dịu dàng:
- Sao tới trễ vậy con, con ngồi xuống đi. Mấy anh chị trong nhà con quen hết rồi, đừng ngại nghe con.
- Dạ.
Tôi nhìn sang anh Đức, anh ấy cười như khuyến khích tôi. Tự nhiên tôi thấy dạn dĩ, tôi cười làm quen với chị Mỹ Hân. Chị ấy cũng cười lại với tôi.
- Hồi lúc mới gặp Mỹ Thuyền, chị thấy giống Mỹ Hà ghê mà không nghĩ ra. Nếu anh Đức không nói thì không biết bao giờ mới nhận chị em được.
Chị ấy quay sang Vương Quốc, nói như trách.
- Còn anh nữa, biết vậy mà cứ im lặng suốt luôn. Tội của anh lớn lắm đó nghe.
Vương Quốc chỉ hơi cười chứ không trả lời. Chị Hà, chị Hân thay nhau nói không ngớt về lần gặp lúc đám cưới. Tôi ngồi im nghe, thấy vui sướng hơn bao giờ. Rồi chị Mỹ Hà chạy lên phòng lấy album xuống. Chúng tôi xúm lại xem, tôi nhìn những tấm hình chụp trong gia đình của ba, rồi nhìn mãi một mình ba. Nhớ lại lúc nhỏ bác Hoàn hay xuống chơi với tôi, tôi cảm thấy bàng hoàng khi bây giờ tôi ngồi giữa gia đình của ba như một đứa con trong nhà. Thật hạnh phúc đến trào nước mắt.
Tự nhiên tôi mũi lòng khóc sụt sịt, mọi người mỉm cười cảm động. Không khí trong gia đình tự nhiên lặng im, chỉ có mỗi tiếng khóc của tôi. Rồi chị Hà cười phá lên:
- Trời ơi, mít ướt dễ sợ.
Chị Hân can thiệp:
- Thôi đừng chọc Mỹ Thuyền nữa, nó mắc cở bây giờ.
Tôi cố nín khóc và ráng cười, nhưng miệng tôi méo xệch và nước mắt lại chảy giọt xuống mặt. Cảm giác xúc động và sung sướng làm tôi không thể nào cầm được nước mắt. Vương Quốc chợt rút khăn lau mắt cho tôi mỉm cười:
- Nín đi Thuyền, em làm mấy chị khóc theo bây giờ.
Anh Đức cũng đứng phía sau tôi, vò vò đầu tôi như đứa trẻ:
- Khóc đã chưa, mẹ làm cơm tối sẵn chờ em kìa. Định bắt mọi người nhịn đói sao, cười lên đi chứ.
Tôi hơi ngượng, vội lau mắt và ráng cười. Má lớn dịu dàng:
- Con nhỏ coi vậy mà dễ khóc quá. Thôi, vào ăn cơm đi con, đồ ăn nguội hết rồi kìa.
Tôi theo sau chị Mỹ Hà vào phòng ăn. Chị ấy ấn tôi ngồi xuống cạnh má lớn, rồi ngồi xuống bên tôi. Tôi nhìn bàn ăn thịnh soạn mà thấy cảm động nghẹn cả cổ. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình được đón tiếp thế này, như hiểu ý nghĩ của tôi má lớn nói một cách rộng lượng.
- Dù sao thì con cũng là chị em với mấy anh chị trong nhà, mẹ cũng không hẹp hòi gì mà không nhận con. Nếu con chưa chồng thì mẹ sẽ đón con về ở với mẹ. Còn có nhà riêng rồi thì thỉnh thoảng về chơi xem như thăm nhà của con. Con hứa với mẹ không?
- Dạ hứa.
Chị Hà huých tay tôi:
- Sao không ăn gì đi nhỏ, xem mẹ nấu có ngon không?
