- Vậy lúc đó Khanh viết cho vui thôi hả ? Mình không tin, vì mình nghĩ, không ở tâm trạng đó thì không thể viết được như vậy.
- Có , mình có thất tình, đến bây giờ vẩn vậy nhưng không phải Mỹ Ngân, mà vì...
- Vì ai ? Khanh ? Tử Lan nôn nóng cướp lời Hoài Khanh buông thõng:
- Vì anh Quân ?
Tử Lan tròn xoe mắt nhìn Hoài Khanh cô có nghe lầm không ?
- Chẳng lẽ.... Khanh yêu anh Quang ?
- Xấu xa quá Lan nhi?
- Không không xấu, nhưng.... hai người đó có biết không ?
- KHông, không hề . Lan là người duy nhất biết.
- Trời , mình không ngờ.... Thấy Khanh có vẻ ghét anh Quang quá Hoài Khanh buồn buồn - Không làm như vậy thì mình phải thái độ nào bây giờ ? Mình không thể bình thường với anh ấy được . Lan biết không, lúc nào mình cũng sợ bị mọi người biết . Thế là mình ra mặt chống đối anh ấy để giữ kín tin`h cảm . Trong hai điều mình chọn bị hiểu lầm hơn.
- Nhưng Khanh yêu anh Quang khi nào ?
- Lúc tụi mình mới quen nhau . Hồi cuối năm thứ nhất mình với Mỹ Ngân hay học bên khu 3 . Anh Quang làm quen với hai đứa mình . Lúc đầu là bạn chung thôi, anh Quang chưa tỏ tình với Mỹ Ngân.
- Vậy lúc đó chơi tay ba ?
- Ừ, ban đầu vui lắm Lan , ba người đi chơi chung, nói chuyện chung.
Mình với anh Quang hợp ý nhau lắm, anh ấy cùng sở thích thơ văn, mình yêu anh Quang và thơ ngây nghĩ là anh ấy cũng yêu mình . Đến khi anh Q tỏ tình với Mỹ Ngân, mình thất vọng ghê gớm . Ban đầu cứ có cảm giác bị anh Quang lừa , nhưng sau đó nhìn lại, mình biết, tại mình ảo tưởng - Vậy sao Khanh không tìm cách tránh Mỹ Ngân, cứ bám lấy Mỹ Ngân như vậy rồi chứng kiến hai người yêu nhau chịu gì nổi.
- Mình xa Mỹ Ngân không được, vì mình cũng thương Ngân, hai đứa có nhiều kỷ niệm không sao quên được . Vậy là mình cứ thân, vừa thân vừa muốn xa lánh.
Hoài Khanh cuối mặt, lau nhanh giọt nước mắt . Tử Lan ngồi ngơ ngẩn . Lần đầu tiên cô thấy một người con trai.... không phải, lần đầu tiên cô thấy một người cong gái như Hoài Khanh khóc . Cô chỉ biết im lặng nhìn Hoài Khanh . Tội nghiệp Hoài Khanh ngẩng mặt lên.
- Mỗi lần đối diện với anh Q, mình cứ gai góc, khó chịu hoặc gây gỗ, vì nếu không làm như vậy thì sẽ khóc mất Tử Lan gật đầu thông cảm . Hoài Khanh hít mũi.
- Lan biết không, tâm hồn anh Quang đẹp lắm . Mỹ Ngân nó không hiểu hết đâu . Tính Nguyên đơn giản lắm , chỉ có mình hiểu hết cái tốt, cái xấu cuả anh Quang thui.
Tử Lan yên lặng nhìn Hoài Khanh.
- Khanh có hiểu tại sao anh Quang yêu Mỹ Ngân không ? vì Nguyên xinh xắn, tràn đầy nữ tính, con trai yêu bằng con mắt nhiều hơn là bằng tâm hồn Khanh ạ ..
Con trai bao giờ cũng thích chiêm ngưỡng cái đẹp hình vóc , dù cho tâm hồn Khanh có đẹp đê"n đâu, cao thượng đến đâu, nhưng Khanh thiếu vẽ mỹ miều con gái thì con trai cũng ít để ý ..
Con trai tầm thường, nông cạn lắm Họ không đủ kiên nhẫn khám phá vẻ đẹp nội tâm, hoặc có nhìn thấy chăng nữa, họ chỉ có thể cảm phục bằn lý trí . Trái tim con trai chỉ rung dộng trước vẻ đẹp.
Cho nên Tử Lan đừng ngạc nhiên vì sao mình bại trận trước thử thách tình yêu.
Tử Lan dịu dàng :
- Có khi nào Khanh tự hỏi vì sao anh Quang yêu Mỹ Ngân , trong khi tâm hồn anh ấy hoà hợp với Khanh không ?
- Có chứ, mình hiểu thấm thía , tại mình không có gì đặc biệt, thậm chí một nét duyên dáng cũng không Hoài Khanh cười cay đắng và ngay sau đó cô lại ngẩng lên , mím môi:
- Ngay cả bạn bè cũng cho mình là con trai, huống gì là anh Quang . Cả Lan cũng vậy đúng không ?
