Việc phát hiện ra thuốc nổ là một trong những phát kiến vô cùng quan trọng trong lịch sử loài người. Người ta vẫn cho rằng người Trung quốc đã tìm ra thuốc nổ từ trước công nguyên trong khi đó người Châu Âu chỉ bắt đầu sử dụng thuốc nổ từ thế kỷ thứ 14 và sau đó thuốc nổ đã gây được tiếng vang lớn trên toàn trái đất. Thuốc nổ kiểu cũ đó là một hỗn hợp của kali nitrát, than gỗ và lưu huỳnh, loại thuốc nổ này phổ biến rộng rãi khắp nơi trên trái đất cho đến cuối thế kỷ 19. Vào năm 1845 nhà hoá học người Đức tên là Senbain đã làm một thí nghiệm với sợi tơ và hỗn hợp axít nitơric và axít xunphuric đậm đặc, kết quả đã thu được một sản phẩm tơ trắng giống như bông và nổi tiếng đến ngày hôm nay như là nitro xenluloza hay là pirocxilin và đó chính là thuốc nổ. Gần như cùng thời gian đó một người ý có tên là Axcanio Sopbrero đã làm thí nghiệm với gliserin. Ông cẩn thận nhỏ từng giọt glyserin vào dung dịch axít nitơric và axits sunphuric đậm đặc, kết quả thu được là một số lượng nhỏ nitro glyserin có khả năng gây nổ lớn hơn pirocxilin. Hai mươi năm sau nhà hoá học người Thuỵ Điển tên là Afrecnoben đã tình cờ tìm ra thuốc nổ, ông cũng làm thí nghiệm với nitro glysilin và nhận thấy rằng chất này rất dễ gây nổ trong quá trình sản xuất và vận chuyển mặc dù Noben đã tìm ra được cách thu đuợc nitro glyserin an toàn hơn tuy nhiên việc sản xuất ra nó vẫn không phải là đã hết nguy hiểm. Một lần Noben lấy một vài bi đông đựng nitro glyserin từ những hộp có điatomít và ông nhận thấy rằng những chiếc bi đông bị rò dỉ hỗn hợp chất nitro glysilin và diatomít đã tạo thành một chất cứng. Vậy là thật tình cờ Alfred Noben đã tìm ra một loại thuốc nổ mới ít nhạy cảm hơn với các sự va chạm.