Rồi chị ấy gắp thức ăn cho tôi đầy cả chén đến nỗi tôi chỉ còn biết nuốt cho nhanh. Chị ấy nói huyên thuyên:
- Anh Quốc này nuôi vợ tệ lắm nghe. Mỹ Thuyền ốm nhom gió thổi muốn bay vậy đó, mai mốt anh mà ăn hiếp nó là không xong với em đâu, em sẽ đến…
Anh Đức giơ tay chận lại:
- Thôi, stop đi nhỏ.
Chị Hà le lưỡi cười một mình, tôi hoang mang nhìn chị ấy. Hình như chị ấy cũng biết chuyện của Vương Quốc. Hình như là vậy…
Tôi nhìn Vương Quốc, nãy giờ anh không ngớt nhìn tôi. Không biết anh nghĩ gì khi tôi đã tìm được một mái ấm gia đình. Tự nhiên tôi nghĩ, nếu chia tay với anh chắc tôi sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn. Tôi sẽ về sống ở đây như thời con gái. Có chị em và có một công việc yêu thích. Tôi sẽ không phải mòn mỏi vì cuộc hôn nhân bi kịch của mình. Ôi, sao bây giờ tôi thèm được sống ở đây đến vậy. Mọi người tốt với tôi ngoài sức tưởng tượng. Tại sao tôi phải kéo lê cuộc sống vô vị ở nhà Vương Quốc chứ.
Ăn xong, mọi người lại ra phòng khách nói chuyện. Tôi ở lại đến khuya mới về. Anh Đức đi theo tôi ra cửa, tôi đứng nán lại với anh, anh Đức hỏi tôi với vẻ quan tâm.
- Hôm trước em về nhà vui không?
- Vui, gặp cô Thúy dĩ nhiên là em vui rồi.
- Anh thấy lúc này Vương Quốc có vẻ săn sóc em lắm đấy.
Tôi cười khẽ:
- Lúc trước cũng vậy, trước mặt mọi người ảnh đâu có ngược đãi gì em đâu.
Thấy Vương Quốc chờ ngoài xe, anh Đức khoát tay:
- Em về đi, hôm nào rảnh anh ghé.
- Dạ.
Tôi đi ra xe, Vương Quốc nhoài người đến mở cửa cho tôi. Chạy một đoạn, anh lên tiếng:
- Tối nay em có thấy vui không?
- Có - Tôi trả lời hững hờ.
- Miễn là vui là anh yên tâm rồi.
Tôi nhìn Vương Quốc một cái:
- Anh nghĩ về tôi nhiều như vậy sao?
- Nếu anh nói là hơn thế nữa. Rằng em rất quan trọng đối với anh.
Tôi mỉa mai:
- Có quan trọng bằng chị Thanh không?
Vương Quốc không trả lời, anh mím môi nhìn thẳng phía trước. Hình như anh rất giận câu hỏi của tôi, tôi khẽ nhún vai, nhìn ra ngoài. Nếu thấy không thích cách trả lời của tôi thì anh cứ việc giận. Tôi không có ý kiến.
Về đến nhà, tôi đi về phòng mình thay đồ, tôi vừa nằm xuống giường thì Vương Quốc gõ nhẹ cửa.
- Anh vào được không Thuyền.
- Vào đi.
Tôi ngồi dậy bật đèn, Vương Quốc đi vào, anh vẫn mặc nguyên sơ mi như lúc nãy. Tôi lạ lùng nhìn anh:
- Có chuyện gì không?
- Em buồn ngủ lắm hả?
- Cũng hơi hơi, nhưng anh định nói gì vậy?
Vương Quốc chợt đến ngồi xuống cạnh giường, anh gần như cúi sát vào mắt tôi:
- Anh muốn biết ý nghĩ thật của em. Có phải từ tối giờ em có ý nghĩ thoát ly không. Em ao ước được sống ở nhà anh Đức, vì em không chịu nổi cuộc hôn nhân của mình.
- Sao anh nghĩ vậy?
- Nhìn mặt em anh biết.
- Vâng, đúng là có. Và tôi nghĩ bất cứ ai ở trường hợp tôi cũng muốn như vậy.