- Ờ, mình.... cũng không hẳn là vậy !
- Đừng sợ mình buồn, cứ nói thật đi.
- Ừ, thì mình nói thật, tại mình thấy Khanh có nhiều cái mạnh dạn xông xáo của con trai.... với lại.... Khanh hay nựng nịu bạn bè cho nên...
- Cho nên ai cũng nói mình là pede ?
- Ừ - Lan biết không có mẹ, mình bao giờ cũng thèm được âu yếm, vuốt ve, mình cũng thể hiện tình cảM như vậy, nhiều lúc giận sao bạn bè cứ hiểu lầm cử chỉ của mình - cô thở dài:
nhưng thanh minh cũng không ích gì, đành vậy !
Tử Lan im lặng nhìn Hoài Khanh . Cô đang hối hận, tai sao bao nhiêu năm gần gũi cô chẵng hiểu tí gì về Hoài Khanh vậy ? Nếu biết Khanh mang một nỗi thất tình cay đắng có lẽ Tử Lan đa cư xử với Khanh khác hơn . Bây giờ sắp xa nhau rồi, muốn sửa đổi đền bù cũng đã muộn Tử Lan bóp nhẹ tay Hoài Khanh, như một lời xin lổi.
Mai nay ra trường, bạn bè đi mỗi ngã, rồi mỗi người sẽ chìm vào dòng đời mênh mông tấp nập . Thỉnh thoảng nhớ về những ngày tháng sinh viên, Tử Lan sẽ nhớ đến Hoài Khanh, nhớ về một tâm sự nên thơ mà đầy nước mắt ru buồn Chiều xuống mà Hài Trâm vẫn còn ngủ say . Tử Lan đi thơ thẩn một mình trong sân . Co quyết định xong bạn bè đều về quê, chỉ còn cô và Hài Trâm trong căn nhà trọ vắng lặng Tử Lan thay đồ, một mình đi vào trường . cô không biết mình cân` gì, chỉ có cảm giác buồn buồn, nấn ná đi nhặt tìm kỷ niệm Khuôn viên trường đại học lặng trang, dã lầu ba tầng không một bóng người . Buổi chiều trời đìu hiu như gợi thêm nổi buồn trong tâm hồn trống trãi, tL đi lang thang qua các dãy hành lang hun hút.
Cô đứng tần ngần ở chân cầu thang . Nơi đây đã có lần cô đợi Vũ Nguyên, và bị chàng xua đuổi lạnh lùng để hẹn hò với Mai Châu.
cô cười buồn , rồi lạng lẽ vào giảng đường Những dẫy ghế nằm im lìm trong ánh sáng mờ mờ . Tử Lan ngồi vào chiếc ghế cuối phòng, cô nhắm mắt, hình ảnh những buổi học tập trung vui nhộn như còn vương vất đâu đây . Cô có cảm tưởng mở mắt ra là thấy lại những gương mặt vui vẽ, những giáng người tấp nập tới lui tìm một chổ ngồi Ngoài kia trời bỗng đổ mưa, Tử Lan chống cằm đăm đăm nhìn màn nước trắng xoá qua khung cửa kính, nhớ buổi chiều ngày ấy, trời cũng gia+ng mưa, cô và Nguyên ngồi bên nhau, cũng ở nơi này, đã nép vào lòng chàng trong cảm giác thật bình yên . Vòng tay âu yếm của Vũ Nguyên như còn vương vất trên đôi vai, như còn mơn man hơi thở ngất ngây mùi thuốc như còn cảm giác đắm đuối lặng chìm dôi mắt da tình Cô cúi xuống thành ghế, nét khắc ngày nào vẫn in dấu đây mà.