Vương Quốc ngồi im, tôi nghe anh thở mạnh rồi anh nắm vai tôi quay cả người tôi lại đối diện với anh.
- Nếu thật sự như vậy, thì em nên bỏ ý định đó đi. Đó không phải là nhà em đâu. Em đừng sống một nơi mà cứ nhìn một nơi khác rồi nghĩ ở đó sẽ tốt hơn. Anh xin em đó Thuyền, hãy chăm chú cái gì mình có, đừng nghĩ xa xôi nữa.
Tôi mở lớn mắt nhìn Vương Quốc, như nghe một chuyện khôi hài:
- Sau này tôi phát hiện anh rất tham lam. Tôi không biết anh nghĩ gì về tôi. Nhưng hình như anh muốn có cùng một lúc hai người. Tôi không ngốc đến độ không thấy anh có vẻ săn sóc tôi. Có phải vì anh cần một người vợ có thể nổi tiếng không? Anh giữ tôi như một món đồ trang sức, đồng thời cũng có thể giữ được tình yêu của anh. Anh xem tôi…
- Đủ rồi, đừng nói nữa.
Vương Quốc chợt quát lên, rồi buông tôi ra:
- Không ngờ cô coi thường tôi đến như vậy. Tôi không tha thứ cô ý nghĩ đó đâu.
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng dậy bỏ ra ngoài. Tôi ngồi yên nhìn theo, hình như anh bị xúc phạm ghê gớm, sao vậy nhỉ?
Bị nói đúng ý nghĩ đen tối của mình nên anh phản ứng để áp đảo tôi chứ gì. Không biết cuối cùng rồi tôi với anh sẽ ra sao. Càng ngày tôi càng bị vướng vào chuyện phiền toái. Sao anh không bỏ mặc tôi như lúc trước chứ.
Tôi nghĩ lan man một lát, rồi ngủ thiếp đi. Nửa đêm thức dậy tôi thấy phòng Vương Quốc còn để đèn, hình như anh không ngủ như tôi.
*************
Những ngày sau anh rất ít ở nhà, và hầu như không muốn nói chuyện với tôi. Thái độ xa cách của anh làm tôi thấy bực mình. Nhưng rồi tôi cho qua bằng một cái nhún vai, anh ghét hay thích tôi thì cũng vậy thôi.
Sáng nay vừa ra khỏi phòng tôi gặp anh cũng vừa mở cửa. Bộ complet trên người anh làm tôi hiểu anh lại đi đâu đó. Tôi định hỏi thì anh đã quay lại, nghiêm nghị:
- Bây giờ tôi phải ra phi trường, có thể tuần sau sẽ về.
- Anh đi đâu vậy?
- Đi dự hội nghị ở Đức, có gì không?
Tôi đứng im, tự nhiên tôi muốn theo anh ra nước ngoài chơi. Nhưng hình như anh đã không có ý định rủ tôi. Tôi tự ái không hỏi nữa, chỉ buông một câu khách sáo:
- Thượng lộ bình an.
- Cám ơn.
Tôi vào phòng, đến đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân. Ở dưới đường có một chiếc xe chờ sẵn. Vương Quốc đến mở cửa xe, và chợt ngước lên cửa sổ phòng tôi. Tự nhiên tôi vẫy tay chào anh. Anh đáp lại bằng một cái gật đầu, rồi ngồi vào xe. Tôi nhìn theo đến lúc chiếc xe mất hút. Sao tự nhiên sáng nay tôi thấy buồn quá.
Tôi ở nhà suốt ngày, buổi chiều không biết đi đâu, tôi gọi điện rủ Phan Văn đi chơi. Giọng anh ta có vẻ thích thú:
- Tưởng cô quên tôi rồi chứ, đang làm gì đấy?
- Không làm gì cả. Còn anh?
- Bây giờ thì rảnh, nhưng lát nữa đi hát ở vài tụ điểm. Này cô muốn đi hát với tôi không, thử xuất hiện thử xem.
Tôi phân vân:
- Nhưng họ đâu có mời.
- Cô hát thử một lần họ sẽ mời ào ào thôi. Vậy nghe, ở nhà chờ đi.
Tôi gác máy rồi đi thay đồ, gần nửa tiếng sau Phan Văn mới tới. Anh ta nhìn thoáng qua tôi gật gù:
- Cô biết tôi thích cái gì ở cô không?
- Nói.
- Cô ăn mặc đẹp mà giản dị. Tôi ngán nhất phụ nữ nổi đình nổi đám và hở hang.
- Anh là ca sĩ mà không tiếp nhận nổi model à?
Phan Văn nhún vai:
- Bộ nhất thiết ca sĩ là phải ăn mặc khác người hả? Cô biết không nhìn một phụ nữ ăn mặc quá model là tôi đâm ra sợ, mình khó tìm được cảm giác gần gũi ở họ.
- Anh khó tính như ông cụ.
- Nhưng cô có công nhận với tôi không?
- Thì anh nói đúng, chính tôi cũng không chịu nổi mấy người khác thường. Này, anh hát có lâu không?
- Tại nhiều sô, chạy đầu này đầu kia mất thời giờ, chứ nếu gom một chỗ thì chỉ khoảng một tiếng. Lát nữa cô hát với tôi đi.
- Đồng ý.
Phan Văn đưa tôi đến tụ điểm khá lớn, có sân khấu ngoài trời. Tôi và anh ta hát một bài ăn ý nhất, bài này đã quay trong phim. Và ngoài dự đoán của tôi, khán giả yêu cầu chúng tôi hát lại đến ba lần. Chúng tôi được hoan hô ầm ĩ. Có cả hoa tặng và vài cô bé xin chữ ký, tôi cũng rất thích xin chữ ký những thần tượng của mình.
Tôi đi theo Phan Văn đến cái nơi nữa. Kết thúc mấy sô của anh ta thì cũng đã khuya, chúng tôi rủ nhau đi ăn sô và uống bia. Đúng là một buổi tối vui vẻ đối với cả hai. Tôi phát hiện Phan Văn cũng thích đi chơi lê la trên phố như tôi. Có một người bạn như vậy thật thú vị.
Mấy ngày tiếp theo, hầu như tối nào tôi và Phan Văn cũng đều hát chung với nhau. Sau đó đi chơi lung tung đến tận khuya, cũng như tôi Phan Văn chỉ thích ăn ở những xe đẩy dọc đường, hoặc một gánh gì đó trên vỉa hè, rồi chạy rong và kể chuyện tiếu lâm cho nhau nghe. Chúng tôi cười đau cả bụng mà cứ huyên thuyên kể mãi, nói mãi. Có lúc Phan Văn nói nghiêm chỉnh giữa hai trận cười:
- Nếu mình sống chung nhà thì chuyện gì sẽ xảy ra hả Thuyền?
- Thì hàng xóm sẽ dọn đi chỗ khác vì không chịu nổi tiếng ồn của anh.
- Bộ cô không ồn hả?
- Có, nhưng ít hơn anh.
Giọng Phan Văn đùa đùa thật thà:
- Mỹ Thuyền này, có khi nào có thử tưởng tượng mình yêu nhau không?
Tôi cũng đáp tung tung:
- Thì tôi đang yêu anh đây, còn tưởng cái gì nữa.
- Nghiêm chỉnh thử xem.
- Thì nghiêm chỉnh.
Phan Văn không hề cười mà quay lại phía tôi:
- Tôi chưa thấy cô gái nào có tính cách như cô cả. Cô vui vẻ, dễ gần và đôi lúc ngốc nghếch như một đứa con nít, chịu chơi nữa. Có lúc tôi nghĩ, nếu không gặp cô thì tôi không biết được thế nào là cảm giác vô tư. Hình như tôi phải lòng cô rồi đó Mỹ Thuyền.