Tên Vũ Nguyên - Tử Lan vẫn còn lồng nhau trong khung hình trái tim, nét chi hơi mờ . Cô sờ nhẹ lên mặt gổ, một giọt nước rơi trên tay . "Vũ Nguyên ơi! năm tháng rồi sẽ qua, vết khắc nầy rồi sẽ bị bôi xoá, nhưng tình yêu trong tim em không biết đến bao giờ mới phai mờ" Tử Lan gạt nước mắt, đứng lên, quay người ra khỏi căn phòng vắng lặng . Chiếc bóng cô đơn của cô như càng nhỏ bé bên dãy hành lang dà i thăm thẳm Cô lặng lặng di về phiá cuối dãy lầu hai, nơi có góc hành lang kín đáo nhìn xuống hàng cây thanh niên . Cô tưa. người vào cột đá lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn xuống khoảng sân xanh cỏ , sau cơn mưa trời càng đìu hiu . Xa xa hàng cây xan thắm mờ mờ trong màn sương lan mờ khói . Buổi chiều vẵng lặng nầy rồi sẽ dọng lại trong cô như một ký ức đau buồn " Bây giờ em lang thang thăm lại vùng kỷ niệm , còn anh dang làm gì hở Vũ Nguyên ? Có khi nào giũa cuộc sống bộn bề công việc, anh dành chút thời gian quay về thăm trường cũ ? Có khi nào anh đến nơi đây, nhìn cảnh vật mà nhớ lại em, nhớ lại một thưở em dềm . TY của mình gắn liền với thời sinh viên thơ mộng mà nhiều nước mắt, kỷ niệm này rồi sẽ đi theo em suốt cuộc đời . Bởi vì mình đã cho nhau một quãng đời đẹp nhất Bóng chiều đã ngả sang màu thẩm tím . Hang` cây đứng rũ buồn trong ánh tà dương . Có lẽ chim cũng bắt đầu tìm về tổ ấm Tử Lan quay nhìn lại lần cuô"i dãy lầu ba tầng đứng trầm mặc . Cô chầm chậm đi về . Gió từ hàng dương lao xao tiễn biệt . Con đường có hàng câu vươn cành che kín bầu trời . Tử Lan đi giũa mịt mù hơi sương Những ngày này Tử Lan giam mình ở nhà với nỗi buồn chán không thể tả . Dôi lúc cô hối hận sao không ở lại trường, hoặc chấp nhận đi xa . Bây giờ rơi vào cảnh thất nghiệp, cô thấy chán cuộc sống lê thê của mình Mối liên hệ bạn bè duy nhất bây giờ chỉ còn là Hải Trâm và Việt Hải . Thỉnh thoảng họ rủ nhau đi chơi đâu đó . Dối với Tử Lan, đó là những khoảnh khắc làm cho cuộc sống sôi động lên một tí, rồi thôi Tuần trước MK rủ Hài Trâm và Tử Lan qua nhà Việt Hải chơi, đón họ là một cô gái khá đẹp, cô ta không được vồn vã lắm . Hài Trâm liến thoắng:
- Anh Hải đi đâu vậy chị ?
- Anh ấy đi công chuyện, chưa biết chừng nào về MK lẩm bẩm:
- Hẹn trước rồi mà còn bỏ đi, thằng này kỳ quá !
Hài Trâm hỏi thăm:
- Bác cũng không có nhà hả chị ?
Cô ta lắc đầu :
- Không, tôi trông nhà giùm - Chị Ở gần đây à - Gần - Chị tên gì vậy ?
- Lan Hài Trâm chỉ Tử Lan:
- Vậy là giống tên nhỏ này rồi - Tôi biết, chị này là Tử Lan phải không ?
Tử Lan ngạc nhiên:
- Sao chị biết ?
Cô gái buông thõng - Biết chứ Hài Trâm xen vào Chị cũng tên Lan mà cái gì Lan ?
Mỹ Lan -Tên đẹp quá nhi?
Mỹ Hằng có vẽ chua chát:
Đdẹp đâu có bằng tên Tử Lan Tử Lan đưa mắt nhìn Hài Trâm, cô cảm thấy Mỹ Hằng không ưa mình lăm , tự nhiên Tử Lan thấy mặc cảm Họ ngồi im lặng, bổng nhiên hai bên chẳng biết nói gì . MK đứng dậy:
- Nhờ chị nhắn với Việt Hải là có Hài Trâm với Tử Lan qua chơi . Bây giờ tụi tôi về Ngay lúc đó Việt Hải đi vào, chàng mừng rỡ:
- Qua hồi nào ? Chờ tao lâu hông ?
MK nhún vai, không trả lời Hài Trâm trách móc :
- Hẹn trước rồi còn bắt khách chờ cả buổi, anh Hải này khó ưa thật - Thôi nào, anh xin lổi - chàng quay sang Tử Lan - Lan đi xa mệt không ?
Ngồi chơi chờ anh tí nghe Họ cười đùa ríu rít với nhau, không ai để ý Mỹ Hằng đứng một góc nhà nhìn Tử Lan soi mói Việt Hải đưa cả bọn ra ngoài vườn, hái đầy một giỏ trái cây, rồi cùng ngồi dưới góc xoài chơi . Hài Trâm vừa tách vỏ trái chôm chôm, vừa nhìn Việt Hải - Mỹ Hằng là ai vậy anh ?
Việt Hải hơi lúng túng - À, một cô bạn cùng xóm, làm chung trong bệnh viện - Chắc thân với anh lắm ha?
- Dâu có, cô ấy hay qua chơi với mẹ anh . Hồi nhỏ thì thân, lớn tư.
nhiên hết - Hình như cô ta không ưa tụi em, lúc nãy cứ như muốn đuổi tụi em về vậy Việt Hải tỉnh bơ -Làm gì có chuyện đó . Khách của anh mà đuổi gì - Có, rõ ràng là không muốn tụi em ở lại , đúng không Lan ?
- Mình không biết, chắc hình như vậy . Tử Lan thờ ơ trả lời Việt Hải hơi nhíu mày, rồi bình thản:
-Không có đâu, chắc tại cô ấy thấy người lạ thôi Hài Trâm cũng không hỏi thêm. Hị đi về phía cuối vườn, nơi có con kênh chảy ngang . Tử Lan và Hài Trâm xắn quần lên, ngồi thả chân xuống nước, khuấy nhẹ làm mặt nước vòng lên những con sóng lăn tăn . Việt Hải & MK ngồi bên cạnh họ tẩn mẩn lột những trái chôm chôm phục vu.
hai vị tiểu thư Hài Trâm ngã đầu vào vai MK, tình tứ . Tử Lan liếc qua Hài Trâm, thấy ngượng ngượng, cô khẽ nhéo Hài Trâm một cái , Hài Trâm la lên - Mi làm cái gì vậy ?
Việt Hải nhìn hai người, cười bâng quơ . Rồi chàng rủ Tử Lan - Ở đằng kia có trồng nhiều hoa lắm . Lan có thích đi xem không ?
- Dạ thích - Cô quay sang, đi nghe.
Cô đứng lên đi chầm chậm bên Việt Hải, tay ngắt vu vơ mấy ngọn lá bên đường.
Họ dừng lại bên một cây hoa sứ . Tử Lan nhón người lêng ngắt một chùm hoa gần nhất - Nhà anh Hải trồng nhiều hoa sứ quá, hình như cây nầy người ta gọi là sứ Tử Lan hả anh Hải ?
Việt Hải không nghe, chàng bận lui cui ngắt một cành hoa hồng, đến trước mặt Tử Lan - Tặng Lan - Cám ơn anh - Lan có biết hoa hồng nói lên diều gì không ?
Tử Lan cười cười, ngó lơ chổ khác - Lan it biết về tiếng nói của hoa lắm - Anh không tin, nói câu đó là anh biết Lan rành về hoa nhiều hơn anh - Con bướm đẹp quá anh Hải - Mặc nó - Anh Hải kỳ ghê, bộ anh ganh tị con bướm hả ?
họ cười phá lên Tử Lan chợt hướng mắt về phía nhà . Đứng bên góc nhà Mỹ Hằng đang nhìn về phiá ọ . Tử Lan không cười nữa, cô chớp mắt.
Ánh mắt Việt Hải cũng vừa hướng về phía Mỹ Hằng, cô gái biến mất.
Còn lại giữa hai người là một khoảng trống bỏ ngỏ . Họ cảm thấy mất tự nhiên Việt Hải tựa người vào gốc cây sứ, khoanh tay trước ngực - Lan có nghe anh nói chuyện này không ?
- Chuyện gì anh Hải ?
Chuyện Mỹ Hằng . Đúng hơn là mối quan hệ giữ anh và Mỹ Hằng - Co cân` thiết không anh Hải ?
Không biết, nhưng anh cứ kể vậy còn quan tâm hay không là tùy Lan...
- Anh với Mỹ Hằng là bạn lúc học phổ thông . Sau đó anh vào Định còn Mỹ Hằng thì học trung học y tế . cô ấy bây giờ là y sĩ cũng làm trong khoa với anh Việt Hải ngập ngừng - Trước khi vào Định, có một khoảng thời gian anh với Mỹ Hằng rất thân nhau, anh biết cô ấy yêu anh lúc đó anh cũng thấy.... hình như có hơi yêu, hơi hơi thôi , tình cảm đó chưa đủ lớn để anh tỏ tình , rồi anh đi học thỉnh thoảng về nhà, anh cũng tới thăm Mỹ Hằng và rủ cô ấy đi chơi chuyện kéo dài khoảng hai năm . Đến lúc em vào Định năm thứ nhất, anh gặp em, thế là anh quên mất tình cảm với Mỹ Hằng.
- Chị Lan biết chuyện này không anh Hải ?
Biết, anh có kể anh muốn Mỹ Hằng quên anh đi . Nhưng cô ấy.... anh cũng không biết Mỹ Hằng nghĩ gì nữa, cô ấy hay qua chơi với mẹ anh và vẩn cư xữ với anh như ngày xưa, mặc dù anh cố né tránh Tử Lan thở dài - Tội nghiệp chị L, tự nhiên em thấy mình là người có lổi Việt Hải trầm ngâm - Trong tình yêu, không ai có lổi cả . Có lẽ ở góc độ nào đó, anh đã có lỗi với Mỹ Hằng nhưng suy cho cùng ai cũng phải hiểu, làm sao điều khiển được trái tim mình - Anh làm em thấy có lổi với chị L, anh biết không, lẽ ra không nên qua đây . Sao anh không kể chuyện này với em sớm hơn ?
- Chi vậy Lan ?
Tử Lan thẩn thờ - Anh không hiểu đâu, em đã khổ vì tình cảm rồi, nên em sợ mình làm ng` khác khổ lắm - Lan !