- Thì tôi cũng phải lòng anh rồi đấy.
- Thật không?
Tôi nói bông lơn:
- Tính tôi dễ chịu lắm, ai yêu tôi thì tôi lập tức yêu lại. Anh mà yêu tôi thì tôi cám ơn lắm, thưa ân nhân.
Nói rồi tôi cười ngặt ngoẽo, Phan Văn cũng bật cười. Anh ta thắng xe trước cổng nhà tôi, nhưng không về mà cứ ngồi yên trên xe:
- Vậy thì tôi hỏi thật lòng nhé. Cô nghĩ gì về tôi vậy?
Nãy giờ đang nói chuyện vui vẻ, lại thêm men bia lâng lâng, tôi bốc lên rồi nên không để ý thái độ nghiêm chỉnh của Phan Văn. Tôi cười khanh khách:
- Tôi nghĩ anh là một người yêu lý tưởng, vừa đẹp trai vừa viết chữ bự. Bộ không tin sao hỏi hoài vậy? Ê, ngày mai đi chơi vượt thác nhé. Lâu quá rồi tôi không chơi trò đó. Bay lên cao rồi trượt cái rẹt xuống, vui kinh khủng.
- Nói lại chuyện này đi Thuyền. Đang bàn chuyện tình cảm sao cô đâm nói ngang vậy.
Tôi đập lên vai anh ta:
- Anh này làm tôi mất hứng, hồi nãy bàn chuyện gì vậy?
Phan Văn ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêng đầu nhìn tôi:
- Thôi không nói nữa. Tối nay cô cứ suy nghĩ những gì tôi đã nói với cô. Tôi thật lòng đó Thuyền, cô đừng nhìn vấn đề như trò đùa nữa. Hẹn mai gặp lại.
Tôi khẽ giơ tay lên vẫy:
- Bye.
- Nhớ suy nghĩ những gì tôi nói nghe.
- Tối nay tôi sẽ thức suốt đêm mà suy nghĩ.
Vừa nói tôi vừa cười khúc khích. Rồi chạy đến cổng, tôi lôi chìa khóa ra định mở cửa. Nhưng ổ khóa biến đâu mất. Vậy là có người về trước tôi. Vương Quốc về rồi sao?
Trong phòng khách còn sáng đèn, tôi đóng cửa tắt đèn rồi đi về phòng mình. Vừa mở cửa tôi chợt khựng lại khi thấy Vương Quốc đứng đó. Anh khoanh tay, tựa lưng vào cửa sổ lầm lì nhìn tôi:
- Đêm nào cô cũng đi khuya như vậy à?
- Sao anh biết?
- Không cần hỏi, cô trả lời đi.
- Thì đúng, đêm nào cũng đi.
- Với một mình hắn?
Tôi trả lời bằng cái gật đầu, rồi che miệng ngáp:
- Mệt quá, anh về hồi nào vậy?
Vương Quốc không trả lời, anh nhìn tôi khuôn mặt nghiêm lại một vẻ nghi ngờ:
- Phan Văn đưa cô đi đâu?
Tôi nhăn mặt:
- Đề nghị miễn trả lời đi, anh tò mò quá.
Vương Quốc gằn giọng:
- Tôi hỏi cô và anh ta đi đâu, cô biết mấy giờ rồi không?
Biết không nói cũng không xong, tôi miễn cưỡng:
- Ảnh rủ tôi đi hát ở mấy tụ điểm, xong rồi đi lung tung chơi.
- Còn gì nữa không?
- Thì đi ăn quà.
Vương Quốc đứng sát vào tôi:
- Chỉ ăn quà thôi mà người cô đầy mùi bia như vậy à?
- Bộ uống bia là có tội à?
Thấy khuôn mặt sắc lạnh của anh, tôi bực mình đến mức muốn hét lên. Bao nhiêu hưng phấn lúc nãy bay đâu mất, tôi hếch mặt nhìn lại Vương Quốc:
- Tôi không hiểu sao anh lại khó chịu như vậy. Bộ anh chưa từng đi chơi khuya sao, thậm chí có lúc đi suốt đêm mà tôi có nói gì đâu. Đến phiên tôi đi thì lại tra hỏi, anh độc đoán quá đi.