- Anh đừng nên nghĩ đến em nữa, em nói thật đấy, em không hiểu sao mấy anh hay buông rơi cái gì mình có trong tay để rồi sau đó tiếc nuối Việt Hải bình thản - Điều đó có thể đúng với Vũ Nguyên . Nhưng với anh thì không, anh hiểu mình yêu ai . Với Mỹ Hằng, anh mến và quý cô ấy, nhưng nếu yêu được thì anh đã yêu từ lâu rồi . Vã lại, anh kể chuyện nầy không phai để kêu em đến gần anh hơn, mà chỉ đơn thuần là anh muốn thành thật với em Rồi chàng bước tới gần Tử Lan, cô hơi lùi ra sau:
- Anh H, đừng làm chị Mỹ Hằng buồn nữa . Bây giờ biết chuyện rồi em không thể quan hệ với anh dù là bạn bè bình thường - Tại sao ? Thế còn tình cảm, chẳng lẽ em không nghĩ chút nào về anh hay sao ?
- Em có nghĩ , nhưng em chỉ xem anh như một người bạn . Nếu anh vì em mà từ chối chị Mỹ Hằng, lương tâm em sẽ không yên ôn?, anh hãy hiểu em . Và mai mốt anh có đến nhà em chơi, anh nên rũ chị Lan cùng đi với - Không nhất dịnh anh không thể lam` như vậy Tử Lan thở dài - Tùy anh Cô nhìn vào nhà, như sợ làm đau lòng cô gái ở trong đó . cô đi nhanh về phiá cuối vườn . Hài Trâm và MK cũng vừa đi vào . Trâm cười hớn hơ?
- Vườn nhà anh Hải mát ghê Cô nhìn mặt Tử Lan thắc mắc - Sao Lan buồn hiu vậy ? Anh Hải có trêu ghẹo nó không đấy Việt Hải nhún vai - Anh đâu dám làm chuyện đó Hài Trâm cười cợt - Hay là nó nhớ thầy V, nó sợ đi chơi ở nhà thầy V đợi , Tử Lan cũng thương thầy lắm đó - Im đi nhỏ khùng !
Nhưng Hài Trâm không im, nhìn nét mặt ủ dột của Tử Lan cô càng cười hứng thú . Từ lúc đi thực tập về, Hài Trâm hay đem chuyện thầy V yêu Tử Lan kê> cho MK và Việt Hải nghe, lấy đó làm đề tài trêu hẹo Tử Lan, cô thíchnhìn vẽ mặt rầu rĩ và thấy Tử Lan buồn cười hết sức Họ đi vào nhà, Mỹ Hằng vẫn còn ở lại nhìn dáng điệu lầm lũi của cô , Tử Lan thấy tội nghiệp , cô đến gần Mỹ Hằng gợi chuyện - Nhà chị Lan ở gần đây không ?
- Bên kia, cách đây 4-5 căn - Chị làm trong bv hả ?
- PHải Câu trả lời ngắn ngủi làm Tử Lan e ngại, cô không biết nói gì nữa, chỉ đành cười khẽ - Khi nào rãnh, chị với anh Hải qua nhà Lan chơi nghe, Lan trông chị lắm Mỹ Hằng buông thõng - Đời nào anh Hải chịu đi, nhưng có mặt tôi ở đó chị phiền không ?
- Không , không có gì fiền ca?
cô đứng dậy nói thêm - Chị hiểu lầm rồi đó, Lan với anh Hải chỉ là bạn Mỹ Hằng ngồi yên ngơ ngẩn Họ ra về, Việt Hải đòi đưa Tử Lan về nhà, cô từ chối quyết liệt . Hài Trâm nhìn vẽ buồn buồ của Việt Hải , gắt Tử Lan - Nhỏ này kỳ quá, sao không để anh Hải đưa ?
- Thôi xa lắm sợ anh Hải về không kịp - Không kịp thì tối ngủ lại nhà anh Khanh - Cô quay lại Việt Hải - Đi anh H, đi chơi cho vui - Dĩ nhiên là anh sẽ đi Tử Lan thở dài không phản đối nữa Lúc chia tay ở cổng, cô lườm Hài Trâm - Trâm độc tài lắm chẳng hiểu gì cả , mai mot T hối hận cho mà xem Rồi cô quay vào bỏ mặc Hài Trâm ngơ ngẩn thắc mắc Tử Lan lên phòng thấy thơ Hồng Chi trên bàn, cô để nguyên quần áo, ngồi xuống ghế mở thư, đọc một mạch - Cô buông lá thư xuống bàn, rồi cầm lên đọc lại . Khi viết thư này chắc Hồng Chi kóc rất nhiều . Nét chữ lem luốc như còn đọng những giot. nước mắt Về ngôi trường heo hút này, mình cứ đắm chìm trong cảm giác tuyệt vọng, đôi lúc mình tự hỏi có sai lầm không khi chọn hướng đi này ? Mình biết mình không còn lối thóat nào khác , nhưng sao vẩn hối hận Lan ạ Mình đã tự đào hố chôn cuộc đời mình rồi Ở đây thiếu hẵn những tiện nghi bình thường nhất , mình khô?
vì điều đó thì it mà khổ vì để mất ty^ thì nhiều. Thời gian sau này anh Định không còn xuống thuyết phục mình nữa . Nghèo quá, tiền đâu mà đi đường để thăm mình , còn thư thì họa hoằn lắm mới tới tay ng` nhận, mình gởi thư cho Lan là phải đi bộ cả cây số mới có bưu điện . Thế này chắc cuối cùng mình thành Robinson của bạn bè mất Tử Lan ngồi yên, lặng lẽ suy nghĩ, nghĩ về bạn bè cô thấy ngậm ngùi.