- Bộ cô tưởng đi khuya như vậy là hay lắm sao. Tôi tuyệt đối không đồng ý kiểu đi chơi như vậy. Cô dẹp trò đó đi.
- Cái gì? Anh lấy quyền gì mà cấm tôi, có bao giờ anh cho tôi những cuộc vui như vậy chưa mà cấm. Anh Văn thì dễ chịu và vui vẻ chứ không phải lúc nào cũng khó khăn như anh. Và ít nhất ảnh cũng biết yêu tôi.
- Cô nói gì, nói lại xem - Vương Quốc quắc mắt.
Tôi sợ nhưng cũng đáp bừa:
- Thì anh nghe rồi, hỏi làm gì. Nói thật, đi chơi với một người yêu mình, đùa giỡn với mình thú vị gấp mấy lần nếu giam mình với một người khó khăn như anh, chán không chịu được.
Tôi chưa nói hết câu đã bị Vương Quốc xô mạnh xuống giường. Anh giận dữ kéo mặt tôi lại, tôi hoảng hồn hét lên một tiếng. Nhưng không có gì hết, Vương Quốc buông tay xuống, lắc đầu ngán ngẩm:
- Cô đã như vậy rồi, có giết chết cũng không thuyết phục được, tại sao tôi phải ghen cho mất thể diện chứ.
Anh ngồi yên, hai tay ôm đầu như chán nản vô cùng cực. Tôi loay hoay ngoi lên, nhìn anh một cách tò mò. Anh cứ như một người khác, tuyệt vọng, mệt mỏi, chứ không phải một con người lạnh lùng khe khắt vừa hỏi tội tôi mới đây.
Nhưng một điều làm tôi bàng hoàng nhất là sự thú nhận ghen tuông của anh. Lần đầu tiên tôi có cảm giác tự ái được mơn trớn, và tôi không hề hối hận đã nói chuyện Phan Văn. Tôi mà cũng làm cho anh đau khổ được sao?
Vương Quốc chợt ngẩng lên, bình thản:
- Cô ngủ đi, khuya rồi.
Anh đi ra ngoài, và khép nhẹ cửa lại. Tôi ngồi yên ngó theo, tự nhiên tôi thấy một chút hụt hẩng. Không biết có thật sự anh bị tôi chi phối đến mức không chấp nhận tôi yêu người khác. Đó là tự ái hay vì tình yêu vậy.
Thật bồn chồn không ngủ được, tôi lần mò xuống phòng khách định đánh đàn. Nhưng nhớ ra bây giờ đã khuya, tôi lại ngồi xuống salon, im lặng một mình trong bóng tối.
Không biết tôi như vậy bao lâu, đến lúc có tiếng người bên cạnh tôi mới giật mình ngẩng lên. Vương Quốc nghiêng đầu nhìn tôi:
- Không ngủ được hả?
- Không.
- Sao vậy? Có phải vì chuyện lúc nãy không?
- Không phải.
- Hy vọng là em nói dối.
Tôi quay lại nhìn Vương Quốc, nhưng trong bóng tối tôi không thấy gì, không cảm nhận được gì ngoài mùi thuốc lá từ hơi thở của anh. Thật không thể nào tôi bị xao xuyến với sự gần gũi này. Lần đầu tiên tôi và anh gần nhau đến như vậy. Trong không khí này tôi không muốn chống đối anh nữa. Và tôi thể hiện tình cảm của mình bằng sự lặng yên.
- Bỏ qua mấy câu nói của anh lúc nãy đi Thuyền. Đúng là anh không nên hỏi em như vậy. Em thấy anh thô bạo lắm phải không?
- Lúc nào anh cũng vậy, tôi quen rồi.