Ra trường rồi mổi đứa mỗi ngả, đứa đã lấy chồng, đứa leo lách bán buôn, đứa ngày yên ổn đi dạy . Còn cô ? Ra trường rồi là số 0, TY tan vỡ, công danh mù mịt . Ước mơ bình thường là được đứng trên bục giảng thé mà vẩn phải xem mơ ước chỉ là ước mơ +++ Sáng CN, thầy V tới thăm L, cô tiếp V trong fòng khách lịch sự nhưng lạnh lùng , nhơ lại n~ ngày thực tập, cô không sao dập tắt được ấn tương. không hay đối với V mà.... hình như V không nhận ra điều đó Họ ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nhỏ . V hơi lúng túng:
- Tử Lan có rãnh không ? Mình đi chơi đi, tôi có chuyện muốn nói với Lan Cô lắc đầu:
- Em phải coi nhà, hôm nay mẹ em đi vắng V có vẽ hài lòng hơn là thất vọng, nói vớ vẩn - Ở nhà hoài buồn không Lan ?
- Dạ em quen rồi - Nhớ tới lúc Lan còn ở trường thự tập, bây giờ đã một năm, nhanh quá!
- Da.
- Một năm đó, chắc Lan quên hết rồi nhỉ ?
- Quên gì hả thầy ?
- Ờ.... quên những tháng ngày thực tập vậy mà - Dạ em không quên đâu nhiều lúc em thấy nhớ mấy giờ đứng lớp quá - Có khi nào Lan nhớ ng` hướng dẫn của mình không ?
- Dạ lúc nào em cũng xem thầy như thầy cô dạy mình, mà là thầy cô thì học trò it quên lắm - Lan đừn gọi tôi bằng thầy nữa, mình đâu có cách xa bao nhiêu . Thực ra tôi chỉ ra trường trước Lan vài năm thôi - Dạ em không dám như vậy đâu V thở dài - Lan cứ cố tình không hiểu ý tôi . Trong khi.... hôm nay tối xuống đây ..để nói với Lan một chuyện quan trọng - Da.
- Lan cũng biết tình cảm của tôi ra sao rồi và.... tôi thấy .. mình quen nhau cũng lâu rồi .. cho nên tôi .. nếu Lan không từ chối tôi nghĩ, chúng ta nên nghĩ đến hôn nhân tôi thấy thời gian tìm hiểu đã lâu rồi và...
Vinh dừng lại, nhìn Tử Lan chăm chăm hồi hộp Tử Lan cắn môi ngồi yên . Dù không may may gợn chút tình cảm với V, cô vẩn thâ"y mình xúc dộng, cũng nhu khi đứng trước lời tỏ tình thiêng liêng.
"Trong trường hợp này mình sẽ nói gì đây ? Tử Lan nghĩ thầm, lúng túng. Dể có được 1 lời từ chối thẳng thừng mà tế nhị Đâu phải bao giờ cô cũng nghĩ ra dễ dàng Thấy Tử Lan im lặng V nói nhanh - Lan thấy thế nào ? trả lời tôi đi !
- Da.....
- Nếu Lan từ chối tôi sẽ thất vọng vô cùng.
- Tử Lan vẫn ngồi yên " Thôi nếu đã chối từ thì bất cứ hình thức nào cũng là xúc phạm. Vậy thì đừng để người ta hy vọng" Cô ngẩng mặt lên, nhìn thẵng vào mặt V nhỏ nhe.
- Dạ, em không giấu thầy là từ trước tới nay em chỉ kính trọng thầy như thầy của mình, ngoài ra em không nghĩ gì khác, hiện giờ em sắp đám cưới V khựng lại. Vẽ thất vọng kinh ngạc như không tin cái điều đã nghe - Thật à, Lan không nói dối tôi chứ Thế sao 1 năm nay tôi không biết gì ca?
- Dạ chuyện riêng tư em ít để ng` khác biết - Thế ra Lan đã có ng` yêu rồi ?
- Dạ bọn em quen từ lúc còn đi học V ngồi im lặng , hãy còn sững sốt về điều đó Tử Lan cũng im lặng, cô o nở nói thêm n~ lời phũ phàng, cũng không thê?
an uỉ , nhìn vẽ mặt bàng hoàng của V cô không hiểU sao mình lại nhe.
nhõm hơn là tội nghiệp Rồi V đứng dậy ra về, Tử Lan tiểng chàng ra cổng - Nếu có dịp đi ngang, thấy ghé nhà em chơi V lẵng lặng bước ra ngoài, cuối cùng chàng dừng lại bên cửa, nói một cách khó khăn -Tôi vẩn không tin Lan nói thật, chuyện này dột ngột quá. Lan trả lời thật đi, hay Lan chỉ nói khoé để từ chối tôi Tử Lan bổng lúng túng, cô không quen bị gạn hỏi như thê" - Dạ em nói thật -Chồng Lan làm gì vậy Đạ ... sao kia thầy - Tôi hỏi anh ấy làm gì Đạ anh ấy ở gần đây -L không muốn nói thật à, thôi vậy, tôi về chúc Lan hạnh phúc Đạ em cám ơn thầy V đi rồi Tử Lan vẫn còn đứng yên ở cổng , tự hỏi chuyện xảy ra là thật hay mơ. Bỗng dưng cô đón nhận một lời cầu hôn thật trang trọng, và cũng chỉ vài phút sau tất cả vụt trở thành vô nghĩa Cuộc đời như một giấc mơ, như trò chơi của trẻ con, không có gì là tồn tại lâu bền, cho nên càng không có gì quan trọng ca?
Cùng như nỗi đau hay niềm vui rồi cũng sẽ qua đi không co gì được giữ lại vĩnh viễn Tử Lan nhắm mắt, nghiền ngẫm tận ngõ ngách khái niệm vừa thành hình và một niềm an uĩ mênh mông xâm chiếm lấy cô. Từ bây giờ, Tử Lan sẽ sống như vậy sống lơ lững né tránh mọi nỗi đau hay niềm hạnh phúc của con ng` như vậy sẽ thanh thản hơn +++ Buổi trưa thật yên lạng. Tử Lan nằm queo trên giường thẩn thờ nhìn mây bay. Những ý nghĩ chán chường lại ập đến như ru tâm hồn vào nỗi buồn bất tận Tử Lan với lấy quyển tiểu thuyết, đọc được vài trang, rồi lười biếng quăng qua một bên. Cô trơ mình, áp mặt vào gối, cố ngủ, ngu?
để quên đi mọi nổi muộn phiền, lãng tránh tất ca/ m.i ý nghĩ bi quan .. ngủ luôn một giấc vĩnh viễn càng tốt ... cuộc đời này có gì vui đâu, hiện tại buồn chán tương lai mịt mờ, sống như vậy có gọi là sống không Hay chỉ là chuổi ngày vật vời chờ cho hết một kiếp ng` Không chịu nỗi, Tử Lan ngồi lên, lặng lẽ thay đồ ra khỏi nhà không biết sẽ đi dến đâu, chỉ biếtmình muốn chạy trốn chính mình Giữ trưa nắn, cô đạp xe lang thang qua những con đường vô dịnh.
Rồi rẽ vào sở giáo dục đã bao lần như thế, khi mang trạng thái tuyệt vọng cô đến đây, như nhen lên một chút hy vọng mong manh, hy vọng vào cái gì hết sức mơ hồ Vẫn ông thầy ngồi sau chiếc bàn củ ngập giấy tờ, vẫn câu hỏi đã được lập lại hàng chục lần - Em có được phân công về đâu không thầy Và vẩn câu trả lời đã thành điệp khúc -Hiện giờ trong thành phố đã đủ giáo viên em biết rồi, em đợi cuối năm xem có gì thay đổi không ? Tôi sẽ cố gắng phân công cho em, năm nay còn tiếp tục giảm biên chế Đa.
Tử Lan gật đầu chào, đi ra cửa Đủ rồi ! Ban đầu thì còn nấn ná ngồi ở đó mà năn nỉ, thuyết phục. Giờ thì dủ rồi cô đã bội thực với những điều hứa hẹn, cũng đã ngán ngẩm những tia hy vọng Cô dắt xe ra cổng. Bỗng nhiên trào nước mắt, khóc sao ? cô còn đủ nước mắt mà khóc cho nỗi thất vọng đã trở thành chai lì sao ?
có lẽ ko, Tử Lan đã quen với cảm giác bẽ bàng rồi. Nhưng chiều nay tự nhiên cô thấy tủi thân, một nổi xót xa nhìn đời mình đang vô nghĩa , cánh cử bước vào đời đã khép kín, cô lạc loài đi ra ngoài lề cuộc sống. Trái đất này con ng` dầy rẫy, sao chẵng có một bàn tay đưa ra nâng đỡ ?