- Anh xin lỗi, thật ra anh không muốn như vậy đâu. Em biết suốt mấy ngày ở Đức anh đã nghĩ gì không?
- Anh nghĩ gì?
- Anh cứ suy nghĩ mãi về chuyện của mình và tự hỏi anh còn cơ hội để quay về với em không? Đúng là ngày trước anh đã đi xa quá, cứ ngày càng gây cho em ấn tượng bị phản bội. Trong khi tình yêu thì cứ đến trầm lặng trong lòng anh. Tới lúc anh phát hiện em mới thật sự quan trọng đối với anh, thì cũng là lúc em chán nản muốn chấm dứt. Anh có hy vọng giữ em lại không Thuyền?
Tôi nói thận trọng:
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì.
Vương Quốc kiên nhẫn:
- Anh biết em muốn chấm dứt cuộc hôn nhân gượng ép này. Nhưng em khoan nghĩ tới sự giải thoát được không? Nếu đổ vỡ gia đình thì cả hai sẽ cùng đau khổ. Sao em không thử đón nhận anh, xem đây mới thật sự là gia đình của mình. Em cứ mơ mộng đi tìm một cuộc sống mà em cho là hạnh phúc, còn hạnh phúc trong tay thì em lại từ chối. Như vậy có lãng phí không?
Tôi chậm chạp lắc đầu:
- Nhưng tôi không muốn thứ hạnh phúc nửa vời như vậy. Nếu trước đây được nghe anh nói yêu tôi, chắc tôi đã sung sướng và chỉ cần vậy là đủ. Nhưng bây giờ tôi lớn rồi, và tôi không muốn đem tuổi trẻ của mình lãng phí trong cuộc hôn nhân kỳ cục thế này.
- Tại sao gọi là lãng phí?
- Thế anh có thấy tình cảm nào tồn tại giữa ba người chưa.
Vương Quốc trầm ngâm im lặng, tôi hiểu tôi đã đẩy anh vào tình thế khó xử. Tự nhiên tôi nản vô cùng, nản đến mức muốn bỏ mặc tất cả. Tôi đứng dậy:
- Nói nhiều cũng vậy thôi, tôi đi ngủ đây.
- Ngồi xuống đi Thuyền.
Vừa nói anh vừa kéo tay tôi. Tôi rơi xuống trong lòng anh, anh giữ tôi ngồi yên:
- Em nghĩ anh vô trách nhiệm đến mức như vậy sao?
- Anh không vô trách nhiệm, mà là tham lam.
- Không phải như vậy, thật tình là càng ngày anh càng thấy không thể sống hết mình cho Thanh Thanh. Ngày trước anh kêu gọi sự hy sinh của cổ. Vì anh nghĩ rằng khi nào em thành đạt, hai đứa sẽ chia tay. Nhưng rồi dần dần anh nhận ra anh với cổ không hợp.
- Sao vậy?
- Em cho phép anh giữ điều bí mật này cho riêng mình, được không? Không phải anh không thành thật với em, mà vì nói ra chẳng hay gì cho cả hai người.
Tôi ngọ nguậy cố thoát khỏi Vương Quốc:
- Tôi không đồng ý, tính tôi cố chấp lắm. Anh buông tôi ra đi.
Vương Quốc càng ghì chặt tôi vào người anh. Tôi cảm thấy những ngón tay anh luồng trong tóc tôi, anh ngửa mặt tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi:
- Đừng như vậy Thuyền, nếu em tự tin như đã từng hiểu mình thì em sẽ không thèm quan tâm đến Thanh Thanh đâu, trong lòng anh cổ không phải là đối thủ của em.
Tôi nằm im, không thể và cũng không đủ sức để phản ứng. Rồi tôi cảm thấy mình được nhấc bổng lên, an toàn và lãng mạn trong vòng tay rắn chắc của anh. Lần đầu tiên tôi hiểu được cảm giác thi vị mà tình yêu mang đến. Đó là nỗi rung động mà có thể đến suốt cuộc đời người ta cũng không thể quên được.