Tử Lan lau nước mắt cúi đầu đếm những bước chân, nhớ ngày nào ngồi nơi giảng đường còn ấp ủ những ước mơ, còn háo hức tìm tòi kiến thức với ý nghĩ sau này sẽ giảng cho học trò. Bây giờ thì diều đó trở thành lý tưởng. Cả nhiệt tình tuổi trẻ cũng dần dần nguội lạnh. lý tưởng trở thành điều hoang tưởng "Cám ơn đời đã cho tôi n~ kinh nghiệm quý báu này, cám ơn thư.
tế phủ phàng ập xuống đời tôi, có thế tôi mới thôi lý tưởng hoá và nhìn đời bằng cặp mắt tỉnh táo. Và ít ra trong đời, tôi hiểu thế nào là cảm giác của một ng` sống vô dụng Khi Tử Lan về đến nhà , mẹ cô nhắc -Lúc nãy có chị của con trâm đến nhắn con. Hình như con T về rồi Tử Lan mừng muốn hét lên , nhưng cô chợt hỏi -Mẹ biết nó về hồi nào không ? con chạy đến nó nghe -Ừ nhưng đừng về tối quá nghe chưa Đa.
Tử Lan chạy nhanh đến nhà Hài Trâm , gần 4 tháng không gặp nhau cô có bao nhiêu chuyện để nói. Nhất là bây giờ đang buồn. Hài Trâm là niềm an ủi lớn đối với Tử Lan Mẹ Hài Trâm đang bận bán hàng, thấy Tử Lan bà cười nhưng không vui -Hài Trâm về rồi nó dang trông con lắm con vô với nó đi Đa.
Phòng Hài Trâm tối mờ mờ, Tử Lan mò mẩm đi vào -T ơi Im lặng, một lát rồi một giọng nói vang lên:
-Mình đây nè Đdâu ? mình không thấy gì hết, sao không mở cửa ?
Đdừng mở mình không thích -Nhỏ này lạ ghê, thôi để mình bật đèn, tối quá, mình không thấy gì hết Đdừng Nhưng Tử Lan không nghe, cô bước tới bật công tắc. Căn phòng sáng hẳn lên, Hài Trâm đang nằm trên giường, mền đắp ngang ng`, Tử Lan bước đến cạnh giường, rồi kêu lên thảng thốt -Trời ơi, sao T ốm quá vậy ? Bệnh hả ? Mà bệnh gì vậy ?
Cô ngồi cạnh Hài Trâm, nhìn đăm đăm miệng vẩn không ngớt lập lại -T bệnh gì mà ốm mau quá vậy ?
Hài Trâm buồn buồn -Mình bị đau gan Đdau gan à. Mình nhớ lúc trước T cũng bị đau một lần nhưng dâu có ốm thế này -mình không biết tại sao, chắc tại bây giờ nặng hơn - Bị bao lâu rồi ?
-Gần 4 tháng, vừa ra ĐL vài ngày mình phát bệnh, chị Hoa bắt mình nằm viện hết 3 tháng thấy không hết mình đòi về. Về đây anh Khanh lo hết hay không mình cũng chịu Tử Lan nhìn Hài Trâm xem xét khuôn mặt T tiều tụy đi, đôi mắt lờ đờ, nước da vàn bủng màu nghệ. Nhớ lại đôi má bầu bĩnh cùng đôi mắt đen lóng lánh của T ngày nào Tử Lan không khỏi bàng hoàng Đến chiều thì MK đến. Chàng chỉ khẽ gật đầu chào Tử Lan rồi lo lui cui tiêm thuốc, truyền dịch cho Hài Trâm.
Tử Lan ngồi yên quan sát những cữ chỉ âu yếm của chàng dành cho Hài Trâm ... không phải là sự ân cần bình thường khi ng` yêu bệnh, có 1 điều gì đặc biệt trong khuôn mặt nghiêm nghị của MK, 1 điều gì đó nghiêm trọng, cô không thể gọi tên cảm giác ấy chỉ biết rằng tất cả những biểu hiện đó làm cô lo sơ.
Tử Lan ở lại đến tôi, khi Hài Trâm ngủ và MK chuẩn bị về, cô chận MK ở cưa?
-Hài Trâm bệnh làm sao vậy anh Khanh ?
MK nhìn đăm đăm vào góc nhà -Cô ấy bị ung thư gan Tử Lan sững ng`, lắp bắp -Là sao, vậy là nặng lắm và khó tri.....
MK gật đầu không trả lời Tử Lan cắn môi:
-L nhớ trước đây Hài Trâm cũng bị đau gan, sao lúc đó trị được, còn bây giờ ...
MK điềm đạm -Lúc dó anh không biết T bện chị Hòa bảo T bị viêm gan siêu vi, nếu đúng như vậy thì nó phải qua ung thư - Không còn trị được hả anh Khanh ?
-Mình cứ cố gắng trong chừng mực có thể, bây giờ anh không nói được Tử Lan thẩn thờ đi về nhà Đêm ấy cô cứ nằm thao thức nghĩ Hài Trâm, một nỗi buồn đè nặng tâm hồn đến 1 ngày nào dó, Hài Trâm sẽ vĩnh viễn bỏ cô đi mà đi. T sẽ mang theo xuống mồ tình bạn sâu đậm mà Tử Lan chia sẽ .. Nghĩ đến lúc ấy Tử Lan thấy mình cô đơn lạ lùng